6512.
Cố Hoan không nhịn được trợn hai mắt, đưa tay nắm lấy lỗ tai của thằng bé.
Kéo thân hình nhỏ nhắn như con sâu đóm đang bám trên người Vu Phan ấy sang bên này.
- Đứa con hư, ăn nói kiểu gì thế hả?
Cô gằng giọng trách con trai, Dương Dương cười toe toét, không nhận lỗi còn thè thè lưỡi ra.
Cố Hoan nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Vu Phan.
Bò dậy từ ghế sofa.
Tiện tay đẩy tiểu tử thối vào lòng của Vu Phan.
Vừa bước đi về hướng phòng vệ sinh, vừa nói:
- Mẹ, hay để con đi đi, mẹ ở nhà chăm Dương Dương.
Vu Phan nhìn nhìn cậu nhóc tì trong lòng, thở dài một hơi.
- Cũng được. Nếu có gì không ổn nhớ gọi điện về nhà ngay nhé con.
***
Bầu trời trên bức tường thành cao.
Một đám mây đen, có lúc thổi qua những cơn gió lạnh.
Giống như đang báo hiệu cơn mưa sắp đến.
Giám ngục dẫn Cố Hoan đi qua một dãy hành lang thật dài.
Thông qua mấy cánh cửa sắt dày nặng.
Cuối cùng đến một căn phòng nhỏ yên lặng.
- Cô ngồi đây đi, người đang được dẫn tới.
Giám ngục chỉ chỉ chiếc ghế đặt phía bên kia của bàn.
Cố Hoan gật gật đầu, ngồi xuống.
Lòng, bỗng dưng trở nên nặng nề.
Ngón tay có chút run rẩy.
Cót ~ két .
Cửa sắt mở ra, một người giám ngục khác đi vào.
Bên cạnh đỡ lấy một thân hình chậm chạp lớn tuổi.
- Cố Thăng Thiêm, con gái của ông, Cố Hoan, đến thăm ông này, ngồi xuống.
Cố Hoan ngước nhìn.
Khi nhìn thấy ông già dưới mái tóc bạc, là một tấm vải trắng băng xung quanh, trên gương mặt già cỗi, xương gò má, mép miệng đầy những vết bầm, trên tay và đùi có không ít chỗ bị băng bó.
Mắt cô bỗng trở nên cay xé.
Năm năm không gặp, không ngờ ba lại già đi nhiều như vậy.
- Ba ...
Dưới sự dìu đỡ của giám ngục, Cố Thăng Thiêm ngồi xuống ngay ghế đồi diện Cố Hoan.
Vẻ mặt ông ta cau có lại vì sự đau đớn.
Lườm mắt Cố Hoan, trong đôi mắt già cỗi u ám tràn đầy sự không vui.
- Đồ sao chổi!
Trong giọng nói đục ấy, vừa thốt ra đã mang đầy ý trách móc!
Trong lòng Cố Hoan giật thót một nhịp.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn ba cô.
Ông ta vẫn không hề thay đổi, mỗi khi gặp cô, chỉ có khinh thường và oán hận.
Cô không lên tiếng.
- Vừa về tới đã khắc tao rồi! Mày nhìn những vết thương toàn thân tao này!
Cố Thăng Thiêm ngón tay run rẩy, chỉ chỉ lên vết máu vẫn chưa khô hẳn trên mặt ông,
- Tao hỏi mấy người đó tại sao đánh tao, mày biết chúng nó nói gì không hả? Bọn chúng nói, hỏi đứa con gái rượu Cố Hoan của ông đấy!
Sắc mặt Cố Hoan liền tái xanh.
- Rốt cuộc mày đã làm chuyền tốt gì liên lụy tao, hả?
Cố Thăng Thiêm nhìn sắc mặt cô ấy, đã cảm thấy nổi nóng!
Thấy cô không nói gì, ông càng bực bội hơn,
- Năm năm trước nếu không phải do mày, tao phải vào tù sao? Mày là đứa con bất hiếu, từ trước đến nay chỉ biết liên lụy tao thôi! Cố Hoan, cuộc đời này tao hận nhất, là không nên để mẹ mày sinh mày ra!
Cố Hoan mở to đôi mắt.
Vô vọng, có lẻ chính là cảm giác bây giờ.
Cô dựa vào đâu mà cho rằng, đã qua năm năm, tuy mọi thứ cũng đã đâu vào đó, ba cô sẽ không còn oán hận cô chứ?
Cô lại dựa vào đâu mà cho rằng, ông ấy đã ngồi 5 năm tù, sẽ không còn cố chấp như xưa?
Nhưng, cuối cùng, mọi thứ cũng chỉ do bản thân cô cam tâm tình nguyện thôi.
Thì ra, ngục tù không đáng sợ.
Điều đáng sợ, là lòng người trong ngục tù.
Trong ánh mắt cô có chút thê lương, cười một tiếng lạnh lùng.
- Tự thân ba đã phạm luật, nhưng chỉ vì con không chịu làm tình nhân của người khác, mà đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu con? Vậy tại sao ba không để Cố An Kỳ đi? Cô ta cũng là con của ba mà, không lẽ con không phải con của ba sao?
Ba chữ Cố An Kỳ, khiến Cố Thăng Thiêm có vẻ chột dạ.
- Khốn nạn! Mày thì có tư cách gì so sánh với An Kỳ? An Kỳ không nỡ để tao phải chịu một tí khổ, còn mày? Mày chỉ biết hại tao thôi!
Cố Hoan bỗng cười to, ánh mắt đầy đau buồn.
Hít một hơi lạnh thật sâu.
Thái độ lạnh nhạt,
- Vậy sao? Xem ra chuyến đi ngày hôm nay, chung quy là con đã đến sai.
- Mày đích thực đã đến sai rồi! Tao vốn dĩ không muốn gặp mặt mày! Gọi mẹ mày tới, gọi mẹ mày tới đây liền cho tao! Tao phải hỏi bà ta, rốt cuộc đã dạy dỗ con gái kiểu gì, hại cho tao chết mới can tâm!
Cố Thăng Thiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, nếu như không phải giám ngục đã cảnh cáo, ông thật muốn tán một bạt tai lên đấy!
- Ba không được làm phiền mẹ!
Nhắc đến mẹ, sắc mặt Cố Hoan trở nên căng thẳng,
- Sức khỏe của mẹ mới chỉ hồi phục không lâu, không chịu được sự đả kích!
Cố Thăng Thiêm cười lạnh lùng,
- Mày biết thế là được. Rất nhanh, tao sẽ được ra tù, tao không muốn vì mày, mà chết trong tù không ai hay biết! Cố Hoan, nếu như mày thật sự hiếu thảo với mẹ mày, thì đừng liên lụy tới tao!
Những lời cay nghiệt này, mặc dù cô đã nghe biết bao nhiêu lần từ khi còn bé.
Nhưng đến nay, vẫn y như con dao sắt, từng nhát từng nhát một đâm vào tận đáy lòng cô.
Cố Hoan nhìn thật kỹ Cố Thăng Thiêm, nắm chặt nắm tay, những ngón tay gần như đang đâm vào lòng bàn tay.
Bình luận facebook