Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Kẻ đê tiện nhất là vô địch
Anh ta kéo tay tôi gõ lên cửa, tôi bỗng cảm thấy con người anh ta có bạn bè mà không có nhân tính gì cả.
Trong phòng bỗng yên tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc không ngừng, điều này khiến tôi bỗng nổi hứng tò mò, không biết nam nữ ở bên nhau có cảnh tượng như thế nào nhỉ?
Đúng lúc này, Trần Tử Dương bỗng đè thấp giọng hỏi: “Ai đấy?”
Thật ra giờ đang là nửa đêm, nếu tôi là Trần Tử Dương thì tôi sẽ không nói gì, mặc kệ kẻ gõ cửa bên ngoài luôn, nhưng chắc là gã bạo gan hơn tôi.
“Tôi!” Tên đã lên cũng không thể không bắn, cũng không việc gì phải xấu hổ cả.
Không biết có phải Trần Tử Dương bị dọa sợ hay không, trong phòng truyền ra mấy tiếng “bồm bộp” rồi tiếng mặc quần áo “sột soạt”.
Mấy phút sau, cửa mở ra, Trần Tử Dương đứng trước cửa thở hồng hộc nhìn tôi, Tô Man đứng sau lưng gã.
Lúc này mặt Tô Man đang đỏ bừng, núp sau lưng Trần Tử Dương. Trần Tử Dương không ngờ tôi còn mang thêm hai người khác tới, gã ngó trái ngó phải, cuối cùng lạnh nhạt hỏi: “Nửa đêm nửa hôm đến đây làm gì?”
Tôi muốn bảo là bắt gian nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, kiềm chế sự khó chịu trong lòng, viện bừa một cái cớ: “Tìm anh lấy ít đổ của tôi, mai phải đi rồi, chỉ có thể đến vào lúc này thôi.”
Trần Tử Dương thấy buồn cười, kéo Tô Man tránh ra: “Vào đi.”
Tôi đi vào, theo sau tôi là Quý Mạt Dương và La Quán Trinh.
La Quán Trinh nhếch miệng: “Không nhìn ra thầy Trần lại thoáng thế, còn đưa cả sinh viên về phòng thể này.”
Tô Man có vẻ sợ xảy ra chuyện, vội nói: “Tôi tốt nghiệp rồi, sắp tới sẽ trở thành giáo viên nội trú.”
Tôi bỗng hiểu ra, Tô Man trẻ trung, xinh đẹp như thế tại sao lại chọn một thầy giáo lớn hơn mấy tuổi, còn ngoan cố như Trần Tử Dương.
Thì ra là vì công việc.
Thật sự là vậy, đối với một số người thì việc có thể ở lại trường là chuyện cực kỳ hiếm có.
Nhưng tôi không ngờ La Quán Trinh lại quen Trần Tử Dương.
Trần Tử Dương buồn cười: “Tôi cũng không ngờ con gái của Hiệu trưởng La lại quen với ông chủ Quý đây đấy.”
“Không những quen, chúng tôi còn là người yêu nữa, sao nào? Không được à?” La Quán Trinh nói mà tôi suýt nghẹn, cùng lúc đó, Quý Mạt Dương cũng không nhịn được mà tằng hắng mấy tiếng.
Tôi quay lại, kinh nhạc: Có chuyện hay à nha!
“Hai người?”
Trần Tử Dương hơi kinh ngạc, nhưng đây không phải chuyện quan trọng.
La Quán Trinh cũng không để ý tới Trần Tử Dương, cô ấy đi vào bắt đầu tìm nữ quỷ, còn giả bộ lục lọi hỏi tôi: “Em chồng, em nói đi, cái gì là của em?”
Tôi sửng sốt, tôi thành em chồng từ lúc nào vậy?
Nghe thấy La Quán Trinh gọi tôi là em chồng, Trần Tử Dương bỗng hỏi: “Cô gọi cô ấy là gì?”
Chúng tôi đều nhìn Trần Tử Dương, không biết tại sao mà anh ta lại phản ứng mạnh như vậy.
La Quán Trinh cũng không buồn ngoảnh lại: “Em chồng, làm sao?”
“Cô với ông chủ Quý?” Trần Tử Dương vừa kích động nhìn tôi vừa hỏi.
Tôi cảm thấy cái tên Trần Tử Dương này đúng là bệnh không nhẹ.
“Chuyện của chúng tôi không phiền thầy Trần quan tâm, em chồng!” La Quán Trinh gọi tôi tới.
“Chị dâu.” Mọi người đã gọi tôi như thế rồi, tôi cũng phải phối hợp mới được.
Sau đó Quý Mạt Dương lại ho sù sụ, tôi quay lại, Quý Mạt Dương nói: “Bát tự không hợp.”
Tôi không đáp lời. La Quán Trinh cầm một quyển sách lên đánh, tôi giật mình tránh đi, quyển sách đập luôn lên người Tô Man. Một cái bóng đen phía sau Tô Man lập tức chui ra ngoài.
Tô Man cúi đầu: “Thầy ơi!”
Trần Tử Dương nhìn tôi nhưng không động cựa gì.
Tôi vội đi ra ngoài, để đuổi theo nữ quỷ kia mà tôi quên cả sợ!
Nào ngờ, Trần Tử Dương lại kéo tôi lại: “Ly Thương, em đừng đi vội.”
La Quán Trinh quan sát một hồi, tôi nhìn La Quán Trinh, sốt ruột không thôi, con quỷ kia chạy mất rồi.
Nhưng La Quán Trinh lại không hề sốt sắng, không chỉ mình cô ấy ung dung, ngay đến cả Quý Mạt Dương cũng không vội vàng gì cả.
Chỉ có Tô Man là quay người bò ra giường khóc tu tu. Tiếng khóc khiến mọi người trong cả khu chung cư bị thu hút.
Trần Tử Dương hơi hoảng, nhìn chằm chằm vào tôi, nắm tay tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, so với cô gái kia, tôi đúng là già rồi.
Đúng là sóng sau xô sóng trước, xô thẳng lên bờ cát.
Tôi giật tay ra: “Thầy Trần, chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa, đồ anh cứ giữ lại đi, tôi không cần nữa, làm phiền rồi!”
Tôi chạy ra ngoài trước. Ra cửa, tôi lập tức nhìn khắp nơi, vốn dĩ muốn tìm nữ quỷ kia, kết quả lại có một đám giáo viên nam đi ra hành lang. Một cô gái trẻ như tôi... khụ khụ... người phụ nữ đi!
Muộn thế này rồi mà một người phụ nữ như tôi lại chạy vào đây, hình như hơi khó nói.
Nhưng lúc này, La Quán Trinh cũng ra khỏi phòng Trần Tử Dương, vừa ra đã nghe thấy cô ấy bảo: “Em còn tìm loại người này làm gì? Không cần nữa cũng được. Về chị giới thiệu cho em một người tốt, em xem trường
chúng ta có bao nhiêu thầy giáo tốt thế này, việc vì cứ phải treo cổ chết trên một cái cây như thế!”
La Quán Trinh vỗ vai tôi, kéo tay tôi đi.
Quý Mạt Dương đi theo, những giáo viên khác bắt đầu xì xào bàn tán.
Một trong số đó đi tới hỏi: “Cô La, sao cô lại tới đây?”
“Em chồng tôi bị cắm sừng, tôi với chồng chưa cưới tới đây xem thử.” Con người La Quán Trinh đúng là lật mặt nhanh như cắt, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Tôi trầm trồ nhìn cô ấy.
Mấy giáo viên nam xung quanh lần lượt nhìn Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương lại làm như không có chuyện gì, như thể trò này làm lần nào cũng linh vậy.
La Quán Trinh đưa chúng tôi ra ngoài thì nghe thấy tiếng các giáo viên thảo luận phía sau. Có người nhìn thấy Trần Tử Dương và Tô Man thì lại càng chỉ trích nhiều hơn.
Lúc tôi quay lại, Trần Tử Dương đang đứng ở cửa phòng, gã vẫn luôn nhìn tôi, còn Tô Man thì vẫn đang khóc lóc ầm ĩ trong phòng.
Tôi không khỏi cảm khái: Kẻ đê tiện nhất đúng là vô địch!
Để có được cơ hội ở lại trường, tôi không ngờ Tô Man lại làm đến nước này, đến cả danh tiếng cũng không cần nữa.
Nhưng Tố Man đúng là ác thật, chắc chắn cô ta biết cha mẹ của Trần Tử Dương đều là giáo sư của trường đại học này, hơn nữa mối quan hệ rất rộng, nghe nói còn là bạn tốt của Hiệu trưởng.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn La Quán Trinh, nói vậy thì cô ấy và Trần Tử Dương là bạn nối khổ rồi?
Điên cuồng ghê!
Tôi nhất thời đỡ trán!
Quý Mạt Dương hỏi tôi: “Sao đấy?”
Tôi lắc đầu, chỉ thấy mờ mịt.
Ra khỏi khu chung cư, tôi ngoảnh lại nhìn căn phòng trên tầng ba của Trần Tử Dương, nơi đó đã không còn khí đen nữa. Nhưng nữ quỷ chạy mất rồi, tôi hụt hẫng vô cùng.
Tôi bỗng phát hiện, bắt quỷ còn thú vị hơn cả khảo cổ, tôi thấy mê hơn.
Tôi hỏi La Quán Trinh: “Cô ta chạy mất rồi à?”
La Quán Trinh cười: “Sao thế được? La Quán Trinh tôi đã ra mặt, cô ta chạy nổi chắc?”
La Quán Trinh nhìn Quý Mạt Dương, Quý Mạt Dương cũng cười rất đắc ý.
La Quán Trinh lấy la bàn ra, rắc ít bột phấn đỏ lên trên. Tôi tò mò: “Đây là cái gì?”
“Là mực đỏ, vừa nãy tôi đã miết một ít lên quyển sách kia, nữ quỷ kia bị tôi nhắm rồi, giờ đi tìm đây.” La Quán Trinh nói xong bèn đi về phía ký túc xá nữ.
Tôi với Quý Mạt Dương lại đi theo cô ấy.
Trên đường đi, La Quán Trinh nói: “Xem ra không phải là con quỷ mà chúng ta muốn tìm, nhưng Tô Man kia cũng không sạch sẽ gì, cô ta có thể dẫn quỷ nhập vào người, nhất định là đã làm chuyện gì đó không nên
làm.”
Tôi không hiểu điều mà La Quán Trinh nói nên cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng tôi lại nghe thấy Quý Mạt Dương bảo: “Cô ta nuôi quỷ?”
La Quán Trinh không trả lời, chứng tỏ Quý Mạt Dương đã đoán đúng.
Bình luận facebook