Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Sao mà thở gấp như vậy
Rõ ràng ông lão này có quen Quý Mạt Dương.
Tôi không khỏi nhìn Quý Mạt Dương một cái, nhưng cũng không thấy lạ. Từ lâu tôi đã biết chuyện anh ta quen biết rộng rãi, chỉ là không ngờ Quý Mạt Dương còn quen cả ông lão bảo vệ này.
Còn tôi thì lại chẳng có chút ấn tượng nào với ông lão trước mắt.
Không biết có phải lúc tôi học đại học ông lão này vẫn chưa đến hay không hay là tôi chỉ mải học còn không để ý những chuyện khác.
“Giải quyết chút chuyện, đây là bùa hộ mệnh, chú đeo đi.” La Quán Trinh lấy một lá bùa tam giác trên người ra đưa cho ông lão, ông lão vội cầm lấy.
“Mấy đứa đi đi.”
Ông ấy cứ thế mà cho chúng tôi vào trong.
Tôi nhìn quanh trường học, tối thui, rồi tôi đi sát lại sau lưng Quý Mạt Dương.
Trước đây tôi chẳng biết sợ gì, không biết vì sao mà từ sau chuyện quan tài đồng xanh, tôi lại thấy sợ bóng tối.
Quý Mạt Dương nắm lấy cổ tay tôi, đưa tôi đi cùng.
La Quán Trinh ngoảnh lại nhìn tôi với Quý Mạt Dương một cái rồi lại quay người nhìn vào trong trường học, nhưng cô ấy vẫn nói: “Anh vẫn chưa nói với cô ấy mấy thường thức cơ bản hả?”
Giọng điệu của La Quán Trinh giống như đang chất vấn một cấp dưới.
Nhưng Quý Mạt Dương lại có khí thế mạnh hơn, vừa mở miệng đã áp đảo La Quán Trinh.
“Không cần thiết!”
“...” Tôi cạn lời với cuộc hội thoại của hai người. Họ không giống bạn bè, mà giống như kẻ địch ngứa mắt với nhau hơn.
“Hừ... Thế thì anh chột dạ cái gì?” La Quán Trinh không hề yếu thể.
“Sau gáy cô mọc mắt à mà thấy tôi chột dạ?” Quý Mạt Dương không vui.
La Quán Trinh làm như lười so đo với anh ta, lại quay qua nói tôi: “Con người có ba ngọn lửa, một ngọn trên đỉnh đầu, hai ngọn trên hai bả vai. Cô đi đường cho cẩn thận, không được quay đầu, lửa không tắt thì quỷ
quái sẽ không dám tùy tiện đến gần. Trước khi ra khỏi cửa, cô đặt tay lên trước trán, xoa ba cái, ra ngoài sẽ không phải kiêng kị gì nữa hết!”
Tôi nhẩm lại, bất giác lại muốn ghi nhớ những điều này.
Quý Mạt Dương liền nói: “Giờ cánh tay cô ấy đều đen cả rồi, nói những điều này còn tác dụng gì?”
Giọng điệu Quý Mạt Dương đầy oán trách, như thể việc cánh tay tôi bị đen là lỗi của La Quán Trinh vậy. Khi tôi nghĩ rằng La Quán Trinh sẽ không vui mà cãi lại thì cô ấy lại không nói gì nữa.
Tôi cúi nhìn chiếc vòng trần hồn mình đang đeo, lẽ nào tôi sắp chết rồi sao?
La Quán Trinh lấy ra một cái la bàn, đứng giữa sân thể dục của trường mà nhìn la bàn, còn hỏi tôi: “Cô nghĩ kỹ lại xem nữ quỷ kia đi về hướng nào?”
Tôi muốn nói sao mà tôi biết được chuyện này, nhưng tôi vẫn thử nhớ lại, không ngờ tôi lại có thể biết rõ hướng đi của nữ quỷ, điều này thật khiến người ta bất ngờ.
Tôi chỉ về một phía: “Chắc là bên phía ký túc xá nữ.”
“Trên la bàn hiển thị hơi loạn, nhưng giờ là giờ Tý, âm khí đang rất nặng, hơn nữa còn không ngừng dâng lên, rất dễ phát hiện.” La Quán Trinh nói rồi bèn đi về phía ký túc xá nữ.
Ký túc xá nữ trường tôi rất khác với những trường đại học khác, mang sắc thái thần bí.
Hồi học đại học hay truyền ra những chuyện ma quỷ, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là lời nói dối do con người tạo ra.
Giờ ngẫm lại, chắc cũng không hẳn là vậy.
Tôi nhớ ký túc xá của chúng tôi có một cô gái, cô ấy nói có người bám theo cô ấy, muốn chúng tôi cứu cô ấy. Chúng tôi đều nghĩ chắc vì cô ấy học hành mệt mỏi quá nên khuyên cô ấy nghỉ ngơi nhưng cô ấy chỉ bất lực
lắc đầu, cắn môi khóc, còn nói với tôi là nó ở ngay sau lưng cô ấy, tối nào cũng đến tìm cô ấy.
Về sau vì cô ấy gây ảnh hưởng tới những người khác nghỉ ngơi cho nên được xếp cho một mình một phòng, không lâu sau thì cô ấy bất cẩn ngã xuống hồ chết.
Nghĩ lại thì chắc không phải cô ấy bị chết đuối.
Tôi hơi dừng lại, sao tôi lại nghĩ như vậy nhỉ?
Quý Mật Dương quay qua nhìn tôi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tôi không nói cho anh ta biết suy nghĩ của mình, chỉ đáp lại một câu như vậy.
Quý Mạt Dương kéo tôi đi tiếp, chúng tôi cũng đã đến được tòa ký túc xá nữ.
Nhưng không hiểu sao, lúc này trong đầu tôi lại chỉ nghĩ đến cô gái chết rất oan khuất kia. Có phải có quỷ hại cô ấy không thì tôi không biết, nhưng lúc đó sự xấu xa của tình người được bộc lộ một cách rõ ràng.
Lúc ấy, rõ ràng trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt nhưng không có ai quan tâm xem cô ấy có đi khám không, có phải cô ấy ốm nặng không, liệu có xảy ra chuyện gì không. Ngược lại, có một số người còn quyết
định cách ly cô ấy.
Cách ly quả thật là một việc cần thiết để bảo vệ mọi người, dù sao thì lúc đó trạng thái tinh thần của cô gái ấy cũng không được tốt.
Nhưng giờ nghĩ lại, kẻ hại cô ấy không chỉ là ma quỷ, mà hơn thể chính là con người.
Chính con người đã đẩy cô ấy xuống vực sâu, để cô ấy trở thành một con cừu non chờ chết.
Không thể thoát được, chỉ có nỗi sợ hãi bủa vây.
“Chính là ở đây.” La bàn của La Quán Trinh chuyển động, cô ấy chờ một lúc trước cửa ký túc xá rồi nhìn về phía ký túc xá nam.
“Nơi này âm khí rất nặng nhưng là âm khí chết, còn âm khí sống thì ở bên kia.” Nói rồi, La Quán Trinh đi tới ký túc xá nam. Tôi cũng đi theo.
Ký túc xá nam của trường được chia làm hai bên, một bên là ký túc xá dành cho sinh viên, một bên là tòa chung cư dành cho giáo viên. Nơi mà La Quán Trinh đang đi tới là chung cư dành cho giáo viên, hai nơi cách
nhau cũng chỉ tầm trăm mét.
Đến tòa chung cư, La Quán Trinh ngẩng lên nhìn, tòa nhà này có sáu tầng và nơi mà cô ấy đang nhìn lên là tầng ba.
Tôi đi theo, phát hiện ra điều bất thường. Có một gian đang có khí đen bay ra từ cửa sổ, hơn nữa luồng khí ấy còn không tan đi mà dày đặc xung quanh.
Tôi thấy căn phòng kia hơi quen mắt: “Là phòng của Trần Tử Dương?”
Quý Mạt Dương nắm chặt tay lại: “Chia tay rồi, không liên quan gì tới cô nữa cả.”
“...” Tôi cạn lời. Tôi có quan tâm đâu, tôi đang trần thuật thôi mà.
La Quán Trinh sải bước tới trước của chung cư, đẩy cửa ra không tốn chút sức nào. Tôi chỉ có thể bội phục, La Quán Trinh đúng là không gì không làm được.
Cửa mở, có một người hơn bốn mươi tuổi đứng đó là một người đàn ông mặc áo bảo vệ.
Nhìn ngực ông ta có dán logo bảo vệ của trường, hẳn là nhân viên trong trường.
Đối phương hơi bất ngờ khi nhìn thấy La Quán Trinh, nhưng lại bình thường lại ngay. Ông ta hỏi: “Có chuyện gì à?”
La Quán Trinh cũng không né tránh, cho bảo vệ xem la bàn trong tay: “Làm chút việc.”
Bảo vệ không hỏi nhiều, quay người lấy một chùm chìa khóa có đánh số phòng đưa cho La Quán Trinh.
La Quán Trinh lại lấy một lá bùa tam giác đưa cho đối phương như lúc mới bước chân vào trường: “Không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
“Biết rồi, mấy người cẩn thận!”
Nói rồi người kia quay trở về, đóng cửa phòng lại. Tôi thấy ngoài cửa căn phòng đó còn có hàng rào sắt, trông rất vững chắc.
Nhưng trong đầu tôi cũng bật ra một câu hỏi, hàng rào sắt chắn được quỷ hả?
La Quán Trinh lấy được chìa khóa thì đưa tôi và Quý Mạt Dương vào trong ký túc, đưa chìa khóa cho Quý Mạt Dương.
Quý Mạt Dương cũng không từ chối, ngược lại hai người hợp tác rất ăn ý.
Còn La Quán Trinh thì quen đường quen lối cứ như là về nhà của mình vậy.
Chung cư này khá thấp, chỉ có sáu tầng, cũng không có thang máy.
Tôi cũng từng tới đây. Sau khi tốt nghiệp, Trần Tử Dương có mời tôi về trường giúp đỡ mấy lần. Lần nào tôi tới cũng đến chỗ gã ở ngồi một lát.
Thật ra tôi biết, từ lâu gã đã muốn có quan hệ vợ chồng với tôi, nhưng mỗi lần nếu không phải tôi tới tháng thì lại có đủ chuyện đột phát.
Có một lần ngại nhất là khi gã vừa đè tôi lên giường thì Hiệu trưởng tới tìm anh ta, hỏi gã một số vấn đề về học thuật. Gã định xong chuyện thì qua nhưng Hiệu trưởng không đi, tôi lại không chịu buông. Dù sao đó
cũng là lần đầu tiên. Kết quả gã đành dậy, rời đi với Hiệu trưởng, còn tôi thì bị Quý Mạt Dương gọi về để xem một thanh kiếm đồng xanh.
Tôi không chờ được Trần Tử Dương, đành phải về trước.
Nghĩ lại thì Trần Tử Dương đúng là đen thật, ở bên nhau sáu năm, lần nào cũng thất bại. Gã không bắt cá hai tay thì đúng là có lỗi với những tình huống đột phát mấy năm nay rồi.
Hai bên hành lang có ánh đèn yếu ớt, nhưng ánh đèn không phải ở trong hành lang mà là đèn pha ở ngoài trường học chiếu vào.
Hành lang hiện rõ vẻ u ám. Nhưng một cô gái như La Quán Trinh lại không hề sợ sệt chút nào, ngược lại còn rất nghiêm túc đưa tôi và Quý Mạt Dương tới phòng Trần Tử Dương.
Chúng tôi nhanh chóng đến trước cửa phòng Trần Tử Dương, mà lúc này, cả ba chúng tôi đều nhìn thấy bên dưới cửa phòng có khí đen đang không ngừng phun ra.
Trong phòng còn mơ hồ truyền ra tiếng thở gấp. Âm thanh đó giống y như âm thanh lúc Trần Tử Dương đòi chia tay trong khi nói chuyện điện thoại với tôi.
Nghĩ đến Tô Man, tôi bỗng hiểu ra tại sao hôm đó Trần Tử Dương lại thở dốc như vậy rồi!
Bình luận facebook