• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tình yêu không thể đạt được (1 Viewer)

  • Chap-7

Chương 7: Thua bạc nợ nần chồng chất.







“Anh!!” Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng khiến mặt Bạch Tịch Nguyệt đỏ dựng cả lên: “Não anh ngoài mấy loại chuyện này ra còn có thể suy nghĩ như người bình thường được không?”
Cô cảm thấy mình hỏi như vậy đúng là thừa thãi trai bao mà hiểu tình yêu là gì mới lạ!


Tô Dật Trần lạnh lùng hừ một tiếng: “Hình như là cô hỏi tôi trước.”
Phút chốc Bạch Tịch Nguyệt tức đến mức không nói được lời nào cô thở một hơi dài mất vài giây lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Được coi như miệng tôi nợ thế là việc của tôi đã xong rồi có phải là anh nên trả tiền cho tôi không?”


Tô Dật Trần hài lòng với thái độ nhận lỗi của cô liền rút điện thoại ra lệnh: “Đem tiền đến đây.”
Anh vừa dứt lời không lâu Bạch Tịch Nguyệt đã cảm thấy điện thoại trong túi rung lên hai nhịp quả nhiên số tiền 3 tỷ đã được trả lại hết trong thẻ tín dụng của cô.”
Một lúc sau Triệu Thiên Kỳ từ bên ngoài đi vào đứng bên cạnh Tô Dật Trần báo cáo: “Anh Tô cô Tống vừa về nhà cũ rồi ạ.”


Đúng như dự đoán vậy thì càng tốt mẹ anh khỏi phải năm lần bảy lượt tìm chỗ xem mắt cho anh nữa.
Anh chọn Bạch Tịch Nguyệt bởi lẽ cô có đủ nhan sắc cũng rất trong sáng người xung quanh anh đều không biết cô càng không thể bị một số người có ý đồ lợi dụng.
Tô Dật Trần liếc nhìn Bạch Tịch Nguyệt vẫn đang hờn dỗi anh đột nhiên cảm thấy cô cũng khá đáng yêu liền ân cần nói: “Đưa cô Bạch về nhà.”


Bạch Tịch Nguyệt vốn định từ chối nhưng lại nghĩ bây giờ ra ngoài một mình không được an toàn nên không nói gì cả im lặng đi theo Triệu Thiên Kỳ ra ngoài.
Khi vừa tới ngõ Bạch Tịch Nguyệt sợ gây hiểu nhầm không đáng có với mẹ liền bảo Triệu Thiên Kỳ dừng xe để cô tự vào.


Có điều cô vừa mở cửa nhà lập tức bị đống hỗn độn trong phòng dọa cho hết hồn cứ như là vừa bị cướp vậy.
Bố thì có cuộc họp bên ngoài giúp việc lại xin nghỉ Bạch Yên Vân không ở nhà chỉ còn lại Lưu Tuyết Mai một mình ở nhà Bạch Tịch Nguyệt vừa hét lên vừa chạy lên nhà: “Mẹ! Mẹ ơi mẹ có sao không?”
Không nghe thấy tiếng đáp lại Bạch Tịch Nguyệt lập tức lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát vừa bấm 110 thì điện thoại đột nhiên bị giật mất: “Không được gọi cảnh sát!”


Bạch Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn Lưu Tuyết Mai ngoài mái tóc có chút rối thì không thấy chỗ nào bị thương khiến cô an tâm phần nào chỉ là nghĩ đến cảnh ở nhà dưới cô càng nóng vội hỏi: “Mẹ đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lưu Tuyết Mai nhìn nhà bị làm cho lộn xộn như vậy thật sự không giấu được nữa nên bất đắc dĩ nói: “Mẹ mượn tiền ở chỗ cho vay nặng lãi để đánh bạc mà chưa trả được chúng tìm được nhà nên đến đòi mẹ trả tiền.”
Đánh bạc?
Vay nặng lãi?


Bạch Tịch Nguyệt nhíu mày thật chặt: “Mẹ nợ bao nhiêu?”
Lưu Tuyết Mai bất lực trả lời: “9 tỷ.”
“Sao nhiều thế?!!” Bạch Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn mẹ của mình.
Lưu Tuyết Mai cũng biết đó là một con số lớn ngoài bán nhà ra thì bà ta cơ bản không còn cách nào khác để trả hết nợ. Tuy nhiên bà ta lại càng sợ chồng biết sẽ ly hôn cũng không muốn mất mặt trước con gái lớn hết cách rồi bà ta chỉ có thể cầu cứu đứa con gái nhỏ mà bà vẫn luôn không coi trọng này: “Tịch Nguyệt con giúp mẹ đi mà mẹ đảm bảo sau này không nợ nần nữa có được không?”
“Mẹ 9 tỷ mẹ nói con giúp mẹ kiểu gì?!” Bạch Tịch Nguyệt không phải không muốn giúp chỉ là cô năng lực có hạn giúp không nổi cứ coi như lại đi vay người khác thì có ai lại cho cô vay một lúc 9 tỷ đây.
Lúc này cô bỗng nhiên nghi tới Bạch Yên Vân “Hay là gọi cho Bạch Yên Vân hỏi chị ấy nếu có thừa tiền trước hết mang đến đây xem.”


Lưu Tuyết Mai nghe xong liền không vui: “Không được tìm chị con nó vừa mới bắt đầu sự nghiệp không được làm phiền nó.”
“Thế phải làm sao 9 tỷ nhiều như vậy trả kiểu gì?” Bạch Tịch Nguyệt biết mẹ vẫn luôn thiên vị nhưng không ngờ rằng đã đến nước này rồi mà bà ta vẫn một lòng nghĩ cho tương lai của Bạch Yên Vân.
Trong giây lát cả hai người đều không nghĩ ra được cách tốt hơn không gian chìm vào tĩnh lặng.
Cho đến khi Lưu Tuyết Mai chú ý đến cách ăn mặc của Bạch Tịch Nguyệt không giống như bình thường vừa nhìn đã biết chiếc váy trên người cô giá không hề nhỏ lại còn đeo bao nhiêu trang sức quý giá trong lòng cực kỳ khó chịu: “Hay cho mày đồ vô ơn miệng thì nói không có tiền người thì lại mặc đồ tốt như vậy mày có còn lương tâm không thế!”


Mặc đồ tốt ư?
Đồ cô đang mặc đều là do tên họ Tô kia sắp xếp từ trong ra ngoài đều không phải là của cô đều phải mang trả hết: “Không phải đâu mẹ hiểu nhầm rồi đồ con đang mặc đều là mượn thôi không phải của con.”
“Mượn à? Đồ tốt như thế này mày nói mượn là người ta liền cho mượn à tao thì thấy là của đàn ông tặng mày thì đúng hơn!” Lưu Tuyết Mai tức giận liếc nhìn Bạch Tịch Nguyệt một lượt.
Bạch Tịch Nguyệt nghe ra hàm ý trong câu nói vừa rồi nhưng cũng không muốn giải thích nhiều: “Con nói mượn là mượn.”
Lưu Tuyết Mai cười khẩy: “Được coi như mày mượn đi nếu người đàn ông đó hào phóng với mày như vậy thì mày lập tức thay tao vay người đó 9 tỷ đi bọn chúng chỉ cho tao một tuần để kiếm đủ tiền thôi mày nhanh nhanh lên!”
Bạch Tịch Nguyệt vừa định nói không thì nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của mẹ: “Được rồi mày còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì mau đi dọn nhà đi tao mệt rồi ngủ đây.”
Bạch Tịch Nguyệt bỗng chốc rơi vào tình thế khó khăn một áp lực vô hình đè nặng lòng cô khiến cô gần như không thở nổi.’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom