1.
Nước hồ vào cuối thu lạnh đến thấu xương. Tiêu Tích Ngọc theo bản năng liền vùng vẫy trong nước, nước trong hồ bắn lên tung tóe khắp nơi. Tôi nín thở bơi đến bên cạnh, một tay nắm lấy tay anh ấy, tay kia đưa lên môi, chậm rãi lắc đầu ra hiệu phải giữ im lặng.
Tiêu Tích Ngọc dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt đầy sự nghi ngờ và cảnh giác.
Thấy đệ ấy cũng không còn vùng vẫy nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, bế đệ ấy ra bụi sen gần đó để thở. Trong phút chốc, trên bờ có thể nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi lại nắm lấy tay anh ấy rồi lại lặn xuống nước, những bông sen bị chúng tôi va vào đến nỗi ép chặt vào nhau, cũng vừa hay che được những chuyển động vừa nãy của chúng tôi. Anh ấy vùng ra khỏi tay tôi, lùi ra xa tôi một khoảng rồi cụp mắt xuống, tôi cũng không biết rằng anh ta đang suy nghĩ gì.
Haizz, đúng là tiểu bạch lang mà. Tôi khẽ bĩu môi, nhìn về hướng khác. Nếu như không phải sợ đám người đó cũng tóm được tôi, ai thèm quan tâm đến anh ta chứ?
2.
Nguyên nhân cho những việc làm vừa nãy là do tôi tình cờ đọc được một quyển sách có tên là “ Thế giới”. Quyển sách này chủ yếu kể về câu chuyện của đời của nam chính Tiêu Tích Ngọc từng bước đạt được đến đỉnh cao ở Hoàng thành Kim Lăng.
Tiêu Tích Ngọc chính là hoàng tử thứ 9 của hoàng đế hiện tại Minh Thành. Mẫu thân của anh khi sinh thần vô cùng được sủng ái vì sở hữu vẻ xinh đẹp kiều diễm, nhưng không may bà ấy đã qua đời vì khó sinh khi sinh Tích Ngọc.
Trước khi anh ấy được 5 tuổi, hoàng đế Minh Thành vô cùng ưu ái cho Tích Ngọc, xem anh ta như là báu vật vô giá. Nhưng ai cũng biết, tấm lòng của hoàng đế… luôn luôn thâm sâu khó đoán. Khi Tiêu Tích Ngọc lớn lên, vẻ ngoài của anh ấy càng ngày càng giống với mẫu thân. Hoàng đế Minh Thành mỗi khi nhìn thấy anh ấy, liền luôn nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc cùng với mẫu thân của anh.
Cuối cùng, một mệnh lệnh được tuyên chỉ, chính là đưa vị hoàng tử trẻ tuổi ấy đến chùa Đại Chiêu ở Huyền Thành, để anh ta yên phận mà sống. Khi sống ở Huyền Thành, Tích Ngọc đã bị nhiều người ở đây thay phiên nhau bắt nạt, mãi cho đến năm mười sáu tuổi, anh ấy mới được triệu hồi về Hoàng thành Kim Lăng.
Sau năm mười sáu tuổi, Tiêu Tích Ngọc dần dần trở nên độc ác, lạnh lùng và máu lạnh, anh ấy đã quay lại để dạy dỗ và trả thù tất cả những người năm xưa từng bắt nạt anh ở Huyền Thành.
Hiện tại bây giờ là năm anh vừa mười bốn, mười lăm tuổi, hôm nay nguyên chủ của cơ thể này và anh ta gặp nhau ở nơi hồ sen hoang vắng này, đây cũng chính là ngày đầu tiên hai người quen nhau.
Đó cũng là lần đầu tiên, hoàng hậu sai người ám sát Tiêu Tích Ngọc, kết quả là sau đó dù giữ được mạng, nhưng anh ấy vẫn mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, thân thể anh ấy cũng không được tốt, không thể nói chuyện bình thường được nữa.
3.
Khi Tiêu Tích Ngọc lùi ra xa tôi, mái tóc đen tuyền của anh ấy trôi bồng bềnh xuôi theo dòng nước, đến trước mặt tôi. Tôi không khỏi có chút tò mò, liền đưa tay ra muốn nắm lấy sợi tóc đó.
Anh ấy liền ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt sắc nhọn như lưỡi dao, dưới cái nhìn đáng sợ đó, tôi liền buông sợi tóc trên tay ra.
Hiểu rồi, thân phận cao quý, ngay cả tóc cũng không được phép chạm vào.
Không quan tâm nữa.
Khi lên bờ, tôi sẽ bỏ đi và để tiểu bạch lang này tự lo liệu vậy. Cũng may đám người phía trên hồ cũng không dám trì hoãn ở lại đây quá lâu, sau khi tìm kiếm quét quanh đây một lượt mà không thấy gì, bọn họ tựa như vội vã đi đến địa điểm tiếp theo.
Tôi liền ngoi lên khỏi mặt nước, quay người bơi lại vào bờ mà không thèm ngoái đầu nhìn lại Tiêu Tích Ngọ, nhưng những vòng gọn sóng lăn tăn trên mặt nước vẫn cứ lắc lư về phía tôi, nhưng khi tôi nhìn lại thì phía sau yên ắng, không có gì cả.
Tôi vẫn quay đầu nhìn lại lần nữa, mặt hồ cách đây không xa nước vẫn còn đang sủi bọt nhưng lại không thấy bóng dáng Tiêu Tích Ngọc đâu cả, tôi vội vàng lặn xuống nước, lần này, tôi chỉ thấy hai mắt Tiêu Tích Ngọc nhắm chặt lại, dáng vẻ gầy gò đang dần dần chìm xuống.
Anh ấy đã bất tỉnh rồi.
Tôi cau mày, bơi nhanh đến chỗ anh ấy, kéo mạnh cổ áo rồi kéo anh ta vào bờ. Tôi cảm thấy bản thân như muốn kiệt sức.
Nhưng tôi lại càng không muốn trải qua cái chết lần thứ 2
Tôi cố gắng dùng hết sức lực để bơi vào bờ rồi kéo Tiêu Tích Ngọc đang bất tỉnh lên, sau đó ngồi một bên thở dốc. Tiêu Tích Ngọc ở một bên tóc rối bù, đôi mắt đẹp đẽ của anh đang nhắm chặt, nước da tái nhợt đi, trên cổ tay có quấn mấy vòng ngọc trắng, tua rua ướt đẫm phủ trên mặt đất.
Vẫn còn may mắn.
Mặc dù hơi thở của anh ấy rất yếu nhưng vẫn còn sống, tôi nửa quỳ ngồi xuống bên cạnh anh ấy tiến hành hô hấp nhân tạo, tiếp xúc với hơi ấm trên môi anh ấy khiến môi tôi run run. Sau khi lặp đi lặp lại hô hấp nhân tạo vài lần, cuối cùng anh ta cũng phun ra rất nhiều nước.
Tôi cũng mệt mỏi ngã phịch xuống đất.
4.
Trong đêm tối, gió thổi càng lúc càng dữ dội. Tôi kéo Tiêu Tích Ngọc đang nửa tỉnh nửa mê đến một ngôi chùa đổ nát gần đây. Ngôi chùa này đã xuống cấp từ lâu, xung quanh cỏ cây mọc um tùm, khung cảnh rất hoang tàn, nhưng phía trước tượng phật vẫn còn nén hương đang cháy, những ánh lửa lung linh trong làn gió lạnh.
Tượng phật với bàn tay đặt lên đầu gối, mắt hơi nhắm lại và nhìn vạn vật chúng sinh với đôi mắt từ bi bác ái, dù trên bề mặt đã có những vết nứt nhưng bức tượng vẫn rất cao và to lớn. Ánh lửa tàn le lói rồi tắt phụt, dưới ánh lửa, khuôn mặt của Tiêu Tích Ngọc có chút ửng hồng. Tôi nhìn chuỗi hạt bạch ngọc mạ vàng có khắc chữ Phạn trên cổ tay anh ấy, khóe miệng cong cong.
“Tiêu Tích Ngọc.” Tôi nhìn đôi má anh ấy đang ửng hồng dưới ánh lửa, rồi lại vụt tắt “ Nếu trên đời này thật sự có thần linh, vậy tại sao lại là tôi đến đây để cứu anh chứ?”
Trả lời cho câu hỏi của tôi chỉ là tiếng gió trong chùa, hệt như tiếng than khóc của ma quỷ. Trong màn đêm lạnh lẽo, dưới mặt đất vẫn lạnh, quần áo của Tiêu Tích Ngọc vẫn ướt nhem, chắc là anh ấy cũng lạnh lắm.
Tôi đứng dậy tìm và nhặt những nhành cây, cỏ khô trong chùa, mượn ngọn lửa trong cây nến trước tượng phật rồi cuối cùng đốt thành một dống lửa để sưởi ấm trong đêm lạnh buốt này. Tôi kéo thắt lưng của anh ấy, sau đó cới áo ngoài, khi tôi chạm tới cổ tay anh ấy thì va phải một vật cưng cứng.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một con dao găm nhỏ được buộc cẩn thận vào trong cẳng tay anh ta, mí mắt tôi giật giật, tôi đưa tay tháo con dao găm kia ra rồi cầm trên tay. Đống lửa trước mặt sắp tắt, tôi liền nhìn anh ấy đang co ro bên cạnh đống lửa rồi đứng dậy. Khi đi ngang qua Tiêu Tích Ngọc, tôi dừng bước, quỳ xuống tiến lại gần anh ấy, dùng tay nhéo má anh ta một cái.
“Anh còn tin vào thần phật ư? Không bằng cứ tin tưởng vào tôi đi.”
Tiêu Tích Ngọc đang nằm trên đất bỗng cau mày, nhưng vẫn không tỉnh lại. Tiểu bạch lang ban ngày vô cùng hung dữ và cảnh giác giờ đây đã bất lực, yếu đuối đến đáng thương. Tôi cười khúc khích, quay người cầm con dao tiến ra khỏi chùa.
5.
Khi tôi mang đống củi vừa đốn được trở lại chùa, Tiêu Tích Ngọc vẫn còn đang nằm bất động trên mặt đất, khác biệt duy nhất chính là dường như anh ấy đang bị sốt.
“Nước… nước..”
Tiêu Tích Ngọc mở đôi môi tái nhợt và khô khốc cất tiếng, giọng nói có chút khàn khàn. Tôi nhìn ngọn lửa đang cháy trước mặt rồi ném một cành củi khô vào, ngọn lửa liền cháy lớn hơn, kêu lách tách lách tách.
“Nước..”
Tiêu Tích Ngọc lại cất tiếng ngắn gọn, toàn bộ cơ thể anh ấy dường như không còn chút sức lực nào, hơi thở cũng như muốn bị rút sạch vậy. Tôi cam chịu đứng dậy, nhặt chiếc bát sứ vỡ trên bàn thờ trước tượng phật rồi lại bước ra khỏi cửa chùa.
Hy vọng anh ấy vẫn còn sống khi tôi quay lại.
Bình luận facebook