-
Chương 31-35
Chương 31 : Chuẩn Bị Đối Đầu
"Tôi sẽ đưa cô ấy dọn ra ở riêng, ngay bây giờ."
"Hàn Thẩm?"
Thi Nhi ngơ ngác toàn tập. Chưa kịp nói hay giải thích gì thêm với Phó lão gia thì anh đã kéo cô đi. Anh còn dặn cô, đừng mang theo thứ gì ở đây cả, anh sẽ mua lại hết toàn bộ, chỉ cần là cô thích. Phó lão gia đứng chôn chân ở đó, nhìn theo bóng lưng của anh và Thi Nhi khuất dần trên cầy thang, thở dài.
Có phải bao nhiêu lâu nay con chịu đựng và im lặng, là vì chuyện đó không?
Dẫn Thi Nhi lên phòng, Hàn Thẩm lập tức thu dọn lấy điện thoại và rời đi. Tự tin bước ra khỏi Phó gia mà không đem theo thứ gì, anh từ lâu đã có chuẩn bị trước. Mẹ của anh ngày xưa, trước khi mất đã để lại toàn bộ tài sản mà bà thừa kế được gia đình. Đó là một khối tài sản vô cùng lớn, đủ để anh gầy dựng lên một cơ đồ mới.
Thi Nhi đứng đó nhìn anh, không biết nên hỏi gì nên chỉ im lặng mà đi theo. Lúc đi xuống lầu, lại chạm mặt Phó Dĩ Văn ở đó. Cậu ta có vẻ đã chờ sẵn, cũng đã biết chuyện anh công khai mình không hề bị ngốc. Điều này xem như đã đúng với sự nghi ngờ của cậu ta và Lao Lệ Quyên.
"Quả nhiên, anh hoàn toàn tỉnh táo."
Hàn Thẩm liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng hỏi.
Thi Nhi đứng đó nhìn anh, không biết nên hỏi gì nên chỉ im lặng mà đi theo. Lúc đi xuống lầu, lại chạm mặt Phó Dĩ Văn ở đó. Cậu ta có vẻ đã chờ sẵn, cũng đã biết chuyện anh công khai mình không hề bị ngốc. Điều này xem như đã đúng với sự nghi ngờ của cậu ta và Lao Lệ Quyên.
"Thì sao? Tôi cần phải thông báo cho cậu biết à?"
Thi Nhi nắm chặt tay anh ấy như vậy, tức là chị ấy cũng đã biết chuyện rồi sao? Tại sao khi biết mình bị lừa, mà chị vẫn lựa chọn tin tưởng thay vì là sự thất vọng? Điều gì đã khiến chị, tình nguyện ở bên anh ấy tới tận bây giờ?
Dĩ Văn cười nhạt, nhìn Hàn Thẩm nói.
"Em cũng đã từng mong anh không bị ngốc, nhưng bây giờ thì khác rồi."
Hàn Thẩm hơi cau mày, như muốn xem cậu ta định nói gì tiếp theo. Anh biết, cậu ta bây giờ thấy anh như vậy, chắc sẽ không còn nể mặt hay nói những lời tốt đẹp như lúc trước. Anh cũng đã quen với quá nhiều biến cố trong đời rồi, nên chuyện cậu ta trở mặt nhanh như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Phó Dĩ Văn cười khẩy, nhìn sang Thi Nhi đang đứng bên cạnh anh, còn cô thì né tránh ngay ánh nhìn đó.
Phó Dĩ Văn nói.
"Em muốn, cạnh tranh công bằng với anh."
Cạnh tranh?"
Thấy Hàn Thẩm và Dĩ Văn nhìn nhau như vậy, Thi Nhi liền ngầm hiểu ý mà cậu ta nói là gì. Vậy là lần trước, cậu ta giả say, nhưng những lời mà cậu ta nói đều là thật. Nếu là như vậy, chẳng phải là đang khiêu khích Hàn Thẩm sao? Thi Nhi hé môi, còn chưa kịp nói gì thì Dĩ Văn đã lên tiếng trước.
"Em muốn theo đuổi Thi Nhi!"
Cô nghe xong mà hai mắt tròn xoe, còn Hàn Thẩm thì liền biến sắc. Cuối cùng cũng nói ra rồi, Phó Dĩ Văn đã thừa nhận mình có tình cảm với Thi Nhi. Nhưng lúc này, đã không còn thích hợp nữa. Cậu ta làm như vậy, khác gì đang muốn chen ngang giữa hai người? Hàn Thẩm nhìn thẳng vào Phó Dĩ Văn, cười khẩy.
"Vô liêm sỉ. Đứng trước mặt tôi mà lại nói muốn theo đuổi vợ của tôi, có phải là đề cao bản thân mình quá rồi không?"
"Chị ấy vẫn chưa chính thức là vợ của anh, nên em vẫn có quyền theo đuổi."
"Vậy cậu hỏi xem, vợ của tôi đã đồng ý để cậu theo đuổi chưa?"
Dĩ Văn ngây người, lúc nhìn sang Thi Nhi thì cô và Hàn Thẩm đã đi lướt qua mặt cậu ta. Đến cuối cùng, điều mà cậu ta muốn nói cũng không thể nào trọn vẹn nói ra được. Dù có nói ra đi nữa, Thi Nhi liệu có đồng ý từ bỏ Hàn Thẩm không? Đó là chuyện không thể nào. Cố chấp vì một người, chỉ vừa làm bản thân mình và người khác phải khó xử mà thôi.
Chung quản gia cũng đi theo họ về nhà riêng của Lâm gia, tức là nhà ngoại của anh. Lâm gia tuy đã không còn ai ở, nhưng Chung Thất vẫn luôn âm thầm cho người quét dọn, trang hoàng đầy đủ mọi thứ. Đứng trước căn nhà rộng lớn, xây dựng theo lối kiến trúc của Nga này, Thi Nhi chỉ biết ngỡ ngàng mà há hốc mồm.
"Đây... đây là nhà của mẹ anh ạ?"
"Ừm. Từ giờ sẽ là lâu đài của em đấy! Công chúa của anh!"
"Đây... đây là nhà của mẹ anh ạ?"
Hàn Thẩm đi đến gần, đưa tay véo yêu mũi của cô.
Bước vào bên trong, căn nhà này càng toát lên vẻ quyền quý và cổ kính, lẫn sự sang trọng hào nhoáng. Thi Nhi đưa mắt nhìn qua bên phải, nơi có một bức ảnh lớn được đóng khung vàng rực hình phụng. Cô ngạc nhiên, người trong tranh và cô hệt như nhau vậy, chỉ khác mỗi trang phục và nét thần thái.
"Đây..."
"Là mẹ của anh."
Mình đã từng nghe lão gia nói mình giống mẹ của Hàn Thẩm lúc sinh thời, nhưng lại không nghĩ mình và bà ấy giống nhau như đúc đến vậy. Từ đôi mắt, đôi môi đều giống nhau đến khó tả. Đây... đúng là một sự trùng hợp kì diệu.
Trong nhà này tràn ngập hương thơm của hoa cỏ, vì mẹ anh sinh thời rất thích hoa, nên ông ngoại anh đã cưng chiều mà cho xây cả một vườn hoa ở trong nhà. Đứng trước vườn hoa thơm ngát và đẹp mê hồn ấy,Thi Nhi cảm giác cứ như đi lạc vào rừng vậy, một khu rừng đầy hoa bướm. Hàn Thẩm bước đến, ôm lấy eo của cô từ sau lưng, giọng anh dịu dàng, hơi thở ấm áp phả vào gáy.
"Từ giờ, mọi thứ ở nơi này đều thuộc về em cả, cứ yên tâm mà làm vợ của anh. Những gì mà em đã từng chịu khổ vì anh và Lao Lệ Quyên ngày trước, anh sẽ giúp em lấy lại nó."
Thi Nhi hơi nghiêng đầu lại nhìn anh hỏi.
"Nợ của bà ta thì còn lấy được, còn nợ của anh, thì lấy bằng cách nào?"
"Vậy em ăn anh là trả sạch nợ rồi!"
Chương 32 : Chỉ Cần Anh
"Anh yêu em."
Mình biết, trong lòng của Hàn Thẩm bây giờ đang rất rối và căng thẳng. Nếu như có thể, mình chỉ muốn sát cánh cùng anh ấy trong mọi việc mà anh ấy sẽ làm. Nếu như ở bên cạnh em, anh có thể quên đi hết những chuyện không vui trong lòng, em sẽ sẵn sàng ở bên anh, khi nào mà anh muốn.
"Em cũng yêu anh."
Hai đôi môi hòa quyện vào nhau, nồng nàn ngọt ngào như thể đang ở trong một không gian đường mật. Dưới sự lộng lẫy của ngôi nhà và vườn hoa thơm ngát, họ như một hoàng tử và công chúa giữa đời thực.
Anh không hứa sẽ yêu em đến suốt đời, chỉ hứa yêu em đến khi ngừng thở. Thi Nhi! Anh yêu em!
Hai ngày sau.
Mọi thứ trong nhà đều đã ổn thoả, Thi Nhi thi thoảng được Hàn Thẩm dẫn đi tham quan trong nhà. Đến giờ, cả anh cũng không nhớ nổi ngôi nhà này có những gì, vì lúc đó anh còn rất nhỏ. Cô muốn tự tay chăm sóc cho vườn hoa nơi đây, nấu những món ăn mà Hàn Thẩm thích. Dù là vậy, nhưng toàn bộ việc nhà đều sẽ giao lại cho những người giúp việc, trừ hai việc kia ra. Nhìn mọi người lau dọn nhà cửa, mới cảm nhận được căn nhà này rộng lớn đến nhường nào. Thi Nhi có nằm mơ cũng không dám tin, có một ngày mình lại thật sự gặp được bạch mã hoàng tử, người đó còn là chồng của mình.
Công ty của Lâm gia trong thời gian qua vẫn luôn không được ổn định, vì các cổ đông vẫn chưa biết làm sao với vị trí đứng đầu. Bây giờ Hàn Thẩm đã chính thức trở lại rồi, dĩ nhiên toàn bộ sẽ do anh tiếp quản.
Công ty của Lâm gia trong thời gian qua vẫn luôn không được ổn định, vì các cổ đông vẫn chưa biết làm sao với vị trí đứng đầu. Bây giờ Hàn Thẩm đã chính thức trở lại rồi, dĩ nhiên toàn bộ sẽ do anh tiếp quản.
Mặc âu phục bước xuống lầu, Hàn Thẩm khiến Thi Nhi phải ngẩn ra giây lát. Chàng trai này, từ khi nào mà đã đẹp đến nỗi khó cưỡng như vậy. Bây giờ anh ăn mặc thế này, chẳng phải sẽ còn thu hút hơn hay sao?
"Anh đi làm nhé!"
Cô chớp mắt.
"Nhưng mọi thứ chỉ vừa ổn định thôi mà? Anh định đi luôn bây giờ sao?"
Anh cười, bước đến xoa xoa gò má của cô, giọng dịu dàng ấm áp.
"Đúng rồi. Anh phải vực dậy Lâm thị, như vậy mới có thể cạnh tranh công bằng với Phó thị được."
Cạnh tranh công bằng với Phó thị? Giữa Hàn Thẩm và chính gia đình của mình, đã có những mâu thuẫn gì, mà khiến anh ấy phải muốn đối đầu kịch liệt như vậy? Theo như mình thấy, đa phần đều xoay quanh chuyện giữa lão gia và phu nhân lúc sinh thời. Nhưng Hàn Thẩm không kể gì với mình cả, chỉ bảo mình hãy yên tâm vì đã có anh ấy bên cạnh. Nếu anh ấy không muốn kể, mình cũng không thể ép buộc được.
Thi Nhi ngước mắt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đẹp nao lòng người ấy, giọng cô dịu dàng nhưng lại ẩn giấu sự lo lắng.
"Hàn Thẩm! Tuy em không nói rằng mình là người quan trọng nhất với anh. Nhưng em hi vọng, khi làm một việc gì đó, hãy nghĩ đến sự chờ đợi của em. Có được không?"
Mình sợ một mình anh ấy, đối phó nhiều người như vậy sẽ không thể nào làm được. Chỉ sợ anh ấy làm hại đến bản thân mình, lúc đó... mình biết làm sao đây?
Hàn Thẩm gật đầu, từ từ hôn lên trán của cô rồi quay lưng rời đi. Trước khi đi, anh còn dặn dò Chung Thất ở nhà giúp đỡ cô khi cô cần, không được để cô làm việc quá nhiều.
Thi Nhi lại đi vòng quanh trong nhà, vô tình đi ngang một căn phòng có hương thơm rất bắt mắt. Cô đẩy cửa bước vào, trên tường treo rất nhiều hình của mẹ Hàn Thẩm, có lẽ đây là phòng của bà ấy. Trên bàn là những lọ nước hoa đắt tiền dùng để cắm hoa khô, đúng là thú vui của những người giàu. Nhìn những tấm hình này, cô còn nghĩ người này phải là mẹ mình mới đúng. Khi nghe lão gia nói cô giống phu nhân, cô đã từng lo sợ, liệu mình và Hàn Thẩm còn có một mối quan hệ khác. Nhưng thật may, đó chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ.
"Cậu có từng nghe Hàn Thẩm nhắc gì về mẹ của mình không?"
Thi Nhi ngồi ở phòng khách, nói chuyện với Chung Thất. Cậu ta đứng ở đối diện, thành thật thưa.
"Thiếu gia sống rất khép kín, đối với sự ra đi của phu nhân, có lẽ là một mất mác rất lớn. Vậy nên, hầu như cậu ấy không nói gì về phu nhân cả."
Cô trầm ngâm gật đầu. Có lẽ trái tim anh vẫn chưa hoàn toàn rộng mở vì có quá nhiều góc khuất. Cô muốn tìm hiểu thêm về mẹ anh, chỉ có thể hỏi ra từ Phó lão gia. Nhưng anh đã không thích ông ấy đến gần cô, thì cô cũng chỉ đành nghe lời.
Chiều mát, Thi Nhi ra trước sân vườn hóng gió, xung quanh đây cũng khá nhiều nhà cửa, nhưng có phần xa trung tâm thương mại và các dịch vụ khác. Hàn Thẩm có lẽ vẫn chưa về sớm như vậy. Cô cầm tay nắm cửa, vừa định ra ngoài xem thì đã nghe thấy giọng của Chung Thất.
"Thiếu phu nhân! Thiếu gia đã dặn, để được ăn toàn thì cô nên ở trong nhà ạ!"
"Vậy sao?"
Cô thẩn thờ nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng như vậy. Ở trong nhà cao cửa rộng, nhưng chỉ cần không có sự xuất hiện của Hàn Thẩm, mọi thứ đều vô cùng tẻ nhạt. Có lẽ, tiền bạc mà cô luôn cần lúc trước chỉ là phù phiếm. Vì bây giờ, thứ mà cô cần hơn, chính là Hàn Thẩm và tình yêu của anh.
...
Quà
Lưu
Vote
Tuyệt vời
Chương 33 : Đừng Khóc Làm Anh Đau Lòng
"Tôi chỉ định ra ngoài xem chút thôi."
Thi Nhi chỉ tay ra ngoài cửa, ra đường một chút có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ở đối diện lại còn có công viên, nhìn bọn trẻ nô đùa như vậy, làm cô nhớ đến lần cùng Hàn Thẩm đi dạo ở nơi đó, cũng là lần anh đã cứu cô khỏi chiếc xe hơi màu đen. Chung Thất đứng đó khó xử, im lặng một lúc rồi cũng phải đồng ý để cô đi ra.
Vừa ra ngoài, Thi Nhi đã nhìn thấy cha của mình đứng ở góc bên trái của cổng. Ông ta vẫn tàn tạ như ngày nào, trên mặt còn có thêm vài vết bầm. Không ngờ, đến cuối cùng thì lao đầu vào canh bạc vẫn làm ông ta thỏa mãn hơn là tự lo cho bản thân mình. Cô bàng hoàng khi thấy bộ dạng ấy, nhưng cũng không giấu nỗi sự khó chịu.
"Tại sao lại tìm được đến đây?"
"Cha vô tình nhìn thấy con xuống xe rồi đi vào đây, cho nên..."
Thi Nhi thở dài, ngắt ngang lời ông ta nói.
"Lại hết tiền rồi sao?"
Ông ta cứng họng. Biết làm sao được khi cô chỉ cần mở miệng hỏi là liền trúng tim đen của ông ta? Đã bao lâu rồi không gặp, nhưng mỗi lần gặp thì chẳng có gì tốt đẹp ngoài việc ông ta xin tiền cờ bạc. Nhìn cô xuýt xoa, ông ta bước đến gần, cười khổ bảo.
"Con gái à! Bây giờ con ở trong nhà cao cửa rộng, lại xinh đẹp thế này rồi, còn tiếc tiền với cha hay sao?"
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
"Tôi không có tiền. Cha tự đi làm kiếm tiền nuôi mình đi!"
Mới có một chút thôi mà ông ta đã không chịu được, bắt đầu nổi cáu với cô, hỏi.
"Không có tiền? Ở nhà lộng lẫy như lâu đài thế này mà mày không có tiền à?"
Thi Nhi đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt thật rồi. Người cha này của cô, vẫn là ham cờ bạc hơn cái danh nghĩa tình thân này. Cô cương quyết từ chối, không đưa thêm một đồng nào cho ông ta. Nhìn thẳng vào cha mình, Thi Nhi lớn tiếng.
"Tôi đã nói mình không có tiền, tất cả những thứ này đều không phải của tôi. Ông làm ơn đừng cờ bạc nữa được không vậy?"
"Câm miệng."
Chát!
Ông ta tức tối, vung tay tát vào mặt Thi Nhi một cái đau đớn, in rõ năm dấu tay. Cô ôm mặt, thần sắc bàng hoàng tột độ. Tự hỏi bản thân mình, nếu như những lần trước cũng như lần này, cô đều từ chối và không đưa tiền cho ông ta, có phải ông ta đều sẽ đánh cô hay không?
Trỏ tay vào mặt của cô, ông ta chửi bới đủ điều, bảo rằng cô là đứa con bất hiếu, không biết chăm sóc cho cha mình. Nghe xong, Thi Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Cô nhìn ông ta, tay vẫn ôm gò má, nhếch môi hỏi.
"Bất hiếu? Ông có nuôi tôi được ngày nào sao? Có lo lắng cho tôi được ngày nào sao?"
"Lúc mẹ tôi mất ông ở đâu? Hả? Lúc mẹ tôi mất muốn nhìn mặt ông một lần thì ông lại lao đầu vào thứ đỏ đen đó. Tại sao lại tồi như vậy?"
Thi Nhi không kìm chế được mà lớn tiếng, khiến cơn giận của ông ta càng thêm bùng nổ. Nhìn thấy cánh tay ông ta vung lên, ánh mắt của cô như một người vô hồn không cần trốn tránh. Bỗng, một bàn tay thon dài đưa ra, siết chặt lấy cổ tay của ông ta. Thi Nhi quay mặt nhìn, cuối cùng Hàn Thẩm cũng đã về rồi, lại còn đứng ở trước mặt cô gần như vậy. Thi Nhi nhìn anh, không kìm lòng được mà nước mắt tuôn trào. Anh nhìn cô, ánh mắt xót xa đến đau lòng, lại càng thêm tức giận mà siết chặt cổ tay ông ta, như muốn nghiền nó ra làm trăm mảnh.
"Tại sao lại đánh cô ấy?"
Ông ta vùng vẫy mãi mới thoát ra được bàn tay ấy, hằn học hỏi.
"Cậu là ai? Xen vào chuyện gia đình tôi làm gì hả?"
Hàn Thẩm cười nhạt, đi đến đứng bên cạnh Thi Nhi rồi bảo với ông ta.
"Gia đình? Tôi là chồng cô ấy! Tôi và cô ấy mới là một gia đình."
Ông ta ngơ ngác nhìn. Thì ra người chồng ngốc mà Thi Nhi chăm sóc và người đứng ở ngay đây là một. Nhưng như vậy thì sao? Ông ta càng không thể làm được gì khi có anh ở bên cạnh cô. Lấy ở túi áo trong của áo vest ra một cọc tiền, Hàn Thẩm ném vào người ông ta rồi nói.
"Cầm tiền rồi thì đi đi! Nếu tôi còn thấy ông đến gần làm tổn thương cô ấy một lần nào nữa. Tôi sẽ không tha cho ông!"
Thấy tiền liền sáng mắt, ông ta ôm cọc tiền rồi quay đi ngay, không để ý tâm trạng của Thi Nhi bây giờ đã tệ đến mức nào. Nhìn bóng ông ta rời đi, cô như gục ngã, đứng đó mà bật khóc nức nở. Tiền bạc hoá ra còn quan trọng hơn cả tình thân sao? Lúc không có tiền thì ông ta chửi cô, đánh cô, khi cầm tiền trong tay rồi thì liền bỏ mặc cô.
Hàn Thẩm thở dài, ôm lấy đôi dáng hình run rẩy ấy vào lòng mình. Anh hôn ghì lên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng mà có chút đau xót.
"Đừng khóc nữa! Anh đau lòng lắm!"
Chương 34 : Chuyện Xưa Cũ (1)
Thi Nhi vùi đầu vào lòng anh, ôm chặt lấy anh rồi bật khóc nức nở, cứ như đã chịu rất nhiều uất ức và đau lòng. Cô không chỉ đau vì cái tát vừa rồi, mà còn đau cho một tuổi thơ bất hạnh.. Tại sao những người cần tình yêu dạt dào như cô và Hàn Thẩm đều thiếu đi nó? Có phải vì như vậy, mà cô và anh mới bù đắp cho nhau thật nhiều không?
Hàn Thẩm đau lòng lắm! Lần đầu tiên anh thấy cô khóc sướt mướt như vậy. Anh đưa đôi tay nâng lấy hai gò má của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ấy. Nước mắt hoà vào dư vị của đôi môi nóng bỏng, mặn đắng có, ngọt ngào có. Chàng trai này chỉ vừa nhìn thấy cô khóc thôi mà đã đau lòng đến không chịu được. Cô đã tìm được đúng người rồi, tìm được đúng nơi mà mình cần nương tựa.
"Thi Nhi! Nhìn anh đi! Đừng rơi nước mắt vì một người không đáng, hiểu không?"
Cô ngước mắt nhìn Hàn Thẩm, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt. Trong đôi mắt ấy, chứa đựng cả một biển trời của sự dịu dàng và ấm áp. Chỉ cần cô cảm thấy lạc lõng, cô đơn, ánh mắt ấy sẽ liền xua tan mọi thứ. Anh lau nước mắt cho cô, vuốt ve nơi gò má.
"Anh biết, dù thế nào đi nữa ông ta cũng là cha của em. Một ngày nào đó, ông ta cũng sẽ hiểu cho em thôi."
Cha của em thì khác, rồi một ngày nào đó ông ta sẽ nhận ra được, mình đã bỏ bê gia đình mà đi theo cờ bạc quá lâu rồi. Ông ta rồi cũng sẽ quay đầu thôi. Nhưng còn người đàn ông đó, đã không còn cơ hội để quay đầu nữa. Anh sẽ mãi mãi không cảm nhận được tình yêu của mẹ, sẽ mãi ôm mối thù hận này. Thi Nhi! Bây giờ anh chỉ còn mỗi mình em là người quan trọng nhất thôi!
Tại Phó gia.
"Nói thật đi! Thuốc tránh thai đó là thứ mà bà đưa cho Thi Nhi uống có phải không?"
Phó lão gia cho người thả Lao Lệ Quyên ra, ở trước mặt Phó Dĩ Văn mà chất vấn bà ta. Trước câu hỏi này, bà ta vô cùng bình tĩnh và cũng không còn gì phải giấu giếm nữa.
"Phải đấy!"
"Bà..."
Bây giờ Hàn Thẩm đã công khai đối đầu với cả Phó gia rồi, tức là những chuyện mà bà ta đã làm với anh đều đã bại lộ. Đến nước này cũng không cần che giấu làm gì? Mặc dù có gây ra chuyện gì tày trời đi nữa, Lao Lệ Quyên cũng đã sinh cho lão gia một đứa con trai, bà ta đương nhiên không sợ. Dĩ Văn nghe xong mà cũng bàng hoàng, không thể tin được chính mẹ mình lại thừa nhận chuyện đó.
Bà ta bắt đầu ra vẻ phản kháng sau bao nhiêu năm dài im lặng, nói ra một câu đầy ẩn ý.
"Nếu không phải do đứa em trai của ông gây ra, thì mọi chuyện đâu như bây giờ? Để con trai ông phải căm thù ông, để ông phải gặp thêm một bản sao của Lâm Mai Nhàn?"
Phó lão gia khựng người, khoảnh khắc ấy ông ta như đã chết lặng. Phải chăng, chuyện của mấy mươi năm về trước lại sắp xảy ra thêm một lần nữa? Tấn bi kịch ấy lại được tái diễn, để nỗi đau rồi sẽ kéo dài đến muôn đời? Đúng. Nếu năm xưa không phải chỉ vì tình yêu, thì mẹ của Hàn Thẩm đã không chết. Khi nhìn thấy Phó Dĩ Văn níu lấy tay của Thi Nhi, ông lại nhớ đến hình ảnh mà mình đã chứng kiến nhiều năm trước. Nó như tái hiện lại tất cả, nhưng thù hận, những nỗi đau tưởng chừng như đã bị thời gian vùi lấp.
Trở về nhiều năm trước.
Lâm Mai Nhàn là một cô tiểu thư của Lâm gia quý tộc, cao quý. Bà là một người phụ nữ đúng chuẩn mực, không biết thế nào gọi là ăn chơi lêu lỏng. Được gia đình quản giáo rất nghiêm ngặt, khiến bà luôn đặt chữ trinh tiết lên hàng đầu. Và rồi, bà và Phó Việt Vũ vô tình gặp nhau tại một buổi tiệc do gia đình tổ chức. Đứng trên lầu, mặc chiếc váy dạ hội trắng sang trọng, bà giống như một viên ngọc quý trong rương, một con chim quý trong lồng son, bạc vàng. Phó gia và Lâm gia lúc đấy lại kết thâm tình, hứa rằng sẽ gả bà cho Phó Việt Vũ.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên tại đó, nhưng thẹn thùng không nói được mấy câu. Phó Việt Vũ ghé ngang qua vườn hoa thơ mộng, thấy Mai Nhàn đang đứng ở đó. Cô gái này, dung mạo tại sao lại thanh thuần thoát tục đến thế. Ông không nhịn được, ngỏ ý làm quen.
"Chào Lâm tiểu thư! Tôi tên là Việt Vũ!"
Mai Nhàn đứng nép dưới gốc cây tử đằng đang độ trổ hoa, cười e thẹn. Nụ cười ấy, hệt như ánh hào quang bừng sáng giữa màn đêm, dù chỉ là một chút le lói nhỏ. Biết mình và Phó gia đã có hôn ước từ trước, Mai Nhàn càng muốn tìm hiểu thêm về tính tình của vị thiếu gia này. Hàn Thẩm của bây giờ và Việt Vũ của ngày trước giống hệt nhau. Một khi đã yêu, thì yêu hết lòng hết dạ, yêu bằng cả trái tim này.
Rồi ngày kết hôn đã đến, Mai Nhàn hạnh phúc sánh vai bên Việt Vũ, người mà bà tin tưởng và yêu thương hết mực. Từ bỏ một danh phận tiểu thư cao quý, bà đến Phó gia làm một người vợ bình thường, vun vén tất cả mọi chuyện.
"Mai Nhàn! Anh hứa sẽ yêu em cả cuộc đời này."
Chương 35 : Chuyện Xưa Cũ (2)
"Anh yêu em!"
"Em cũng vậy!"
Sau hai năm mặn nồng hạnh phúc, Mai Nhàn đã sinh cho Việt Vũ một bé trai, đó là Hàn Thẩm. Cậu bé sinh ra đã giống ba, kháu khỉnh đáng yêu vô cùng. Thấy con mình như vậy, ông càng thêm yêu gia đình nhỏ này của mình. Buổi sáng, thức dậy đã được chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, lại còn được Mai Nhàn tận tình ủi quần áo, chuẩn bị giày, hồ sơ và tài liệu. Trước khi đi làm, Việt Vũ còn dịu dàng hôn lên trán của bà, một cái hôn dịu dàng ấm áp. Tình cảm của họ vẫn vô vàn yêu thương, vô vàn những hạnh phúc. Họ không hề cãi nhau, dù cho đó có là chuyện nhỏ nhặt nhất. Họ luôn biết cách để làm gia đình luôn rộn ràng tiếng cười, dành cho Hàn Thẩm tình yêu trọn vẹn nhất.
Khi anh lên 11 tuổi, tình yêu thương ấy vẫn không hề thuyên giảm. Gia đình họ vẫn luôn vui vẻ như thế, cho đến khi em trai của Việt Vũ quay về. Ông ta tên là Phó Việt Phàm, là em trai song sinh của Phó Việt Vũ. Lúc này, Hàn Thẩm thường xuyên được gửi về nhà ngoại chơi nên vốn dĩ không hề biết chuyện này.
Việt Phàm vừa nhìn thấy Mai Nhàn, đã động lòng ngay từ lần đầu tiên. Nhưng biết làm sao được, khi mối tình ngang trái này chỉ có thể mãi giấu kín trong lòng mình.
"Chị! Để em giúp cho!"
Nhìn thấy Mai Nhàn mang đồ nặng, Việt Phàm liền bỏ công việc sang một bên mà chạy đến giúp đỡ. Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, Mai Nhàn liền giữ mình mà rụt tay lại. Nhìn hàng mi cong đang cụp xuống, Việt Phàm lại rung động thêm một lần nữa.
Càng về lâu ngày, sự thầm kín ấy lại càng một lớn hơn khó mà che giấu hết được. Nhìn thấy Mai Nhàn và Việt Vũ vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Việt Phàm không thể không khó chịu. Dần dần, Mai Nhàn cũng nhận ra được những cử chỉ bất thường của ông ta dành cho mình, từ ánh nhìn trìu mến, đến giọng nói dịu dàng. Một người chỉ mang danh là em rể thì không thể quan tâm bà đến quá chừng mực như vậy.
"Chị! Em có chuyện muốn nói!"
Chỉ cần có cơ hội được gặp riêng Mai Nhàn, Việt Phàm không thể không tìm đến. Ông ta nhiều lần đã muốn nói rõ lòng mình, nhưng biết làm sao cho được? Bà biết ông ta muốn nói gì, nên lần nào cũng né tránh vì sợ bị Việt Vũ hiểu lầm. Hơn nữa, bà lại yêu chồng mình như vậy, không hề có ý muốn phản bội ông.
Thế là, ngày hôm đó đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ, khiến nó biến thành một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của mỗi người. Cũng chính trong kí ức của Hàn Thẩm, đó là một ngày mưa gió bão bùng, cậu bé trở về nhà sau những ngày ở nhà ngoại. Nhà chỉ có mỗi ông ngoại, nên không vui bằng nhà mình nên cậu đòi về sớm hơn mọi khi. Ôm gấu bông ngang qua phòng của cha mẹ mình, cậu vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện.
"Bỏ tôi ra! Làm gì vậy?"
"Mai Nhàn! Anh yêu em mà Mai Nhàn? Mai Nhàn?"
Phó Việt Phàm lúc ấy cứ muốn ôm chặt lấy Mai Nhàn, dù bà đã cố gắng vùng vẫy trong bất lực. Hai người đôi co qua lại quyết liệt, ông ta còn có những hành động vượt quá chuẩn mực với bà. Sấm chớp liên hồi khiến căn phòng u ám thi thoảng lại sáng lên, khuôn mặt người đàn ông ấy đã in sâu vào tâm trí của Hàn Thẩm.
"Á!"
Một dao chí mạng, Phó Việt Phàm đã đâm chết người mà ông ta vừa nói lời yêu thương, chỉ vì bị từ chối tình cảm, một thứ tình cảm lẽ ra không nên tồn tại. Hàn Thẩm trợn mắt, đưa tay che miệng mà nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Cậu chạy trên đôi chân bủn rủn để về phòng, khoá chặt cửa lại. Phó Việt Vũ về nhà, không thấy vợ đâu cứ nghĩ bà đang tắm ở trên lầu nên đã đi tìm Hàn Thẩm.
"Hàn Thẩm à? Hàn Thẩm?"
Cậu ngồi ở một góc, giọng nói ấy càng lấn át tâm trí đang hỗn loạn kia. Cậu ôm đầu, vừa khóc vừa hét lên.
"Ông đi đi! Ông là tên độc ác! Ông đã giết mẹ tôi rồi! Huhu! Huhu!"
Phó Việt Vũ vừa hoang mang vừa không hiểu, rốt cuộc con trai mình đang nói chuyện gì, thái độ sao lại kì lạ như vậy. Chợt cảm thấy không ổn, ông chạy vội về phòng mình. Ở trên đất, Mai Nhàn lúc này đã là một thi thể lạnh lẽo, máu lan ra khắp sàn. Ông như người mất hồn, lao đến rồi ngồi gục bên cạnh bà. Lúc này, ông mới tận mắt nhìn thấy, đứa em trai mình đang ngồi ở một góc và tay đang dính đầy máu tươi, có cả con dao bên cạnh.
Ông như mất kiểm soát, lao đến túm lấy cổ Phó Việt Phàm vô cùng tức giận, nơi đáy mắt đỏ ngầu.
"Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy hả? Tại sao?"
Sau khi hay tin đứa con gái duy nhất qua đời, Lâm lão gia lên cơn đau tim, thế là cũng không thể nào qua khỏi. Toàn bộ tài sản của Lâm gia đều đã bị đóng băng. Từ một gia đình hạnh phúc, tình thương dần trở nên rạn nứt đến lạnh lùng. Người thì đột ngột mất vợ, người thì thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Từ một người có một gia đình hạnh phúc, Hàn Thẩm đã trở thành một đứa trẻ thờ ơ vô cảm. Tình anh em giữa Việt Vũ và Việt Phàm cũng không còn
Phó Việt Phàm được đưa vào nhà giam, nhưng thái độ của ông ta vẫn vô cùng bàng hoàng và đau đớn. Một thời gian sau, người ta lại phát hiện ra, ông ta mắc bệnh tâm thần phân liệt.
"Tôi sẽ đưa cô ấy dọn ra ở riêng, ngay bây giờ."
"Hàn Thẩm?"
Thi Nhi ngơ ngác toàn tập. Chưa kịp nói hay giải thích gì thêm với Phó lão gia thì anh đã kéo cô đi. Anh còn dặn cô, đừng mang theo thứ gì ở đây cả, anh sẽ mua lại hết toàn bộ, chỉ cần là cô thích. Phó lão gia đứng chôn chân ở đó, nhìn theo bóng lưng của anh và Thi Nhi khuất dần trên cầy thang, thở dài.
Có phải bao nhiêu lâu nay con chịu đựng và im lặng, là vì chuyện đó không?
Dẫn Thi Nhi lên phòng, Hàn Thẩm lập tức thu dọn lấy điện thoại và rời đi. Tự tin bước ra khỏi Phó gia mà không đem theo thứ gì, anh từ lâu đã có chuẩn bị trước. Mẹ của anh ngày xưa, trước khi mất đã để lại toàn bộ tài sản mà bà thừa kế được gia đình. Đó là một khối tài sản vô cùng lớn, đủ để anh gầy dựng lên một cơ đồ mới.
Thi Nhi đứng đó nhìn anh, không biết nên hỏi gì nên chỉ im lặng mà đi theo. Lúc đi xuống lầu, lại chạm mặt Phó Dĩ Văn ở đó. Cậu ta có vẻ đã chờ sẵn, cũng đã biết chuyện anh công khai mình không hề bị ngốc. Điều này xem như đã đúng với sự nghi ngờ của cậu ta và Lao Lệ Quyên.
"Quả nhiên, anh hoàn toàn tỉnh táo."
Hàn Thẩm liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng hỏi.
Thi Nhi đứng đó nhìn anh, không biết nên hỏi gì nên chỉ im lặng mà đi theo. Lúc đi xuống lầu, lại chạm mặt Phó Dĩ Văn ở đó. Cậu ta có vẻ đã chờ sẵn, cũng đã biết chuyện anh công khai mình không hề bị ngốc. Điều này xem như đã đúng với sự nghi ngờ của cậu ta và Lao Lệ Quyên.
"Thì sao? Tôi cần phải thông báo cho cậu biết à?"
Thi Nhi nắm chặt tay anh ấy như vậy, tức là chị ấy cũng đã biết chuyện rồi sao? Tại sao khi biết mình bị lừa, mà chị vẫn lựa chọn tin tưởng thay vì là sự thất vọng? Điều gì đã khiến chị, tình nguyện ở bên anh ấy tới tận bây giờ?
Dĩ Văn cười nhạt, nhìn Hàn Thẩm nói.
"Em cũng đã từng mong anh không bị ngốc, nhưng bây giờ thì khác rồi."
Hàn Thẩm hơi cau mày, như muốn xem cậu ta định nói gì tiếp theo. Anh biết, cậu ta bây giờ thấy anh như vậy, chắc sẽ không còn nể mặt hay nói những lời tốt đẹp như lúc trước. Anh cũng đã quen với quá nhiều biến cố trong đời rồi, nên chuyện cậu ta trở mặt nhanh như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Phó Dĩ Văn cười khẩy, nhìn sang Thi Nhi đang đứng bên cạnh anh, còn cô thì né tránh ngay ánh nhìn đó.
Phó Dĩ Văn nói.
"Em muốn, cạnh tranh công bằng với anh."
Cạnh tranh?"
Thấy Hàn Thẩm và Dĩ Văn nhìn nhau như vậy, Thi Nhi liền ngầm hiểu ý mà cậu ta nói là gì. Vậy là lần trước, cậu ta giả say, nhưng những lời mà cậu ta nói đều là thật. Nếu là như vậy, chẳng phải là đang khiêu khích Hàn Thẩm sao? Thi Nhi hé môi, còn chưa kịp nói gì thì Dĩ Văn đã lên tiếng trước.
"Em muốn theo đuổi Thi Nhi!"
Cô nghe xong mà hai mắt tròn xoe, còn Hàn Thẩm thì liền biến sắc. Cuối cùng cũng nói ra rồi, Phó Dĩ Văn đã thừa nhận mình có tình cảm với Thi Nhi. Nhưng lúc này, đã không còn thích hợp nữa. Cậu ta làm như vậy, khác gì đang muốn chen ngang giữa hai người? Hàn Thẩm nhìn thẳng vào Phó Dĩ Văn, cười khẩy.
"Vô liêm sỉ. Đứng trước mặt tôi mà lại nói muốn theo đuổi vợ của tôi, có phải là đề cao bản thân mình quá rồi không?"
"Chị ấy vẫn chưa chính thức là vợ của anh, nên em vẫn có quyền theo đuổi."
"Vậy cậu hỏi xem, vợ của tôi đã đồng ý để cậu theo đuổi chưa?"
Dĩ Văn ngây người, lúc nhìn sang Thi Nhi thì cô và Hàn Thẩm đã đi lướt qua mặt cậu ta. Đến cuối cùng, điều mà cậu ta muốn nói cũng không thể nào trọn vẹn nói ra được. Dù có nói ra đi nữa, Thi Nhi liệu có đồng ý từ bỏ Hàn Thẩm không? Đó là chuyện không thể nào. Cố chấp vì một người, chỉ vừa làm bản thân mình và người khác phải khó xử mà thôi.
Chung quản gia cũng đi theo họ về nhà riêng của Lâm gia, tức là nhà ngoại của anh. Lâm gia tuy đã không còn ai ở, nhưng Chung Thất vẫn luôn âm thầm cho người quét dọn, trang hoàng đầy đủ mọi thứ. Đứng trước căn nhà rộng lớn, xây dựng theo lối kiến trúc của Nga này, Thi Nhi chỉ biết ngỡ ngàng mà há hốc mồm.
"Đây... đây là nhà của mẹ anh ạ?"
"Ừm. Từ giờ sẽ là lâu đài của em đấy! Công chúa của anh!"
"Đây... đây là nhà của mẹ anh ạ?"
Hàn Thẩm đi đến gần, đưa tay véo yêu mũi của cô.
Bước vào bên trong, căn nhà này càng toát lên vẻ quyền quý và cổ kính, lẫn sự sang trọng hào nhoáng. Thi Nhi đưa mắt nhìn qua bên phải, nơi có một bức ảnh lớn được đóng khung vàng rực hình phụng. Cô ngạc nhiên, người trong tranh và cô hệt như nhau vậy, chỉ khác mỗi trang phục và nét thần thái.
"Đây..."
"Là mẹ của anh."
Mình đã từng nghe lão gia nói mình giống mẹ của Hàn Thẩm lúc sinh thời, nhưng lại không nghĩ mình và bà ấy giống nhau như đúc đến vậy. Từ đôi mắt, đôi môi đều giống nhau đến khó tả. Đây... đúng là một sự trùng hợp kì diệu.
Trong nhà này tràn ngập hương thơm của hoa cỏ, vì mẹ anh sinh thời rất thích hoa, nên ông ngoại anh đã cưng chiều mà cho xây cả một vườn hoa ở trong nhà. Đứng trước vườn hoa thơm ngát và đẹp mê hồn ấy,Thi Nhi cảm giác cứ như đi lạc vào rừng vậy, một khu rừng đầy hoa bướm. Hàn Thẩm bước đến, ôm lấy eo của cô từ sau lưng, giọng anh dịu dàng, hơi thở ấm áp phả vào gáy.
"Từ giờ, mọi thứ ở nơi này đều thuộc về em cả, cứ yên tâm mà làm vợ của anh. Những gì mà em đã từng chịu khổ vì anh và Lao Lệ Quyên ngày trước, anh sẽ giúp em lấy lại nó."
Thi Nhi hơi nghiêng đầu lại nhìn anh hỏi.
"Nợ của bà ta thì còn lấy được, còn nợ của anh, thì lấy bằng cách nào?"
"Vậy em ăn anh là trả sạch nợ rồi!"
Chương 32 : Chỉ Cần Anh
"Anh yêu em."
Mình biết, trong lòng của Hàn Thẩm bây giờ đang rất rối và căng thẳng. Nếu như có thể, mình chỉ muốn sát cánh cùng anh ấy trong mọi việc mà anh ấy sẽ làm. Nếu như ở bên cạnh em, anh có thể quên đi hết những chuyện không vui trong lòng, em sẽ sẵn sàng ở bên anh, khi nào mà anh muốn.
"Em cũng yêu anh."
Hai đôi môi hòa quyện vào nhau, nồng nàn ngọt ngào như thể đang ở trong một không gian đường mật. Dưới sự lộng lẫy của ngôi nhà và vườn hoa thơm ngát, họ như một hoàng tử và công chúa giữa đời thực.
Anh không hứa sẽ yêu em đến suốt đời, chỉ hứa yêu em đến khi ngừng thở. Thi Nhi! Anh yêu em!
Hai ngày sau.
Mọi thứ trong nhà đều đã ổn thoả, Thi Nhi thi thoảng được Hàn Thẩm dẫn đi tham quan trong nhà. Đến giờ, cả anh cũng không nhớ nổi ngôi nhà này có những gì, vì lúc đó anh còn rất nhỏ. Cô muốn tự tay chăm sóc cho vườn hoa nơi đây, nấu những món ăn mà Hàn Thẩm thích. Dù là vậy, nhưng toàn bộ việc nhà đều sẽ giao lại cho những người giúp việc, trừ hai việc kia ra. Nhìn mọi người lau dọn nhà cửa, mới cảm nhận được căn nhà này rộng lớn đến nhường nào. Thi Nhi có nằm mơ cũng không dám tin, có một ngày mình lại thật sự gặp được bạch mã hoàng tử, người đó còn là chồng của mình.
Công ty của Lâm gia trong thời gian qua vẫn luôn không được ổn định, vì các cổ đông vẫn chưa biết làm sao với vị trí đứng đầu. Bây giờ Hàn Thẩm đã chính thức trở lại rồi, dĩ nhiên toàn bộ sẽ do anh tiếp quản.
Công ty của Lâm gia trong thời gian qua vẫn luôn không được ổn định, vì các cổ đông vẫn chưa biết làm sao với vị trí đứng đầu. Bây giờ Hàn Thẩm đã chính thức trở lại rồi, dĩ nhiên toàn bộ sẽ do anh tiếp quản.
Mặc âu phục bước xuống lầu, Hàn Thẩm khiến Thi Nhi phải ngẩn ra giây lát. Chàng trai này, từ khi nào mà đã đẹp đến nỗi khó cưỡng như vậy. Bây giờ anh ăn mặc thế này, chẳng phải sẽ còn thu hút hơn hay sao?
"Anh đi làm nhé!"
Cô chớp mắt.
"Nhưng mọi thứ chỉ vừa ổn định thôi mà? Anh định đi luôn bây giờ sao?"
Anh cười, bước đến xoa xoa gò má của cô, giọng dịu dàng ấm áp.
"Đúng rồi. Anh phải vực dậy Lâm thị, như vậy mới có thể cạnh tranh công bằng với Phó thị được."
Cạnh tranh công bằng với Phó thị? Giữa Hàn Thẩm và chính gia đình của mình, đã có những mâu thuẫn gì, mà khiến anh ấy phải muốn đối đầu kịch liệt như vậy? Theo như mình thấy, đa phần đều xoay quanh chuyện giữa lão gia và phu nhân lúc sinh thời. Nhưng Hàn Thẩm không kể gì với mình cả, chỉ bảo mình hãy yên tâm vì đã có anh ấy bên cạnh. Nếu anh ấy không muốn kể, mình cũng không thể ép buộc được.
Thi Nhi ngước mắt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đẹp nao lòng người ấy, giọng cô dịu dàng nhưng lại ẩn giấu sự lo lắng.
"Hàn Thẩm! Tuy em không nói rằng mình là người quan trọng nhất với anh. Nhưng em hi vọng, khi làm một việc gì đó, hãy nghĩ đến sự chờ đợi của em. Có được không?"
Mình sợ một mình anh ấy, đối phó nhiều người như vậy sẽ không thể nào làm được. Chỉ sợ anh ấy làm hại đến bản thân mình, lúc đó... mình biết làm sao đây?
Hàn Thẩm gật đầu, từ từ hôn lên trán của cô rồi quay lưng rời đi. Trước khi đi, anh còn dặn dò Chung Thất ở nhà giúp đỡ cô khi cô cần, không được để cô làm việc quá nhiều.
Thi Nhi lại đi vòng quanh trong nhà, vô tình đi ngang một căn phòng có hương thơm rất bắt mắt. Cô đẩy cửa bước vào, trên tường treo rất nhiều hình của mẹ Hàn Thẩm, có lẽ đây là phòng của bà ấy. Trên bàn là những lọ nước hoa đắt tiền dùng để cắm hoa khô, đúng là thú vui của những người giàu. Nhìn những tấm hình này, cô còn nghĩ người này phải là mẹ mình mới đúng. Khi nghe lão gia nói cô giống phu nhân, cô đã từng lo sợ, liệu mình và Hàn Thẩm còn có một mối quan hệ khác. Nhưng thật may, đó chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ.
"Cậu có từng nghe Hàn Thẩm nhắc gì về mẹ của mình không?"
Thi Nhi ngồi ở phòng khách, nói chuyện với Chung Thất. Cậu ta đứng ở đối diện, thành thật thưa.
"Thiếu gia sống rất khép kín, đối với sự ra đi của phu nhân, có lẽ là một mất mác rất lớn. Vậy nên, hầu như cậu ấy không nói gì về phu nhân cả."
Cô trầm ngâm gật đầu. Có lẽ trái tim anh vẫn chưa hoàn toàn rộng mở vì có quá nhiều góc khuất. Cô muốn tìm hiểu thêm về mẹ anh, chỉ có thể hỏi ra từ Phó lão gia. Nhưng anh đã không thích ông ấy đến gần cô, thì cô cũng chỉ đành nghe lời.
Chiều mát, Thi Nhi ra trước sân vườn hóng gió, xung quanh đây cũng khá nhiều nhà cửa, nhưng có phần xa trung tâm thương mại và các dịch vụ khác. Hàn Thẩm có lẽ vẫn chưa về sớm như vậy. Cô cầm tay nắm cửa, vừa định ra ngoài xem thì đã nghe thấy giọng của Chung Thất.
"Thiếu phu nhân! Thiếu gia đã dặn, để được ăn toàn thì cô nên ở trong nhà ạ!"
"Vậy sao?"
Cô thẩn thờ nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng như vậy. Ở trong nhà cao cửa rộng, nhưng chỉ cần không có sự xuất hiện của Hàn Thẩm, mọi thứ đều vô cùng tẻ nhạt. Có lẽ, tiền bạc mà cô luôn cần lúc trước chỉ là phù phiếm. Vì bây giờ, thứ mà cô cần hơn, chính là Hàn Thẩm và tình yêu của anh.
...
Quà
Lưu
Vote
Tuyệt vời
Chương 33 : Đừng Khóc Làm Anh Đau Lòng
"Tôi chỉ định ra ngoài xem chút thôi."
Thi Nhi chỉ tay ra ngoài cửa, ra đường một chút có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ở đối diện lại còn có công viên, nhìn bọn trẻ nô đùa như vậy, làm cô nhớ đến lần cùng Hàn Thẩm đi dạo ở nơi đó, cũng là lần anh đã cứu cô khỏi chiếc xe hơi màu đen. Chung Thất đứng đó khó xử, im lặng một lúc rồi cũng phải đồng ý để cô đi ra.
Vừa ra ngoài, Thi Nhi đã nhìn thấy cha của mình đứng ở góc bên trái của cổng. Ông ta vẫn tàn tạ như ngày nào, trên mặt còn có thêm vài vết bầm. Không ngờ, đến cuối cùng thì lao đầu vào canh bạc vẫn làm ông ta thỏa mãn hơn là tự lo cho bản thân mình. Cô bàng hoàng khi thấy bộ dạng ấy, nhưng cũng không giấu nỗi sự khó chịu.
"Tại sao lại tìm được đến đây?"
"Cha vô tình nhìn thấy con xuống xe rồi đi vào đây, cho nên..."
Thi Nhi thở dài, ngắt ngang lời ông ta nói.
"Lại hết tiền rồi sao?"
Ông ta cứng họng. Biết làm sao được khi cô chỉ cần mở miệng hỏi là liền trúng tim đen của ông ta? Đã bao lâu rồi không gặp, nhưng mỗi lần gặp thì chẳng có gì tốt đẹp ngoài việc ông ta xin tiền cờ bạc. Nhìn cô xuýt xoa, ông ta bước đến gần, cười khổ bảo.
"Con gái à! Bây giờ con ở trong nhà cao cửa rộng, lại xinh đẹp thế này rồi, còn tiếc tiền với cha hay sao?"
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
"Tôi không có tiền. Cha tự đi làm kiếm tiền nuôi mình đi!"
Mới có một chút thôi mà ông ta đã không chịu được, bắt đầu nổi cáu với cô, hỏi.
"Không có tiền? Ở nhà lộng lẫy như lâu đài thế này mà mày không có tiền à?"
Thi Nhi đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt thật rồi. Người cha này của cô, vẫn là ham cờ bạc hơn cái danh nghĩa tình thân này. Cô cương quyết từ chối, không đưa thêm một đồng nào cho ông ta. Nhìn thẳng vào cha mình, Thi Nhi lớn tiếng.
"Tôi đã nói mình không có tiền, tất cả những thứ này đều không phải của tôi. Ông làm ơn đừng cờ bạc nữa được không vậy?"
"Câm miệng."
Chát!
Ông ta tức tối, vung tay tát vào mặt Thi Nhi một cái đau đớn, in rõ năm dấu tay. Cô ôm mặt, thần sắc bàng hoàng tột độ. Tự hỏi bản thân mình, nếu như những lần trước cũng như lần này, cô đều từ chối và không đưa tiền cho ông ta, có phải ông ta đều sẽ đánh cô hay không?
Trỏ tay vào mặt của cô, ông ta chửi bới đủ điều, bảo rằng cô là đứa con bất hiếu, không biết chăm sóc cho cha mình. Nghe xong, Thi Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Cô nhìn ông ta, tay vẫn ôm gò má, nhếch môi hỏi.
"Bất hiếu? Ông có nuôi tôi được ngày nào sao? Có lo lắng cho tôi được ngày nào sao?"
"Lúc mẹ tôi mất ông ở đâu? Hả? Lúc mẹ tôi mất muốn nhìn mặt ông một lần thì ông lại lao đầu vào thứ đỏ đen đó. Tại sao lại tồi như vậy?"
Thi Nhi không kìm chế được mà lớn tiếng, khiến cơn giận của ông ta càng thêm bùng nổ. Nhìn thấy cánh tay ông ta vung lên, ánh mắt của cô như một người vô hồn không cần trốn tránh. Bỗng, một bàn tay thon dài đưa ra, siết chặt lấy cổ tay của ông ta. Thi Nhi quay mặt nhìn, cuối cùng Hàn Thẩm cũng đã về rồi, lại còn đứng ở trước mặt cô gần như vậy. Thi Nhi nhìn anh, không kìm lòng được mà nước mắt tuôn trào. Anh nhìn cô, ánh mắt xót xa đến đau lòng, lại càng thêm tức giận mà siết chặt cổ tay ông ta, như muốn nghiền nó ra làm trăm mảnh.
"Tại sao lại đánh cô ấy?"
Ông ta vùng vẫy mãi mới thoát ra được bàn tay ấy, hằn học hỏi.
"Cậu là ai? Xen vào chuyện gia đình tôi làm gì hả?"
Hàn Thẩm cười nhạt, đi đến đứng bên cạnh Thi Nhi rồi bảo với ông ta.
"Gia đình? Tôi là chồng cô ấy! Tôi và cô ấy mới là một gia đình."
Ông ta ngơ ngác nhìn. Thì ra người chồng ngốc mà Thi Nhi chăm sóc và người đứng ở ngay đây là một. Nhưng như vậy thì sao? Ông ta càng không thể làm được gì khi có anh ở bên cạnh cô. Lấy ở túi áo trong của áo vest ra một cọc tiền, Hàn Thẩm ném vào người ông ta rồi nói.
"Cầm tiền rồi thì đi đi! Nếu tôi còn thấy ông đến gần làm tổn thương cô ấy một lần nào nữa. Tôi sẽ không tha cho ông!"
Thấy tiền liền sáng mắt, ông ta ôm cọc tiền rồi quay đi ngay, không để ý tâm trạng của Thi Nhi bây giờ đã tệ đến mức nào. Nhìn bóng ông ta rời đi, cô như gục ngã, đứng đó mà bật khóc nức nở. Tiền bạc hoá ra còn quan trọng hơn cả tình thân sao? Lúc không có tiền thì ông ta chửi cô, đánh cô, khi cầm tiền trong tay rồi thì liền bỏ mặc cô.
Hàn Thẩm thở dài, ôm lấy đôi dáng hình run rẩy ấy vào lòng mình. Anh hôn ghì lên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng mà có chút đau xót.
"Đừng khóc nữa! Anh đau lòng lắm!"
Chương 34 : Chuyện Xưa Cũ (1)
Thi Nhi vùi đầu vào lòng anh, ôm chặt lấy anh rồi bật khóc nức nở, cứ như đã chịu rất nhiều uất ức và đau lòng. Cô không chỉ đau vì cái tát vừa rồi, mà còn đau cho một tuổi thơ bất hạnh.. Tại sao những người cần tình yêu dạt dào như cô và Hàn Thẩm đều thiếu đi nó? Có phải vì như vậy, mà cô và anh mới bù đắp cho nhau thật nhiều không?
Hàn Thẩm đau lòng lắm! Lần đầu tiên anh thấy cô khóc sướt mướt như vậy. Anh đưa đôi tay nâng lấy hai gò má của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ấy. Nước mắt hoà vào dư vị của đôi môi nóng bỏng, mặn đắng có, ngọt ngào có. Chàng trai này chỉ vừa nhìn thấy cô khóc thôi mà đã đau lòng đến không chịu được. Cô đã tìm được đúng người rồi, tìm được đúng nơi mà mình cần nương tựa.
"Thi Nhi! Nhìn anh đi! Đừng rơi nước mắt vì một người không đáng, hiểu không?"
Cô ngước mắt nhìn Hàn Thẩm, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt. Trong đôi mắt ấy, chứa đựng cả một biển trời của sự dịu dàng và ấm áp. Chỉ cần cô cảm thấy lạc lõng, cô đơn, ánh mắt ấy sẽ liền xua tan mọi thứ. Anh lau nước mắt cho cô, vuốt ve nơi gò má.
"Anh biết, dù thế nào đi nữa ông ta cũng là cha của em. Một ngày nào đó, ông ta cũng sẽ hiểu cho em thôi."
Cha của em thì khác, rồi một ngày nào đó ông ta sẽ nhận ra được, mình đã bỏ bê gia đình mà đi theo cờ bạc quá lâu rồi. Ông ta rồi cũng sẽ quay đầu thôi. Nhưng còn người đàn ông đó, đã không còn cơ hội để quay đầu nữa. Anh sẽ mãi mãi không cảm nhận được tình yêu của mẹ, sẽ mãi ôm mối thù hận này. Thi Nhi! Bây giờ anh chỉ còn mỗi mình em là người quan trọng nhất thôi!
Tại Phó gia.
"Nói thật đi! Thuốc tránh thai đó là thứ mà bà đưa cho Thi Nhi uống có phải không?"
Phó lão gia cho người thả Lao Lệ Quyên ra, ở trước mặt Phó Dĩ Văn mà chất vấn bà ta. Trước câu hỏi này, bà ta vô cùng bình tĩnh và cũng không còn gì phải giấu giếm nữa.
"Phải đấy!"
"Bà..."
Bây giờ Hàn Thẩm đã công khai đối đầu với cả Phó gia rồi, tức là những chuyện mà bà ta đã làm với anh đều đã bại lộ. Đến nước này cũng không cần che giấu làm gì? Mặc dù có gây ra chuyện gì tày trời đi nữa, Lao Lệ Quyên cũng đã sinh cho lão gia một đứa con trai, bà ta đương nhiên không sợ. Dĩ Văn nghe xong mà cũng bàng hoàng, không thể tin được chính mẹ mình lại thừa nhận chuyện đó.
Bà ta bắt đầu ra vẻ phản kháng sau bao nhiêu năm dài im lặng, nói ra một câu đầy ẩn ý.
"Nếu không phải do đứa em trai của ông gây ra, thì mọi chuyện đâu như bây giờ? Để con trai ông phải căm thù ông, để ông phải gặp thêm một bản sao của Lâm Mai Nhàn?"
Phó lão gia khựng người, khoảnh khắc ấy ông ta như đã chết lặng. Phải chăng, chuyện của mấy mươi năm về trước lại sắp xảy ra thêm một lần nữa? Tấn bi kịch ấy lại được tái diễn, để nỗi đau rồi sẽ kéo dài đến muôn đời? Đúng. Nếu năm xưa không phải chỉ vì tình yêu, thì mẹ của Hàn Thẩm đã không chết. Khi nhìn thấy Phó Dĩ Văn níu lấy tay của Thi Nhi, ông lại nhớ đến hình ảnh mà mình đã chứng kiến nhiều năm trước. Nó như tái hiện lại tất cả, nhưng thù hận, những nỗi đau tưởng chừng như đã bị thời gian vùi lấp.
Trở về nhiều năm trước.
Lâm Mai Nhàn là một cô tiểu thư của Lâm gia quý tộc, cao quý. Bà là một người phụ nữ đúng chuẩn mực, không biết thế nào gọi là ăn chơi lêu lỏng. Được gia đình quản giáo rất nghiêm ngặt, khiến bà luôn đặt chữ trinh tiết lên hàng đầu. Và rồi, bà và Phó Việt Vũ vô tình gặp nhau tại một buổi tiệc do gia đình tổ chức. Đứng trên lầu, mặc chiếc váy dạ hội trắng sang trọng, bà giống như một viên ngọc quý trong rương, một con chim quý trong lồng son, bạc vàng. Phó gia và Lâm gia lúc đấy lại kết thâm tình, hứa rằng sẽ gả bà cho Phó Việt Vũ.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên tại đó, nhưng thẹn thùng không nói được mấy câu. Phó Việt Vũ ghé ngang qua vườn hoa thơ mộng, thấy Mai Nhàn đang đứng ở đó. Cô gái này, dung mạo tại sao lại thanh thuần thoát tục đến thế. Ông không nhịn được, ngỏ ý làm quen.
"Chào Lâm tiểu thư! Tôi tên là Việt Vũ!"
Mai Nhàn đứng nép dưới gốc cây tử đằng đang độ trổ hoa, cười e thẹn. Nụ cười ấy, hệt như ánh hào quang bừng sáng giữa màn đêm, dù chỉ là một chút le lói nhỏ. Biết mình và Phó gia đã có hôn ước từ trước, Mai Nhàn càng muốn tìm hiểu thêm về tính tình của vị thiếu gia này. Hàn Thẩm của bây giờ và Việt Vũ của ngày trước giống hệt nhau. Một khi đã yêu, thì yêu hết lòng hết dạ, yêu bằng cả trái tim này.
Rồi ngày kết hôn đã đến, Mai Nhàn hạnh phúc sánh vai bên Việt Vũ, người mà bà tin tưởng và yêu thương hết mực. Từ bỏ một danh phận tiểu thư cao quý, bà đến Phó gia làm một người vợ bình thường, vun vén tất cả mọi chuyện.
"Mai Nhàn! Anh hứa sẽ yêu em cả cuộc đời này."
Chương 35 : Chuyện Xưa Cũ (2)
"Anh yêu em!"
"Em cũng vậy!"
Sau hai năm mặn nồng hạnh phúc, Mai Nhàn đã sinh cho Việt Vũ một bé trai, đó là Hàn Thẩm. Cậu bé sinh ra đã giống ba, kháu khỉnh đáng yêu vô cùng. Thấy con mình như vậy, ông càng thêm yêu gia đình nhỏ này của mình. Buổi sáng, thức dậy đã được chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, lại còn được Mai Nhàn tận tình ủi quần áo, chuẩn bị giày, hồ sơ và tài liệu. Trước khi đi làm, Việt Vũ còn dịu dàng hôn lên trán của bà, một cái hôn dịu dàng ấm áp. Tình cảm của họ vẫn vô vàn yêu thương, vô vàn những hạnh phúc. Họ không hề cãi nhau, dù cho đó có là chuyện nhỏ nhặt nhất. Họ luôn biết cách để làm gia đình luôn rộn ràng tiếng cười, dành cho Hàn Thẩm tình yêu trọn vẹn nhất.
Khi anh lên 11 tuổi, tình yêu thương ấy vẫn không hề thuyên giảm. Gia đình họ vẫn luôn vui vẻ như thế, cho đến khi em trai của Việt Vũ quay về. Ông ta tên là Phó Việt Phàm, là em trai song sinh của Phó Việt Vũ. Lúc này, Hàn Thẩm thường xuyên được gửi về nhà ngoại chơi nên vốn dĩ không hề biết chuyện này.
Việt Phàm vừa nhìn thấy Mai Nhàn, đã động lòng ngay từ lần đầu tiên. Nhưng biết làm sao được, khi mối tình ngang trái này chỉ có thể mãi giấu kín trong lòng mình.
"Chị! Để em giúp cho!"
Nhìn thấy Mai Nhàn mang đồ nặng, Việt Phàm liền bỏ công việc sang một bên mà chạy đến giúp đỡ. Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, Mai Nhàn liền giữ mình mà rụt tay lại. Nhìn hàng mi cong đang cụp xuống, Việt Phàm lại rung động thêm một lần nữa.
Càng về lâu ngày, sự thầm kín ấy lại càng một lớn hơn khó mà che giấu hết được. Nhìn thấy Mai Nhàn và Việt Vũ vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Việt Phàm không thể không khó chịu. Dần dần, Mai Nhàn cũng nhận ra được những cử chỉ bất thường của ông ta dành cho mình, từ ánh nhìn trìu mến, đến giọng nói dịu dàng. Một người chỉ mang danh là em rể thì không thể quan tâm bà đến quá chừng mực như vậy.
"Chị! Em có chuyện muốn nói!"
Chỉ cần có cơ hội được gặp riêng Mai Nhàn, Việt Phàm không thể không tìm đến. Ông ta nhiều lần đã muốn nói rõ lòng mình, nhưng biết làm sao cho được? Bà biết ông ta muốn nói gì, nên lần nào cũng né tránh vì sợ bị Việt Vũ hiểu lầm. Hơn nữa, bà lại yêu chồng mình như vậy, không hề có ý muốn phản bội ông.
Thế là, ngày hôm đó đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ, khiến nó biến thành một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của mỗi người. Cũng chính trong kí ức của Hàn Thẩm, đó là một ngày mưa gió bão bùng, cậu bé trở về nhà sau những ngày ở nhà ngoại. Nhà chỉ có mỗi ông ngoại, nên không vui bằng nhà mình nên cậu đòi về sớm hơn mọi khi. Ôm gấu bông ngang qua phòng của cha mẹ mình, cậu vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện.
"Bỏ tôi ra! Làm gì vậy?"
"Mai Nhàn! Anh yêu em mà Mai Nhàn? Mai Nhàn?"
Phó Việt Phàm lúc ấy cứ muốn ôm chặt lấy Mai Nhàn, dù bà đã cố gắng vùng vẫy trong bất lực. Hai người đôi co qua lại quyết liệt, ông ta còn có những hành động vượt quá chuẩn mực với bà. Sấm chớp liên hồi khiến căn phòng u ám thi thoảng lại sáng lên, khuôn mặt người đàn ông ấy đã in sâu vào tâm trí của Hàn Thẩm.
"Á!"
Một dao chí mạng, Phó Việt Phàm đã đâm chết người mà ông ta vừa nói lời yêu thương, chỉ vì bị từ chối tình cảm, một thứ tình cảm lẽ ra không nên tồn tại. Hàn Thẩm trợn mắt, đưa tay che miệng mà nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Cậu chạy trên đôi chân bủn rủn để về phòng, khoá chặt cửa lại. Phó Việt Vũ về nhà, không thấy vợ đâu cứ nghĩ bà đang tắm ở trên lầu nên đã đi tìm Hàn Thẩm.
"Hàn Thẩm à? Hàn Thẩm?"
Cậu ngồi ở một góc, giọng nói ấy càng lấn át tâm trí đang hỗn loạn kia. Cậu ôm đầu, vừa khóc vừa hét lên.
"Ông đi đi! Ông là tên độc ác! Ông đã giết mẹ tôi rồi! Huhu! Huhu!"
Phó Việt Vũ vừa hoang mang vừa không hiểu, rốt cuộc con trai mình đang nói chuyện gì, thái độ sao lại kì lạ như vậy. Chợt cảm thấy không ổn, ông chạy vội về phòng mình. Ở trên đất, Mai Nhàn lúc này đã là một thi thể lạnh lẽo, máu lan ra khắp sàn. Ông như người mất hồn, lao đến rồi ngồi gục bên cạnh bà. Lúc này, ông mới tận mắt nhìn thấy, đứa em trai mình đang ngồi ở một góc và tay đang dính đầy máu tươi, có cả con dao bên cạnh.
Ông như mất kiểm soát, lao đến túm lấy cổ Phó Việt Phàm vô cùng tức giận, nơi đáy mắt đỏ ngầu.
"Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy hả? Tại sao?"
Sau khi hay tin đứa con gái duy nhất qua đời, Lâm lão gia lên cơn đau tim, thế là cũng không thể nào qua khỏi. Toàn bộ tài sản của Lâm gia đều đã bị đóng băng. Từ một gia đình hạnh phúc, tình thương dần trở nên rạn nứt đến lạnh lùng. Người thì đột ngột mất vợ, người thì thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Từ một người có một gia đình hạnh phúc, Hàn Thẩm đã trở thành một đứa trẻ thờ ơ vô cảm. Tình anh em giữa Việt Vũ và Việt Phàm cũng không còn
Phó Việt Phàm được đưa vào nhà giam, nhưng thái độ của ông ta vẫn vô cùng bàng hoàng và đau đớn. Một thời gian sau, người ta lại phát hiện ra, ông ta mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Bình luận facebook