656.
Cố Hoan nhìn ra xa.
Tên Bắc Minh Mặc đấy bị những người phụ nữ bao vây xung quanh.
Cũng khó trách, sinh ra đã có khuôn mặt yêu nghiệt thế, đi đến đâu là ruồi bâu đến đấy.
Lý Đỉnh Thành không cho phép Cố Hoan từ chối.
Y ôm lấy Cố Hoan đi một mạch, chen vào trong đám đông ....
Đáng tiếc tình thế sôi sục máu lửa, họ không hề chen chân vào được!
Lý Đỉnh Thành có chút sốt ruột, đột nhiên nghĩ ra một kế.
Nhân lúc người đông đúc, y giả vờ tách khỏi Cố Hoan.
Lén lút đẩy cô vào trong đám đông đấy ----
Cố Hoan cảm thấy cô bị người khác chen đẩy xô lấn sang bên.
Sau đó, sau lưng như nghe thấy tiếng vải bị xé “ xoạt” một tiếng ....
Không xong rồi.
Sao thấy lạnh lạnh vậy.
Úi cha, không xong thật rồi .....
Sau đấy -----
- A ....
Một tiếng thét vang vọng khắp khán phòng!
Trong tích tắc, mọi hoạt động như bị bấm dừng lại.
Tất cả mọi người đều bất động.
Chỉ còn lại Cố Hoan vẫn còn đang tiếp tục la thét!
Thế là, mọi người bắt đầu tìm ngọn nguồn của tiếng thét đấy.
Mọi người đều rất ăn ý, cùng lúc nhường ra một con đường cho Cố Hoan.
Khi mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng cô ----
Chỉ thấy cô hai tay ôm chặt lấy chiếc váy.
Mắt nhắm miệng la lớn!
- Cô, cô à, váy của cô bị rách rồi ....
Không biết ai trong đám đông đấy tốt bụng nhắc nhở cô một tiếng.
Tiếng thét của Cố Hoan bị nghẹn lại trong cổ họng cô!
Lưng cô cảm thấy lạnh giá, hai mắt mở to.
Khốn kiếp, là tên nào không có mắt dám xé áo của cô?!
Có lẽ ai cũng không ngờ rằng, buổi yến tiệc long trọng như vậy, lại xảy ra chuyện khôi hài này.
Cố Hoan không ngờ bản thân lại bị người khác chơi xỏ như vậy!
Hôm nay cô đi vận xui xẻo, hay là đắc tội với ôn dịch?!
Bắc Minh Mặc nhìn theo con đường được đám đông nhường ra, vừa nhìn đã thấy cô gái thét to tiếng đấy.
Đôi mắt sâu thẳm ấy hơi nhíu lại.
Lườm qua đôi vai trắng nõn lồ lộ ngoài không khí, run lẩy bẩy.
Phía sau chiếc váy dạ hội màu đen ấy mở bung ra.
Để lộ những đường cong rõ rệt.
Cô thảm hại nắm chặt mảnh vải che thân, cố gắng che kín bản thân lại.
Anh ta nhớ lại vẻ mặt yêu kiều của cô ngoài cửa sổ.
Không thể phủ nhận, nước da của cô gái này trắng nõn như tuyết.
Liền sau, gương mặt có vẻ nhăn lại.
Như đang nhắc nhở anh, vẻ mặt hung dữ nhe răng của cô gái này.
Cô cả gan ngắt mặt của anh!
Gương mặt luôn được anh xem trọng và cảm thấy kiêu ngạo, thừa hưởng gien di truyền ưu tú thế này, cô ta lại dám nói mặt anh chích – H - A - nhiều - quá
Cả đời này anh chưa bao giờ bị ô nhục lớn như vậy!
Nhưng, anh đã nhịn.
Phẩm đức tốt bấy lâu nay, khiến anh tuyệt đối không bị mất bình tĩnh trước mặt đại chúng.
Thế nhưng ----
Nhìn thấy vẻ mặt bất lực che lấy bản thân ấy.
Anh lạnh lùng mỉm môi, âm thầm nhếch nụ cười đầy ẩn ý toan tính ...
***
Trong thế giới của Cố Hoan, ngay thời khắc chiếc váy bị rách ấy,
Tan vụn vỡ.
Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn những ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cơ thể run rẩy, không dám manh động.
Chỉ sợ có chút sơ xuất, chiếc váy sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Chiếc váy này mà tiêu tùng nữa, thì chắc cô đi tong luôn.
Mặt cô đỏ nóng hừng hực, đôi mặt trong sáng ấy mở to, nhìn chăm chăm xuống mặt đất.
Mong sao có thể lập tức khoét cái lỗ,
Chôn cô vào trong đấy.
Làm sao đây, Lý Tổng đâu rồi?
Tại sao đúng lúc thế này, không ai có thể đứng ra cứu cô chứ?
Đúng lúc mọi người đang chờ xem chuyện cười ----
Đúng lúc cô đang không biết phải chạy trốn hay như nào ---
Một đôi giày da cá sấu đen bóng lưỡng xuất hiện trước mắt cô.
Một đôi ống quần tây dài, thẳng tấp đứng ngay ngắn trước mặt cô.
Tiếp theo sau, cô cảm thấy lưng bỗng ấm lên.
Liền ngước đôi mắt long lanh nhìn lên ----
Vô tình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không đáy ấy .
- Anh ---
Cô ngạc nhiên!
Nguẩy đầu nhìn thấy chiếc áo khoác vest màu trắng khoác lên vai cô.
Không ngờ tên này lại lấy chiếc áo của anh ta che cho cô?
Hành động ấy của Bắc Minh Mặc, khiến mọi người trong hội trường đều hít một hơi lạnh.
Đây là ... anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Anh ta vẫn một vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm, chỉ là đôi mày hơi nhíu lại.
Trước mặt mọi người, cúi người xuống ---
Động tác tao nhã, hai tay bế bổng Cố Hoan lên!
- A ...
Cô sợ hãi la lên.
Cảm thấy đầu quay cuồng như chong chóng.
Tinh thần trở nên căng thẳng theo phản xạ.
Giây sau đó, Bắc Minh Mặc bế cô, đi xuyên qua mọi người.
Sải dài bước chân đi về hướng phòng vệ sinh....
Suốt quãng đường, tựa trong lòng anh, nghe thấy nhịp tim điềm tĩnh của anh.
Đột nhiên Cố Hoan cảm thấy choáng váng.
Dựa trên vòng tay dày rộng của Bắc Minh Mặc, cô ngửi thấy hương đàn ông mê hoặc lòng người ...
Lén lút nhìn lên, cô phát hiện, anh có một gương mặt góc cạnh sắc sảo, chiếc cằm cương nghị như con dao sắc, từng đường nét đều toát lên khí chất lạnh lùng trầm tĩnh của nam tính.
Đôi môi bậm chặt, phác lên một đường nét đầy ẩn ý.
Sóng mũi khôi ngô, đôi chân mày rậm thần thái, có thể nói là hoàn mỹ.
Đặc biệt là đôi mắt như hai viên đá đen chiếu sáng hút hồn, phát ra ánh sáng mờ ảo, như một hồ nước sâu thẳm, đi thẳng vào đáy lòng....
Người đàn ông này, đẹp thật.
Thậm chí có thể nói là, đẹp đến khiến người khác phải ngạt thở....
Giây phút này, tim cô không kìm được đập thình thịch.
Thế nhưng ... lý trí thiếu chút nữa đã bị tan biến ấy bỗng đột nhiên quay trở lại bộ não.
Cô vẫn chưa quên, lúc nãy ở trước cửa nhà hàng, người đàn ông với vẻ mặt khinh bỉ đáng ghét kiêu ngạo ấy, đã chế nhạo cô là ra đó “phục vụ”!
Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô gằng giọng ----
- Thả tôi ra! Khốn kiếp, thả tôi xuống ---
Cô bắt đầu chống cự.
Bộ váy rách rưới trên người vì động tác cọ quậy của cô, rơi xuống trong nháy mắt ....
Một cặp núi đôi căng mọng, tròn đầy, trắng nõn, như nhảy tọt ra ngoài.
Toàn bộ đều lọt vào mắt anh ta!
- A ...
Cô lúng ta lúng túng hoảng loạn che lại đôi thịt viên của mình.
Buồn cười hơn, là trên đầu núm nhụy hoa, dán hai miếng keo dán nho nhỏ.
Mắt anh bỗng trở nên sâu lắng.
Mím chặt môi, kề sát tai cô,
- Nếu như cô còn không chịu yên, tôi sẽ quẳng cô vào trong đấy lại!
Một câu nói mang ẩn ý uy hiếp ấy, quả nhiên, khiến cô phải phục tùng.
Ánh mắt sâu thẳm của Bắc Minh Mặc thoáng qua một tia nham hiểm.
Bế cô đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Rầm~
Cửa nhà vệ sinh bị anh đạp bung ra.
Những người đàn ông đang đi vệ sinh trong đấy, quay đầu lại nhìn, hoảng sợ tái mặt.
Còn có một số đang tiểu một nửa, sợ đến ngơ ngác nín cả tiểu.
Cố Hoan cúi thấp đầu, kéo áo khoác của anh.
Mất mặt, núp vào lòng anh.
Mong sao không ai nhìn thấy vẻ mất mặt của cô.
Anh lạnh lùng nhìn xung quanh, vẫn cái khẩu khí bình tĩnh không chút nhịp điệu ấy, nói:
- Cút ra ngoài hết!
Bình luận facebook