• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÔI LÀ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG TỬ (2 Viewers)

  • Phần 2

6.

Ngôi chùa này tuy nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng thật may mắn là có một dòng suối cạnh đây. Tôi liền xé gấu váy, rút ra một miếng vải không đều lắm, ngâm trong nước suối rồi trở về chùa.

Tôi đắp miếng vải vừa được ngâm dưới suối lên trán anh ấy, mở miệng đút cho anh một ít nước suối. Sau đó, anh ấy liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trời cũng nhập nhoạng tối.

Tôi cũng ngủ gục trên mặt đất.

7.

Tôi chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ, cái lạnh cóng lan xuống toàn thân. Tôi mở mắt ra và thấy Tiêu Tích Ngọc đang chăm chú nhìn tôi với đôi mắt cụp xuống, trong mắt anh ấy có sự cảnh giác và nghi ngờ mà tôi đã từng thấy lúc trước. Trong tay anh ấy cầm con dao găm mà tôi lấy từ anh ấy để chặt củi, kề nó vào cổ tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, anh ta lại đưa con dao sát vào cổ tôi hơn.

“Tại sao cô lại cứu tôi?” Anh ấy lên tiếng, chất giọng vô cùng trầm và ấp.

Tôi thực sự mệt mỏi, nhắm mắt lại yếu ớt nói “ Tiêu Tích Ngọc, hãy trở về làm chính mình đi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tích Ngọc vẫn luôn dán chặt vào người tôi, con dao trong tay anh ta vẫn không di chuyển dù chỉ một chút. Có một cảm giác ngứa ran lan khắp cổ tôi. Tôi bất lực mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

“Anh có thể giết tôi, nếu anh nghĩ anh có thể tự cứu được bản thân với tình trạng đó.” Tôi đặt tay mình lên cổ tay anh ta, làm cho bàn tay cầm dao của anh ấy tiến sát vào cổ tôi hơn một chút. Những viên bạch ngọc của Phật giáo trên cổ tay anh ấy đung đưa phát ra âm thanh leng keng, những chiếc tua treo lơ lửng trên chiếc vòng cọ vào cổ tôi.

Có chút ngứa.

Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của anh ấy khi chạm vào chiếc vòng, không khỏi nói đùa “ Chẳng lẽ anh vẫn còn đang đợi thần linh đến cứu đấy à?”

Tôi quay mặt đi và cũng không còn quan tâm đến hành động của anh ta nữa. Tên tiểu bạch lang ấy cuối cùng cũng thu lại sát ý của bản thân, hạ tay cầm dao xuống, như thể không biết bản thân vừa mới làm gì vậy.

8.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi. Ngọn lửa vẫn đang cháy với những tia lửa vàng rực ấm áp. Bên cạnh những cành củi khô được tôi chặt tối hôm qua, còn có một bó củi to hơn gấp đôi. Tiêu Tích Ngọc đang ngủ cách tôi không xa, trên gương mặt trắng bệch đó hiện lên một chút đỏ bừng khác thường.

Chắc là anh ấy lạnh lắm.

Tôi nhìn sang chiếc bát sứ sứt mẻ và nghĩ đến tính khả thi của việc đổ đầy nước vào trong đó rồi đặt trên đống lửa, trước khi tôi tìm ra được cách nào là tốt, thì những giọng nói ồn ào đột nhiên vang lên phía bên ngoài chùa. Tôi không thể đoán được chính xác bao nhiêu người, nhưng nhất định số người đến không ít.

Cánh cổng chùa yếu ớt bị gió thổi qua phát ra âm thanh cọt kẹt, những lá cờ cầu nguyện cũ nát bên trong chùa cũng phát ra tiếng xào xạc. Tiêu Tích Ngọc vẫn đang ngủ rất say.

Nghe âm thanh giọng nói ngày càng đến gần, tôi nghiến răng giật lấy con dao găm trong tay Tiêu Tích Ngọc, ngồi xuống trước mặt anh ta. Tôi cẩn thận chỉnh lại gấu váy để che đi khuôn mặt rất dễ bị nhận ra của anh ấy, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn vào ngọn lửa đang sắp tắt dần trước mặt.

Cánh cổng chùa cuối cùng cũng bị đẩy ra, nó vốn đã cũ kỹ, nay bị một lực mạnh đẩy vào càng trở nên mục nát hơn.

Một bóng người vai rộng cường tráng đứng dựa vào cửa, do ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ mặt người đó, phía sau có rất nhiều bóng người đang xếp hàng ngay ngắn.

“Kiều Kiều?”

Một giọng nam trung niên vang lên đầy lo lắng.

Ông ấy liền bước vào cửa, những người phía sau cũng lần lượt bước vào. Tôi không nhìn rõ được mặt của ông ấy cho đến khi ông ấy vội vã tiến về phía tôi. Người đàn ông đó khoảng chừng bốn mươi tuổi, mái tóc dài được buộc cao, đôi mắt ảm đạm, trên cằm rất nhiều râu xanh, nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ phong độ, chững chạc và trưởng thành của ông ấy.

Dây thần kinh đang căng thẳng tột đột của tôi như được thả lỏng, nhìn vẻ mặt đầy sự quan tâm của người đàn ông trung niên trước mặt, tôi liền thả con dao găm trong tay xuống, hít thở thật sâu và khẽ gọi “ Phụ thân.”

Đó chính là phụ thân của tôi - Thẩm Đình Chiêu, ông ấy liên tục đáp lại lời tôi và dang tay ôm lấy tôi vào lòng. Tôi cũng vòng tay ôm lấy phụ thân, cảm nhận được hơi ấm của ông ấy.

Thẩm Đình Chiêu định nhấc chân bước ra khỏi chùa, nhưng thị vệ ở bên cạnh vẫn chưa có lệnh nên không dám nhúc nhích một bước. Tôi tựa vào vai phụ thân, khi quay đầu nhìn lại, Tiêu Tích Ngọc không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, anh ấy đang ngồi một mình cô độc trong bóng tối, nhìn vào con dao vừa bị tôi ném xuống đất.

Lòng tôi khẽ xao động, tôi nhẹ nhàng kéo cổ áo của cha.

“Phụ thân, đây là Tích Ngọc ca ca.”

Anh ấy ngước lên nhìn tôi đầy thắc mắc, trong đôi mắt đen nhánh nhìn tôi ấy thoáng có chút bối rối.

Tôi cong môi rồi quay đầu rời đi.

9.
Sau khi trở về vương phủ, tôi phải nghỉ ngơi vài ngày mới hoàn toàn lấy lại được sức lực, chẳng qua là hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rất ấm, ngay cả làn gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hương vị ấm áp nên tôi mới lười nhác ra khỏi khuê phòng. Tôi ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai trong sân, uể oải nằm phơi mình dưới ánh nắng.

Thị nữ của tôi - Trân Châu ngồi một bên, vừa làm bánh hoa hải đường, vừa trò chuyện cùng với tôi.

“Quận chúa.” Trân Châu cúi xuống nhặt lấy một cành hoa khô. “ Người còn nhớ nam nhân trẻ tuổi mấy ngày trước người đưa về không?”

Tôi nhét một quả nho vào miệng, mơ hồ trả lời có.

“Người đó đã bị sốt từ khi trở về phủ. Em đã sắc một bát thuốc cho hắn ta, nhưng hắn ta lại không chịu uống. Hắn ta thậm chí còn không cho bất cứ người hầu nào đến gần phục vụ hắn ta.”

Trân Châu di chuyển tay có chút chậm rãi, vẻ mặt buồn bã nói “ Mong hắn ta không làm sao, em không muốn phủ của chúng ta xảy ra chuyện gì bất trắc.”

Tôi đang định cầm một quả nho khác cho vào miệng, sau khi nghe em ấy nói liền dừng lại. Tiêu Tích Ngọc không chịu uống thuốc? Dù có là một hoàng tử không được lòng vua, nhưng dẫu sao anh ta vẫn mang dòng máu của hoàng tộc. Nếu hắn ta xảy ra chuyện ở phủ của tôi, e rằng gia đình tôi cũng phải gánh vác hậu quả, không nhiều thì ít.
Hơn nữa, tôi cũng là người cứu mạng anh ta. Nhớ lại sự cảnh giác và nghi ngờ vô cớ đó, tôi lại cảm thấy đau đầu. Có vẻ như anh ta không chỉ là một “tiểu bạch lang”, mà còn là một người nổi loạn và cố chấp nữa chứ. Tôi cầm quả nho, nuốt hai ba lần vào miệng rồi đứng dậy.

“Trân Châu, em đi sắc bát thuốc trị phong hàn đi.”

Tôi có chút tiếc nuối nhìn ánh sáng ấm áp trên bầu trời, sau đó bổ sung thêm “ Sắc xong liền mang đến Lam Huyền Các cho ta.”

10.

Lam Huyền Các nằm ở phía tây của Tây Vương Phủ, khắp nơi được bao phủ bởi những cây thông và cây bách xanh mướt. Trong sân cây cối rất tươi tốt, những đồ ăn vẫn chưa có ai đụng đến vẫn được đặt ngay ngắn ở trước gian phòng đang khép kín. Tôi liếc nhìn người hầu kia, khuôn mặt cô ấy vô cùng buồn bã và bất lực, trán tôi liền giật giật.

“Tiêu Tích Ngọc.” Tôi vỗ nhẹ lên cánh cửa.

Bên trong phòng vẫn im lặng, không hề có động tĩnh gì. Tôi bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, chắc là anh ta sẽ không ngất xỉu nữa đó chứ? Tôi vẫn đặt tai lên trên cửa, đồng thời áp tai lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong gian phòng. Bất ngờ là, cửa phòng đột nhiên mở toang, tôi choáng váng, không thể giữ thăng bằng theo quán tính ngã nhào về phía trước. Nhìn thấy dáng vẻ của tôi sắp ngã vào người anh ta, Tiêu Tích Ngọc liền nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi đứng thẳng lên.

“Đa tạ nhé.” Tôi vừa nói lời cảm ơn, vừa chán nản xoa xoa cổ tay bị Tiêu Tích Ngọc nắm đến đỏ bừng của mình.

Tiêu Tích Ngọc cụp mắt, nhìn tôi một lát rồi quay vào phòng, tôi cũng vén gấu váy, định theo anh ta vào.

“Đừng vào đây.” Thanh âm trầm trầm khàn khàn, nhưng cũng không giấu được sự cảnh cáo lạnh lẽo trong đó.

Tôi liền dừng bước. Tiêu Tích Ngọc ngồi ở bàn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vẫn đang dán chặt trên người tôi. Anh ta nheo mắt, nhẹ nhàng vặn chuỗi hạt trên cổ tay như đang dần mất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại cụm từ “ Không được vào đây.”

Trân Châu đang đứng ở ngoài, cô ấy liền rón rén đưa cho tôi hộp điểm tâm vẫn còn nóng cùng chén thuốc, sau đó vội vã đóng cửa lại ngay ngắn.

Đúng là một kẻ khó chiều đấy.

Tôi cầm lấy chén thuốc đang bốc khói nghi ngút trên tay, thầm lẩm bẩm mắng hắn ta vài câu, mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí, có chút vị ngọt hòa cùng với đắng chát, rất khó ngửi.

“Tiêu Tích Ngọc, mau uống thuốc đi.”

Thấy anh ta không thèm nhúc nhích, tôi lại đẩy bát sứ đến trước mặt anh ta “Có đứa trẻ nào bị bệnh lại không chịu uống thuốc như ngươi không chứ?”
Tiêu Tích Ngọc hơi nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào tôi “ Ta lớn tuổi hơn ngươi đấy.”

Nghe thấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc không thể giải thích được từ Tiêu Tích Ngọc, tôi mỉm cười, trả lời qua loa “ Được rồi, được rồi, ca ca, tiểu ca ca à, huynh uống thuốc trước có được không?”

Đôi mắt của Tiêu Tích Ngọc bình tĩnh quét qua bát thuốc một chút, sau đó lại nhìn đi chỗ khác. Tôi chớp chớp mắt, nhìn chén thuốc sẫm màu trong bát, rồi lại nhìn anh ta đang cau mày.

Một suy nghĩ táo bạo dần dần hiện lên trong đầu tôi.

“Tiêu Tích Ngọc” Khóe miệng tôi bất giác cong lên
“Huynh là đang sợ đắng có đúng không?”

Tiêu Tích Ngọc giả vờ như không để ý tới lời nói của tôi, nhưng ngón tay đang vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc kia chợt dừng lại một chút. Tôi liền có cảm giác vô cùng mới mẻ. Thì ra “tiểu bạch lang” trong chùa hoang vắng rất lạnh lùng khi cầm con dao kề vào cổ tôi để uy hiếp, thì ra là sợ đắng à.

“Muội nên làm gì bây giờ nhỉ.” Tôi giả vờ suy nghĩ, sau đó dáng vẻ như tìm được một ý nghĩ rất thú vị rồi nói “ Nếu huynh không uống hết chén thuốc này, ta sẽ cho viết dòng chữ ‘Tiêu Tích Ngọc sợ đắng' lên hơn trăm mảnh giấy, sau đó dán nó khắp nơi trong Huyền Thành.” Tôi ác ý nói.

Tiêu Tích Ngọc bỗng nhiên cầm chén thuốc lên, nâng cằm và uống vào một ngụm thuốc. Chắc chắn là thuốc rất đắng, nếu không khóe miệng của Tiêu Tích Ngọc sao lại nhếch xuống một chút như thế.

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy uống hết chén thuốc, sau đó lấy ra một đĩa trái cây được để trong hộp điểm tâm.

“ Huynh có muốn dùng một ít đồ ngọt không?”

Tiêu Tích Ngọc cau mày, hơi chuyển ánh mắt, lạnh nhạt nói “ Ta không thích đồ ngọt.”

Trước khi anh ta nói xong câu đó, tôi đã nhét thẳng một quả táo nhỏ ngâm đường phèn vào miệng anh ta. Tiêu Tích Ngọc vô cùng sửng sốt, nét mặt tựa hồ như không ngờ tới tôi lại có hành động táo bạo như vậy. Còn tôi không khỏi mỉm cười khi nhìn một bên má của anh ấy đang phồng lên như một chú thỏ nhỏ bị thương vậy, trông thật đáng yêu.

“Nếu như huynh khỏi bệnh, thì có thể cùng ta ra ngoài dạo phố rồi.” Tôi giả vờ tiếc nuối “ Đáng tiếc thật đấy, hiện tại huynh chỉ có thể ở trong phòng dưỡng bệnh thôi.”

Tôi đi đến trước cửa mở cửa phòng ra, vui vẻ nói chuyện với Trân Châu đang đứng đợi bên ngoài“ Chúng ta đi dạo mua sắm thôi.”

“Quận chúa.” Trân Châu cúi đầu, nhỏ giọng nói với tôi “ Người quên là bản thân đang bị cấm túc sao?”
Không khí xung quanh dường như yên tĩnh trong giây lát.

Một tiếng cười nhè nhẹ đột nhiên vang lên từ phía sau, không thể nghe rõ được giọng điệu “ Ôi, tiếc thật đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom