Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Xin hỏi...của anh là màu đỏ à?
Tại quán bar Mị Ảnh.
Ánh đèn nhiều màu không ngừng chuyển động trong không gian tối mờ Bạch Tịch Nguyệt nhìn đám người huyên náo xung quanh khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Hôm nay là sinh nhật cô nhưng mà hôm nay người “bạn trai tốt” của cô cũng thông báo cho cô biết rằng anh ta đã yêu người khác…
Bạn trai từng yêu ba năm cứ như vậy mà bị người phụ nữ khác cướp đi quả thực cô có chút không cam lòng.
Trương Giai Giai nhìn dáng vẻ không có chút tinh thần nào của Bạch Tịch Nguyệt bất chợt vỗ vai cô mạnh dạn nói: “Không sao không phải chỉ là chia tay thôi sao cóc ba chân trên đời này không dễ tìm còn đàn ông hai chân thì chỗ nào chẳng có tìm một người tốt hơn anh ta là được rồi.”
“Đúng thế khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài chơi bời không được chúng ta phải thay đổi cách phạt.”
Bạch Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn bản thân lại thua tiếp không biết làm thế nào đành cười một tiếng: “Vậy mấy cậu muốn phạt tớ thế nào đây.”
“Phạt cậu phải chọn đại mạo hiểm!”
Thua đến giờ này cô vẫn luôn lựa chọn uống rượu phạt cùng thật sự quá nhàm chán không biết là thành toàn cho cô hay là phạt cô nữa.
“Đại mạo hiểm thì đại mạo hiểm.” Bạch Tịch Nguyệt hừ một tiếng.
Trương Giai Giai nghĩ ngợi nói: “Chút nữa cậu ra đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn thấy người đàn ông đi ra đầu tiên thì hỏi anh ta quần trong của anh ta có phải là màu đỏ không?”
Khóe miệng của Bạch Tịch Nguyệt không tự chủ được giật giật: “Cậu chắc chứ?”
Trương Giai Giai bày ra dáng vẻ xem kịch hay thỏa mãn nói: “Đương nhiên có làm có chịu tớ trông đợi vào cậu đấy!”
“Được đi thì đi nếu như tớ làm được rồi tiền hôm nay mấy cậu phải trả cho tớ.” Bạch Tịch Nguyệt cũng không muốn bản thân mất cả chì lẫn chài để cho mấy người họ xem kịch miễn phí.
Trương Giai Giai khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm: “Không thành vấn đề nhưng nếu như cậu không làm được thì sẽ không đơn giản là phạt rượu nữa đâu để cho công bằng thì phạt cậu thanh toán lúc sinh nhật hai đứa mình.”
“Được cứ vậy đi.” Tục ngữ nói rượu vào lời ra Bạch Tịch Nguyệt khẽ cắn răng đồng ý.
Bạch Tịch Nguyệt đứng lên sửa sang lại mái tóc hơi rối cố gắng trấn tĩnh bản thân kéo cửa phòng ra đi về phía nhà vệ sinh nam trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng gặp phải biến thái…
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh nam mở ra…một người đàn ông mặc vest phẳng phiu bước ra.
Bạch Tịch Nguyệt hít một hơi thật sâu mặt mỉm cười đi đến gần người đàn ông đang chuẩn bị rời đi: “Xin anh đợi một chút.”
Cô bước thật nhanh rút ngắn khoảng cách của hai người nhẹ nhàng ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông này có một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết đôi mắt lạnh lùng đen sâu thẳm dường như chỉ cần liếc một cái là có thể làm cho người khác cảm nhận được luồng khí lạnh từ dưới chân tràn lên.
Bạch Tịch Nguyệt bị anh nhìn không khỏi run lên nhưng vì hoàn thành trò chơi cô vẫn cố nhắm mắt lễ phép hỏi: “Thật xin lỗi anh xin hỏi quần…quần trong của anh là màu đỏ à?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện khẽ nhíu mày dường như nghĩ ra điều gì đáy mắt sâu thẳm dường như lướt qua tia lạnh lùng.
Bạch Tịch Nguyệt lo lắng liếm liếm môi cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại có phản ứng lạnh nhạt như vậy không lẽ tưởng cô là biến thái đấy chứ muốn mở miệng giải thích chút gì đó.
Đôi mắt sắc bén của người đàn ông hướng ra phía sau cô ánh mắt lại lần nữa nhìn cô.
Dường như chỉ trong nháy mắt cũng hiểu ra mấy trò lừa gạt của cô.
Nhìn vào người đàn ông đang mím môi khuôn mặt lạnh không nói một lời Bạch Tịch Nguyệt bị anh ta nhìn đến lúng túng hai tay vô thức bấu chặt quấn quýt vào nhau cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi: “Nếu như anh nói cho tôi tôi cho anh 300 nghìn thế nào?”
Ba trăm nghìn mặc dù không nhiều nhưng chỉ cần anh ta trả lời câu hỏi của cô là có thể có được anh ta cũng chẳng mất mát gì hơn nữa trong lòng cô cũng đã tính toán. Bây giờ chỉ cần cho người đàn ông này chút tiền là có thể thắng chuyện này còn hơn là cứ tiếp tục hai lần “mất máu” trả tiền sinh nhật cho bọn họ.
“Cô muốn biết?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở miếng giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu của Bạch Tịch Nguyệt.
Mặc dù giọng nói của anh ta rất trầm thấp cũng rất êm tai nhưng Bạch Tịch Nguyệt lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần tùy ý cho người này 300 nghìn là có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng lại quên rằng người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai như thế quần áo cách ăn mặc cũng rất chỉn chu chắc chắn thân phận cũng không tầm thường có khi còn là… của chỗ này.
Bạch Tịch Nguyệt lại đến gần người đàn ông này một chút vô cũng thành khẩn nói: “Nếu không thì một triệu đi nói cho tôi biết quần trong của anh có phải màu đỏ không rất thỏa đáng mà.”
Một triệu? Người đàn ông kia khẽ nhíu mày người phụ nữ này đúng là hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh!
“Ừm tôi biết đây là việc riêng tư của anh tôi không tiện để hỏi nhưng mà làm trong ngành này không phải là nên làm hài lòng yêu cầu của khách hàng sao không được thì tôi cho anh thêm 600 nghìn một triệu sáu được không nói cho tôi biết quần trong của anh có phải màu đỏ không anh cũng có lợi mà!”
Thật ra cô cứ thêm lên tiếp hơn một triệu rồi lại thêm 600 cô cũng phải cắn chặt răng mới dám nói còn chờ anh ta gật đầu đồng ý để cho cái trò “đại mạo hiểm” này mau chóng kết thúc.’
Tại quán bar Mị Ảnh.
Ánh đèn nhiều màu không ngừng chuyển động trong không gian tối mờ Bạch Tịch Nguyệt nhìn đám người huyên náo xung quanh khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Hôm nay là sinh nhật cô nhưng mà hôm nay người “bạn trai tốt” của cô cũng thông báo cho cô biết rằng anh ta đã yêu người khác…
Bạn trai từng yêu ba năm cứ như vậy mà bị người phụ nữ khác cướp đi quả thực cô có chút không cam lòng.
Trương Giai Giai nhìn dáng vẻ không có chút tinh thần nào của Bạch Tịch Nguyệt bất chợt vỗ vai cô mạnh dạn nói: “Không sao không phải chỉ là chia tay thôi sao cóc ba chân trên đời này không dễ tìm còn đàn ông hai chân thì chỗ nào chẳng có tìm một người tốt hơn anh ta là được rồi.”
“Đúng thế khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài chơi bời không được chúng ta phải thay đổi cách phạt.”
Bạch Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn bản thân lại thua tiếp không biết làm thế nào đành cười một tiếng: “Vậy mấy cậu muốn phạt tớ thế nào đây.”
“Phạt cậu phải chọn đại mạo hiểm!”
Thua đến giờ này cô vẫn luôn lựa chọn uống rượu phạt cùng thật sự quá nhàm chán không biết là thành toàn cho cô hay là phạt cô nữa.
“Đại mạo hiểm thì đại mạo hiểm.” Bạch Tịch Nguyệt hừ một tiếng.
Trương Giai Giai nghĩ ngợi nói: “Chút nữa cậu ra đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn thấy người đàn ông đi ra đầu tiên thì hỏi anh ta quần trong của anh ta có phải là màu đỏ không?”
Khóe miệng của Bạch Tịch Nguyệt không tự chủ được giật giật: “Cậu chắc chứ?”
Trương Giai Giai bày ra dáng vẻ xem kịch hay thỏa mãn nói: “Đương nhiên có làm có chịu tớ trông đợi vào cậu đấy!”
“Được đi thì đi nếu như tớ làm được rồi tiền hôm nay mấy cậu phải trả cho tớ.” Bạch Tịch Nguyệt cũng không muốn bản thân mất cả chì lẫn chài để cho mấy người họ xem kịch miễn phí.
Trương Giai Giai khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm: “Không thành vấn đề nhưng nếu như cậu không làm được thì sẽ không đơn giản là phạt rượu nữa đâu để cho công bằng thì phạt cậu thanh toán lúc sinh nhật hai đứa mình.”
“Được cứ vậy đi.” Tục ngữ nói rượu vào lời ra Bạch Tịch Nguyệt khẽ cắn răng đồng ý.
Bạch Tịch Nguyệt đứng lên sửa sang lại mái tóc hơi rối cố gắng trấn tĩnh bản thân kéo cửa phòng ra đi về phía nhà vệ sinh nam trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng gặp phải biến thái…
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh nam mở ra…một người đàn ông mặc vest phẳng phiu bước ra.
Bạch Tịch Nguyệt hít một hơi thật sâu mặt mỉm cười đi đến gần người đàn ông đang chuẩn bị rời đi: “Xin anh đợi một chút.”
Cô bước thật nhanh rút ngắn khoảng cách của hai người nhẹ nhàng ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông này có một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết đôi mắt lạnh lùng đen sâu thẳm dường như chỉ cần liếc một cái là có thể làm cho người khác cảm nhận được luồng khí lạnh từ dưới chân tràn lên.
Bạch Tịch Nguyệt bị anh nhìn không khỏi run lên nhưng vì hoàn thành trò chơi cô vẫn cố nhắm mắt lễ phép hỏi: “Thật xin lỗi anh xin hỏi quần…quần trong của anh là màu đỏ à?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện khẽ nhíu mày dường như nghĩ ra điều gì đáy mắt sâu thẳm dường như lướt qua tia lạnh lùng.
Bạch Tịch Nguyệt lo lắng liếm liếm môi cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại có phản ứng lạnh nhạt như vậy không lẽ tưởng cô là biến thái đấy chứ muốn mở miệng giải thích chút gì đó.
Đôi mắt sắc bén của người đàn ông hướng ra phía sau cô ánh mắt lại lần nữa nhìn cô.
Dường như chỉ trong nháy mắt cũng hiểu ra mấy trò lừa gạt của cô.
Nhìn vào người đàn ông đang mím môi khuôn mặt lạnh không nói một lời Bạch Tịch Nguyệt bị anh ta nhìn đến lúng túng hai tay vô thức bấu chặt quấn quýt vào nhau cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi: “Nếu như anh nói cho tôi tôi cho anh 300 nghìn thế nào?”
Ba trăm nghìn mặc dù không nhiều nhưng chỉ cần anh ta trả lời câu hỏi của cô là có thể có được anh ta cũng chẳng mất mát gì hơn nữa trong lòng cô cũng đã tính toán. Bây giờ chỉ cần cho người đàn ông này chút tiền là có thể thắng chuyện này còn hơn là cứ tiếp tục hai lần “mất máu” trả tiền sinh nhật cho bọn họ.
“Cô muốn biết?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở miếng giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu của Bạch Tịch Nguyệt.
Mặc dù giọng nói của anh ta rất trầm thấp cũng rất êm tai nhưng Bạch Tịch Nguyệt lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần tùy ý cho người này 300 nghìn là có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng lại quên rằng người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai như thế quần áo cách ăn mặc cũng rất chỉn chu chắc chắn thân phận cũng không tầm thường có khi còn là… của chỗ này.
Bạch Tịch Nguyệt lại đến gần người đàn ông này một chút vô cũng thành khẩn nói: “Nếu không thì một triệu đi nói cho tôi biết quần trong của anh có phải màu đỏ không rất thỏa đáng mà.”
Một triệu? Người đàn ông kia khẽ nhíu mày người phụ nữ này đúng là hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh!
“Ừm tôi biết đây là việc riêng tư của anh tôi không tiện để hỏi nhưng mà làm trong ngành này không phải là nên làm hài lòng yêu cầu của khách hàng sao không được thì tôi cho anh thêm 600 nghìn một triệu sáu được không nói cho tôi biết quần trong của anh có phải màu đỏ không anh cũng có lợi mà!”
Thật ra cô cứ thêm lên tiếp hơn một triệu rồi lại thêm 600 cô cũng phải cắn chặt răng mới dám nói còn chờ anh ta gật đầu đồng ý để cho cái trò “đại mạo hiểm” này mau chóng kết thúc.’
Bình luận facebook