-
Chương 41-45
Chương 41 : Nghiện Vợ
Hàn Thẩm ngây ngốc nhìn, hai mắt tròn xoe trông hệt như một cậu bé nghe tin nhận bánh kẹo. Anh vội vàng nắm lấy cánh tay ông bác sĩ,hỏi lại một lần nữa.
"Ông... ông nói gì cơ? Vợ... vợ tôi có thai?"
Bác sĩ gật đầu, còn chưa kịp chúc mừng anh lần nữa thì anh đã lao như bay vào trong phòng bệnh. Thi Nhi lúc này vẫn chưa hay biết chuyện gì, đã vậy còn thấy anh hớt hải như thế làm cô rất lo lắng. Cô gượng người ngồi dậy với sự trợ giúp của anh, nhìn anh hỏi.
"Hàn Thẩm? Em... em bị làm sao vậy? Em... có phải em bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng không?"
Tại sao Hàn Thẩm lại sốt sắn như vậy? Có phải mình bị bệnh nặng lắm không? Mình sắp không ổn rồi không?.
Nhìn vẻ luống cuống của Thi Nhi, anh vừa buồn cười lại vừa thấy thương. Véo nhẹ lên chóp mũi của cô, giọng anh dịu dàng vô cùng. Nơi đáy mắt là một niềm hạnh phúc vô bờ bến, không thể giấu nỗi mà hoá thành những giọt lệ, bất giác trào ra.
"Ngốc à! Em có thai rồi!"
Nhìn anh rơi nước mắt hạnh phúc, Thi Nhi ngây ngốc ra, trở nên vô cùng bối rối. Cô nhìn anh, tròn xoe mắt, nhìn anh như để khẳng định một lần nữa. Hàn Thẩm gật đầu, ôm cô vào lòng hôn ghì lên mái tóc thơm ấy. Cuối cùng thì tình yêu của họ cũng đã được đơm hoa kết trái rồi. Giọng cô nghẹn ngào, sự xúc động lẫn vui sướng như lan ra khắp cơ thể.
"Em... có thai thật sao?"
Hàn Thẩm gật đầu, anh cứ liên tục hôn lên tóc rồi hôn trán của cô như đang thể hiện tình yêu của mình.
Đưa Thi Nhi về nhà, anh thông báo chuyện này cho Chung Thất và dặn dò cậu ta nói với những người giúp việc phải hết sức cẩn thận. Cậu ta vừa nghe tin gia đình sắp chào đón thiên thần nhỏ thì chạy vòng quanh nhà như lên cơn sảng, làm Thi Nhi cười không ngơi nghỉ. Nhìn thấy cô vui như vậy, Hàn Thẩm cũng mặc cho cậu ta làm trò. Và, kết quả của việc làm trò chạy bộ đó, là một cơn thở dốc va thở không ra hơi.
Thi Nhi bây giờ không được làm bất kì việc gì cả, dù có là nấu ăn đi nữa cũng không được. Cô chỉ việc nghỉ ngơi, đi tới đi lui trong nhà để giải khuây. Người giúp việc tuyệt đối không được lau nhà khi cô đang đi lại, phải tranh thủ làm khi cô đã ngủ. Về nhà, Hàn Thẩm nghe tin cô đã ngủ từ sáng đến giờ, mà giờ đã là 8h tối rồi, anh sốt ruột chạy lên phòng. Thi Nhi vẫn đang say giấc, anh bước vội đến rồi ngồi trên giường, đỡ cô ngã vào lòng mình. Giọng anh thủ thỉ.
"Thi Nhi! Anh về rồi!"
Cô mơ màng mở mắt nhìn anh. Thấy sắc mặt anh dường như không tốt, cô liền ngồi ngay lại hỏi.
"Anh sao vậy? Công ty áp lực lắm sao?"
Hàn Thẩm lắc đầu rồi bảo.
"Không có. Thấy em ngủ nhiều quá, anh hơi lo."
Thi Nhi cười, đưa tay xoa xoa gò má của anh. Từ khi biết cô mang thai, đôi lúc cô cảm thấy anh còn nhạy cảm hơn cả mình. Anh để ý cô trong từng việc nhỏ nhặt, ở công ty thì gọi về nhà cả chục lần. Cô bảo.
"Đừng lo. Là dấu hiệu của việc mang thai thôi. Mẹ em lúc trước mang thai em cũng từng như thế mà!"
Nghe cô nói như vậy, Hàn Thẩm mới đỡ lo phần nào. Mỗi lần đến công ty, anh lại lấy ảnh mà mình đã chụp lén cô ở vườn hoa ra ngắm. Dù chỉ là chụp trộm, nhưng cô vẫn vô cùng rạng ngời và xinh đẹp. Một giọng ho khẽ vang lên, thức tỉnh anh rằng mình đang còn ở trong cuộc họp. Đa phần trong phòng họp đều là các vị trưởng bối lớn tuổi hơn, và vẫn còn một số người chưa bị anh thuyết phục nên vẫn còn rất ngoan cố. Một người trong số đó lên tiếng.
"Nếu cảm thấy ở công ty mà hồn của cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, vậy thì nên về nhà chăm vợ đi!"
Hàn Thẩm đặt điện thoại sang một bên, cười nhạt nói.
"Ừ! Phải thừa nhận rằng gần đây tôi nghiện vợ của mình thật! Một phần là do cô ấy mang thai, nên tôi không thể không quan tâm."
Bọn họ nghe xong liền bàn tán xôn xao, vì chuyện gia đình của Hàn Thẩm phức tạp thế nào họ đều biết cả. Họ cũng thừa biết Thi Nhi không hề danh chính ngôn thuận gả vào Phó gia. Nhìn thấy ánh mắt láo lia và miệng mồm của họ thì bàn tán không ngừng, anh ho một tiếng rồi bảo.
"Được rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở một chuyện. Bàn tán về tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được động đến vợ của tôi."
Anh đứng dậy, nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng với mình. Ông ta cũng là một người có gia đình hạnh phúc, và đặt biệt cũng rất nghiện vợ. Nói theo cách khác, ông ta không những nghiện vợ mà còn sợ vợ. Sau khi bị anh bóc trần sự thật này, mọi người mới nhớ ra đúng thật là như vậy. Bản tính của ông ta có chút lăng nhăng, mà vợ thì lại hung dữ như sư tử Hà Đông, vậy nên sợ cũng là lẽ thường tình.
Một vài người không nhịn được đưa tay che miệng cười làm ông ta vô cùng xấu hổ. Hàn Thẩm ngồi xuống, cười nhạt rồi bảo.
"Tôi không giông với ông. Ông sợ vợ, còn tôi... thì nghiện vợ."
Chương 42 : Anh Hùng Gặp "Anh Hùng"
"Chung Thất! Thiếu phu nhân thèm ăn chân vịt nướng, cậu ra ngoài mua đi!"
Hàn đi từ trên lầu xuống còn dẫn theo Thi Nhi. Ban đầu cô muốn anh dẫn cô đi ăn. Nhưng chỗ bán đồ nướng đông người lại có nhiều khói, không thích hợp cho phụ nữ mang thai. Vậy là Chung Thất lại trở thành tay sai vặt,ra ngoài một chuyến để mua chân vịt nướng. Thấy cậu ta chạy hớt hải như vậy, Thi Nhi cũng có chút thương cảm.
"Không cần vậy đâu mà! Nếu không đi được thì đợi khi khác chúng ta ăn."
Hàn Thẩm lắc đầu, vuốt ve gò má của cô, dịu dàng bảo.
"Không được. Em đang thèm thì phải ăn ngay, còn ăn cho con của chúng ta nữa mà?"
Thi Nhi nhìn anh, đột nhiên có chút tủi thân. Gần đây, từ sau khi mang thai thì tâm trạng cô rất hay thay đổi. Ngoài việc một ngày ngủ rất nhiều ra thì còn rất hay làm nũng với anh. Nhưng anh không cảm thấy phiền, mà còn rất thích được cưng chiều cô. Chớp chớp mắt, cô xìu giọng hỏi.
"Thế anh chỉ lo cho con chúng ta thôi à?"
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền hiểu ra cô đang ghen tị, liền bật cười lên. Lần đầu anh thấy cô như thế, hai gò má cứ phập phồng lên trông thật đáng yêu.
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền hiểu ra cô đang ghen tị, liền bật cười lên. Lần đầu anh thấy cô như thế, hai gò má cứ phập phồng lên trông thật đáng yêu.
"Coi kìa! Có người đang ghen tị với con kìa!"
Thi Nhi thẹn thùng, cô đỏ mặt rồi vùi đầu vào lòng anh, ôm anh thật chặt. Cảm giác mỗi khi ôm anh thật bình yên và ấm áp, mọi căng thẳng đều tan biến. Cả anh cũng vậy, mỗi khi ở công ty về nhà liền bước đến ôm vội lấy cô, cứ như những gánh nặng đều được xua đi hết. Họ giống như có thể bù đắp cho nhau vậy, chỉ cần ở bên nhau thì đều mang lại cho nhau cảm giác an toàn.
Đi đến một con phố đông người, Chung Thất nhanh chóng nhìn thấy quán chân vịt nướng mà Thi Nhi muốn ăn. Cậu ta vui vẻ đỗ xe ở bên đường rồi thong thả bước xuống để băng qua đường. Bên đường, Thùy Chi cũng vừa từ trong bar đi ra. Đây là nơi mà cô thường cùng những cô bạn đến chơi và tụ tập ăn uống. Chia tay đám bạn của mình, Thùy Chi vui vẻ ra về, Chung Thất cũng vừa mua xong cả một hộp chân vịt nướng. Vô tình nhìn thấy cô, cậu ta lại bị thu hút bởi dáng người thon thả từ phía sau.
Thùy Chi vừa lấy điện thoại ra định gọi taxi thì bỗng có một gã đàn ông từ đâu đi đến, người toàn mùi rượu. Ông ta trông rất lôi thôi, ăn nói vô cùng thô lỗ, đã vậy còn sờ mò cô.
"Em à! Em đẹp quá! Có muốn đi khách sạn với anh hay không?"
Hỏi xong, gã ta còn cười cho một tràn biến thái vô cùng. Thùy Chi cáu giận, tát cho gã ta một cái rõ đau rồi quát.
"Điên à? Nhìn lại mình đi xem anh có tư cách xách giày cho tôi không? Rủ tôi vào khách sạn xem anh chà bồn cầu à?"
Chung Thất không thấy rõ sự tình, chỉ thấy cô và gã đàn ông kia hình như đang xích mích. Bỗng chốc quên mất Thùy Chi không phải cô gái chân yếu tay mềm, cậu ta lập tức chạy đến mà buông luôn hộp chân vịt nướng xuống đất. Lúc này, gã đàn ông kia vừa bị tát lại còn bị mắng làm máu điên lên tận não bộ. Ông ta trừng mắt giận dữ, vung tay lên định tát vào mặt của Thùy Chi. Cô giương mắt nhìn một cách bình thản, vừa định ngầu lòi cản phá cánh tay ấy thì Chung Thất xuất hiện.
"Dừng tay!"
Thùy Chi ngẩn người ra nhìn, thấy cậu ta trước mắt mình lúc này còn ngầu hơn cả siêu anh hùng. Một cú hất mạnh đẩy ngã nhào gã đàn ông kia ra, Chung Thất lạnh lùng chỉ tay cảnh cáo.
.
"Không được động đến cô ấy!"
Gã ta lòm còm bỏ chạy, còn Thùy Chi lúc này vẫn đơ ra như tượng tạc. Cậu ta nghĩ mình đã lập công với mỹ nhân rồi, nên liền quệt mũi ra oai với cô.
"Sao? Thấy ngầu không?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, giật giật khoé môi rồi liền lạnh lùng nói.
"Không."
Cậu ta đang cười ngon lành thì im bặt, cảm giác như nguyên gáo nước lạnh vừa mới hất từ trên đầu xuống tới chân. Uổng công ra tay nghĩa hiệp, vậy mà còn bị mỹ nhân phũ phàng một cách thẳng thừng như vậy. Thùy Chi lườm cậu ta rồi bảo.
"Tôi đang rất ngầu đấy! Ai cần anh xen vào vậy?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, giật giật khoé môi rồi liền lạnh lùng nói.
"Ngầu gì? Tôi không nhảy vào thì cô bị đánh tơi bời hoa lá rồi."
Cô tức quá, đã sắp trở thành một người hùng rồi thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một tên người hùng dở hơi khác chen vào. Hung hăng dậm chân, cô lại không thương tiếc gì mà dậm vào chân của Chung Thất.
"Im đi! Nghĩ mình là anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Cậu ta ôm chân như lần trước, nhăn đến híp cả mắt lại, miệng mồm méo mó trông rất buồn cười. Nhìn cô tức tối, cậu ta ấm ức bảo.
"Nghĩ là vậy! Ai mà ngờ anh hùng lại gặp anh hùng!"
Đang nói chuyện hăng say, Chung Thất cứ như bị sét đánh trúng đầu. Cậu ta nhìn lại tay của mình rồi nhìn về phía đằng kia. Hộp chân vịt nướng nóng hổi thơm lừng bây giờ đã là quà biếu ông địa. Cậu ta bất lực, không từ mà biệt bỏ Thùy Chi đứng đó rồi chạy như bay về quán đối diện, vừa chạy vừa kêu gào lên như đang đói lắm.
"Ôi chân vịt nướng của tôi!"
Chương 43 : Kết Thân
"Này! Đi đâu vậy? Đợi tôi với!"
Thùy Chi thấy Chung Thất lao như bay, cũng liền xách giày chạy theo. Nói cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc cũng khó ai mà tin được khi thấy cô trong bộ dạng này.
Trên đường về nhà, Chung Thất không dám nghe điện thoại của Hàn Thẩm mà chỉ nhắn tin bảo mình sẽ về ngay. Cậu ta còn phải đưa cả Thùy Chi theo cùng. Vì chuyện ăn chân vịt nướng của thiếu phu nhân nhà mình quan trọng hơn nên chỉ đành đưa luôn cô ấy về nhà. Thùy Chi cũng rất nôn nóng muốn gặp vợ thiếu gia của tên ngốc bên cạnh này. Chung Thất giới thiệu thiếu phu nhân là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại rất được Hàn Thẩm yêu thương. Thùy Chi nghe xong liền bày tỏ sự ngưỡng mộ vô cùng đối với tình yêu này.
"Hạnh phúc quá! Tình yêu của họ thật là êm đềm và bình yên."
Chung Thất nghe xong câu này chỉ biết thở dài. Bình yên? Đâu dễ gì được bình yên như vậy? Đó là một cơn sóng ngầm luôn tìm ẩn xung quanh, chỉ cần giữ không vững thì nó sẽ lập tức dâng trào. Thùy Chi thấy cậu ta như vậy liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì. Nhưng mà thiếu phu nhân nhà tôi đang có thai, cô đừng hoạt bát quá đấy nhé!"
Cô nghe xong liền bĩu môi, cứ như mình là người thích gây hoạ lắm vậy.
Về nhà, vừa cùng Thùy Chi xuống xe thì đã gặp Hàn Thẩm đứng ở cửa chính. Anh đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn bọn họ với khuôn mặt lạnh lùng. Chung Thất bất giác lạnh sống lưng, cầm hộp chân vịt nướng rồi chìa ra cười sượng trân.
"Chân... chân vịt nướng đây ạ!"
Thùy Chi nhìn anh, vui vẻ thân thiện chào hỏi.
"Chào!"
Hàn Thẩm bất lực tột độ, đã mua thức ăn về trễ rồi mà còn công khai dẫn luôn một cô gái về nhà. Anh ôm trán thở dài, Thi Nhi đi từ trong nhà đi ra. Thùy Chi vừa nhìn thấy cô thì cứ như tìm được chân ái của đời mình vậy, hai mắt sáng rỡ lên. Cô ấy chạy đến bất ngờ nắm lấy tay Thi Nhi làm cô giật mình.
"Ôi! Chị là Phó thiếu phu nhân sao? Chị đẹp thật đấy!"
Hàn Thẩm bị hành động này của Thùy Chi làm cho lo lắng. Một người nghiện vợ và lo lắng cho vợ như anh tuyệt đối không thể đứng yên để cô bị cô ấy nắm tay đung đưa qua lại như vậy. Anh vội vàng gạt tay cô ấy ra, chắn trước mặt Thi Nhi rồi thờ ơ bảo.
"Vợ tôi đang mang thai, không được làm vậy đâu!"
Mời Thùy Chi vào nhà, cô ấy không những không có gì gọi là rụt rè mà ngược lại còn rất nhiệt tình. Thấy Thi Nhi ngồi bên cạnh Hàn Thẩm, vậy mà cô ấy lại nhìn vợ của người ta chằm chằm không rời mắt. Cô ấy còn tận tình rót nước giúp Thi Nhi sợ cô phải khom người lên.
Hàn Thẩm ngồi đó, nhìn thấy tất cả, mặt thì tưởng như không biến sắc nhưng từ lâu đã tối sầm. Không hiểu sao cô ấy lại có thiện cảm với vợ mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như vậy? Dù đã gặp mặt Thùy Chi hai lần và thấy cô khá thân thiện, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, kiểu như máu đa nghi lại nổi lên. Nhìn hai vợ chồng họ quan tâm nhau như vậy, hai mắt cô ấy tỏ ra ngưỡng mộ đến vô cùng. Cô ấy thốt lên.
"Anh chị xứng đôi thật đấy! Giống như sinh ra là đã dành cho nhau vậy!"
Hàn Thẩm nghe xong câu này ruột gan mát hẳn, cười ngại ngùng nắm lấy tay của Thi Nhi.
"Cảm ơn! Tôi cũng thấy như vậy!"
Sau khi tiễn Thùy Chi về, cô ấy còn phải quay lại ôm Thi Nhi một cái mới mãn nguyện. Cô cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu và thân thiện, rất bất ngờ khi một người khù khờ như Chung Thất lại làm quen được với cô nàng. Sau khi nghe Hàn Thẩm kể lại chuyện cậu ta vô tình làm hư xe của Thùy Chi, còn nói hai người họ cãi nhau như nước với lửa, Thi Nhi chỉ biết bật cười.
"Họ thật giống oan gia anh nhỉ?"
Anh nghe cảm thấy chính xác là như vậy, nên cũng gật đầu đồng ý. Thấy cô lại buồn ngủ rồi, anh liền dịu dàng bế cô lên rồi đi lên phòng. Thi Nhi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, lại còn ngủ gật trên tay của anh.
Về phần Chung Thất, cậu ta đưa Thùy Chi về đến tận cổng nhà vì xe cô ấy vẫn chưa sửa xong. Nhà cô quả nhiên là vô cùng lộng lẫy và to lớn, không khác gì Lâm gia nơi mà Hàn Thẩm ở lúc này. Chu đáo tháo dây an toà ra giúp, còn mở cửa xe để Thùy Chi bước xuống, cô cười vui vẻ nói.
"Cảm ơn nhé!"
Quản gia trong nhà lúc này bất ngờ mở cửa ra, vừa nhìn thấy Chung Thất đã bắt đầu như một cái máy ra đa thăm dò, nhìn cậu ta từ đầu tới chân. Im lặng một lúc lâu, ông quản gia lại nhìn sang Thùy Chi rồi hỏi kiểu ngập ngừng.
"Tiểu thư! Đây là..."
Biết ông ta lại suy nghĩ lung tung rồi, nên cô ấy liền cười cắt ngang.
"Bác hiểu lầm rồi! Anh ta là tài xế dự bị của con."1
Chương 44 : Sợ
"Tôi..."
Chung Thất cạn lời, vừa định giải thích thì thấy Thùy Chi ra hiệu bảo cậu ta rời đi. Vì quản gia nhà cô ấy có tính hiếu kì rất cao, cứ đứng ở đây mãi thì chắc ông ta sẽ hỏi cho tới sáng.
Ở nhà, Hàn Thẩm ngồi bên cạnh nhìn Thi Nhi ngủ, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh đưa tay vuốt ve tóc của cô, còn hôn lên đôi môi căng mọng ấy. Gần đây mọi thứ trải qua rất yên bình khiến anh đỡ lo lắng hơn, Thi Nhi đã bước vào tháng thứ 4 của thai kì, bụng càng to thì phải càng cẩn thận. Anh không lo lắng lắm về việc cô ở nhà, vì cô rất cẩn thận và anh đã dặn đi dặn lại người giúp việc rất nhiều. Việc mà anh lo lắng nhất, vẫn là hành động từ Phó gia. Tạm thời tin tức cô mang thai vẫn chưa ai để ý, nên anh cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn phải cảnh giác đề phòng.
Vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Thi Nhi. Quay người lại nhìn, anh thấy trán của cô toát mồ hôi lạnh, lại còn đang nhăn nhó trông rất khó chịu. Hàn Thẩm sốt ruột liền ngồi xuống bên mép giường, đỡ đầu cô tựa vào lòng mình.
"Thi Nhi? Em làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?"
Thi Nhi bấu lấy tay áo của anh, giọng cô trở nên yếu ớt.
"Hàn Thẩm! Bụng em... đau... đau quá..."
Anh bắt đầu lo sợ, nơi đáy mắt ấy như vừa gợn lên một đợt sóng dữ dội. Ôm lấy cô, anh chạy với tốc độ nhanh nhất xuống lầu rồi gọi.
"Chung Thất! Chung Thất!"
Cậu ta vừa về bước vào phòng nghỉ, nghe anh gọi liền chạy ra ngoài. Nhìn thấy cảnh tượng Hàn Thẩm bế Thi Nhi trên tay, sắc mặt cô còn tái nhợt như vậy khiến cậu ta hoảng hốt.
"Thiếu phu nhân sao vậy?"
"Đưa cô ấy đến bệnh viện mau!"
Trên đường đến bệnh viện, Hàn Thẩm vô cùng bấn loạn nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh để trấn an Thi Nhi. Cô không rơi vào hôn mê,mà ngược lại ôm bụng kêu đau làm anh nhói lòng. Không những vậy, cô cứ liên tục hỏi đứa bé trong bụng có làm sao không, anh chỉ biết nắm chặt tay cô rồi an ủi, nói mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không, anh lại là người lo sợ hơn ai hết, tay của anh cứ run rẩy không ngừng, tim còn đập rất nhanh. Anh hối thúc Chung Thất phải tăng tốc hết mức để đến bệnh viện, nhưng vì đường đang ở giờ cao điểm nên không thể chạy quá nhanh được.
Vừa đến bệnh viện, Hàn Thẩm liền tung cửa xe bế Thi Nhi chạy vào trong. Gặp cô y tá và một vị bác sĩ đi ra, anh liền nói bằng tất cả sự thành khẩn của mình.
"Làm ơn! Giúp vợ của tôi đi!"
Bác sĩ nhanh chóng cùng với y tá đưa Thi Nhi vào phòng cấp cứu. Hàn Thẩm và Chung Thất thì ở bên ngoài, nhìn thấy anh ngồi thất thần như vậy cũng đủ hiểu anh đang lo lắng đến mức nào. Cậu ta không dám nói gì, chỉ im lặng vỗ vai mong anh đừng lo quá. Nhưng chỉ cần anh nhớ đến bộ dạng ban nãy của Thi Nhi, tim anh cứ như muốn ngừng đập. Anh càng lo cho đứa bé bao nhiêu, thì lại càng lo cho Thi Nhi nhiều hơn bấy nhiêu.
Thi Nhi! Đừng xảy ra chuyện gì hết được không? Xin em! Anh xin em đấy!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ bước vội ra ngoài rồi tháo khẩu trang xuống. Hàn Thẩm vội vàng ngồi dậy chạy đến hỏi.
"Vợ tôi thế nào rồi bác sĩ?"
"Cô ấy bị động thai, rất may là anh đã đưa tới bệnh viện kịp thời nên cả mẹ và bé đều không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn!"
Hàn Thẩm như trút bỏ được cả một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, anh liên tục cảm ơn bác sĩ rồi vội vàng chạy vào trong. Trước khi đi, anh còn dặn Chung Thất mua cháo thịt bò nóng mang đến để sau khi Thi Nhi tỉnh lại sẽ ăn ngay. Các cô y tá ở gần đó, nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, ai cũng cảm thán rằng cô là một người vợ hạnh phúc nhất.
Ngồi bên giường bệnh, anh cứ nắm tay của Thi Nhi không rời, khi thì xoa mu bàn tay, khi thì dịu dàng hôn lên nó. Đến giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi khi nghĩ về lúc cô ôm bụng kêu đau quằn quại. Lúc ấy anh đã rưng rưng, thật sự cảm giác đau nhói trong lòng. Người mà anh yêu thương nhất thì chỉ cần nhíu mày một cái thôi anh cũng thấy lo lắng.
Thi Nhi tỉnh dậy, vừa mở mắt cô đã lo sợ mà nắm lấy tay Hàn Thẩm.
"Con của em? Con của em thế nào rồi?"
Anh vuốt vuốt vai cô, dịu dàng nói.
"Con không sao cả! Em đừng lo! Em bị động thai nên cần phải ở đây nghỉ ngơi!"
Trời cũng đã dần về khuya, Thi Nhi lo ngày mai Hàn Thẩm còn phải đi làm nên bảo anh về nhà ngủ, cô có thể ở đây một mình. Nhưng anh làm sao đi được? Để cô ở lại với Chung Thất anh còn chưa yên tâm thì nói gì đến việc ở một mình. Thế là anh nằm trên giường bệnh ngủ cùng cô, còn ôm chặt cô trong lòng, chỉ chừa khoảng trống cho chiếc bụng to tròn. Thi Nhi cảm nhận được, dường như anh đã rất lo lắng nên cô mới vùi đầu vào ngực anh.
"Em xin lỗi! Đã để anh lo lắng cho em rồi!"
Hàn Thẩm nghe cô nói như vậy, không hiểu tại sao lòng anh lại dâng trào một cảm xúc rất khó tả. Anh hôn ghì lên tóc của cô, nước mắt vô thức lăn dài nơi gò má. Chàng trai này, chỉ mau nước mắt vì cô mà thôi. Giọng anh nghèn nghẹn, cô vừa nghe đã biết anh đang khóc.
"Không sao. Nhưng mà... anh thật sự rất sợ! Anh rất sợ dù chỉ là thấy em đau đớn một chút! Anh rất sợ cảm giác phải mất em! Anh..."
Nói không nên lời nữa, anh chỉ biết hôn ghì thật lâu lên tóc của Thi Nhi để kìm nén cảm xúc. Cô xót xa ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy. Nhìn anh âu yếm, giọng cô nhẹ nhàng.
"Đừng sợ! Em yêu anh!"
Chương 45 : Nhắc Chuyện Hôn Ước
Thùy Chi bước xuống lầu, vừa định ra ngoài đến nhà Hàn Thẩm chơi thì gặp cha mình ngồi ở phòng khách. Ông ta vừa thấy cô đi tung tăng xuống đã liền hỏi.
"Con định đi đâu?"
Thùy Chi khựng lại một chút, cảm thấy lo lắng. Gần đây cô đi ra ngoài nhiều lần rồi, không biết có phải vì vậy mà cha cô mới nghiêm giọng hỏi hay không? Dương gia này chính là gia đình đã có hôn ước với Phó gia từ mấy mươi năm về trước. Khi Phó gia gặp biến cố, Dương lão gia không hề có ý định xa lánh mà còn âm thầm giúp đỡ vài lần. Mẹ của Thùy Chi lúc ấy lại bệnh nặng nên cả gia đình phải sang Mĩ để sinh sống, từ đó cũng không còn liên lạc. Bây giờ quay trở lại, mẹ cô ấy cũng đã mất được 2 năm, chỉ còn mỗi mình Dương lão gia, nhưng mối hôn ước ngày nào vẫn còn là một sự canh cánh trong lòng.
Ông ta nghe được thông tin đứa con trai đầu của Phó gia mà ngày xưa có hôn ước với Thùy Chi không hề bị ngốc mà còn đang tiếp quản toàn bộ công ty của nhà ngoại. Lâm gia lại là một thế lực hùng mạnh và giàu có, thời cơ này dĩ nhiên không thể bỏ qua. Thùy Chi thấy cha mình cứ im im không nói gì, cô ấy vội vàng nói.
"Con đi chơi với bạn thôi ạ! Một lát sẽ về ngay!"
"Là cậu thanh niên hôm qua à?"
Thùy Chi đứng hình, lúc này mới đánh mắt liếc sang quản gia ở gần đó. Chuyện mà Chung Thất đưa cô về đã bị ông ấy nhiều chuyện với cha mình. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ông ấy vẫn không bỏ được thói quen nhiều chuyện của mình. Cô ấy cười cười, giải thích ngay.
"Không phải đâu ạ! Thật ra anh ta chỉ là tốt bụng đưa con về nhà thôi, vì xe con chưa sửa xong ấy mà!"
Dương lão gia nhìn Thùy Chi chằm chằm, chỉ nhắc nhở cô một câu.
"Đừng quên chuyện cha đã nói với con về hôn ước giữa ta và Phó gia. Cậu thanh niên đó, không xứng với con đâu!"
Đứng nhìn bóng lưng của ông đi lên lầu, Thùy Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tại sao nhất định phải lấy người có thân phận và địa vị giống như mình? Tại sao lại phải chọn một người mình chưa từng gặp mặt để kết hôn mặc dù khách có tình yêu? Cô không thích như vậy một chút nào cả. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn bực, ra ngoài gọi điện cho Chung Thất đến đón mình đi chơi, đúng danh nghĩa là tài xế dự bị. Nào ngờ, Chung Thất lại không chịu đi, nói cho cô biết chuyện Thi Nhi đang ở trong bệnh viện vì bị động thai, phải cùng Hàn Thẩm chăm sóc. Thùy Chi nghe xong tức tốc đón taxi vào trong bệnh viện.
Tại bệnh viện, Thi Nhi đã ổn hơn rồi nhưng Hàn Thẩm vẫn không chịu rời mắt dù chỉ một bước. Anh không đi làm, ngủ cũng ít đi, còn mag cả hồ sơ tài liệu của mình vào bệnh viện để làm. Cô nhìn anh mà xót vô cùng.
"Hàn Thẩm! Hay là anh về nhà nghĩ đi! Được không?"
Anh vừa miệt mài với công việc, lại còn đặt cô nằm ở trên đùi của mình đã gần một tiếng rồi, nhẹ giọng bảo.
"Không được! Còn hôm nay nữa thôi là em xuất viện rồi, anh ở đây với em rồi đợi đưa em về nhà!"
Thùy Chi theo lời Chung Thất đến bệnh viện thăm Thi Nhi, còn mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây đầy đủ các thứ. Vừa đẩy cửa vui vẻ bước vào, cô ấy đã gặp phải cảnh tượng này. Cô ấy bối rối che mặt.
"Ôi trời ơi! Chưa gì đã ăn cẩu lương rồi!"
Cả Thi Nhi và Hàn Thẩm đều giật mình, hỏi ra mới biết là Chung Thất chỉ chỗ cho cô ấy đến đây. Hàn Thẩm đành phải dìu Thi Nhi ngồi tựa lưng vào thành giường, còn anh thì sang ghế sô pha ngồi tiếp tục công việc.
"Cảm ơn em đã đến thăm chị!"
Thùy Chi vừa gọt táo cho cô vừa cười vui vẻ nói.
"Không có gì đâu ạ! Nghe tin chị bị như vậy em đã rất lo đấy!"
Hàn Thẩm nghe vậy liền xì một cái, mắng thầm ở trong bụng. Chắc chỉ mình Thùy Chi biết lo thôi còn anh thì không à? Anh còn lo lắng hơn rất nhiều, đứng ngồi không yên. Nhìn thấy tình cảm của hai người họ như vậy, Thùy Chi vô cùng cảm kích. Cô ấy bảo Thi Nhi thật hạnh phúc khi có được một người chồng yêu thương mình hết mực. Nghĩ đến đây, Thùy Chi lại thở dài, nhớ đến những lời mà cha mình đã nói, còn kéo cả Chung Thất vào chuyện này. Hàn Thẩm lúc này vẫn không để ý mấy, vẫn vừa ngồi làm việc vừa nghe họ nói chuyện. Thi Nhi hỏi.
"Sao vậy? Em có tâm sự gì sao?"
Thùy Chi buồn giọng.
"Chị thì hạnh phúc rồi, còn em thì... cứ bị cha ép phải lấy người có hôn ước. Mà em còn không biết người đó ra sao, thế nào."
Thi Nhi nghe xong liền vô tình thấy Hàn Thẩm có chút không tốt, vì cô nhớ đến lời Phó lão gia đã nói, anh cũng từng có hôn ước. Nhưng Thùy Chi vốn đâu biết gì, cứ luyên thuyên mãi thôi.
"Còn nói cái gì mà... anh ta là đại thiếu gia của Phó gia, còn thừa hưởng tài sản của nhà ngoại là Lâm gia gì đó. Em nghe mà nhức cả đầu!"
Đây mới là câu nói khiến cô thật sự bị chấn động. Cô đơ cả mặt nhìn Thùy Chi, hoá ra cô gái này chính là cô gái đã có hôn ước với Hàn Thẩm, lại còn ngồi ngay trước mặt cô như vậy. Hàn Thẩm vừa nghe những lời này xong, thấy Thi Nhi đang bị kích động mà liền ném hết tài liệu sang một góc, đứng dậy bảo Thùy Chi.
"Ra ngoài."
Cô ấy đột nhiên bị anh lớn tiếng doạ giật mình. Còn anh, vẫn với ánh mắt lạnh lùng lẫn giận dữ ấy, chỉ tay về phía cửa rồi nhìn cô ấy.
"Tôi nói cô ra ngoài ngay."
Hàn Thẩm ngây ngốc nhìn, hai mắt tròn xoe trông hệt như một cậu bé nghe tin nhận bánh kẹo. Anh vội vàng nắm lấy cánh tay ông bác sĩ,hỏi lại một lần nữa.
"Ông... ông nói gì cơ? Vợ... vợ tôi có thai?"
Bác sĩ gật đầu, còn chưa kịp chúc mừng anh lần nữa thì anh đã lao như bay vào trong phòng bệnh. Thi Nhi lúc này vẫn chưa hay biết chuyện gì, đã vậy còn thấy anh hớt hải như thế làm cô rất lo lắng. Cô gượng người ngồi dậy với sự trợ giúp của anh, nhìn anh hỏi.
"Hàn Thẩm? Em... em bị làm sao vậy? Em... có phải em bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng không?"
Tại sao Hàn Thẩm lại sốt sắn như vậy? Có phải mình bị bệnh nặng lắm không? Mình sắp không ổn rồi không?.
Nhìn vẻ luống cuống của Thi Nhi, anh vừa buồn cười lại vừa thấy thương. Véo nhẹ lên chóp mũi của cô, giọng anh dịu dàng vô cùng. Nơi đáy mắt là một niềm hạnh phúc vô bờ bến, không thể giấu nỗi mà hoá thành những giọt lệ, bất giác trào ra.
"Ngốc à! Em có thai rồi!"
Nhìn anh rơi nước mắt hạnh phúc, Thi Nhi ngây ngốc ra, trở nên vô cùng bối rối. Cô nhìn anh, tròn xoe mắt, nhìn anh như để khẳng định một lần nữa. Hàn Thẩm gật đầu, ôm cô vào lòng hôn ghì lên mái tóc thơm ấy. Cuối cùng thì tình yêu của họ cũng đã được đơm hoa kết trái rồi. Giọng cô nghẹn ngào, sự xúc động lẫn vui sướng như lan ra khắp cơ thể.
"Em... có thai thật sao?"
Hàn Thẩm gật đầu, anh cứ liên tục hôn lên tóc rồi hôn trán của cô như đang thể hiện tình yêu của mình.
Đưa Thi Nhi về nhà, anh thông báo chuyện này cho Chung Thất và dặn dò cậu ta nói với những người giúp việc phải hết sức cẩn thận. Cậu ta vừa nghe tin gia đình sắp chào đón thiên thần nhỏ thì chạy vòng quanh nhà như lên cơn sảng, làm Thi Nhi cười không ngơi nghỉ. Nhìn thấy cô vui như vậy, Hàn Thẩm cũng mặc cho cậu ta làm trò. Và, kết quả của việc làm trò chạy bộ đó, là một cơn thở dốc va thở không ra hơi.
Thi Nhi bây giờ không được làm bất kì việc gì cả, dù có là nấu ăn đi nữa cũng không được. Cô chỉ việc nghỉ ngơi, đi tới đi lui trong nhà để giải khuây. Người giúp việc tuyệt đối không được lau nhà khi cô đang đi lại, phải tranh thủ làm khi cô đã ngủ. Về nhà, Hàn Thẩm nghe tin cô đã ngủ từ sáng đến giờ, mà giờ đã là 8h tối rồi, anh sốt ruột chạy lên phòng. Thi Nhi vẫn đang say giấc, anh bước vội đến rồi ngồi trên giường, đỡ cô ngã vào lòng mình. Giọng anh thủ thỉ.
"Thi Nhi! Anh về rồi!"
Cô mơ màng mở mắt nhìn anh. Thấy sắc mặt anh dường như không tốt, cô liền ngồi ngay lại hỏi.
"Anh sao vậy? Công ty áp lực lắm sao?"
Hàn Thẩm lắc đầu rồi bảo.
"Không có. Thấy em ngủ nhiều quá, anh hơi lo."
Thi Nhi cười, đưa tay xoa xoa gò má của anh. Từ khi biết cô mang thai, đôi lúc cô cảm thấy anh còn nhạy cảm hơn cả mình. Anh để ý cô trong từng việc nhỏ nhặt, ở công ty thì gọi về nhà cả chục lần. Cô bảo.
"Đừng lo. Là dấu hiệu của việc mang thai thôi. Mẹ em lúc trước mang thai em cũng từng như thế mà!"
Nghe cô nói như vậy, Hàn Thẩm mới đỡ lo phần nào. Mỗi lần đến công ty, anh lại lấy ảnh mà mình đã chụp lén cô ở vườn hoa ra ngắm. Dù chỉ là chụp trộm, nhưng cô vẫn vô cùng rạng ngời và xinh đẹp. Một giọng ho khẽ vang lên, thức tỉnh anh rằng mình đang còn ở trong cuộc họp. Đa phần trong phòng họp đều là các vị trưởng bối lớn tuổi hơn, và vẫn còn một số người chưa bị anh thuyết phục nên vẫn còn rất ngoan cố. Một người trong số đó lên tiếng.
"Nếu cảm thấy ở công ty mà hồn của cậu chỉ quanh quẩn ở nhà, vậy thì nên về nhà chăm vợ đi!"
Hàn Thẩm đặt điện thoại sang một bên, cười nhạt nói.
"Ừ! Phải thừa nhận rằng gần đây tôi nghiện vợ của mình thật! Một phần là do cô ấy mang thai, nên tôi không thể không quan tâm."
Bọn họ nghe xong liền bàn tán xôn xao, vì chuyện gia đình của Hàn Thẩm phức tạp thế nào họ đều biết cả. Họ cũng thừa biết Thi Nhi không hề danh chính ngôn thuận gả vào Phó gia. Nhìn thấy ánh mắt láo lia và miệng mồm của họ thì bàn tán không ngừng, anh ho một tiếng rồi bảo.
"Được rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở một chuyện. Bàn tán về tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được động đến vợ của tôi."
Anh đứng dậy, nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng với mình. Ông ta cũng là một người có gia đình hạnh phúc, và đặt biệt cũng rất nghiện vợ. Nói theo cách khác, ông ta không những nghiện vợ mà còn sợ vợ. Sau khi bị anh bóc trần sự thật này, mọi người mới nhớ ra đúng thật là như vậy. Bản tính của ông ta có chút lăng nhăng, mà vợ thì lại hung dữ như sư tử Hà Đông, vậy nên sợ cũng là lẽ thường tình.
Một vài người không nhịn được đưa tay che miệng cười làm ông ta vô cùng xấu hổ. Hàn Thẩm ngồi xuống, cười nhạt rồi bảo.
"Tôi không giông với ông. Ông sợ vợ, còn tôi... thì nghiện vợ."
Chương 42 : Anh Hùng Gặp "Anh Hùng"
"Chung Thất! Thiếu phu nhân thèm ăn chân vịt nướng, cậu ra ngoài mua đi!"
Hàn đi từ trên lầu xuống còn dẫn theo Thi Nhi. Ban đầu cô muốn anh dẫn cô đi ăn. Nhưng chỗ bán đồ nướng đông người lại có nhiều khói, không thích hợp cho phụ nữ mang thai. Vậy là Chung Thất lại trở thành tay sai vặt,ra ngoài một chuyến để mua chân vịt nướng. Thấy cậu ta chạy hớt hải như vậy, Thi Nhi cũng có chút thương cảm.
"Không cần vậy đâu mà! Nếu không đi được thì đợi khi khác chúng ta ăn."
Hàn Thẩm lắc đầu, vuốt ve gò má của cô, dịu dàng bảo.
"Không được. Em đang thèm thì phải ăn ngay, còn ăn cho con của chúng ta nữa mà?"
Thi Nhi nhìn anh, đột nhiên có chút tủi thân. Gần đây, từ sau khi mang thai thì tâm trạng cô rất hay thay đổi. Ngoài việc một ngày ngủ rất nhiều ra thì còn rất hay làm nũng với anh. Nhưng anh không cảm thấy phiền, mà còn rất thích được cưng chiều cô. Chớp chớp mắt, cô xìu giọng hỏi.
"Thế anh chỉ lo cho con chúng ta thôi à?"
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền hiểu ra cô đang ghen tị, liền bật cười lên. Lần đầu anh thấy cô như thế, hai gò má cứ phập phồng lên trông thật đáng yêu.
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền hiểu ra cô đang ghen tị, liền bật cười lên. Lần đầu anh thấy cô như thế, hai gò má cứ phập phồng lên trông thật đáng yêu.
"Coi kìa! Có người đang ghen tị với con kìa!"
Thi Nhi thẹn thùng, cô đỏ mặt rồi vùi đầu vào lòng anh, ôm anh thật chặt. Cảm giác mỗi khi ôm anh thật bình yên và ấm áp, mọi căng thẳng đều tan biến. Cả anh cũng vậy, mỗi khi ở công ty về nhà liền bước đến ôm vội lấy cô, cứ như những gánh nặng đều được xua đi hết. Họ giống như có thể bù đắp cho nhau vậy, chỉ cần ở bên nhau thì đều mang lại cho nhau cảm giác an toàn.
Đi đến một con phố đông người, Chung Thất nhanh chóng nhìn thấy quán chân vịt nướng mà Thi Nhi muốn ăn. Cậu ta vui vẻ đỗ xe ở bên đường rồi thong thả bước xuống để băng qua đường. Bên đường, Thùy Chi cũng vừa từ trong bar đi ra. Đây là nơi mà cô thường cùng những cô bạn đến chơi và tụ tập ăn uống. Chia tay đám bạn của mình, Thùy Chi vui vẻ ra về, Chung Thất cũng vừa mua xong cả một hộp chân vịt nướng. Vô tình nhìn thấy cô, cậu ta lại bị thu hút bởi dáng người thon thả từ phía sau.
Thùy Chi vừa lấy điện thoại ra định gọi taxi thì bỗng có một gã đàn ông từ đâu đi đến, người toàn mùi rượu. Ông ta trông rất lôi thôi, ăn nói vô cùng thô lỗ, đã vậy còn sờ mò cô.
"Em à! Em đẹp quá! Có muốn đi khách sạn với anh hay không?"
Hỏi xong, gã ta còn cười cho một tràn biến thái vô cùng. Thùy Chi cáu giận, tát cho gã ta một cái rõ đau rồi quát.
"Điên à? Nhìn lại mình đi xem anh có tư cách xách giày cho tôi không? Rủ tôi vào khách sạn xem anh chà bồn cầu à?"
Chung Thất không thấy rõ sự tình, chỉ thấy cô và gã đàn ông kia hình như đang xích mích. Bỗng chốc quên mất Thùy Chi không phải cô gái chân yếu tay mềm, cậu ta lập tức chạy đến mà buông luôn hộp chân vịt nướng xuống đất. Lúc này, gã đàn ông kia vừa bị tát lại còn bị mắng làm máu điên lên tận não bộ. Ông ta trừng mắt giận dữ, vung tay lên định tát vào mặt của Thùy Chi. Cô giương mắt nhìn một cách bình thản, vừa định ngầu lòi cản phá cánh tay ấy thì Chung Thất xuất hiện.
"Dừng tay!"
Thùy Chi ngẩn người ra nhìn, thấy cậu ta trước mắt mình lúc này còn ngầu hơn cả siêu anh hùng. Một cú hất mạnh đẩy ngã nhào gã đàn ông kia ra, Chung Thất lạnh lùng chỉ tay cảnh cáo.
.
"Không được động đến cô ấy!"
Gã ta lòm còm bỏ chạy, còn Thùy Chi lúc này vẫn đơ ra như tượng tạc. Cậu ta nghĩ mình đã lập công với mỹ nhân rồi, nên liền quệt mũi ra oai với cô.
"Sao? Thấy ngầu không?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, giật giật khoé môi rồi liền lạnh lùng nói.
"Không."
Cậu ta đang cười ngon lành thì im bặt, cảm giác như nguyên gáo nước lạnh vừa mới hất từ trên đầu xuống tới chân. Uổng công ra tay nghĩa hiệp, vậy mà còn bị mỹ nhân phũ phàng một cách thẳng thừng như vậy. Thùy Chi lườm cậu ta rồi bảo.
"Tôi đang rất ngầu đấy! Ai cần anh xen vào vậy?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, giật giật khoé môi rồi liền lạnh lùng nói.
"Ngầu gì? Tôi không nhảy vào thì cô bị đánh tơi bời hoa lá rồi."
Cô tức quá, đã sắp trở thành một người hùng rồi thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một tên người hùng dở hơi khác chen vào. Hung hăng dậm chân, cô lại không thương tiếc gì mà dậm vào chân của Chung Thất.
"Im đi! Nghĩ mình là anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Cậu ta ôm chân như lần trước, nhăn đến híp cả mắt lại, miệng mồm méo mó trông rất buồn cười. Nhìn cô tức tối, cậu ta ấm ức bảo.
"Nghĩ là vậy! Ai mà ngờ anh hùng lại gặp anh hùng!"
Đang nói chuyện hăng say, Chung Thất cứ như bị sét đánh trúng đầu. Cậu ta nhìn lại tay của mình rồi nhìn về phía đằng kia. Hộp chân vịt nướng nóng hổi thơm lừng bây giờ đã là quà biếu ông địa. Cậu ta bất lực, không từ mà biệt bỏ Thùy Chi đứng đó rồi chạy như bay về quán đối diện, vừa chạy vừa kêu gào lên như đang đói lắm.
"Ôi chân vịt nướng của tôi!"
Chương 43 : Kết Thân
"Này! Đi đâu vậy? Đợi tôi với!"
Thùy Chi thấy Chung Thất lao như bay, cũng liền xách giày chạy theo. Nói cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc cũng khó ai mà tin được khi thấy cô trong bộ dạng này.
Trên đường về nhà, Chung Thất không dám nghe điện thoại của Hàn Thẩm mà chỉ nhắn tin bảo mình sẽ về ngay. Cậu ta còn phải đưa cả Thùy Chi theo cùng. Vì chuyện ăn chân vịt nướng của thiếu phu nhân nhà mình quan trọng hơn nên chỉ đành đưa luôn cô ấy về nhà. Thùy Chi cũng rất nôn nóng muốn gặp vợ thiếu gia của tên ngốc bên cạnh này. Chung Thất giới thiệu thiếu phu nhân là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại rất được Hàn Thẩm yêu thương. Thùy Chi nghe xong liền bày tỏ sự ngưỡng mộ vô cùng đối với tình yêu này.
"Hạnh phúc quá! Tình yêu của họ thật là êm đềm và bình yên."
Chung Thất nghe xong câu này chỉ biết thở dài. Bình yên? Đâu dễ gì được bình yên như vậy? Đó là một cơn sóng ngầm luôn tìm ẩn xung quanh, chỉ cần giữ không vững thì nó sẽ lập tức dâng trào. Thùy Chi thấy cậu ta như vậy liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì. Nhưng mà thiếu phu nhân nhà tôi đang có thai, cô đừng hoạt bát quá đấy nhé!"
Cô nghe xong liền bĩu môi, cứ như mình là người thích gây hoạ lắm vậy.
Về nhà, vừa cùng Thùy Chi xuống xe thì đã gặp Hàn Thẩm đứng ở cửa chính. Anh đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn bọn họ với khuôn mặt lạnh lùng. Chung Thất bất giác lạnh sống lưng, cầm hộp chân vịt nướng rồi chìa ra cười sượng trân.
"Chân... chân vịt nướng đây ạ!"
Thùy Chi nhìn anh, vui vẻ thân thiện chào hỏi.
"Chào!"
Hàn Thẩm bất lực tột độ, đã mua thức ăn về trễ rồi mà còn công khai dẫn luôn một cô gái về nhà. Anh ôm trán thở dài, Thi Nhi đi từ trong nhà đi ra. Thùy Chi vừa nhìn thấy cô thì cứ như tìm được chân ái của đời mình vậy, hai mắt sáng rỡ lên. Cô ấy chạy đến bất ngờ nắm lấy tay Thi Nhi làm cô giật mình.
"Ôi! Chị là Phó thiếu phu nhân sao? Chị đẹp thật đấy!"
Hàn Thẩm bị hành động này của Thùy Chi làm cho lo lắng. Một người nghiện vợ và lo lắng cho vợ như anh tuyệt đối không thể đứng yên để cô bị cô ấy nắm tay đung đưa qua lại như vậy. Anh vội vàng gạt tay cô ấy ra, chắn trước mặt Thi Nhi rồi thờ ơ bảo.
"Vợ tôi đang mang thai, không được làm vậy đâu!"
Mời Thùy Chi vào nhà, cô ấy không những không có gì gọi là rụt rè mà ngược lại còn rất nhiệt tình. Thấy Thi Nhi ngồi bên cạnh Hàn Thẩm, vậy mà cô ấy lại nhìn vợ của người ta chằm chằm không rời mắt. Cô ấy còn tận tình rót nước giúp Thi Nhi sợ cô phải khom người lên.
Hàn Thẩm ngồi đó, nhìn thấy tất cả, mặt thì tưởng như không biến sắc nhưng từ lâu đã tối sầm. Không hiểu sao cô ấy lại có thiện cảm với vợ mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như vậy? Dù đã gặp mặt Thùy Chi hai lần và thấy cô khá thân thiện, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, kiểu như máu đa nghi lại nổi lên. Nhìn hai vợ chồng họ quan tâm nhau như vậy, hai mắt cô ấy tỏ ra ngưỡng mộ đến vô cùng. Cô ấy thốt lên.
"Anh chị xứng đôi thật đấy! Giống như sinh ra là đã dành cho nhau vậy!"
Hàn Thẩm nghe xong câu này ruột gan mát hẳn, cười ngại ngùng nắm lấy tay của Thi Nhi.
"Cảm ơn! Tôi cũng thấy như vậy!"
Sau khi tiễn Thùy Chi về, cô ấy còn phải quay lại ôm Thi Nhi một cái mới mãn nguyện. Cô cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu và thân thiện, rất bất ngờ khi một người khù khờ như Chung Thất lại làm quen được với cô nàng. Sau khi nghe Hàn Thẩm kể lại chuyện cậu ta vô tình làm hư xe của Thùy Chi, còn nói hai người họ cãi nhau như nước với lửa, Thi Nhi chỉ biết bật cười.
"Họ thật giống oan gia anh nhỉ?"
Anh nghe cảm thấy chính xác là như vậy, nên cũng gật đầu đồng ý. Thấy cô lại buồn ngủ rồi, anh liền dịu dàng bế cô lên rồi đi lên phòng. Thi Nhi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, lại còn ngủ gật trên tay của anh.
Về phần Chung Thất, cậu ta đưa Thùy Chi về đến tận cổng nhà vì xe cô ấy vẫn chưa sửa xong. Nhà cô quả nhiên là vô cùng lộng lẫy và to lớn, không khác gì Lâm gia nơi mà Hàn Thẩm ở lúc này. Chu đáo tháo dây an toà ra giúp, còn mở cửa xe để Thùy Chi bước xuống, cô cười vui vẻ nói.
"Cảm ơn nhé!"
Quản gia trong nhà lúc này bất ngờ mở cửa ra, vừa nhìn thấy Chung Thất đã bắt đầu như một cái máy ra đa thăm dò, nhìn cậu ta từ đầu tới chân. Im lặng một lúc lâu, ông quản gia lại nhìn sang Thùy Chi rồi hỏi kiểu ngập ngừng.
"Tiểu thư! Đây là..."
Biết ông ta lại suy nghĩ lung tung rồi, nên cô ấy liền cười cắt ngang.
"Bác hiểu lầm rồi! Anh ta là tài xế dự bị của con."1
Chương 44 : Sợ
"Tôi..."
Chung Thất cạn lời, vừa định giải thích thì thấy Thùy Chi ra hiệu bảo cậu ta rời đi. Vì quản gia nhà cô ấy có tính hiếu kì rất cao, cứ đứng ở đây mãi thì chắc ông ta sẽ hỏi cho tới sáng.
Ở nhà, Hàn Thẩm ngồi bên cạnh nhìn Thi Nhi ngủ, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh đưa tay vuốt ve tóc của cô, còn hôn lên đôi môi căng mọng ấy. Gần đây mọi thứ trải qua rất yên bình khiến anh đỡ lo lắng hơn, Thi Nhi đã bước vào tháng thứ 4 của thai kì, bụng càng to thì phải càng cẩn thận. Anh không lo lắng lắm về việc cô ở nhà, vì cô rất cẩn thận và anh đã dặn đi dặn lại người giúp việc rất nhiều. Việc mà anh lo lắng nhất, vẫn là hành động từ Phó gia. Tạm thời tin tức cô mang thai vẫn chưa ai để ý, nên anh cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn phải cảnh giác đề phòng.
Vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Thi Nhi. Quay người lại nhìn, anh thấy trán của cô toát mồ hôi lạnh, lại còn đang nhăn nhó trông rất khó chịu. Hàn Thẩm sốt ruột liền ngồi xuống bên mép giường, đỡ đầu cô tựa vào lòng mình.
"Thi Nhi? Em làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?"
Thi Nhi bấu lấy tay áo của anh, giọng cô trở nên yếu ớt.
"Hàn Thẩm! Bụng em... đau... đau quá..."
Anh bắt đầu lo sợ, nơi đáy mắt ấy như vừa gợn lên một đợt sóng dữ dội. Ôm lấy cô, anh chạy với tốc độ nhanh nhất xuống lầu rồi gọi.
"Chung Thất! Chung Thất!"
Cậu ta vừa về bước vào phòng nghỉ, nghe anh gọi liền chạy ra ngoài. Nhìn thấy cảnh tượng Hàn Thẩm bế Thi Nhi trên tay, sắc mặt cô còn tái nhợt như vậy khiến cậu ta hoảng hốt.
"Thiếu phu nhân sao vậy?"
"Đưa cô ấy đến bệnh viện mau!"
Trên đường đến bệnh viện, Hàn Thẩm vô cùng bấn loạn nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh để trấn an Thi Nhi. Cô không rơi vào hôn mê,mà ngược lại ôm bụng kêu đau làm anh nhói lòng. Không những vậy, cô cứ liên tục hỏi đứa bé trong bụng có làm sao không, anh chỉ biết nắm chặt tay cô rồi an ủi, nói mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không, anh lại là người lo sợ hơn ai hết, tay của anh cứ run rẩy không ngừng, tim còn đập rất nhanh. Anh hối thúc Chung Thất phải tăng tốc hết mức để đến bệnh viện, nhưng vì đường đang ở giờ cao điểm nên không thể chạy quá nhanh được.
Vừa đến bệnh viện, Hàn Thẩm liền tung cửa xe bế Thi Nhi chạy vào trong. Gặp cô y tá và một vị bác sĩ đi ra, anh liền nói bằng tất cả sự thành khẩn của mình.
"Làm ơn! Giúp vợ của tôi đi!"
Bác sĩ nhanh chóng cùng với y tá đưa Thi Nhi vào phòng cấp cứu. Hàn Thẩm và Chung Thất thì ở bên ngoài, nhìn thấy anh ngồi thất thần như vậy cũng đủ hiểu anh đang lo lắng đến mức nào. Cậu ta không dám nói gì, chỉ im lặng vỗ vai mong anh đừng lo quá. Nhưng chỉ cần anh nhớ đến bộ dạng ban nãy của Thi Nhi, tim anh cứ như muốn ngừng đập. Anh càng lo cho đứa bé bao nhiêu, thì lại càng lo cho Thi Nhi nhiều hơn bấy nhiêu.
Thi Nhi! Đừng xảy ra chuyện gì hết được không? Xin em! Anh xin em đấy!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ bước vội ra ngoài rồi tháo khẩu trang xuống. Hàn Thẩm vội vàng ngồi dậy chạy đến hỏi.
"Vợ tôi thế nào rồi bác sĩ?"
"Cô ấy bị động thai, rất may là anh đã đưa tới bệnh viện kịp thời nên cả mẹ và bé đều không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn!"
Hàn Thẩm như trút bỏ được cả một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, anh liên tục cảm ơn bác sĩ rồi vội vàng chạy vào trong. Trước khi đi, anh còn dặn Chung Thất mua cháo thịt bò nóng mang đến để sau khi Thi Nhi tỉnh lại sẽ ăn ngay. Các cô y tá ở gần đó, nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, ai cũng cảm thán rằng cô là một người vợ hạnh phúc nhất.
Ngồi bên giường bệnh, anh cứ nắm tay của Thi Nhi không rời, khi thì xoa mu bàn tay, khi thì dịu dàng hôn lên nó. Đến giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi khi nghĩ về lúc cô ôm bụng kêu đau quằn quại. Lúc ấy anh đã rưng rưng, thật sự cảm giác đau nhói trong lòng. Người mà anh yêu thương nhất thì chỉ cần nhíu mày một cái thôi anh cũng thấy lo lắng.
Thi Nhi tỉnh dậy, vừa mở mắt cô đã lo sợ mà nắm lấy tay Hàn Thẩm.
"Con của em? Con của em thế nào rồi?"
Anh vuốt vuốt vai cô, dịu dàng nói.
"Con không sao cả! Em đừng lo! Em bị động thai nên cần phải ở đây nghỉ ngơi!"
Trời cũng đã dần về khuya, Thi Nhi lo ngày mai Hàn Thẩm còn phải đi làm nên bảo anh về nhà ngủ, cô có thể ở đây một mình. Nhưng anh làm sao đi được? Để cô ở lại với Chung Thất anh còn chưa yên tâm thì nói gì đến việc ở một mình. Thế là anh nằm trên giường bệnh ngủ cùng cô, còn ôm chặt cô trong lòng, chỉ chừa khoảng trống cho chiếc bụng to tròn. Thi Nhi cảm nhận được, dường như anh đã rất lo lắng nên cô mới vùi đầu vào ngực anh.
"Em xin lỗi! Đã để anh lo lắng cho em rồi!"
Hàn Thẩm nghe cô nói như vậy, không hiểu tại sao lòng anh lại dâng trào một cảm xúc rất khó tả. Anh hôn ghì lên tóc của cô, nước mắt vô thức lăn dài nơi gò má. Chàng trai này, chỉ mau nước mắt vì cô mà thôi. Giọng anh nghèn nghẹn, cô vừa nghe đã biết anh đang khóc.
"Không sao. Nhưng mà... anh thật sự rất sợ! Anh rất sợ dù chỉ là thấy em đau đớn một chút! Anh rất sợ cảm giác phải mất em! Anh..."
Nói không nên lời nữa, anh chỉ biết hôn ghì thật lâu lên tóc của Thi Nhi để kìm nén cảm xúc. Cô xót xa ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy. Nhìn anh âu yếm, giọng cô nhẹ nhàng.
"Đừng sợ! Em yêu anh!"
Chương 45 : Nhắc Chuyện Hôn Ước
Thùy Chi bước xuống lầu, vừa định ra ngoài đến nhà Hàn Thẩm chơi thì gặp cha mình ngồi ở phòng khách. Ông ta vừa thấy cô đi tung tăng xuống đã liền hỏi.
"Con định đi đâu?"
Thùy Chi khựng lại một chút, cảm thấy lo lắng. Gần đây cô đi ra ngoài nhiều lần rồi, không biết có phải vì vậy mà cha cô mới nghiêm giọng hỏi hay không? Dương gia này chính là gia đình đã có hôn ước với Phó gia từ mấy mươi năm về trước. Khi Phó gia gặp biến cố, Dương lão gia không hề có ý định xa lánh mà còn âm thầm giúp đỡ vài lần. Mẹ của Thùy Chi lúc ấy lại bệnh nặng nên cả gia đình phải sang Mĩ để sinh sống, từ đó cũng không còn liên lạc. Bây giờ quay trở lại, mẹ cô ấy cũng đã mất được 2 năm, chỉ còn mỗi mình Dương lão gia, nhưng mối hôn ước ngày nào vẫn còn là một sự canh cánh trong lòng.
Ông ta nghe được thông tin đứa con trai đầu của Phó gia mà ngày xưa có hôn ước với Thùy Chi không hề bị ngốc mà còn đang tiếp quản toàn bộ công ty của nhà ngoại. Lâm gia lại là một thế lực hùng mạnh và giàu có, thời cơ này dĩ nhiên không thể bỏ qua. Thùy Chi thấy cha mình cứ im im không nói gì, cô ấy vội vàng nói.
"Con đi chơi với bạn thôi ạ! Một lát sẽ về ngay!"
"Là cậu thanh niên hôm qua à?"
Thùy Chi đứng hình, lúc này mới đánh mắt liếc sang quản gia ở gần đó. Chuyện mà Chung Thất đưa cô về đã bị ông ấy nhiều chuyện với cha mình. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ông ấy vẫn không bỏ được thói quen nhiều chuyện của mình. Cô ấy cười cười, giải thích ngay.
"Không phải đâu ạ! Thật ra anh ta chỉ là tốt bụng đưa con về nhà thôi, vì xe con chưa sửa xong ấy mà!"
Dương lão gia nhìn Thùy Chi chằm chằm, chỉ nhắc nhở cô một câu.
"Đừng quên chuyện cha đã nói với con về hôn ước giữa ta và Phó gia. Cậu thanh niên đó, không xứng với con đâu!"
Đứng nhìn bóng lưng của ông đi lên lầu, Thùy Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tại sao nhất định phải lấy người có thân phận và địa vị giống như mình? Tại sao lại phải chọn một người mình chưa từng gặp mặt để kết hôn mặc dù khách có tình yêu? Cô không thích như vậy một chút nào cả. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn bực, ra ngoài gọi điện cho Chung Thất đến đón mình đi chơi, đúng danh nghĩa là tài xế dự bị. Nào ngờ, Chung Thất lại không chịu đi, nói cho cô biết chuyện Thi Nhi đang ở trong bệnh viện vì bị động thai, phải cùng Hàn Thẩm chăm sóc. Thùy Chi nghe xong tức tốc đón taxi vào trong bệnh viện.
Tại bệnh viện, Thi Nhi đã ổn hơn rồi nhưng Hàn Thẩm vẫn không chịu rời mắt dù chỉ một bước. Anh không đi làm, ngủ cũng ít đi, còn mag cả hồ sơ tài liệu của mình vào bệnh viện để làm. Cô nhìn anh mà xót vô cùng.
"Hàn Thẩm! Hay là anh về nhà nghĩ đi! Được không?"
Anh vừa miệt mài với công việc, lại còn đặt cô nằm ở trên đùi của mình đã gần một tiếng rồi, nhẹ giọng bảo.
"Không được! Còn hôm nay nữa thôi là em xuất viện rồi, anh ở đây với em rồi đợi đưa em về nhà!"
Thùy Chi theo lời Chung Thất đến bệnh viện thăm Thi Nhi, còn mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây đầy đủ các thứ. Vừa đẩy cửa vui vẻ bước vào, cô ấy đã gặp phải cảnh tượng này. Cô ấy bối rối che mặt.
"Ôi trời ơi! Chưa gì đã ăn cẩu lương rồi!"
Cả Thi Nhi và Hàn Thẩm đều giật mình, hỏi ra mới biết là Chung Thất chỉ chỗ cho cô ấy đến đây. Hàn Thẩm đành phải dìu Thi Nhi ngồi tựa lưng vào thành giường, còn anh thì sang ghế sô pha ngồi tiếp tục công việc.
"Cảm ơn em đã đến thăm chị!"
Thùy Chi vừa gọt táo cho cô vừa cười vui vẻ nói.
"Không có gì đâu ạ! Nghe tin chị bị như vậy em đã rất lo đấy!"
Hàn Thẩm nghe vậy liền xì một cái, mắng thầm ở trong bụng. Chắc chỉ mình Thùy Chi biết lo thôi còn anh thì không à? Anh còn lo lắng hơn rất nhiều, đứng ngồi không yên. Nhìn thấy tình cảm của hai người họ như vậy, Thùy Chi vô cùng cảm kích. Cô ấy bảo Thi Nhi thật hạnh phúc khi có được một người chồng yêu thương mình hết mực. Nghĩ đến đây, Thùy Chi lại thở dài, nhớ đến những lời mà cha mình đã nói, còn kéo cả Chung Thất vào chuyện này. Hàn Thẩm lúc này vẫn không để ý mấy, vẫn vừa ngồi làm việc vừa nghe họ nói chuyện. Thi Nhi hỏi.
"Sao vậy? Em có tâm sự gì sao?"
Thùy Chi buồn giọng.
"Chị thì hạnh phúc rồi, còn em thì... cứ bị cha ép phải lấy người có hôn ước. Mà em còn không biết người đó ra sao, thế nào."
Thi Nhi nghe xong liền vô tình thấy Hàn Thẩm có chút không tốt, vì cô nhớ đến lời Phó lão gia đã nói, anh cũng từng có hôn ước. Nhưng Thùy Chi vốn đâu biết gì, cứ luyên thuyên mãi thôi.
"Còn nói cái gì mà... anh ta là đại thiếu gia của Phó gia, còn thừa hưởng tài sản của nhà ngoại là Lâm gia gì đó. Em nghe mà nhức cả đầu!"
Đây mới là câu nói khiến cô thật sự bị chấn động. Cô đơ cả mặt nhìn Thùy Chi, hoá ra cô gái này chính là cô gái đã có hôn ước với Hàn Thẩm, lại còn ngồi ngay trước mặt cô như vậy. Hàn Thẩm vừa nghe những lời này xong, thấy Thi Nhi đang bị kích động mà liền ném hết tài liệu sang một góc, đứng dậy bảo Thùy Chi.
"Ra ngoài."
Cô ấy đột nhiên bị anh lớn tiếng doạ giật mình. Còn anh, vẫn với ánh mắt lạnh lùng lẫn giận dữ ấy, chỉ tay về phía cửa rồi nhìn cô ấy.
"Tôi nói cô ra ngoài ngay."
Bình luận facebook