-
Chương 26-30
Chương 26 : Đồng Ý
Hàn Thẩm tròn mắt nhìn, vừa rồi giọng nói ấy thốt ra từ miệng của Thi Nhi sao? Cô vừa nói yêu anh đó sao? Anh không nghe nhầm chứ?
Nhìn cô như người mất hồn, mãi một lúc sau anh mới hỏi lại lần nữa.
"Em vừa nói gì?"
Thi Nhi chớp mắt, quay mặt đi nơi khác, hai gò má đã đỏ ửng cả lên rồi. Cô thừa biết vừa rồi mình đang nói gì, và đó cũng là câu trả lời mà anh muốn nghe từ lâu. Cô biết, mình và anh tiến triển như vậy, có lẽ là quá nhanh rồi. Nhưng nói gì thì nói, khoảng thời gian một năm qua bên nhau cũng đã đủ để hiểu về nhau khá nhiều.
Cô không trốn tránh cảm xúc của mình nữa, không muốn để lỡ mất đi một người trân trọng mình. Vậy nên, ánh mắt ấy đã không còn ngại ngùng nữa, mà nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nói.
"Em bảo là em yêu anh."
Nói xong, cô còn chống khuỷu tay nhón người lên hôn lấy môi anh. Anh hoàn toàn bị bất ngờ, nhưng sau đó là một cảm giác lâng lâng vui sướng lan ra cả cơ thể. Hai đôi môi ấy hòa quyện vào nhau, nồng nàn và cháy bỏng. Anh chưa từng nghĩ khi được cô đáp lại sẽ ngọt ngào đến thế, hạnh phúc đến thế.
Anh biết, rồi sau này vẫn sẽ còn rất nhiều sóng gió để cả hai phải đương đầu. Nhưng Phó Hàn Thẩm anh đã từng hứa với cô rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Anh biết, rồi sau này vẫn sẽ còn rất nhiều sóng gió để cả hai phải đương đầu. Nhưng Phó Hàn Thẩm anh đã từng hứa với cô rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Đôi môi ấy hôn lên tóc cô, lướt qua vành tai rồi động lại nơi xương quai xanh. Một cảm giác tê dại lan ra toàn thân, chạy dọc theo sống lưng. Đây là lần đầu tiên cô có những cảm giác ấy, khi ở bên một người. Hàn Thẩm mân mê mái tóc của cô, luồng tay ra sau gáy rồi ôm lấy nó, ấm áp và dịu dàng. Cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ.
"Anh..."
Anh nhìn cô, cau mày hỏi.
"Sợ sao?"
Hàng mi ấy khẽ run, cô gật đầu, giọng nhỏ nhẹ.
"Ừm. Sợ tay anh đang bị thương nữa!"
Chuyện này đến với cô thật sự bất ngờ. Chỉ vừa mới chấp nhận yêu anh thôi, mà bây giờ anh đã muốn tiến xa hơn rồi. Cô lại còn sợ, vết thương trên tay anh mà cử động mạnh thì sẽ rách toạt mất. Cô đưa tay ngăn môi của anh lại, ngại ngùng bảo.
"Để khi khác được không? Em... em chưa sẵn sàng."
Anh hiểu tâm trạng bối rối của cô lúc này, vậy nên đã đồng ý. Hầu như mọi yêu cầu mà cô đưa ra, anh đều chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng nhất.
Nằm trong vòng tay anh, trong căn phòng mà chỉ từng có những tiếng cười ngốc nghếch, những lần cằn nhằn. Giờ đây, nó đã chuẩn bị bao phủ bằng một màu đỏ rực rỡ của tình yêu và hạnh phúc. Thi Nhi nằm gối đầu trên tay Hàn Thẩm, thật êm dịu và ấm áp. Cô đưa tay mình cầm lấy cánh tay bị thương của anh, lo lắng nói.
"Nghiêm trọng như thế, không biết khi nào lành?"
"Có em rồi sẽ lành mau thôi."
Thi Nhi! Anh biết, ở bên cạnh anh rồi, sau này em sẽ còn phải cùng anh trải qua rất nhiều gian khổ. Nhưng anh đã tưng hứa rồi, dù cho có phải trả giá đắt như thế nào đi nữa, anh cũng nhất định để em được bình yên.
Đêm đó là một đêm dài, họ nằm cùng nhau bình yên như thế, chậm rãi trôi qua như thế cho đến tận sáng. Thi Nhi biết anh vì mình mà mới bị bỏng nên đã dậy từ rất sớm, tranh thủ xuống bếp nấu bữa sáng cho anh. Cô mong sau khi thức dậy, anh sẽ được ăn món ngon mà mình nấu, sau này cũng sẽ như thế.
Cô đang nấu ăn thì Dĩ Văn về tới, cậu ta bước vào chào cô.
"Chị dâu? Sao chị dậy sớm thế?"
Không hiểu sao, ngay từ lúc này cô nhận thấy mình cần giữ khoảng cách với cậu ta. Cô cười nhẹ trả lời.
"Tôi chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Thẩm!"
Nhìn thấy cô bận rộn như vậy, không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên thở dài. Cô nghe thấy vậy, cũng có chút không hiểu mà ngẩng đầu nhìn. Cậu ta bảo.
"Giá mà anh ấy không ngốc thì tốt quá, có thể để chị vơi đi vất vả."
Thi Nhi không hiểu Dĩ Văn nói như vậy là có ý gì? Cô từng nghe nói cậu ta rất thương Hàn Thẩm, mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra. Nhưng sau khi nghe câu nói này, cô lại không thấy được điều đó. Thừa nhận tình cảm với anh chưa bao lâu, nhưng cô cảm thấy mình giống như đã thuộc về anh rồi, vừa nghe những điều không tốt về anh, cô liền có phản ứng không vui. Không nói thẳng ra với Dĩ Văn, cô chỉ nói ngắn gọn.
"Tôi thấy cũng tốt mà? Là do tôi muốn tự nguyện chăm sóc anh ấy mà thôi!"
Hàn Thẩm đứng ở trên lầu, nghe được những lời này thì tự thấy vui vẻ đến lạ. Anh không hi vọng cô có thể chăm sóc cho mình mãi như thế. Rồi đến một ngày, những việc này cô sẽ không cần phải lo nghĩ nữa.
Thi Nhi! Một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ không còn để em phải chịu khổ vì anh nữa. Bằng bất kì giá nào, anh cũng sẽ để em được hạnh phúc nhất.
Ngày hôm đó, Dĩ Văn có những hành động rất lạ với Thi Nhi. Cậu ta cứ luôn để ý đến từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cô, luôn có ý muốn giúp đỡ cô trong mọi việc. Thi Nhi đều từ chối khéo mọi thứ. Không phải bây giờ cô đã xác định quan hệ với Hàn Thẩm nên mới làm thế, mà trước giờ đã như vậy, cô không muốn phải nhận giúp đỡ từ ai, dù đó là việc lớn hay nhỏ.
Đêm đó, Thi Nhi ra ngoài đóng cổng thì gặp Dĩ Văn đi về. Cậu ta dường như đã say rồi, không còn nhận thức rõ được việc gì nữa. Vừa nhìn thấy cô, cậu ta đã như người mất đi lí trí mà lao đến ôm hôn cô.
"Ưm..."
Thi Nhi vùng vẫy quyết liệt, đẩy cậu ta ra thở dốc.
"Phó Dĩ Văn! Cậu làm gì vậy?"
Chương 27 : Nhiều Sự Hoài Nghi
"Chị à! Em đã thích chị từ lâu lắm rồi! Khi còn ở nước ngoài, em đã luôn mong được sớm quay về để gặp được chị!"
Dĩ Văn vừa nói vừa tiến tới, cứ ôm lấy Thi Nhi không chịu buông. Cô khó khăn vùng vẫy, chỉ muốn thoát khỏi vòng tay này càng sớm càng tốt.
"Bỏ tay ra!"
Giọng nói trầm ấm nhưng lại gằn lên như giận dữ vang lên sau lưng của Thi Nhi. Hàn Thẩm bước vội đến gần, kéo tay cô ra sau lưng mình. Túm lấy cổ áo của Dĩ Văn, anh không đợi cậu ta nói gì mà đấm vào mặt cậu ta một phát. Dĩ Văn đã say rồi còn cộng thêm bị đánh nên liền mất thăng bằng mà ngã ra đất. Thi Nhi hoảng hốt, cô vội nắm lấy cổ tay anh nói nhỏ.
"Đừng. Bị phát hiện thì sao?"
Anh nhìn cô dịu dàng, ánh mắt ấy như muốn bảo cô hãy yên tâm mà giao lại mọi việc cho anh giải quyết. Dĩ Văn lòm còm bò dậy, đứng loạng choạng, mắt mơ màng hỏi.
"Tại sao? Anh ấy bị ngốc rồi, vốn không thể lo được cho chị. Chị cần gì phải chôn vùi cuộc đời của mình vào một người như vậy chứ?"
Thi Nhi chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Hàn Thẩm, bước lên đứng chắn trước mặt anh. Từ lúc cậu ta bước vào, cô đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Dĩ Văn hành động là một người đang say đến nỗi không còn nhận thức, nhưng lại không hề ngửi được mùi rượu. Có lẽ cậu ta cũng đã nghi ngờ rồi nên mới làm như vậy. Tuy cô không rõ cậu ta đối với mình có thật sự như những gì vừa nói hay không, nhưng trước mắt vẫn nên giải vây cho Hàn Thẩm.
Thi Nhi chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Hàn Thẩm, bước lên đứng chắn trước mặt anh. Từ lúc cậu ta bước vào, cô đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Dĩ Văn hành động là một người đang say đến nỗi không còn nhận thức, nhưng lại không hề ngửi được mùi rượu. Có lẽ cậu ta cũng đã nghi ngờ rồi nên mới làm như vậy. Tuy cô không rõ cậu ta đối với mình có thật sự như những gì vừa nói hay không, nhưng trước mắt vẫn nên giải vây cho Hàn Thẩm.
Đi lướt qua mặt anh, cô nháy mắt ra hiệu gì đó. Sau một hồi lâu đứng ngây ra, cuối cùng anh cũng đã hiểu mọi chuyện. Hoá ra Dĩ Văn về nước, thật sự là theo yêu cầu của Lao Lệ Quyên. Hai mẹ con này từ lâu đã nghi ngờ anh không bị ngốc mà chỉ là giả vờ. Mặc dù trước giờ cậu ta đối với anh rất tốt, nhưng chỉ cần động đến người con gái của anh, thì mọi chuyện đã khác rồi. Phó Hàn Thẩm anh vốn dĩ không cần sự quan tâm này, điều mà anh cần duy nhất, chỉ là sự an yên của một người.
Thi Nhi đứng trước mặt anh, nói với Dĩ Văn.
"Xin cậu ăn nói cho cẩn thận. Dù Hàn Thẩm có bị ngốc đi nữa thì cũng là chồng của tôi."
Nếu như anh đã quyết định chế giấu thân phận, thì em cũng sẽ giúp anh. Không cần biết trước mắt anh đang suy nghĩ những gì, tính toán ra sau. Chỉ cần việc đó làm anh cảm thấy thoải mái hơn và không còn gánh nặng nữa, em đều sẽ luôn ủng hộ.
Dĩ Văn đánh mắt nhìn sang Hàn Thẩm, nhìn rõ thái độ khi nãy của anh khi đánh mình, hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng bây giờ, anh lại ngây ngốc như ngày nào. Cậu ta thật không hiểu nổi, là mình đang bị hoa mắt, hay anh thật sự đang giả ngốc để qua mắt mọi người.
"Chị! Tình cảm của em dành cho chị là thật lòng. Không phải lúc say em mới nói như thế đâu."
"Cho dù bây giờ em có tỉnh táo, thì ở trước mặt chị em cũng sẽ nói như vậy."
Hàn Thẩm đứng ở sau lưng Thi Nhi, siết chặt bàn tay hằn lên các khớp, đỏ ngầu. Cô lo sợ anh mà nghe thêm một lời nào nữa thì sẽ phát điên lên mất. Nhìn thẳng vào Phó Dĩ Văn, cô nói.
"Đủ rồi! Tôi nhắc cho cậu nhớ một lần nữa, Phó Hàn Thẩm là chồng của tôi, là người mà tôi yêu. Dù anh ấy có ngốc như thế nào đi nữa thì cũng mãi mãi là chồng của tôi."
"Với thân phận là chị dâu, tôi mong cậu giữ tự trọng."
Nói xong, cô lập tức nắm tay anh kéo đi vào trong, để lại Dĩ Văn đứng ở đó. Quả nhiên, cậu ta lúc này đã lộ diện ra rằng mình hoàn toàn tỉnh táo, không hề say rượu. Nhìn bóng lưng của Thi Nhi bên cạnh Hàn Thẩm, cùng những lời nói chắc nịch khi nãy, cậu ta càng không cam lòng, cũng càng nghĩ rằng anh đang mưu đồ chuyện gì đó.
Vừa lên phòng đóng cửa lại, Thi Nhi đã lo lắng nói.
"Anh làm sao vậy? Cứ như thế sẽ rất dễ bị phát hiện đấy!"
Hàn Thẩm nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn vô cùng ôn nhu.
"Anh xin lỗi! Nhưng nhìn thấy Phó Dĩ Văn như thế, anh không chịu được."
Cô khẽ thở dài, chậm rãi nói.
"Cậu ta có lẽ đã nghi ngờ rồi, nên mới làm như vậy. Anh phải càng chú ý hơn nữa."
Đột nhiên, anh bước vội đến chỗ của cô, nhanh chóng dồn cô vào chân tường. Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau, như chứa những giọt sương đọng lại nơi phiến lá. Đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ xinh ấy, anh trầm giọng hỏi.
"Những lời mà vừa rồi em nói với cậu ta, có thật không?"
Cô chớp mắt, chàng trai này lại muốn làm gì đó nữa rồi sao? Nhưng mỗi khi nhìn anh thật gần như vậy, cô lại càng không muốn rời mắt chút nào. Khuôn mặt này, đẹp đến nỗi không lẫn vào đâu được, in sâu vào trong trí nhớ của cô mất rồi. Thấy cô không trả lời, đôi tay ấy lại lướt qua gò má của cô, mơn trớn nhẹ nhàng.
Cô chớp mắt, chàng trai này lại muốn làm gì đó nữa rồi sao? Nhưng mỗi khi nhìn anh thật gần như vậy, cô lại càng không muốn rời mắt chút nào. Khuôn mặt này, đẹp đến nỗi không lẫn vào đâu được, in sâu vào trong trí nhớ của cô mất rồi. Thấy cô không trả lời, đôi tay ấy lại lướt qua gò má của cô, mơn trớn nhẹ nhàng.
"Em đẹp thật! Đẹp đến nỗi như đã in vào tâm trí của anh rồi."
Cả anh và cô, đều như muốn lưu sâu hình ảnh của nhau vào trái tim mình. Tình yêu chóng vánh đến như vậy, thật giống với thứ mà người ta vẫn thường gọi là tình yêu sét đánh. Tuy đến rất nhanh, nhưng lâu ngày sẽ càng đậm sâu và mặn nồng. Cô nhìn anh, giọng dịu dàng.
"Dù có như thế nào, chỉ cần anh đừng làm hại đến bản thân mình, thì mọi quyết định của anh em đều sẽ ủng hộ."
Chương 28 : Cừu Và Sói
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, còn chưa kịp nói gì thì cô đã choàng lấy cổ anh. Chân cô nhón lên, hôn lấy đôi môi mát lạnh ấy, hôn thật cuồng nhiệt. Sau vài giây bất ngờ, anh đã thích ứng nhanh chóng và đáp ứng lại nụ hôn ấy. Họ hôn nhau nồng nàn, cơn nóng ran trong người như thiêu đốt thân thể. Xoay lưng của Thi Nhi lại, họ vừa hôn nhau vừa lùi về phía giường. Cô hoàn toàn bị cuống theo nụ hôn ấy, mặc cho anh đang làm loạn trên cơ thể mình. Đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, cô từ từ cởi hết cái cúc áo ra.
Ngã người xuống giường, sắc mặt ấy vẫn còn chút lo lắng và sợ hãi. Hàn Thẩm cười dịu dàng, đưa tay xoa nắn bầu ngực ấy.
"Đừng sợ! Chỉ khó chịu một chút thôi!"
Để cô cảm thấy không sợ hãi, anh hôn ghì lên môi cô, mặc dù bàn tay ấy vẫn đang hành động. Vuốt nhẹ qua đùi rồi trượt dài xuống dưới, anh từ từ cởi chiếc váy ngủ rời và quần lót rồi ném sang một bên. Nhìn cô dịu dàng một lần nữa, khoé môi anh khẽ cong lên, vừa quyến rũ vừa giang tà.
"Anh vào nhé!"
Thi Nhi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, hai tay bấu vào chăn như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Hàn Thẩm vừa nhích đến một chút, cô đã không chịu được mà kêu lên.
"Ưm~"
"Ưm~"
Họ quấn lấy nhau ở trên giường, làm nó trở nên ấm nóng hơn rất nhiều. Mọi hành động của anh, cử chỉ của anh ở trên người cô đều vô cùng nâng niu và nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Thi Nhi ôm lấy tấm lưng rộng đẫm mồ hôi ấy, quấn lấy môi anh không rời. Một cảm giác khó chịu lẫn tê dại, không rõ là đau đớn hay sung sướng. Chỉ có thể bám víu vào anh như vậy, từng chút từng chút cảm nhận được hơi thở gấp gáp ấy phả vào mặt.
Đêm đã khuya. Một đêm không trăng nhưng lại đầy sao trời. Thi Nhi mơ màng nhìn ra cửa sổ, thấy những ngôi sao ấy như đang treo lơ lửng trên cành cây. Cô khẽ cử động, toàn thân ê ẩm, đau nhức. Sau những khi mặn nồng ân ái cùng Hàn Thẩm, cũng không rõ bản thân đã mê man từ bao giờ.
"Mệt lắm không?"
Giọng anh vang vang trên đỉnh đầu của cô, diu dàng và trầm ấm. Còn cô thì tim vẫn đang đập thình thịch, nghĩ lại chắc thấy khuôn mặt mình lúc đó mê muội lắm mà ngại. Vùi đầu vào ngực anh, cô lắc đầu. Anh vuốt ve mái tóc của cô, mùi hương dịu nhẹ như bung xoã ra nơi cánh mũi.
"Vậy muốn tiếp tục không?"
Nghe anh hỏi như vậy, Thi Nhi liền ngẩng đầu nhìn anh ngay, phản ứng vô cùng dữ dội.
"Đừng. Như vậy là đủ rồi."
Chân cô đã nhức mỏi lắm rồi, lưng thì như bị bẻ cong vậy. Bây giờ, anh mà chạm vào người cô nữa thì chắc cô sẽ rã ra mất. Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc lúc nó anh chạm vào người mình, cả hai còn miên man với nhau lâu như vậy, mặt cô sẽ tự khắc mà nóng bừng bừng lên. Ngẩng đầu lên nhìn, cô lườm anh uất ức.
"Lúc trước thì hay rồi, giả ngốc giống như là cừu non vậy."
Hàn Thẩm cười, nhìn cô ở cự li gần nhất, thấy được đôi mắt ấy đang sáng lấp lánh lên vì mình, đôi môi căng mọng nước. Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn giấu sự giang tà trong câu nói ấy.
"Anh là sói mà?"
Cô tròn mắt nhìn. Chàng trai này, biết tự nhận mình là sói luôn cơ? Cô còn nhớ ngày trước anh hiền lành, ngây thơ biết bao nhiêu. Tuy lúc đó cô đã từng ước ao anh không ngốc, nhưng ít nhất cũng không tới nỗi giang tà thế này. Cô còn nghĩ, một người thông minh như mình phải là sói mới đúng, ai mà ngờ, đã có người soán ngôi cô chỉ trong vài nốt nhạc.
Nằm ôm nhau cứng ngắt, cảm nhận hơi ấm da thịt từ từ hòa quyện vào mình, Thi Nhi mới biết hoá ra tình yêu lại ngọt ngào đến thế. Cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy tấm lưng còn lấm tấm mồ hôi của anh, xoa xoa nó. Lúc trước mỗi khi dỗ dành anh ngủ, cô cũng từng làn thế này. Bây giờ đã như vậy rồi, cô thật mong mình mới là người được anh vuốt ve, dỗ dành.
Nhìn anh một lần nữa, cô chớp chớp mắt hỏi.
"Vậy em là gì?"
Hàn Thẩm cưng nựng gò má của cô, cười bảo.
"Em là con cừu non ngây thơ của anh."
Là một con cừu non đáng yêu, lúc nào cũng khiến anh phải bị thu hút. Từ ánh mắt của em, nụ cười của em, cử chỉ của em đều khiến anh phải dõi theo. Anh chưa từng nghĩ, trên đời này lại có người, khiến anh phải yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Trái tim này, dù cho có phải chịu bao nhiêu gai góc, thì khi ở cạnh em, nó cũng đã hồi sinh và đập mạnh mẽ trở lại.
Thi Nhi cười một cái, đưa ngón trỏ vuốt vuốt chóp mũi của anh, xoa xoa nó rồi hỏi.
"Tại sao em lại là cừu non?"
"Vì chỉ cần nhìn em, là anh liền muốn ăn thịt."
...
Quà
Lưu
Vote
Chương 29 : Đề Nghị Của Sự Tự Do
"Xin lỗi chị vì chuyện hôm qua!"
Thi Nhi vừa bước xuống cầu thang đã gặp Dĩ Văn đang đứng đợi sẵn. Cậu ta biết, hôm qua làm như vậy là quá đáng, nhưng đó cũng là những lời thật lòng mà bấy lâu nay mà cậu ta ấp ủ. Nhớ khi còn ở Úc, Dĩ Văn đã từng nhìn thấy hình của Thi Nhi trên một quyển bìa dành cho tân sinh viên. Còn nghĩ cô là sinh viên của một trường nào đó, ai ngờ cô đã nghỉ học từ lâu. Vừa nhìn thấy cô trong ảnh, cậu ta đã say mê bởi đôi mắt này, khuôn mặt này.
Nhưng rồi, sau khi mẹ cậu ta đưa ảnh chị dâu của mình cho Dĩ Văn xem, cậu ta bàng hoàng khi người chị dâu của mình và cô gái kia là một. Còn nghĩ sau khi về nước, cậu ta có thể tìm gặp cô và có cơ hội tìm hiểu, nhưng mọi thứ đã thật sự chấm dứt rồi. Nghi ngờ Hàn Thẩm giả ngốc, cậu ta càng quyết tâm hơn vạch trần mọi chuyện. Nhưng thái độ của Thi Nhi đã cho thấy rằng, dường như cô cũng đang ủng hộ anh, không cho cậu ta có một chút cơ hội nào.
Thi Nhi lạnh nhạt tránh né.
"Không sao."
Dĩ Văn xoay người kéo lấy tay của Thi Nhi, muốn giữ cô lại thì Phó lão gia về đến. Thấy em rể đang níu tay chị dâu mình ngay phòng khách, ánh mắt của ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Bỏ tay ra mau!"
Thi Nhi hoảng hồn đẩy cậu ta ra xa mình, sắc mặt tái mép cuối đầu, run giọng.
"Cha... con..."
Ông không để ý cô đang nói gì, chỉ chậm rãi tiến gần đến chỗ của Dĩ Văn. Cậu ta ngước mắt lên nhìn, chưa kịp nói gì thì đã bị Phó lão gia tát một cái trời váng. Ông gằn giọng.
"Không ra thể thống gì."
Thi Nhi bàng hoàng. Đáng lẽ ra, ông nên hỏi cô tường tận mọi việc. Đáng lẽ ra, một cô gái không chỗ dựa dẫm như cô và đứa con trai cưng của mình, ông phải đánh cô mới phải. Nhưng không. Thứ mà cô đang nhìn thấy là ánh mắt tức giận đến run người của Phó lão gia, nó khiến cô phải toát mồ hôi. Dĩ Văn ôm gò má đỏ ửng nhìn ông, còn chưa mở miệng ra thì ông đã mắng.
"Đây là chị dâu của mày đấy mày biết không? Hả?"
Hàn Thẩm vừa mới chuẩn bị quần áo xong, vừa ôm gấu bông đi gần xuống tới nơi thì đã nghe có người lớn tiếng. Thi Nhi liếc mắt lên lầu, nhìn thấy anh đi đến thì liền nhướn mày, nói khẽ.
"Đừng xuống."
Anh nhìn sang bên chỗ của Phó lão gia và Dĩ Văn, tình hình khá căng thẳng. Cậu ta vốn cũng đã nghi ngờ anh rồi, nếu anh mà xuống bây giờ thì sẽ càng thêm rắc rối. Nghe lời Thi Nhi, anh lùi lại mấy bước, đứng yên đó xem xét tình hình. Thi Nhi nhìn thấy Phó lão gia thở hồng hộc vì tức giận, cô liền chạy đến vuốt lưng của ông, nhẹ giọng nói.
"Cha! Đừng giận mà! Cậu ấy không có ý gì đâu!"
Tại sao cha của Hàn Thẩm lại giận đến như vậy? Mình thấy ông ấy ngoài việc muốn răng đe Phó Dĩ Văn ra, thì giống như vẫn còn có nỗi khổ gì đó khó mà giải bày.
Tại sao cha của Hàn Thẩm lại giận đến như vậy? Mình thấy ông ấy ngoài việc muốn răng đe Phó Dĩ Văn ra, thì giống như vẫn còn có nỗi khổ gì đó khó mà giải bày.
Ông trỏ tay vào mặt của Dĩ Văn, nghiêm giọng răn đe.
"Dù thế nào đi nữa thì Thi Nhi cũng là vợ của anh con. Tuyệt đối không được có suy nghĩ đó. Nếu không thì đừng trách cha vô tình."
Cậu ta tức lắm, nhưng lại không thể nói được gì, cứ thế mà bỏ đi. Hàn Thẩm cũng đã nhận ra thái độ kì lạ này của Phó lão gia, nhưng vẫn không tài nào lí giải được vì sao. Lúc này, anh mới có thể ôm gấu bông xuống lầu mà ngồi chơi. Thi Nhi dìu ông ấy qua ghế ngồi, còn rót trà giúp. Cô không hi vọng ông sẽ vì những chuyện này mà tức giận sinh bệnh.
Uống một ngụm trà, Phó lão gia im lặng suy nghĩ rất lâu, mãi một lát sau mới quay sang hỏi.
"Nó có làm gì con không?"
Thi Nhi lắc đầu. Bây giờ cô mà nói ra chuyện hôm qua Phó Dĩ Văn vượt quá giới hạn của mình với cô, chắc ông sẽ không chịu nổi mất. Vậy nên, dù có Hàn Thẩm ngồi kế bên, cô cũng chỉ đành chọn cách im lặng. Cô nhìn ra được, tình cảm cha con của ba người này không hề tốt chút nào, giống như vẫn còn rất nhiều khoảng cách. Nhất là giữa Phó lão gia và Hàn Thẩm, hầu như không thấy một chút tình yêu mến nào.
Phó lão gia đánh mắt nhìn Hàn Thẩm đang ngây ngô rồi bảo.
"Sống trong gia đình này, con phải chịu đủ vất vả rồi."
"Sống trong gia đình này, con phải chịu đủ vất vả rồi."
Thi Nhi cười nhẹ. Ngày trước quả thật cô đã nghĩ như vậy. Nhưng từ tình yêu của cô và Hàn Thẩm chớm nở, điều đó đã không còn quan trọng. Cô chỉ cần ở bên cạnh anh, vất vả thế nào cũng chịu được. Phó lão gia thở dài một hơi, trầm ngâm một lúc rồi nói.
"Hay là cha trả tự do cho con, để con ly hôn với Hàn Thẩm, để con được sống và làm những chuyện mà con muốn làm. Con thấy sao?"
"Dạ?"
Thi Nhi đơ mặt, sắc mặt cô trở nên bất ngờ đến lạ. Còn Hàn Thẩm, bàn tay đang mân mê gấu bông của anh bỗng nhiên khựng lại khi nghe câu nói này.
Ông đã cướp đi mẹ của tôi rồi. Bây giờ, ông còn muốn bắt Thi Nhi rời xa tôi? Phó Việt Vũ, tại sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy? Lẽ nào trong mắt của ông, tôi phải là một đứa thật thê thảm và thất bại thì ông mới thấy vui sao?
...
CÂU HỎI NHỎ :
- Sau khi nghe thấy lời đề nghị của Phó lão gia, Thi Nhi và Hàn Thẩm sẽ phản ứng như thế nào?
A. Đều cương quyết từ chối, anh vẫn giả ngốc rồi ôm chặt lấy Thi Nhi.
B. Phản ứng quyết liệt, thời cơ lộ diện đã tới rồi.
Chương 30 : Sự Lộ Diện Căng Thẳng
"Con... Con thấy không cần đâu ạ!"
Thi Nhi vội vàng tư chối, không hiểu sao lúc này tim cô lại đập nhanh thình thịch như sắp rơi ra ngoài. Cô đã từng nghĩ mình sẽ rời khỏi căn nhà này, nhưng đó là lúc chưa yêu chàng trai ấy. Bây giờ rời đi cũng được, nhưng để mặt anh với những người như Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn, cô thật sự không yên tâm. Hàn Thẩm là một người biết tính toán, nhưng rất hay nóng vội, cô sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ hành xử lung tung mà hỏng chuyện. Hơn nữa, anh lại đang giả ngốc, một khi ra đi thì không biết lấy lí do gì để gặp lại.
Nỗi sợ ấy như bao vây cô lúc này. Phó lão gia là người có quyền thế như vậy, muốn cô đi không phải là không có cách. Thi Nhi cụp mắt, hai tay bấu chặt vào quần, ngoài việc nói mình không muốn đi ra thì cũng không biết nói gì hơn. Ông ấy nhìn cô, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao? Cha biết, giữa con và Hàn Thẩm không có tình yêu. Vì nó bị ngốc, cho nên không thể nào đêm lại hạnh phúc cho con được."
"Cha sẽ cho con một số tiền, để con rời khỏi Phó gia, sống cuộc đời mà con mong muốn."
Tiền? Mình đã từng nghĩ sẽ rời khỏi đây với một số tiền. Đúng vậy. Nhưng bây giờ, tiền so với Hàn Thẩm đã không còn quan trọng nữa. Mình cần anh ấy hơn nhiều.
Thi Nhi thở dài, vừa hé môi định nói thì Hàn Thẩm bất ngờ lên tiếng. Giọng anh trầm trầm, đến mức nghe như có chút oán hận trong đó.
Thi Nhi thở dài, vừa hé môi định nói thì Hàn Thẩm bất ngờ lên tiếng. Giọng anh trầm trầm, đến mức nghe như có chút oán hận trong đó.
"Không được. Thi Nhi sẽ không đi đâu cả."
Cô bàng hoàng, quay phắt sang nhìn anh, trong đầu như xẹt qua một tia sét, làm cô choáng váng lẫn bất ngờ.
Hàn Thẩm? Anh ấy tại sao lại hành động như vậy? Không lẽ là vì mình sao?
Phó lão gia giật mình nhìn sang anh. Vẻ ngốc nghếch hời hợt thường ngày đã không còn nữa, trước mặt ông là một đứa con trai hoàn toàn bình thường và lạnh lùng. Ông ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, miệng lắp bắp liên tục.
"Con... Con..."
Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên ấy, anh chỉ cười một nụ cười lãnh đạm. Anh tự hỏi, người cha này của anh ngày trước, làm thế nào mà vẫn chấp nhận giữ lại đứa con của người mà mình đã chính tay giết chết. Liệu khi đó thấy anh bị ngốc, ông ta đã nghĩ gì? Lẽ ra, anh đã hết giá trị và phải chết ngay chính tại lúc đó. Nhưng tại sao vẫn còn được nuôi nấng đến từng tuổi này? Sự thương hại? Sự lợi dụng? Hay là gì? Suốt bao năm qua anh đã luôn âm thầm tìm câu trả lời cho những thắc mắc ấy, nhưng vẫn chưa thể giải đáp được. Rồi cũng phải đến lúc lộ diện thôi. Anh sợ nếu như mình cứ chần chừ như thế, Thi Nhi sẽ còn gặp nhiều khó khăn và nguy hiểm.
Trước đây anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ cho mẹ của mình. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Phó Hàn Thẩm này, sẽ bảo vệ em bằng cả trái tim, cả lý trí và cả sinh mạng của mình.
"Ngạc nhiên lắm sao Phó lão gia?"
Ánh mắt ông ấy thật sự ngạc nhiên, không thể tin được bao nhiêu năm qua anh ngây ngây ngô ngố chỉ là giả vờ. Những ức hiếp mà Lao Lệ Quyên đã mang đến cho anh, anh đều im lặng chịu đựng cũng chỉ là giả vờ.
"Tại sao con lại làm như vậy? Để làm gì?"
Phó lão gia bần thần đứng dậy, Hàn Thẩm cũng đứng dậy theo ông. Anh nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, không có một chút hơi ấm nào của tình thương cả. Thi Nhi lo sợ vô cùng, cô đứng dậy nép sau lưng anh, níu tay khẽ gọi.
"Hàn Thẩm?"
Anh đưa tay mình ra sau, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Mọi thứ mà anh muốn nói, cứ như đã gắn liền với bàn tay này. Những sự quan tâm, những sự lo lắng mà anh dành cho cô, không cần nói, mà chỉ qua vài hành động nhỏ nhặt. Hàn Thẩm nhìn thẳng vào mặt của Phó lão gia, không nhắc gì đến chuyện quá khứ và chuyện thân phận của mình, chỉ nói rằng.
"Ông không được phép buộc cô ấy phải đi đâu cả. Cô ấy, là vợ của tôi."
Phó lão gia có vẻ khó xử, ông ta bước đến gần anh hơn, hỏi.
"Hàn Thẩm! Tại sao con lại phải giả ngốc chứ? Con có nỗi khổ tâm gì sao?"
"Đừng đến gần tôi."
Thấy ông đến gần, anh phản ứng dữ dội, quát lớn một tiếng. Trong mắt anh, người cha này chính là một con quái vật, một người có lòng dạ hiểm ác, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng thánh thiện nhân từ. Chỉ cần nhìn thấy ông ta nói chuyện ôn nhu với Thi Nhi, anh lại không chịu được. Nếu như chỉ vì cô giống với mẹ anh lúc sinh thời, vậy thì anh càng muốn ông tránh xa cô.
"Đừng tỏ vẻ đạo đức giả trước mặt tôi nữa. Lúc mẹ tôi mất, ông đã làm gì? Ông cưới người đàn bà khác về, để bà ta sỉ nhục tôi, chửi mắng tôi."
"Chỉ vì tôi ngốc mà ông bỏ mặc tôi. Vậy nếu như tôi không ngốc thì sao? Hả?"
Hàn Thẩm tức giận, anh quát vào mặt Phó lão gia khiến ông ngây người. Ánh mắt của ông lại không hề giận dữ như khi nói về với Dĩ Văn, mà lại rất mâu thuẫn và khổ sở. Anh đứng chắn trước mặt Thi Nhi, khẳng định lại một lần nữa.
"Tôi đã nói rồi, Thi Nhi là vợ của tôi. Chỉ cần ông để cô ấy rời xa tôi một bước, hoặc là làm hại cô ấy. Phó Hàn Thẩm tôi sẽ khiến ông... thân bại danh liệt."
Hàn Thẩm tròn mắt nhìn, vừa rồi giọng nói ấy thốt ra từ miệng của Thi Nhi sao? Cô vừa nói yêu anh đó sao? Anh không nghe nhầm chứ?
Nhìn cô như người mất hồn, mãi một lúc sau anh mới hỏi lại lần nữa.
"Em vừa nói gì?"
Thi Nhi chớp mắt, quay mặt đi nơi khác, hai gò má đã đỏ ửng cả lên rồi. Cô thừa biết vừa rồi mình đang nói gì, và đó cũng là câu trả lời mà anh muốn nghe từ lâu. Cô biết, mình và anh tiến triển như vậy, có lẽ là quá nhanh rồi. Nhưng nói gì thì nói, khoảng thời gian một năm qua bên nhau cũng đã đủ để hiểu về nhau khá nhiều.
Cô không trốn tránh cảm xúc của mình nữa, không muốn để lỡ mất đi một người trân trọng mình. Vậy nên, ánh mắt ấy đã không còn ngại ngùng nữa, mà nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nói.
"Em bảo là em yêu anh."
Nói xong, cô còn chống khuỷu tay nhón người lên hôn lấy môi anh. Anh hoàn toàn bị bất ngờ, nhưng sau đó là một cảm giác lâng lâng vui sướng lan ra cả cơ thể. Hai đôi môi ấy hòa quyện vào nhau, nồng nàn và cháy bỏng. Anh chưa từng nghĩ khi được cô đáp lại sẽ ngọt ngào đến thế, hạnh phúc đến thế.
Anh biết, rồi sau này vẫn sẽ còn rất nhiều sóng gió để cả hai phải đương đầu. Nhưng Phó Hàn Thẩm anh đã từng hứa với cô rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Anh biết, rồi sau này vẫn sẽ còn rất nhiều sóng gió để cả hai phải đương đầu. Nhưng Phó Hàn Thẩm anh đã từng hứa với cô rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Đôi môi ấy hôn lên tóc cô, lướt qua vành tai rồi động lại nơi xương quai xanh. Một cảm giác tê dại lan ra toàn thân, chạy dọc theo sống lưng. Đây là lần đầu tiên cô có những cảm giác ấy, khi ở bên một người. Hàn Thẩm mân mê mái tóc của cô, luồng tay ra sau gáy rồi ôm lấy nó, ấm áp và dịu dàng. Cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ.
"Anh..."
Anh nhìn cô, cau mày hỏi.
"Sợ sao?"
Hàng mi ấy khẽ run, cô gật đầu, giọng nhỏ nhẹ.
"Ừm. Sợ tay anh đang bị thương nữa!"
Chuyện này đến với cô thật sự bất ngờ. Chỉ vừa mới chấp nhận yêu anh thôi, mà bây giờ anh đã muốn tiến xa hơn rồi. Cô lại còn sợ, vết thương trên tay anh mà cử động mạnh thì sẽ rách toạt mất. Cô đưa tay ngăn môi của anh lại, ngại ngùng bảo.
"Để khi khác được không? Em... em chưa sẵn sàng."
Anh hiểu tâm trạng bối rối của cô lúc này, vậy nên đã đồng ý. Hầu như mọi yêu cầu mà cô đưa ra, anh đều chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng nhất.
Nằm trong vòng tay anh, trong căn phòng mà chỉ từng có những tiếng cười ngốc nghếch, những lần cằn nhằn. Giờ đây, nó đã chuẩn bị bao phủ bằng một màu đỏ rực rỡ của tình yêu và hạnh phúc. Thi Nhi nằm gối đầu trên tay Hàn Thẩm, thật êm dịu và ấm áp. Cô đưa tay mình cầm lấy cánh tay bị thương của anh, lo lắng nói.
"Nghiêm trọng như thế, không biết khi nào lành?"
"Có em rồi sẽ lành mau thôi."
Thi Nhi! Anh biết, ở bên cạnh anh rồi, sau này em sẽ còn phải cùng anh trải qua rất nhiều gian khổ. Nhưng anh đã tưng hứa rồi, dù cho có phải trả giá đắt như thế nào đi nữa, anh cũng nhất định để em được bình yên.
Đêm đó là một đêm dài, họ nằm cùng nhau bình yên như thế, chậm rãi trôi qua như thế cho đến tận sáng. Thi Nhi biết anh vì mình mà mới bị bỏng nên đã dậy từ rất sớm, tranh thủ xuống bếp nấu bữa sáng cho anh. Cô mong sau khi thức dậy, anh sẽ được ăn món ngon mà mình nấu, sau này cũng sẽ như thế.
Cô đang nấu ăn thì Dĩ Văn về tới, cậu ta bước vào chào cô.
"Chị dâu? Sao chị dậy sớm thế?"
Không hiểu sao, ngay từ lúc này cô nhận thấy mình cần giữ khoảng cách với cậu ta. Cô cười nhẹ trả lời.
"Tôi chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Thẩm!"
Nhìn thấy cô bận rộn như vậy, không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên thở dài. Cô nghe thấy vậy, cũng có chút không hiểu mà ngẩng đầu nhìn. Cậu ta bảo.
"Giá mà anh ấy không ngốc thì tốt quá, có thể để chị vơi đi vất vả."
Thi Nhi không hiểu Dĩ Văn nói như vậy là có ý gì? Cô từng nghe nói cậu ta rất thương Hàn Thẩm, mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra. Nhưng sau khi nghe câu nói này, cô lại không thấy được điều đó. Thừa nhận tình cảm với anh chưa bao lâu, nhưng cô cảm thấy mình giống như đã thuộc về anh rồi, vừa nghe những điều không tốt về anh, cô liền có phản ứng không vui. Không nói thẳng ra với Dĩ Văn, cô chỉ nói ngắn gọn.
"Tôi thấy cũng tốt mà? Là do tôi muốn tự nguyện chăm sóc anh ấy mà thôi!"
Hàn Thẩm đứng ở trên lầu, nghe được những lời này thì tự thấy vui vẻ đến lạ. Anh không hi vọng cô có thể chăm sóc cho mình mãi như thế. Rồi đến một ngày, những việc này cô sẽ không cần phải lo nghĩ nữa.
Thi Nhi! Một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ không còn để em phải chịu khổ vì anh nữa. Bằng bất kì giá nào, anh cũng sẽ để em được hạnh phúc nhất.
Ngày hôm đó, Dĩ Văn có những hành động rất lạ với Thi Nhi. Cậu ta cứ luôn để ý đến từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cô, luôn có ý muốn giúp đỡ cô trong mọi việc. Thi Nhi đều từ chối khéo mọi thứ. Không phải bây giờ cô đã xác định quan hệ với Hàn Thẩm nên mới làm thế, mà trước giờ đã như vậy, cô không muốn phải nhận giúp đỡ từ ai, dù đó là việc lớn hay nhỏ.
Đêm đó, Thi Nhi ra ngoài đóng cổng thì gặp Dĩ Văn đi về. Cậu ta dường như đã say rồi, không còn nhận thức rõ được việc gì nữa. Vừa nhìn thấy cô, cậu ta đã như người mất đi lí trí mà lao đến ôm hôn cô.
"Ưm..."
Thi Nhi vùng vẫy quyết liệt, đẩy cậu ta ra thở dốc.
"Phó Dĩ Văn! Cậu làm gì vậy?"
Chương 27 : Nhiều Sự Hoài Nghi
"Chị à! Em đã thích chị từ lâu lắm rồi! Khi còn ở nước ngoài, em đã luôn mong được sớm quay về để gặp được chị!"
Dĩ Văn vừa nói vừa tiến tới, cứ ôm lấy Thi Nhi không chịu buông. Cô khó khăn vùng vẫy, chỉ muốn thoát khỏi vòng tay này càng sớm càng tốt.
"Bỏ tay ra!"
Giọng nói trầm ấm nhưng lại gằn lên như giận dữ vang lên sau lưng của Thi Nhi. Hàn Thẩm bước vội đến gần, kéo tay cô ra sau lưng mình. Túm lấy cổ áo của Dĩ Văn, anh không đợi cậu ta nói gì mà đấm vào mặt cậu ta một phát. Dĩ Văn đã say rồi còn cộng thêm bị đánh nên liền mất thăng bằng mà ngã ra đất. Thi Nhi hoảng hốt, cô vội nắm lấy cổ tay anh nói nhỏ.
"Đừng. Bị phát hiện thì sao?"
Anh nhìn cô dịu dàng, ánh mắt ấy như muốn bảo cô hãy yên tâm mà giao lại mọi việc cho anh giải quyết. Dĩ Văn lòm còm bò dậy, đứng loạng choạng, mắt mơ màng hỏi.
"Tại sao? Anh ấy bị ngốc rồi, vốn không thể lo được cho chị. Chị cần gì phải chôn vùi cuộc đời của mình vào một người như vậy chứ?"
Thi Nhi chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Hàn Thẩm, bước lên đứng chắn trước mặt anh. Từ lúc cậu ta bước vào, cô đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Dĩ Văn hành động là một người đang say đến nỗi không còn nhận thức, nhưng lại không hề ngửi được mùi rượu. Có lẽ cậu ta cũng đã nghi ngờ rồi nên mới làm như vậy. Tuy cô không rõ cậu ta đối với mình có thật sự như những gì vừa nói hay không, nhưng trước mắt vẫn nên giải vây cho Hàn Thẩm.
Thi Nhi chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Hàn Thẩm, bước lên đứng chắn trước mặt anh. Từ lúc cậu ta bước vào, cô đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Dĩ Văn hành động là một người đang say đến nỗi không còn nhận thức, nhưng lại không hề ngửi được mùi rượu. Có lẽ cậu ta cũng đã nghi ngờ rồi nên mới làm như vậy. Tuy cô không rõ cậu ta đối với mình có thật sự như những gì vừa nói hay không, nhưng trước mắt vẫn nên giải vây cho Hàn Thẩm.
Đi lướt qua mặt anh, cô nháy mắt ra hiệu gì đó. Sau một hồi lâu đứng ngây ra, cuối cùng anh cũng đã hiểu mọi chuyện. Hoá ra Dĩ Văn về nước, thật sự là theo yêu cầu của Lao Lệ Quyên. Hai mẹ con này từ lâu đã nghi ngờ anh không bị ngốc mà chỉ là giả vờ. Mặc dù trước giờ cậu ta đối với anh rất tốt, nhưng chỉ cần động đến người con gái của anh, thì mọi chuyện đã khác rồi. Phó Hàn Thẩm anh vốn dĩ không cần sự quan tâm này, điều mà anh cần duy nhất, chỉ là sự an yên của một người.
Thi Nhi đứng trước mặt anh, nói với Dĩ Văn.
"Xin cậu ăn nói cho cẩn thận. Dù Hàn Thẩm có bị ngốc đi nữa thì cũng là chồng của tôi."
Nếu như anh đã quyết định chế giấu thân phận, thì em cũng sẽ giúp anh. Không cần biết trước mắt anh đang suy nghĩ những gì, tính toán ra sau. Chỉ cần việc đó làm anh cảm thấy thoải mái hơn và không còn gánh nặng nữa, em đều sẽ luôn ủng hộ.
Dĩ Văn đánh mắt nhìn sang Hàn Thẩm, nhìn rõ thái độ khi nãy của anh khi đánh mình, hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng bây giờ, anh lại ngây ngốc như ngày nào. Cậu ta thật không hiểu nổi, là mình đang bị hoa mắt, hay anh thật sự đang giả ngốc để qua mắt mọi người.
"Chị! Tình cảm của em dành cho chị là thật lòng. Không phải lúc say em mới nói như thế đâu."
"Cho dù bây giờ em có tỉnh táo, thì ở trước mặt chị em cũng sẽ nói như vậy."
Hàn Thẩm đứng ở sau lưng Thi Nhi, siết chặt bàn tay hằn lên các khớp, đỏ ngầu. Cô lo sợ anh mà nghe thêm một lời nào nữa thì sẽ phát điên lên mất. Nhìn thẳng vào Phó Dĩ Văn, cô nói.
"Đủ rồi! Tôi nhắc cho cậu nhớ một lần nữa, Phó Hàn Thẩm là chồng của tôi, là người mà tôi yêu. Dù anh ấy có ngốc như thế nào đi nữa thì cũng mãi mãi là chồng của tôi."
"Với thân phận là chị dâu, tôi mong cậu giữ tự trọng."
Nói xong, cô lập tức nắm tay anh kéo đi vào trong, để lại Dĩ Văn đứng ở đó. Quả nhiên, cậu ta lúc này đã lộ diện ra rằng mình hoàn toàn tỉnh táo, không hề say rượu. Nhìn bóng lưng của Thi Nhi bên cạnh Hàn Thẩm, cùng những lời nói chắc nịch khi nãy, cậu ta càng không cam lòng, cũng càng nghĩ rằng anh đang mưu đồ chuyện gì đó.
Vừa lên phòng đóng cửa lại, Thi Nhi đã lo lắng nói.
"Anh làm sao vậy? Cứ như thế sẽ rất dễ bị phát hiện đấy!"
Hàn Thẩm nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn vô cùng ôn nhu.
"Anh xin lỗi! Nhưng nhìn thấy Phó Dĩ Văn như thế, anh không chịu được."
Cô khẽ thở dài, chậm rãi nói.
"Cậu ta có lẽ đã nghi ngờ rồi, nên mới làm như vậy. Anh phải càng chú ý hơn nữa."
Đột nhiên, anh bước vội đến chỗ của cô, nhanh chóng dồn cô vào chân tường. Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau, như chứa những giọt sương đọng lại nơi phiến lá. Đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ xinh ấy, anh trầm giọng hỏi.
"Những lời mà vừa rồi em nói với cậu ta, có thật không?"
Cô chớp mắt, chàng trai này lại muốn làm gì đó nữa rồi sao? Nhưng mỗi khi nhìn anh thật gần như vậy, cô lại càng không muốn rời mắt chút nào. Khuôn mặt này, đẹp đến nỗi không lẫn vào đâu được, in sâu vào trong trí nhớ của cô mất rồi. Thấy cô không trả lời, đôi tay ấy lại lướt qua gò má của cô, mơn trớn nhẹ nhàng.
Cô chớp mắt, chàng trai này lại muốn làm gì đó nữa rồi sao? Nhưng mỗi khi nhìn anh thật gần như vậy, cô lại càng không muốn rời mắt chút nào. Khuôn mặt này, đẹp đến nỗi không lẫn vào đâu được, in sâu vào trong trí nhớ của cô mất rồi. Thấy cô không trả lời, đôi tay ấy lại lướt qua gò má của cô, mơn trớn nhẹ nhàng.
"Em đẹp thật! Đẹp đến nỗi như đã in vào tâm trí của anh rồi."
Cả anh và cô, đều như muốn lưu sâu hình ảnh của nhau vào trái tim mình. Tình yêu chóng vánh đến như vậy, thật giống với thứ mà người ta vẫn thường gọi là tình yêu sét đánh. Tuy đến rất nhanh, nhưng lâu ngày sẽ càng đậm sâu và mặn nồng. Cô nhìn anh, giọng dịu dàng.
"Dù có như thế nào, chỉ cần anh đừng làm hại đến bản thân mình, thì mọi quyết định của anh em đều sẽ ủng hộ."
Chương 28 : Cừu Và Sói
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, còn chưa kịp nói gì thì cô đã choàng lấy cổ anh. Chân cô nhón lên, hôn lấy đôi môi mát lạnh ấy, hôn thật cuồng nhiệt. Sau vài giây bất ngờ, anh đã thích ứng nhanh chóng và đáp ứng lại nụ hôn ấy. Họ hôn nhau nồng nàn, cơn nóng ran trong người như thiêu đốt thân thể. Xoay lưng của Thi Nhi lại, họ vừa hôn nhau vừa lùi về phía giường. Cô hoàn toàn bị cuống theo nụ hôn ấy, mặc cho anh đang làm loạn trên cơ thể mình. Đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, cô từ từ cởi hết cái cúc áo ra.
Ngã người xuống giường, sắc mặt ấy vẫn còn chút lo lắng và sợ hãi. Hàn Thẩm cười dịu dàng, đưa tay xoa nắn bầu ngực ấy.
"Đừng sợ! Chỉ khó chịu một chút thôi!"
Để cô cảm thấy không sợ hãi, anh hôn ghì lên môi cô, mặc dù bàn tay ấy vẫn đang hành động. Vuốt nhẹ qua đùi rồi trượt dài xuống dưới, anh từ từ cởi chiếc váy ngủ rời và quần lót rồi ném sang một bên. Nhìn cô dịu dàng một lần nữa, khoé môi anh khẽ cong lên, vừa quyến rũ vừa giang tà.
"Anh vào nhé!"
Thi Nhi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, hai tay bấu vào chăn như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Hàn Thẩm vừa nhích đến một chút, cô đã không chịu được mà kêu lên.
"Ưm~"
"Ưm~"
Họ quấn lấy nhau ở trên giường, làm nó trở nên ấm nóng hơn rất nhiều. Mọi hành động của anh, cử chỉ của anh ở trên người cô đều vô cùng nâng niu và nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Thi Nhi ôm lấy tấm lưng rộng đẫm mồ hôi ấy, quấn lấy môi anh không rời. Một cảm giác khó chịu lẫn tê dại, không rõ là đau đớn hay sung sướng. Chỉ có thể bám víu vào anh như vậy, từng chút từng chút cảm nhận được hơi thở gấp gáp ấy phả vào mặt.
Đêm đã khuya. Một đêm không trăng nhưng lại đầy sao trời. Thi Nhi mơ màng nhìn ra cửa sổ, thấy những ngôi sao ấy như đang treo lơ lửng trên cành cây. Cô khẽ cử động, toàn thân ê ẩm, đau nhức. Sau những khi mặn nồng ân ái cùng Hàn Thẩm, cũng không rõ bản thân đã mê man từ bao giờ.
"Mệt lắm không?"
Giọng anh vang vang trên đỉnh đầu của cô, diu dàng và trầm ấm. Còn cô thì tim vẫn đang đập thình thịch, nghĩ lại chắc thấy khuôn mặt mình lúc đó mê muội lắm mà ngại. Vùi đầu vào ngực anh, cô lắc đầu. Anh vuốt ve mái tóc của cô, mùi hương dịu nhẹ như bung xoã ra nơi cánh mũi.
"Vậy muốn tiếp tục không?"
Nghe anh hỏi như vậy, Thi Nhi liền ngẩng đầu nhìn anh ngay, phản ứng vô cùng dữ dội.
"Đừng. Như vậy là đủ rồi."
Chân cô đã nhức mỏi lắm rồi, lưng thì như bị bẻ cong vậy. Bây giờ, anh mà chạm vào người cô nữa thì chắc cô sẽ rã ra mất. Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc lúc nó anh chạm vào người mình, cả hai còn miên man với nhau lâu như vậy, mặt cô sẽ tự khắc mà nóng bừng bừng lên. Ngẩng đầu lên nhìn, cô lườm anh uất ức.
"Lúc trước thì hay rồi, giả ngốc giống như là cừu non vậy."
Hàn Thẩm cười, nhìn cô ở cự li gần nhất, thấy được đôi mắt ấy đang sáng lấp lánh lên vì mình, đôi môi căng mọng nước. Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn giấu sự giang tà trong câu nói ấy.
"Anh là sói mà?"
Cô tròn mắt nhìn. Chàng trai này, biết tự nhận mình là sói luôn cơ? Cô còn nhớ ngày trước anh hiền lành, ngây thơ biết bao nhiêu. Tuy lúc đó cô đã từng ước ao anh không ngốc, nhưng ít nhất cũng không tới nỗi giang tà thế này. Cô còn nghĩ, một người thông minh như mình phải là sói mới đúng, ai mà ngờ, đã có người soán ngôi cô chỉ trong vài nốt nhạc.
Nằm ôm nhau cứng ngắt, cảm nhận hơi ấm da thịt từ từ hòa quyện vào mình, Thi Nhi mới biết hoá ra tình yêu lại ngọt ngào đến thế. Cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy tấm lưng còn lấm tấm mồ hôi của anh, xoa xoa nó. Lúc trước mỗi khi dỗ dành anh ngủ, cô cũng từng làn thế này. Bây giờ đã như vậy rồi, cô thật mong mình mới là người được anh vuốt ve, dỗ dành.
Nhìn anh một lần nữa, cô chớp chớp mắt hỏi.
"Vậy em là gì?"
Hàn Thẩm cưng nựng gò má của cô, cười bảo.
"Em là con cừu non ngây thơ của anh."
Là một con cừu non đáng yêu, lúc nào cũng khiến anh phải bị thu hút. Từ ánh mắt của em, nụ cười của em, cử chỉ của em đều khiến anh phải dõi theo. Anh chưa từng nghĩ, trên đời này lại có người, khiến anh phải yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Trái tim này, dù cho có phải chịu bao nhiêu gai góc, thì khi ở cạnh em, nó cũng đã hồi sinh và đập mạnh mẽ trở lại.
Thi Nhi cười một cái, đưa ngón trỏ vuốt vuốt chóp mũi của anh, xoa xoa nó rồi hỏi.
"Tại sao em lại là cừu non?"
"Vì chỉ cần nhìn em, là anh liền muốn ăn thịt."
...
Quà
Lưu
Vote
Chương 29 : Đề Nghị Của Sự Tự Do
"Xin lỗi chị vì chuyện hôm qua!"
Thi Nhi vừa bước xuống cầu thang đã gặp Dĩ Văn đang đứng đợi sẵn. Cậu ta biết, hôm qua làm như vậy là quá đáng, nhưng đó cũng là những lời thật lòng mà bấy lâu nay mà cậu ta ấp ủ. Nhớ khi còn ở Úc, Dĩ Văn đã từng nhìn thấy hình của Thi Nhi trên một quyển bìa dành cho tân sinh viên. Còn nghĩ cô là sinh viên của một trường nào đó, ai ngờ cô đã nghỉ học từ lâu. Vừa nhìn thấy cô trong ảnh, cậu ta đã say mê bởi đôi mắt này, khuôn mặt này.
Nhưng rồi, sau khi mẹ cậu ta đưa ảnh chị dâu của mình cho Dĩ Văn xem, cậu ta bàng hoàng khi người chị dâu của mình và cô gái kia là một. Còn nghĩ sau khi về nước, cậu ta có thể tìm gặp cô và có cơ hội tìm hiểu, nhưng mọi thứ đã thật sự chấm dứt rồi. Nghi ngờ Hàn Thẩm giả ngốc, cậu ta càng quyết tâm hơn vạch trần mọi chuyện. Nhưng thái độ của Thi Nhi đã cho thấy rằng, dường như cô cũng đang ủng hộ anh, không cho cậu ta có một chút cơ hội nào.
Thi Nhi lạnh nhạt tránh né.
"Không sao."
Dĩ Văn xoay người kéo lấy tay của Thi Nhi, muốn giữ cô lại thì Phó lão gia về đến. Thấy em rể đang níu tay chị dâu mình ngay phòng khách, ánh mắt của ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Bỏ tay ra mau!"
Thi Nhi hoảng hồn đẩy cậu ta ra xa mình, sắc mặt tái mép cuối đầu, run giọng.
"Cha... con..."
Ông không để ý cô đang nói gì, chỉ chậm rãi tiến gần đến chỗ của Dĩ Văn. Cậu ta ngước mắt lên nhìn, chưa kịp nói gì thì đã bị Phó lão gia tát một cái trời váng. Ông gằn giọng.
"Không ra thể thống gì."
Thi Nhi bàng hoàng. Đáng lẽ ra, ông nên hỏi cô tường tận mọi việc. Đáng lẽ ra, một cô gái không chỗ dựa dẫm như cô và đứa con trai cưng của mình, ông phải đánh cô mới phải. Nhưng không. Thứ mà cô đang nhìn thấy là ánh mắt tức giận đến run người của Phó lão gia, nó khiến cô phải toát mồ hôi. Dĩ Văn ôm gò má đỏ ửng nhìn ông, còn chưa mở miệng ra thì ông đã mắng.
"Đây là chị dâu của mày đấy mày biết không? Hả?"
Hàn Thẩm vừa mới chuẩn bị quần áo xong, vừa ôm gấu bông đi gần xuống tới nơi thì đã nghe có người lớn tiếng. Thi Nhi liếc mắt lên lầu, nhìn thấy anh đi đến thì liền nhướn mày, nói khẽ.
"Đừng xuống."
Anh nhìn sang bên chỗ của Phó lão gia và Dĩ Văn, tình hình khá căng thẳng. Cậu ta vốn cũng đã nghi ngờ anh rồi, nếu anh mà xuống bây giờ thì sẽ càng thêm rắc rối. Nghe lời Thi Nhi, anh lùi lại mấy bước, đứng yên đó xem xét tình hình. Thi Nhi nhìn thấy Phó lão gia thở hồng hộc vì tức giận, cô liền chạy đến vuốt lưng của ông, nhẹ giọng nói.
"Cha! Đừng giận mà! Cậu ấy không có ý gì đâu!"
Tại sao cha của Hàn Thẩm lại giận đến như vậy? Mình thấy ông ấy ngoài việc muốn răng đe Phó Dĩ Văn ra, thì giống như vẫn còn có nỗi khổ gì đó khó mà giải bày.
Tại sao cha của Hàn Thẩm lại giận đến như vậy? Mình thấy ông ấy ngoài việc muốn răng đe Phó Dĩ Văn ra, thì giống như vẫn còn có nỗi khổ gì đó khó mà giải bày.
Ông trỏ tay vào mặt của Dĩ Văn, nghiêm giọng răn đe.
"Dù thế nào đi nữa thì Thi Nhi cũng là vợ của anh con. Tuyệt đối không được có suy nghĩ đó. Nếu không thì đừng trách cha vô tình."
Cậu ta tức lắm, nhưng lại không thể nói được gì, cứ thế mà bỏ đi. Hàn Thẩm cũng đã nhận ra thái độ kì lạ này của Phó lão gia, nhưng vẫn không tài nào lí giải được vì sao. Lúc này, anh mới có thể ôm gấu bông xuống lầu mà ngồi chơi. Thi Nhi dìu ông ấy qua ghế ngồi, còn rót trà giúp. Cô không hi vọng ông sẽ vì những chuyện này mà tức giận sinh bệnh.
Uống một ngụm trà, Phó lão gia im lặng suy nghĩ rất lâu, mãi một lát sau mới quay sang hỏi.
"Nó có làm gì con không?"
Thi Nhi lắc đầu. Bây giờ cô mà nói ra chuyện hôm qua Phó Dĩ Văn vượt quá giới hạn của mình với cô, chắc ông sẽ không chịu nổi mất. Vậy nên, dù có Hàn Thẩm ngồi kế bên, cô cũng chỉ đành chọn cách im lặng. Cô nhìn ra được, tình cảm cha con của ba người này không hề tốt chút nào, giống như vẫn còn rất nhiều khoảng cách. Nhất là giữa Phó lão gia và Hàn Thẩm, hầu như không thấy một chút tình yêu mến nào.
Phó lão gia đánh mắt nhìn Hàn Thẩm đang ngây ngô rồi bảo.
"Sống trong gia đình này, con phải chịu đủ vất vả rồi."
"Sống trong gia đình này, con phải chịu đủ vất vả rồi."
Thi Nhi cười nhẹ. Ngày trước quả thật cô đã nghĩ như vậy. Nhưng từ tình yêu của cô và Hàn Thẩm chớm nở, điều đó đã không còn quan trọng. Cô chỉ cần ở bên cạnh anh, vất vả thế nào cũng chịu được. Phó lão gia thở dài một hơi, trầm ngâm một lúc rồi nói.
"Hay là cha trả tự do cho con, để con ly hôn với Hàn Thẩm, để con được sống và làm những chuyện mà con muốn làm. Con thấy sao?"
"Dạ?"
Thi Nhi đơ mặt, sắc mặt cô trở nên bất ngờ đến lạ. Còn Hàn Thẩm, bàn tay đang mân mê gấu bông của anh bỗng nhiên khựng lại khi nghe câu nói này.
Ông đã cướp đi mẹ của tôi rồi. Bây giờ, ông còn muốn bắt Thi Nhi rời xa tôi? Phó Việt Vũ, tại sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy? Lẽ nào trong mắt của ông, tôi phải là một đứa thật thê thảm và thất bại thì ông mới thấy vui sao?
...
CÂU HỎI NHỎ :
- Sau khi nghe thấy lời đề nghị của Phó lão gia, Thi Nhi và Hàn Thẩm sẽ phản ứng như thế nào?
A. Đều cương quyết từ chối, anh vẫn giả ngốc rồi ôm chặt lấy Thi Nhi.
B. Phản ứng quyết liệt, thời cơ lộ diện đã tới rồi.
Chương 30 : Sự Lộ Diện Căng Thẳng
"Con... Con thấy không cần đâu ạ!"
Thi Nhi vội vàng tư chối, không hiểu sao lúc này tim cô lại đập nhanh thình thịch như sắp rơi ra ngoài. Cô đã từng nghĩ mình sẽ rời khỏi căn nhà này, nhưng đó là lúc chưa yêu chàng trai ấy. Bây giờ rời đi cũng được, nhưng để mặt anh với những người như Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn, cô thật sự không yên tâm. Hàn Thẩm là một người biết tính toán, nhưng rất hay nóng vội, cô sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ hành xử lung tung mà hỏng chuyện. Hơn nữa, anh lại đang giả ngốc, một khi ra đi thì không biết lấy lí do gì để gặp lại.
Nỗi sợ ấy như bao vây cô lúc này. Phó lão gia là người có quyền thế như vậy, muốn cô đi không phải là không có cách. Thi Nhi cụp mắt, hai tay bấu chặt vào quần, ngoài việc nói mình không muốn đi ra thì cũng không biết nói gì hơn. Ông ấy nhìn cô, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao? Cha biết, giữa con và Hàn Thẩm không có tình yêu. Vì nó bị ngốc, cho nên không thể nào đêm lại hạnh phúc cho con được."
"Cha sẽ cho con một số tiền, để con rời khỏi Phó gia, sống cuộc đời mà con mong muốn."
Tiền? Mình đã từng nghĩ sẽ rời khỏi đây với một số tiền. Đúng vậy. Nhưng bây giờ, tiền so với Hàn Thẩm đã không còn quan trọng nữa. Mình cần anh ấy hơn nhiều.
Thi Nhi thở dài, vừa hé môi định nói thì Hàn Thẩm bất ngờ lên tiếng. Giọng anh trầm trầm, đến mức nghe như có chút oán hận trong đó.
Thi Nhi thở dài, vừa hé môi định nói thì Hàn Thẩm bất ngờ lên tiếng. Giọng anh trầm trầm, đến mức nghe như có chút oán hận trong đó.
"Không được. Thi Nhi sẽ không đi đâu cả."
Cô bàng hoàng, quay phắt sang nhìn anh, trong đầu như xẹt qua một tia sét, làm cô choáng váng lẫn bất ngờ.
Hàn Thẩm? Anh ấy tại sao lại hành động như vậy? Không lẽ là vì mình sao?
Phó lão gia giật mình nhìn sang anh. Vẻ ngốc nghếch hời hợt thường ngày đã không còn nữa, trước mặt ông là một đứa con trai hoàn toàn bình thường và lạnh lùng. Ông ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, miệng lắp bắp liên tục.
"Con... Con..."
Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên ấy, anh chỉ cười một nụ cười lãnh đạm. Anh tự hỏi, người cha này của anh ngày trước, làm thế nào mà vẫn chấp nhận giữ lại đứa con của người mà mình đã chính tay giết chết. Liệu khi đó thấy anh bị ngốc, ông ta đã nghĩ gì? Lẽ ra, anh đã hết giá trị và phải chết ngay chính tại lúc đó. Nhưng tại sao vẫn còn được nuôi nấng đến từng tuổi này? Sự thương hại? Sự lợi dụng? Hay là gì? Suốt bao năm qua anh đã luôn âm thầm tìm câu trả lời cho những thắc mắc ấy, nhưng vẫn chưa thể giải đáp được. Rồi cũng phải đến lúc lộ diện thôi. Anh sợ nếu như mình cứ chần chừ như thế, Thi Nhi sẽ còn gặp nhiều khó khăn và nguy hiểm.
Trước đây anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ cho mẹ của mình. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Phó Hàn Thẩm này, sẽ bảo vệ em bằng cả trái tim, cả lý trí và cả sinh mạng của mình.
"Ngạc nhiên lắm sao Phó lão gia?"
Ánh mắt ông ấy thật sự ngạc nhiên, không thể tin được bao nhiêu năm qua anh ngây ngây ngô ngố chỉ là giả vờ. Những ức hiếp mà Lao Lệ Quyên đã mang đến cho anh, anh đều im lặng chịu đựng cũng chỉ là giả vờ.
"Tại sao con lại làm như vậy? Để làm gì?"
Phó lão gia bần thần đứng dậy, Hàn Thẩm cũng đứng dậy theo ông. Anh nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, không có một chút hơi ấm nào của tình thương cả. Thi Nhi lo sợ vô cùng, cô đứng dậy nép sau lưng anh, níu tay khẽ gọi.
"Hàn Thẩm?"
Anh đưa tay mình ra sau, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Mọi thứ mà anh muốn nói, cứ như đã gắn liền với bàn tay này. Những sự quan tâm, những sự lo lắng mà anh dành cho cô, không cần nói, mà chỉ qua vài hành động nhỏ nhặt. Hàn Thẩm nhìn thẳng vào mặt của Phó lão gia, không nhắc gì đến chuyện quá khứ và chuyện thân phận của mình, chỉ nói rằng.
"Ông không được phép buộc cô ấy phải đi đâu cả. Cô ấy, là vợ của tôi."
Phó lão gia có vẻ khó xử, ông ta bước đến gần anh hơn, hỏi.
"Hàn Thẩm! Tại sao con lại phải giả ngốc chứ? Con có nỗi khổ tâm gì sao?"
"Đừng đến gần tôi."
Thấy ông đến gần, anh phản ứng dữ dội, quát lớn một tiếng. Trong mắt anh, người cha này chính là một con quái vật, một người có lòng dạ hiểm ác, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng thánh thiện nhân từ. Chỉ cần nhìn thấy ông ta nói chuyện ôn nhu với Thi Nhi, anh lại không chịu được. Nếu như chỉ vì cô giống với mẹ anh lúc sinh thời, vậy thì anh càng muốn ông tránh xa cô.
"Đừng tỏ vẻ đạo đức giả trước mặt tôi nữa. Lúc mẹ tôi mất, ông đã làm gì? Ông cưới người đàn bà khác về, để bà ta sỉ nhục tôi, chửi mắng tôi."
"Chỉ vì tôi ngốc mà ông bỏ mặc tôi. Vậy nếu như tôi không ngốc thì sao? Hả?"
Hàn Thẩm tức giận, anh quát vào mặt Phó lão gia khiến ông ngây người. Ánh mắt của ông lại không hề giận dữ như khi nói về với Dĩ Văn, mà lại rất mâu thuẫn và khổ sở. Anh đứng chắn trước mặt Thi Nhi, khẳng định lại một lần nữa.
"Tôi đã nói rồi, Thi Nhi là vợ của tôi. Chỉ cần ông để cô ấy rời xa tôi một bước, hoặc là làm hại cô ấy. Phó Hàn Thẩm tôi sẽ khiến ông... thân bại danh liệt."
Bình luận facebook