• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 37

6537.

Cố Hoan trừng mắt nhìn chiếc xe mua hàng đầy ấp, đây đã là chiếc xe thứ 16 rồi.



Tên này là đang mua đồ, hay đến đây dọn siêu thị vậy?



Bắc Minh Mặc đẩy xe lăn đi đằng trước, tiếp tục lạnh nhạt, không nói một tiếng.



Cố Hoan chỉ còn cách trừng mắt nhìn phía sau gáy mọc đầy tóc đen của anh,



Sau đó, bánh kẹo, snack, sô cô la, sữa bò, nui .....



Từng gói từng gói lại tiếp tục quẳng vào trong xe.



Cố Hoan thở một hơi dài, ngoan ngoãn đẩy xe đi theo sau lưng anh.



Mệt đến lã lừ.



Mới chỉ ngày thứ 2, vì muốn thắng cược, cô nhịn!



Chiếc xe thứ 27.



Nước hoa phụ nữ, dầu gội đầu phụ nữ, bộ kem dưỡng da phụ nữ, áo lót quần lót phụ nữ ....



Cố Hoan nhìn thấy từng món từng món đồ liên tục bay vào trong giỏ hàng, sắc mặt co rút.



Áo ngủ gợi cảm của phụ nữ, băng vệ sinh phụ nữ, nước rửa phụ khoa ....



Cô bắt đầu mất bình tĩnh rồi.



- Tổng tài, những món này là anh mua cho người yêu của anh đó hả?



Cô nghiêm túc cho rằng trong đêm xảy ra tai nạn, người phụ nữ ngồi trong xe anh đến nay vẫn không moi được tên tuổi ấy, được xem là người yêu của anh.



Một câu ‘người yêu’, khiến Bắc Minh Mặc tặng cho cô một cái trợn mắt.



Lập tức, nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ một thốt ra,



- Là mua cho cô!



- Tôi?



Cố Hoan ngớ người,



- Tại sao phải mua cho tôi?



Anh lạnh hức một tiếng,



- 6 ngày tiếp theo, cô còn phải ở chung với tôi, tôi phải bảo đảm nhu cầu cuộc sống cơ bản của cô không hạ thấp phẩm vị của tôi!



Khuôn mặt cô cứng đơ một cái, nắm trên tay chiếc áo lót gợi cảm anh mới quẳng vào giỏ xe lúc nãy,



- Làm ơn, những thứ như vậy có đánh chết tôi cũng không mặc!



Anh hơi nhíu mày, nhếch miệng nói,



- Ừm, chủ ý đó nghe cũng hay đấy chứ.



Sau đó, anh ngập ngừng một cái, nói tiếp,



- Vậy thì đừng mặc gì hết.



- ....



Cô tức đến run cả hàm răng,



- Bắc Minh Mặc ---



- Không phải đã nói sẽ nghe theo mọi chỉ thị của tôi sao? Vậy thì quyết định vậy đi.



Trong ánh mắt xa xăm như vũ trụ của anh, lóa qua một sự toan tính. Rút rút vai như không quan tâm.



Cô nghiến răng, coi như anh lợi hại!



Tiếp đó, cô lại với lấy chai nước rửa phụ khoa hiệu gì gì đó trong giỏ hàng,



- Vậy còn đây là gì hả? Xin hỏi cát hạ, tôi đâu cần đến thứ này?



Ánh mắt lạnh lùng của anh, nhìn qua cô,



- Cố Hoan, đây chỉ là dự phòng. Trước khi cô vồ lấy tôi, phải đảm bảo rằng chỗ đấy của cô đã rửa sạch sẽ!



Sau đó, đôi môi mỏng của tên đấy nhếch lên, lộ ra nụ cười hoàn mỹ đủ khiến thiếu nữ ngất xỉu, thiếu phụ hét lớn, lão phụ phát bệnh tim.



Cố Hoan rùng mình.



Người đàn ông này đẹp mắt đến nỗi nếu không chà đạp chà đạp, cũng thấy có lỗi với bản thân!



Cô cảm thấy một cơn giận phun trào ra từ các lỗ chân lông, cháy lên thành tro bụi.



Hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cơn giận dữ đùng đùng trong lòng, nở nụ cười thật rạng rỡ, mở miệng nói,



- Yên tâm, tổng tài đại nhân. Vì thắng vụ cá cược này, tôi sẽ tuyệt đối tuyệt đối không vồ ngã anh đâu ha!



Cho dù có vồ ngã, cũng là vồ ngã đánh cho anh ta một trận!



Bắc Minh Mặc lạnh hức một tiếng, không phản bác gì. Quay người tiếp tục lựa đồ ....



Cho đến món đồ cuối cùng, dưới ngón tay của Bắc Minh Mặc thẩy ra một đường cong thẩy đồ hoàn mỹ, cuối cùng rơi vào giỏ hàng của Cố Hoan, cô bỗng dưng trừng to hai mắt, nhìn chăm chăm vào món đồ đó 3 giây, bùng nổ ----



- Bắc Minh Mặc!



Cố Hoan gằng giọng gào một tiếng, trừng mắt kênh hộp bao cao su trước mặt!



Người đàn ông này lại còn công khai quẳng nguyên một lố qua đây!



Loại kịch tính, loại tha thiết, loại có gai, loại có vân xoắn, loại sức sống, loại siêu siêu mỏng, loại hương quýt ..... mọi thể loại đều đầy đủ, cần là có!



- Anh chết tiệt mua nhiều như vậy để làm gì chứ?



Cô nhìn thấy ê buốt cả da đầu, toàn thân phòng bị nhìn anh ta.



Bắc Minh Mặc vẫn là bộ mặt lạnh giá như băng,



- Không phải cô chắc chắn bản thân chết cũng không bò lên giường của tôi sao? Vậy, những món này cô không có phước hưởng thụ rồi. Nên tôi mua bao nhiêu cũng không liên quan đến cô.



Anh cao ngạo nói một câu, chặn họng cô lại, hập hực một hồi cũng không nói được câu nào, tức đến nghiến răng!



***



Ngày hôm đó, dường như Cố Hoan chỉ đi mua sắm cùng Bắc Minh Mặc, cứ thế trôi qua.



Cô thật sự bất ngờ về thể lực dồi dào của tên này, xảy ra tai nạn 3 ngày đã xuất viện, hành hạ bản thân anh ta thế nào cũng không sao, quan trọng là còn hành hạ cô muốn chết luôn đây này.



Cho đến khi xe chạy vào tòa cao ốc nằm ở khu phồn vinh nhất của Thành phố A, Cố Hoan ngớ người ra.



Dạ Ánh Nhất Phẩm.



Nghe nói Dạ Ánh Nhất Phẩm này là tòa địa ốc có giá đắt nhất Thành phố A này, giá đất nơi này có thể nói là mắc nhất thế giới.



Vả lại nghe nói những người vào ở trong tòa cao ốc này, ngoài giàu có và thế lực ra, tuổi tác còn yêu cầu phải dưới 35!



Nên, Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng có thể xem là một doanh trại tập trung những người giàu trẻ tuổi!



Khắp tòa nhà đều tràn đầy sức sống tươi trẻ, có thể nói là một thành phố không có ban đêm.



Khi Hình Hỏa nói với cô, Dạ Ánh Nhất Phẩm này cũng thuộc quyền sở hữu của Bắc Minh Thị, cô càng kinh ngạc hơn.



Bắc Minh Mặc trong vương quốc doanh nghiệp của anh, rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu thần thoại mà cô không biết đến?



Khi bước chân đầu tiên của Cố Hoan bước vào ngôi nhà nằm trên tầng cao nhất thuộc Dạ Ánh Nhất Phẩm của Bắc Minh Mặc, cô lại một lần nữa kinh ngạc.



Trong ngôi nhà rộng thênh thang, kết cấu ngôi nhà có gác, thiết kế nội thất theo phong cách châu âu cổ điển, mỗi một chỗ đều tinh tế tỉ mỹ, có thể nói là xảo đoạt thiên công, hoàn toàn là một ngôi biệt thự xa hoa trên không.



Thế nhưng, trong ngôi nhà tinh tế độc đáo này, lại mang cảm giác như con người anh vậy, tĩnh lạnh không một chút sức sống.



Giờ đây cô mới hiểu, lý do anh mua sắm điên cuồng vào ban ngày ấy ....



***



Buổi tối 10 giờ.



Người giúp việc nhà Bắc Minh sau khi sắp xếp hết mọi thứ đã mua vào sáng hôm nay, tức tốc rời khỏi.



Trong ngôi nhà giờ chỉ còn lại hai người Bắc Minh Mặc và Cố Hoan.



Bắc Minh Mặc ngồi trước hành lang có thể nhìn toàn cảnh thành phố ấy, thông qua tấm kính cửa sổ to như một màng che, ngước nhìn dãy ngân hà dưới màn đêm bao la, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một sự ấm áp.



Cố Hoan ngồi trên ghế sofa ở phòng khách như thói quen, vẻ mặt lười nhác nhìn hình bóng cô đơn của anh.



Không biết tại sao, cô cảm thấy Bắc Minh Mặc tối nay, toàn thân toát lên vẻ u sầu lạnh nhạt....



Hình bóng lạnh lùng kiêu ngạo đó, khiến cô nhớ lại Diệc Phong năm ấy.



Trong lòng dường như bị hỏng một cái hố sâu, khiến nỗi đau ấy tràn ra....



Diệc Phong, đã từng là một tia nắng thắp sáng những năm tháng tối tăm của cô.



Nếu cho rằng yêu một người đàn ông như Bắc Minh Mặc, kết quả định trước sẽ mang đầy thương tích.



Vậy thì, yêu Diệc Phong, cho dù trở thành sự tiếc nuối, nhưng chỉ hoài niệm cũng đã là một niềm hạnh phúc an ủi rồi.



Chỉ là, đã cách 5 năm, nay cô đã làm mẹ.



Còn Diệc Phong thì sao .... đang ở đâu? Anh ấy vẫn khỏe chứ?



Đã từng, cô tự hỏi bản thân, nếu không phải Cố An Kỳ, nếu như năm đó mẹ cô không bệnh nặng, cô và Diệc Phong có phải cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc đến bên nhau?



Thế nhưng mỗi lần, đáp án đó cuối cùng cũng chỉ là sự im lặng vô hình.



Đột nhiên nhận ra ----



Có những người, một khi đã để mất, sẽ là suốt cuộc đời.



Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt cô bỗng ướt át ....



Đột nhiên,



Một hồi chuông cửa vang lên nhói tai ---



Cơ thể Cố Hoan giật thót lên.



Chỉ nghe Bắc Minh Mặc đầu cũng không quay lại nhìn, thản nhiên nói,



- Đi mở cửa.



Cô cau đôi mày lại trong tiềm thức, chạy đi mở cửa ---



Một cô gái xinh đẹp tóc nâu nóng bỏng lọt vào mắt cô.



Và cô gái tóc nâu đó cũng hơi ngớ người, nhưng rất nhanh lại trở lại thần thái gợi cảm quyến rũ, chu chu đôi môi căng mọng, nói:



- Hi, tôi tìm Bắc Minh tổng.



Cố Hoan quay người, nhìn nhìn Bắc Minh Mặc.



Ai ngờ, anh đang đẩy xe lăn quay sang đây, hướng về cô gái đứng ngoài cửa nhạt nhẽo gật gật đầu,



- Vào đây.



Sau đó, cô mỹ nữ tóc nâu với thân hình cao ráo cơ thể yêu nghiệt đó, một tay đẩy Cố Hoan đang đứng ở cửa ra, lắc mông xoắn eo đi thẳng về hướng Bắc Minh Mặc.



Vừa đi lại còn vừa làm dáng làm điệu, giọng nói õng ẹo nói,



- Bắc Minh tổng, anh thật là hư! Đã gọi người ta sang đây rồi, mà sao còn có người phụ nữ khác vậy?



Cố Hoan bất mãn bản thân bị đẩy sang một bên như vậy, thế là ‘ầm’ một tiếng, phẫn nộ đóng sầm cửa lại.



Ánh mắt của Bắc Minh Mặc nhìn sang khuôn mặt nóng giận của Cố Hoan.



Tâm trạng của người phụ nữ này lúc nào cũng ghi rõ trên mặt.



Một ý niệm xấu xa thoáng qua mép miệng anh,



- Mặc kệ cô ta, cô ấy chỉ là bảo mẫu.



Bảo mẫu?!



Cố Hoan trừng to mặt, pháo lửa bắt đầu bắn tung tóe.



- À, thì là chỉ là bảo mẫu thôi.



Mỹ nhân tóc nâu cười khoái chí, những ngón tay được sơn đủ màu ấy, trực tiếp đặt lên vai Bắc Minh Mặc trêu đùa,



- Làm em còn tưởng Bắc Minh tổng anh thích chơi 3p chứ, hi hi hi ...



3P ?!



Khuôn mặt trắng nõn của Cố Hoan bắt đầu trở nên tái xanh!



Lúc này, cô hình như bắt đầu hiểu ra dụng ý của người phụ nữ tóc nâu đến đây là gì rồi ....



Mỹ nhân tóc nâu vừa cười, vừa đứng thẳng người, đẩy xe lăn của Bắc Minh Mặc.



- Bắc Minh Tổng, anh muốn vào phòng nào?



- Tùy, cho dù là ở đây, tôi cũng không ngại.



Giọng điệu của Bắc Minh Mặc bình thản như mọi khi, nhưng đôi mắt lão luyện ấy nhìn chăm chăm Cố Hoan quan sát mọi biểu cảm trên mặt cô.



- Ở đây ....



Mỹ nhân tóc nâu nhìn qua Cố Hoan đang nổi nóng, sau đó suy nghĩ, nhún nhún vai không quan tâm,



- Em thì sao cũng được, chỉ cần Bắc Minh tổng anh vui là được.



Nói xong, mỹ nhân tóc nâu vừa cười vừa đi đến trước mặt Bắc Minh Mặc.



Đôi môi căng mọng đỏ chót ấy, nở nụ cười ma mị lẳng lơ quyến rũ.



Sau đó, bắt đầu cởi bỏ quần áo.....



Cố Hoan không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy cảnh đang diễn ra trước mắt.



Nắm tay đang thả xui hai bên liền nắm lại thật chặt !



Cho đến khi cô mỹ nhân tóc nâu đấy cởi còn áo lót trên người, Cố Hoan cuối cùng cũng không kiềm được phun trào ----



- Bắc Minh Mặc, ý anh là sao đây !



Cô mỹ nhân tóc nâu bị tiếng thét đột ngột ấy làm cho giọt nẩy người, bàn tay đang cởi áo lót ấy cũng dừng lại trên không. Do dự nhìn nhìn Bắc Minh Mặc.



Ánh mắt sâu lắng của Bắc Minh Mặc, nhìn cũng không nhìn Cố Hoan, tiếp tục nói,



- Mặc kệ cô ta, tiếp tục.



Cô mỹ nhân tóc nâu cười gật gật đầu, ngón tay nhanh nhẹn lột luôn chiếc áo lót trên người xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom