• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (1 Viewer)

  • Chương 94-98

Chương 94 Vô Cực Môn (2)

Chương 94: Vô Cực Môn (2)

Hảo hữu chợt như nhớ tới cái gì.

“Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện cuối cùng. Nghe đồn Huyết Sát Các còn chém giết ba vị Tiên sư đại nhân đến từ Bách Lý Tông, không biết là thật hay giả?” Hảo hữu nuốt khan một ngụm bọt, tò mò hỏi.

Tráng hán nghe vậy chỉ gật đầu không nói.

Hảo hữu hít sâu một hơi khí lạnh.

Huyết Sát Các này to gan vậy sao? Lại dám đắc tội cả thế lực lục phẩm lừng danh Thiên Nguyên Châu!

“Chẳng qua nếu tin tức này đều bị truyền ra thì chắc chắn Bách Lý Tông bên kia không có khả năng không biết, chắc không...”

Hảo hữu nói đến một nửa.

Phập

Tráng hán ngồi đối diện chỉ thấy trước mắt lóe ánh đỏ, hắn sững sờ ngây ra, vô thức vươn tay phải sờ chất lỏng nóng bỏng dính trên mặt, cúi đầu nhìn lại...

Chất lỏng nóng hổi này đỏ tươi, hình như là... Đồng tử hắn ta co rụt lại.

Hảo hữu vừa rồi còn nói cười đối diện lúc này nằm sấp tại mặt bàn, trên đầu có một lỗ hổng thật lớn, máu chảy như suối, chốc lát đã nhiễm đỏ cả cái bàn...

“Chết, chết người rồi!” Một tiếng kêu gào vang dội cả tửu quán.

Ngoài tửu quán.

“Lục... Lục sư huynh. Trưởng lão muốn chúng ta làm việc cẩn trọng, ngươi như vậy không khỏi...” Tần Mộc mặc hắc bào che giấu, truyền âm nói.

“Làm sao? Ngươi nghi ngờ ta?” Lục Vật Thành quay đầu hỏi lại.

Tần Mộc lập tức lắc đầu như trống bỏi, cười giả lả: “Không không, sư đệ không dám.”

Lục Vật Thành lạnh băng nhìn về phía trong tửu quán.

“Từ khi nào mà ngay cả phàm phu tục tử cũng dám nghị luận Bách Lý Tông ta? Đúng là không biết sống chết!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía sư đệ sau lưng mình.

“Mà ngươi sợ cái gì? Dù hành động bại lộ bị phát hiện, Huyết Sát Các cũng không dám làm gì chúng ta cơ mà. Chúng ta chính là đệ tử chân truyền của tông môn, được tông môn trông đợi bước chân vào Động Phủ Cảnh. Chỉ cần Huyết Sát Các kia không ngốc cũng không dám đụng đến một sợi lông của chúng ta.”

“Nói không chừng bọn họ còn muốn mượn sức, cầu xin chúng ta, dựa vào chúng ta hỗ trợ chữa trị quan hệ giữa Huyết Sát Các và tông môn ấy chứ.” Lục Vật thành nói năng đầy lý lẽ, tựa như mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay vậy.

Kết quả hai người đi chưa được vài bước đã đồng loạt ngừng chân.

“Lục, Lục, Lục sư huynh...”

Môi Tần Mộc tái nhợt, run rẩy lắp bắp.

Lục Vật Thành vốn tự tin tràn đầy cũng tái mặt, còn không nhịn được lẩm bẩm: “Đáng chết! Rốt cuộc là thế nào? Sao bọn họ phát hiện chúng ta nhanh như vậy?”

“Lục sư huynh, chúng ta có cần chạy trốn không?”

Tần Mộc có vẻ nhận ra tu vi mạnh mẽ của người truy tung, nuốt khan nước bọt nói.

“Mẹ nó, đối phương ít nhất là Dưỡng Thần Cảnh, không trốn chờ chết à? Đi mau!” Lục Vật Thành bật thốt.

Khoảng nửa khắc sau, trong một khu rừng hoang vắng Yên Vũ quận...

“Chạy xa như vậy, lại còn có gương đồng bát quái giúp che giấu hơi thở nữa, Dưỡng Thần Cảnh kia chắc không phát hiện chúng ta đâu.”

Lục Vật Thành thở hồng hộc lấy một chiếc gương bát quái ra.

Đây chính là gương đồng bát quái họ vừa nhắc tới, là một pháp bảo Huyền giai trung phẩm.

“Lục... Lục sư huynh. Không phải huynh đã nói Huyết Sát Các không dám làm gì chúng ta à? Sao... sao còn phải trốn chứ?”

Tần Mộc theo tới, hổn hển hấp thu không khí mới mẻ.

Mặt Lục Vật Thành cứng đờ.

Hắn ta đâu thể nói mình phát hiện đối phương là Dưỡng Thần Cảnh, đánh không lại nên mới trốn được chứ?

“Khụ khụ. Ta không thể xác định đối phương có phải người của Huyết Sát Các hay không, chẳng may người ta là thế lực thuộc Bách Lý Tông ta thì hai chúng ta xong đời!”

Lục Vận Thành tùy tiện bịa một lý do, mà vừa dứt lời chợt nghe một giọng nói châm chọc vang lên giữa khu rừng yên tĩnh.

“Là vậy à? Vậy xin hỏi sao ngươi có thể xác định Huyết Sát Các ta không dám giết ngươi?”

“Ai!”

Toàn thân Lục Vật Thành run lên, nhìn khắp bốn phương tám hướng. Đáng tiếc, không thấy gì cả.

“Tìm ta à?”

Lục Vật Thành cảm thấy có người thổi khí lạnh ngay sát bên tai, vội quay phắt người lại.

Một người thần bí đeo mặt nạ mặt cười đứng ngay bên cạnh, Lục Vật Thành bị dọa lui về sau mấy bước.

Vất vả lắm mới khôi phục tinh thần, lại chú ý tới bên hông người kia đeo một khối lệnh bài sát thủ.

Lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi là có thể đoán ra thân phận đối phương.

“Ngươi... ngươi là sát thủ Huyết Sát Các?” Lục Vật Thành thốt lên.

“Đoán xem?” Người đeo mặt nạ cười đáp.

Lục Vật Thành đoán được đối phương có lẽ chính là Dưỡng Thần Cảnh truy tung sau bọn họ, mồ hôi lạnh của Lục Vật Thành chảy ròng ròng.

Nếu không phải vì muốn kiếm chút công tích, tranh thủ chức vị Tông chủ đời tiếp theo thì hắn còn lâu mới mạo hiểm xin đến đây điều tra tình huống. Mà không phải đã nói Huyết Sát Các có sáu vị Dưỡng Thần Cảnh à?

Thế Dưỡng Thần Cảnh chưa từng xuất hiện trên tình báo này là sao?
Chương 95 Ngụy trang tinh vi.

Chương 95: Ngụy trang tinh vi.

Nếu có thể trở về, hắn ta phải đi hỏi cơ quan tình báo tông môn làm việc kiểu gì mới được!

Lục Vật Thành ngập ngừng một thoáng, sau đó cắn rằng nói: “Không dám giấu diếm, ta là đệ tử chân truyền được coi trọng nhất Bách Lý Tông. Chỉ cần các hạ nguyện ý thả chúng ta về tông môn là ta sẽ có cách thuyết phục tông môn từ bỏ kế hoạch đối với Huyết Sát Các các vị. Nói không chừng còn có thể tranh thủ cho Huyết Sát Các một cơ hội cống hiến cho Bách Lý Tông ta!”

Tuy người trước mặt đeo mặt nạ cười, người ta không nhìn được biểu cảm của hắn, nhưng cũng loáng thoáng đoán được nụ cười trào phúng dưới lớp mặt nạ kia.

Như là đang xem hài kịch vậy!

“Bách Lý Tông các ngươi tính cái thá gì?”

Giọng nói mỉa mai truyền ra từ dưới lớp mặt nạ cười.

“Hử?”

Lục Vật Thành và Tần Mộc đứng sau đều dại ra một thoáng.

Nhìn toàn bộ lịch sử Thiên Nguyên Châu là biết được thế lực thất phẩm và thế lực lục phẩm chênh lệch lớn đến mức nào. Tuy rằng bây giờ Lục Vật Thành trông ôn hòa dễ nói chuyện vậy thôi, nhưng chỉ cần hắn về đến Bách Lý Tông thì chắc chắn sẽ đổi một bộ mặt khác! Không chừng còn chạy đi khuyên các trưởng lão nhà mình tranh thủ trước thời gian tiêu diệt Huyết Sát Các, đừng dây dưa quá lâu ấy chứ...

“Huyết Sát Các các người phải nghĩ cho kỹ, nếu ta bị động một sợi lông thôi, các người cũng sẽ nghênh đón sự trả thù vô biên vô tận của Bách Lý Tông. Loại trả thù này không phải thế lực bất nhập lưu thất phẩm các ngươi ngăn cản được!”

Lục Vật Thành nuốt khan một ngụm nước bọt, tựa như sắp chết đến nơi còn muốn dùng thân phận Bách Lý Tông sau lưng uy hiếp người đeo mặt nạ cười trước mặt. Đáng tiếc, hắn không biết bản thân hắn... không đúng, là cả Bách Lý Tông bây giờ trước mặt Huyết Sát Các hoàn toàn không có sức nặng như hắn tưởng tượng!

“Vậy sao?”

Lục Vật Thành cảm nhận được một tia sát khí rất mỏng manh lại vô cùng khiếp người. Đồng tử hắn co rụt lại, tay phải nhanh chóng lấy ra một pháp bảo phòng ngự Huyền gian, quát lên: “Bách Phù Quy Giáp!”

Một khối mai rùa xanh đen to bằng bàn tay bị hắn ta ném ra ngoài, ánh sáng bắn ra bốn phía, sau đó một chiếc mai rùa rất lớn chắn trước mặt Lục Vật Thành.

“Phản ứng không tồi, nhưng đáng tiếc...”

Tiếng đối phương lạnh dần: “Ngươi vẫn quá yếu!”

Lách cách!

Tiếng mai rùa vỡ thành mảnh vang lên.

Lục Vật Thành trừng lớn hai mắt, không kịp nói lấy một câu. Cái quỷ gì vậy?!

Dù là Dưỡng Thần Cảnh bình tường cũng không thể nháy mắt đánh vỡ một pháp bảo phòng ngự Huyền giai thượng phẩm được chứ?

Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy tay phải của người đeo mặt nạ cười đã xuất hiện móng vuốt sắc bén từ bao giờ!

Móng vuốt tựa như năm lưỡi dao kim loại sắc bén, cho dù phản xạ ánh mặt trời cũng bắn ra tia sáng lạnh cả người. Càng quái dị là từng vòng sương mù màu xám vờn quanh móng vuốt kia.

Vừa rồi mặt nạ cười đúng là dùng móng vuốt cổ quái này dễ dàng xé rách pháp bảo của Lục Vật Thành.

“Đáng giận!” Lục Vật Thành vừa định trốn tránh, nhưng khi phản ứng lại thì cổ đã bị mặt nạ cười nắm trong tay: “A!”

“...”

Lục Vật Thành thoáng liếc về phía Tần Mộc bên cạnh, mà khi hắn nhìn qua thì càng thêm đờ đẫn, môi run lập cập.

“Ngươi... là ai?”

Tần Mộc vốn đứng cạnh hắn chợt biết thành một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt yêu mị.

Thiên Diện Hồ cười dài: “Ngươi hỏi tiểu tử tới cùng ngươi à? Hôm qua lúc hắn đi phương tiện bị tiểu nữ thuận tay giết rồi.”

Nghe lời này, Lục Vật Thành lạnh người nhận ra chân tướng.

Khó trách sau khi mình lén giết một người lập tức bị người ta phát hiện tung tích. Thì ra đều do Tần Mộc đã sớm bị người ta đánh tráo!

“Ta... ta có thể hỏi sao các ngươi lại truy ta không?”

Lục Vật Thành thấy chết đến nơi rồi thì lộ ra tuyệt vọng.

“Giết người đền mạng không phải chuyện rất đỗi bình thường à?” Mặt nạ cười bình tĩnh nói.

Lục Vật Thành nghe xong thì dại ra một thoáng, sau đó chợt nhớ tới mấy hôm trước vừa giết một thiếu niên ở Yên Thủy quận.

Mặt hắn lập tức vặn vẹo đáng sợ, tựa như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời: “Ha ha ha! Huyết Sát Các điên rồi sao? Đuổi giết ta vì một kẻ mạng tiện như vậy?”

“Còn nữa, Huyết Sát Các các người giết ít người hay sao? Đặc biệt là sát thủ các người! Lại còn bày ra dáng vẻ đạo mạo cho lão tử xem à?”

Mặt Lục Vật Thành ngày càng rúm ró.

Mặt nạ cười nghe xong thì cười đáp: “Hình như ngươi hiểu lầm rồi. Ý của ta là tại địa bàn của Huyết Sát Các, chưa được Huyết Sát Các cho phép đã ra tay giết người thì dù là ai cũng đều cần chịu sự trừng phạt của Huyết Sát Các!”

“Không nói vô nghĩa nữa, ta nên tiễn ngươi đi rồi.”

Bàn tay của mặt nạ cười chợt tăng lớn sức lực, mà mặt Lục Vật Thành ngày càng xanh mét.

“Ta chính là đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông, ngươi giết ta chính là đắc tội toàn...”

Răng rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Lục Vật Thành bị vặn gãy cổ, chết không nhắm mắt.

Mặt nạ cười tùy tay ném Lục Vật Thành ra bụi cỏ bên cạnh.

“Đã xử lý con rệp chướng mắt, đi thôi.” Hắn nhìn sang Thiên Diện Hồ.

“Vâng.”
Chương 96 Ninh Phong Hạ nghi ngờ

Chương 96: Ninh Phong Hạ nghi ngờ

Lúc này, tại Bách Lý Tông, một trưởng lão vội vã chạy vào Nghị Sự Đường.

Ninh Phong Hạ hỏi: “Khánh trưởng lão, chuyện gì lại kích động như vậy?”

Vẻ mặt Khánh trưởng lão rất khó coi.

Ông ta hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Vừa rồi... lệnh bài đệ tử chân truyền Lục Vật Thành của Bách Lý Tông ta bất ngờ vỡ tung, mà lệnh bài của một nội môn đệ tử tên Tần Mộc cũng đã nát!”

Vốn Bách Lý Tông nhờ phúc Minh Hoàng mà thành công bái nhập vào dưới trướng một vị trưởng lão Vô Cực Môn, cả tòa Nghị Sự Đường còn đang vì chuyện này mà vui mừng. Kết quả nghe xong lời này thì không khí lập tức lắng xuống tận đáy cốc, lạnh băng vô cùng!

Ninh Phong Hạ siết chặt nứm tay phải, đuôi lông mày vốn đang vui mừng dương lên cũng dần âm trầm xuống.

“Xem ra Huyết Sát Các quyết tâm muốn nếm thử thủ đoạn của bản Tông chủ.”

“Tông chủ, bản trưởng lão không nuốt trôi cơn giận này! Không bằng chúng ta lập tức ra tay đi!”

Một trưởng lão đứng lên, tục tằng nói.

“Ta đồng ý với Lâm trưởng lão. Bách Lý Tông ta đường đường xếp hạng lục phẩm, hủy diệt một thế lực thất phẩm cũng chỉ là chuyện nháy mắt thôi. Cần gì đợi tới bảy ngày làm chuẩn bị!”

“Ta...”

Rất nhiều trưởng lão đều lục tục tỏ thái độ.

Không hề có ai ngoại lệ, cơ bản đều là muốn trực tiếp khai chiến tiêu diệt thế lực bất nhập lưu không biết sống chết Huyết Sát Các này. Nếu là Tông chủ bình thường, có lẽ bây giờ đã thuận theo số đông trưởng lão, tiến hành khai chiến rồi.

Nhưng Ninh Phong Hạ không giống.

“Yên lặng!”

Ninh Phong Hạ quát khẽ, một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi từ người hắn bùng nổ, quét ngang phòng nghị sự!

Nửa bước Động Phủ!

Đây là lo lắng của Ninh Phong Hạ.

Nửa bước Động Phủ Cảnh, chỉ kém một bước là có thể bước vào hàng ngũ Động Phủ Cảnh.

Nhìn khắp người cầm đầu các thế lực lục phẩm Thiên Nguyên Châu này, thực lực của Ninh Phong Hạ chắc chắn có thể xếp trong ba người đứng đầu. Đây cũng là lý do ông ta có thể vững vàng ngồi trên cái ghế tông chủ này.

Cảm nhận được uy áp, toàn bộ Nghị Sự Đường đều yên tĩnh lại.

Vài trưởng lão vừa đi đầu lúc này mặt trắng bệch.

Phẫn nộ làm bọn họ không suy nghĩ cẩn thận, thậm chí quên quyết định của tông chủ lúc trước.

“Các vị không phục thời gian bản Tông chủ đưa ra lúc trước à?”

Ninh Phong Hạ nhìn từ trên cao xuống, hờ hững hỏi.

“Không dám.”

“Những lời vừa rồi đều là hành vi xúc động nhất thời của chúng ta. Chúng ta đương nhiên không dám cãi lại mệnh lệnh của Tông chủ.”

Mỗi rưởng lão đều khom người nói, sợ làm Ninh Phong Hạ nổi giận.

Ninh Phong Hạ coi thường nhìn thoáng qua bọn họ.

“Được rồi, tan đi!”

Chờ chúng trưởng lão đều xám xịt rời khỏi Nghị Sự Đường rồi, Ninh Phong Hạ mới lấy một quyển trục mở ra xem. Trên quyển trục vốn không có gì, có thể xem như một tờ giấy trắng.

Nhưng ngay sau đó, Ninh Phong Hạ nói: “Phong Vân Động.”

Tờ giấy trắng vốn bình thường không có gì lạ bắt đầu hiện ra một dải núi non liên miên không dứt, cuối cùng còn đủ loại chim bay cá nhảy cũng rõ mồn một.

Đúng là một bức tranh non sông thánh thủ tuyệt thế!

Chẳng qua Ninh Phong Hạ cũng không thời gian đâu thưởng thức bức họa đẹp đẽ này, ông ta cắn rách ngón trỏ, nặn một giọt máu bất phàm từ miệng vết thương ra, tích thẳng xuống quyển trục.

Mà ngay lúc đó, mặt Ninh Phong Hạ cũng trở nên tái nhợt. Giọt máu này chính là tinh huyết của ông ta!

Ông ta chăm chú nhìn chằm chằm quyển trục, thấy được bức họa non nước sinh động kia bắt đầu quay cuồng như gió nổi mây vần. Không lâu sau, toàn bộ hình vẽ trên tranh biến mất, chỉ để lại một chữ 'Phúc' to lớn như rồng bay phượng múa.

Thấy chữ này, gương mặt tái nhợt của Ninh Phong Hạ lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Ông ta cẩn thận cuộn quyển trục lại, lẩm bẩm tự nói: “Xem ra là ta cẩn thận quá mức, vậy mà vì một Huyết Sát Các nho nhỏ dùng tới tinh huyết để Sách Thiên Quyển thôi diễn thiên cơ.”

Thật ra Ninh Phong Hạ có một bí mật rất lớn, bí mật này rõ ràng chính là Sách Thiên Quyển trong tay ông ta.

Trăm năm trước, khi ông ta còn là đệ tử ngoại môn của Bách Lý Tông từng tìm được Sách Thiên Quyển này trong một động quật thần bí.

Sau đó giống với rất nhiều nhân vật chính khác, ông ta dựa vào pháp bảo không rõ lai lịch và phẩm giai này một đường tranh đoạt cơ duyên, hóa nguy thành an, cuối cùng ngồi lên vị trí tông chủ Bách Lý Tông.

Một chiêu vừa rồi chính là năng lực mạnh nhất của Sách Thiên Quyển, có thể thôi diễn thiên cơ trong phạm vi nhất định.

Nói cách khác, trước khi làm một chuyện gì đó, Ninh Phong Hạ đều có thể mượn Sách Thiên Quyển thôi diễn thiên cơ, biết trước chuyện xảy ra sau đó là phúc hay họa, nhờ đó tránh được nguy hiểm, đạt được cơ duyên. Mà nếu không phải hôm qua Ninh Phong Hạ nhận được ít tình báo mật, nghe phong thanh Huyết Sát Các có cường giả Động Phủ Cảnh tọa trấn thì hắn đã không mạo hiểm bị thương căn cơ để thôi diễn thiên cơ. Nhưng giờ xem ra cường giả Động Phủ Cảnh đều là lời đồn nhảm mà thôi.
Chương 97 Giết chóc bắt đầu

Chương 97: Giết chóc bắt đầu

Lãng phí một giọt tinh huyết trân quý không đâu, Ninh Phong Hạ tức giận vô cùng. Chờ ông ta diệt trừ Huyết Sát Các rồi chắc chắn phải thi hành cực hình diệt hồn với đám buôn bán tin giả kia!

“Sao thế?”

Dạ Mệnh chú ý tới Phong Thanh Trúc sau lưng có gì không thích hợp.

Phong Thanh Trúc cười khúc khích.

“Hồi bẩm công tử, vừa rồi có một con sâu mọt không biết tự lượng sức, vận dụng pháp bảo thiên cơ thiếp thân không nhận ra, mưu toan rình rập chúng ta.”

Dạ Mệnh nheo mắt lại.

“Chẳng qua là tu vi của hắn kém thiếp thân quá xa, bị thiếp thân cảm giác được rồi. Hơn nữa, thiếp thân lần theo tia thiên cơ kia, tìm được vị trí đại khái của pháp bảo, cũng thi triển chút trò vặt trên pháp bảo kia.”

Phong Thanh Trúc nói vậy khiến trái tim vừa căng chặt của Dạ Mệnh chợt thả lỏng. Hắn hỏi: “Vị trí đại khái ở nơi nào?”

“Tại biên giới phía Bắc Trường Hằng giới chúng ta.”

“Trường Hằng giới... chẳng phải chính là địa bàn Bách Lý Tông sao?”

Dạ Mệnh lập tức hiểu rõ, cũng đoán được cái gì.

“Không ngờ trong Bách Lý Tông còn có người sở hữu pháp bảo có khả năng thôi diễn thiên cơ. May là Phong Thanh Trúc ở đây, bằng không đúng là sai lầm lớn.”

Dạ Mệnh vừa thì thào tự nói vừa ngẫm mà sợ. Sau đó, hắn như nhận ra cái gì, ngước đầu nói với phía trước: “Vào đi.”

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Người tới chính là mặt nạ cười lúc tước.

Mặt nạ cười khom người vái chào Dạ Mệnh: “Bái kiến Các chủ đại nhân.”

Dạ Mệnh nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”

“Bẩm Các chủ đại nhân, vừa rồi có một gã đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông giết chết hai phàm nhân trong Yên Vũ quận. Sau đó hắn bị thuộc hạ phát hiện nên chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị thuộc hạ đuổi theo giết chết rồi.”

Giọng mặt nạ cười không phập phồng lên xuống chút nào, tự thuật chuyện này cứ như việc cỏn con không đáng để ý vậy.

“Đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông à?” Dạ Mệnh hỏi lại.

Không ngờ Bách Lý Tông đã bắt đầu phái đệ tử chân truyền tới thăm dò tin tức.

Chẳng qua gã đệ tử này hơi ngu, cũng dám giết người trong phạm vi trinh sát của mặt nạ cười.

Dạ Mệnh nhún vai nói: “Giết cũng tốt, đỡ phải một hồi lại ra chuyện phiền phức gì. Bên chỗ ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Hồi Các chủ, bốn trăm sát thủ nhất đẳng chữ Nhân đã ẩn núp quanh biên giới Bách Lý Tông.” Mặt nạ cười cung kính nói.

“Tốt lắm.”

Dạ Mệnh cười.

...

Thời gian như gió, ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Tại Trường Hằng giới.

Nơi này vốn là biên giới Bách Lý Tông nên thường xuyên có đệ tử Bách Lý Tông đi tuần.

“Ôi, mỗi ngày đều phải tuần tra, khi nào mới kết thúc cuộc sống này nha.”

Một đệ tử ngoại môn Bách Lý Tông rầu rĩ nói.

“Đừng có oán trời oán đất nữa. Ai bảo chúng ta không có thiên phú, chỉ có thể miễn cưỡng làm đệ tử ngoại môn chứ? Nếu có thể trở thành đệ tử nội môn thì đã không cần tuần tra nữa rồi. Nhưng chuyện này với hai ta là có khả năng à? Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”

Một ngoại môn khác đi cùng nghe đến lỗ tai sắp mọc kén đến nơi rồi, không nhịn được mà nói.

“Xí! Sao lại không có khả năng. Người không có mộng tưởng như ngươi chỉ xứng làm một kẻ dưới đáy thôi!”

Người kia cãi lại.

“Lười cãi cọ với ngươi, thế đạo này chính là như vậy. Thứ ngươi sinh ra đã không có thì nỗ lực cả đời cũng đừng tưởng có thể chạm vào dù chỉ một chút.”

Dứt lời...

Rầm!

Mảnh rừng cách đó không xa chợt rung động.

“Lữ sư huynh! Có động tĩnh.”

Đệ tử ngoại môn vừa ủ rũ âu sầu chợt giật mình.

Mà Lữ sư huynh bên cạnh dường như đã nhìn quen cảnh này rồi, chỉ khoát tay áo đáp: “Đừng lo lắng, động tĩnh như vậy chỉ là một vài con vật nhỏ làm ra thôi.”

Vừa nói xong.

Xoẹt!

Máu nóng hôi hổi bắn đầy nửa gương mặt Lữ sư huynh.

Vẻ mặt Lữ sư huynh cứng đờ, vươn tay sờ mặt mình, thấy bàn tay đỏ tươi thì ngây ngốc nói: “Máu?”

Khi hắn quay đầu lại thì chỉ thấy đệ tử ngoại môn vừa trò chuyện với mình đã ngã vào vũng máu, ngực bị ám khí xuyên thấu.

Địch tập!

Lữ sư huynh trừng lớn hai mắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy phù truyền tin bên hông, đang định châm thì...

Xoẹt!

Một ánh sáng lạnh lóe qua.

“A! Tay ta!”

Tay phải vừa nắm phù truyền tin không hiểu sao bị chém rơi xuống!

Nhìn tay phải đang không ngừng đổ máu, Lữ sư huynh quỳ phục xuống đất, kinh hoảng không thôi, nét mặt đặc sắc cực kỳ!

“Đây là đệ tử Bách Lý Tông sao? Cũng chẳng ra gì!”

Rừng rậm lúc trước phát ra tiếng rung động xuát hiện một người, đối phương mặc một thân màu đen, bên hông đeo lệnh bài.

Mà Lữ sư huynh vừa thấy rõ lệnh bài kia thì đồng tử co rụt lại như gặp quỷ, sợ hãi tột độ: “Huyết Sát Các!”

“Đừng nhiều lời, tốc chiến tốc thắng, xử hắn đi!”

Lại một giọng nói xa lạ vang lên.

“Rõ!'

Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các đi trước than nhẹ một tiếng bất đắc dĩ, bước từng bước về phía Lữ sư huynh.
Chương 98 Giết chóc bắt đầu (2)

Chương 98: Giết chóc bắt đầu (2)

“Đừng... đừng giết ta. Ta là đệ tử ngoại môn của Bách Lý Tông, ta biết rất nhiều người nội tông...”

Lữ sư huynh còn chưa nói xong thì một thanh đao lạnh như băng đã chém bay đầu hắn.

“Giết chóc... bắt đầu rồi!”

Sát thủ ngửa đầu nhìn chân trời, khóe miệng giương lên...

Toàn bộ Bách Lý Tông được cấu thành từ bảy tòa núi.

Mà trong số bảy tòa núi này, có sáu tòa vây quanh tòa núi cao nhất.

Lúc này, tại Chấp pháp đường của Thanh Điền Phong - một trong sáu tòa núi nhỏ kia:

“Khởi bẩm Trương trưởng lão, đệ tử tuần tra tại Trường Hằng giới bất ngờ mất liên lạc, hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

Trương trưởng lão tóc trắng xóa cau mày hỏi lại.

“Hơn nữa mệnh bài của bọn họ đều cùng lúc vỡ nát.”

Giọng đệ tử bẩm báo thay đổi.

Trương trưởng lão nghe vậy thì đứng phắt dậy.

“Dùng phi kiếm truyền tin, yêu cầu toàn bộ đệ tử tuần tra cảnh giác, chỉ cần thấy người không phải đệ tử tông môn ta, giết bất luận tội!”

“Cũng triệu tập toàn bộ đệ tử ngoại môn bên ngoài núi đi, bản trưởng lão cần đi núi cao nhất bẩm báo tông chủ.”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Ngay khi đệ tử kia vừa rời khỏi Chấp pháp đường không lâu, Trương trưởng lão đang định rời đi thì thấy một đệ tử khác luống cuống lao vào.

“Trương trưởng lão, chuyện lớn không tốt rồi!”

“Chuyện gì?” Trương trưởng lão ngưng trọng hỏi lại.

“Một khắc trước, toàn bộ mệnh bài các đệ tử ngoại môn đang tuần tra đều vỡ nát!”

“Cái gì?”

Trương trưởng lão trừng lớn hai mắt, uy áp Dưỡng Thần Cảnh Ngũ trọng thiên không khống chế được tản ra ngoài.

“Trưởng... trưởng... trưởng lão...”

Đệ tử kia bị uy áp đè nén trắng cả mặt. Trương trưởng lão giật mình khối phục tinh thần, thu hồi uy áp.

“Bản trưởng lão đã biết. Hiện tại ngươi đi mở đại trận phòng ngự ở Trường Hằng giới ra cho bản trưởng lão, đây là lệnh bài mở đại trận, ngươi cầm đi là được.”

Trương trưởng lão giao lệnh bài đại trận, cũng tháo lệnh bài thân phận giao cho đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Chấp pháp đường hơi xa lạ trước mặt.

“Bản trưởng lão đi trước một bước.”

Trương trưởng lão lẻn vào hư không, biến mất không thấy.

Thấy vậy, 'đệ tử Chấp pháp đường' vừa rồi còn nơm nớp lo sợ lập tức nhếch môi cười, vẻ ngoài nhanh chóng biến đổi, lộ ra gương mặt đẹp đẽ vô ngần. Vừa nhìn mới thấy, rõ ràng là Thiên Diện Hồ.

“Ngọc ẩn thân Các chủ đại nhân thưởng cho thật hữu dụng, ngay cả Dưỡng Thần Cảnh cũng không nhận ra.”

Ngàn Diện Hồ cười dài, tay trái cầm một viên ngọc lưu ly trong suốt.

“Được rồi, nên làm chính sự.”

Ngàn Diện Hồ xoay người rời khỏi Chấp pháp đường. Hôm nay xác định là một ngày đại họa!

Tại Nghị Sự Đường trên ngọn núi cao nhất.

“Khởi bẩm tông chủ, vừa rồi toàn bộ đệ tử ngoại môn đang tuần tra Trường Hằng giới đều đã mất liên lạc!”

Trương trưởng lão kinh hoảng nhìn về phía Ninh Phong Hạ.

Ninh Phong Hạ nghe vậy thì cau mày.

Bên ngoài Trường Hằng giới bố trí một trận pháp cấp bậc Huyền giai, trừ người của Bách Lý Tông thì không ai tới gần được, càng đừng nói lẻn vào.

Mà muốn đánh vỡ trận pháp này, người tới ít nhất phải có tu vi Dưỡng Thần Thất trọng thiên trở lên.

Mà có thể vừa phá vỡ trận pháp vừa lập tức giết chết nhiều đệ tử ngoại môn đang tuần tra khắp nơi như vậy chứng minh đối phương rất nhiều người, hơn nữa có chuẩn bị mà đến!

Giọng Ninh Phong Hạ trầm xuống.

“Điều tra rõ là thế lực nào nhằm vào Bách Lý Tông ta không?”

“Hồi... hồi Tông chủ, tạm thời chưa tra ra.” Trương trưởng lão xấu hổ đáp.

Ninh Phong Hạ nhăn chặt đôi mày, vừa định mắng chửi lại phát hiện thời điểm này không phải lúc phát giận, chỉ có thể cường ngạnh nhịn xuống lửa giận trong lòng. Ông ta quay đầu nhìn các trưởng lão khác:

“Ô trưởng lão, có thể phá vỡ trận pháp, lặng yên không tiếng động lẻn vào chứng minh đối phương có cao thủ tu vi ít nhất là Dưỡng Thần Thất trọng thiên tọa trấn. Giao người này cho các vị.”

“Rõ.”

“Tuân mệnh tông chủ.”

Ô trưởng lão và Tề trưởng lão chắp tay, sau đó biến mất trong hư không.

Ninh Phong Hạ nghiêm trang nhìn sang Trương trưởng lão: “Bị đối phương phá vỡ trận pháp còn không biết, Đường chủ Chấp pháp đường như ngươi quá thất trách rồi.”

Trương Nguyên cúi đầu cứng người.

“Nhưng bản tông chủ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Ngươi mau dẫn dắt đệ tử Chấp pháp đường chống đỡ kẻ thù bên ngoài đi. Nếu làm tốt, bản tông chủ sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.”

Nghe xong, Trương Nguyên còn đang hậm hực chợt thoải mái lên, khom người làm lễ: “Đa tạ tông chủ khoan dung, Trương Nguyên chắc chắn sẽ khiến đám người xâm lấn kia đền mạng.”

Trương Nguyên nói xong cũng thối lui.

Sau khi Trương Nguyên rời đi, một trưởng lão mới lên tiếng: “Khởi bẩm tông chủ, ta cảm thấy người tiến đến lần này có rất nhiều âm mưu, chúng ta không thể lơ là được.”

Ninh Phong Hạ gật đầu: “Lỗ trưởng lão nói có lý. Như vậy đi, lại phái năm trưởng lão ngoại môn đến hỗ trợ, miễn cho lật thuyền trong mương.”

“Về phần các đệ tử... bảo bọn họ tự mình bảo vệ lối vào các phong đi.”

“Rõ!”

“Lão phu có thể cảm giác được một luồng linh khí dao động cách đây không xa, người xâm nhập chắc hẳn ở vị trí đó.”

Đôi mắt trên gương mặt hơi già nua của Ô Khánh bắn ra tia sáng sắc bén.

“Ranh con này kiêu ngạo vô cùng, vậy mà không che giấu chút nào, dám quang minh chính đại lộ ra khí tức của mình.”

Tề Vinh Dự căm giận nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom