Nguyễn Phương Bin
ღ Kim Nguyệt Dạ, bin yêu anh ღ
-
Chương 1: Hạnh phúc đang ở đâu?
Mười lăm năm trước:
Tại bệnh viện Trung ương (20h 15'):
Trong phòng mổ, một người phụ nữ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đã ngất lịm đi trên giường bệnh. Đây là một ca sinh khó rất ít gặp từ trước đến nay. Người mẹ có tiền sử bệnh tim lại không may bị ngã nên phải sinh non. Các bác sĩ vô cùng lo lắng bởi đây là vợ của một doanh nhân nổi tiếng, nếu vợ ông ấy có chuyện gì thì bệnh viện và các bác sĩ không thể chịu được trách nhiêm. Nhưng chẳng còn cách nào khác, biện pháp cuối cùng họ có thể làm là mổ đẻ. Do người phụ nữ quá yếu, không thẻ chịu nổi. Bà đã qua đời sau khi sinh được một bé gái kháu khỉnh.
Ông Lâm - chồng người phụ nữ kia khi nghe được tiếng trẻ con khóc lòng vui mừng tột độ. Ông nghĩ rằng cuộc sống của ông với vợ cùng thiên thần nhỏ bé này sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng đó mãi mãi chỉ là điều ông mong ước, bác sĩ bước ra trong vẻ mặt u sầu, bác sĩ nói:
- Ông Lâm, chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được bà nhà, mong ông thông cảm. Điều chúng tôi có thể làm duy nhất là giữ lại cho ông con gái của hai người, mong ông đừng quá đau buồn....
Khuôn mặt ông từ nụ cười tươi ít phút trước chuyển sang khuôn mặt đau khổ với hai hàng nước mắt rơi trên gò má. Ông tự dằn vặt chính mình vì cái chết của người phụ nữ ông yêu thương nhất, ông có lỗi khi không thể cho con gái ông được nhận tình yêu thương của mẹ. Giá như ông hủy chuyến đi công tác, giá như ông chăm sóc cho cô tốt hơn, giá như người chết là ông... thì ông đã không phải đau khổ, thì ông đã có thể giữ lời hứa yêu thương, chăm sóc cô suốt đời.
Năm năm sau....
Cô bé ngày ấy bây giờ đã trở thành bé gái dễ thương và rất hiểu chuyện nhưng vẫn không hiểu rằng tại sao khi nhắc tới mẹ đôi mắt của ba cô lại buồn và mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt tức nhận. Phải chăng cô đã làm sai điều gì? Chẳng phải ba bảo mẹ có việc bận không thể về thăm cô được. Mẹ nhắc cô phải ngoan ngoãn, nghe lời người lớn. Khi nào mẹ về mẹ sẽ mang cho cô nhiều đồ chơi và bánh kẹo.
Ông Lâm giờ đây đã không còn thấy nụ cười trên môi hay chỉ cười vì muốn làm vui lòng cô con gái, mọi người chỉ thấy ông lạnh lùng, kiệm lời và rất hiếm khi cười. Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, đứa con gái ông nói nhỏ vào tai:
- Ba ơi, con đi mua kẹo bông hai ba con mình ăn nhé!
Cô bé dời đi trong sự bàng hoàng của ông. Ông gọi cô bé lại nhưng đã muộn. Bỗng, từ đằng xa một chiếc xe tải lao đến trong khi con gái ông đang qua đường và không thấy chiếc xe dừng. Ông sống là vì muốn nuôi cô trưởng thành nếu cô chết ông còn sống để làm gì. Ông hét lớn trong vô vọng:
- Kiều Anh, cẩn thận kìa...
Kiều Anh giật mình, cô sợ hãi, hai chân cô mềm nhũn. Lúc ấy, ông vội lao ra chắn chiếc xe cho con gái và rồi ông bị xe tông. Anh mở mắt thấy lênh láng máu xung quanh mình trong khi cô không cảm thấy đau. Cô nhìn xung quanh rồi hét lớn:
- Ba, ba ơi... hức... hức...
Ông Lâm thều thào:
- Kiều Anh, con phải sống thật tốt, ba xin lỗi có lẽ ba không thể chăm sóc cho con được.
Mấy ngày sau, ông qua đời trong tiếng khóc thút thít của Kiều Anh và giọng cô vang lên:
- Ba à, ba đừng bỏ con, con biết mẹ mất rồi ba cũng đi thì con phải làm sao? Con hứa sẽ nghe lời mà con sẽ không ăn kẹo bông nữa đâu hức... hức....
Mọi người xung quanh đều coi Anh là đồ xui xẻo, không ai còn yêu thương cô nữa. Và cũng từ đây, Anh biết được quá khứ và cô luôn tự trách mình. Anh ít bộc lộ cảm xúc buồn ra bên ngoài, lúc nào cũng tự ngồi khóc một mình trong phòng. Không lâu sau, mọi người định mang cô đén trại trẻ mồ côi nhưng thật may cô được người bạn thân của mẹ nhận nuôi và yêu thương cô hết lòng. Nhưng gia đình dì không được khá giả nên cô không còn cuộc sống như trước nữa.
Tại bệnh viện Trung ương (20h 15'):
Trong phòng mổ, một người phụ nữ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đã ngất lịm đi trên giường bệnh. Đây là một ca sinh khó rất ít gặp từ trước đến nay. Người mẹ có tiền sử bệnh tim lại không may bị ngã nên phải sinh non. Các bác sĩ vô cùng lo lắng bởi đây là vợ của một doanh nhân nổi tiếng, nếu vợ ông ấy có chuyện gì thì bệnh viện và các bác sĩ không thể chịu được trách nhiêm. Nhưng chẳng còn cách nào khác, biện pháp cuối cùng họ có thể làm là mổ đẻ. Do người phụ nữ quá yếu, không thẻ chịu nổi. Bà đã qua đời sau khi sinh được một bé gái kháu khỉnh.
Ông Lâm - chồng người phụ nữ kia khi nghe được tiếng trẻ con khóc lòng vui mừng tột độ. Ông nghĩ rằng cuộc sống của ông với vợ cùng thiên thần nhỏ bé này sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng đó mãi mãi chỉ là điều ông mong ước, bác sĩ bước ra trong vẻ mặt u sầu, bác sĩ nói:
- Ông Lâm, chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được bà nhà, mong ông thông cảm. Điều chúng tôi có thể làm duy nhất là giữ lại cho ông con gái của hai người, mong ông đừng quá đau buồn....
Khuôn mặt ông từ nụ cười tươi ít phút trước chuyển sang khuôn mặt đau khổ với hai hàng nước mắt rơi trên gò má. Ông tự dằn vặt chính mình vì cái chết của người phụ nữ ông yêu thương nhất, ông có lỗi khi không thể cho con gái ông được nhận tình yêu thương của mẹ. Giá như ông hủy chuyến đi công tác, giá như ông chăm sóc cho cô tốt hơn, giá như người chết là ông... thì ông đã không phải đau khổ, thì ông đã có thể giữ lời hứa yêu thương, chăm sóc cô suốt đời.
Năm năm sau....
Cô bé ngày ấy bây giờ đã trở thành bé gái dễ thương và rất hiểu chuyện nhưng vẫn không hiểu rằng tại sao khi nhắc tới mẹ đôi mắt của ba cô lại buồn và mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt tức nhận. Phải chăng cô đã làm sai điều gì? Chẳng phải ba bảo mẹ có việc bận không thể về thăm cô được. Mẹ nhắc cô phải ngoan ngoãn, nghe lời người lớn. Khi nào mẹ về mẹ sẽ mang cho cô nhiều đồ chơi và bánh kẹo.
Ông Lâm giờ đây đã không còn thấy nụ cười trên môi hay chỉ cười vì muốn làm vui lòng cô con gái, mọi người chỉ thấy ông lạnh lùng, kiệm lời và rất hiếm khi cười. Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, đứa con gái ông nói nhỏ vào tai:
- Ba ơi, con đi mua kẹo bông hai ba con mình ăn nhé!
Cô bé dời đi trong sự bàng hoàng của ông. Ông gọi cô bé lại nhưng đã muộn. Bỗng, từ đằng xa một chiếc xe tải lao đến trong khi con gái ông đang qua đường và không thấy chiếc xe dừng. Ông sống là vì muốn nuôi cô trưởng thành nếu cô chết ông còn sống để làm gì. Ông hét lớn trong vô vọng:
- Kiều Anh, cẩn thận kìa...
Kiều Anh giật mình, cô sợ hãi, hai chân cô mềm nhũn. Lúc ấy, ông vội lao ra chắn chiếc xe cho con gái và rồi ông bị xe tông. Anh mở mắt thấy lênh láng máu xung quanh mình trong khi cô không cảm thấy đau. Cô nhìn xung quanh rồi hét lớn:
- Ba, ba ơi... hức... hức...
Ông Lâm thều thào:
- Kiều Anh, con phải sống thật tốt, ba xin lỗi có lẽ ba không thể chăm sóc cho con được.
Mấy ngày sau, ông qua đời trong tiếng khóc thút thít của Kiều Anh và giọng cô vang lên:
- Ba à, ba đừng bỏ con, con biết mẹ mất rồi ba cũng đi thì con phải làm sao? Con hứa sẽ nghe lời mà con sẽ không ăn kẹo bông nữa đâu hức... hức....
Mọi người xung quanh đều coi Anh là đồ xui xẻo, không ai còn yêu thương cô nữa. Và cũng từ đây, Anh biết được quá khứ và cô luôn tự trách mình. Anh ít bộc lộ cảm xúc buồn ra bên ngoài, lúc nào cũng tự ngồi khóc một mình trong phòng. Không lâu sau, mọi người định mang cô đén trại trẻ mồ côi nhưng thật may cô được người bạn thân của mẹ nhận nuôi và yêu thương cô hết lòng. Nhưng gia đình dì không được khá giả nên cô không còn cuộc sống như trước nữa.
Bình luận facebook