• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (2 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 Tin dữ không ngừng truyền đến. (2)

Chương 86: Tin dữ không ngừng truyền đến. (2)

Tu vi Dưỡng Thần Cảnh nhị trọng thiên thoáng chốc bùng nổ.

Từng sợi Long Khí hội tụ quấn quanh bàn tay, hắn ta lập tức tập kích về hướng Khô Huyền

Một chưởng ẩn chứa sát cơ khủng bố cứ như vậy đánh lên người Khô Huyền.

Rầm!

Khô Huyền thản nhiên để một chưởng này đánh vào lồng ngực, vẻ mặt giễu cợt nói với Lý Phiên: “Còn gì nữa không? Hoàng đế Thiên Bình Vương Triều chỉ có chừng này bản lĩnh thôi à?”

“Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù ngươi có là Dưỡng Thần cửu trọng thiên, cũng không thể dựa vào thân thể mà đỡ được một kích hội tụ khí vận của vương triều này mới đúng!”

Khuôn mặt Lý Phiên khắc đầy hai chữ ‘sợ hãi’.

“Không có gì là không thể, nếu như có thì chẳng qua là do ngươi quá yếu mà thôi.” Hai mắt Khô Huyền phóng ra sát ý.

Thấy vậy, Lý Phiên bị này luồng sát khí này dọa sợ đến mức đặt mông ngồi liệt trên mặt đất.

“Chờ đã, trẫm...”

Phốc phốc.

“Ngươi quá nhiều lời nhảm nhí.” Khô Huyền nhìn Lý Phiên bị một kiếm làm nổ tung đầu, coi thường nói.

Giải quyết xong mục tiêu, hắn ta nhìn quanh bốn phía một lượt, thân hình chợt biến mất.

...

Từ mấy ngàn năm trước cho tới tận bây giờ.

Quốc lực của Yên Thủy Vương Triều luôn ở vị trí ổn định nhất trong bốn vương triều. Hơn nữa, nó cũng là vương triều sở hữu nhiều cường giả Dưỡng Thần Cảnh nhất.

Nhưng vào hôm nay.

Là vương triều mạnh nhất trong số bốn vương triều, cuối cùng nó cũng phải nghênh đón thời khắc hủy diệt của chính mình.

Mà huỷ diệt nó không phải ai khác, chính là một thế lực nhỏ bị bọn họ đánh giá là không đáng được nhắc đến, Huyết Sát Các.

Kinh đô Yên Thủy Vương Triều, Ngô Dương.

Tiếng chém giết nối liền không dứt, không ngừng vang vọng khắp toàn bộ Ngô Dương.

Chỉ trước đây không lâu, sau khi nhận được mệnh lệnh, từng tên từng tên sát thủ Huyết Sát Các đã ẩn nấp tại kinh đô từ lâu bắt đầu thực hiện nhiệm vụ ám sát của bọn họ.

Chỉ trong vòng một khắc đồng hồ ngắn ngủi.

Những vương quyền phú quý bị liệt vào danh sách mục tiêu ám sát ở trong kinh đô, thoáng cái đã tử thương quá nửa.

Ngô Dương, nơi bình thường vẫn được ca ngợi là chốn phồn hoa nhất vương triều, bây giờ có thể nói là y như một mảnh luyện ngục.

Nhưng đây chỉ là cách nói với đám quan to hiển quý mà thôi, ngược lại, bá tánh bình dân lại không có ai bị sát hại.

Tình cảnh này khiến không ít lão đại nằm vùng, âm thầm xem trò vui nảy sinh nghi ngờ.

Chẳng qua điểm nóng khiến bọn họ chú ý không phải là việc này, mà là ở trên một sự kiện khác.

Bọn họ vừa mới biết được.

Lại có sát thủ của Huyết Sát Các hung hãn giết vào tận vương cung.

Nhìn điệu bộ này, hình như là chuẩn bị hành thích vua!

Trong vương cung.

Sắc mặt Phúc Mộc Chu tràn ngập phẫn nộ, siết thật chặt hai nắm tay.

“Huyết Sát Các này đúng là đã ăn gan hùm tim báo, hết lần này đến lần khác, thật sự cho là trẫm không còn cách nào khác à?” Phúc Mộc Chu tức giận nói.

Chợt, có bóng người vội vã tiến vào trong vương cung.

Nhìn thấy đối phương, Phúc Mộc Chu mở miệng nói: “Thế nào rồi? Dương khanh đã xử lý hết đám thích khách dám tự ý xông vào ở bên ngoài chưa?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Dương... Dương đại nhân đã tử trận cùng tám ngàn cấm vệ quân trong vương cung rồi!”

Người báo tin hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói.

Hắn ta vừa dứt lời, toàn bộ bầu không khí trong vương cung giống như đã bị đóng băng mất mấy chục giây.

“Ngươi nói cái gì?” Phúc Mộc Chu đứng bật dậy, căm tức nói.

“Ty, ty chức vừa tận mắt chứng kiến, Dương đại nhân bị hai gã sát thủ của Huyết Sát Các đánh chết trong vòng ba chiêu...”

Người nọ sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy.

“Làm sao có thể chứ, ngoài quốc sư, Dương khanh chính là cường giả duy nhất đạt đến cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên ở Yên Thủy Vương Triều.

ngay cả lúc đối mặt với trưởng lão Bách Lý Tông cũng có thể luận bàn vài chiêu. Huyết Sát Các có mạnh tới đâu cũng không thể có được sát thủ Dưỡng Thần cửu trọng thiên mới đúng.” Phúc Mộc Chu nhíu mày lẩm bẩm.

Nghe vậy, quan thần đến báo tin lại nhỏ giọng nói: “Ty chức nhìn thấy hai gã sát thủ kia, tu vi đều đã đạt đến Dưỡng Thần bát trọng thiên. Một tên trong đó đã bước một chân vào cảnh giới cửu trọng thiên.”

“Hai gã bát trọng thiên, thật buồn cười! Huyết Sát Các khi nào thì có nhiều cường giả Dưỡng Thần Cảnh như vậy chứ? Ngô khanh, có phải là ngươi nên giải thích với trẫm một chút hay không?” Phúc Mộc Chu đưa mắt nhìn sang một phía.

Ngô đại nhân nhận thấy ánh mắt rơi lên người mình, toàn thân hắn ta run lên bần bật, sắc mặt xám xịt như màu đất, miệng run rẩy: “Bệ, bệ hạ, thần cũng không biết nữa, những tên sát thủ Dưỡng Thần này, đến tận bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong tin tình báo, giống như là đột nhiên xuất hiện, thật sự rất, thật sự rất quỷ dị.”

“Hừ!” Phúc Mộc Chu hừ lạnh, khí tức Dưỡng Thần ngũ trọng thiên trên người hắn ta xao động, tràn ra ngoài.

Cảm ơn đại thần @MrBu đã ủng hộ 200 kim phiếu, tiểu muội sẽ bạo thêm 10 chương trong ngày 1/12 ạ ^^
Chương 87 Giao chiến

Chương 87: Giao chiến

“Đợi trẫm xử lý xong đám thích khách này rồi mới tìm ngươi tính sổ.”

Nói xong, ở trước mắt bao người, Phúc Mộc Chu chậm rãi đi ra khỏi vương cung.

Lúc này, một vài vị quan thần vội vã mở miệng hô lên: “Bệ hạ, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, xin bệ hạ nghĩ lại ah!”

“Đúng vậy a bệ hạ, trong vương cung có đại trận bảo vệ, đám sát thủ của Huyết Sát Các nhất thời nửa khắc chắc chắn không thể xông vào được, chúng ta chỉ cần chờ đợi viện quân đến chi viện là được.”

“...”

Nhưng Phúc Mộc Chu ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cất bước về phía trước.

Bên ngoài vương cung.

Thây phơi khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh đá cẩm thạch.

Vẻ mặt Phúc Mộc Chu âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Ồ, chính chủ đã ra rồi kìa, ta còn tưởng mình phải đích thân đi mời chứ.”

Một gã nam tử đầu trọc mặc hắc bào có thêu chữ 'Huyền', nửa gương mặt xăm hình một con bò cạp nhếch miệng cười rộ lên.

Tay phải của hắn ta còn đang xách một người nam nhân trung niên đã đoạn khí.

Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên, nắm tay Phúc Mộc Chu bất giác siết chặt.

Người nam nhân trung niên đã chết kia chính là thần thoại võ lâm rất có tiếng tăm ở Yên Thủy Vương Triều, Dương Khai Chiến.

Ở vương triều này, ngoại trừ quốc sư thì đó chính là cường giả Dưỡng Thần bát trọng thiên duy nhất!

Cường giả như vậy, cuối cùng lại chết trong tay tổ chức sát thủ đến từ một vương triều đã suy tàn. Nếu việc này được truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Giờ phút này, tuy trong lòng Phúc Mộc Chu lửa giận đã ngập trời, nhưng không lại không hề có dấu hiệu muốn ra tay.

Bởi vì hắn ta biết rất rõ, tên nam nhân đầu trọc xăm mặt này, cùng với nam nhân bịt mắt, dưới chân chất đầy thi thể cấm vệ quân kia, tu vi đều là bát trọng thiên!

Với thực lực của mình, cho dù có mượn khí vận của vương triều, muốn thắng trận ác chiến này, sợ là cũng hết sức hung hiểm.

“Trẫm thừa nhận, là trẫm sơ ý bất cẩn, không ngờ quý thế lực lại có được lực lượng mạnh mẽ như vậy.” Phúc Mộc Chu dang hai tay, cười nhạt.

“Nhưng mà, Huyết Sát Các các người cho là như vậy thì đã ăn chắc được Yên Thủy Vương Triều, vậy thì các ngươi đã hoàn toàn sai lầm rồi.

Huyết Sát Các tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chưa đạt tới hàng ngũ thế lực lục phẩm.

Mà trẫm chỉ cần truyền tin, thế lực lục phẩm ở cách đây không xa, chính là Bách Lý Tông sẽ lập tức phái người tới đây. Đến lúc đó, Bách Lý Tông huỷ diệt Huyết Sát Các cùng với Toại Nguyên Vương Triều chẳng qua chỉ là một chuyện quá dễ dàng.

Chắc hẳn Huyết Sát Các các ngươi cũng không muốn trêu chọc vào một quái vật khổng lồ như vậy, đúng không? Cho nên thế này đi, trẫm sẽ truyền lệnh cho đại quân ở biên giới rút về, tất cả sát thủ của Huyết Sát Các cũng rút lui khỏi cảnh nội vương triều chúng ta, hai bên đều bình an vô sự, thế nào?”

Nghe xong lời Phúc Mộc Chu nói, tay phải Thạch Kiên chỉ vào đối phương,

quay mặt về phía nam tử có mái tóc dài còn dùng một tấm hắc sa che mặt, đứng ở bên cạnh, há miệng cười to: “Phốc! Ha ha ha, Vô Ngân ngươi xem, hàng này thật sự xem bản thân là nhân vật gì kìa!”

“Đừng cười nữa, các chủ đại nhân nói chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, đừng làm lỡ thời gian.” Vô Ngân lạnh nhạt nói.

Vốn cho rằng hai gã sát thủ nghe được tên tuổi của Bách Lý Tông, ít nhiều gì vẻ mặt cũng phải lộ ra chút nghiêm trọng, kiêng nể.

Nhất thời Phúc Mộc Chu có chút ngơ người, không biết phải nói gì.

Chẳng lẽ hai gã sát thủ này, ngay cả đại tông môn lục phẩm ở Thiên Nguyên Châu như Bách Lý Tông cũng không để vào mắt à?

Lại dám phách lối như vậy!

“Đương nhiên là ta biết rồi, vậy trước khi ra tay, để ta nói với hắn ta một câu đã.”

Thạch Kiên đưa mắt nhìn sang Phúc Mộc Chu: “Xét theo lời của ngươi, vậy thì ngươi còn chưa biết đúng không?”

“Biết cái gì?” chân mày Phúc Mộc Chu nhướng lên.

“Nói thật với ngươi nhé, cái gọi là đại quân triệu người của Yên Thủy Vương Triều các ngươi, toàn quân bị diệt lâu rồi!”

Nghe được tin tức này, đầu óc Phúc Mộc Chu tạm thời chết máy khoảng chừng một giây đồng hồ.

Vẻ mặt mới rồi còn ung dung bình tĩnh đã lập tức biến thành phẫn nộ.

“Há, muốn nhiễu loạn tâm trí của trẫm à, đáng tiếc ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!” rõ ràng Phúc Mộc Chu không cho những lời này là thật, chỉ cho rằng Thạch Kiên dùng cách ti tiện để giảm bớt ý chí của mình.

“Không tin thì ta cũng hết cách rồi, ngược lại, nhiệm vụ lần này của hai người chúng ta chỉ có một, đó chính là gỡ đầu của ngươi xuống!”

Thần sắc Thạch Kiên cực kỳ rét lạnh, bóng hình thoáng chốc đã biến mất.

“Ngươi đã cố tình muốn ra tay, trẫm cũng không sợ ngươi.”

“Long Thân Thập Trượng!” Phúc Mộc Chu chợt quát lên, toàn thân nhanh chóng hội tụ linh khí. Cùng lúc đó, long khí trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều hội tụ trên người hắn ta.

“Để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, xem thử nội tình khổng lồ mà Yên Thuỷ Vương Triều của trẫm đã tích lũy mấy ngàn năm!”

Sắc vàng rực rỡ của long khí càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng tạo thành một Khí Vận Kim Long cao đến mấy trượng quấn quanh người Phúc Mộc Chu.

So với tiên hoàng Toại Quảng của Toại Nguyên Vương Triều, Khí Vận Kim Long này không biết là còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
Chương 88 Bách Lý Tông

Chương 88: Bách Lý Tông

“Đi!” Phúc Mộc Chu chợt quát lên.

Khí Vận Kim Long quanh người hắn ta lập tức bơi về phía Thạch Kiên.

“Dưỡng Thần ngũ trọng thiên, cho dù điều động số mệnh của cả một một triều đại thì nhiều lắm cũng chỉ phát huy được thực lực bát trọng thiên, không biết tự tin này ngươi đào ở đâu ra nữa.” Thạch Kiên nhếch miệng cười.

Hai chân vẫn đứng im tại chỗ, trong đầu không hề có tí tẹo suy nghĩ tránh né nào.

“Đồng Giáp Kim Cương Thân.” Thạch Kiên nặng nề quát một tiếng.

Da dẻ trên dưới toàn thân đều xảy ra biến hoá, giống như được dát lên một lớp kim loại màu vàng.

Phù.

Thạch Kiên phun nhẹ ra một ngụm trọc khí, tay phải nắm chặt ngưng tụ sức lực, ngay lúc Kim Long tới trước mặt thì đột ngột đánh ra một quyền!

Rầm!

Khí Vận Kim Long giống như được ngưng tụ thành thực chất, trong nháy mắt đã ầm ầm vỡ vụn!

“Cái gì?” hai mắt Phúc Mộc Chu trợn tròn.

Trong suy nghĩ của hắn ta, cứ cho là Thạch Kiên có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể dùng một kích đánh tan Khí Vận Kim Long của mình mới đúng.

Nhưng hiện tại, những việc xảy ra trước mắt thật sự đã vượt quá dự liệu của Phúc Mộc Chu.

“Đây, đây là pháp môn Địa giai!” rõ ràng là Phúc Mộc Chu cũng có chút kiến thức, chỉ nhìn thoáng qua đã nói ra được phẩm cấp của công pháp mà Thạch Kiên đang thi triển.

“Ồ, xem ra vị hoàng đế vương triều như ngươi cũng không phí công làm, coi như có chút kiến thức.” Thạch Kiên dùng giọng điệu giễu cợt nói.

Phúc Mộc Chu nhìn chằm chằm hai kẻ đến không mang ý tốt ở trước mắt. Khuôn mặt vốn đang nhíu của hắn ta đột nhiên giãn ra. Biểu cảm trầm trọng chớp mắt đã thay đổi, vui vẻ nhướng mày nói.

“Tới rồi!”

Vừa mới dứt lời, một âm thanh giống như thiên lôi giáng xuống, bất ngờ vang lên.

“Chính là hai người các ngươi mưu toan đụng đến đồng minh của Bách Lý Tông?”

Một vị lão giả tóc hoa râm, mặc áo bào màu lam xuất hiện từ trong hư không.

Sau lưng lão giả còn có hai gã nam tử trung niên khí thế không tầm thường.

Thạch Kiên cảm nhận được ba luồng khí tức mạnh mẽ trên bầu trời, hai mắt hắn ta lập tức nheo lại. Thảo nào, tự nhiên Phúc Mộc Chu lại không còn sợ hãi nữa, hoá ra là gọi đồng bọn đến giúp đỡ.

Tuy không biết đối phương đã gọi người tới vào lúc nào, nhưng Thạch Kiên sẽ không vì vậy mà cảm thấy nghiêm trọng này kia.

“Một lão già Dưỡng Thần bát trọng thiên, hai tên sắp già Dưỡng Thần thất trọng thiên, xem ra Bách Lý Tông trong miệng ngươi cũng chẳng có gì hơn.” Thạch Kiên không quên hướng về phía Phúc Mộc Chu, giễu cợt nói.

Nhưng người sau lại cười lạnh, nói:

“Đại tông môn lục phẩm ngoại trừ việc có rất nhiều cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, thì còn có nắm giữ rất nhiều công pháp cùng pháp bảo cực kỳ mạnh. Riêng điểm này đã đủ để bọn họ kéo ra một ranh giới cực lớn với các thế lực thất phẩm!”

Nói xong, Phúc Mộc Chu nhìn về phía ba vị trưởng lão Bách Lý Tông đã vượt đường xa đến đây, chắp tay nói: “Cảm tạ Bách Lý Tông đã sẵn lòng ra tay tương trợ, Phúc Mộc Chu nguyện khắc ghi trong tâm khảm.”

“Ha ha ha, Phúc quốc quân khách khí rồi. Yên Thủy Vương Triều là minh hữu của Bách Lý Tông, bằng hữu gặp phải khó khăn, đương nhiên chúng ta không thể làm như không thấy. Chứ đừng nói chi đến việc quý tử còn là thiên tài được khen ngợi là trăm năm mới gặp, có hy vọng bước vào Động Phủ Cảnh ở Bách Lý Tông”

Tam trưởng lão Bách Lý Tông, Chu Nguyên dẫn đầu cười ha hả nói.

Chợt.

Chu Nguyên đem ánh mắt hướng về phía hai người Thạch Kiên, tròng mắt hơi híp lại.

“Hai gã Dưỡng Thần bát trọng thiên... Huyết Sát Các cũng không phải là thứ đơn giản, thế mà lại có cường giả như các người quên mình phục vụ, chẳng qua… Tán tu trước sau gì cũng vẫn là tán tu, so với tu luyện giả đến từ tông môn lục phẩm như chúng ta thì vẫn kém một quãng lớn.”

Chu Nguyên cười nhạt một tiếng: “Thanh Liên kiếm.”

Một thanh trường kiếm màu xanh dài đến ba thước xuất hiện trong tay của lão ta.

Từ khí tức tản ra thì thấy, thanh Thanh Liên kiếm này chắc là một món pháp bảo Địa giai!

“Hôm nay sẽ cho đám sơn trạch dã tu như các ngươi nhìn thử, thế nào gọi là công pháp thượng thừa.”

“Thanh Liên kiếm khí.”

Chu Nguyên cầm Thanh Liên kiếm trong tay, con ngươi hiện lên ánh kiếm. Từng tia kiếm khí xanh biếc, rực rỡ chói mắt ngưng tụ phía sau lưng lão, tổng cộng có mười tia.

“Đi!” Chu Nguyên vừa quát, mười tia kiếm khí màu xanh giống như sao băng rơi xuống, bắn mạnh về phía mặt đất, ngay vị trí Thạch Kiên đang đứng.

“Sơn trạch dã tu? Cho là mình nắm giữ một môn công pháp Địa giai hạ phẩm cùng một món pháp bảo Địa giai hạ phẩm thì chính là người trên người trong giới tu luyện giả rồi hả?” Thạch Kiên mở miệng châm chọc khiêu khích, sau đó nói: “Vô Ngân, lão già này cứ giao cho ta, còn hai tên Dưỡng Thần Cảnh thì để cho ngươi xử lý.”

“Đồng Giáp Kim Cương Thân.”

(Sơn trạch dã tu: quanh năm tu luyện một mình trong núi, không người chỉ dẫn, toàn là học mò, không có căn cơ.)
Chương 89 Bách Lý Tông (2)

Chương 89: Bách Lý Tông (2)

Toàn thân Thạch Kiên một lần nữa lại biến thành màu vàng đồng.

Hắn ta vung lên một quyền nhanh chóng nhưng mãnh liệt, đánh thẳng đến một tia kiếm khí xanh ở gần mình nhất.

Rầm!

Âm thanh nổ vang.

Tuy tay phải của Thạch Kiên đã đánh tan tia kiếm khí kia, nhưng màu vàng đồng trên mui bàn tay lại xuất hiện một vết máu không lớn không nhỏ.

“Ha ha ha, thấy không, đây chính là kết quả của việc cứng đối cứng với Thanh Liên kiếm khí, ta vẫn còn chín tia ở đây. Ngược lại, ta rất muốn nhìn thử xem ngươi làm cách nào mà ngăn cản được.” Chu Nguyên nhịn không được, giễu cợt một câu.

Bên kia.

Hai vị trưởng lão Bách Lý Tông đi theo sau Chu Nguyên, lúc này cũng đang giằng co với Vô Ngân.

Hà Vệ truyền âm cho Chu Nhan ở bên cạnh: “Một lát nữa ta tới trước, thăm dò sâu cạn của người này, ngươi cứ tuỳ cơ mà ứng biến.”

“Không thành vấn đề.” Chu Nhan gật đầu.

Ánh mắt Hà Vệ tập trung về phía người vẫn chưa ra tay. Vô Ngân cho người ta cảm giác giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.

“Địa Phược Linh Pháp.” Hai tay Hà Vệ kết ấn.

Rầm rầm rầm.

Mặt đất chỗ Vô Ngân đứng đột nhiên vặn vẹo, một trận gió cát dâng lên từ những vết nứt.

Trong nháy mắt, đã trói chặt Vô Ngân chưa hề có động tác nào vào trong bão cát dày đặc.

“Không tránh ư?” Hà Vệ ngây ngẩn cả người.

Hắn ta nhìn không thấu rốt cuộc thì Vô Ngân đang suy nghĩ điều gì, thế mà lại không làm ra bất kỳ động tác phòng ngự nào.

“Mặc kệ, có thể nhốt lại đương nhiên là tốt nhất, ta muốn nhìn thử xem hắn ta có thể ngăn cản đòn công kích phía sau hay không.” Hà Vệ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.

“Thổ Thứ.” Hắn ta ngâm nga.

Bên ngoài bức tường bão cát đang vây khốn Vô Ngân, từng cây gai đất cứng như kim cương đang được ngưng tụ thành hình.

Dưới sự thao túng của Hà Vệ,

Vù vù.

Gai đất từ bốn phương tám hướng đâm vào trong bão cát.

Loạt soạt.

Rầm rầm.

Hơn mười cây gai đất, đổi thành bất kỳ một cường giả Dưỡng Thần Cảnh nào, không chết thì cũng trọng thương.

“Ở trên Thổ Thứ của ta còn bôi thêm một loại kịch độc, cho dù là Dưỡng Thần Cảnh không cẩn thận bị quẹt trúng, nếu như không có thuốc giải, không đến một khắc sau cũng mất mạng.” Hà Vệ nói thầm.

“Hà Vệ, có điều không đúng... Mau tránh ra!”

Chu Nhan ở bên cạnh Hà Vệ, đầu tiên là sắc mặt trở nên nghiêm trọng, sau đó hoảng sợ, mở miệng hô lên.

“Cái gì chứ?”

Hà Vệ còn chưa kịp phản ứng.

Một giây tiếp theo.

Xoẹt.

Âm thanh không khí bị xé toạc bắt đầu loáng thoáng vang lên, quanh quẩn trong không gian.

Thần sắc Hà Vệ vốn đang nghi hoặc bất chợt biến đổi.

Sợ hãi che kín của khuôn mặt.

Chuyện gì xảy ra?

Hà Vệ ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt nhanh chóng trượt dốc.

Lạ quá!

Thật lạ!

Ta làm sao thế này?

Phịch!

Tầm mắt Hà Vệ nhác thấy một bóng đen đỏ gì đó đổ thẳng xuống mặt đất cách mình không xa.

Trong ánh mắt dần mơ hồ, Hà Vệ phát hiện thứ đen đỏ kia hình như là một thi thể không đầu.

Vết máu loang đỏ bộ áo bào màu lam trên thân thể... chờ đã... cơ thể của ta!

Đồng tử Hà Vệ co rụt, hai mắt nhìn xuống phía dưới, phát hiện dưới cổ mơ hồ một mảnh.

Máu từ miệng vết thương túa ra không ngừng. Ta chết thế nào vậy?

Mà Hà Vệ chỉ có thể mang theo câu hỏi này đi xuống chốn Cửu Minh hỏi thăm.

Chu Nhan trơ mắt nhìn Hà Vệ bất ngờ bị chém đầu, chết không nhắm mắt.

Toàn thân hắn lạnh toát, đưa mắt nhìn đầu sỏ.

Hai mắt Vô Ngân vẫn bị một mảnh vải đen che đậy, trên tay phải lại xuất hiện một pháp bảo Địa giai không biết tên từ khi nào.

Mà trên pháp bảo quấn quanh một luồng khí tức sát phạt nồng đậm.

“Sơ ý tự đại, căn cơ xây dựng mong manh như giấy vậy. Trưởng lão Bách Lý Tông các ngươi đều thế này à?”

Vô Ngân thản nhiên nói.

'Không được, mau trốn!' Chu Nhan nghe Vô Ngân nói xong thì nảy ra phản ứng này đầu tiên, trong đầu điên cuồng phát tín hiệu cảnh cáo. Ông ta dám khẳng định, nam tử che mắt trước mặt không phải Dưỡng Thần Bát trọng thiên bình thường như Chu Nguyên nói.

Ông ta có thể lờ mờ nhận thấy được, cảm giác áp bách này cũng chỉ có Tông chủ mới mang lại cho ông ta.

“Tuân mệnh Các chủ, kẻ ngăn trở nhiệm vụ, giết không tha!”

Vô Ngân nhẹ như mây gió nói xong, chân phải cũng bước về trước một bước, tay trái cầm Thiên Tùng Vân Kiếm của Đường Trung chém một kiếm vào hư không.

Roẹt!

Tiếng không khí bị xé rách vang lên.

“Huyền Ngọc hộ thân thạch.”

Chu Nhan khiếp sợ, vội lấy ra một khối pháp bảo giữ mạng Huyền giai cực phẩm vừa chiếm được vài năm trước ra chắn.

Theo tiếng của ông ta, một khối ngọc bội màu xanh nhạt bay tới, ánh sáng nở rộ, hóa thành một thần nhân khôi giáp che chở trước mặt Chu Nhan, tựa hồ muốn chắn một kiếm này của Vô Ngân thay hắn.

Nhưng ngay sau đó...

Loảng xoảng!

Thần nhân khôi giáp còn chẳng duy trì nổi một tức, toàn thân đã bị kiếm khí thế như trời giáng chẻ thành hai nửa.

“Cái gì!” Chu Nhan Chu Nhan sợ hãi thốt lên.
Chương 90 Loạn sát

Chương 90: Loạn sát

Ông ta không thể tưởng được, vì sao một pháp bảo Huyền giai cực phẩm lại không chắn nổi một kiếm khí, một tức đã phá, kiếm tới mệnh tàn!

Chu Nhan đường đường là trưởng lão Dưỡng Thần Thất trọng thiên của Bách Lý Tông, lại cứ vậy ngã xuống nơi hoang vắng này.

“Chu trưởng lão! Hà trưởng lão! Đáng giận! Đáng chết!”

Chu Nguyên đương nhiên cũng thấy một màn này, cũng rốt cuộc không duy trì nổi dáng vẻ tĩnh lặng như giếng cổ ban đầu nữa. Hắn trợn trắng mắt, đáy lòng lại càng rung động không thôi.

Một kiếm giết một Dưỡng Thần Thất trọng thiên.

Ngay cả cường giả Dưỡng Thần Cửu trọng thiên cũng chưa chắc làm được như vậy.

“Lão già, giờ không phải lúc cho ngươi nhìn đông nhìn tây đâu!”

Thạch Kiên thuấn di tới trước mặt Chu Nguyên.

Toàn thân Thạch Kiên được Đồng Giáp Kim Thân bao bọc, vung tay phải đánh thẳng tới đầu Chu Nguyên.

Chu Nguyên tái mặt, vội vàng thi triển công pháp phòng ngự Huyền giai cực phẩm.

“Thủy Nguyên Kính Hoa.”

Ngay lập tức, linh khí xung quanh hội tụ đến trước mặt Chu Nguyên, sau đó hóa thành một bức tường linh khí trong suốt như gương. Một quyền kia của Thạch Kiên nện vào tường linh khí đều bị tiêu biến.

Trường linh khí chỉ thoáng rung động như mặt nước gợn sóng.

“Vô dụng thôi, ta đã nhìn thấu chiêu thức của ngươi rồi. Thủy Nguyên Kính Hoa của ta có thể lấy nhu thắng cương, hóa giải mọi chiêu thức cậy mạnh.” Chu Nguyên nói.

Nhưng Thạch Kiên đối diện chỉ cười mỉa: “Vậy sao?”

“Cách Sơn Chấn!” Thạch Kiên gầm lên, tay trái nắm chặt, điều động toàn bộ lực lượng khí huyết trong cơ thể hội tụ vào nắm tay, nện mạnh xuống.

Một quyền này đánh vào Thủy Nguyên Kính Hoa còn chẳng nhấc lên gợn sóng quá lớn. Chu Nguyên đang định cười nhạo thì lại bỗng trợn tròn hai mắt, miệng há hốc đến mức nhét vừa một quả trứng gà.

Trước mắt ông ta, một lực lượng đặc thù xuyên qua Thủy Nguyên Kính Hoa, đánh thẳng vào bụng ông ta, hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng!

Chu Nguyên bay ngược tới mái hiên hoàng cung sau lưng.

Rầm!

Cát bụi bay mù trời, tiếng động vang dội.

“Khụ khụ khụ... đây là chiêu thức bàng môn tà đạo gì?”

Chu Nguyên ngã ra một cái hố to, bốn phía nát bấy. Miệng ông ta tràn đầy máu tươi, mắt thường có thể thấy được bụng bị lõm xuống. Ông ta nghĩ sao cũng không tưởng tượng được lại có công pháp quái dị như thế.

Hoàn toàn bỏ qua lớp hộ thuẫn đằng trước, xuyên thấu đánh tới người thi pháp. Nói đến nói đi cũng chỉ có bốn chữ:

'Sơ ý tự đại!'

Ông ta phạm phải sai lầm giống hai vị trưởng lão kia, lầm tưởng năng lực của Dưỡng Thần Cảnh từ thế lực bất nhập lưu thất phẩm đi ra sẽ kém cỏi hơn Tông môn lục phẩm bọn họ nhiều lắm.

Mà giờ xem ra... bọn họ sai lầm rồi.

“Ha ha ha, Huyết Sát Các các ngươi giết chúng ta chính là kết thù với Bách Lý Tông, Bách Lý Tông không thiếu Dưỡng Thần, Tông chủ đại nhân mấy ngày trước còn...”

Không đợi Chu Nguyên nói hết lời, một luồng kiếm khí xẹt qua chém bay đầu ông ta!

“Vô Ngân! Ngươi làm gì thế? Hắn là con mồi của ta!” Thạch Kiên khó chịu kêu gào với Vô Ngân.

“Ngươi còn nhớ Các chủ phân phó hoàn thành nhiệm vụ trong bao lâu không?” Vô Ngân lạnh giọng hỏi.

Thạch Kiên không buồn nghĩ ngợi đã bật thốt ra: “Một canh giờ.”

“Vậy ngươi xem bây giờ qua bao lâu rồi?”

Thạch Kiên vô thức tính toán, sau đó mặt cứng lại: “Khụ... còn ba khắc nữa là một canh giờ.”

Vô Ngân nói: “Vậy nên nếu còn để ngươi dây dưa thì ta cũng sẽ bị phạt chung.”

Dứt lời, Vô Ngân quay đầu nhìn Hoàng đế Yên Thủy vương triều - Phúc Mộc Chu đã dại ra bên cạnh, từ từ đi về phía ông ta.

Phúc Mộc Chu cảm nhận được tử vong đến gần thì khôi phục tinh thần:

“Chờ đã! Trẫm có thể để Yên Thủy Vương Triều sát nhập vào Toại Nguyên Vương Triều các ngươi, cũng chấp nhận sự thống trị của Huyết Sát Các các ngươi. Chỉ cần các ngươi tha...”

Vô Ngân không cho ông ta cơ hội nói hết lời, vừa cách hắn trăm mét đã vươn ngón tay chỉ hắn, khẽ ngâm một tiếng:

“Thôi Tâm Chú.”

Đôi mắt Phúc Mộc Chu hằn đầy tia máu, hai tay ôm siết vị trí trái tim, rõ ràng là gặp phải cái gì vô cùng đau đớn.

“Đừng...” Phúc Mộc Chu rên rỉ.

Lồng ngực hắn chợt vỡ nứt, thịt nát văng khắp nơi, máu me vô cùng.

“Đi thôi.”

“Được.”

Hai người Vô Ngân và Thạch Kiên đưa mắt nhìn nhau, bóng người nhoáng lên không thấy tăm hơi.

Chỉ một canh giờ sau, tin tức Hoàng để của ba vương triều bị ám sát không thể che giấu mà lan tràn khắp nơi, dân chúng và quyền quý nhốn nháo hẳn lên, nỗi sợ tràn ngập bốn phương tám hướng.

Mà như dự mưu từ trước, trong khoảnh khắc đầu sóng ngọn gió như vậy, tin tức ba quân tinh nhuệ của ba vương triều đã chiến bại cũng truyền về khắp phạm vi trăm vạn dặm xung quanh.

“Đại Yên vong rồi! Đại Yên vong rồi!”

Một thư sinh của Yên Thủy Vương Triều nghe tin này thì bắt đầu điên khùng lẩm bẩm vòng quanh đường cái, lại bị một nam tử trung niên tay xách nách mang đi ngang qua đẩy mạnh: “Đừng có đứng đấy càm ràm lẩm bẩm, chắn đường lão tử. Yên Thủy Vương Triều vong thì vong, ngươi muốn ở lại chờ chết cũng đừng chắn đường sống của lão tử!”

Tình huống như vậy trình diễn khắp nơi trong các vương triều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom