-
Chương 446-450
Chương 446 Lai lịch bất minh (1)
Lão bản này cũng âm thầm trách bản thân mình làm việc thừa thải, vì năm vạn huyền tệ mà gây ra chuyện như vậy, bất quá chuyện tới nước này lại, gã lại không thể không nương theo, mở miệng nói:
- Các vị nói đúng lắm, ta đã trả huyền phiếu của hắn lại cho hắn rồi.
- Vậy ta có nhận lại à?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Lúc trước ta và ngươi đã sớm nói giá xong xuôi, huyền phiếu ngươi cũng đã cầm rồi thì xem như giao dịch đã hoàn thành, bây giờ lại muốn trả huyền phiếu đòi đồ của ta lại, ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Diệp Huyền nói ra như vậy, tất cả mọi người đứng vây xem xung quanh rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, cả đám ồ lên bàn tán, rõ ràng mọi người đều cảm thấy lão bản kia buôn bán gian tham, đồ đã bán đi rồi, sao có thể vì có người trả giá cao hơn mà đi đòi lại để bán tiếp như vậy được chứ.
- Tiểu tử, xem ra ngươi không muốn giao ra chứ gì? Ngươi có tin là hôm nay bọn ta sẽ không để cho ngươi đi ra khỏi cửa hàng này hay không.
Một tên thanh niên mũi ưng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hàn ý bức người.
Sắc mặt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, đối phương cư nhiên còn dám uy hiếp mình, không khỏi sinh lửa giận, lạnh lùng nói:
- Hóa ra trị an trong Mai Lý Thành loạn tới như vậy, Diệp Huyền ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện thế này, mau cút ngay cho ta, nếu như không cút đi thì ta lại muốn hỏi cao tầng của Mai Lý Thành này thử xem, lẽ nào trật tự của cái gọi là đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc trong liên minh thập tam quốc, chẳng lẽ lại thối nát tới vậy, lão bản cửa hàng bán đồ xong có thể trắng trợn đổi ý, mua đồ cư nhiên lại bị uy hiếp, chậc chậc, ta quả thực đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Lão bản kia nghe xong lời Diệp Huyền nói thì run rẩy một cái, Mai Lý Thành là nơi tập hợp của luyện hồn sư các nước tham gia Phù Quang Đại Hội, vì để lại ấn tượng tốt cho các đại vương quốc, trị an tuyệt đối vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là ở một số phòng đấu giá và cửa hàng, bị chỉ đích danh ra lệnh, yêu cầu không được lừa lọc gài bẫy luyện hồn sư của các vương quốc còn lại, đương nhiên đây cũng chỉ là nói miệng mà thôi, bất quá tất cả cửa hàng đều biết, dù cho có gài bẫy thì ít nhất cũng phải làm âm thầm, không thể trắng trợn.
Nếu như khiến chấp pháp đội tới đây, biết được chuyện này thì sợ là gã cũng phải vất vả một phen.
- Hảo tiểu tử, ngươi quả thật là ngông cuồng.
Tên thanh niên mũi ưng kia cười lạnh một tiếng, bước lên trước muốn ra tay với Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ cao ngạo và âm lãnh.
Chỉ là không đợi gã kịp làm gì thì lại bị tên thanh niên cầm đầu mặc áo trắng đứng kế bên ngăn lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sau đó lại nhìn những người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, nhíu mày:
- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi là bằng hữu của ta không đúng, như vầy đi, chúng ta ra mười vạn huyền tệ mua lại mấy khối Âm Phong Thạch trong tay ngươi, ngươi thấy vậy có được không?
- Không bán!
Diệp Huyền trực tiếp trả lời.
Tên thanh niên áo trắng nhướng mày:
- Vậy hai mươi vạn huyền tệ thì sao, có mấy khối Âm Phong Thạch mà thôi, chúng ta cũng vì cần gấp cho nên mới mua lại từ ngươi, nếu đồng ý thì xem như lần này ngươi ở không cũng lời được mười lăm vạn huyền tệ rồi.
- Có bao nhiêu tiền cũng không bán.
Diệp Huyền cười lạnh, cự tuyệt không chút do dự.
Trong lòng hắn thập phần nghi hoặc, Âm Phong Thạch cũng không phải thứ gì quý giá, trong tiệm này không có thì tìm thêm vài tiệm nhất định sẽ có thể tìm dược, giá cả cũng không lệch bao nhiêu so với mình, vì sao đối phương lại một mực muốn mua cho bằng được mấy khối Âm Phong Thạch trong tay mình, thậm chí không tiếc dùng giá cao hơn gấp mấy lần, như thế quả thật nằm ngoài dự đoán của Diệp Huyền.
Chẳng lẽ đối phương cũng biết được đó là Huyền Minh Thạch chứ không phải Âm Phong Thạch?
Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, cách phân biệt Huyền Minh Thạch và Âm Phong Thạch, mặc dù cũng không phức tạp, nhưng đối với tạo nghệ luyện hồn học ở liên minh thập tam quốc mà nói thì không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không thì bản thân vị lão bản kia cũng là luyện hồn sư, nhất định sẽ không bán giá rẻ như cho không kiểu này được.
Chỉ là từ biểu hiện của mấy tên thanh niên này mà xem thì rõ ràng bọn họ cũng biết được giá trị của Huyền Minh Thạch, điều này không khỏi khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với bọn họ.
Vừa cẩn thận đánh giá một phen, thì Diệp Huyền rốt cuộc phát hiện có điểm lạ.
Lúc đầu hắn không cẩn thận quan sát, vừa xem xét một phen thì lại phát hiện mấy tên thanh niên này đều vô cùng bất phàm.
Đối phương tổng cộng có bốn người, người cầm đầu chính là thanh niên mặc áo bào trắng kia, giống như một pho tượng thạch điêu, vẻ mặt châu tròn ngọc sáng, như đao tước ra, trầm tĩnh tỉnh táo, mang tới một loại cảm giác cực kỳ thâm thúy ổn trọng cho người khác.
Tiếp theo chính là tên thanh niên mũi ưng kia, ánh mắt sắc bén, hành vi ngông cuồng, trên mặt toát ra vẻ cao cao tại thượng giống như không ai bì nổi, có một cỗ khí thế trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.
Hai gã thanh niên khác thì cũng dung mạo phi phàm, tuy rằng đã che dấu vô cùng tốt, nhưng cũng giống với tên thanh niên mũi ưng kia, từ trong khung đều toát ra vẻ khinh khỉnh, loại khinh khỉnh và xem thường này cũng không giống như nhằm vào một người nào đó, mà là nhằm vào một khu vực nào đó, chính là loại cảm giác giống như người cao đẳng gặp phải người hạ đẳng vậy.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động, khí chất của bốn người này đều có cảm giác như khác hẳn người thường.
Loại thiên tài cao cao tại thượng, mắt cao tay ngắn, coi trời bằng vung này, Diệp Huyền không phải là chưa từng gặp qua, Hà Từ Đình chính là loại người đó, tự xưng là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân Quốc, chỉ nhìn người bằng lỗ mũi.
Những người này lại khác với Hà Từ Đình, đều là loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng khí chất trên người bọn họ, so với Hà Từ Đình thì mạnh hơn rất nhiều, lại có loại cảm giác như vượt xa liên minh thập tam quốc, loại cảm giác vượt trội này là từ đâu mà tới?
Đều là thành viên của liên minh thập tam quốc, giữa các thiên tài đỉnh cấp, dù có chút chênh lệch, nhưng cũng không kém nhau là mấy.
Nhưng mấy người kia lại khiến cho Diệp Huyền cảm thấy, thiên tài của liên minh thập tam quốc ở trong mắt bọn họ lại giống như một con kiến hôi mà thôi, có một loại miệt thị phát ra từ trong xương tủy.
Chương 447 Lai lịch bất minh (2)
Chẳng lẽ mấy người này là thiên tài đỉnh tiêm của đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc này? Nghe nói trong Thiên Kim Quốc này còn có cường giả lục giai tôn cấp, mấy người kia chính là nhân vật do bọn họ bồi dưỡng ra?
- Hảo tiểu tử.
Trong lúc Diệp Huyền đang dò xét mấy người kia, tên thanh niên mũi ưng nọ nghe Diệp Huyền nói vậy thì trong mắt lập tức sinh ra một tia sát khí, rõ ràng trong lòng của gã đã động sát ý với Diệp Huyền, chỉ thấy trong mắt gã lóe lên tinh quang, giống như đang muốn động thủ, nhưng bị thanh niên mặc áo bào trắng bên cạnh ngăn lại, ghé vào tai gã thì thầm vài câu.
Nói xong thì tên thanh niên áo trắng cùng với hai gã thanh niên khác đều nhìn Diệp Huyền chòng chọc một cái, sau đó xoay người rời đi, hiện trường chỉ còn lại một mình tên thanh niên mũi ưng.
Đợi mấy người kia đi rồi, ánh mắt của tên thanh niên mũi ưng đột nhiên trở nên dữ tợn
- Tiểu tử, ta hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có bán hay không?
- Cút!
Diệp Huyền không muốn nhiều lời với đối phương, hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha, tiểu tử, tin ta đi, ngươi sẽ hối hận nhanh thôi.
Tên thanh niên mũi ưng cười lạnh.
Diệp Huyền mặc kệ, không để ý tới đối phương nữa, xoay người rời đi, đột nhiên, một đạo hồn lực ba động vô hình chợt xuất hiện ở sau đầu hắn, một cỗ hồn lực cường đại cư nhiên hóa thành một hình chóp nhọn vô hình hung hăng đâm về phía sau ót của hắn.
Trong lòng Diệp Huyền nổi giận, khi mua được Huyền Minh Thạch, tâm trạng của hắn vốn đang rất tốt, cư nhiên lại bị mấy tên thanh niên này nhào tới quấy rồi, hắn cũng lười chẳng muốn so đo làm gì, nhưng thật không thể ngờ, tên thanh niên mũi ưng này ép bán không được thì cư nhiên lại muốn đánh lén sau lưng, chẳng lẽ thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt hay sao?
Cuối cùng Diệp Huyền không nén lửa giận trong lòng nữa, cứng rắn đón lấy một đòn hồn lực trùng kích của đối phương, sau khi hồn lực trùng kích kia tiến vào trong cơ thể đối phương thì giống như hòn đá bị ném vào trong biển rộng, nháy mắt liền biến mất, ngay sau đó liền có một cỗ hồn lực trùng kích cường đại hơn so với cỗ hồn lực trùng kích khi nãy rất nhiều lướt đi từ não hải của Diệp Huyền, nhắm ngay tên thanh niên mũi ưng kia đâm tới.
Tên thanh niên mũi ưng kia đột nhiên bất ngờ phun ra một búng máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, lúc nhìn về phía Diệp Huyền thì sắc mặt kinh hoàng tái mét.
Sau một lúc lâu, gã giơ tay chỉ vào Diệp Huyền, vẻ mặt tức giận nói:
- Ngươi, ngươi cư nhiên dám đả thương ta!
Trong lòng của gã vô cùng chấn động, không rõ vì sao sau khi hồn lực trùng kích của mình tiến vào trong cơ thể của Diệp Huyền rồi, mà đối phương lại không hề hấn gì hết.
- Động thủ rồi, hai người kia cư nhiên động thủ rồi.
- Trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta cấm động thủ.
- Ai đi thông báo cho chấp pháp đội đi.
Đám người ồ lên bàn tán, quả nhiên, chỉ một lát sau liền có một chấp pháp đội mặc khôi giáp vội vàng chạy tới cửa hàng này.
- Là ai động thủ ở trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta?
Đội trưởng chấp pháp đội kia lạnh lùng liếc nhìn lão bản, mở miệng hỏi.
- Là hắn, vừa rồi chính hắn đả thương ta.
Tên thanh niên mũi ưng kia không đợi lão bản kịp mở miệng liền lớn giọng la lên.
- Ngươi từ đâu tới? Cư nhiên dám động thủ ở nơi này.
Sau khi đội trưởng chấp pháp đội nghe thanh niên mũi ưng kia nói xong thì thanh âm lập tức lạnh như băng, mấy tên đội viên chấp pháp đội nháy mắt liền bao vây Diệp Huyền:
- Hiện tại là lúc chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, trong Mai Lý Thành chúng ta nghiêm cấm động thủ, ngươi coi quy định của Mai Lý Thành chúng ta thành gió thoảng bên tai đúng không.
Nghe nói có người động thủ thì càng ngày càng có thêm nhiều người bu lại xem.
Diệp Huyền nheo mắt nhìn tên đội trưởng chấp pháp đội kia, thản nhiên nói:
- Ta không hề động thủ, vừa rồi tự bản thân tên tiểu tử này phun ra một ngụm máu, không liên quan gì tới ta hết!
- Nói bậy, rõ ràng là do ngươi động thủ!
Tên thanh niên mũi ưng kia lạnh lùng nói.
- Nực cười, ở đây có nhiều người như vậy, có ai nhìn thấy ta động thủ hay không? Ta căn bản không động tới một ngón tay, sao có thể động thủ được chứ?
Lập tức có đội viên chấp pháp đội đi ra ngoài hỏi thăm, một lát sau liền trở lại, lắc đầu nói:
- Đội trưởng, vừa rồi đúng là người này không có động thủ.
- Tên này là dùng hồn lực trùng kích đả thương ta, những người khác làm sao mà nhìn thấy được.
Tên thanh niên mũi ưng kia lập tức mở miệng nói.
- Ha ha ha.
Diệp Huyền nhịn không được bèn cười phá lên:
- Xem đồ ngươi mặc thì chắc cũng là một luyện hồn sư, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, ở đây cũng có rất nhiều luyện hồn sư, thử hỏi một tiếng xem, ngươi cảm thấy ta có thể dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi mà không để cho người khác phát giác ra được hay sao?
Nghe nói hai người đều là luyện hồn sư, sắc mặt của mấy đội viên chấp pháp đội đều biến đổi, hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, có rất nhiều luyện hồn sư trong liên minh thập tam quốc đều tụ tập ở nơi này, chức trách của chấp pháp đội bọn họ chính là tránh cho giữa các luyện hồn sư xảy ra xung đột, ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Kim Quốc.
Hai người đối diện này đều là luyện hồn sư, hơn nữa đều còn trẻ tuổi như vậy, rất có thể chính là đệ tử thiên tài của vương quốc nào đó, khiến cho trong lòng của đội trưởng chấp pháp đội lập tức cảm thấy rối rắm.
- Nhưng rõ ràng là chính ngươi đã hạ thủ, các vị, còn không mau bắt hắn lại cho ta, chẳng lẽ chấp pháp đội các ngươi làm việc kiểu như vậy?
Tên thanh niên mũi ưng tức giận nói.
Đội trưởng chấp pháp đội lạnh lùng nhìn gã một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi có chứng cứ gì không? Chỉ cần ngươi có chứng cứ chứng minh hắn dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi thì chúng ta lập tức dẫn hắn đi ngay, nếu như không có chứng cứ thì chúng ta cũng không thể tin lời nói một phía của ngươi được.
- Ngươi…
Sắc mặt của tên thanh niên mũi ưng trở nên lạnh lẽo, gã biết rõ, lúc nãy chính là do Diệp Huyền động thủ, nhưng gã lại không thể đưa ra được chứng cứ nào hết.
Gã cũng biết rõ, đội trưởng chấp pháp đội này cũng tin lời gã nói, chỉ là gã không đưa ra được chứng cứ cho nên bọn họ cũng không thể làm gì được.
- Hảo tiểu tử, ngươi chờ đó.
Tên thanh niên mũi ưng lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền tràn đầy vẻ oán độc.
- Được rồi, không có việc gì rồi thì giải tán đi, mọi người đừng có tụ tập ở đây nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội kia xua tay nói.
Chương 448 Cho hắn một quyền
- Đợi đã,
Diệp Huyền lúc này đột nhiên lại nói:
- Các vị tới đúng lúc này, có phải cửa hàng trong Mai Lý Thành các ngươi đều là hắc điếm hay không, vì sao đồ ta đã mua rồi, đã không được bảo vệ thì thôi đi, lại còn liên tục bị người khác uy hiếp, thậm chí còn bị ép giao ra thứ ta đã mua nữa? Chẳng lẽ cửa hàng trong Mai Lý Thành các ngươi buôn bán như vậy sao? Nếu là như vậy thì không bằng ăn cướp cho rồi, có khác gì cường đạo thổ phỉ đâu.
Mấy tên đội viên chấp pháp đội đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì không thể không dừng bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía lão bản của cửa hàng, lạnh lùng hỏi:
- Hắn nói đều là thật sao?
Trong lòng lão bản của cửa hàng run lên, vội vàng nói:
- Các vị đại nhân, hiểu lầm thôi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, lúc trước giao dịch chưa xong cho nên mới xảy ra chuyện loạn như vậy, ta cũng không có ép hắn giao đồ ra, hơn nữa huyền phiếu lúc trước hắn đưa cho ta, ta cũng đã trả lại cho hắn rồi.
Thấy Diệp Huyền một mực không chịu bỏ qua, trong lòng lão bản lập tức nao nao, tuy rằng gã cũng là một luyện hồn sư nhất phẩm, địa vị cao quý, nhưng lúc này chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, toàn bộ Thiên Kim Quốc đều đề cao giữ vững trật tự quy định, cửa hàng này của gã cũng không có đặc quyền gì hết.
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Hay cho một câu hãy còn chưa giao dịch xong, lúc trước giá cả đã nói rõ ràng, ngươi cũng đã nhận huyền phiếu rồi mà còn dám nói là chưa giao dịch xong, thật đúng là không biết phải trái đúng sai, điên đảo thị phi trắng đen, chẳng lẽ quy tắc giao dịch trong Mai Lý Thành các ngươi lại khác với những nơi khác của liên minh thập tam quốc hay sao?
- Ta rõ ràng là đã trả huyền phiếu lại cho ngươi rồi.
Tên lão bản cửa hàng vội nói.
- Đây chỉ là ngươi đơn phương muốn trả cho ta mà thôi, ta có đồng ý hay chưa? Nhìn thấy người khác ra giá cao hơn thì lập tức đơn phương hủy bỏ giao dịch, đòi lại đồ đã bán, tiến hành giao dịch lần nữa, ha ha, Thiên Kim Quốc quả nhiên không hổ là đệ nhất vương quốc của liên minh thập tam quốc, quả đúng là kiêu ngạo bá đạo, không kiêng nể gì hết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Ngươi ngậm máu phun người, các vị đại nhân, ta không có mà.
Lão bản cửa hàng đổ mồ hôi như mưa.
- Rốt cuộc là có hay không, vừa rồi rất nhiều người ở đây đều nhìn thấy, mấu chốt chính là lão bản cửa hàng này chỉ đổi ý tráo trở không nói, nhưng hắn còn vì muốn kiếm thêm chút tiền mà cư nhiên cấu kết với khách hàng khác uy hiếp ta, các vị đại nhân, nếu như không phải các ngươi tới thì có lẽ ta đã bị bọn họ xử lý vì không đồng ý giao dịch rồi, ta tin tưởng Mai Lý Thành, ta nghĩ Mai Lý Thành nhất định sẽ cho ta một cái công đạo.
- Ta….
Trong lòng của lão bản cửa hàng trầm xuống, không thể nói được gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội kia suy nghĩ một lát, đưa mắt nhìn quần chúng vây quanh xung quanh, lúc này mới gật đầu nói:
- Tình hình cụ thể ta đã hiểu rồi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói đi.
Diệp Huyền lập tức nói:
- Được, đa tạ vị chấp pháp đại nhân này, quả nhiên xử lý mọi chuyện vô cùng công bằng công chính, xem ra Thiên Kim Quốc không hổ là đệ nhất vương quốc, vẫn còn rất quy củ.
Nói xong, Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tên lão bản cửa hàng kia, đột nhiên nói:
- Yêu cầu đầu tiên của ta chính là muốn người này công khai xin lỗi ta trước mặt mọi người, yêu cầu thứ hai chính là phải bồi thường cho ta.
- Được.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn về phía lão bản cửa hàng:
- Còn không mau xin lỗi cho ta.
- Dạ dạ, thật xin lỗi, vừa rồi ta bị ma quỷ che mắt, kính xin các hạ đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân, cho ta một cơ hội đi.
Lão bản cửa hàng mở miệng nói, mặt đỏ lên, xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng của gã nhục nhã khỏi nói, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống cho rồi, trong lòng cũng tràn đầy oán hận Diệp Huyền: Tên xú tiểu tử chết tiệt, cư nhiên để cho ta xin lỗi ngươi trước mặt bao nhiêu người như vậy, ngươi cứ chờ đó, chỉ cần ngươi còn ở trong Mai Lý Thành này, ta mà không tìm cơ hội giết chết ngươi thì ta cũng không cần phải tiếp tục lăn lộn nữa.
Trước mặt mọi người, lão bản cửa hàng xấu hổ và tức giận nói xin lỗi xong xuôi.
- Bây giờ đã xin lỗi xong rồi, ngươi muốn bồi thường bao nhiêu tiền cứ nói đi.
Đội trưởng chấp pháp mở miệng nói.
- Ta muốn cũng không nhiều lắm, chỉ cần mười gốc tài liệu lục giai thôi.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Ồ!
Hắn vừa nói xong thì toàn trường liền xôn xao.
Đòi bồi thường mười gốc tài liệu lục giai mà còn nói không nhiều lắm? Nói đùa gì chứ, chỉ sợ bán hết cả cửa hàng này cũng không đủ tiền của mười gốc tài liệu lục giai nữa là.
- Ngươi, chuyện này không thể được….
Lão bản cửa hàng tức giận tới mức toàn thân đều run lên.
Đội trưởng chấp pháp kia nhíu mày:
- Các hạ à, yêu cầu này của ngươi cũng hơi quá đáng.
Trong lòng của gã cũng có chút khó chịu, Diệp Huyền yêu cầu bồi thường kiểu này quả thực quá mức khoa trương, cho dù có bán luôn lão bản cửa hàng cũng không đủ mà đền.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không bồi thường cũng được thôi, như vậy chỉ cần lão bản cửa hàng này để ta đánh một quyền là được rồi.
Ánh mắt của đội trưởng chấp pháp nhìn về phía Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh như băng:
- Cửa hàng ở bên trong Mai Lý Thành này tuyệt đối không cho phép động thủ, chứ đừng nói chi là giết người, lẽ nào ngươi không biết sao?
Diệp Huyền mở miệng nói:
- Chuyện này ta đương nhiên là biết, vị đại nhân này ngươi cứ yên tâm đi, ta cũng không phải muốn giết hắn, chẳng qua là muốn đánh hắn một quyền để giải cơn tức mà thôi, phải biết là nếu như không phải các vị đại nhân tới kịp thì sợ là ta không chỉ bị đánh có một quyền thôi đâu, yêu cầu này cũng không quá đáng mà, hơn nữa, lấy thực lực của ta đánh hắn một quyền, đừng nói là giết hắn, ngay cả làm hắn phun máu cũng chưa chắc đã được nữa là.
- Đương nhiên, hắn không muốn cũng được, lấy mười gốc linh dược lục giai ra bồi thường là được rồi, con người của ta vẫn luôn rất nói đạo lý.
Người xung quanh đều âm thầm câm nín, thiếu niên này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng không ngờ bụng dạ lại khó lường cỡ này, giống như tên thanh niên mũi ưng ban nãy đột nhiên phun một búng máu vậy, tuy rằng mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối là do thiếu niên này động tay động chân, bây giờ muốn đánh cho lão bản này một quyền nên lấy mười gốc tài liệu lục giai ra làm cớ, người này phỏng chừng cũng không hề đơn giản.
Chương 449 Cao thủ tụ tập (1)
Những người hiểu được chút mờ ám trong việc này đều cảm thấy bi ai thay cho lão bản cửa hàng này, chịu bị đánh một quyền, chỉ riêng thủ đoạn hung ác của người trẻ tuổi này thôi thì cũng đủ hiểu một quyền này nhất định không nhẹ nhàng gì cho cam.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn về phía lão bản cửa hàng:
- Chọn lựa thế nào thì tùy vào ngươi.
Gã không muốn quản quá nhiều, chỉ mong giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Lão bản cửa hàng cắn răng, sắc mặt thay đổi vài cái, cuối cùng hung ác nói:
- Được, ta đồng ý nhận một quyền của hắn.
- Vậy là được rồi.
Đội trưởng chấp pháp đội kia gật đầu, quay sang nói với Diệp Huyền:
- Mau tranh thủ đánh hắn một quyền đi.
Hiển nhiên, theo như gã thấy, đây chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.
Sau khi Diệp Huyền nghe thấy câu này thì bước lên không chút do dự, đánh một quyền lên ngực của lão bản cửa hàng, sau đó phủi phủi tay, lui lại một bên đứng, ôm quyền nói với đội trưởng chấp pháp đội:
- Nếu như chuyện ở chỗ này đã giải quyết xong thì ta liền cáo từ.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn lão bản cửa hàng vẫn bình yên vô sự, liền gật đầu, lúc này Diệp Huyền mới xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
- Tiểu tử, ngươi uy phong quá nhỉ, cứ chờ đó.
Thanh niên mũi ưng kia cũng đi theo Diệp Huyền ra ngoài, sau khi cảnh cáo một cái thì kiêu ngạo rời đi.
Diệp Huyền mặc kệ không để ý tới đối phương, cười lạnh một cái, biến mất trên đường cái.
Trong cửa hàng, một ít phục vụ viên trong cửa hàng đều xông tới:
- Lão bản, ngươi không sao chứ.
Lão bản cửa hàng lắc đầu, gã vốn cho rằng Diệp Huyền sẽ ra tay hung ác thế nào, không ngờ một quyền này đánh xuống, gã căn bản không có phản ứng gì, ngay cả đau đớn một tí cũng không có, trong lòng không khỏi cười lạnh, xem ra tên tiểu tử kia cũng chỉ hù dọa là giỏi, để cho hắn đánh thì hắn không dám mạnh tay chút nào.
- Các vị chấp pháp đại nhân, lần này làm phiền các vị vất vả rồi.
Lão bản cửa hàng chắp tay với mấy đội viên chấp pháp đội, tuy rằng chuyện này chấp pháp đội không đứng ở phía gã, nhưng sau này còn phải gặp nhau dài dài, cho nên lão bản cửa hàng này vẫn đi lên nói vài câu xã giao.
- Sau này ngươi phải chú ý một chút, đặc biệt là trong khoảng thời gian chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội thế này, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội khiến trách hai câu.
- Dạ, dạ, ta nhất định nhớ rõ.
Trong lòng lão bản cửa hàng khinh thường, nhưng vẫn làm ra vẻ thụ giáo, nhưng trong lòng thì lại đang nghĩ xem nên xử lý Diệp Huyền kiểu gì, có thể mở được cửa hàng ở bên trong Mai Lý Thành này, gã cũng là người có chút bản lĩnh, tra ra tin tức của Diệp Huyền cũng không khó khăn gì, một khi đối phương không có địa vị gì, nếu không báo thù này thì sau này gã còn lăn lộn trong Mai Lý Thành này kiểu gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội sao có thể không hiểu lòng dạ của đối phương, cũng không nói gì, phất phất tay, mang theo đội viên xoay người rời đi.
Người xung quanh nhìn thấy lão bản cửa hàng này giống như không có thay đổi gì hết, lúc này cũng đều cảm thấy khá kinh ngạc, đều lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Liền ngay tại lúc này, lão bản cửa hàng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, đồng thời trên mặt của gã lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, từng tia võ hồn chi lực không ngừng tản ra khỏi đan điền của gã, giống như đang lâm vào tan vỡ.
Sắc mặt lão bản cửa hàng tái nhợt, tràn đầy hoảng sợ, chỉ thấy gã vội vàng lấy ra rất nhiều đan dược từ trên người, ném hết vào trong miệng như nhai kẹo, đồng thời hai tay liên tục đánh xuất ra thủ quyết, không ngừng phách động xung quanh cơ thể, một cỗ hồn lực tạo thành một màn phòng hộ vô hình ngăn cản võ hồn bay đi, nhưng vẫn vô dụng, trước mắt bao người, võ hồn chi lực trong cơ thể lão bản cửa hàng kia không ngừng bốc hơi, đột nhiên, một đạo võ hồn hư ảnh hình thú đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết thì liền triệt để vỡ nát, biến mất không còn gì nữa.
Võ hồn của lão bản cửa hàng khi nãy hãy còn bình thường lúc này triệt để vỡ nát, không thể nào khôi phục được nữa.
Một màn bất ngờ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ ngây người.
Bọn họ sao có thể không rõ, lão bản cửa hàng bị như vậy hoàn toàn là bởi vì một quyền của Diệp Huyền lúc nãy gây nên, trong lòng không khỏi thầm khiếp sợ, thầm nghĩ thủ đoạn của người trẻ tuổi khi nãy thật độc ác, cư nhiên lại làm ngoan tuyệt tới mức này, trực tiếp phế đi võ hồn của lão bản cửa hàng.
Đội trưởng chấp pháp đội sắp bước ra khỏi cửa hàng cũng ngừng bước, nhìn thấy một màn này thì trong mắt liền run lên, không khỏi âm thầm kinh hãi vì thủ đoạn của Diệp Huyền, tu vi của lão bản cửa hàng này gã cũng biết rõ phần nào, hơn nữa người này lại còn là một luyện hồn sư nhất phẩm, vừa rồi Diệp Huyền thần không biết quỷ không hay, cư nhiên đánh một quyền phế đi võ hồn của lão bản cửa hàng, hơn nữa còn khiến cho người khác căn bản không thể nào cảm giác ra được. Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cao tới như vậy, rõ ràng tuyệt đối có địa vị không nhỏ.
Ít nhất cũng là luyện hồn sư thiên tài của vương quốc nào đó, rất có thể chính là tuyển thủ tham dự Phù Quang Đại Hội, luyện hồn sư bình thường căn bản không thể nào làm được điều này.
Nghĩ như vậy, đội trưởng chấp pháp đội âm thầm cảm thấy may mắn với quyết định của mình khi nãy.
Luyện hồn sư là một đám người đáng sợ nhất trên đời này, những luyện hồn sư thiên tài có thể tham dự Phù Quang Đại Hội thì lại càng là báu vật của một quốc gia, tuyệt đối không thể để bị bất cứ thương tổn gì, bằng không, chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ dẫn tới xung đột giữa hai quốc gia.
Về phần lão bản của cửa hàng này, tuy rằng có thân phận cao quý, cũng có được quan hệ nhất định ở vương quốc, nhưng gã thân là đội trưởng chấp pháp đội, cũng không phải kẻ bình thường, quan trọng nhất chính là vừa rồi gã cũng làm việc theo lý, toàn bộ quá trình không dùng tới đặc quyền riêng gì hết, không sợ lão bản cửa hàng này tìm gã trả thù, dù sao đi nữa, đối phương cũng không tìm tới trên đầu gã được.
Nhưng thật ra thì tên thiếu niên mũi ưng khi nãy còn chưa kịp rời khỏi, sau khi đứng ở bên ngoài cửa hàng nhìn thấy một màn này thì trong lòng lại cực kỳ kinh hãi, gã không dám tin là Diệp Huyền cư nhiên lại ngoan lệ tới mức này, thật sự dám ra tay hủy võ hồn của lão bản này, so với thủ đoạn của gã thì không thua kém là bao.
Chương 450 Cao thủ tụ tập (2)
Thế nhưng tên tiểu tử kia lấy được Huyền Minh Thạch, lại đắc tội với mấy huynh đệ nhà mình, sớm muộn gì cũng không có quả ngon mà ăn.
Cười lạnh, tên thanh niên mũi ưng kia nháy mắt liền biến mất trong dòng người.
Diệp Huyền thì lại không đặt chuyện ở đây vào trong lòng, lấy được Huyền Minh Thạch khiến cho tâm tình của hắn rất tốt, không ngừng củng cố tu vi hồn lực của bản thân mình, trong lòng hắn có một loại cảm giác, lần Phù Quang Đại Hội này sẽ xuất hiện nguy cơ nào đó.
Thời gian hai ngày nháy mắt liền trôi qua, tới một ngày trước khi diễn ra Phù Quang Đại Hội, các đội ngũ dự thi của các quốc gia đều tụ tập lại với nhau, cùng đi tới khoảng đất trống gần Thủy Vụ Sơn Mạch, chuẩn xuất phát đi vào sơn mạch.
Thủy Vụ Sơn Mạch kéo dài mấy vạn dặm, diện tích bao la, bên trong yêu thú trải rộng, nguy cơ trùng trùng.
Chỉ mới đứng ở trước Thủy Vụ Sơn Mạch này thôi liền có một cỗ huyền khí nồng đậm tản ra từ bên trong, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái nhẹ nhàng, vô cùng thích thú.
Nhìn về phía xa, ở trong Thủy Vụ Sơn Mạch tại phía xa, có một tầng sương mù che chắn cảnh tượng xung quanh, như ẩn như hiện, giống như một loại cảm giác như mộng như thật, khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo, giống như đang được ở trong tiên cảnh.
Mà Phù Quang bí cảnh chính là ở trong một mảnh sơn cốc của Thủy Vụ Sơn Mạch này, bởi vậy cho nên Phù Quang Đại Hội mới diễn ra ở nơi này.
Bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch, yêu thú hoành hành, huyền thú ẩn hiện, vô cùng nguy hiểm.
Bất quá hơn trăm năm nay, qua nhiều lần tổ chức Phù Quang Đại Hội khiến cho các quốc gia đã tìm ra một con đường tương đối an toàn, lại có thêm các cường giả hàng đầu của vương quốc hộ tống, bình thường đều cực kỳ an toàn.
Diệp Huyền nhìn vào dãy sơn mạch nhìn như tiên cảnh kia, trong lòng cũng thầm giật mình, bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch này cho hắn một cảm giác như không ở tại nhân gian, thật không ngờ ở trong khu vực liên minh thập tam quốc vắng vẻ này, cư nhiên còn có một thánh địa xinh đẹp tới như vậy, quả là tiên cảnh chốn nhân gian.
- Ha ha, Sở Vân Phi lão đệ, mấy năm không gặp, phong thái vẫn không đổi chút nào.
Đột nhiên, một tiếng cười hào sảng truyền tới, khiến cho lỗ tai của mấy người Diệp Huyền ù lên.
Người tới cũng một thân trường bào màu xanh, long hành hổ bộ, đi đường uy vũ sinh phong, sau lưng còn vác theo một cây búa lớn, ý khí phất cao.
- Long Chiến lão ca, ngươi cũng tới à.
Sở Vân Phi nhìn thấy người này thì cũng mỉm cười bước lên nghênh đón.
Hai người nắm chặt tay, cười ha hả.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, đã lâu không gặp.
Chào hỏi với Sở Vân Phi xong thì đại hán kia quay đầu nhìn về phía mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ chào hỏi.
Khô Trần cúi người ở một bên nhẹ nhàng giới thiệu:
- Vị này chính là Long Chiến của Thạch Chân Quốc, là đệ nhất cao thủ của Thạch Chân Quốc, có quan hệ không tệ với Lưu Vân Quốc của chúng ta.
Những lời này, đương nhiên là nói cho mấy người trẻ tuổi như Diệp Huyền nghe.
Trong liên minh thập tam quốc, quan hệ rắc rối phức tạp, mấy người Diệp Huyền sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trụ cột tương lai của Lưu Vân Quốc, nói cho bọn họ biết những điều này sớm một chút thì sẽ tốt hơn.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, Long Chiến này một thân huyền khí hùng hậu và nồng đậm, so với Sở Vân Phi thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu, hơn nữa cơ nhục gân cốt lại chặt chẽ, thực lực đã ở cảnh giới võ tông tam trọng, hiển nhiên là một người có sức chiến đấu cực kỳ bưu hãn.
Những đệ nhất cao thủ của các vương quốc này hưởng hết đủ loại tư nguyên của vương quốc, công pháp và tu vi đều vô cùng đáng sợ, mặc dù võ tông bình thường Diệp Huyền cũng không để vào mắt, nhưng cường giả mạnh nhất của một quốc gia như Long Chiến thì Diệp Huyền vẫn cẩn thận dò xét một chút để phòng ngừa hậu hoạn về sau.
Những thứ khác không nói tới, Diệp Huyền ít nhất có thể cảm giác ra, cỡ như Sở Vân Phi và Long Chiến, để ở các đại tông môn hoặc đại đế quốc ở thế giới bên ngoài, tuy rằng không cách nào trở thành võ tông hàng đầu trong các tông môn và đế quốc đó, nhưng cũng thuộc hàng ưu tú.
- Xem ra luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc lần này rất ưu tú nha? Không tệ không tệ, toàn bộ tinh thần sung mãn, hy vọng lần này lưỡng quốc chúng ta có thể giành được thứ hạng tốt ở Phù Quang Đại Hội, lấy được thêm càng nhiều tài nguyên trong Phù Quang bí cảnh.
Long Chiến đưa mắt nhìn mấy luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc, mỉm cười nói lời khích lệ.
- Ha ha, chỉ đám ranh con tầm thường này mà cũng có thể gọi là ưu tú, ta thấy Lưu Vân Quốc này chính là chẳng còn người tài gì nữa rồi, không tới hai năm, chỉ sợ sẽ rớt ra khỏi hàng ngũ đại cường quốc ngay thôi, ha ha ha.
Đúng lúc này, từ phía xa liền truyền tới một giọng nói đầy mỉa mai, tràn ngập ý trào phúng, trắng trợn tới mức cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu rõ ràng.
Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy có một đám luyện hồn sư đang từ từ đi tới, người dẫn đầu mặc trường bào màu đen, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, nụ cười cũng hết sức khó coi, lộ ra hai hàm răng vàng ố, khinh khỉnh cười nhạo, phong mang lộ rõ trên người lão giống như gai nhọn, khiến cho người khác không dám tới gần.
- Ta còn đang nói là miệng của kẻ nào thúi như vậy, hóa ra là của Tương đại răng vàng của Hỏa Ô Quốc, chậc chậc, vừa mới mở miệng một cái thì đúng là còn khiến người ta khó chịu hơn cả mùi rắm mà.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Sở Vân Phi lập tức trầm xuống, cười lạnh nói.
Người này chính là đệ nhất cao thủ của Hỏa Ô Quốc, tên gọi Tương Chính, Hỏa Ô Quốc và Lưu Vân Quốc luôn đối đầu với nhau, hai đại vương quốc mỗi năm giao chiến chết không biết bao nhiêu binh sĩ, thù hận bên trong có ngồi kể ra mười ngày mười đêm cũng không hết nổi.
Bởi vậy cho nên mỗi lần hai đại vương quốc cùng tham gia đại hội thì giữa hai bên nhất định sẽ có một trận tranh đấu.
- Chẳng lẽ điều ta nói không đúng sao? Nhìn đội ngũ của Lưu Vân Quốc các ngươi đi, đứng ở bên cạnh ngươi chính là tuyển thủ dự thi lần này đúng không, chậc chậc, bên trong còn có cả nữ nhân và trẻ con, ngay cả thiếu niên mười mấy tuổi mà cũng đưa ra dự thi cho đủ số, đây không phải hết người thì là gì? Ta thấy các ngươi nhận thua sớm một chút cho rồi, vậy còn giữ lại được chút mặt mũi, nếu không đợi tới lúc có kết quả ra thì ta sợ Lưu Vân Quốc các ngươi sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa hết.
Tên Tương Chính kia cười lạnh nói.
Lão bản này cũng âm thầm trách bản thân mình làm việc thừa thải, vì năm vạn huyền tệ mà gây ra chuyện như vậy, bất quá chuyện tới nước này lại, gã lại không thể không nương theo, mở miệng nói:
- Các vị nói đúng lắm, ta đã trả huyền phiếu của hắn lại cho hắn rồi.
- Vậy ta có nhận lại à?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Lúc trước ta và ngươi đã sớm nói giá xong xuôi, huyền phiếu ngươi cũng đã cầm rồi thì xem như giao dịch đã hoàn thành, bây giờ lại muốn trả huyền phiếu đòi đồ của ta lại, ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Diệp Huyền nói ra như vậy, tất cả mọi người đứng vây xem xung quanh rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, cả đám ồ lên bàn tán, rõ ràng mọi người đều cảm thấy lão bản kia buôn bán gian tham, đồ đã bán đi rồi, sao có thể vì có người trả giá cao hơn mà đi đòi lại để bán tiếp như vậy được chứ.
- Tiểu tử, xem ra ngươi không muốn giao ra chứ gì? Ngươi có tin là hôm nay bọn ta sẽ không để cho ngươi đi ra khỏi cửa hàng này hay không.
Một tên thanh niên mũi ưng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hàn ý bức người.
Sắc mặt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, đối phương cư nhiên còn dám uy hiếp mình, không khỏi sinh lửa giận, lạnh lùng nói:
- Hóa ra trị an trong Mai Lý Thành loạn tới như vậy, Diệp Huyền ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện thế này, mau cút ngay cho ta, nếu như không cút đi thì ta lại muốn hỏi cao tầng của Mai Lý Thành này thử xem, lẽ nào trật tự của cái gọi là đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc trong liên minh thập tam quốc, chẳng lẽ lại thối nát tới vậy, lão bản cửa hàng bán đồ xong có thể trắng trợn đổi ý, mua đồ cư nhiên lại bị uy hiếp, chậc chậc, ta quả thực đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Lão bản kia nghe xong lời Diệp Huyền nói thì run rẩy một cái, Mai Lý Thành là nơi tập hợp của luyện hồn sư các nước tham gia Phù Quang Đại Hội, vì để lại ấn tượng tốt cho các đại vương quốc, trị an tuyệt đối vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là ở một số phòng đấu giá và cửa hàng, bị chỉ đích danh ra lệnh, yêu cầu không được lừa lọc gài bẫy luyện hồn sư của các vương quốc còn lại, đương nhiên đây cũng chỉ là nói miệng mà thôi, bất quá tất cả cửa hàng đều biết, dù cho có gài bẫy thì ít nhất cũng phải làm âm thầm, không thể trắng trợn.
Nếu như khiến chấp pháp đội tới đây, biết được chuyện này thì sợ là gã cũng phải vất vả một phen.
- Hảo tiểu tử, ngươi quả thật là ngông cuồng.
Tên thanh niên mũi ưng kia cười lạnh một tiếng, bước lên trước muốn ra tay với Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ cao ngạo và âm lãnh.
Chỉ là không đợi gã kịp làm gì thì lại bị tên thanh niên cầm đầu mặc áo trắng đứng kế bên ngăn lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sau đó lại nhìn những người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, nhíu mày:
- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi là bằng hữu của ta không đúng, như vầy đi, chúng ta ra mười vạn huyền tệ mua lại mấy khối Âm Phong Thạch trong tay ngươi, ngươi thấy vậy có được không?
- Không bán!
Diệp Huyền trực tiếp trả lời.
Tên thanh niên áo trắng nhướng mày:
- Vậy hai mươi vạn huyền tệ thì sao, có mấy khối Âm Phong Thạch mà thôi, chúng ta cũng vì cần gấp cho nên mới mua lại từ ngươi, nếu đồng ý thì xem như lần này ngươi ở không cũng lời được mười lăm vạn huyền tệ rồi.
- Có bao nhiêu tiền cũng không bán.
Diệp Huyền cười lạnh, cự tuyệt không chút do dự.
Trong lòng hắn thập phần nghi hoặc, Âm Phong Thạch cũng không phải thứ gì quý giá, trong tiệm này không có thì tìm thêm vài tiệm nhất định sẽ có thể tìm dược, giá cả cũng không lệch bao nhiêu so với mình, vì sao đối phương lại một mực muốn mua cho bằng được mấy khối Âm Phong Thạch trong tay mình, thậm chí không tiếc dùng giá cao hơn gấp mấy lần, như thế quả thật nằm ngoài dự đoán của Diệp Huyền.
Chẳng lẽ đối phương cũng biết được đó là Huyền Minh Thạch chứ không phải Âm Phong Thạch?
Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, cách phân biệt Huyền Minh Thạch và Âm Phong Thạch, mặc dù cũng không phức tạp, nhưng đối với tạo nghệ luyện hồn học ở liên minh thập tam quốc mà nói thì không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không thì bản thân vị lão bản kia cũng là luyện hồn sư, nhất định sẽ không bán giá rẻ như cho không kiểu này được.
Chỉ là từ biểu hiện của mấy tên thanh niên này mà xem thì rõ ràng bọn họ cũng biết được giá trị của Huyền Minh Thạch, điều này không khỏi khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với bọn họ.
Vừa cẩn thận đánh giá một phen, thì Diệp Huyền rốt cuộc phát hiện có điểm lạ.
Lúc đầu hắn không cẩn thận quan sát, vừa xem xét một phen thì lại phát hiện mấy tên thanh niên này đều vô cùng bất phàm.
Đối phương tổng cộng có bốn người, người cầm đầu chính là thanh niên mặc áo bào trắng kia, giống như một pho tượng thạch điêu, vẻ mặt châu tròn ngọc sáng, như đao tước ra, trầm tĩnh tỉnh táo, mang tới một loại cảm giác cực kỳ thâm thúy ổn trọng cho người khác.
Tiếp theo chính là tên thanh niên mũi ưng kia, ánh mắt sắc bén, hành vi ngông cuồng, trên mặt toát ra vẻ cao cao tại thượng giống như không ai bì nổi, có một cỗ khí thế trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.
Hai gã thanh niên khác thì cũng dung mạo phi phàm, tuy rằng đã che dấu vô cùng tốt, nhưng cũng giống với tên thanh niên mũi ưng kia, từ trong khung đều toát ra vẻ khinh khỉnh, loại khinh khỉnh và xem thường này cũng không giống như nhằm vào một người nào đó, mà là nhằm vào một khu vực nào đó, chính là loại cảm giác giống như người cao đẳng gặp phải người hạ đẳng vậy.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động, khí chất của bốn người này đều có cảm giác như khác hẳn người thường.
Loại thiên tài cao cao tại thượng, mắt cao tay ngắn, coi trời bằng vung này, Diệp Huyền không phải là chưa từng gặp qua, Hà Từ Đình chính là loại người đó, tự xưng là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân Quốc, chỉ nhìn người bằng lỗ mũi.
Những người này lại khác với Hà Từ Đình, đều là loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng khí chất trên người bọn họ, so với Hà Từ Đình thì mạnh hơn rất nhiều, lại có loại cảm giác như vượt xa liên minh thập tam quốc, loại cảm giác vượt trội này là từ đâu mà tới?
Đều là thành viên của liên minh thập tam quốc, giữa các thiên tài đỉnh cấp, dù có chút chênh lệch, nhưng cũng không kém nhau là mấy.
Nhưng mấy người kia lại khiến cho Diệp Huyền cảm thấy, thiên tài của liên minh thập tam quốc ở trong mắt bọn họ lại giống như một con kiến hôi mà thôi, có một loại miệt thị phát ra từ trong xương tủy.
Chương 447 Lai lịch bất minh (2)
Chẳng lẽ mấy người này là thiên tài đỉnh tiêm của đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc này? Nghe nói trong Thiên Kim Quốc này còn có cường giả lục giai tôn cấp, mấy người kia chính là nhân vật do bọn họ bồi dưỡng ra?
- Hảo tiểu tử.
Trong lúc Diệp Huyền đang dò xét mấy người kia, tên thanh niên mũi ưng nọ nghe Diệp Huyền nói vậy thì trong mắt lập tức sinh ra một tia sát khí, rõ ràng trong lòng của gã đã động sát ý với Diệp Huyền, chỉ thấy trong mắt gã lóe lên tinh quang, giống như đang muốn động thủ, nhưng bị thanh niên mặc áo bào trắng bên cạnh ngăn lại, ghé vào tai gã thì thầm vài câu.
Nói xong thì tên thanh niên áo trắng cùng với hai gã thanh niên khác đều nhìn Diệp Huyền chòng chọc một cái, sau đó xoay người rời đi, hiện trường chỉ còn lại một mình tên thanh niên mũi ưng.
Đợi mấy người kia đi rồi, ánh mắt của tên thanh niên mũi ưng đột nhiên trở nên dữ tợn
- Tiểu tử, ta hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có bán hay không?
- Cút!
Diệp Huyền không muốn nhiều lời với đối phương, hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha, tiểu tử, tin ta đi, ngươi sẽ hối hận nhanh thôi.
Tên thanh niên mũi ưng cười lạnh.
Diệp Huyền mặc kệ, không để ý tới đối phương nữa, xoay người rời đi, đột nhiên, một đạo hồn lực ba động vô hình chợt xuất hiện ở sau đầu hắn, một cỗ hồn lực cường đại cư nhiên hóa thành một hình chóp nhọn vô hình hung hăng đâm về phía sau ót của hắn.
Trong lòng Diệp Huyền nổi giận, khi mua được Huyền Minh Thạch, tâm trạng của hắn vốn đang rất tốt, cư nhiên lại bị mấy tên thanh niên này nhào tới quấy rồi, hắn cũng lười chẳng muốn so đo làm gì, nhưng thật không thể ngờ, tên thanh niên mũi ưng này ép bán không được thì cư nhiên lại muốn đánh lén sau lưng, chẳng lẽ thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt hay sao?
Cuối cùng Diệp Huyền không nén lửa giận trong lòng nữa, cứng rắn đón lấy một đòn hồn lực trùng kích của đối phương, sau khi hồn lực trùng kích kia tiến vào trong cơ thể đối phương thì giống như hòn đá bị ném vào trong biển rộng, nháy mắt liền biến mất, ngay sau đó liền có một cỗ hồn lực trùng kích cường đại hơn so với cỗ hồn lực trùng kích khi nãy rất nhiều lướt đi từ não hải của Diệp Huyền, nhắm ngay tên thanh niên mũi ưng kia đâm tới.
Tên thanh niên mũi ưng kia đột nhiên bất ngờ phun ra một búng máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, lúc nhìn về phía Diệp Huyền thì sắc mặt kinh hoàng tái mét.
Sau một lúc lâu, gã giơ tay chỉ vào Diệp Huyền, vẻ mặt tức giận nói:
- Ngươi, ngươi cư nhiên dám đả thương ta!
Trong lòng của gã vô cùng chấn động, không rõ vì sao sau khi hồn lực trùng kích của mình tiến vào trong cơ thể của Diệp Huyền rồi, mà đối phương lại không hề hấn gì hết.
- Động thủ rồi, hai người kia cư nhiên động thủ rồi.
- Trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta cấm động thủ.
- Ai đi thông báo cho chấp pháp đội đi.
Đám người ồ lên bàn tán, quả nhiên, chỉ một lát sau liền có một chấp pháp đội mặc khôi giáp vội vàng chạy tới cửa hàng này.
- Là ai động thủ ở trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta?
Đội trưởng chấp pháp đội kia lạnh lùng liếc nhìn lão bản, mở miệng hỏi.
- Là hắn, vừa rồi chính hắn đả thương ta.
Tên thanh niên mũi ưng kia không đợi lão bản kịp mở miệng liền lớn giọng la lên.
- Ngươi từ đâu tới? Cư nhiên dám động thủ ở nơi này.
Sau khi đội trưởng chấp pháp đội nghe thanh niên mũi ưng kia nói xong thì thanh âm lập tức lạnh như băng, mấy tên đội viên chấp pháp đội nháy mắt liền bao vây Diệp Huyền:
- Hiện tại là lúc chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, trong Mai Lý Thành chúng ta nghiêm cấm động thủ, ngươi coi quy định của Mai Lý Thành chúng ta thành gió thoảng bên tai đúng không.
Nghe nói có người động thủ thì càng ngày càng có thêm nhiều người bu lại xem.
Diệp Huyền nheo mắt nhìn tên đội trưởng chấp pháp đội kia, thản nhiên nói:
- Ta không hề động thủ, vừa rồi tự bản thân tên tiểu tử này phun ra một ngụm máu, không liên quan gì tới ta hết!
- Nói bậy, rõ ràng là do ngươi động thủ!
Tên thanh niên mũi ưng kia lạnh lùng nói.
- Nực cười, ở đây có nhiều người như vậy, có ai nhìn thấy ta động thủ hay không? Ta căn bản không động tới một ngón tay, sao có thể động thủ được chứ?
Lập tức có đội viên chấp pháp đội đi ra ngoài hỏi thăm, một lát sau liền trở lại, lắc đầu nói:
- Đội trưởng, vừa rồi đúng là người này không có động thủ.
- Tên này là dùng hồn lực trùng kích đả thương ta, những người khác làm sao mà nhìn thấy được.
Tên thanh niên mũi ưng kia lập tức mở miệng nói.
- Ha ha ha.
Diệp Huyền nhịn không được bèn cười phá lên:
- Xem đồ ngươi mặc thì chắc cũng là một luyện hồn sư, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, ở đây cũng có rất nhiều luyện hồn sư, thử hỏi một tiếng xem, ngươi cảm thấy ta có thể dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi mà không để cho người khác phát giác ra được hay sao?
Nghe nói hai người đều là luyện hồn sư, sắc mặt của mấy đội viên chấp pháp đội đều biến đổi, hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, có rất nhiều luyện hồn sư trong liên minh thập tam quốc đều tụ tập ở nơi này, chức trách của chấp pháp đội bọn họ chính là tránh cho giữa các luyện hồn sư xảy ra xung đột, ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Kim Quốc.
Hai người đối diện này đều là luyện hồn sư, hơn nữa đều còn trẻ tuổi như vậy, rất có thể chính là đệ tử thiên tài của vương quốc nào đó, khiến cho trong lòng của đội trưởng chấp pháp đội lập tức cảm thấy rối rắm.
- Nhưng rõ ràng là chính ngươi đã hạ thủ, các vị, còn không mau bắt hắn lại cho ta, chẳng lẽ chấp pháp đội các ngươi làm việc kiểu như vậy?
Tên thanh niên mũi ưng tức giận nói.
Đội trưởng chấp pháp đội lạnh lùng nhìn gã một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi có chứng cứ gì không? Chỉ cần ngươi có chứng cứ chứng minh hắn dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi thì chúng ta lập tức dẫn hắn đi ngay, nếu như không có chứng cứ thì chúng ta cũng không thể tin lời nói một phía của ngươi được.
- Ngươi…
Sắc mặt của tên thanh niên mũi ưng trở nên lạnh lẽo, gã biết rõ, lúc nãy chính là do Diệp Huyền động thủ, nhưng gã lại không thể đưa ra được chứng cứ nào hết.
Gã cũng biết rõ, đội trưởng chấp pháp đội này cũng tin lời gã nói, chỉ là gã không đưa ra được chứng cứ cho nên bọn họ cũng không thể làm gì được.
- Hảo tiểu tử, ngươi chờ đó.
Tên thanh niên mũi ưng lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền tràn đầy vẻ oán độc.
- Được rồi, không có việc gì rồi thì giải tán đi, mọi người đừng có tụ tập ở đây nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội kia xua tay nói.
Chương 448 Cho hắn một quyền
- Đợi đã,
Diệp Huyền lúc này đột nhiên lại nói:
- Các vị tới đúng lúc này, có phải cửa hàng trong Mai Lý Thành các ngươi đều là hắc điếm hay không, vì sao đồ ta đã mua rồi, đã không được bảo vệ thì thôi đi, lại còn liên tục bị người khác uy hiếp, thậm chí còn bị ép giao ra thứ ta đã mua nữa? Chẳng lẽ cửa hàng trong Mai Lý Thành các ngươi buôn bán như vậy sao? Nếu là như vậy thì không bằng ăn cướp cho rồi, có khác gì cường đạo thổ phỉ đâu.
Mấy tên đội viên chấp pháp đội đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì không thể không dừng bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía lão bản của cửa hàng, lạnh lùng hỏi:
- Hắn nói đều là thật sao?
Trong lòng lão bản của cửa hàng run lên, vội vàng nói:
- Các vị đại nhân, hiểu lầm thôi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, lúc trước giao dịch chưa xong cho nên mới xảy ra chuyện loạn như vậy, ta cũng không có ép hắn giao đồ ra, hơn nữa huyền phiếu lúc trước hắn đưa cho ta, ta cũng đã trả lại cho hắn rồi.
Thấy Diệp Huyền một mực không chịu bỏ qua, trong lòng lão bản lập tức nao nao, tuy rằng gã cũng là một luyện hồn sư nhất phẩm, địa vị cao quý, nhưng lúc này chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, toàn bộ Thiên Kim Quốc đều đề cao giữ vững trật tự quy định, cửa hàng này của gã cũng không có đặc quyền gì hết.
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Hay cho một câu hãy còn chưa giao dịch xong, lúc trước giá cả đã nói rõ ràng, ngươi cũng đã nhận huyền phiếu rồi mà còn dám nói là chưa giao dịch xong, thật đúng là không biết phải trái đúng sai, điên đảo thị phi trắng đen, chẳng lẽ quy tắc giao dịch trong Mai Lý Thành các ngươi lại khác với những nơi khác của liên minh thập tam quốc hay sao?
- Ta rõ ràng là đã trả huyền phiếu lại cho ngươi rồi.
Tên lão bản cửa hàng vội nói.
- Đây chỉ là ngươi đơn phương muốn trả cho ta mà thôi, ta có đồng ý hay chưa? Nhìn thấy người khác ra giá cao hơn thì lập tức đơn phương hủy bỏ giao dịch, đòi lại đồ đã bán, tiến hành giao dịch lần nữa, ha ha, Thiên Kim Quốc quả nhiên không hổ là đệ nhất vương quốc của liên minh thập tam quốc, quả đúng là kiêu ngạo bá đạo, không kiêng nể gì hết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Ngươi ngậm máu phun người, các vị đại nhân, ta không có mà.
Lão bản cửa hàng đổ mồ hôi như mưa.
- Rốt cuộc là có hay không, vừa rồi rất nhiều người ở đây đều nhìn thấy, mấu chốt chính là lão bản cửa hàng này chỉ đổi ý tráo trở không nói, nhưng hắn còn vì muốn kiếm thêm chút tiền mà cư nhiên cấu kết với khách hàng khác uy hiếp ta, các vị đại nhân, nếu như không phải các ngươi tới thì có lẽ ta đã bị bọn họ xử lý vì không đồng ý giao dịch rồi, ta tin tưởng Mai Lý Thành, ta nghĩ Mai Lý Thành nhất định sẽ cho ta một cái công đạo.
- Ta….
Trong lòng của lão bản cửa hàng trầm xuống, không thể nói được gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội kia suy nghĩ một lát, đưa mắt nhìn quần chúng vây quanh xung quanh, lúc này mới gật đầu nói:
- Tình hình cụ thể ta đã hiểu rồi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói đi.
Diệp Huyền lập tức nói:
- Được, đa tạ vị chấp pháp đại nhân này, quả nhiên xử lý mọi chuyện vô cùng công bằng công chính, xem ra Thiên Kim Quốc không hổ là đệ nhất vương quốc, vẫn còn rất quy củ.
Nói xong, Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tên lão bản cửa hàng kia, đột nhiên nói:
- Yêu cầu đầu tiên của ta chính là muốn người này công khai xin lỗi ta trước mặt mọi người, yêu cầu thứ hai chính là phải bồi thường cho ta.
- Được.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn về phía lão bản cửa hàng:
- Còn không mau xin lỗi cho ta.
- Dạ dạ, thật xin lỗi, vừa rồi ta bị ma quỷ che mắt, kính xin các hạ đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân, cho ta một cơ hội đi.
Lão bản cửa hàng mở miệng nói, mặt đỏ lên, xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng của gã nhục nhã khỏi nói, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống cho rồi, trong lòng cũng tràn đầy oán hận Diệp Huyền: Tên xú tiểu tử chết tiệt, cư nhiên để cho ta xin lỗi ngươi trước mặt bao nhiêu người như vậy, ngươi cứ chờ đó, chỉ cần ngươi còn ở trong Mai Lý Thành này, ta mà không tìm cơ hội giết chết ngươi thì ta cũng không cần phải tiếp tục lăn lộn nữa.
Trước mặt mọi người, lão bản cửa hàng xấu hổ và tức giận nói xin lỗi xong xuôi.
- Bây giờ đã xin lỗi xong rồi, ngươi muốn bồi thường bao nhiêu tiền cứ nói đi.
Đội trưởng chấp pháp mở miệng nói.
- Ta muốn cũng không nhiều lắm, chỉ cần mười gốc tài liệu lục giai thôi.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Ồ!
Hắn vừa nói xong thì toàn trường liền xôn xao.
Đòi bồi thường mười gốc tài liệu lục giai mà còn nói không nhiều lắm? Nói đùa gì chứ, chỉ sợ bán hết cả cửa hàng này cũng không đủ tiền của mười gốc tài liệu lục giai nữa là.
- Ngươi, chuyện này không thể được….
Lão bản cửa hàng tức giận tới mức toàn thân đều run lên.
Đội trưởng chấp pháp kia nhíu mày:
- Các hạ à, yêu cầu này của ngươi cũng hơi quá đáng.
Trong lòng của gã cũng có chút khó chịu, Diệp Huyền yêu cầu bồi thường kiểu này quả thực quá mức khoa trương, cho dù có bán luôn lão bản cửa hàng cũng không đủ mà đền.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không bồi thường cũng được thôi, như vậy chỉ cần lão bản cửa hàng này để ta đánh một quyền là được rồi.
Ánh mắt của đội trưởng chấp pháp nhìn về phía Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh như băng:
- Cửa hàng ở bên trong Mai Lý Thành này tuyệt đối không cho phép động thủ, chứ đừng nói chi là giết người, lẽ nào ngươi không biết sao?
Diệp Huyền mở miệng nói:
- Chuyện này ta đương nhiên là biết, vị đại nhân này ngươi cứ yên tâm đi, ta cũng không phải muốn giết hắn, chẳng qua là muốn đánh hắn một quyền để giải cơn tức mà thôi, phải biết là nếu như không phải các vị đại nhân tới kịp thì sợ là ta không chỉ bị đánh có một quyền thôi đâu, yêu cầu này cũng không quá đáng mà, hơn nữa, lấy thực lực của ta đánh hắn một quyền, đừng nói là giết hắn, ngay cả làm hắn phun máu cũng chưa chắc đã được nữa là.
- Đương nhiên, hắn không muốn cũng được, lấy mười gốc linh dược lục giai ra bồi thường là được rồi, con người của ta vẫn luôn rất nói đạo lý.
Người xung quanh đều âm thầm câm nín, thiếu niên này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng không ngờ bụng dạ lại khó lường cỡ này, giống như tên thanh niên mũi ưng ban nãy đột nhiên phun một búng máu vậy, tuy rằng mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối là do thiếu niên này động tay động chân, bây giờ muốn đánh cho lão bản này một quyền nên lấy mười gốc tài liệu lục giai ra làm cớ, người này phỏng chừng cũng không hề đơn giản.
Chương 449 Cao thủ tụ tập (1)
Những người hiểu được chút mờ ám trong việc này đều cảm thấy bi ai thay cho lão bản cửa hàng này, chịu bị đánh một quyền, chỉ riêng thủ đoạn hung ác của người trẻ tuổi này thôi thì cũng đủ hiểu một quyền này nhất định không nhẹ nhàng gì cho cam.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn về phía lão bản cửa hàng:
- Chọn lựa thế nào thì tùy vào ngươi.
Gã không muốn quản quá nhiều, chỉ mong giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Lão bản cửa hàng cắn răng, sắc mặt thay đổi vài cái, cuối cùng hung ác nói:
- Được, ta đồng ý nhận một quyền của hắn.
- Vậy là được rồi.
Đội trưởng chấp pháp đội kia gật đầu, quay sang nói với Diệp Huyền:
- Mau tranh thủ đánh hắn một quyền đi.
Hiển nhiên, theo như gã thấy, đây chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.
Sau khi Diệp Huyền nghe thấy câu này thì bước lên không chút do dự, đánh một quyền lên ngực của lão bản cửa hàng, sau đó phủi phủi tay, lui lại một bên đứng, ôm quyền nói với đội trưởng chấp pháp đội:
- Nếu như chuyện ở chỗ này đã giải quyết xong thì ta liền cáo từ.
Đội trưởng chấp pháp đội nhìn lão bản cửa hàng vẫn bình yên vô sự, liền gật đầu, lúc này Diệp Huyền mới xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
- Tiểu tử, ngươi uy phong quá nhỉ, cứ chờ đó.
Thanh niên mũi ưng kia cũng đi theo Diệp Huyền ra ngoài, sau khi cảnh cáo một cái thì kiêu ngạo rời đi.
Diệp Huyền mặc kệ không để ý tới đối phương, cười lạnh một cái, biến mất trên đường cái.
Trong cửa hàng, một ít phục vụ viên trong cửa hàng đều xông tới:
- Lão bản, ngươi không sao chứ.
Lão bản cửa hàng lắc đầu, gã vốn cho rằng Diệp Huyền sẽ ra tay hung ác thế nào, không ngờ một quyền này đánh xuống, gã căn bản không có phản ứng gì, ngay cả đau đớn một tí cũng không có, trong lòng không khỏi cười lạnh, xem ra tên tiểu tử kia cũng chỉ hù dọa là giỏi, để cho hắn đánh thì hắn không dám mạnh tay chút nào.
- Các vị chấp pháp đại nhân, lần này làm phiền các vị vất vả rồi.
Lão bản cửa hàng chắp tay với mấy đội viên chấp pháp đội, tuy rằng chuyện này chấp pháp đội không đứng ở phía gã, nhưng sau này còn phải gặp nhau dài dài, cho nên lão bản cửa hàng này vẫn đi lên nói vài câu xã giao.
- Sau này ngươi phải chú ý một chút, đặc biệt là trong khoảng thời gian chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội thế này, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội khiến trách hai câu.
- Dạ, dạ, ta nhất định nhớ rõ.
Trong lòng lão bản cửa hàng khinh thường, nhưng vẫn làm ra vẻ thụ giáo, nhưng trong lòng thì lại đang nghĩ xem nên xử lý Diệp Huyền kiểu gì, có thể mở được cửa hàng ở bên trong Mai Lý Thành này, gã cũng là người có chút bản lĩnh, tra ra tin tức của Diệp Huyền cũng không khó khăn gì, một khi đối phương không có địa vị gì, nếu không báo thù này thì sau này gã còn lăn lộn trong Mai Lý Thành này kiểu gì nữa.
Đội trưởng chấp pháp đội sao có thể không hiểu lòng dạ của đối phương, cũng không nói gì, phất phất tay, mang theo đội viên xoay người rời đi.
Người xung quanh nhìn thấy lão bản cửa hàng này giống như không có thay đổi gì hết, lúc này cũng đều cảm thấy khá kinh ngạc, đều lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Liền ngay tại lúc này, lão bản cửa hàng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, đồng thời trên mặt của gã lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, từng tia võ hồn chi lực không ngừng tản ra khỏi đan điền của gã, giống như đang lâm vào tan vỡ.
Sắc mặt lão bản cửa hàng tái nhợt, tràn đầy hoảng sợ, chỉ thấy gã vội vàng lấy ra rất nhiều đan dược từ trên người, ném hết vào trong miệng như nhai kẹo, đồng thời hai tay liên tục đánh xuất ra thủ quyết, không ngừng phách động xung quanh cơ thể, một cỗ hồn lực tạo thành một màn phòng hộ vô hình ngăn cản võ hồn bay đi, nhưng vẫn vô dụng, trước mắt bao người, võ hồn chi lực trong cơ thể lão bản cửa hàng kia không ngừng bốc hơi, đột nhiên, một đạo võ hồn hư ảnh hình thú đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết thì liền triệt để vỡ nát, biến mất không còn gì nữa.
Võ hồn của lão bản cửa hàng khi nãy hãy còn bình thường lúc này triệt để vỡ nát, không thể nào khôi phục được nữa.
Một màn bất ngờ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ ngây người.
Bọn họ sao có thể không rõ, lão bản cửa hàng bị như vậy hoàn toàn là bởi vì một quyền của Diệp Huyền lúc nãy gây nên, trong lòng không khỏi thầm khiếp sợ, thầm nghĩ thủ đoạn của người trẻ tuổi khi nãy thật độc ác, cư nhiên lại làm ngoan tuyệt tới mức này, trực tiếp phế đi võ hồn của lão bản cửa hàng.
Đội trưởng chấp pháp đội sắp bước ra khỏi cửa hàng cũng ngừng bước, nhìn thấy một màn này thì trong mắt liền run lên, không khỏi âm thầm kinh hãi vì thủ đoạn của Diệp Huyền, tu vi của lão bản cửa hàng này gã cũng biết rõ phần nào, hơn nữa người này lại còn là một luyện hồn sư nhất phẩm, vừa rồi Diệp Huyền thần không biết quỷ không hay, cư nhiên đánh một quyền phế đi võ hồn của lão bản cửa hàng, hơn nữa còn khiến cho người khác căn bản không thể nào cảm giác ra được. Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cao tới như vậy, rõ ràng tuyệt đối có địa vị không nhỏ.
Ít nhất cũng là luyện hồn sư thiên tài của vương quốc nào đó, rất có thể chính là tuyển thủ tham dự Phù Quang Đại Hội, luyện hồn sư bình thường căn bản không thể nào làm được điều này.
Nghĩ như vậy, đội trưởng chấp pháp đội âm thầm cảm thấy may mắn với quyết định của mình khi nãy.
Luyện hồn sư là một đám người đáng sợ nhất trên đời này, những luyện hồn sư thiên tài có thể tham dự Phù Quang Đại Hội thì lại càng là báu vật của một quốc gia, tuyệt đối không thể để bị bất cứ thương tổn gì, bằng không, chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ dẫn tới xung đột giữa hai quốc gia.
Về phần lão bản của cửa hàng này, tuy rằng có thân phận cao quý, cũng có được quan hệ nhất định ở vương quốc, nhưng gã thân là đội trưởng chấp pháp đội, cũng không phải kẻ bình thường, quan trọng nhất chính là vừa rồi gã cũng làm việc theo lý, toàn bộ quá trình không dùng tới đặc quyền riêng gì hết, không sợ lão bản cửa hàng này tìm gã trả thù, dù sao đi nữa, đối phương cũng không tìm tới trên đầu gã được.
Nhưng thật ra thì tên thiếu niên mũi ưng khi nãy còn chưa kịp rời khỏi, sau khi đứng ở bên ngoài cửa hàng nhìn thấy một màn này thì trong lòng lại cực kỳ kinh hãi, gã không dám tin là Diệp Huyền cư nhiên lại ngoan lệ tới mức này, thật sự dám ra tay hủy võ hồn của lão bản này, so với thủ đoạn của gã thì không thua kém là bao.
Chương 450 Cao thủ tụ tập (2)
Thế nhưng tên tiểu tử kia lấy được Huyền Minh Thạch, lại đắc tội với mấy huynh đệ nhà mình, sớm muộn gì cũng không có quả ngon mà ăn.
Cười lạnh, tên thanh niên mũi ưng kia nháy mắt liền biến mất trong dòng người.
Diệp Huyền thì lại không đặt chuyện ở đây vào trong lòng, lấy được Huyền Minh Thạch khiến cho tâm tình của hắn rất tốt, không ngừng củng cố tu vi hồn lực của bản thân mình, trong lòng hắn có một loại cảm giác, lần Phù Quang Đại Hội này sẽ xuất hiện nguy cơ nào đó.
Thời gian hai ngày nháy mắt liền trôi qua, tới một ngày trước khi diễn ra Phù Quang Đại Hội, các đội ngũ dự thi của các quốc gia đều tụ tập lại với nhau, cùng đi tới khoảng đất trống gần Thủy Vụ Sơn Mạch, chuẩn xuất phát đi vào sơn mạch.
Thủy Vụ Sơn Mạch kéo dài mấy vạn dặm, diện tích bao la, bên trong yêu thú trải rộng, nguy cơ trùng trùng.
Chỉ mới đứng ở trước Thủy Vụ Sơn Mạch này thôi liền có một cỗ huyền khí nồng đậm tản ra từ bên trong, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái nhẹ nhàng, vô cùng thích thú.
Nhìn về phía xa, ở trong Thủy Vụ Sơn Mạch tại phía xa, có một tầng sương mù che chắn cảnh tượng xung quanh, như ẩn như hiện, giống như một loại cảm giác như mộng như thật, khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo, giống như đang được ở trong tiên cảnh.
Mà Phù Quang bí cảnh chính là ở trong một mảnh sơn cốc của Thủy Vụ Sơn Mạch này, bởi vậy cho nên Phù Quang Đại Hội mới diễn ra ở nơi này.
Bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch, yêu thú hoành hành, huyền thú ẩn hiện, vô cùng nguy hiểm.
Bất quá hơn trăm năm nay, qua nhiều lần tổ chức Phù Quang Đại Hội khiến cho các quốc gia đã tìm ra một con đường tương đối an toàn, lại có thêm các cường giả hàng đầu của vương quốc hộ tống, bình thường đều cực kỳ an toàn.
Diệp Huyền nhìn vào dãy sơn mạch nhìn như tiên cảnh kia, trong lòng cũng thầm giật mình, bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch này cho hắn một cảm giác như không ở tại nhân gian, thật không ngờ ở trong khu vực liên minh thập tam quốc vắng vẻ này, cư nhiên còn có một thánh địa xinh đẹp tới như vậy, quả là tiên cảnh chốn nhân gian.
- Ha ha, Sở Vân Phi lão đệ, mấy năm không gặp, phong thái vẫn không đổi chút nào.
Đột nhiên, một tiếng cười hào sảng truyền tới, khiến cho lỗ tai của mấy người Diệp Huyền ù lên.
Người tới cũng một thân trường bào màu xanh, long hành hổ bộ, đi đường uy vũ sinh phong, sau lưng còn vác theo một cây búa lớn, ý khí phất cao.
- Long Chiến lão ca, ngươi cũng tới à.
Sở Vân Phi nhìn thấy người này thì cũng mỉm cười bước lên nghênh đón.
Hai người nắm chặt tay, cười ha hả.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, đã lâu không gặp.
Chào hỏi với Sở Vân Phi xong thì đại hán kia quay đầu nhìn về phía mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ chào hỏi.
Khô Trần cúi người ở một bên nhẹ nhàng giới thiệu:
- Vị này chính là Long Chiến của Thạch Chân Quốc, là đệ nhất cao thủ của Thạch Chân Quốc, có quan hệ không tệ với Lưu Vân Quốc của chúng ta.
Những lời này, đương nhiên là nói cho mấy người trẻ tuổi như Diệp Huyền nghe.
Trong liên minh thập tam quốc, quan hệ rắc rối phức tạp, mấy người Diệp Huyền sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trụ cột tương lai của Lưu Vân Quốc, nói cho bọn họ biết những điều này sớm một chút thì sẽ tốt hơn.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, Long Chiến này một thân huyền khí hùng hậu và nồng đậm, so với Sở Vân Phi thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu, hơn nữa cơ nhục gân cốt lại chặt chẽ, thực lực đã ở cảnh giới võ tông tam trọng, hiển nhiên là một người có sức chiến đấu cực kỳ bưu hãn.
Những đệ nhất cao thủ của các vương quốc này hưởng hết đủ loại tư nguyên của vương quốc, công pháp và tu vi đều vô cùng đáng sợ, mặc dù võ tông bình thường Diệp Huyền cũng không để vào mắt, nhưng cường giả mạnh nhất của một quốc gia như Long Chiến thì Diệp Huyền vẫn cẩn thận dò xét một chút để phòng ngừa hậu hoạn về sau.
Những thứ khác không nói tới, Diệp Huyền ít nhất có thể cảm giác ra, cỡ như Sở Vân Phi và Long Chiến, để ở các đại tông môn hoặc đại đế quốc ở thế giới bên ngoài, tuy rằng không cách nào trở thành võ tông hàng đầu trong các tông môn và đế quốc đó, nhưng cũng thuộc hàng ưu tú.
- Xem ra luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc lần này rất ưu tú nha? Không tệ không tệ, toàn bộ tinh thần sung mãn, hy vọng lần này lưỡng quốc chúng ta có thể giành được thứ hạng tốt ở Phù Quang Đại Hội, lấy được thêm càng nhiều tài nguyên trong Phù Quang bí cảnh.
Long Chiến đưa mắt nhìn mấy luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc, mỉm cười nói lời khích lệ.
- Ha ha, chỉ đám ranh con tầm thường này mà cũng có thể gọi là ưu tú, ta thấy Lưu Vân Quốc này chính là chẳng còn người tài gì nữa rồi, không tới hai năm, chỉ sợ sẽ rớt ra khỏi hàng ngũ đại cường quốc ngay thôi, ha ha ha.
Đúng lúc này, từ phía xa liền truyền tới một giọng nói đầy mỉa mai, tràn ngập ý trào phúng, trắng trợn tới mức cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu rõ ràng.
Quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy có một đám luyện hồn sư đang từ từ đi tới, người dẫn đầu mặc trường bào màu đen, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, nụ cười cũng hết sức khó coi, lộ ra hai hàm răng vàng ố, khinh khỉnh cười nhạo, phong mang lộ rõ trên người lão giống như gai nhọn, khiến cho người khác không dám tới gần.
- Ta còn đang nói là miệng của kẻ nào thúi như vậy, hóa ra là của Tương đại răng vàng của Hỏa Ô Quốc, chậc chậc, vừa mới mở miệng một cái thì đúng là còn khiến người ta khó chịu hơn cả mùi rắm mà.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Sở Vân Phi lập tức trầm xuống, cười lạnh nói.
Người này chính là đệ nhất cao thủ của Hỏa Ô Quốc, tên gọi Tương Chính, Hỏa Ô Quốc và Lưu Vân Quốc luôn đối đầu với nhau, hai đại vương quốc mỗi năm giao chiến chết không biết bao nhiêu binh sĩ, thù hận bên trong có ngồi kể ra mười ngày mười đêm cũng không hết nổi.
Bởi vậy cho nên mỗi lần hai đại vương quốc cùng tham gia đại hội thì giữa hai bên nhất định sẽ có một trận tranh đấu.
- Chẳng lẽ điều ta nói không đúng sao? Nhìn đội ngũ của Lưu Vân Quốc các ngươi đi, đứng ở bên cạnh ngươi chính là tuyển thủ dự thi lần này đúng không, chậc chậc, bên trong còn có cả nữ nhân và trẻ con, ngay cả thiếu niên mười mấy tuổi mà cũng đưa ra dự thi cho đủ số, đây không phải hết người thì là gì? Ta thấy các ngươi nhận thua sớm một chút cho rồi, vậy còn giữ lại được chút mặt mũi, nếu không đợi tới lúc có kết quả ra thì ta sợ Lưu Vân Quốc các ngươi sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa hết.
Tên Tương Chính kia cười lạnh nói.
Bình luận facebook