Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
người ta phát hiện.
Cứ như là trộm vậy.
Vào tới cửa, La Quán Trinh lại lấy la bàn ra. Vì mọi người đều đang ngủ, mà trong số chúng tôi lại có một người đàn ông nên La Quán Trinh không bật đèn mà đưa chúng tôi đi thẳng vào trong.
Lúc đi đến hành lang, La Quán Trinh dừng lại, một mình đứng trước cửa phòng 301 chờ chúng tôi.
Chúng tôi đứng lại, người kia ngẩng đầu lên, là một nữ sinh có mái tóc rất dài.
La Quán Trinh tiếp tục đi tới, nữ sinh kia nói: “Tôi quên mang chìa khóa rồi, có phải mấy người có chìa khóa không?”
“Không có chìa khóa.” La Quán Trinh lạnh lùng nói.
Nữ sinh kia vội lùi lại, gương mặt vốn hiền hòa bỗng trở nên dữ tợn, thậm chí còn gào lên với La Quán Trinh: “Là cô ta hại tôi, là cô ta...”
“Vậy cô cũng đáng chết!” La Quan Trinh nói rồi, không biết trong tay miết lấy thứ gì, đập lên đầu nữ sinh. Chỉ thấy trước mắt là một lá bùa màu vàng, hai tay của nữ sinh này như vuốt ưng, cô ta đau đớn đến mức lắc
đầu nguầy nguậy, những tia lửa liti bay tán loạn xung quanh người cô ta. Thoáng chốc, cả người cô ta bùng cháy, ngọn lửa thiêu cô ta thành tro bụi.
Tôi đứng bên cạnh, hết sức sửng sốt!
Cô ta chết rồi à?
La Quán Trinh nhìn la bàn một cái, quay người rời đi.
Tôi nhìn xuống đất nhưng không thấy tro đầu.
Quý Mạt Dương cũng kéo tôi đi.
Nhưng tôi cứ cảm thấy đôi mắt kia đang nhìn phía sau lưng tôi, tôi quay lại, phía sau lại tối thui, trống rỗng, không có gì hết cả.
Quý Mạt Dương hỏi tôi làm sao, tôi nói: “Cứ có cảm giác có đôi mắt đang ở trong hành lang.”
Quý Mạt Dương nhìn La Quán Trinh, La Quán Trinh đi tới, cô ấy nói rất tự tin: “Không có.”
Quý Mạt Dương cũng tin La Quán Trinh đến 100% bèn kéo tôi đi.
Tôi đi theo họ ra khỏi cửa, nhưng cứ cảm thấy có người đang nhìn mình.
Ra khỏi khu ký túc xá, tôi quay lại nhìn lên tầng, không ngờ lại thấy một bóng người đang đứng trước một cái cửa sổ.
Tôi dừng lại, nhìn kỹ lại thì không thấy bóng người kia đâu nữa.
Tôi chỉ về phía ký túc xá: “Có một bóng người mà không thấy nữa rồi.”
Quý Mạt Dương nhìn qua, đang quan sát thì La Quản Trinh nói chắc nịch: “Nhìn nhầm rồi.”
Tôi muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến việc La Quán Trinh là người thuộc đẳng cấp đại sự, có khi là mình nhìn nhầm thật cho nên không nói nữa.
Chúng tôi rời khỏi trường, Quý Mạt Dương hỏi: “Không tìm nữa à?”
“Trời sắp sáng rồi, trời sáng thì khó ăn nói lắm. Hai người còn ở đây mấy ngày nữa mà, cứ về nghỉ ngơi trước đã. Hôm nay tôi phải lên lớp, hai người vào trường với tôi, tìm thử, ban ngày cũng dễ tìm, hơn nữa cũng
không phải sợ quá!”
“Um.”
Tôi chỉ là một nhân vật phụ, người ta nói gì thì tôi nghe theo nấy, không hiểu càng không dám nói.
Đến nhà La Quán Trinh, cô ấy sắp xếp cho tôi và Quý Mạt Dương phòng để ở. Phòng tôi ở phía bên trái phòng La Quán Trinh, phòng Quý Mạt Dương ở bên phải. Điều kiện gia đình cô ấy cũng tốt, là một tổ hợp viện,
phía trước nhà là cửa hàng, trong đó có đủ thứ đồ cổ, phía sau là sân, hai bên và đằng sau đều là phòng ở.
Phòng của tôi rất sạch sẽ, thoải mái, chăn đệm đều mới cứng. La Quán Trinh sắp xếp xong thì đi nghỉ, nhưng lúc cô ấy rời đi có lấy một lá bùa ra dán trước cửa phòng tôi.
Cô ấy không dán thì thôi, dán rồi tôi lại ngủ không yên, cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng có ánh sáng hắt vào, trời sáng rồi tôi mới chìm vào giấc.
Nhưng ngủ rồi tôi lại mơ một giấc mơ, trong mơ tôi thấy chiếc quan tài đồng xanh kia, bên trong có một làn khói trắng tỏa ra, những làn khói trắng đó bao vây lấy tôi, quấn lấy thân thể tôi. Tôi mơ màng không biết
xảy ra chuyện gì, cảm thấy cơ thể bị người ta ôm lấy. Tôi mở bừng mắt, trước mắt có một mùi hương phảng phất, nhưng không có gì khác.
Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, rồi lại nhìn vòng tay: “Là mày?”
Vòng tay không trả lời, tôi cũng chỉ coi đó là một cơn mơ.
Giọng của La Quán Trinh mơ hồ truyền đến, nhưng tôi không nghe rõ cô ấy nói gì.
Tôi đi ra, thẩy La Quán Trinh đang chuẩn bị đến trường, Quý Mạt Dương cũng đang ở đó.
Thấy tôi, La Quán Trinh nói: “Đi thôi, đến trường nào.”
Vì chưa ăn sáng nên lúc đến trường tôi thấy hơi đói, vì đúng giờ ăn sáng nên chúng tôi liền đi đến căng tin để ăn.
Vừa vào cửa đã nghe thấy có người bàn tán sau lưng, nói La Quán Trinh sắp có tin vui, còn nói Trần Tử Dương không phải hạng người tử tế gì.
Ăn xong, La Quán Trinh lên lớp, bảo tôi với Quý Mạt Dương cử tự do hoạt động. Chúng tôi định tìm kiếm xung quanh, nào ngờ còn chưa đi được bao xa đã thấy Tô Man với mấy bạn học nữ khác đi về phía bên này.
Quý Mạt Dương vốn muốn đưa tôi rời khỏi đó, nhưng còn chưa kịp đi đã bị Tô Man gọi giật lại: “Cô Ly.”
“...”Tôi mờ mịt, vô thức nhìn sang Quý Mạt Dương, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Tô Man trông thấy tôi thì liền vẫy tay tạm biệt những bạn học nữ khác, cô ta hơi do dự: “Cô Ly, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Tôi không có gì để nói với cô ta hết, nhưng Quý Mạt Dương lại đẩy tôi một cái, tôi đành phải đồng ý.
Tô Man đưa tôi đến sau trường, chính xác hơn là chúng tôi đang đi vào khu ký túc xá nơi cô ta ở.
Đây không phải lần đầu tiên tôi đến ký túc xá nữ. Hồi học đại học, tôi cũng đã sống ở đây bốn năm, tính ra tôi biết về nơi này cũng không kém gì Tô Man, nhưng dọc đường đi Tô Man lại luôn giới thiệu cho tôi về sự
thay đổi của ngôi trường, nghe mà tôi cứ không tập trung nổi.
“Chúng ta tới ký túc xá của tôi đi, giờ không có ai cả.” Tô Man cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã đưa tôi đến khu ký túc xá, vào ký túc tôi thấy lạnh hết cả người, sau lưng lạnh toát, cứ có cảm giác ớn ớn.
Nhất là lúc đi vào hành lang không người, đi được mấy bước tôi lại ngoảnh lại nhìn một lần.
Ngoài cửa sổ, bắt đầu có mây đen giăng đầy.
Tôi thở phào một hơi, nhìn sang Tô Man thì phát hiện trên vai cô ta vẫn đang tỏa ra khói đen.
Tôi nghĩ con quỷ tối qua chắc chỉ là oan quỷ, nói chung thì không phải là con đã nhập vào người Tô Man.
“Nơi này không có ai, có gì thì nói đi.” Tôi muốn tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là hỏi ra được chuyện Tô Man đã từng làm.
Tô Man lại bật cười, quay người đi vào phòng cô ta.
Lúc cô ta đẩy cửa, trong phòng bỗng xộc ra một mùi rất khó chịu, giống như có thứ gì đó bị đốt cháy.
Tôi theo Tô Man vào trong, cô ta mời tôi ngồi, tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì cô ta đã đóng cửa lại.
Tôi quay người, Tô Man nở một nụ cười kỳ quái, nhìn tôi nói: “Hai người đã chia tay rồi, sao cô vẫn còn quay về bám lấy anh ấy?”
“... Con mắt nào của cô trông thấy tôi bám anh ta?” Tôi không muốn để ý tới Tô Man, chỉ tìm quanh trong phòng. Nhưng trong phòng ký túc có tới tám người ở, hơn nữa mỗi người đều có một cái bàn, tôi không thể
phân biệt được bàn nào là bàn của Tô Man.
Điều khiến tôi thấy bất lực hơn là đáng ra ký túc xá phải một nơi bừa bãi, nhưng lúc này nơi đây lại sạch sẽ đến mức khiến người ta thấy kỳ lạ. Đúng là sạch sẽ gọn gàng quá rồi!
Tôi đang nhìn thì Tô Man bỗng tức giận quát lên: “Con mắt nào của tôi cũng thấy cô bám lấy anh ấy hết, không thì cô đến đây làm gì?”
Tôi theo bản năng nhìn Tô Man, cô ta hét khàn cả tiếng, là muốn nói cho tôi biết trong cả khu ký túc này này đều không có người sao?
Nhưng lúc tôi đang nhìn Tô Man thì một chuyện kì dị đã xảy ra. Trên người Tô Man bắt đầu bốc lên khỏi đen ngùn ngụt, còn mặt cô ta thì bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Bình luận facebook