• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 21

6521.

Một bầu không khí căng thẳng, đã tràn ngập ở tầng trên cùng của Bắc Minh Thị.



Thang máy ‘Ding’ một tiếng.



Cửa mở ra từ từ.



Là phái nam, Trần Vĩ Vinh luôn có ý thức ưu tiên phụ nữ.



Cậu làm động tác ‘mời’ với Cố Hoan.



- cảm ơn.



Cố Hoan gật gật đầu, nắm chặt nắm tay bên người.



Tim hồi hộp, giày cao gót bước bước đầu tiên vào tầng lầu cao nhất này ---



Ào ~



Một tiếng.



Cơ thể cô giật thót lên!



Bước chân đứng lại ở cửa thang máy---



Đột nhiên một dòng nước lạnh ngắt xối xuống người!



Cố hoan chưa kịp phản ứng.



Đã bị ướt sũng từ đầu đến chân!



Nước lành lạnh ướt át nhanh chóng thẩm thấu lên da cô.



Cơ thể cứng đơ một lúc, cô kiềm chế bản thân, cố gắng hứng chịu dòng nước không thiện cảm này...



Trần Vĩ Vinh nhanh chóng phát giác lui vào trong thang máy, nên thoát được.



- Đáng chết, ai dám bày trò thế này ...



Cậu vừa mở miệng muốn trách mắng, liền vang lên một giọng nói yêu kiều ---



- Ái cha, xảy ra chuyện gì rồi? Sao tự dưng hôm nay đầu phun chữa cháy lại trục trặc thế này chứ? Thứ nào không có mắt dám sơ ý, bộ không biết hôm nay có nhân vật quan trọng đến ban thư ký Tổng Tài của chúng ta sao?



Giọng nói vừa kết thúc.



Cố Hoan gỡ xuống cặp mắt kính đầy hạt nước làm mờ ấy.



Một cô gái thân hình cao ráo lọt vào mắt cô.



Một bộ đồ công sở màu hồng, mặc trên người cô gái này lại trở nên gợi cảm nóng bỏng vô cùng.



Cặp núi đôi căng mọng như muốn dồn ra ngoài.



- Linda.



Trần Vĩ Vinh bước ra từ thang máy,



- Sao đội kỹ thuật sơ ý quá vậy. Cô phải kiểm tra cho kỹ, có phải có người cố ý làm như vậy không!



Anh không nghĩ rằng, lại có người cả gan dám động đến người của lão gia phái đến!



Nói xong, cậu nhìn nhìn Cố Hoan đã ướt sũng như con chuột lột.



Cười cười ngại ngùng,



- Xin lỗi, cô Cố, tôi đã không lường trước sự việc này sẽ xảy ra.



Cố Hoan ngước mắt, nhìn nhìn đầu phun trên trần nhà đã ngừng phun nước.



- Tôi không sao.



Cô nhợt nhạt trả lời một câu.



Trong lòng nghĩ, nếu như thật sự là sự cố hệ thống phun chữa cháy, thì phải là toàn bộ đầu phun trong tòa nhà đều gặp sự cố mới đúng, không lẽ nào chỉ có mỗi đầu phun trên đầu cô là có vấn đề.



Sự thật hiển nhiên, có người cố ý chống đối với cô.



Tuy đã có chuẩn bị trước khi đến, sẽ phải đối mặt với một trận chiến.



Chỉ là không nghĩ tới, chưa kịp xuất chiêu đã bị ướt sũng người!



- Chà, đây chính là Cố Hoan nổi tiếng ư, cô Cố đúng không? Chào cô, tôi là thư ký trong ban thư ký Tổng Tài, Linda, rất vui được gặp cô.



Nhìn bàn tay ngọc trắng nõn Linda đưa ra, Cố Hoan không có lý do từ chối.



Tay vừa mới đưa ra, chuẩn bị nắm lại tay Linda.



Không ngờ Linda lại giả vờ rút tay lại, cười cười vỗ vai Trần Vĩ Vinh một cái,



- Trợ lý Trần, anh hôm nay thật là, đến rồi sao không thông báo tôi biết trước một tiếng chứ.



Linda cười cười như giả vờ giận dỗi.



Còn tay của Cố Hoan, cứ thế ngại ngùng nắm lấy không khí ...



Hai chữ cố ý, lại rõ rệt như vậy!



Cố Hoan hậm hực rút lại những ngón tay ướt đẫm.



Trên khuôn mặt trang điểm tinh tế của Linda, lộ ra nụ cười ngọt ngào,



- Thành thật xin lỗi nhé, hôm nay ngày đầu tiên cô Cố đi làm, lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy! Cô đừng giận nha, một lát tôi sẽ đuổi việc những người trong ban kỹ thuật, trả thù cho cô.



Sao câu nói này nghe vào tai Cố Hoan, cũng cảm thấy Linda đang muốn trả thù cho cô.



Trong lúc hoang mang, ‘ding’ một tiếng.



Phía bên thang máy chuyên dùng cho Tổng Tài mở ra từ từ.



Một đôi ống quần tây đen thẳng tấp bước ra....



- Mặc ...



Linda õng ẹo lên tiếng, liền chạy sang đó.



Cố Hoan vô ý hơi nhíu mày lại, tên Linda gọi .... nũng nịu ê buốt vào trong tận xương giống như đang gọi tên chồng cô vậy.



Bắc Minh Mặc quay người lại, vẫn gương mặt tuấn tú như trước khiến người khác cảm thấy nín thở.



Ánh mắt lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn Linda.



Nhưng lại nhìn qua Cố Hoan toàn thân ướt như chuột lột.



Nhếch mép miệng, anh nhạo báng nói:



- Sao, thư ký mới, đến sự lễ phép cơ bản cũng không biết sao?



Cố Hoan chỉ cảm thấy sởn gai óc.



Trần Vĩ Vinh lập tức cung kính cong lưng xuống:



- Tổng tài, chào buổi sáng! Đây là thư ký mới Cố Hoan. Bởi vì lúc nãy đầu phun xảy ra chút vấn đề, nên ...



Linda đứng một bên lén cười.



Cố Hoan nhìn vẻ mặt như đang chờ xem trò cười của Bắc Minh Mặc, cô bất giác nắm chặt nắm tay.



Hít thật sâu một hơi lạnh, đứng thẳng lưng, nở nụ cười thật tươi trên mặt.



Từng bước từng bước, từ tốn không thiếu phần tao nhã bước đến trước mặt Bắc Minh Mặc ---



- Bắc Minh Tổng, chào buổi sáng! Tôi là Cố Hoan. Rất vui được đến Bắc Minh Thị làm việc, sau này mong Bắc Minh Tổng chỉ giáo ạ.



Cô cười một cách dịu dàng, nhưng trong khẩu khí lại có chút cắn răng.



Ánh mắt đen của Bắc Minh Mặc lóa lên.



Anh nhìn chăm chăm Cố Hoan và nói,



- Không ngờ lại là bố tôi đích thân mời đến, thư ký Cố quả nhiên có chút bản lĩnh. Yên tâm, tôi nhất định sẽ ‘chỉ giáo’ thật tốt!



Cố Hoan dường như nhìn thấy trong ánh mắt sâu thẳm của anh có sự chọc ghẹo xấu xa.



Đột nhiên nhớ lại tối hôm đó trong phòng vệ sinh, cảnh ngón tay anh ta đưa vào trong của cô ...



Mặt cô liền trắng bệt.



Khốn khiếp!



Trong phòng làm việc cực lớn của Tổng tài.



Một bầu không khí kỳ lạ phảng phất xung quanh gian phòng.



Cố hoan đứng bên cửa phòng làm việc, nhìn bộ dạng phê duyệt hồ sơ, cặm cụi trên bàn làm việc của Bắc Minh Mặc.



Mặc dù, tên Bắc Minh Mặc này cũng đẹp trai thiệt, nhất là bộ dạng anh ta chăm chú làm việc, quả thật là càng nhìn càng thấy cuốn hút.



Nhưng mà ----



Cô đã đứng đây suốt hai tiếng đồng hồ rồi, chân cũng đứng đến tê cứng hết rồi.



Cho dù phong cảnh có đẹp tuyệt trần đi chăng nữa cũng nhìn chán rồi!



Đến cả bộ đồ bị ướt lúc nãy của cô cũng bị thân nhiệt cô sấy cho khô luôn rồi.



Ắt ~ xì ~



Một cái ắt xì làm nhiễu loạn bầu không khí yên tĩnh trong phòng.



Cặp mày Bắc Minh Mặc hơi nhíu lại,



- Nếu như không thể giữ im lặng, thì cút ra ngoài ngay!



Giọng nói lạnh ngắt đến nỗi không chút nhiệt độ, anh ta thậm chí không thèm nhìn mặt cô, tiếp tục bù đầu vào công việc.



Cố Hoan trừng to mắt lườm đỉnh đầu của anh, cái tên không có nhân tính!



- Vậy thành thật phải xin lỗi nha! Với tư cách là thư ký của Tổng tài, chờ đợi Tổng tài giao phó công việc là trách nhiệm của tôi, khi chưa nhận được chỉ phái của Tổng tài, tôi không dám đi đâu cả.



Không còn cách khác, Bắc Minh Lão gia nghiêm khắc quá, yêu cầu mỗi ngày cô đều phải ghi chép lại từng chi tiết công việc của Tổng tài, sau đó nộp lên.



Bắc Minh Mặc nhếch mày, lúc này mới chịu ngẩng đầu lên.



Nhìn vẻ nhếch nhác của cô với ánh mắt sâu thẳm bình thản.



Sau đó đứng dậy, đi một mạch đến trước mặt cô, nói với giọng điệu vô cùng chê bai:



- Đi rửa sạch bản thân, đừng làm dơ ánh nhìn của tôi.



Cô nhớ lại Bắc Minh lão gia từng nói, Bắc Minh Mặc mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.



Trong đầu bỗng dưng rộ lên một sự gian ác, Cố Hoan cố ý tiến đến gần trước mặt anh,



- Xem ra tạm thời Tổng Tài phải chịu khó rồi, bởi vì tôi không có mang quần áo dự phòng. Vả lại, tôi cũng đâu cảm thấy dơ bẩn gì, quá lắm thì là ướt chút thôi.



Cô vừa cười, vừa giống đứng sát lại anh như muốn trả thù.



Quả nhiên, người đàn ông này không thể chấp nhận sự dơ bẩn, cặp mày càng nhíu lại chặt hơn, từng bước bước lui về sau.



Mỗi bước lui của anh, gương mặt son phấn bị nhòe đi vì ướt nước ấy của cô càng nở nụ cười nham hiểm hơn.



- Vậy sao?



Bắc Minh Mặc đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt, nhìn thấy sự cố ý trong ánh mắt của cô.



Tiếp đấy, bàn tay to của anh bỗng đưa ra, một tay xách cô vào lòng như xách gà con!



- A ----



Cố Hoan hoảng sợ, giẫy giụa theo phản xạ.



- Quá lắm là ướt chút thôi ư? Vậy để tôi xem, là ướt ... cỡ nào!



Anh ái muội nói một câu.



Nghe xong Cố Hoan rợn hết cả người.



Ngay sau đó, ngón tay của Bắc Minh Mặc ngang tàn xé toạc cổ áo của cô!



Tách tách ~



Rớt cả mấy cái cúc áo!



- Bắc Minh Mặc! Anh là lưu manh ... mau thả tôi ra!



Cố Hoan nào biết được, tên đàn ông lạnh lùng như băng trước mặt này, nội tâm lại có thể biến thái đến như vậy!



- Lưu manh ư? Hơ hơ ...



Anh đột nhiên cười với giọng âm lạnh.



Tay kéo áo cô ra, thò vào đồi núi của cô!



Tay anh nắm trọn một quả, liền tay xoa bóp.



- Khốn khiếp .... lấy bàn tay dơ của anh ra ...



Cố Hoan hoảng loạn hét to, nhưng dù cô có phản kháng thế nào đi nữa, vẫn không thoát khỏi chế ngự của anh ta.



Bắc Minh Mặc một tay bế cao cô lên, một tay còn lại quá đáng đưa vào dưới váy của cô ...



- Sao, cô cũng biết chê tay tôi dơ à?



Anh thốt ra hơi thở nam tính bên tai cô, từng hơi từng hơi, khiến lòng cô cảm thấy rối ren ....



- Đừng ....



Cố Hoan khép chặt đùi, chỉ sợ ngón tay anh ta lại lần nữa đưa vào trong trắng trợn ...



Trong ánh mắt lạnh lùng tối tắm của anh, phản chiếu lại gương mặt đang hoảng sợ kinh hãi của cô, cặp mắt kính gọng đen trên sóng mũi của cô, nghiêng ngã mắc trên tai, như muốn rớt xuống vậy.



- Bây giờ mới nói đừng, có muộn quá không? Vả lại, rốt cuộc cô ướt đến mức nào, sờ là biết ngay, đúng không nào? Hơ hơ hơ ...



Nham hiểm cười cười, ngón tay anh dùng sức, kéo nhẹ chiếc quần lót của cô xuống!



Cố Hoan sợ đến run rẩy!



Tình thế cấp bách, cô hét to:



- Bắc Minh Mặc, tôi cảnh cáo anh không được làm bậy .... tôi, tôi là người được bố anh mời đến ...



Vừa nhắc đến Bắc Minh lão gia, liền có hiệu quả. Ngón tay của Bắc Minh Mặc khận lại.



Anh nhìn thật sâu vào mắt Cố Hoan.



Sau đó, đột nhiên mất hết hứng thú!



Hai tay bỗng thả ra.



Ầm ~



Mông của Cố Hoan hôn thật mạnh xuống sàn nhà. Té ngửa, tứ chi hướng lên trời!



- Xít ....



Cô hít một hơi, đau đến cắn răng, mắng lớn:



- Bắc Minh Mặc anh là tên khốn nạn!



Anh ta nhìn xuống cô



Cô đang trong tình trạng cổ áo bung ra, để lộ nửa quả ngực ra ngoài, váy bị kéo rút lên đến đùi trên, quần lót bị tụt đến đầu gối, phần thân dưới kẹp giữa hai đùi ấy đang lấp ló lộ ra ngoài.



Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm.



Chân mày giống như có một chút tâm tư không gỡ ra được, nhìn cô và nở nụ cười nham hiểm:



- Cố Hoan, tuy tôi không biết cô đã dùng chiêu trò gì, khiến cho bố tôi cực lực đề cử cô! Nhưng, tôi bây giờ cảm thấy rất hối hạn khi đã đá cô xuống giường ngày hôm đó!



Lòng cô bỗng siết lại.



- Chuyện hôm đó ...



Cố Hoan cảm thấy nên thanh minh rõ ràng chuyện đấy:



- Tôi bị ông chủ công ty trước kia bỏ thuốc hãm hại, nên mới xuất hiện trên giường của anh. Tuy hôm đó thái độ của anh có chút ác liệt, nhưng anh đá tôi xuống giường cũng đúng thôi, nên không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi ...



- Ai nói là tôi cảm thấy có lỗi ?



Anh cười lạnh lùng, ngắt lời của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom