Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 104 TIÊU HOÀNH LÀM NGƯỜI TA ĐAU LÒNG
CHƯƠNG 104: TIÊU HOÀNH LÀM NGƯỜI TA ĐAU LÒNG
Đầu tháng ba mùa hè năm ấy, cô nói: “Thẩm Tư Cương, tìm hiểu đi, anh hãy chăm sóc em.”
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng xoay đầu lại, dùng cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, nhìn cô, không nói gì. Xoay người rời đi, cô đuổi theo, từ phía sau nắm chặt bàn tay của anh: “Đồ hẹp hòi, em rất dễ nuôi. Anh không nuôi nổi sao?”
Câu trả lời của thiếu niên, đến nay, Giản Đường còn nhớ rõ.
Anh nói: “Không phải không nuôi nổi, mà là, em không phải đúng người.” Nói xong xoay người, tùy ý cô nắm bàn tay của anh, dắt cô ra ngoài cổng trường.
Giản Đường nhớ kỹ, khi đó cô nhìn thoáng qua bàn tay đan cài của hai người, khi đó cô đang nghĩ gì?
À... Nhớ ra rồi.
Khi đó cô nghĩ: Nếu như em không phải đúng người, Thẩm Tư Cương, anh làm gì mà còn không buông tay em ra?
Từ phía sau cô khoác tay anh một cách nhẹ nhàng ấm áp, bám chặt vào, cười không cần mặt mũi: “Thẩm Tư Cương, em không phải đúng người, thì trên thế giới này, sẽ không có ai là đúng người.”
...
“Giản Đường? Giản Đường?” Tiêu Hoành gọi hai tiếng, hơi bất mãn vì cô lại lơ đãng... Đáy mắt có vẻ mất mát, trong lòng của cô gái này, dường như có một người khác, mà người này, xuất hiện trong cuộc đời cô sớm hơn anh ta.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt anh, lại lần nữa trở về, bao bọc bàn tay cô trong lòng bàn tay:
“Thử xem, thử xem cũng được mà. Tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.”
Bả vai Giản Đường run lên một cái, đáy mắt vẻ như muốn hướng tới, ngẩng đầu một cái, lại chứng kiến khuôn mặt tràn đầy chân thành kia của Tiêu Hoành, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay nóng bỏng đau đớn, giãy khỏi tay Tiêu Hoành, che hai bàn tay ra sau, lại nhanh chóng lùi ra phía sau mấy bước, kéo ra một chút khoảng cách với Tiêu Hoành. Giương đôi mắt màu đen, chớp chớp nhìn Tiêu Hoành.
“Em nói chuyện đi chứ... Giản Đường, em không thể trốn tránh.”
Anh ta bước lên trước ép sát, Giản Đường lại lùi ra sau mấy bước.
Ánh sáng nơi đáy mắt Tiêu Hoành lóe lên, lại bước lên trước ép sát.
Giản Đường vẫn lùi về phía sau.
Tiêu Hoành không đành lòng rồi, duỗi cánh tay dài ra một cái, ôm cả người vào trong ngực mình, lập tức dùng hai cánh tay nắm chặt eo cô, giam người trước mặt mình: “Giản Đường, em đừng hòng trốn tránh, anh sẽ không cho em cơ hội trốn tránh đâu.”
Cô không trốn... tựa như câu năm đó Thẩm Tư Cương nói, không phải đúng người, hà tất phải trốn đây?
Đột nhiên, trong đầu Giản Đường chợt hiểu ra... Thì ra, năm đó sở dĩ người nọ không hất tay của cô ra, tùy ý cho cô cầm tay mình, chỉ bởi vì mình không phải đúng người, cho nên, cần gì phải để ý, hà tất phải làm điều thừa.
Nghĩ vậy thì, bao nhiêu năm mình của mình, hành động ngày càng mạnh dạn... chẳng qua chỉ là từng đợt đáng chê cười.
Tiêu Hoành nhíu mày... Cô gái này, hôm nay đã ngẩn người lần thứ ba.
Nói không nên lời cảm nhận lúc này, Tiêu Hoành cúi người xuống, khẽ hôn lên cánh môi Giản Đường.
“Là Thẩm Tư Cương, đúng không?”
Anh ta đột nhiên hỏi.
Cơ thể Giản Đường run lên một cái.
Tiêu Hoành nở nụ cười, nụ cười này, lại có chút khó chịu: “Giản Đường, quên anh ta đi, bất kể quá khứ của em và anh ta có thế nào, thì cũng là đau khổ.”
Tựa như thần kinh quá nhạy cảm, Giản Đường ngẩng đầu liền hỏi: “Sao anh lại khẳng định đều là đau khổ?”
Tiêu Hoành ngưng mắt gắt gao nhìn cô gái trong lòng... Cô gái này có vẻ căn bản không biết, biểu cảm trên mặt lúc này của cô đều là địch ý, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên... Không sao cả, anh ta sẽ làm cho cô quên thằng khốn họ Thẩm kia đi.
“Quá khứ của hai người có chuyện hạnh phúc sao? Nếu có, vì sao trên mặt em, anh chỉ thấy toàn tuyệt vọng?”
“...” Im lặng, không lời chối cãi.
“Giản Đường, chí ít em hãy thử một lần. Cho dù hiện tại chưa đồng ý trở thành bạn gái của anh, thì chí ít em hãy cho mình một cơ hội, đón nhận hạnh phúc, ôm ấp niềm hạnh phúc.
Em không thể sống mãi trong kí ức, sống trong quá khứ, sống trong thế giới nhỏ của chính em.
Giản Đường, quên anh ta đi, dù giữa bọn em có hồi ức ra sao, quá khứ như thế nào, anh tin chắc rằng, quá khứ và những ký ức không vui này, đều sẽ bị hạnh phúc và ký ức giữa anh và em thay thế, lấp đầy.”
Trong thoáng chốc, Giản Đường động lòng... Hạnh phúc đó, ai có thể từ chối điều đó? Giản Đường cũng bị hai chữ tốt đẹp này đầu độc.
“Được...” Lúc cô vừa muốn nói “Được”, thì lập tức tỉnh táo lại, “Không được.”
Hạnh phúc đó, ai không nghĩ đến chứ.
Nhưng mà cô xứng sao?
Cô của ngày hôm nay, vẫn xứng có được thứ mà tất cả mọi người trên đời này đều mong muốn sao?
“Giản Đường?” Tiêu Hoành không dám tin mà khẽ gọi tên Giản Đường: “Vì sao?”
Vì sao cô gái này ngay cả cơ hội cũng không cho?
“Tên họ Thẩm đó, trong lòng em quan trọng như vậy sao?”
Anh ta nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Cô gái cúi thấp đầu, ngơ ngác nhìn mũi chân mình, cảm giác cay đắng lan tràn... Tiêu Hoành à, anh thực sự biết tôi là người như thế nào sao?
Anh thực sự hiểu rõ người mà lúc này anh đứng trước mặt là tôi đây, cái người mà anh tỏ tình này, cô ta là người có trái tim và cơ thể thật sự sống sáng sủa giữa nhân gian, hay chỉ là một người sống như đã chết linh hồn mãi mãi sa đọa đến mức không thấy ánh mặt trời, chẳng qua chỉ có một thể xác của con người thôi sao?
Anh thực sự biết tôi là ai, tôi đã làm gì, tôi gánh vác điều gì không?
Anh thực sự cho rằng người như tôi... vẫn có thể hy vọng xa vời đến hạnh phúc sao?
“... Xin lỗi.”
Trong lòng Tiêu Hoành run lên, cúi người xuống không chịu thua, cánh môi mềm mại, nghiêm khắc bao trùm lên cánh môi tái nhợt, anh ta lại khắc sâu hơn nụ hôn này.
Giản Đường không né tránh, tùy ý cho người đàn ông trước mặt hôn.
Vừa hôn xong, Tiêu Hoành ngẩng đầu: “Em xem, em đâu có từ chối,” đáy mắt anh ta chăm chú và quật cường, làm cho Giản Đường không dám nhìn thẳng.
Chột dạ rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, cô gái mềm giọng nói:
“Anh Tiêu, anh quên tôi làm gì sao? Tuy tôi mới vào nghề chưa lâu, nhưng cũng biết nguyên tắc khách hàng là trên hết. Tôi vẫn chưa từng nghe nói, chuyện làm gái mà lại từ chối khách hàng hôn hít, anh Tiêu, anh từng nghe nói sao?”
Sắc mặt Tiêu Hoành tái nhợt.
Lại không phục mà phản bác: “Vậy vừa rồi lúc em mới bước tới, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, ánh mắt kia, lại là sao?
Giản Đường, gái làng chơi biết dùng ánh mắt rung động như vậy, để nhìn khách làng chơi sao?”
Giản Đường ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tiêu Hoành một cái, cái nhìn này, chuyên chú lại chất chứa điều gì đó không nói cũng không tả rõ được, Tiêu Hoành rung động, trái tim cũng đập nhanh hơn dưới ánh mắt đó.
Anh ta cũng cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt của cô gái trong ngực, tựa như đang chờ đợi đáp án của Giản Đường.
Thật lâu sau, Giản Đường khẽ thở dài một cái, nhàn nhạt nhìn Tiêu Hoành, mở miệng nói:
“Năm đó, chàng trai tôi thích, đứng dưới cây đa, vừa hay cũng mặc áo sơ mi trắng, từ đó về sau tôi yêu áo sơ mi trắng.
Ngày hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, lại trùng hợp đứng dưới cây đa, tôi liền bị mê hoặc, chìm vào trong quá khứ.”
Cho nên, tất cả không có quan hệ gì với anh.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hoành, hiện lên vẻ cô đơn, chợt lướt qua rồi biến mất, trong nháy mắt, anh ta lại cười, đáy mắt tỏa sáng, cánh tay dùng sức, dễ dàng mang cô gái trong lòng đến gần trước người anh ta, cúi đầu lại hôn một cái lên bờ môi cô:
“Vậy em coi anh là khách làng chơi đi, Giản Đường.”
Đầu tháng ba mùa hè năm ấy, cô nói: “Thẩm Tư Cương, tìm hiểu đi, anh hãy chăm sóc em.”
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng xoay đầu lại, dùng cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, nhìn cô, không nói gì. Xoay người rời đi, cô đuổi theo, từ phía sau nắm chặt bàn tay của anh: “Đồ hẹp hòi, em rất dễ nuôi. Anh không nuôi nổi sao?”
Câu trả lời của thiếu niên, đến nay, Giản Đường còn nhớ rõ.
Anh nói: “Không phải không nuôi nổi, mà là, em không phải đúng người.” Nói xong xoay người, tùy ý cô nắm bàn tay của anh, dắt cô ra ngoài cổng trường.
Giản Đường nhớ kỹ, khi đó cô nhìn thoáng qua bàn tay đan cài của hai người, khi đó cô đang nghĩ gì?
À... Nhớ ra rồi.
Khi đó cô nghĩ: Nếu như em không phải đúng người, Thẩm Tư Cương, anh làm gì mà còn không buông tay em ra?
Từ phía sau cô khoác tay anh một cách nhẹ nhàng ấm áp, bám chặt vào, cười không cần mặt mũi: “Thẩm Tư Cương, em không phải đúng người, thì trên thế giới này, sẽ không có ai là đúng người.”
...
“Giản Đường? Giản Đường?” Tiêu Hoành gọi hai tiếng, hơi bất mãn vì cô lại lơ đãng... Đáy mắt có vẻ mất mát, trong lòng của cô gái này, dường như có một người khác, mà người này, xuất hiện trong cuộc đời cô sớm hơn anh ta.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt anh, lại lần nữa trở về, bao bọc bàn tay cô trong lòng bàn tay:
“Thử xem, thử xem cũng được mà. Tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.”
Bả vai Giản Đường run lên một cái, đáy mắt vẻ như muốn hướng tới, ngẩng đầu một cái, lại chứng kiến khuôn mặt tràn đầy chân thành kia của Tiêu Hoành, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay nóng bỏng đau đớn, giãy khỏi tay Tiêu Hoành, che hai bàn tay ra sau, lại nhanh chóng lùi ra phía sau mấy bước, kéo ra một chút khoảng cách với Tiêu Hoành. Giương đôi mắt màu đen, chớp chớp nhìn Tiêu Hoành.
“Em nói chuyện đi chứ... Giản Đường, em không thể trốn tránh.”
Anh ta bước lên trước ép sát, Giản Đường lại lùi ra sau mấy bước.
Ánh sáng nơi đáy mắt Tiêu Hoành lóe lên, lại bước lên trước ép sát.
Giản Đường vẫn lùi về phía sau.
Tiêu Hoành không đành lòng rồi, duỗi cánh tay dài ra một cái, ôm cả người vào trong ngực mình, lập tức dùng hai cánh tay nắm chặt eo cô, giam người trước mặt mình: “Giản Đường, em đừng hòng trốn tránh, anh sẽ không cho em cơ hội trốn tránh đâu.”
Cô không trốn... tựa như câu năm đó Thẩm Tư Cương nói, không phải đúng người, hà tất phải trốn đây?
Đột nhiên, trong đầu Giản Đường chợt hiểu ra... Thì ra, năm đó sở dĩ người nọ không hất tay của cô ra, tùy ý cho cô cầm tay mình, chỉ bởi vì mình không phải đúng người, cho nên, cần gì phải để ý, hà tất phải làm điều thừa.
Nghĩ vậy thì, bao nhiêu năm mình của mình, hành động ngày càng mạnh dạn... chẳng qua chỉ là từng đợt đáng chê cười.
Tiêu Hoành nhíu mày... Cô gái này, hôm nay đã ngẩn người lần thứ ba.
Nói không nên lời cảm nhận lúc này, Tiêu Hoành cúi người xuống, khẽ hôn lên cánh môi Giản Đường.
“Là Thẩm Tư Cương, đúng không?”
Anh ta đột nhiên hỏi.
Cơ thể Giản Đường run lên một cái.
Tiêu Hoành nở nụ cười, nụ cười này, lại có chút khó chịu: “Giản Đường, quên anh ta đi, bất kể quá khứ của em và anh ta có thế nào, thì cũng là đau khổ.”
Tựa như thần kinh quá nhạy cảm, Giản Đường ngẩng đầu liền hỏi: “Sao anh lại khẳng định đều là đau khổ?”
Tiêu Hoành ngưng mắt gắt gao nhìn cô gái trong lòng... Cô gái này có vẻ căn bản không biết, biểu cảm trên mặt lúc này của cô đều là địch ý, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên... Không sao cả, anh ta sẽ làm cho cô quên thằng khốn họ Thẩm kia đi.
“Quá khứ của hai người có chuyện hạnh phúc sao? Nếu có, vì sao trên mặt em, anh chỉ thấy toàn tuyệt vọng?”
“...” Im lặng, không lời chối cãi.
“Giản Đường, chí ít em hãy thử một lần. Cho dù hiện tại chưa đồng ý trở thành bạn gái của anh, thì chí ít em hãy cho mình một cơ hội, đón nhận hạnh phúc, ôm ấp niềm hạnh phúc.
Em không thể sống mãi trong kí ức, sống trong quá khứ, sống trong thế giới nhỏ của chính em.
Giản Đường, quên anh ta đi, dù giữa bọn em có hồi ức ra sao, quá khứ như thế nào, anh tin chắc rằng, quá khứ và những ký ức không vui này, đều sẽ bị hạnh phúc và ký ức giữa anh và em thay thế, lấp đầy.”
Trong thoáng chốc, Giản Đường động lòng... Hạnh phúc đó, ai có thể từ chối điều đó? Giản Đường cũng bị hai chữ tốt đẹp này đầu độc.
“Được...” Lúc cô vừa muốn nói “Được”, thì lập tức tỉnh táo lại, “Không được.”
Hạnh phúc đó, ai không nghĩ đến chứ.
Nhưng mà cô xứng sao?
Cô của ngày hôm nay, vẫn xứng có được thứ mà tất cả mọi người trên đời này đều mong muốn sao?
“Giản Đường?” Tiêu Hoành không dám tin mà khẽ gọi tên Giản Đường: “Vì sao?”
Vì sao cô gái này ngay cả cơ hội cũng không cho?
“Tên họ Thẩm đó, trong lòng em quan trọng như vậy sao?”
Anh ta nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Cô gái cúi thấp đầu, ngơ ngác nhìn mũi chân mình, cảm giác cay đắng lan tràn... Tiêu Hoành à, anh thực sự biết tôi là người như thế nào sao?
Anh thực sự hiểu rõ người mà lúc này anh đứng trước mặt là tôi đây, cái người mà anh tỏ tình này, cô ta là người có trái tim và cơ thể thật sự sống sáng sủa giữa nhân gian, hay chỉ là một người sống như đã chết linh hồn mãi mãi sa đọa đến mức không thấy ánh mặt trời, chẳng qua chỉ có một thể xác của con người thôi sao?
Anh thực sự biết tôi là ai, tôi đã làm gì, tôi gánh vác điều gì không?
Anh thực sự cho rằng người như tôi... vẫn có thể hy vọng xa vời đến hạnh phúc sao?
“... Xin lỗi.”
Trong lòng Tiêu Hoành run lên, cúi người xuống không chịu thua, cánh môi mềm mại, nghiêm khắc bao trùm lên cánh môi tái nhợt, anh ta lại khắc sâu hơn nụ hôn này.
Giản Đường không né tránh, tùy ý cho người đàn ông trước mặt hôn.
Vừa hôn xong, Tiêu Hoành ngẩng đầu: “Em xem, em đâu có từ chối,” đáy mắt anh ta chăm chú và quật cường, làm cho Giản Đường không dám nhìn thẳng.
Chột dạ rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, cô gái mềm giọng nói:
“Anh Tiêu, anh quên tôi làm gì sao? Tuy tôi mới vào nghề chưa lâu, nhưng cũng biết nguyên tắc khách hàng là trên hết. Tôi vẫn chưa từng nghe nói, chuyện làm gái mà lại từ chối khách hàng hôn hít, anh Tiêu, anh từng nghe nói sao?”
Sắc mặt Tiêu Hoành tái nhợt.
Lại không phục mà phản bác: “Vậy vừa rồi lúc em mới bước tới, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, ánh mắt kia, lại là sao?
Giản Đường, gái làng chơi biết dùng ánh mắt rung động như vậy, để nhìn khách làng chơi sao?”
Giản Đường ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tiêu Hoành một cái, cái nhìn này, chuyên chú lại chất chứa điều gì đó không nói cũng không tả rõ được, Tiêu Hoành rung động, trái tim cũng đập nhanh hơn dưới ánh mắt đó.
Anh ta cũng cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt của cô gái trong ngực, tựa như đang chờ đợi đáp án của Giản Đường.
Thật lâu sau, Giản Đường khẽ thở dài một cái, nhàn nhạt nhìn Tiêu Hoành, mở miệng nói:
“Năm đó, chàng trai tôi thích, đứng dưới cây đa, vừa hay cũng mặc áo sơ mi trắng, từ đó về sau tôi yêu áo sơ mi trắng.
Ngày hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, lại trùng hợp đứng dưới cây đa, tôi liền bị mê hoặc, chìm vào trong quá khứ.”
Cho nên, tất cả không có quan hệ gì với anh.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hoành, hiện lên vẻ cô đơn, chợt lướt qua rồi biến mất, trong nháy mắt, anh ta lại cười, đáy mắt tỏa sáng, cánh tay dùng sức, dễ dàng mang cô gái trong lòng đến gần trước người anh ta, cúi đầu lại hôn một cái lên bờ môi cô:
“Vậy em coi anh là khách làng chơi đi, Giản Đường.”
Bình luận facebook