16.
Tuyết rơi kéo dài đến tận đêm giao thừa, tôi liền lẻn ra khỏi phủ quận chúa. Khi chú tiểu ở chùa dẫn tôi đến phòng của Tiêu Tích Ngọc, tôi nhìn thấy anh ấy đang ngồi ở trên ghế, mải mê khắc thứ gì đó, dáng vẻ rất nghiêm túc, không kịp để tôi nhìn rõ xem là thứ gì, anh ấy đã dọn bàn rồi mang ra cho tôi một tách trà nóng.
“Tiêu Tích Ngọc, huynh đang giấu giếm thứ gì thế?” Tôi ngồi đối diện, giương ánh mắt tò mò nhìn anh.
Vẻ mặt Tiêu Tích Ngọc vẫn bình thản như thường ngày, ngón tay thon dài của anh ấy nhẹ nhàng chạm vào những hạt ngọc trắng trên chiếc vòng tay, nhẹ nhàng nói “ Chỉ làm chút việc vặt thôi.”
“Vậy à.” Tôi gật đầu suy nghĩ. Im lặng một lúc, tôi lại đổi chủ đề “ Hôm nay là đêm giao thừa, huynh có muốn ra ngoài đi dạo cùng muội không?”
Ngón tay đang chạm vào chuỗi bạch ngọc của anh ấy chợt dừng lại một chút rồi như siết chặt hơn, không hiểu sao thanh âm của anh ấy lại trở nên có chút cứng ngắc “Được, huynh đi cùng muội.”
17.
Huyền Thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt hơn mọi ngày.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng phủ đầy tuyết trắng xóa, đường phố nhộn nhịp tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của du khách, tiếng rao hàng nối tiếp nhau và tiếng hò reo của thính giả trong các tửu lầu thỉnh thoảng lại vang lên. ... Ngay cả khi lúc này đã là nửa đêm, cũng rất sôi động.
Tiêu Tích Ngọc và tôi đã dạo phố và mua đồ được hơn nửa canh giờ. Lúc này tôi dừng lại bên một sạp hàng nhỏ, cùng Tiêu Tích Ngọc lựa những chiếc đèn lồng ước nguyện. Sau khi chọn xong 2 chiếc đèn hoa sen cát tường và xin người bán hàng một xấp giấy cầu nguyện dày, tôi dẫn anh ấy đến dòng sông gần đây.
Dòng sông được ánh sáng dịu dàng nhè nhẹ của những ngôi sao soi xuống, tạo nên một cảm giác vô cùng nên thơ, nơi đây vô cùng đông đúc, có rất nhiều du khách từ phương xa cùng những người dân nơi đây đang đứng phía trên ngắm nhìn những chiếc lồng đèn đang trôi trên sông. Nhớ lại dáng vẻ của chàng thiếu niên vô cùng thành kính cầu nguyện trước Phật, tôi liền ra vẻ thản nhiên đưa hết xấp giấy ước nguyện đang cầm trên tay cho Tiêu Tích Ngọc “ Huynh cầu mong điều gì thì cứ việc viết.”
Tiêu Tích Ngọc bỗng nhiên bị tôi ném cho một xấp giấy ước nguyện dày, anh ấy có vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đỏ mỉm cười “ Chỉ cần một tờ là đủ rồi.”
Tôi ném cho anh ấy một cái nhìn đầy nghi ngờ, anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ, khẽ cong ngón tay, sau đó rút ra một tờ giấy ước nguyện, sau đó mượn lấy cây bút rồi ghi gì đó lên giấy.
Tôi bước đến gần anh ấy, tò mò hỏi “Huynh viết gì thế?”
Tiêu Tích Ngọc cầm cây bút đang viết trên tay, bỗng dừng lại, anh im lặng, cụp mắt xuống khẽ nhìn tôi đang lén nhìn những gì anh ấy viết, đành bất lực trả lời “Mong Kiều Kiều của huynh một đời khỏe mạnh, hy vọng muội ấy luôn luôn được vui vẻ hạnh phúc, mọi điều ước nguyện đều thành sự thật.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm thấp, ánh mắt có chút lơ đãng.
Dòng sông phía sau chàng trai ánh sáng rực lên như ở trên trời, đung đưa với những tía sáng lấp lánh.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng không có gió, nhưng vì sao trên sông lại có gợn sóng?
18.
Khi bông hoa lê đầu tiên chớm nở ở Huyền Thành, Tiêu Tích Ngọc đã tặng cho tôi một chiếc kẹp tóc làm bằng gỗ đàn hương, đuôi của chiếc kẹp tóc có hình một đám mây tròn rất tinh xảo, chắc hẳn đã được anh ấy cẩn thận mài giũa từ lâu.
‘Hai người đã trở thành phu thê, tình yêu họ dành cho nhau là rất sâu đậm, không cần phải nghi ngờ’. Tôi chợt nghĩ đến ý nghĩa của chiếc kẹp bằng gỗ đàn hương kia, sau đó cất nó vào trong hộp gỗ nhỏ. Cùng với chiếc kẹp bằng gỗ đàn hương đó, Tiêu Tích Ngọc còn đưa cho tôi chuỗi bạch ngọc mà anh ấy thường đeo ở tay.
Mùa xuân năm ấy thật tươi đẹp, đó quả nhiên là một cảnh đẹp hiếm thấy.
Chàng thiếu niên ấm áp ấy đứng dưới tán cây hoa lê, trên tay cầm theo chiếc vòng với những viên ngọc trắng đã đi theo anh ấy rất lâu vào lòng bàn tay của tôi, chàng thiếu niên ấy còn bảo với tôi rằng, những câu kinh được khắc trên từng hạt ngọc trắng có thể bảo vệ tôi qua khỏi tai ương và bệnh tật. Dù bây giờ đã qua một thời gian từ hôm đó, nhưng mặt tôi vẫn có chút nóng bừng khi nhớ lại dáng vẻ cùng khuôn mặt đầy nghiêm túc lúc đấy của Tiêu Tích Ngọc.
Lúc này tôi đang ngồi trước gương, trên bàn có chiếc kẹp tóc cùng với chiếc vòng bạch ngọc. Ánh trăng sáng nhẹ nhàng chiếu rọi qua khe cửa, những viên ngọc trên chuỗi hạt tỏa ra một ánh sáng trắng tinh khiết. Chàng thiếu niên ấy, trong mắt chàng ấy chỉ có mình tôi. Tôi cũng có phần thích chàng ấy rồi, tôi mím môi và khẽ mỉm cười. Hóa ra bản thân tôi cũng đang rất mong chờ vào lần gặp gỡ tiếp theo của chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng xõa mái tóc dài của mình, sau đó búi tóc lên thật đơn giản bằng chiếc kẹp tóc mà anh ấy tặng, tháo chiếc vòng đang đeo trên tay xuống, đeo vào xâu chuỗi bạch ngọc mà Tiêu Tích Ngọc đã tặng tôi. Ánh trăng đêm nay thật sáng, thật đẹp biết bao. Tôi rất muốn có thể nhìn thấy chàng ấy.
19.
Cây hải đường cùng với cây lê đều được trồng ở phía trong lẫn ngoài của chùa Đại Chiêu, một số cành đã lặng lẽ vươn ra khỏi tường và nở những chùm hoa trắng. Vừa bước tới cửa phòng của Tiêu Tích Ngọc, tôi liền mơ hồ nghe thấy có tiếng nói chuyện của ai đó. Tôi liền dừng bước nhìn vào sân, tấm lưng cao lớn của chàng thiếu niên trong lòng tôi cùng với gương mặt đỏ bừng của một thiếu nữ đập vào mắt tôi. Trên y phục của hai người họ đều có màu trắng xóa cùng với những bông hoa lê, có lẽ hai người đã đứng trò chuyện được một lúc lâu rồi.
Nữ nhân ấy tóc búi hai bên, đôi mắt trong veo và vô cùng dịu dàng, cô ấy đang cầm trên tay chiếc đèn, trong đôi mắt vô cùng ngưỡng mộ và ý nhị nhìn thiếu niên trước mặt. Khoảnh khắc đó khiến tôi bừng tỉnh, lúc này tôi mới nhớ lại được nội dung của quyển sách gốc tôi đã từng xem qua từ rất lâu nhưng lại quên mất.
Nữ nhân đó chính là nữ chủ của thế giới này.
Nàng ấy chính là nữ chủ của quyển sách “Thế giới” mà tôi đã từng xem. Nhân vật của tôi chính là Bạch nguyệt quang, còn nhân vật của nàng ta chính là Nốt chu sa của nam chủ.
Hóa ra, âm mưu ấy, vở kịch ấy mà tôi vốn không hề muốn tham gia vào, đã âm thầm diễn ra mà tôi không hề hay biết. Tôi cảm thấy có chút bất ngờ. Đúng lúc bất ngờ một cơn gió thổi đến, khẽ chạm vào những bông hoa lê bên ngoài tường, từng bông hoa lê từ từ rơi xuống trắng xóa, làm xáo trộn cả một hồ nước gần đó.
Đêm tối có vẻ càng tĩnh mịch hơn một chút.
Khi mùi hương dần dần bay đi, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm. Tôi chớp mắt, có chút ngơ ngác. Tôi giơ hai tay đã dính đầy tuyết trắng lên, khẽ xoay tay, nhìn ngắm hai, ba lần chuỗi hạt bạch ngọc và lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của nó. Tôi chợt bật cười khúc khích, nhưng không hiểu sao nước mắt của tôi lại tràn ra, rơi xuống đất nhưng cũng nhanh chóng bị những bông tuyết trắng lấp đi.
Ở trong thế giới này quá lâu, tôi đã thật sự vọng tưởng xem bản thân mình là Thẩm Nam Kiều.
20.
Tôi liền mang chiếc kẹp gỗ đàn hương cùng xâu chuỗi bạch ngọc kia để vào trong hộp gỗ, khóa chặt lại.
Tôi đã từng nói rồi.
Tôi không tin vào Phật giáo.
21.
Sau ngày hôm đó, tôi đã bị nhiễm phong hàn. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Tích Ngọc đã nhiều lần đến phủ quận vương, nhưng lần nào tôi cũng tránh gặp mặt anh ấy. May mắn thôi, vào ngày tôi đã bình phục, phụ thân đã hỏi xem tôi có muốn đến Giang Nam nghỉ ngơi tịnh dưỡng không.
Không chần chừ, tôi đã đồng ý.
Vì vậy, trong hai năm tiếp theo, tôi chưa bao giờ quay về Huyền Thành. Vào đầu thu năm nay, Hoàng đế Minh Thành đang ở độ tuổi cuối đời đã cho triệu tập phụ thân của tôi - một vương gia khác họ trở về Hoàng thành Kim Lăng để thảo luận một số chuyện quan trọng.
Tôi đoán rằng việc triệu tập này chắc hẳn có liên quan gì đó đến việc lập tân hoàng đế tiếp theo, tôi thầm nghĩ, chàng thiếu niên của tôi năm ấy đã cúi đầu thành kính trước Đức Phật, có lẽ nguyện vọng của anh ấy sắp thành sự thật rồi.
22.
Trên đường trở về Kim Lăng, chúng tôi có đi ngang qua Huyền Thành và dừng chân nghỉ ngơi. Những bông hoa lê ở chùa Đại Chiêu đã khô héo từ lâu, chỉ còn lại những cành trơ trụi. Mùi hương trong chùa vẫn còn rất đậm nhưng dáng vẻ gầy gò của chàng thiếu niên năm ấy không còn ở đây nữa.
Tôi kéo góc tay áo, che đi những hạt ngọc trắng trên cổ tay.
23.
Khi chúng tôi trở về đến Hoàng thành Kim Lăng, lúc bấy giờ đã là giữa đông. Xe ngựa chậm rãi đi, xung quanh rất nhiều cửa hàng, rất nhiều bức họa được chạm khắc và sơn đầy đủ màu sắc, xung quanh là những gian hàng và tửu lâu, khung cảnh náo nhiệt đầy quen thuộc. Vô số hạt tuyết li ti bị gió cuốn bay đi, giữa những âm thanh náo nhiệt kia, tôi lại chợt nghe thấy tiếng vó ngựa. Tôi liền vén rèm, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tôi nhìn thấy chàng thiếu niên trong ký ức của tôi đang cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương, nét mặt vô cùng nghiêm nghị. Anh ấy mặc trên mình bộ áo giáp màu đen, ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt đầy sắc bén và lạnh lẽo, như thể anh ấy chính là một vị thần. Vó ngựa làm cho những bông tuyết trắng xóa thổi tung, chàng thiếu niên đó dừng ngựa trước mặt tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy.
Anh ta nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch, gật đầu như đang chào hỏi tôi, trong giọng nói đầy lạnh lùng đó như có một chút mỉa mai “Thỉnh an quận chúa, chào mừng người trở về.”
Những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi, tôi nghe thấy những người qua đường xung quanh khẽ thấp giọng gọi anh ấy một tiếng “Tướng quân.” Tôi nhìn chàng thiếu niên trẻ tuổi trước mặt mình với vẻ mặt khó tin, Tiêu Tích Ngọc, chàng ấy vốn là hoàng tử, đáng lẽ theo đúng tình tiết trong sách sẽ trở thành hoàng đế, vì sao bây giờ lại trở thành Tướng quân?
Bình luận facebook