• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (1 Viewer)

  • Chương 77-80

Chương 77 Khô Huyền (2)

Chương 77: Khô Huyền (2)

“Đây là thứ ma đạo tà môn gì...”

Vạn Hào Thiên nhận thấy linh khí bên trong cơ thể mình giống như đã bị đông cứng lại, nhịn không được mà nghiến răng.

“Ma đạo tà môn? Không phải là ngươi cũng như vậy à?”

Sát thủ chậm rãi nhấc chân đạp lên đầu Vạn Hào Thiên.

“Huyết Sát Các đáng chết, đám sát thủ đáng chết các ngươi, Thiên Bình Vương Triều chúng ta sớm muộn cũng diệt sạch thế lực tà ác như các ngươi!”

“Trăn trối xong chưa? Xong rồi thì tạm biệt.”

“Ha ha ha, nói thật cho ngươi biết, lão tổ của Vạn gia chúng ta lúc còn trẻ từng đã cứu một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, ngay vừa rồi, ta đã thông báo...”

Bẹp!

Đầu Vạn Hào Thiên bị một sức mạnh cực lớn đạp cho đạp nát nhừ.

“Mục tiêu nhiệm vụ đã xử lý xong hết, kết thúc công việc.”

Ngay khi tên sát thủ chuẩn bị rời đi.

Thân hình của hắn ta hơi khựng lại: “Luồng khí tức này...”

Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Dưỡng Thần Cảnh à?”

Chỉ thấy trên không trung tối đen như mực bỗng xuất hiện một bóng người lờ mờ.

Một vài cao thủ tu vi đạt đến Động Linh Cảnh đều thấy rõ dáng dấp bóng người này.

Đó là một vị lão giả mặc trường bào đỏ thẫm, hai chân đạp không, đứng vững trong khoảng không phía trên Vương Nguyên huyện.

Con ngươi đục ngầu nhưng lại sắc bén như mắt ưng, nhìn thẳng về phía vị trí của huyện lệnh phủ.

Âm thanh giống như sấm nổ phát ra từ miệng lão: “Thật can đảm, chỉ là một tên Động Linh Cảnh cắc ké mà cũng dám động thổ trên đầu thái tuế. Đi chết cho lão phu!”

Tay phải lão giả xuất chảo, chộp về phía huyện lệnh phủ, giống như muốn cách không mà hút đối thủ tới.

Bên kia.

“Thế mà lại là Dưỡng Thần Cảnh, không hay rồi!”

Tứ chi của sát thủ không cách nào nhúc nhích được, lúc sắp bị lão giả cách không bắt đi, Vương Nguyên huyện lại xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Luồng khí tức này trực tiếp cắt dứt lão giả thi pháp.

Khuôn mặt lão giả lộ ra vẻ kích động, lại hướng về huyện lệnh phủ nói: “Các hạ là ai? Lão phu truy nã hung thủ theo luật pháp của Thiên Bình, ngươi lại cắt đứt lão phu thi pháp? Chẳng lẽ lại muốn trở thành kẻ địch của Thiên Bình Vương Triều?”

Sát thủ nhìn thấy khoảng không bên cạnh xuất hiện dao động linh khí, có một thanh niên tóc bạc dùng khăn che mặt, trên người mặc hắc bào có thêu chữ ‘Huyền’ từ đó bước ra.

Khi sát thủ nhìn thấy Sát Thủ Lệnh có khắc chữ Huyền cùng ba vạch treo bên hông nam tử, đồng tử hắn ta co rụt lại, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía người thanh niên nói:”Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”

Thanh niên tóc bạc mở miệng: “Chỗ này cứ giao cho ta, người quay về ban giao nhiệm vụ đi.”

“Vâng.” Thân hình sát thủ lập tức độn mất.

“Ngươi cũng là người của Huyết Sát Các?” Chân mày lão giả nhíu chặt.

Lão vẫn luôn ở trong sơn mạch gần đây chuyên tâm tu luyện, hiểu biết về Huyết Sát Các đều chỉ dựa vào những tin đồn.

Nếu không phải là vừa rồi Vạn Hào Thiên bóp nát khối ngọc bội cứu mạng mà mấy chục năm trước lão để lại cho tổ tiên Vạn gia thì bây giờ lão vẫn còn đang ở trong núi tiềm tu kìa.

Cho đến tận vừa nãy, lão còn tưởng là cường giả mạnh nhất Huyết Sát Các chẳng qua chỉ là một gã Động Linh Cảnh.

Bây giờ xem ra là lão đã quá tin vào lời đồn rồi.

“Lão phu là Thiên Du đạo nhân, Dịch Cửu Hành. Cao thủ cùng cảnh giới so chiêu, chưa bao giờ đánh với hạng người vô danh, chi bằng các hạ hãy xưng danh?” Dịch Cửu Hành nheo đôi mắt già nua, nói.

“Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Khô Huyền.” Thanh niên tóc bạc nhếch miệng cười.

Giây tiếp theo, nháy mắt thân hình hắn ta đã tan biến ngay tại chỗ.

“Tam Cửu Thái Thanh Pháp.” Tay phải Dịch Cửu Hành bấm pháp quyết.

Nhất thời quanh người lão xuất hiện từng hàng văn tự phù lục vàng lóng lánh, bảo vệ bản thân.

Khô Huyền chợt xuất hiện phía sau Dịch Cửu Hành, bất ngờ đánh xuống một quyền!

Bang.

Công kích bị văn tự phù lục mạnh mẽ cản lại.

Nhìn thấy cảnh này, Dịch Cửu Hành cười ha hả nói: “Vô dụng thôi, Tam Cửu Thái Thanh Pháp của lão phu chính là một môn công pháp phòng ngự Huyền giai cực phẩm, cho dù người có là Dưỡng Thần tam trọng thiên, lão phu cũng không sợ.”

“Thật à?” giọng nói của Khô Huyền truyền vào trong tai lão.

Dịch Cửu Hành cảm thấy có người khoác tay lên vai mình.

“Ngươi! Ngươi vào đây bằng cách nào?” sắc mặt Dịch Cửu Hành hoàn toàn thay đổi.

Chỉ thấy, cơ thể Khô Huyền đột nhiên tiến vào bên trong Tam Cửu Thái Thanh Pháp, còn đưa tay gác lên vai của lão.

“Ngươi nói thử xem?” Khô Huyền cười cười.

Khoé mắt Dịch Cửu Hành liếc sang bên cạnh, đã thấy hơn một nửa số văn tự phù lục ở trên Tam Cửu Thái Thanh Pháp bị phá nát!

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi, đi xuống đi!” khóe miệng Khô Huyền cong thành nụ cười rõ nét.

Tay phải nhoáng lên rồi biến mất, sau đó đánh trúng lồng ngực Dịch Cửu Hành.

Rầm!

Cả người Dịch Cửu Hành bay ngược về phía sau phải đến mấy ngàn thước, đập vào một ngọn núi nhỏ phía sau.

Bụi bay mù mịt, bão cát nổi lên.
Chương 78 Quy hàng?

Chương 78: Quy hàng?

“Khụ khụ khụ, sức mạnh này ít nhất cũng phải ở trên Dưỡng Thần tam trọng thiên, Huyết Sát Các thế mà lại có những cao thủ như ngươi tồn tại.” Khoang miệng Dịch Cửu Hành tràn đầy máu tươi. Trong mắt lão xuất hiện vẻ kinh sợ.

Lão biết tu vi của mình khó khăn lắm mới bước lên được Dưỡng Thần nhị trọng thiên, nếu sớm biết Huyết Sát Các có sát thủ mạnh đến vậy thì có chết lão cũng không nhúng tay vào, cứ để Vạn Hào Thiên đưa đầu ra chịu chết.

Nhưng bây giờ cho dù lão ta có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Thấy đối phương như vậy, trừ khi đánh đến ngươi chết ta sống, nếu không sẽ không bỏ qua cho lão.

“Chiên này lão phu vốn muốn giữ lại, sau này đối mặt với thời khắc sinh tử mới lấy ra dùng, nhưng bây giờ cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi.”

Dịch Cửu Hành dùng tay phải lau đi vết máu trên khóe miệng, tiếp theo thì nhắm nghiền hai mắt, hai tay khép lại, miệng lẩm bẩm.

Chỉ loáng một cái, Dịch Cửu Hành bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt vốn mờ đục của lão đột nhiên phát ra kim quan dày đặc.

“Tiên Thần Hàng Pháp!”

Một bóng người hư ảo cao tới mấy trượng, giống như thiên binh thiên tướng của Thiên Đình xuất hiện phía sau Dịch Cửu Hành.

“Có thể khiến lão phu phải lấy ra chiêu số áp đáy hòm, các hạ có chết cũng không tiếc.”

Dịch Cửu Hành lại một lần nữa bay lên trên không, hơi vận chuyển ý nghĩ, thiên binh Pháp Tướng phía sau đã vung đại đao trong tay chém về phía Khô Huyền.

“Nghịch tặc Huyết Sát Các, chịu chết đi!”

Thấy vậy, Khô huyền khinh thường cười một tiếng:

Khô Huyền chẳng đáng cười: “Ồ~. Đây chính là lá bài chưa lật của ngươi à? Một môn công pháp bán Địa giai? Vậy để ta cho con cá Nghê cả đời chỉ quanh quẩn trong ao nước như ngươi mở mang kiến thức, biết được thế nào là Địa giai chân chính.”

“Bách Binh Lâm Trận!” Khô Huyền khẽ quát, đồng thời, tu vi thật sự của bản thân hắn ta cũng hoàn toàn lộ rõ.

Đồng tử Dịch Cửu Hành co lại: “Dưỡng Thần cửu trọng thiên! Sao có thể chứ!”

Khoảng không sau lưng Khô Huyền dao động chập chờn, từng loại từng loại vũ khí chậm rãi chui ra từ hư không.

Dưới sự điều khiển của Khô Huyền, gần nghìn thanh binh khí các loại cùng lúc lao thẳng về phía Dịch Cửu Thành.

Mà con át chủ bài của lão, trong đợt công kích mãnh liệt này, kiếm của vị thiên binh Tướng Pháp kia còn chưa kịp chạm vào Khô Huyền thì đã bị binh khí của hắn ta xuyên thủng toàn thân.

Bản thân Dịch Cửu Hành là người thi triển thuật pháp, cũng phải gánh chịu hậu quả tương tự.

Toàn thân trên dưới bị binh khí đâm thành vài lỗ thủng đẫm máu, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!

Dịch Cửu Hành sửng sốt vài giây, cuối cùng trên mặt vẫn mang đầy vẻ không cam tâm, rơi xuống mặt đất.

“Thiên Bình Vương Triều à? Cũng chỉ đến thế này.” Khô Huyền thì thầm một tiếng rồi xoay người bước vào khoảng không phía sau, biến mất không còn bóng dáng.

Chỗ cũ chỉ để lại thi thể Dịch Cửu Hành chết không nhắm mắt.

Một ngày sau.

Thiên Bình vương cung.

“Khởi bẩm bệ hạ, trải qua điều tra của chúng thuộc hạ, đã có thể xác định kẻ đứng sau màn ám sát cả nhà huyện lệnh, cùng nha môn Vương Nguyên huyện, chính là Huyết Sát Các tới từ Toại Nguyên Vương Triều!”

“Hơn nữa, ở hiện trường chúng thuộc hạ còn phát hiện được thi thể của Du Nhiên đạo nhân, Dịch Cửu Hành!”

Hoàng đế đương nhiệm của Thiên Bình Vương Triều là Lý Phiên, giọng nói nặng nề u ám: “Ngươi đang nói, sau khi Huyết Sát Các ám sát hết mục tiêu, còn tiện tay đánh chết một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh à?”

“Đúng, đúng vậy, thưa bệ hạ.”

Vị đại thần đang bẩm báo rõ ràng là đã cảm nhận được hơi thở của bệ hạ nhà mình đã trở nên áp lực hơn rất nhiều.

“Vô liêm sỉ!” Tay phải Lý Phiên nện mạnh lên long ỷ, gào lên một tiếng.

“Xem ra lão hổ không phát uy, các người thật sự cho rằng trẫm là mèo bệnh à. Bây giờ mới được mấy ngày, đã bắt đầu công khai ám sát cao thủ Dưỡng Thần của vương triều ta.

Truyền lệnh của trẫm, chỉ cần bắt được người của Huyết Sát Các, bất luận thân phận sang hèn, toàn bộ đều có thưởng!

Còn nữa, phái các đại cao thủ của Bộ Hình, mỗi người đến một Đại Châu cho trẫm, trẫm muốn xem thử, rốt cuộc thì Huyết Sát Các có năng lực gì!”

“Cẩn tuân thánh chỉ của bệ hạ.”

Sau khi Lý Phiên thoáng bình tĩnh lửa giận trong lòng, lại hỏi: “Bây giờ tình hình trong quân thế nào rồi?”

“Khởi bẩm bệ hạ, hiện các đại quân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ khẩu dụ của bệ hạ là có thể trực tiếp khai chiến với Toại Nguyên Vương Triều.”

“Được. Một lát nữa liên hệ với Yên Thủy cũng Phá Thế Vương Triều cho trẫm. Trẫm có chuyện quan trọng muốn trao đổi cùng bọn họ.”

...

“Mấy ngày gần đây nhất thu hoạch không tệ đâu nha.” Dạ Mệnh ngồi trên ghế, cười cười nhìn giao diện ảo trước mắt.

[Nhiệm vụ chi nhánh 5: Số lượng đơn giao dịch cần hoàn thành (52340/100000).]

[Khen thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ tư (Đế cấp).]

“Số đơn trực tiếp tăng thêm ba mươi ngàn, quả nhiên ba vương triều đều có tiềm lực, chỉ cần khống chế bọn họ, đến lúc đó có thể liên tục cắt rau hẹ rồi.”

(Cắt rau hẹ: ngôn ngữ mạng, chỉ cách không ngừng chiếm lợi từ 1 người, 1 nhóm người nào đó.)
Chương 79 Bắt đầu tiến hành

Chương 79: Bắt đầu tiến hành

Dạ Mệnh dùng tay phải chống cằm, cười nói.

Qua một lát sau, hình như hắn nghe được động tĩnh gì đó, nói: “Vào đi.”

Toán Loạn Thiên chậm rãi đẩy cửa, đi vào trong phòng, hương về phía Dạ Mệnh khom người, chắp tay thi lễ: “Loạn Thiên bái kiến các chủ đại nhân.”

“Có chuyện gì à?”

“Hồi bẩm các chủ đại nhân, thừa tướng của Phá Thế Vương Triều nói nguyện ý nương nhờ chúng ta, nhưng yêu cầu của hắn ta là muốn gặp mặt các chủ một lần.”

“Nương nhờ à? Gặp mặt thế nào đây?”

Toán Loạn Thiên trình lên cho Dạ Mệnh một chiếc gương nhỏ: “Các chủ, đây là chiếc gương mà gã thừa tướng kia phái người đưa tới, nói nếu ngài có hứng thú, chỉ cần rót linh khí vào trong đó thì có thể lập tức gặp mặt trò chuyện cùng gã.”

“Được. Đúng lúc đang nhàm chán, để ta xem, rốt cuộc thì gã thừa tướng của Phá Thế Vương Triều này đang giở trò quỷ gì?” Dạ Mệnh rất hứng thú nói.

Vừa dứt lời, tay phải của hắn đã cầm lấy chiếc gương, rót linh khí vào bên trong.

Mặt gương vốn không có gì lạ đột nhiên lại xuất hiện dao động, giống như mặt hồ bất ngờ dậy lên gợn sóng lớn.

Một người nam nhân có dung mạo tuổi trung niên rất nhanh đã xuất hiện ở trong gương.

Mà ở đầu bên kia của chiếc gương, khi Viên Phong nhìn thấy một thanh niên tuấn tú, thì trong lòng cũng thấy giật mình.

Các chủ Huyết Sát Các huyền bí sâu không lường trong lời đồn hóa ra là một gã thanh thiếu niên.

Nếu tin này mà truyền ra ngoài, không phải là bốn phương tám hướng sẽ nhấc lên một trận sóng gió lớn à?

“Ngươi chính là người muốn liên hệ với bổn các chủ à?” Giọng nói đầy từ tính của Dạ Mệnh từ trong kính truyền ra.

Viên Phong vội vàng gật đầu, sau đó giải thích: “Đúng vậy. Tại hạ là thừa tướng của Phá Thế Vương Triều, Viên Phong.”

“Nghe nói ngươi muốn đầu nhập vào bản các, đúng không?”

“Đúng vậy, chẳng qua tại hạ nhất định phải có được một kiều kiện nhỏ.”

“Ồ? Điều kiện gì?”

“Ta hy vọng sau khi hỗ trợ Huyết Sát Các nhất thống tứ phương, có thể tự đề cử mình trở thành một trong những phó các chủ.”

Vẻ mặt Dạ Mệnh không chút thay đổi, nhưng thật ra trong lòng đã xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.

Đúng là có gan giở công phu sư tử ngoạm, cũng không nghĩ lại xem bản thân được mấy cân mấy lạng.

Phó các chủ? Ngươi xứng chắc!

Tuy Dạ Mệnh có chút khó chịu ở trong lòng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Ngược lại, hắn muốn thử xem tên hề trước mặt nhảy nhót bằng cách nào.

Dạ Mệnh: “Sau đó còn gì nữa không?”

Viên Phong: “Không có, tại hạ chỉ có một yêu cầu nhỏ vậy thôi.”

Một chút như vậy thôi?

Ha ha.

Ý cười trong lòng Dạ Mệnh càng thêm lạnh lẽo.

Dạ Mệnh nói: “Được, như ngươi đã nói, chút yêu cầu ấy bổn các chủ có thể đồng ý cho ngươi, chẳng qua phải có một tiền đề.”

“Tiền đề gì?”

“Ngươi chuẩn bị trợ giúp bổn các chủ như thế nào đây?”

Nghe vậy, Viên Phong cười khẽ: “Những chuyện này tại hạ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Phá Thế Vương Triều có một bí mật vẫn luôn giữ kín, không truyền ra ngoài. Đó chính là trên người hoàng đế đương thời có bệnh. Mà loại bệnh này cơ bản là không có cách chữa trị được. Theo tình huống này, hẳn còn có một hai năm sẽ băng hà. Nhưng tại hạ có một các khiến cho bệnh tật phát tác nhanh hơn. Không quá ba ngày, hoàng đế sẽ băng hà.

Đến lúc đó vương triều không có người dẫn đầu, tất nhiên sẽ phải chọn từ một trong số những hoàng tử ra một người để trở thành tân đế.

Mà tại hạ lại đang phụ tá nhị hoàng tử, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định ngài ấy có thể leo lên hoàng vị.

Thời điểm đó, lúc ba triều sắp phát động chiến tranh với Toại Nguyên Vương Triều, tại hạ ở giữa thao túng, vào lúc mấu chốt sẽ đâm thêm một đao từ phía sau, trợ giúp Huyết Sát Các cùng Toại Nguyên Vương Triều thắng lợi trong cuộc chiến này.” Viên Phong thẳng thắn nói ra.

Giống như hiện tại, toàn bộ Phá Thế Vương Triều đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn ta.

Dạ Mệnh yên lặng nghe hết.

Đối với lần ba triều liên hợp này, hắn đã biết từ trước rồi.

Hơn nữa gần đây sát thủ đã truyền đến tin tức mới nhất.

Đại chiến nhằm vào Huyết Sát Các cùng Toại Nguyên Vương Triều, hẳn là bốn năm ngày sau sẽ bắt đầu.

Đối với việc này, Dạ Mệnh cũng không lo lắng lắm.

Dù sao, hắn cũng đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Phong Thanh Trúc. Một bài từ khúc đã có thể dễ dàng huỷ diệt mười vạn đại quân tinh nhuệ cùng với bảy gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh.

Cho dù là mấy triệu đại quân vây thành, chẳng qua cũng chỉ là chuyện tốn vài bài từ khúc.

“Được, vậy bổn các chủ sẽ chờ tin tốt của ngươi.”

“Xin các chủ đại nhân cứ yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ không phụ sự tin tưởng của các chủ đại nhân.”

Ngắt kết nối, hình ảnh cũng biến mất trong nháy mắt.

Bên phía Viên Phong.

Vẻ mặt vốn vô cùng tôn kính của Viên Phong thoáng cái đã thay đổi, tròng mắt hiện lên vẻ âm trầm.

Thậm chí hắn ta còn lộ ra nụ cười gian.
Chương 80 Bắt đầu tiến hành

“Nếu đến lúc khai chiến mới phát hiện Huyết Sát Các cũng không mạnh như trong tưởng tượng của bổn thừa tướng, vậy thì sẽ thuận thế giết chết hắn cùng Toại Nguyên Vương Triều luôn.

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó lại từ phía sau đâm cho một đao cũng không muộn.”

...

“Gã thừa tướng của Phá Thế Vương Triều này sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ, chắc hẳn là trong lòng đã nghĩ ra chủ ý xấu xa gì rồi.

Nhưng mà đứng trước lực lượng tuyệt đối, mấy thứ mưu kế này chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con.”

Dạ Mệnh tự lẩm bẩm một câu rồi ném chiếc gương cho Toán Loạn Thiên, nói: “Thứ này cứ đưa ngươi giữ đi.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, chuyện mà ta để ngươi đi điều tra, đã làm được đến đâu rồi?”

Nghe Dạ Mệnh hỏi, Toán Loạn Thiên cúi đầu trả lời: “Căn cứ vào số liệu mấy ngày nay, bề ngoài Yên Thủy Vương Triều có hai gã Dưỡng Thần Cảnh, âm thầm ẩn giấu hẳn là còn hai hoặc ba người nữa.

Phá Thế Vương Triều...

Ba vương triều cộng lại, Dưỡng Thần Cảnh hẳn là khoảng trên mười, dưới hai mươi gã.”

“Chỉ có hơn mười gã thôi à, vậy theo lời ngươi nói, Bách Lý Tông thì sao?”

Bách Lý Tông là việc mấy ngày trước đây Toán Loạn Thiên mới báo cáo với Dạ Mệnh, nói là nhận được tin tình báo Yên Thủy Vương Triều có chút liên hệ với một thế lực lục phẩm ở Thiên Nguyên Châu. Thế lực này chính là Bách Lý Tông.

“Hồi bẩm các chủ, theo thuộc hạ được biết, nếu tin tức không có sai sót thì tông chủ Bách Lý Tông hẳn là đã tiếp cận Động Phủ Cảnh, tu vi thuộc về bán Động Phủ.

Trong tông môn, trưởng lão Dưỡng Thần Cảnh cũng phải đến hơn hai mươi người, trong đó có không ít cao thủ thất trọng, bát trọng.

Còn đệ tử trong tông, thuộc hạ tính sơ cũng có đến hơn sáu ngàn người.

“Mới chỉ bước một chân vào Động Phủ, vậy thì không sao.” Dạ Mệnh cười trừ.

Đợi khi khống chế được ba vương triều, nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ chính từ hệ thống, đến lúc đó, cho dù có là thế lực lớn cỡ ngũ phẩm, hắn cũng chẳng có gì phải sợ nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi đi.

Chỉ thoáng một cái đã qua ba ngày.

Giống như lời Viên Phong đã nói lúc trước.

Ngày hôm đó, hoàng đế đương nhiệm của Phá Thế Vương Triều băng hà!

Dưới sự âm thầm thao túng của Viên Phong, nhị hoàng tử mà Viên Phong phụ tá đã thuận lợi nhờ vào một số tin đồn xấu của các hoàng tử khác mà leo lên đỉnh hoàng vị.

Trong lúc nhất thời, triều đình tuy có rung chuyển nhưng vì Viên Phong đã bố trí tỉ mỉ nên chỉ trong vòng mấy canh giờ đã nhanh chóng ổn định lại.

...

Yên Thủy Vương Triều.

“Tại sao lại băng hà ngay trong giờ phút quan trọng này chứ? Mấy này trước, lúc trẫm và lão già kia đàm đạo, tuy lão có suy yếu, nhưng cũng nên chết nhanh như vậy mới đúng?”

Tuy Phúc Mộc Chu cau mày nhưng vẫn nhìn xuống đám đại thần bên dưới.

“Vậy tân đế của Phá Thế Vương Triều có ý kiến gì về trận chiến ngày mai không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần mới vừa mới nhận được tin tức mới nhất mà Phá Thế Vương Triều truyền đến. Toàn bộ kế hoạch vẫn tiến hành như bình thường.”

“Vậy được. Truyền lệnh xuống, thông báo cho từng lộ quân, buổi trưa ngày mai sẽ chính thức xuất quân tấn công Toại Nguyên Vương Triều!”

“Vâng.”

Toại Nguyên vương cung.

Vẻ mặt Từ Nhai Sinh còn chưa hoàn hồn, quay về phía Toán Loạn Thiên: “Xin hỏi Toán đại nhân, tính chân thực của chuyện này có được mấy phần?”

Toán Loạn Thiên: “Chín phần.”

Dù Từ Nhai Sinh chưa đến mức quá giật mình, nhưng sắc mặt rõ ràng là đã nhợt nhạt đi không ít.

Lúc này, tình thế tổng thể của Toại Nguyên Vương Triều so với lúc trước đúng là đã khá hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn có một số người bất mãn.

Nếu tin tức ba đại vương triều đều tuyên chiến với Toại Nguyên Vương Triều bị tiết lộ ra ngoài.

Tất nhiên là vương triều mới chưa ổn định được bao lâu này sẽ phải chịu một đả kích khổng lồ.

Quy mô rối loạn so với lúc trước chỉ có lớn hơn chứ không hề nhỏ hơn.

“Chuyện này ngươi có thể yên tâm. Bởi vì chỉ cần giao cho chúng ta là được rồi. Triều đình không cần phải ra bất kỳ một quân một tốt nào.”

Nghe xong, vẻ mặt Từ Nhai Sinh ngơ ngẩn không biết phải nói gì.

Mấy triệu đại quân cùng hơn mười vị Dưỡng Thần Cảnh đấy!

Quy mô lớn như vậy, chỉ đơn giản là về số lượng cũng đã thấy Huyết Sát Các chắc chắn là rơi vào thế yếu. Chứ nói chi đến chuyện không cần binh lực của Toại Nguyên Vương Triều trợ giúp.

Toán Loạn Thiên lại nói: “Nói tới đây, ngươi chỉ cần tuân thủ mệnh lệnh của Huyết Sát Các là được.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, lúc giữa trưa.

Ba nhánh đại quân số lượng gần một triệu người, phân biệt từ ba hướng bắc, đông, nam, trùng trùng điệp điệp hướng tới biên cảnh Toại Nguyên Vương Triều.

Tiếng chân bao phủ phạm vi cả trăm dặm, chiến trường sôi sục!

Đại quân của ba vương triều, mỗi nhánh đều có không dưới ba gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh tọa trấn.

Về phần Động Linh Cảnh thì càng nhiều vô số kể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom