-
Chương 81-85
Chương 81 Khai chiến
Chương 81: Khai chiến
Quân trinh sát, phân bộ đại quân Yên Thủy Vương Triều.
“Ha ha ha, ta đoán một lát nữa Toại Nguyên Vương Triều nhất định sẽ bị trận thế của chúng ta dọa đến mức sợ run như cầy sấy.”
“Không sai, ta còn nhớ lần trước triều đình cũng xuất động quân đội tinh nhuệ như vậy đã là truyện của trăm năm trước rồi, đó chính là lúc huỷ diệt Loạn Vũ Vương Triều.”
“Nói chứ, triều đình cũng thật là. Lần này ba triều liên hợp, Toại Nguyên Vương Triều chắc chắn là xong đời rồi, vậy mà còn phải cẩn thận từng li từng tí, phái đám quân trinh sát như chúng ta đi trước kiểm tra mấy tin tức tình báo.”
Theo dọc đường đi, các tướng sĩ chuyện trò vui vẻ.
Dường như ở trong mắt bọn họ, cái gọi là Toại Nguyên Vương Triều chẳng qua chỉ là một trò cười.
Trước mặt nhánh đại quân bền cứng như sắt thép không thể bẻ gãy này, tất cả đều sẽ bị huỷ diệt
“Báo ~! Phía trước ba trăm thước, phát hiện bóng người!”
Một tiếng quát nhẹ, khiến cho tất cả tướng sĩ kéo lên mười hai phần tinh thần.
“Tình huống phía trước thế nào?”
Đội trưởng của đội quân trinh sát là một vị tu luyện giả Động Linh lục trọng.
Lâm Phục quay mặt về phía binh sĩ vừa chạy tới, hỏi.
“Bẩm đại nhân, phía trước ba trăm thước phát hiện có người.”
“Có bao nhiêu?”
“y... năm, năm người.”
Binh sĩ bẩm báo lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Hả? Năm người?” Lâm Phục cũng há hốc mồm.
“Báo ~! Phía trước có năm người đang nhanh chóng tới gần, áp sát quân ta!”
Lại một lần nữa nghe được tiếng bẩm báo, rốt cuộc Lâm Phục cũng xác định đúng là có năm người đang tới gần đội quân trinh sát quy mô lên đến một ngàn người của bọn họ.
“Mọi người chú ý, cẩn thận là mồi nhử của địch quân, chú ý toàn bộ động tĩnh trong phạm vi ngàn thước.” Lâm Phục quát lớn.
“Vâng!”
Rất nhanh, năm người trong lời bẩm báo lúc trước đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phục.
Năm người thần bí này đều mặc hắc bào có thêu hoa văn trắng, cứ như vậy mà bại lộ trong tầm mắt của mọi người.
“Kẻ tới là người phương nào, hãy xưng rõ danh tính!” Lâm Phục quát khẽ.
Thấy đối phương im lặng không nói, tròng mắt Lâm Phục hơi híp lại: “Kẻ không báo, đều xử trí như quân địch, ra tay đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy trăm binh sĩ phía trước đồng loạt rút trường kiếm bên hông ra.
Một luồng hơi thở túc sát lập tức lan tràn trong không khí.
Cùng lúc đó.
Kẻ cầm đầu của năm người áo đen kia hơi hé miệng: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các, Lục Vân. Đặc biệt phụng lệnh tới lấy… đầu của các ngươi!”
Đồng tử Lâm Phục co rụt lại.
Năm người loáng cái đã biến mất trong tầm mắt hắn ta.
Phía trước.
Tiếng gào thét của từng binh sĩ liên tục vang lên.
“A!”
“Bên phải, ở bên phải, chờ một chút là bên trái... A!”
“Bọn người kia là quỷ à? Tại sao ta lại không nhìn rõ được bóng dáng của bọn chúng?”
Từng cỗ thi thể Uẩn Linh Cảnh ngã vào trong vũng máu.
Mà Phục Lâm được xem như đội trưởng của nhánh quân trinh sát trưởng này, trong chớp mắt ngắn ngủi, cả người đều lạnh ngắt.
Ngay cả tu luyện giả Động Linh lục trọng như hắn ta cũng không có cách nào thấy rõ vết tích ra tay của đối phương.
Việc này chỉ có thể chứng minh một điều, tu vi của năm người trước mắt đã vượt qua hắn ta rất nhiều!
“Nhìn thấy binh sĩ của mình không ngừng bị giết chết, thân là đội trưởng chỉ huy mà vẫn còn đứng sững sờ ở đây? Quân đội tinh nhuệ của Yên Thủy Vương Triều cũng chỉ được thế này thôi à? Không có gì đặc biệt hơn à?” Một giọng nói châm biếm vang lên.
Lâm Phục bất ngờ quay đầu lại.
Nhưng một thanh lợi khí đã dùng tốc độ sấm vang chớp giật, cắm vào giữa lồng ngực hắn ta.
Máu tươi thoáng chốc đã men theo lợi khí, tí tách nhỏ xuống mặt đất.
“Chết tiệt, Huyết Sát Các...”
Hai mắt Lâm Phục đỏ ngầu nhìn Lục Vân bất ngờ tấn công mình, tay phải bốc lên một luồng hỏa diễm, rất muốn công kích về phía Lục Vân.
“Quá chậm.” Tay trái Lục Vân dễ dàng bắt được tay hắn ta, tay phải nhanh nhẹn rút lợi khí từ lồng ngực đối phương ra.
Phốc phốc.
Cả người Lâm Phục nặng nề ngã trên mặt đất.
Hai mắt mơ hồ, trong đầu chỉ muốn nói một câu.
Đó chính là trên thanh đao này còn có kịch độc!
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Một ngàn cỗ thi thể cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ táng thân trên mảnh hoang mạc này.
“Đi. Mục tiêu kế tiếp.” Giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ miệng Lục Vân.
Sau khi đám người Lục Vân rời đi khoảng một khắc đồng hồ.
Quân chủ lực của Yên Thủy Vương Triều mới đặt chân đến đây.
Đại tướng quân Yên Thủy Vương Triều, Mộc Kính Nguyên. Hắn ta là một vị tu luyện giả Dưỡng Thần tứ trọng thiên.
“Báo cáo đại tướng quân, phía trước phát hiện thi thể của đội quân trinh sát đã mất liên lạc.”
“Có bao nhiêu?” giọng nói Mộc Kính Nguyên trầm thấp.
“Toàn bộ... Toàn quân bị diệt!” khí ngữ của binh sĩ bẩm báo run rẩy vì sợ
...
Biên giới Toại Nguyên Vương Triều, trong một thành trì quan trọng.
Dạ Mệnh thoải mái ngồi trên ghế. Ở phía sau, Phong Thanh Trúc đang dùng đôi tay nhẹ nhàng tinh tế giúp hắn xoa bóp hai vai.
Chương 82 Cuối Hoàng Tuyền
Ánh mắt Dạ Mệnh nhìn thẳng vào Hắc Vệ mới vừa đẩy cửa bước vào: “Giải quyết sao rồi?”
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, trong ba đại vương triều, chỉ có Yên Thủy cùng Thiên Bình Vương Triều phái mấy nhánh quân trinh sát đến, hiện đều đã bị các sát thủ trong các dọn dẹp xong rồi.”
“Được. Bây giờ chỉ chờ dẫn quân vào tròng nữa thôi.”
Dạ Mệnh cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng bên cạnh: “Trận này phải nhờ đến Phong cô nương rồi.”
Lúc này, Phong Thanh Trúc đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Nàng mỉm cười: “Xin công tử cứ yên tâm.”
...
Phá Thế Vương Triều.
Viên Phong đang đọc tin tức mới nhất mà đội quân ám tử vừa mới truyền đến.
“Nghi ngờ là quân trinh sát của hai vương triều khác đều bị Huyết Sát Các giải quyết hết à...” Miệng Viên Phong lẩm bẩm nói.
Sở dĩ quân đội Phá Thế Vương Triều không phái quân trinh sát ra, trong đó phần lớn nguyên nhân đều đến từ hắn ta.
Bởi vì... như vậy mới có thể ngầm hướng về phía Huyết Sát Các, thể hiện thiện ý và hứa hẹn của mình.
Quyết định trước mắt này đã chứng minh có thể chấp nhận được là hổ của hắn ta chứ không phải ngựa của Huyết Sát Các.
Đề phòng vạn nhất, lúc hắn ta quyết định tạo phản lại khi phát hiện Huyết Sát Các cũng không mạnh như mình tưởng.
Vậy thì kết cục của hắn ta sẽ chỉ còn một, chính là ngũ mã phanh thây.
Nhưng vạn nhất là đánh cược đúng, bản thân hắn ta sẽ thành phó các chủ của một thế lực lớn có thể quản lý tứ phương.
Hưởng hết quyền quý trên nhân gian.
“Nhưng lần này ba triều liên hợp còn điều động cả Dưỡng Thần Cảnh, cộng lại cũng phải lên đến mười hai vị, trong đó còn có ba nhân vật bát trọng thiên...”
Viên Phong lắc đầu: “Được rồi, trước cứ yên lặng quan sát biến hoá đã.”
Một canh giờ sau.
Ngoại trừ phía Viên Phong hạ lệnh để cho quân đội Phá Thế hơi thả chậm bước chân, thì đại quân của hai vương triều còn lại gần như là cùng lúc đặt chân lên biên cảnh Toại Nguyên Vương Triều.
Trở lại bên phía Dạ Mệnh.
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, quân đội của Yên Thủy Vương Triều cùng Thiên Bình Vương Triều đều đã vây thành, chỉ còn Phá Thế Vương Triều là chậm chạp chưa tới.”
Một gã sát thủ bẩm báo với Dạ Mệnh.
“Là vậy à?” Dạ Mệnh dùng tay phải chống cằm.
Xem ra, gã thừa tướng họ Vương gì đó của Phá Thế Vương Triều đúng là đã giở mấy trò láu cá.
Dạ Mệnh mở miệng: “Còn chưa tới thì coi như xong, cứ để Phá Thế Vương Triều đấy, một lát rồi xử lý sau.”
“Phong cô nương.” Dạ Mệnh gọi.
“Công tử xin mời yên lặng thưởng thức từ khúc của thiếp.”
Phong Thanh Trúc vừa đeo lại mạng che mặt vừa quay về phía Dạ Mệnh, khẽ nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Ngoài thành.
“Kỳ quái, sao trên tường thành lại không có ai? Chẳng lẽ là đã biết trước giờ chúng ta gần tấn công nên chạy trốn trước rồi à?”
“Ha ha ha, nếu đúng là như vậy thì đám người Toại Nguyên Vương Triều đó thật sự chả ra cái giống gì.” Hai nhánh đại quân cười vang.
Trong đại quân.
Mộc Kính Nguyên nhướng mày, nói với một gã tướng sĩ dưới trướng: “Ta không chờ đợi nữa, truyền lệnh xuống, phá vỡ cửa thành biên cảnh cho bổn tướng!”
“Vâng!”
Lời vừa dứt, đại quân còn chưa kịp hành động.
“Khởi bẩm đại tướng quân, phía trước có một người từ trên tường thành nhảy xuống.”
“Không cần ngươi nói, bổn tướng đã nhìn thấy rồi.” Mộc Kính Nguyên hơi tập trung.
Phía trước, một nữ tử mặc thanh y, trong lòng ôm đàn tỳ bà, chậm rãi từ trên tường thành bay xuống mặt đất.
“Nữ... Nữ nhân à?”
“Ha ha ha, Toại Nguyên Vương Triều đã vô dụng đến mức độ này rồi à? Thế mà lại phái một nữ nhân ra mặt?”
“Đúng đấy, lại còn ôm theo đàn tỳ bà chứ, muốn diễn tấu một khúc nhạc đầu hàng cho chúng ta nghe à?”
“Nhưng mà không thể không nói nha, nữ nhân này đúng là báu vật trời sinh mà, dáng người này... Ực ực.” Cả đám người cùng cười phá lên.
Chỉ có Mộc Kính Nguyên vẫn nhíu chặt lông mày.
Cho đến tận khi hai tay Phong Thanh Trúc chuẩn bị gảy đàn tỳ bà trong ngực, hai mắt Mộc Kính Nguyên mới híp lại, nghĩ xong rồi, một mũi nhọn hội tụ từ linh khí chém thẳng đến chỗ nàng.
Soạt soạt.
Đao quang kiếm ảnh.
Biểu cảm trên mặt Mộc Kính Nguyên biến đổi.
Âm thanh đầy giễu cợt lúc trước cũng biến mất theo, thay vào đó là những đôi mắt trợn trừng nhìn tình cảnh dường như không thể xảy ra trước mắt.
Mũi nhọn linh khí mà Mộc Kình Nguyên bắn ra còn một thước nữa là chạm vào nữ tử thì đột nhiên khựng lại, lơ lửng trên không.
“Vị công tử này, muốn nghe khúc hát của thiếp thân đến vậy sao?” Phong Thanh Trúc cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên mũi nhọn linh khí đang dần dần tiêu tán.
“Tên của khúc nhạc này là Cuối Hoàng Tuyền, còn xin các vị im lặng thưởng thức.”
“Mau ngăn cản ả ta lại!” Mộc Kính Nguyên vội vã hét lớn.
Vừa dứt lời, tám gã Dưỡng Thần Cảnh phân biệt từ hai đại quân xông ra, xé gió lao về phía Phong Thanh Trúc.
Rõ ràng, hành động thăm dò khi nãy của Mộc Kính Nguyên đã khiến không ít cao thủ Dưỡng Thần Cảnh nhận ra Phong Thanh Trúc không đơn giản.
Chương 83 Cuối Hoàng Tuyền (2)
Chương 83: Cuối Hoàng Tuyền (2)
“Đắc thủ. Hãy xem Tồi Thành Phá của ta!”
Một gã cao thủ Dưỡng Thần tam trọng thiên dùng tốc độ cực nhanh, dẫn đầu lao tới trước mặt Phong Thanh Trúc.
Hai tay hội tụ linh khí, giống như có sức mạnh của mấy đầu Hùng Sư cùng tụ lại một chỗ.
Không khí trong không gian đột ngột nổ tung, một chưởng đập thẳng xuống đỉnh đầu Phong Thanh Trúc.
“Ngươi không biết quấy rối người khác là hành vi rất không lễ phép sao? Tiểu hầu tử?”
“Không hay rồi!”
Cảm giác nguy hiểm bỗng bao phủ đại não của nam tử.
“Thanh Trúc Thuật, bắt đầu.” Âm thanh linh hoạt kỳ ảo bắt đầu quanh quẩn trong không gian
Phốc!
“Cái...cái gì...” Nam tử hơi cúi đầu, chỉ thấy bên dưới mình đột nhiên mọc lên một cây trúc xanh biếc.
Máu tươi theo nhánh trúc, tí ta tí tách nhỏ xuống. Nhánh trúc xanh đã xuyên thủng lồng ngực của hắn ta!
“Cẩn thận người trước mặt!”
Nhìn thấy một màn này, Mộc Kính Nguyên trầm giọng quát lên.
Đáng tiếc, cho dù có hắn ta đã lên tiếng nhắc nhở thì vẫn có vài tên Dưỡng Thần Cảnh của Thiên Bình Vương Triều không tin tà, muốn dùng cơ thể mạnh mẽ cùng công pháp phòng ngự của mình để đỡ đòn tấn công này.
Chẳng qua đều không có ngoại lệ.
Tất cả những kẻ đó đều bị nhánh trúc xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất xuyên thủng đầu hoặc ngực.
Chỉ trong khoảnh khắc, tám gã Dưỡng Thần Cảnh lao về phía Phong Thanh Trúc hòng ra tay, đã trực tiếp tử thương phân nửa!
Phong Thanh Trúc thấy không khí lặng ngắt như tờ này, khoé môi khẽ mỉm cười, tay phải gảy dây trầm trên đàn tỳ bà.
Tịch tang~
Âm thanh trong trẻo bao trùm khắp phạm vi mười dặm.
“Không, không nhúc nhích được nữa rồi...” Một gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh lục trọng thiên mở to hai mắt.
“Tiếng đàn này có vấn đề.”
Lúc này, Mộc Kính Nguyên cũng rơi vào tình trạng như vậy, trong lòng hắn ta vô cùng hoảng hốt.
Bản thân hắn ta chính là Dưỡng Thần tứ trọng thiên, thế mà lại không có bất kỳ lực phản kháng nào trước âm thanh mềm như bông này.
Âm thanh trong trẻo lảnh lót dần dần truyền ra từ trong tỳ bà.
“Dù đã từng tận mắt chứng kiến, nhưng khi lại được nhìn thấy một lần nữa, ta vẫn khó mà tưởng tượng nổi, đây thật sự là sức mạnh mà con người có thể khống chế được à?”
Trần Phá Hiểu đứng trong tháp canh cách biên cảnh không xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng chấn động.
Chỉ thấy, mấy triệu đại quân tinh nhuệ dưới từ khúc của Phong Thanh Trúc, tứ chi dần dần không còn chút sức lực nào, quỳ rạp trên mặt đất.
Nhưng đã khác với ban đầu.
Lần này đồng tử các tướng sĩ đã từng bước mất đi ánh sáng, giống như đã bị rút mất ba hồn sáu phách.
“Đáng chết, thần thông cỡ này Dưỡng Thần Cảnh sao có thể đạt được, chẳng lẽ là Động Phủ Cảnh?”
Mộc Kính Nguyên nhìn quanh một vòng cái gọi là trăm vạn hùng binh của Yên Thủy Vương Triều.
Đau khổ chống đỡ, âm thầm cắn răng nói: “Không thể nào, một Toại Nguyên Vương Triều nhỏ bé sao lại có nhân vật như vậy trấn thủ chứ, nếu không phải là Toại Nguyên Vương Triều thì...”
Ánh mắt mờ mịt của Mộc Kính Nguyên chợt nhìn thấy tấm lệnh bài bên hông Phong Thanh Trúc.
Đồng tử hắn ta co lại với tốc độ cực nhanh!
“Quả nhiên là... Huyết Sát...”
Mộc Kính Nguyên nặng nề ngã xuống.
Trăm vạn đại quân, hoàn toàn bị diệt!
Phong Thanh Trúc chậm rãi dừng tay: “Xong việc rồi.”
Nàng thì thầm một câu, sau đó xoay người rời đi.
“Có chuyện gì?”
“Huyết, huyết, sát thủ Huyết Sát Các đột nhiên tập kích kinh thành. Chỉ nháy mắt cao thủ trong thành đã tổn thất nặng nề.”
“Cũng có không ít sát thủ đang lao về hướng vương cung.”
“Cái gì chứ?”
Viên Phong bật thẳng dậy.
“Sao có thể chứ, chẳng lẽ ta đã bị lừa? Ngươi xác định người xuất hiện là sát thủ của Huyết Sát Các à?” Viên Phong hỏi lại nhiều lần.
Rõ ràng là mình đã cùng vị các chủ thần bí trẻ tuổi kia...
Chờ chút
Chẳng lẽ là...
Mình đã bị lừa à?
Viên Phong siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chặp vào Hoạ Kính trong tay.
“Ngươi theo ta ra ngoài trước đã.” Viên Phong đang muốn cất bước đi về phía trước, lại phát hiện đối phương không hề nhúc nhích.
“Tại sao ngươi còn không đi?” Viên Phong nghi hoặc, vừa muốn quay đầu nói vài câu.
Hai tròng mắt hắn bất ngờ trợn to.
Thủ vệ vừa mới đẩy cửa khi nãy, chẳng biết lúc nào đã ngã trên mặt đất, hai mắt trắng dã, miệng còn không ngừng sùi bọt mép.
“Độc!” Viên Phong nhìn thấy trên cổ thủ vệ hiện ra từng mạch máu đen xì, sắc mặt tái nhợt nói.
“Ngươi chính là... Viên Phong, thừa tướng của Phá Thế Vương Triều à?” giọng nói thâm trầm vọng đến bên tai Viêm Phong
“Là ai?” Viên Phong xoay người.
Đập vào tầm mắt hắn ta là một lão giả có khuôn mặt gầy đét, lưng còng, tay cầm ba toong.
Nhìn thấy lão giả đột nhiên xuất hiện ở đây, nội tâm Viên Phong thắt chặt lại: “Ngươi... Ngươi là sát thủ của Huyết Sát Các à?” Viên Phong nuốt một ngụm bọt.
Âm thanh khàn khàn giống như vong linh đang không ngừng kêu gào của Quỷ Vụ lại vang lên: “Không phải là trong lòng ngươi đã đoán được rồi à? Cần gì phải hỏi lại lão hủ chứ?”
Đôi mắt già nua của Quỷ vụ nhìn chằm chằm vào Viên Phong, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn ta.
Chương 84 Tập kích ba đại vương triều
Chương 84: Tập kích ba đại vương triều
“Đáng chết, ta muốn gặp các chủ của các ngươi! Lúc trước ta đã có giao dịch cùng Huyết Sát Các! Chẳng lẽ các ngươi muốn vi phạm nội quy của chính mình, giết chết cố chủ như ta?”
“Khặc khặc khặc ~ ngươi còn chưa biết à? Lần hành động này là do các chủ đặc biệt thông báo, để lão hủ chiếu cố ngươi thật tốt.”
Sắc mặt Viên Phong trắng bệch: “Ngươi có ý gì!”
“Chính là thứ ngươi đang nghĩ đó... Địa Hãm Thuật.”
Tay phải Quỷ vụ nhấc ba toong, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Cộp ~~.
Một tiếng vang nhỏ, mặt đất khẽ rung lên.
“Cái gì vậy?” Viên Phong giật mình hoảng sợ, tu vi Động Linh nhị trọng nhanh chóng lộ ra ngoài.
Nhưng không chờ hắn ta kịp rời khỏi đây, mặt đất dưới chân đã bắt đầu vặn vẹo.
Mà hai chân của hắn ta thì lún sâu vào trong mặt đất, không cách nào nhúc nhích được.
“Không cử động được rồi.” Viên Phong sợ hãi kêu lên.
Ánh mắt của hắn ta lại hướng về phía Quỷ Vụ: “Chờ đã, ta có thể từ bỏ điều kiện lúc trước đã bàn, chỉ cần Huyết Sát Các bằng lòng...”
Phốc phốc!
Âm thanh da thịt bị xé rách rộ lên.
Thân hình Quỷ Vụ giống như một bóng ma, một giây tiếp theo đã xuất hiện ở trước mặt Viên Phong.
Tay phải xuyên thấu lồng ngực hắn ta, đồng thời trắng trợn kéo sống trái tim của đối phương ra ngoài.
Thịch thịch thịch ~
Trái tim máu me đầm đìa vẫn còn đập thình thịch trên bàn tay khô gầy của Quỷ Vụ.
“Động Linh thất trọng, ngươi...” Viên Phong thấy được tu vi trên người Quỷ Vụ, ánh mắt hoảng hốt.
“Lão hủ thay các chủ đại nhân truyền lại cho ngươi một câu: ‘Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là dám dùng thân phận giun dế của mình để mặc cả!’.”
Dứt lời, tay trái Quỷ Vụ dùng sức đè mạnh.
Bụp!
Trái tim vẫn còn tươi rói, phút chốc đã nổ tung!
Máu tươi văng khắp nơi!
Từ mấy chục giây trước, Viên Phong cũng vì mất đi trái tim mà mất mạng.
Phá Thế vương cung.
Lúc này, chiến hỏa do Huyết Sát Các mang đến đã trải rộng khắp cả tòa vương cung và kinh thành.
“Không, đừng giết ta, ta là hoàng đế của Phá Thế Vương Triều, chỉ cần Huyết Sát Các nguyện ý để lại mạng cho ta, ta cam tâm trọn đời tận trung với hiệu lệnh của Huyết Sát Các.”
Triệu Cơ Quân quỳ gối trước gã sát thủ của Huyết Sát Các, kẻ đã đơn thương độc mã xông vào nơi này, tru diệt hết tất cả đại thần cùng thủ vệ trong vương cung.
Tân hoàng đương nhiệm của Phá Thế Vương Triều chính là nhị hoàng tử vừa mới nhược quán Triệu Cơ Quân.
Nhị hoàng tử dưới sự trợ giúp của tên hồ ly đa mưu túc trí Viên Phong, thành công đánh bị đại hoàng tử cùng rất nhiều hoàng tử khác, trở thành tân hoàng của Phá Thế Vương Triều.
Nhưng nhị hoàng tử lại không biết, bản thân chỉ là một con rối để Viên Phong đạt được mục đích.
Mà hình như bản thân Triệu Cơ Quân cũng cực kỳ ham sống sợ chết. Trong thời gian chấp chính chưa bao giờ lên triều, hầu như mỗi ngày đều chìm đắm, trôi qua trong rượu ngon nữ nhân đẹp.
Nếu không phải là hôm nay là thời khắc quan trọng, nói không chừng bây giờ hắn ta vẫn còn đang ở trong hậu cung của mình vui vẻ với ba ngàn mỹ nữ kìa.
Chẳng qua, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
“Chẳng có gì thú vị, các chủ đại nhân của chúng ta đã hạ lệnh, nói là giết sạch tất cả người trong vương thất của Phá Thế Vương Triều.”
Sát thủ nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía Triệu Cơ Quân đang quỳ trước mặt mình, nhếch miệng cười.
Yêu đao vung lên...
Xoạt~!
Máu tươi bắn xa ba thước.
...
Thiên Bình Vương Triều.
“Ai ngăn cản được gã thích khách này cho trẫm, trẫm sẽ trọng thưởng!”
Lý Phiên đứng ở bên ngoài vương cung, hướng về bốn phương tám hướng hét lớn.
Ánh mắt rơi vào chỗ một gã nam tử trẻ tuổi có mái tóc nhạt màu, đang đứng ở trong đại điện.
Khô Huyền nhìn xung quanh.
Mấy trăm tên cấm vệ quân Yên Thủy Vương Triều, trong tay cầm lợi kiếm, tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn ta.
“Châu chấu đá xe .” Khô Huyền nhẹ nhàng cười: “Bách Binh Lâm Trận.”
Phía bên kia, một gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh luôn theo sát, bảo hộ bên cạnh Lý Phiên dường như đã nhìn thấu điều gì đó: “Không đúng, mau lui lại!”
Sắc mặt Lý Phiên tái nhợt, nhịn không được mà hướng về cấm vệ quân hét to: “A!”
Mấy trăm tên cấm vệ quân toàn Động Linh Cảnh, không một ai kịp phản ứng.
Không gian xuất hiện một gợn sóng dao động.
Tiếng động ầm ầm vang lên.
Từng thanh binh khí đột nhiên chui ra từ đó, bắn mạnh khắp bốn phương tám hướng.
“Không xong rồi!”
“Cái quỷ gì vậy!”
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, đám cấm vệ quân cực kỳ hoảng sợ.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp phòng ngự, vô số vũ khí vô cùng kỳ quặc này đã xuyên thủng cơ thể bọn họ.
Trong nháy mắt, mấy trăm cường giả Động Linh Cảnh vốn có khí thế hùng hậu, đều mất mạng dưới đám binh khí lạnh lẽo tàn nhẫn này!
“Cấm vệ quân mà trẫm luôn tự hào, cứ như vậy chết… chết rồi sao?” ánh mắt Lý Phiên dại ra.
Nhưng hắn ta đã hoàn hồn ngay lập tức, đồng tử tràn ngập vẻ kinh hoảng, đưa tay chỉ vào Khô Huyền.
Hướng về phía lão giả khôi ngô đang đứng híp mắt ở bên cạnh, quát lên: “Tiền công công, giết tên thích khách lớn mật này cho trẫm!”
Chương 85 Tin dữ không ngừng truyền đến.
Chương 85: Tin dữ không ngừng truyền đến.
Tuy vẻ mặt lão giả khôi ngô lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng thấy, nhưng vẫn chắp tay, khom người thi lễ nói: “Lão nô… tuân lệnh!”
Tiền công công thuấn di một cái thì đã xuất hiện trước mặt Khô Huyền
“Ngươi... không đánh lại ta.” Sau khoảng mười giây im lặng, Khô Huyền bình thản thanh nói.
Tiền công công nghe vậy thì không nói gì.
Chỉ là bình tĩnh trả lời một câu: “Chủ nhục thần tử!”
Vẻ mặt Khô Huyền không chút biểu tình, chỉ là giọng nói vốn bình thản đã dần dần trở lên lạnh lẽo.
“Hay cho một câu chủ nhục thần tử, ta sẽ cố hết sức dùng một chiêu đánh chết ngươi.”
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, tuy lão phu tự nhận tu vi bản thân chưa đạt đến trình độ tinh thâm, nhưng muốn một chiêu đánh bại lão phu... Hừ! Si tâm vọng tưởng!” Tiền công công phát ra giọng nói the thé.
Theo đó là khí tức của cường giả tu vi Dưỡng Thần ngũ trọng thiên nhanh chóng tràn ra.
“Điện Thiểm Cực Ảnh!”
Tiền công công quát khẽ, hai chân xuất hiện sắc xanh thẳm nhè nhẹ của điện hồ.
Soạt soạt ~!
Ở vị trí ban đầu chỉ còn lưu lại một tàn ảnh màu lam.
Thân hình Tiền công công đã mạnh mẽ thuấn di đến trước mặt Khô Huyền.
“Tiếp một chiêu của lão phu đi, Định Ba Sơn Hải Quyền!”
Trên trán Tiền công công đã lộ ra gân xanh, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, ông ta quát to, nắm tay siết chặt, hung hãn vung ra.
Phía sau đường quyền lại mơ hồ hiện lên sơn hải dị tượng, khiến lòng người phải sợ hãi!
Khô Huyền thấy vậy, vẻ mặt vẫn không hề có chút gợn sóng, giống như một kích này ở trước mặt hắn ta chỉ như viên đá chìm vào biển rộng.
“Các hạ khinh thị như vậy, một lát nữa ngươi cứ vui vẻ mà chịu đựng đi!”
Liền tiền công công nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được lại lên tiếng.
“Khinh thị? Xin lỗi, cũng là do ngươi thật sự quá yếu, ta mới không dậy nổi chút hứng thú nào! Khô Huyền nhếch miệng cười.
“Thích.” Một tiếng nhẹ nhàng từ trong miệng hắn ta truyền ra.
Trong nháy mắt.
Rầm!
Một luồng uy áp đột nhiên phát ra từ trên người Khô Huyền.
Công kích của Tiền công công còn chưa kịp đến, đã bị luồng uy áp nhiên xuất hiện này đè chặt trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích được
Phốc!
Trọng lực khổng lồ trực tiếp bẻ gãy mấy cái xương sườn của ông ta. Tiền công công không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Luồng uy áp này... Ngươi... Là Dưỡng Thần cửu trọng thiên!”
Giọng nói của Tiền công công suy yếu, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Hai mắt vốn hừng hực đấu ý thoáng cái bị dập tắt hơn phân nửa.
Dưỡng thần cửu trọng thiên a, đây chính là chỉ nhân vật chỉ còn cách Động Phủ Cảnh nửa bước chân nữa thôi!
Không ngờ là ở Toại Nguyên Vương Triều lại có tổ chức đáng sợ như vậy ẩn mình...
Chờ đã...
Dường như Tiền công công đã nhớ ra điều gì đó, trong lòng thầm hít sâu một hơi.
Nếu Huyết Sát Các đã có thể hiệu triệu sát thủ mạnh như vậy, muốn huỷ diệt đại quân hơn triệu người mà Thiên Bình Vương Triều phái ra, quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Chẳng lẽ...
Hai mắt Khô Huyền hàm chứa ý cười nhìn về phía Tiền công công đang nằm rạp trên mặt đất.
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta, Khô Huyền liên tục cười, nói: “Nếu như ngươi đang nhớ đến đại quân của mình, vậy ta có thể rất có trách nhiệm mà nói cho ngươi biết, đại quân của Thiên Bình Vương Triều các ngươi hoàn toàn bị diệt rồi!”
Không gian lặng ngắt như tờ.
“Ngươi…” Hai mắt Tiền công công trừng lớn, trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng nồng đậm.
Thiên Bình Vương Triều... Xong rồi!
“Nếu đã nói cho ngươi biết đáp án, thôi thì để ta tiễn ngươi nốt đoạn đường cuối cùng này vậy.” Khô Huyền nói xong, ánh mắt trở lên cực kỳ lạnh lẽo.
Một thanh trường kiếm chui ra từ hư không, sau đó bị hắn ta cầm trong tay.
Nhẹ nhàng vung kiếm.
Xoát!
Một thứ đồ đen thui, tròn tròn lăn trên mặt đất.
Sau khi đã xử lý Tiền công công xong, ánh mắt Khô Huyền lại chuyển dời đến nhiệm vụ mục tiêu của lần này: Hoàng đế của Thiên Bình Vương Triều, Lý Phiên.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiền công công đã thủ hộ vương thất nhiều năm chết đi, lúc này Lý Phiên sớm đã sợ vỡ mật, không hề có dáng vẻ mà một vị quân chủ nên có.
“Ngươi đừng qua đây!” Lý Phiên bị dọa đến liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha trẫm, bây giờ trẫm có thể hạ lệnh rút quân, hơn nữa còn bằng lòng với tất cả những điều kiện mà Huyết Sát Các các ngươi đưa ra.”
“Ta nói này, lời ta nói vừa nãy ngươi không nghe lọt câu nào hay sao?”
Khô Huyền đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lý Phiên, cũng ghé miệng vào tai hắn ta nói: “Toàn quân của Thiên Bình Vương Triều đã bị diệt sạch rồi… Ngươi, cùng với hai vương triều kia đã kết thúc rồi!”
“Không thể nào! Ngươi đang nói hươu nói vượn!” Lý Phiên nhất thời rống giận.
“Quân đội của trẫm mạnh đến mức nào, sao lại thua trong tay một tổ chức sát thủ nho nhỏ như các ngươi được chứ?”
“Du Long Quyết!” Lý Phiên đột ngột xoay người, tay trái hoá chưởng.
…………
Chú thích:
Điện hồ: tia sét, tia điện nhân tạo từ các thí nghiệm, máy móc.
Chương 81: Khai chiến
Quân trinh sát, phân bộ đại quân Yên Thủy Vương Triều.
“Ha ha ha, ta đoán một lát nữa Toại Nguyên Vương Triều nhất định sẽ bị trận thế của chúng ta dọa đến mức sợ run như cầy sấy.”
“Không sai, ta còn nhớ lần trước triều đình cũng xuất động quân đội tinh nhuệ như vậy đã là truyện của trăm năm trước rồi, đó chính là lúc huỷ diệt Loạn Vũ Vương Triều.”
“Nói chứ, triều đình cũng thật là. Lần này ba triều liên hợp, Toại Nguyên Vương Triều chắc chắn là xong đời rồi, vậy mà còn phải cẩn thận từng li từng tí, phái đám quân trinh sát như chúng ta đi trước kiểm tra mấy tin tức tình báo.”
Theo dọc đường đi, các tướng sĩ chuyện trò vui vẻ.
Dường như ở trong mắt bọn họ, cái gọi là Toại Nguyên Vương Triều chẳng qua chỉ là một trò cười.
Trước mặt nhánh đại quân bền cứng như sắt thép không thể bẻ gãy này, tất cả đều sẽ bị huỷ diệt
“Báo ~! Phía trước ba trăm thước, phát hiện bóng người!”
Một tiếng quát nhẹ, khiến cho tất cả tướng sĩ kéo lên mười hai phần tinh thần.
“Tình huống phía trước thế nào?”
Đội trưởng của đội quân trinh sát là một vị tu luyện giả Động Linh lục trọng.
Lâm Phục quay mặt về phía binh sĩ vừa chạy tới, hỏi.
“Bẩm đại nhân, phía trước ba trăm thước phát hiện có người.”
“Có bao nhiêu?”
“y... năm, năm người.”
Binh sĩ bẩm báo lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Hả? Năm người?” Lâm Phục cũng há hốc mồm.
“Báo ~! Phía trước có năm người đang nhanh chóng tới gần, áp sát quân ta!”
Lại một lần nữa nghe được tiếng bẩm báo, rốt cuộc Lâm Phục cũng xác định đúng là có năm người đang tới gần đội quân trinh sát quy mô lên đến một ngàn người của bọn họ.
“Mọi người chú ý, cẩn thận là mồi nhử của địch quân, chú ý toàn bộ động tĩnh trong phạm vi ngàn thước.” Lâm Phục quát lớn.
“Vâng!”
Rất nhanh, năm người trong lời bẩm báo lúc trước đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phục.
Năm người thần bí này đều mặc hắc bào có thêu hoa văn trắng, cứ như vậy mà bại lộ trong tầm mắt của mọi người.
“Kẻ tới là người phương nào, hãy xưng rõ danh tính!” Lâm Phục quát khẽ.
Thấy đối phương im lặng không nói, tròng mắt Lâm Phục hơi híp lại: “Kẻ không báo, đều xử trí như quân địch, ra tay đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy trăm binh sĩ phía trước đồng loạt rút trường kiếm bên hông ra.
Một luồng hơi thở túc sát lập tức lan tràn trong không khí.
Cùng lúc đó.
Kẻ cầm đầu của năm người áo đen kia hơi hé miệng: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các, Lục Vân. Đặc biệt phụng lệnh tới lấy… đầu của các ngươi!”
Đồng tử Lâm Phục co rụt lại.
Năm người loáng cái đã biến mất trong tầm mắt hắn ta.
Phía trước.
Tiếng gào thét của từng binh sĩ liên tục vang lên.
“A!”
“Bên phải, ở bên phải, chờ một chút là bên trái... A!”
“Bọn người kia là quỷ à? Tại sao ta lại không nhìn rõ được bóng dáng của bọn chúng?”
Từng cỗ thi thể Uẩn Linh Cảnh ngã vào trong vũng máu.
Mà Phục Lâm được xem như đội trưởng của nhánh quân trinh sát trưởng này, trong chớp mắt ngắn ngủi, cả người đều lạnh ngắt.
Ngay cả tu luyện giả Động Linh lục trọng như hắn ta cũng không có cách nào thấy rõ vết tích ra tay của đối phương.
Việc này chỉ có thể chứng minh một điều, tu vi của năm người trước mắt đã vượt qua hắn ta rất nhiều!
“Nhìn thấy binh sĩ của mình không ngừng bị giết chết, thân là đội trưởng chỉ huy mà vẫn còn đứng sững sờ ở đây? Quân đội tinh nhuệ của Yên Thủy Vương Triều cũng chỉ được thế này thôi à? Không có gì đặc biệt hơn à?” Một giọng nói châm biếm vang lên.
Lâm Phục bất ngờ quay đầu lại.
Nhưng một thanh lợi khí đã dùng tốc độ sấm vang chớp giật, cắm vào giữa lồng ngực hắn ta.
Máu tươi thoáng chốc đã men theo lợi khí, tí tách nhỏ xuống mặt đất.
“Chết tiệt, Huyết Sát Các...”
Hai mắt Lâm Phục đỏ ngầu nhìn Lục Vân bất ngờ tấn công mình, tay phải bốc lên một luồng hỏa diễm, rất muốn công kích về phía Lục Vân.
“Quá chậm.” Tay trái Lục Vân dễ dàng bắt được tay hắn ta, tay phải nhanh nhẹn rút lợi khí từ lồng ngực đối phương ra.
Phốc phốc.
Cả người Lâm Phục nặng nề ngã trên mặt đất.
Hai mắt mơ hồ, trong đầu chỉ muốn nói một câu.
Đó chính là trên thanh đao này còn có kịch độc!
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Một ngàn cỗ thi thể cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ táng thân trên mảnh hoang mạc này.
“Đi. Mục tiêu kế tiếp.” Giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ miệng Lục Vân.
Sau khi đám người Lục Vân rời đi khoảng một khắc đồng hồ.
Quân chủ lực của Yên Thủy Vương Triều mới đặt chân đến đây.
Đại tướng quân Yên Thủy Vương Triều, Mộc Kính Nguyên. Hắn ta là một vị tu luyện giả Dưỡng Thần tứ trọng thiên.
“Báo cáo đại tướng quân, phía trước phát hiện thi thể của đội quân trinh sát đã mất liên lạc.”
“Có bao nhiêu?” giọng nói Mộc Kính Nguyên trầm thấp.
“Toàn bộ... Toàn quân bị diệt!” khí ngữ của binh sĩ bẩm báo run rẩy vì sợ
...
Biên giới Toại Nguyên Vương Triều, trong một thành trì quan trọng.
Dạ Mệnh thoải mái ngồi trên ghế. Ở phía sau, Phong Thanh Trúc đang dùng đôi tay nhẹ nhàng tinh tế giúp hắn xoa bóp hai vai.
Chương 82 Cuối Hoàng Tuyền
Ánh mắt Dạ Mệnh nhìn thẳng vào Hắc Vệ mới vừa đẩy cửa bước vào: “Giải quyết sao rồi?”
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, trong ba đại vương triều, chỉ có Yên Thủy cùng Thiên Bình Vương Triều phái mấy nhánh quân trinh sát đến, hiện đều đã bị các sát thủ trong các dọn dẹp xong rồi.”
“Được. Bây giờ chỉ chờ dẫn quân vào tròng nữa thôi.”
Dạ Mệnh cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng bên cạnh: “Trận này phải nhờ đến Phong cô nương rồi.”
Lúc này, Phong Thanh Trúc đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Nàng mỉm cười: “Xin công tử cứ yên tâm.”
...
Phá Thế Vương Triều.
Viên Phong đang đọc tin tức mới nhất mà đội quân ám tử vừa mới truyền đến.
“Nghi ngờ là quân trinh sát của hai vương triều khác đều bị Huyết Sát Các giải quyết hết à...” Miệng Viên Phong lẩm bẩm nói.
Sở dĩ quân đội Phá Thế Vương Triều không phái quân trinh sát ra, trong đó phần lớn nguyên nhân đều đến từ hắn ta.
Bởi vì... như vậy mới có thể ngầm hướng về phía Huyết Sát Các, thể hiện thiện ý và hứa hẹn của mình.
Quyết định trước mắt này đã chứng minh có thể chấp nhận được là hổ của hắn ta chứ không phải ngựa của Huyết Sát Các.
Đề phòng vạn nhất, lúc hắn ta quyết định tạo phản lại khi phát hiện Huyết Sát Các cũng không mạnh như mình tưởng.
Vậy thì kết cục của hắn ta sẽ chỉ còn một, chính là ngũ mã phanh thây.
Nhưng vạn nhất là đánh cược đúng, bản thân hắn ta sẽ thành phó các chủ của một thế lực lớn có thể quản lý tứ phương.
Hưởng hết quyền quý trên nhân gian.
“Nhưng lần này ba triều liên hợp còn điều động cả Dưỡng Thần Cảnh, cộng lại cũng phải lên đến mười hai vị, trong đó còn có ba nhân vật bát trọng thiên...”
Viên Phong lắc đầu: “Được rồi, trước cứ yên lặng quan sát biến hoá đã.”
Một canh giờ sau.
Ngoại trừ phía Viên Phong hạ lệnh để cho quân đội Phá Thế hơi thả chậm bước chân, thì đại quân của hai vương triều còn lại gần như là cùng lúc đặt chân lên biên cảnh Toại Nguyên Vương Triều.
Trở lại bên phía Dạ Mệnh.
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, quân đội của Yên Thủy Vương Triều cùng Thiên Bình Vương Triều đều đã vây thành, chỉ còn Phá Thế Vương Triều là chậm chạp chưa tới.”
Một gã sát thủ bẩm báo với Dạ Mệnh.
“Là vậy à?” Dạ Mệnh dùng tay phải chống cằm.
Xem ra, gã thừa tướng họ Vương gì đó của Phá Thế Vương Triều đúng là đã giở mấy trò láu cá.
Dạ Mệnh mở miệng: “Còn chưa tới thì coi như xong, cứ để Phá Thế Vương Triều đấy, một lát rồi xử lý sau.”
“Phong cô nương.” Dạ Mệnh gọi.
“Công tử xin mời yên lặng thưởng thức từ khúc của thiếp.”
Phong Thanh Trúc vừa đeo lại mạng che mặt vừa quay về phía Dạ Mệnh, khẽ nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Ngoài thành.
“Kỳ quái, sao trên tường thành lại không có ai? Chẳng lẽ là đã biết trước giờ chúng ta gần tấn công nên chạy trốn trước rồi à?”
“Ha ha ha, nếu đúng là như vậy thì đám người Toại Nguyên Vương Triều đó thật sự chả ra cái giống gì.” Hai nhánh đại quân cười vang.
Trong đại quân.
Mộc Kính Nguyên nhướng mày, nói với một gã tướng sĩ dưới trướng: “Ta không chờ đợi nữa, truyền lệnh xuống, phá vỡ cửa thành biên cảnh cho bổn tướng!”
“Vâng!”
Lời vừa dứt, đại quân còn chưa kịp hành động.
“Khởi bẩm đại tướng quân, phía trước có một người từ trên tường thành nhảy xuống.”
“Không cần ngươi nói, bổn tướng đã nhìn thấy rồi.” Mộc Kính Nguyên hơi tập trung.
Phía trước, một nữ tử mặc thanh y, trong lòng ôm đàn tỳ bà, chậm rãi từ trên tường thành bay xuống mặt đất.
“Nữ... Nữ nhân à?”
“Ha ha ha, Toại Nguyên Vương Triều đã vô dụng đến mức độ này rồi à? Thế mà lại phái một nữ nhân ra mặt?”
“Đúng đấy, lại còn ôm theo đàn tỳ bà chứ, muốn diễn tấu một khúc nhạc đầu hàng cho chúng ta nghe à?”
“Nhưng mà không thể không nói nha, nữ nhân này đúng là báu vật trời sinh mà, dáng người này... Ực ực.” Cả đám người cùng cười phá lên.
Chỉ có Mộc Kính Nguyên vẫn nhíu chặt lông mày.
Cho đến tận khi hai tay Phong Thanh Trúc chuẩn bị gảy đàn tỳ bà trong ngực, hai mắt Mộc Kính Nguyên mới híp lại, nghĩ xong rồi, một mũi nhọn hội tụ từ linh khí chém thẳng đến chỗ nàng.
Soạt soạt.
Đao quang kiếm ảnh.
Biểu cảm trên mặt Mộc Kính Nguyên biến đổi.
Âm thanh đầy giễu cợt lúc trước cũng biến mất theo, thay vào đó là những đôi mắt trợn trừng nhìn tình cảnh dường như không thể xảy ra trước mắt.
Mũi nhọn linh khí mà Mộc Kình Nguyên bắn ra còn một thước nữa là chạm vào nữ tử thì đột nhiên khựng lại, lơ lửng trên không.
“Vị công tử này, muốn nghe khúc hát của thiếp thân đến vậy sao?” Phong Thanh Trúc cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên mũi nhọn linh khí đang dần dần tiêu tán.
“Tên của khúc nhạc này là Cuối Hoàng Tuyền, còn xin các vị im lặng thưởng thức.”
“Mau ngăn cản ả ta lại!” Mộc Kính Nguyên vội vã hét lớn.
Vừa dứt lời, tám gã Dưỡng Thần Cảnh phân biệt từ hai đại quân xông ra, xé gió lao về phía Phong Thanh Trúc.
Rõ ràng, hành động thăm dò khi nãy của Mộc Kính Nguyên đã khiến không ít cao thủ Dưỡng Thần Cảnh nhận ra Phong Thanh Trúc không đơn giản.
Chương 83 Cuối Hoàng Tuyền (2)
Chương 83: Cuối Hoàng Tuyền (2)
“Đắc thủ. Hãy xem Tồi Thành Phá của ta!”
Một gã cao thủ Dưỡng Thần tam trọng thiên dùng tốc độ cực nhanh, dẫn đầu lao tới trước mặt Phong Thanh Trúc.
Hai tay hội tụ linh khí, giống như có sức mạnh của mấy đầu Hùng Sư cùng tụ lại một chỗ.
Không khí trong không gian đột ngột nổ tung, một chưởng đập thẳng xuống đỉnh đầu Phong Thanh Trúc.
“Ngươi không biết quấy rối người khác là hành vi rất không lễ phép sao? Tiểu hầu tử?”
“Không hay rồi!”
Cảm giác nguy hiểm bỗng bao phủ đại não của nam tử.
“Thanh Trúc Thuật, bắt đầu.” Âm thanh linh hoạt kỳ ảo bắt đầu quanh quẩn trong không gian
Phốc!
“Cái...cái gì...” Nam tử hơi cúi đầu, chỉ thấy bên dưới mình đột nhiên mọc lên một cây trúc xanh biếc.
Máu tươi theo nhánh trúc, tí ta tí tách nhỏ xuống. Nhánh trúc xanh đã xuyên thủng lồng ngực của hắn ta!
“Cẩn thận người trước mặt!”
Nhìn thấy một màn này, Mộc Kính Nguyên trầm giọng quát lên.
Đáng tiếc, cho dù có hắn ta đã lên tiếng nhắc nhở thì vẫn có vài tên Dưỡng Thần Cảnh của Thiên Bình Vương Triều không tin tà, muốn dùng cơ thể mạnh mẽ cùng công pháp phòng ngự của mình để đỡ đòn tấn công này.
Chẳng qua đều không có ngoại lệ.
Tất cả những kẻ đó đều bị nhánh trúc xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất xuyên thủng đầu hoặc ngực.
Chỉ trong khoảnh khắc, tám gã Dưỡng Thần Cảnh lao về phía Phong Thanh Trúc hòng ra tay, đã trực tiếp tử thương phân nửa!
Phong Thanh Trúc thấy không khí lặng ngắt như tờ này, khoé môi khẽ mỉm cười, tay phải gảy dây trầm trên đàn tỳ bà.
Tịch tang~
Âm thanh trong trẻo bao trùm khắp phạm vi mười dặm.
“Không, không nhúc nhích được nữa rồi...” Một gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh lục trọng thiên mở to hai mắt.
“Tiếng đàn này có vấn đề.”
Lúc này, Mộc Kính Nguyên cũng rơi vào tình trạng như vậy, trong lòng hắn ta vô cùng hoảng hốt.
Bản thân hắn ta chính là Dưỡng Thần tứ trọng thiên, thế mà lại không có bất kỳ lực phản kháng nào trước âm thanh mềm như bông này.
Âm thanh trong trẻo lảnh lót dần dần truyền ra từ trong tỳ bà.
“Dù đã từng tận mắt chứng kiến, nhưng khi lại được nhìn thấy một lần nữa, ta vẫn khó mà tưởng tượng nổi, đây thật sự là sức mạnh mà con người có thể khống chế được à?”
Trần Phá Hiểu đứng trong tháp canh cách biên cảnh không xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng chấn động.
Chỉ thấy, mấy triệu đại quân tinh nhuệ dưới từ khúc của Phong Thanh Trúc, tứ chi dần dần không còn chút sức lực nào, quỳ rạp trên mặt đất.
Nhưng đã khác với ban đầu.
Lần này đồng tử các tướng sĩ đã từng bước mất đi ánh sáng, giống như đã bị rút mất ba hồn sáu phách.
“Đáng chết, thần thông cỡ này Dưỡng Thần Cảnh sao có thể đạt được, chẳng lẽ là Động Phủ Cảnh?”
Mộc Kính Nguyên nhìn quanh một vòng cái gọi là trăm vạn hùng binh của Yên Thủy Vương Triều.
Đau khổ chống đỡ, âm thầm cắn răng nói: “Không thể nào, một Toại Nguyên Vương Triều nhỏ bé sao lại có nhân vật như vậy trấn thủ chứ, nếu không phải là Toại Nguyên Vương Triều thì...”
Ánh mắt mờ mịt của Mộc Kính Nguyên chợt nhìn thấy tấm lệnh bài bên hông Phong Thanh Trúc.
Đồng tử hắn ta co lại với tốc độ cực nhanh!
“Quả nhiên là... Huyết Sát...”
Mộc Kính Nguyên nặng nề ngã xuống.
Trăm vạn đại quân, hoàn toàn bị diệt!
Phong Thanh Trúc chậm rãi dừng tay: “Xong việc rồi.”
Nàng thì thầm một câu, sau đó xoay người rời đi.
“Có chuyện gì?”
“Huyết, huyết, sát thủ Huyết Sát Các đột nhiên tập kích kinh thành. Chỉ nháy mắt cao thủ trong thành đã tổn thất nặng nề.”
“Cũng có không ít sát thủ đang lao về hướng vương cung.”
“Cái gì chứ?”
Viên Phong bật thẳng dậy.
“Sao có thể chứ, chẳng lẽ ta đã bị lừa? Ngươi xác định người xuất hiện là sát thủ của Huyết Sát Các à?” Viên Phong hỏi lại nhiều lần.
Rõ ràng là mình đã cùng vị các chủ thần bí trẻ tuổi kia...
Chờ chút
Chẳng lẽ là...
Mình đã bị lừa à?
Viên Phong siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chặp vào Hoạ Kính trong tay.
“Ngươi theo ta ra ngoài trước đã.” Viên Phong đang muốn cất bước đi về phía trước, lại phát hiện đối phương không hề nhúc nhích.
“Tại sao ngươi còn không đi?” Viên Phong nghi hoặc, vừa muốn quay đầu nói vài câu.
Hai tròng mắt hắn bất ngờ trợn to.
Thủ vệ vừa mới đẩy cửa khi nãy, chẳng biết lúc nào đã ngã trên mặt đất, hai mắt trắng dã, miệng còn không ngừng sùi bọt mép.
“Độc!” Viên Phong nhìn thấy trên cổ thủ vệ hiện ra từng mạch máu đen xì, sắc mặt tái nhợt nói.
“Ngươi chính là... Viên Phong, thừa tướng của Phá Thế Vương Triều à?” giọng nói thâm trầm vọng đến bên tai Viêm Phong
“Là ai?” Viên Phong xoay người.
Đập vào tầm mắt hắn ta là một lão giả có khuôn mặt gầy đét, lưng còng, tay cầm ba toong.
Nhìn thấy lão giả đột nhiên xuất hiện ở đây, nội tâm Viên Phong thắt chặt lại: “Ngươi... Ngươi là sát thủ của Huyết Sát Các à?” Viên Phong nuốt một ngụm bọt.
Âm thanh khàn khàn giống như vong linh đang không ngừng kêu gào của Quỷ Vụ lại vang lên: “Không phải là trong lòng ngươi đã đoán được rồi à? Cần gì phải hỏi lại lão hủ chứ?”
Đôi mắt già nua của Quỷ vụ nhìn chằm chằm vào Viên Phong, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn ta.
Chương 84 Tập kích ba đại vương triều
Chương 84: Tập kích ba đại vương triều
“Đáng chết, ta muốn gặp các chủ của các ngươi! Lúc trước ta đã có giao dịch cùng Huyết Sát Các! Chẳng lẽ các ngươi muốn vi phạm nội quy của chính mình, giết chết cố chủ như ta?”
“Khặc khặc khặc ~ ngươi còn chưa biết à? Lần hành động này là do các chủ đặc biệt thông báo, để lão hủ chiếu cố ngươi thật tốt.”
Sắc mặt Viên Phong trắng bệch: “Ngươi có ý gì!”
“Chính là thứ ngươi đang nghĩ đó... Địa Hãm Thuật.”
Tay phải Quỷ vụ nhấc ba toong, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Cộp ~~.
Một tiếng vang nhỏ, mặt đất khẽ rung lên.
“Cái gì vậy?” Viên Phong giật mình hoảng sợ, tu vi Động Linh nhị trọng nhanh chóng lộ ra ngoài.
Nhưng không chờ hắn ta kịp rời khỏi đây, mặt đất dưới chân đã bắt đầu vặn vẹo.
Mà hai chân của hắn ta thì lún sâu vào trong mặt đất, không cách nào nhúc nhích được.
“Không cử động được rồi.” Viên Phong sợ hãi kêu lên.
Ánh mắt của hắn ta lại hướng về phía Quỷ Vụ: “Chờ đã, ta có thể từ bỏ điều kiện lúc trước đã bàn, chỉ cần Huyết Sát Các bằng lòng...”
Phốc phốc!
Âm thanh da thịt bị xé rách rộ lên.
Thân hình Quỷ Vụ giống như một bóng ma, một giây tiếp theo đã xuất hiện ở trước mặt Viên Phong.
Tay phải xuyên thấu lồng ngực hắn ta, đồng thời trắng trợn kéo sống trái tim của đối phương ra ngoài.
Thịch thịch thịch ~
Trái tim máu me đầm đìa vẫn còn đập thình thịch trên bàn tay khô gầy của Quỷ Vụ.
“Động Linh thất trọng, ngươi...” Viên Phong thấy được tu vi trên người Quỷ Vụ, ánh mắt hoảng hốt.
“Lão hủ thay các chủ đại nhân truyền lại cho ngươi một câu: ‘Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là dám dùng thân phận giun dế của mình để mặc cả!’.”
Dứt lời, tay trái Quỷ Vụ dùng sức đè mạnh.
Bụp!
Trái tim vẫn còn tươi rói, phút chốc đã nổ tung!
Máu tươi văng khắp nơi!
Từ mấy chục giây trước, Viên Phong cũng vì mất đi trái tim mà mất mạng.
Phá Thế vương cung.
Lúc này, chiến hỏa do Huyết Sát Các mang đến đã trải rộng khắp cả tòa vương cung và kinh thành.
“Không, đừng giết ta, ta là hoàng đế của Phá Thế Vương Triều, chỉ cần Huyết Sát Các nguyện ý để lại mạng cho ta, ta cam tâm trọn đời tận trung với hiệu lệnh của Huyết Sát Các.”
Triệu Cơ Quân quỳ gối trước gã sát thủ của Huyết Sát Các, kẻ đã đơn thương độc mã xông vào nơi này, tru diệt hết tất cả đại thần cùng thủ vệ trong vương cung.
Tân hoàng đương nhiệm của Phá Thế Vương Triều chính là nhị hoàng tử vừa mới nhược quán Triệu Cơ Quân.
Nhị hoàng tử dưới sự trợ giúp của tên hồ ly đa mưu túc trí Viên Phong, thành công đánh bị đại hoàng tử cùng rất nhiều hoàng tử khác, trở thành tân hoàng của Phá Thế Vương Triều.
Nhưng nhị hoàng tử lại không biết, bản thân chỉ là một con rối để Viên Phong đạt được mục đích.
Mà hình như bản thân Triệu Cơ Quân cũng cực kỳ ham sống sợ chết. Trong thời gian chấp chính chưa bao giờ lên triều, hầu như mỗi ngày đều chìm đắm, trôi qua trong rượu ngon nữ nhân đẹp.
Nếu không phải là hôm nay là thời khắc quan trọng, nói không chừng bây giờ hắn ta vẫn còn đang ở trong hậu cung của mình vui vẻ với ba ngàn mỹ nữ kìa.
Chẳng qua, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
“Chẳng có gì thú vị, các chủ đại nhân của chúng ta đã hạ lệnh, nói là giết sạch tất cả người trong vương thất của Phá Thế Vương Triều.”
Sát thủ nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía Triệu Cơ Quân đang quỳ trước mặt mình, nhếch miệng cười.
Yêu đao vung lên...
Xoạt~!
Máu tươi bắn xa ba thước.
...
Thiên Bình Vương Triều.
“Ai ngăn cản được gã thích khách này cho trẫm, trẫm sẽ trọng thưởng!”
Lý Phiên đứng ở bên ngoài vương cung, hướng về bốn phương tám hướng hét lớn.
Ánh mắt rơi vào chỗ một gã nam tử trẻ tuổi có mái tóc nhạt màu, đang đứng ở trong đại điện.
Khô Huyền nhìn xung quanh.
Mấy trăm tên cấm vệ quân Yên Thủy Vương Triều, trong tay cầm lợi kiếm, tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn ta.
“Châu chấu đá xe .” Khô Huyền nhẹ nhàng cười: “Bách Binh Lâm Trận.”
Phía bên kia, một gã cao thủ Dưỡng Thần Cảnh luôn theo sát, bảo hộ bên cạnh Lý Phiên dường như đã nhìn thấu điều gì đó: “Không đúng, mau lui lại!”
Sắc mặt Lý Phiên tái nhợt, nhịn không được mà hướng về cấm vệ quân hét to: “A!”
Mấy trăm tên cấm vệ quân toàn Động Linh Cảnh, không một ai kịp phản ứng.
Không gian xuất hiện một gợn sóng dao động.
Tiếng động ầm ầm vang lên.
Từng thanh binh khí đột nhiên chui ra từ đó, bắn mạnh khắp bốn phương tám hướng.
“Không xong rồi!”
“Cái quỷ gì vậy!”
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, đám cấm vệ quân cực kỳ hoảng sợ.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp phòng ngự, vô số vũ khí vô cùng kỳ quặc này đã xuyên thủng cơ thể bọn họ.
Trong nháy mắt, mấy trăm cường giả Động Linh Cảnh vốn có khí thế hùng hậu, đều mất mạng dưới đám binh khí lạnh lẽo tàn nhẫn này!
“Cấm vệ quân mà trẫm luôn tự hào, cứ như vậy chết… chết rồi sao?” ánh mắt Lý Phiên dại ra.
Nhưng hắn ta đã hoàn hồn ngay lập tức, đồng tử tràn ngập vẻ kinh hoảng, đưa tay chỉ vào Khô Huyền.
Hướng về phía lão giả khôi ngô đang đứng híp mắt ở bên cạnh, quát lên: “Tiền công công, giết tên thích khách lớn mật này cho trẫm!”
Chương 85 Tin dữ không ngừng truyền đến.
Chương 85: Tin dữ không ngừng truyền đến.
Tuy vẻ mặt lão giả khôi ngô lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng thấy, nhưng vẫn chắp tay, khom người thi lễ nói: “Lão nô… tuân lệnh!”
Tiền công công thuấn di một cái thì đã xuất hiện trước mặt Khô Huyền
“Ngươi... không đánh lại ta.” Sau khoảng mười giây im lặng, Khô Huyền bình thản thanh nói.
Tiền công công nghe vậy thì không nói gì.
Chỉ là bình tĩnh trả lời một câu: “Chủ nhục thần tử!”
Vẻ mặt Khô Huyền không chút biểu tình, chỉ là giọng nói vốn bình thản đã dần dần trở lên lạnh lẽo.
“Hay cho một câu chủ nhục thần tử, ta sẽ cố hết sức dùng một chiêu đánh chết ngươi.”
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, tuy lão phu tự nhận tu vi bản thân chưa đạt đến trình độ tinh thâm, nhưng muốn một chiêu đánh bại lão phu... Hừ! Si tâm vọng tưởng!” Tiền công công phát ra giọng nói the thé.
Theo đó là khí tức của cường giả tu vi Dưỡng Thần ngũ trọng thiên nhanh chóng tràn ra.
“Điện Thiểm Cực Ảnh!”
Tiền công công quát khẽ, hai chân xuất hiện sắc xanh thẳm nhè nhẹ của điện hồ.
Soạt soạt ~!
Ở vị trí ban đầu chỉ còn lưu lại một tàn ảnh màu lam.
Thân hình Tiền công công đã mạnh mẽ thuấn di đến trước mặt Khô Huyền.
“Tiếp một chiêu của lão phu đi, Định Ba Sơn Hải Quyền!”
Trên trán Tiền công công đã lộ ra gân xanh, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, ông ta quát to, nắm tay siết chặt, hung hãn vung ra.
Phía sau đường quyền lại mơ hồ hiện lên sơn hải dị tượng, khiến lòng người phải sợ hãi!
Khô Huyền thấy vậy, vẻ mặt vẫn không hề có chút gợn sóng, giống như một kích này ở trước mặt hắn ta chỉ như viên đá chìm vào biển rộng.
“Các hạ khinh thị như vậy, một lát nữa ngươi cứ vui vẻ mà chịu đựng đi!”
Liền tiền công công nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được lại lên tiếng.
“Khinh thị? Xin lỗi, cũng là do ngươi thật sự quá yếu, ta mới không dậy nổi chút hứng thú nào! Khô Huyền nhếch miệng cười.
“Thích.” Một tiếng nhẹ nhàng từ trong miệng hắn ta truyền ra.
Trong nháy mắt.
Rầm!
Một luồng uy áp đột nhiên phát ra từ trên người Khô Huyền.
Công kích của Tiền công công còn chưa kịp đến, đã bị luồng uy áp nhiên xuất hiện này đè chặt trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích được
Phốc!
Trọng lực khổng lồ trực tiếp bẻ gãy mấy cái xương sườn của ông ta. Tiền công công không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Luồng uy áp này... Ngươi... Là Dưỡng Thần cửu trọng thiên!”
Giọng nói của Tiền công công suy yếu, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Hai mắt vốn hừng hực đấu ý thoáng cái bị dập tắt hơn phân nửa.
Dưỡng thần cửu trọng thiên a, đây chính là chỉ nhân vật chỉ còn cách Động Phủ Cảnh nửa bước chân nữa thôi!
Không ngờ là ở Toại Nguyên Vương Triều lại có tổ chức đáng sợ như vậy ẩn mình...
Chờ đã...
Dường như Tiền công công đã nhớ ra điều gì đó, trong lòng thầm hít sâu một hơi.
Nếu Huyết Sát Các đã có thể hiệu triệu sát thủ mạnh như vậy, muốn huỷ diệt đại quân hơn triệu người mà Thiên Bình Vương Triều phái ra, quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Chẳng lẽ...
Hai mắt Khô Huyền hàm chứa ý cười nhìn về phía Tiền công công đang nằm rạp trên mặt đất.
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta, Khô Huyền liên tục cười, nói: “Nếu như ngươi đang nhớ đến đại quân của mình, vậy ta có thể rất có trách nhiệm mà nói cho ngươi biết, đại quân của Thiên Bình Vương Triều các ngươi hoàn toàn bị diệt rồi!”
Không gian lặng ngắt như tờ.
“Ngươi…” Hai mắt Tiền công công trừng lớn, trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng nồng đậm.
Thiên Bình Vương Triều... Xong rồi!
“Nếu đã nói cho ngươi biết đáp án, thôi thì để ta tiễn ngươi nốt đoạn đường cuối cùng này vậy.” Khô Huyền nói xong, ánh mắt trở lên cực kỳ lạnh lẽo.
Một thanh trường kiếm chui ra từ hư không, sau đó bị hắn ta cầm trong tay.
Nhẹ nhàng vung kiếm.
Xoát!
Một thứ đồ đen thui, tròn tròn lăn trên mặt đất.
Sau khi đã xử lý Tiền công công xong, ánh mắt Khô Huyền lại chuyển dời đến nhiệm vụ mục tiêu của lần này: Hoàng đế của Thiên Bình Vương Triều, Lý Phiên.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiền công công đã thủ hộ vương thất nhiều năm chết đi, lúc này Lý Phiên sớm đã sợ vỡ mật, không hề có dáng vẻ mà một vị quân chủ nên có.
“Ngươi đừng qua đây!” Lý Phiên bị dọa đến liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha trẫm, bây giờ trẫm có thể hạ lệnh rút quân, hơn nữa còn bằng lòng với tất cả những điều kiện mà Huyết Sát Các các ngươi đưa ra.”
“Ta nói này, lời ta nói vừa nãy ngươi không nghe lọt câu nào hay sao?”
Khô Huyền đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lý Phiên, cũng ghé miệng vào tai hắn ta nói: “Toàn quân của Thiên Bình Vương Triều đã bị diệt sạch rồi… Ngươi, cùng với hai vương triều kia đã kết thúc rồi!”
“Không thể nào! Ngươi đang nói hươu nói vượn!” Lý Phiên nhất thời rống giận.
“Quân đội của trẫm mạnh đến mức nào, sao lại thua trong tay một tổ chức sát thủ nho nhỏ như các ngươi được chứ?”
“Du Long Quyết!” Lý Phiên đột ngột xoay người, tay trái hoá chưởng.
…………
Chú thích:
Điện hồ: tia sét, tia điện nhân tạo từ các thí nghiệm, máy móc.