• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÔI LÀ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG TỬ (1 Viewer)

  • Phần 6 END

27.

Tại buổi quốc yến.

Trong đêm đông lạnh giá, các nữ nhạc sĩ đều đội đào tiên và chơi những giai điệu âm hưởng ngọt ngào, vui nhộn, các vũ nữ đều mặc sa phục, nhảy múa bằng chân trần. Các món ngon lần lượt được mang lên, các viên quan trong buổi tiệc cùng nhau trò chuyện, cười nói vui vẻ, vừa ngắm ánh trăng sáng trên cao, vừa xem hát ca nhảy múa.

Pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm, thắp sáng cả màn đêm đen tối.

Thật là lãng phí quốc khố.

Tôi nắm thật chặt chiếc kẹp tóc bạch ngọc trên tay, tâm trí của tôi bây giờ không còn ở Kim Lăng nữa.

28.

Ở Bình Châu, những đồng cỏ bị ngọn lửa chiến tranh đốt đến cháy đen nhẻm, mặt đất ngổn ngang những x.á.c c.h.ế.t bị cắt xẻo đẫm máu, mùi máu tanh nồng bốc lên đến tận trời. Tiếng hò hét không ngừng vang lên, máu bắn tung tóe dưới thân kiếm, những đóa hoa máu đỏ rực nở rộ trên tuyết.

Tiêu Tích Ngọc mặc áo giáp màu đen, trên mặt toàn là máu, không rõ là máu của kẻ địch hay của bản thân. Chàng không ngừng vung lên thanh kiếm bạc trong tay, như thể không biết mệt mỏi là gì. Bỗng một mũi tên sượt qua má, để lại một vệt máu dài trên gương mặt.

Tiêu Tích Ngọc ngước đôi mắt dính đầy máu lên, trong mắt toàn là sự sắc bén mà kiên định, hiện lên một nỗi ám ảnh không nhỏ cho quân địch, chàng giơ cao thanh kiếm bạc trong tay lên, từng giọt máu trên mũi kiếm thi nhau rơi xuống. Mặc dù thương tích đầy mình, nhưng chàng ấy vẫn có thể c.ắ.t c.ổ nhiều quân địch ngay trên chiến trường khốc liệt.

Bỗng nhiên có hai mũi tên bắn lên không trung, Tiêu Tích Ngọc trong lúc bất cẩn bị trúng phải, một mũi trúng vào đùi, mũi còn lại trúng vào ngực. Chàng ấy loạng choạng vài bước rồi nửa quỳ trên mặt đất, cắm thanh kiếm bạc xuống đất để đỡ lấy cơ thể kiệt sức, gần như vỡ vụn của bản thân.

Đêm dài sắp kết thúc, phía xa xa có một tia sáng vàng mỏng manh xuyên qua bóng tối, hóa ra, đây là tia sáng của ngày mới, báo hiệu một ngày nữa lại bắt đầu. Những x.á.c c.h.ế.t nằm ngổn ngang trên cánh đồng, Tiêu Tích Ngọc mắt nhắm lại một nửa, dường như cuối cùng vì mệt mỏi quá không thể chống đỡ được nữa, chàng ấy từ từ nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng dần dần ngưng lại.

Một ngọn lửa tín hiệu nở rộ trên bầu trời rộng lớn, báo hiệu sự thắng lợi của Bình Châu và cũng sự thất bại của hoàng thành Kim Lăng. Một chàng trai trẻ cầm dao rựa tiến đến bên cạnh Tiêu Tích Ngọc, giơ con dao sắt bén lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, hắn ta đang muốn c.h.ặ.t đầu Tiêu Tích Ngọc.

Tôi chợt giật mình tỉnh dậy thở hổn hển, cảnh tượng chân thực mà kinh hoàng trong giấc mơ dường như vẫn còn đang ở trước mắt tôi. Lúc này, bầu trời tràn ngập bởi sương mù trắng xóa, trán tôi vẫn còn những giọt mồ hôi lấm tấm nóng hổi.

“Tiểu Châu.” Tôi khàn giọng gọi Trân Châu.

Trân Châu ở phòng bên cạnh vội thắp đèn lên, lấy cho tôi cốc nước “Quận chúa, người gặp ác mộng sao?”

Tôi gật đầu nhận lấy cốc nước, những hạt ngọc trên cổ tay phát ra âm thanh leng keng giòn tan. Tôi nhìn những hạt ngọc châu được khắc kinh phật, sau đó dần dần lấy lại bình tĩnh.

“Chúng ta đi đến chùa Đại Chiêu.”

29.

Gió lạnh buốt thổi qua, núi non bị tuyết dày bao phủ, cỗ xe ngựa không thể di chuyển được dù chỉ một chút. Tôi xuống xe và bước lên những lớp tuyết dày. Trân Châu đi theo phía sau đang rất lo lắng.

“Quận chúa à, chúng ta hãy chờ một chút cho tuyết tan bớt rồi hãy đi tiếp nhé.”

“Không, ta không thể chờ đợi được.”

Sau khi bảo Trân Châu về phủ trước, tôi liền một mình đặt chân lên đường núi. Tôi đi không ngừng nghỉ trên ngọn đường núi, vừa đi vừa cúi đầu lạy phật, cuối cùng khi đi là trời vẫn còn sáng, sương mù giăng khắp nơi, đến bây giờ đã là hoàng hôn, cuối cùng tôi cũng đến quỳ trên tấm đệm trước mặt Đức Phật.

Tượng Phật dường như đang nhìn xuống tôi, Đức Phật luôn luôn mỉm cười, khuôn mặt vô cùng nhân hậu và từ bi. Tôi thắp một nén hương, thành kính quỳ trước Phật và lạy hết lần này đến lần khác.

“Cầu xin Đức phật từ bi thương xót, thu nhận tấm lòng thành của con, cầu xin cho người con yêu được bình bình an an trở về, mang vinh quang về cho Hoàng thành.”

Hương thơm đọng lại trong lư hương ở chánh điện, tiếng chuông bên ngoài vang lên trong trẻo và du dương. Tôi vừa cầu nguyện vừa xoay xoay những hạt ngọc trên tay, nhưng sợi dây ngay lập tức lại bị đứt ở chỗ nào đó, từng hạt, từng hạt lăn xuống đất.

Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, cố gắng cúi xuống tìm và nhặt từng hạt ngọc rơi vãi lên. Ngay lúc tôi định nhặt hạt ngọc cuối cùng lên thì một đôi ủng gấm phủ đầy tuyết trắng bước đến, dừng trước mặt tôi.

“Kiều Kiều.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, mắt tôi đã sớm đỏ hoe nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên. Chàng thiếu niên trong lòng tôi bật cười lớn, giơ tay đỡ tôi đứng dậy rồi ôm tôi đến trước mặt chàng. Chàng ấy trước mặt tôi, vẫn mặc chiếc áo giáp màu đen với những vết máu vẫn chưa phai, dưới đuôi mắt phải đẹp đẽ ấy có một vết máu đã đóng vẩy.

“Huynh đã về rồi” Tôi nghẹn ngào cất tiếng “Muội biết nhất định có thể quay trở về mà.”

Tiêu Tích Ngọc ôm tôi vào lòng vuốt ve lưng tôi, chàng khẽ thì thầm bằng chất giọng trầm ấm “Đức Phật đã bảo vệ ta rất tốt, nàng đừng lo lắng, ta sẽ luôn luôn dũng cảm tiến về phía trước và trở nên bất khả chiến bại.”

"Chúng ta thành thân nhé, Kiều Kiều."

30.

Núi và biển cũng có ngày sẽ trở lại, gió và mưa rồi sẽ lại gặp nhau.

Cứ như thế năm này sang năm khác.

Tôi luôn luôn thành tâm cầu nguyện với Đức Phật.

Cầu mong chàng ấy một đời bình an, mọi việc suôn sẻ, cầu mong phu quân của ta sẽ luôn thoát khỏi được mọi tai ương và bệnh tật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom