-
Chương 99-100
Chương 99 Thiếu niên thần bí
Chương 99: Thiếu niên thần bí
Ông ta làm trưởng lão Bách Lý Tông nhiều năm như vậy rồi, lần đầu thấy người càn rỡ như vậy. Không tới vài phút sau, hai người nhanh chóng đi tới mục đích.
“Là hắn sao? Người phá vỡ trận pháp?” Mặt Ô Khánh hơi thay đổi.
Tầm mắt ông ta dừng trên một tảng đá lớn, mà trên tảng đá kia là một gã... thiếu niên hai mắt lờ mờ buồn ngủ?
Ô Khánh quan sát thật kỹ.
Thật sự là một thiếu niên.
Dù là chiều cao, dung mạo hay cốt linh đều như một thiếu niên chưa đầy mười ba tuổi. Đặc biệt là luồng linh khí khổng lồ vừa rồi, không ai có thể tưởng tượng được là phát ra từ người hắn.
Tề Vinh Dự chợt lên tiếng: “Ô trưởng lão, đó là...”
Hai người đồng thời nhìn về lệnh bài bên hông thiếu niên.
Trên lệnh bài có một chữ 'Huyền' phong cách cổ xưa, dưới chữ huyền là ba gạch làm người ta không hiểu rõ ý nghĩa. Nhưng với hai vị trưởng lão Bách Lý Tông thì khối lệnh bài này quá quen thuộc.
Thấy được hình vẽ ác quỷ trên lệnh bài, mặt Ô Khánh sa sầm:
“Huyết Sát Các!”
“Ranh con càn rỡ, vậy mà dám không bỏ hai ta vào mắt, ta muốn xem hắn có bổn sự gì!”
Tề Vinh Dự cười lạnh, sau đó cơ thể nhoáng lên.
Ô Khánh còn chưa kịp nói câu nào, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tề Vinh Dự nữa rồi.
“Tặc tử Huyết Sát Các! Nộp mạng đi!”
“Trì Điện Phong Lôi Chưởng!” Tay phải Tề Vinh Dự đánh ra một chưởng.
Từng đạo sấm chớp quấn quanh tay ông ta, tấn công thẳng về phía thiếu niên nằm trên tảng đá không rõ đang ngủ say hay đang làm gì.
Rầm!
Tiếng nổ mạnh vang dội!
Ô Khánh dần trừng to cặp mắt già nua của mình, thấy được khi công kích của Tề Vinh Dự gần trong gang tấc, quanh thân thiếu niên dâng lên một tầng lá chắn trong suốt.
Công kích của Tề Vinh Dự đánh vào tầng chắn kia bị phản chấn đến hộc máu không nói, còn bay ngược ra ngoài, ngã thẳng vào một thân cây cách đó không xa.
Tề Vinh Dự miễn cưỡng đứng lên, toàn thân chật vật không thôi, đã không còn dáng vẻ hăng hái khi trước.
“Đây là chiêu thức bàng môn tà đạo gì?”
Tề Vinh Dự dùng tay trái ôm lấy tay phải vừa bị phản chấn đến tàn tật của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cùng với đó, một tiếng lầm bầm lười biếng vang lên.
“Oa!”
Thiếu niên nằm trên tảng đá chậm rãi mở to mắt, dùng tay phải xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm của mình.
“Ngủ một giấc ngắn thoải mái ghê. Còn có động tĩnh vừa rồi hình như là có người đến.”
Thiếu niên quay đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Ô Khánh trên bầu trời và Tề Vinh Dự dưới đất.
“Là hai người hả? Kẻ quấy rầy giấc ngủ của ta ấy?”
Ô Khánh và Tề Vinh Dự vô thức run rẩy, tựa như bị một con thú hoang theo dõi vậy.
“Ô trưởng lão, hắn thật kỳ quái, đừng sơ ý. Vừa rồi rõ ràng ta sắp đánh tới hắn rồi, nhưng quanh thân hắn lại dâng lên một lá chắn kỳ dị. Không chỉ dễ dàng chắn lại công kích của ta, còn dùng uy lực tương đương phản ngược lại.” Tề Vinh Dự trộm truyền âm cho Ô Khánh.
“Lão hủ đã biết, hắn không đơn giản như vẻ ngoài, phải vô cùng cẩn thận.” Ô Khánh cũng đáp lại một câu.
“Này, hai người nói gì đi chứ? Không cảm thấy như thế rất không lễ phép à? Chẳng may ta lầm hai người thành kẻ địch sau đó giết nhầm thì tính sao bây giờ?” Thiếu niên bày ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng vừa liếc mắt, vẻ bất đắc dĩ của hắn chợt thay đổi, khẽ nhếch lên một nụ cười: “Nhưng vừa rồi các ngươi đánh lén ta, chứng tỏ các ngươi là người xấu. Các chủ đại nhân nói... gặp người thì... tốt nhất là thấy kẻ nào giết kẻ ấy!”
Vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh của thiếu niên.
“Cẩn thận!” Ô Khánh quát nhẹ, mày cau chặt.
Tốc độ thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của ông ta. Ngay cả khi sử dụng Xích Diễm Tinh Mâu cũng khó mà thấy được quỹ tích di chuyển của thiếu niên.
Mà ngay sau đó, sau lưng Tề Vinh Dự xuất hiện một bóng đen, Ô Khánh cũng vừa vặn nhìn tới. Hắn vội hô lên: “Cẩn thận sau lưng...”
Lời còn chưa dứt đã nghe được một tiếng nói ngay sau lưng mình: “Hì hì, không phải sau lưng hắn, sau lưng ngươi này.”
Ô Khánh ngẩn người.
Ông ta chưa kịp thi triển công pháp phòng ngự đã nghe thiếu niên cười đến tà mị: “Bất Hủ Chi Tỏa.”
Toàn thân thiếu niên huyền phù trên không sau lưng Ô Khánh, lòng bàn tay phải xuất hiện một viên cầu nhỏ màu đen thần bí.
Xoành xoạch!
Tiếng xiềng xích ma sát rung động, thoáng cái đã thấy vài sợi xích đen chui khỏi quả cầu kia, bắn ra như viên đạn, trực tiếp xuyên thủng ngực và bụng Ô Khánh!
“Khụ! Đây là...”
Ô Khanh ho mạnh ra một búng máu, trừng lớn hai mắt nhìn Bất Hủ Chi Tỏa xuyên thủng cơ thể mình, hai mắt khó nén kinh ngạc.
Ông ta không thể tưởng được, cơ thể mạnh mẽ của cường giả Dưỡng Thần Thất trọng thiên như mình lại bị đối phương đánh bại dễ dàng như vậy!
Tề Vinh Dự dưới mặt đất thấy cảnh này thì lạnh cả người.
Sao lại thế được?
Ô trưởng lão còn có danh là Kim cương bất hoại, cơ thể cứng rắn gần ngang với Dưỡng Thần bát trọng thiên, là cao thủ Dưỡng Thần Cảnh có tiếng ở Bắc bộ Thiên Nguyên Châu này.
Chương 100 Hành hạ đến chết
Chương 100: Hành hạ đến chết
“Hai Dưỡng Thần Thất trọng thiên lại không địch lại một sát thủ Dưỡng Thần Cảnh Huyết Sát Các. Đây là chuyện đùa cấp đại lục sao? Ô trưởng lão, kiến trì một chút, ta...”
Rầm!
Xoẹt!
Tề Vinh Dự cứng đờ xoay người lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đứng sau lưng mình.
Lòng bàn tay thiếu niên vẫn đang lơ lửng một viên cầu đen khiến người không thể rời mắt.
Mà từ quả cầu chậm rãi kéo dài ra xiềng xích Bất Hủ chính là thứ xuyên thấu trái tim ông ta lúc này. Bóng đen này chẳng phái thiếu niên một tức trước ở sau Ô trưởng lão đấy sao?
Khóe miệng Tề Vinh Dự không ngừng trào máu, ánh mắt khiếp sợ nhìn toàn bộ hoàn cảnh trước mặt.
“Cái quỷ gì...”
Ông ta miễn cưỡng quay đầu lại, đồng tử co rụt.
Trên bầu trời cách đó không xa, thiếu niên giống như đúc kẻ sau lưng ông ta vẫn đứng chỗ cũ.
“Sao lại có hai...”
Đầu óc Tề Vinh Dự mơ hồ không hiểu.
Nhưng đương nhiên, hắn vĩnh viễn không đạt được đáp án.
“Không biết tông chủ Bách Lý Tông các ngươi cố ý phái hai người thùng rỗng kêu to đến chịu chết hay thế nào? Hay là nhân tài Bách Lý Tông điêu linh rồi? Không có ai nữa?”
Thiếu niên sau lưng Tề Vinh Dự nói.
Mà không chờ hai người mở miệng, thiếu niên đã tự lắc đầu: “Thôi, hỏi cũng bằng không. Các chủ đại nhân nói người xấu như các ngươi chết sớm mới tốt. Để ta cho các ngươi thống khoái đi.”
“Giảo sát!”
Hai thiếu niên giống nhau như đúc siết lấy quả cầu lơ lửng trong lòng bàn tay.
Xoẹt!
Cơ thể Tề Vinh Dự và Ô Khánh thoáng cái nổ tung, tựa như bên trong có một quả bom thật lớn vậy.
“Đã xong.” Thiếu niên trên bầu trời nhếch miệng cười.
Về phần thiếu niên trên mặt đất đã hóa thành một bãi nước đen, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Bên kia, Trương trưởng lão dẫn đầu đệ tử Chấp pháp đường nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, khó hiểu hỏi: “Lạ thật? Chuyện gì thế nhỉ? Sao lâu vậy rồi mà trận pháp vẫn chưa được khởi động?”
Mãi đến khi ánh mắt ông ta dừng tại một ngọn núi sáng lên ánh lửa, khói bay đầy trời mới giật thót: “Nguy rồi, trung tâm trận pháp!”
“Chúng đệ tử, theo bản trưởng lão.”
Trên ngọn núi cách đó không xa, nội môn đệ tử bảo hộ trận pháp đều đã bỏ mình, chỉ còn hai vị trưởng lão bảo hộ đang đau khổ chống đỡ.
“Đáng chết, sao trận pháp cảnh giới ngoài núi không khởi động, hại để tử Bách Lý Tông ta không kịp phản ứng, lọt vào tiểu bối Huyết Sát Các các ngươi đánh lén.”
Mục Hách nhìn sát thủ Huyết Sát Các bao vây quanh mình, nhăn nhó nói.
Chúng sát thủ vây quanh hắn lúc này chợt rẽ ra một con đường, một nữ tử xinh đẹp có lệ chí nơi khóe mắt, toàn thân mặc hắc bào chữ Huyền bó sát xuát hiện.
Nhưng thứ Mục Hách chú ý tới đầu tiên không phải dung mạo tuyệt trần của nàng mà là hai khối lệnh bài treo bên hông nàng, trong đó có một khối Mục Hách quen thuộc vô cùng.
“Lệnh bài của Trương trưởng lão!”
Thấy cảnh này, Mục Hách cũng bừng tỉnh.
Chẳng trách đám Huyết Sát Các này có thể lặng yên không một tiếng động tránh khỏi cảnh giới trận, thì ra là có lệnh bài.
Nhưng sao lệnh bài của Trương trưởng lão lại xuất hiện trong tay kẻ khác? Mục Hách lập tức rơi vào trầm tư.
Mỗi vị trưởng lão các phong đều sở hữu mệnh bài, chỉ cần trưởng lão gặp chuyện không may là mệnh bài sẽ xuất hiện vấn đề ngày. Mà tới này thì mệnh bài Trương trưởng lão vẫn hoàn hảo không chút hao tổn.
Bởi vậy, có thể loại trừ khả năng đối phương bị giết rồi cướp đoạt lệnh bài.
Nhưng như vậy lại có vấn đề khác. Nếu Trương trưởng lão không sao thì vì sao lệnh bài lại rơi vào tay kẻ khác?
“Đáng chết, Trương Kiến Mộc, chẳng lẽ ông...”
Mục Hách nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ. Đối phương không làm phản đấy chứ? Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải không thể xảy ra.
Trương Kiến Mộc nhanh chóng chạy về phía này, không hề hay biết trong lúc vô tình bản thân đã bị dán lên người cái nhãn phản đồ.
"Lão tiên sinh, nếu như ngài bằng lòng từ bỏ Bách Lý Tông, quay sang đầu nhập vào Huyết Sát Các, nói không chừng Huyết Sát Các xem xét tu vi mà tha cho ngài khỏi chết thì sao."
Phụ nhân xinh đẹp nhưng độc địa như rắn rết hé miệng cười.
"Hừ, ả ác phụ ngươi đừng mơ tưởng!" Mục Hách lạnh lùng hừ một tiếng.
Vừa rồi từ đằng xa, lão ta đã nhìn thấy nữ tử xinh đẹp có vẻ yếu mềm này có thể dễ dàng hành hạ tàn sát hơn mười người đệ tử nội môn Bách Lý Tông.
"Lão tiên sinh, đừng nên được voi đòi tiên. Dù sao, coi như hôm nay Huyết Sát Các không ra tay, Bách Lý Tông cũng đã định trước là không kiên trì được bao lâu nữa." Nhu Mị mỉm cười.
"Ha ha, nực cười! Dưới sự dẫn dắt của tông chủ, Bách Lý Tông chúng ta chỉ có càng ngày càng hưng thịnh, trong tương lai không xa còn có cơ hội trở thành thế lực ngũ phẩm!" Mục Hách lạnh giọng quát.
"Nếu lão tiên sinh đã chết sống không chịu quy hàng, ta đây cũng không thể làm gì khác hơn là… Tiễn ngài xuống Hoàng Tuyền."
"Cốt Linh."
Thân hình Nhu Mị rất nhạy bén, động tác phản ứng nhanh như liệp báo. Xoẹt một cái đã bất ngờ đi tới trước mặt Mục Hách.
Chương 99: Thiếu niên thần bí
Ông ta làm trưởng lão Bách Lý Tông nhiều năm như vậy rồi, lần đầu thấy người càn rỡ như vậy. Không tới vài phút sau, hai người nhanh chóng đi tới mục đích.
“Là hắn sao? Người phá vỡ trận pháp?” Mặt Ô Khánh hơi thay đổi.
Tầm mắt ông ta dừng trên một tảng đá lớn, mà trên tảng đá kia là một gã... thiếu niên hai mắt lờ mờ buồn ngủ?
Ô Khánh quan sát thật kỹ.
Thật sự là một thiếu niên.
Dù là chiều cao, dung mạo hay cốt linh đều như một thiếu niên chưa đầy mười ba tuổi. Đặc biệt là luồng linh khí khổng lồ vừa rồi, không ai có thể tưởng tượng được là phát ra từ người hắn.
Tề Vinh Dự chợt lên tiếng: “Ô trưởng lão, đó là...”
Hai người đồng thời nhìn về lệnh bài bên hông thiếu niên.
Trên lệnh bài có một chữ 'Huyền' phong cách cổ xưa, dưới chữ huyền là ba gạch làm người ta không hiểu rõ ý nghĩa. Nhưng với hai vị trưởng lão Bách Lý Tông thì khối lệnh bài này quá quen thuộc.
Thấy được hình vẽ ác quỷ trên lệnh bài, mặt Ô Khánh sa sầm:
“Huyết Sát Các!”
“Ranh con càn rỡ, vậy mà dám không bỏ hai ta vào mắt, ta muốn xem hắn có bổn sự gì!”
Tề Vinh Dự cười lạnh, sau đó cơ thể nhoáng lên.
Ô Khánh còn chưa kịp nói câu nào, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tề Vinh Dự nữa rồi.
“Tặc tử Huyết Sát Các! Nộp mạng đi!”
“Trì Điện Phong Lôi Chưởng!” Tay phải Tề Vinh Dự đánh ra một chưởng.
Từng đạo sấm chớp quấn quanh tay ông ta, tấn công thẳng về phía thiếu niên nằm trên tảng đá không rõ đang ngủ say hay đang làm gì.
Rầm!
Tiếng nổ mạnh vang dội!
Ô Khánh dần trừng to cặp mắt già nua của mình, thấy được khi công kích của Tề Vinh Dự gần trong gang tấc, quanh thân thiếu niên dâng lên một tầng lá chắn trong suốt.
Công kích của Tề Vinh Dự đánh vào tầng chắn kia bị phản chấn đến hộc máu không nói, còn bay ngược ra ngoài, ngã thẳng vào một thân cây cách đó không xa.
Tề Vinh Dự miễn cưỡng đứng lên, toàn thân chật vật không thôi, đã không còn dáng vẻ hăng hái khi trước.
“Đây là chiêu thức bàng môn tà đạo gì?”
Tề Vinh Dự dùng tay trái ôm lấy tay phải vừa bị phản chấn đến tàn tật của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cùng với đó, một tiếng lầm bầm lười biếng vang lên.
“Oa!”
Thiếu niên nằm trên tảng đá chậm rãi mở to mắt, dùng tay phải xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm của mình.
“Ngủ một giấc ngắn thoải mái ghê. Còn có động tĩnh vừa rồi hình như là có người đến.”
Thiếu niên quay đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Ô Khánh trên bầu trời và Tề Vinh Dự dưới đất.
“Là hai người hả? Kẻ quấy rầy giấc ngủ của ta ấy?”
Ô Khánh và Tề Vinh Dự vô thức run rẩy, tựa như bị một con thú hoang theo dõi vậy.
“Ô trưởng lão, hắn thật kỳ quái, đừng sơ ý. Vừa rồi rõ ràng ta sắp đánh tới hắn rồi, nhưng quanh thân hắn lại dâng lên một lá chắn kỳ dị. Không chỉ dễ dàng chắn lại công kích của ta, còn dùng uy lực tương đương phản ngược lại.” Tề Vinh Dự trộm truyền âm cho Ô Khánh.
“Lão hủ đã biết, hắn không đơn giản như vẻ ngoài, phải vô cùng cẩn thận.” Ô Khánh cũng đáp lại một câu.
“Này, hai người nói gì đi chứ? Không cảm thấy như thế rất không lễ phép à? Chẳng may ta lầm hai người thành kẻ địch sau đó giết nhầm thì tính sao bây giờ?” Thiếu niên bày ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng vừa liếc mắt, vẻ bất đắc dĩ của hắn chợt thay đổi, khẽ nhếch lên một nụ cười: “Nhưng vừa rồi các ngươi đánh lén ta, chứng tỏ các ngươi là người xấu. Các chủ đại nhân nói... gặp người thì... tốt nhất là thấy kẻ nào giết kẻ ấy!”
Vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh của thiếu niên.
“Cẩn thận!” Ô Khánh quát nhẹ, mày cau chặt.
Tốc độ thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của ông ta. Ngay cả khi sử dụng Xích Diễm Tinh Mâu cũng khó mà thấy được quỹ tích di chuyển của thiếu niên.
Mà ngay sau đó, sau lưng Tề Vinh Dự xuất hiện một bóng đen, Ô Khánh cũng vừa vặn nhìn tới. Hắn vội hô lên: “Cẩn thận sau lưng...”
Lời còn chưa dứt đã nghe được một tiếng nói ngay sau lưng mình: “Hì hì, không phải sau lưng hắn, sau lưng ngươi này.”
Ô Khánh ngẩn người.
Ông ta chưa kịp thi triển công pháp phòng ngự đã nghe thiếu niên cười đến tà mị: “Bất Hủ Chi Tỏa.”
Toàn thân thiếu niên huyền phù trên không sau lưng Ô Khánh, lòng bàn tay phải xuất hiện một viên cầu nhỏ màu đen thần bí.
Xoành xoạch!
Tiếng xiềng xích ma sát rung động, thoáng cái đã thấy vài sợi xích đen chui khỏi quả cầu kia, bắn ra như viên đạn, trực tiếp xuyên thủng ngực và bụng Ô Khánh!
“Khụ! Đây là...”
Ô Khanh ho mạnh ra một búng máu, trừng lớn hai mắt nhìn Bất Hủ Chi Tỏa xuyên thủng cơ thể mình, hai mắt khó nén kinh ngạc.
Ông ta không thể tưởng được, cơ thể mạnh mẽ của cường giả Dưỡng Thần Thất trọng thiên như mình lại bị đối phương đánh bại dễ dàng như vậy!
Tề Vinh Dự dưới mặt đất thấy cảnh này thì lạnh cả người.
Sao lại thế được?
Ô trưởng lão còn có danh là Kim cương bất hoại, cơ thể cứng rắn gần ngang với Dưỡng Thần bát trọng thiên, là cao thủ Dưỡng Thần Cảnh có tiếng ở Bắc bộ Thiên Nguyên Châu này.
Chương 100 Hành hạ đến chết
Chương 100: Hành hạ đến chết
“Hai Dưỡng Thần Thất trọng thiên lại không địch lại một sát thủ Dưỡng Thần Cảnh Huyết Sát Các. Đây là chuyện đùa cấp đại lục sao? Ô trưởng lão, kiến trì một chút, ta...”
Rầm!
Xoẹt!
Tề Vinh Dự cứng đờ xoay người lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đứng sau lưng mình.
Lòng bàn tay thiếu niên vẫn đang lơ lửng một viên cầu đen khiến người không thể rời mắt.
Mà từ quả cầu chậm rãi kéo dài ra xiềng xích Bất Hủ chính là thứ xuyên thấu trái tim ông ta lúc này. Bóng đen này chẳng phái thiếu niên một tức trước ở sau Ô trưởng lão đấy sao?
Khóe miệng Tề Vinh Dự không ngừng trào máu, ánh mắt khiếp sợ nhìn toàn bộ hoàn cảnh trước mặt.
“Cái quỷ gì...”
Ông ta miễn cưỡng quay đầu lại, đồng tử co rụt.
Trên bầu trời cách đó không xa, thiếu niên giống như đúc kẻ sau lưng ông ta vẫn đứng chỗ cũ.
“Sao lại có hai...”
Đầu óc Tề Vinh Dự mơ hồ không hiểu.
Nhưng đương nhiên, hắn vĩnh viễn không đạt được đáp án.
“Không biết tông chủ Bách Lý Tông các ngươi cố ý phái hai người thùng rỗng kêu to đến chịu chết hay thế nào? Hay là nhân tài Bách Lý Tông điêu linh rồi? Không có ai nữa?”
Thiếu niên sau lưng Tề Vinh Dự nói.
Mà không chờ hai người mở miệng, thiếu niên đã tự lắc đầu: “Thôi, hỏi cũng bằng không. Các chủ đại nhân nói người xấu như các ngươi chết sớm mới tốt. Để ta cho các ngươi thống khoái đi.”
“Giảo sát!”
Hai thiếu niên giống nhau như đúc siết lấy quả cầu lơ lửng trong lòng bàn tay.
Xoẹt!
Cơ thể Tề Vinh Dự và Ô Khánh thoáng cái nổ tung, tựa như bên trong có một quả bom thật lớn vậy.
“Đã xong.” Thiếu niên trên bầu trời nhếch miệng cười.
Về phần thiếu niên trên mặt đất đã hóa thành một bãi nước đen, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Bên kia, Trương trưởng lão dẫn đầu đệ tử Chấp pháp đường nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, khó hiểu hỏi: “Lạ thật? Chuyện gì thế nhỉ? Sao lâu vậy rồi mà trận pháp vẫn chưa được khởi động?”
Mãi đến khi ánh mắt ông ta dừng tại một ngọn núi sáng lên ánh lửa, khói bay đầy trời mới giật thót: “Nguy rồi, trung tâm trận pháp!”
“Chúng đệ tử, theo bản trưởng lão.”
Trên ngọn núi cách đó không xa, nội môn đệ tử bảo hộ trận pháp đều đã bỏ mình, chỉ còn hai vị trưởng lão bảo hộ đang đau khổ chống đỡ.
“Đáng chết, sao trận pháp cảnh giới ngoài núi không khởi động, hại để tử Bách Lý Tông ta không kịp phản ứng, lọt vào tiểu bối Huyết Sát Các các ngươi đánh lén.”
Mục Hách nhìn sát thủ Huyết Sát Các bao vây quanh mình, nhăn nhó nói.
Chúng sát thủ vây quanh hắn lúc này chợt rẽ ra một con đường, một nữ tử xinh đẹp có lệ chí nơi khóe mắt, toàn thân mặc hắc bào chữ Huyền bó sát xuát hiện.
Nhưng thứ Mục Hách chú ý tới đầu tiên không phải dung mạo tuyệt trần của nàng mà là hai khối lệnh bài treo bên hông nàng, trong đó có một khối Mục Hách quen thuộc vô cùng.
“Lệnh bài của Trương trưởng lão!”
Thấy cảnh này, Mục Hách cũng bừng tỉnh.
Chẳng trách đám Huyết Sát Các này có thể lặng yên không một tiếng động tránh khỏi cảnh giới trận, thì ra là có lệnh bài.
Nhưng sao lệnh bài của Trương trưởng lão lại xuất hiện trong tay kẻ khác? Mục Hách lập tức rơi vào trầm tư.
Mỗi vị trưởng lão các phong đều sở hữu mệnh bài, chỉ cần trưởng lão gặp chuyện không may là mệnh bài sẽ xuất hiện vấn đề ngày. Mà tới này thì mệnh bài Trương trưởng lão vẫn hoàn hảo không chút hao tổn.
Bởi vậy, có thể loại trừ khả năng đối phương bị giết rồi cướp đoạt lệnh bài.
Nhưng như vậy lại có vấn đề khác. Nếu Trương trưởng lão không sao thì vì sao lệnh bài lại rơi vào tay kẻ khác?
“Đáng chết, Trương Kiến Mộc, chẳng lẽ ông...”
Mục Hách nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ. Đối phương không làm phản đấy chứ? Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải không thể xảy ra.
Trương Kiến Mộc nhanh chóng chạy về phía này, không hề hay biết trong lúc vô tình bản thân đã bị dán lên người cái nhãn phản đồ.
"Lão tiên sinh, nếu như ngài bằng lòng từ bỏ Bách Lý Tông, quay sang đầu nhập vào Huyết Sát Các, nói không chừng Huyết Sát Các xem xét tu vi mà tha cho ngài khỏi chết thì sao."
Phụ nhân xinh đẹp nhưng độc địa như rắn rết hé miệng cười.
"Hừ, ả ác phụ ngươi đừng mơ tưởng!" Mục Hách lạnh lùng hừ một tiếng.
Vừa rồi từ đằng xa, lão ta đã nhìn thấy nữ tử xinh đẹp có vẻ yếu mềm này có thể dễ dàng hành hạ tàn sát hơn mười người đệ tử nội môn Bách Lý Tông.
"Lão tiên sinh, đừng nên được voi đòi tiên. Dù sao, coi như hôm nay Huyết Sát Các không ra tay, Bách Lý Tông cũng đã định trước là không kiên trì được bao lâu nữa." Nhu Mị mỉm cười.
"Ha ha, nực cười! Dưới sự dẫn dắt của tông chủ, Bách Lý Tông chúng ta chỉ có càng ngày càng hưng thịnh, trong tương lai không xa còn có cơ hội trở thành thế lực ngũ phẩm!" Mục Hách lạnh giọng quát.
"Nếu lão tiên sinh đã chết sống không chịu quy hàng, ta đây cũng không thể làm gì khác hơn là… Tiễn ngài xuống Hoàng Tuyền."
"Cốt Linh."
Thân hình Nhu Mị rất nhạy bén, động tác phản ứng nhanh như liệp báo. Xoẹt một cái đã bất ngờ đi tới trước mặt Mục Hách.
Bình luận facebook