Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-211
Chương 211: Bão cát (2)
Editor: Nguyetmai
"Không được lơ là, phải cố gắng và nỗ lực. Minh tưởng chỉ là một bước cơ bản, thứ em cần là bài luyện tập kỹ xảo chiến đấu toàn diện." Lâm Thịnh dặn dò: "Đợi sau khi thể chất của em mạnh hơn chút nữa, thầy sẽ truyền dạy cho em kỹ thuật chiến đấu thực thụ."
"Vâng, thưa thầy." Adolf cung kính cúi đầu, đáp.
"Minh tưởng đi. Sự tích lũy sẽ nở rộ thành ánh hào quang vào lúc em cần." Lâm Thịnh bình thản nói.
"Vâng."
Hai người ở trong lều, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng thực tế họ lại đang yên lặng minh tưởng Hôi Ấn. Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó là thực ra Lâm Thịnh không có minh tưởng, mà cậu đang điều khiển Cardura để chuẩn bị cho công cuộc hóa giải chấp niệm của Vua Thép.
Sau khi đã nuốt được phần lớn thân thể Cardura, hiện giờ mối liên kết giữa cậu với Vua Thép cũng vững chắc hơn nhiều. Cho dù ông ta ở nơi rất xa, nhưng trong trạng thái minh tưởng, Lâm Thịnh vẫn có thể gửi đi những đoạn chỉ thị ngắn.
Mặc dù phải tiêu hao rất nhiều tinh thần mới có thể truyền được một ít nội dung chỉ thị đi, nhưng so với tình trạng liên lạc hoàn toàn bị đứt đoạn hồi trước thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Trừ hai vị tướng lĩnh ra, các binh sĩ triệu hoán còn lại đang làm việc theo sự sắp xếp của Lâm Thịnh khi trước, phối hợp cùng biệt đội Siêu Pháp của Tree Minton, quét sạch tất cả điểm đen trên phạm vi lớn hơn. Lần này, bọn họ là lực lượng đại diện cho chính phủ, đạt được sự phối hợp toàn diện.
...
...
"Đây là ngôi làng thứ ba rồi."
Vua Thép chậm rãi đi vào trong ngôi làng đi hoang tàn, đổ nát. Tất cả xung quanh đều là những bờ tường và đống đổ nát do bị pháo oanh tạc. Hướng dẫn viên du lịch Isaag vừa cầm bình dốc nước vào miệng mình liên tục, vừa thắc mắc tại sao Vua Thép lại không cần uống nước.
"Những chuyện kiểu này tuy ít nhưng cũng xem như bình thường. Ở đây chính là thế đó, sau một khoảng thời gian không tới là rất nhiều ngôi làng sẽ bị bỏ hoang. Các loại thổ phỉ, trộm cướp quá nhiều." Cậu ta đặt bình nước xuống, giải thích.
"Có người!" Vua Thép bỗng nhiên dừng chân lại, cặp mắt sắc bén nhìn sang một đống đổ nát nằm phía bên tay phải.
Đó là một căn nhà xây bằng đất nung y hệt như bao ngôi nhà ở nông thôn khác. Tường nhà đã sụp hơn phân nửa, chỉ còn lại một nửa căn nhà miễn cưỡng chống đỡ. Cả căn nhà trống trơn. Nhìn qua lỗ hổng của bức tường đổ nát, không có một bóng người nào, chỉ có vài thi thể đã bị thiêu đến khô đét nằm rải rác.
"Có người!?" Hướng dẫn viên Isaag sợ hết hồn, nhanh chóng bật người lách sang trái, trốn phía sau một bức tường.
Cậu ta còn muốn kéo cả Vua Thép theo, thế nhưng kéo một cái mà ông lại chẳng hề nhúc nhích. Vua Thép xoay người, sải bước đi đến căn nhà bằng đất ấy, không hề sợ hãi bất cứ mối nguy hiểm nào có thể xuất hiện.
"Này! Ngài...!" Isaag vội hét lên nhưng còn chưa đợi cậu ta định thần lại, Vua Thép đã chạy đến trước căn nhà đất rồi dừng lại.
Bỗng nhiên, ông đạp liên tiếp xuống đất.
Ầm!
Một chiếc vòng sắt bất ngờ trồi lên trên mặt đất. Vua Thép lấy chân khều vòng sắt, rồi kéo nó lên. Cạch cạch, một khối gỗ dày bị vòng sắt kéo mở ra, để lộ căn phòng tối om nằm sâu dưới lòng đất.
Bavaria cúi đầu nhìn xuống.
Trong tầng hầm ngầm hình vuông chỉ vỏn vẹn bốn mét vuông này, có một cô bé tóc vàng buộc đuôi ngựa đang ngồi co ro. Cô bé rúc vào trong ngực mẹ mình - một người phụ nữ có cơ thể cường tráng. Cô bé ngước đôi mắt hoảng loạn lên, nhìn chằm chằm vào Vua Thép đang đứng bên ngoài. Bavaria dừng một lúc rồi xoay người bỏ đi. Đột nhiên, một chỉ thị của Lâm Thịnh truyền đến từ nơi xa khiến chân ông dừng bước.
"Tôi hiểu rồi..."
Ông lại quay trở lại cửa tầng hầm nằm dưới đất.
"Ra đây." Ông trầm giọng nói.
Cô bé không nói gì, rời khỏi lòng mẹ, bò ra khỏi căn hầm rồi yên lặng đứng trước mặt Bavaria. Cánh tay phải của cô bé đã bị chặt đứt, chỉ còn tay trái nên lúc bò ra rất khó khăn.
Bavaria liếc mắt nhìn căn hầm dưới lòng đất. Người mẹ kia không nhúc nhích, nhìn như đang ngủ và vẫn duy trì tư thế ôm con vào ngực. Nhưng ông vừa nhìn đã đoán ra ngay, đó là một cỗ thi thể.
Một lớn một nhỏ yên lặng nhìn nhau, trong chốc lát không ai lên tiếng nói câu gì.
Đứng được một lúc, Isaag ở bên cạnh đã nhìn không nổi. Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì, cậu ta nhanh chóng đi đến trước mặt hai người.
"Là trẻ mồ côi trong chiến tranh. Chúng ta cứ mặc kệ nó rồi đi thôi, chứ để nó vướng chân thì rất phiền phức, phiền phức lắm luôn đó. Chưa kể nó còn là một đứa tàn phế nữa chứ." Cậu ta đứng cạnh Bavaria, nhỏ giọng nói.
Vua Thép không để ý đến cậu ta, mà chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào đứa bé gái.
"Nghe hiểu ông nói gì không?"
Bé gái gật đầu.
"Biết nói chuyện không?" Vua Thép hỏi lại.
"...." Bé gái yên lặng hồi lâu rồi há miệng. Trong miệng nó không có lưỡi, chỉ có vết thương đang rỉ máu không ngừng.
"Trời..." Isaag cũng không nhìn nổi nữa: "Chiến tranh loạn lạc chính là như vậy đấy... Đi nhanh thôi, nếu không đi thì thật sự không đi được nữa đâu."
Vua Thép không đáp lời, chỉ nhìn vào ánh mắt của bé gái. Ông còn nhớ, con ông hồi đó, trước khi rời đi, ánh mắt cũng giống hệt như bé gái này bây giờ. Bất lực, mờ mịt, sợ hãi.
Yên lặng hồi lâu. Ông xoay lưng đi ra khỏi ngôi làng.
"Này! Này! Đợi tôi với chứ!" Isaag vội vàng chạy vắt chân lên cổ đuổi theo ở phía sau. Mấy bình nước trong chiếc túi cậu ta vác trên mình đụng vào nhau phát ra những âm thanh leng keng.
Hai người ra ngoài hơn năm trăm mét thì Vua Thép đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau bọn họ, một bóng người nho nhỏ cách đó một đoạn đang chật vật đi theo từng bước chân của bọn họ, chầm chậm chạy đến gần.
"Tôi biết ngay mà, biết ngay mà..." Hướng dẫn viên du lịch Isaag lớn giọng oán thán.
Vua Thép không để ý tới cậu ta, vẫn đứng ở xa nhìn cô bé đó, dừng một lúc rồi ông lại xoay người tiếp tục đi.
Isaag đuổi theo sát, quay đầu nhìn cô bé, than thở một tiếng rồi để lại một chai nước và một cái túi có ít bánh quy, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
...
Lâm Thịnh từ từ mở mắt, thu hồi lại ý thức từ phía Vua Thép.
Adolf bên cạnh đã minh tưởng xong, sắc mặt hơi tái. Lúc này cậu ta đang uống nước ấm và nghỉ ngơi.
"Thầy, thầy xong rồi ạ?"
"Ừ. Thể chất của em quá yếu, minh tưởng lại là một quá trình tiêu hao năng lượng của cơ thể để chuyển hóa thành Thánh lực. Không có khí lực ổn định, chỉ có ý chí kiên cường thì cũng vô ích." Lâm Thịnh đứng lên, vận động cho giãn gân giãn cốt.
"Về mặt kỹ thuật chiến đấu, thầy có bốn hướng đi, có thể tạo điều kiện cho em lựa chọn. Sau khi em đã xác định được phương hướng, thầy sẽ truyền thụ lại cho em cách luyện tập cơ bản phù hợp."
"Thầy cho em hỏi, bốn hướng đi đó là gì ạ?" Adolf trịnh trọng hỏi.
"Tay không, trường kiếm, kiếm khiên, rìu chiến." Lâm Thịnh nhanh chóng liệt kê hệ thống chiến đấu gồm bốn thứ cậu đã hấp thụ hoàn chỉnh nhất.
"Nghĩ cho kỹ vào." Cậu vỗ nhẹ lên bả vai của Adolf hẵng còn chìm đắm trong suy tư, sau đó rời khỏi lều vải, đi thẳng một mạch xuống núi.
Cậu bỗng nhiên đã nghĩ ra cách để hóa giải chấp niệm của Vua Thép. Nếu như thuận lợi... Lâm Thịnh trở lại ký túc xá, sau khi ăn xong cơm tối thì lại ung dung tiến vào trong giấc mơ.
Mấy hôm nay, cậu vẫn luôn tìm kiếm các loại vật tư và tài liệu trong Công hội Chiến Sĩ. Đáng tiếc, trừ một căn hầm với sách vở vứt đầy trên đất ra, cả công hội cũng chỉ có nhiều nhất là vũ khí và giáp kim loại. Nhưng chất lượng của những thứ này lại chẳng tốt hơn là bao so với áo giáp của các binh sĩ Huyết Khải.
Sau khi kiểm tra, Lâm Thịnh thấy chúng cũng chỉ tương đương với giáp kim loại của binh lính Hầm Giam mà thôi. Thậm chí cậu cũng lười mặc vào. Khả năng phòng ngự của bộ giáp kim loại này còn chẳng bằng lớp da trên người cậu, còn nặng nề làm cản trở sự linh hoạt trong chuyển động của cậu. Sau khi mặc vào, cậu cảm giác sức mạnh toàn thân cũng sẽ chịu ảnh hưởng mà giảm xuống.
Ngược lại, về vũ khí, cậu đã tìm được một đống rìu chiến với các loại cán dài ngắn khác nhau. Tất cả đều được bó vào cùng một chỗ, vác trên lưng dùng làm rìu bay*.
(*) Khi cần dùng thì ném ra tựa như phi tiêu.
Bởi vì chưa tiêu hóa được hết mảnh vụn linh hồn, cậu cũng không dám tiếp tục đi săn mà chỉ có thể quay về Thánh điện nhỏ, tiếp tục minh tưởng Hôi Ấn. So với việc không tiêu hóa được gì thì tiêu hóa được một chút vẫn tốt hơn.
Editor: Nguyetmai
"Không được lơ là, phải cố gắng và nỗ lực. Minh tưởng chỉ là một bước cơ bản, thứ em cần là bài luyện tập kỹ xảo chiến đấu toàn diện." Lâm Thịnh dặn dò: "Đợi sau khi thể chất của em mạnh hơn chút nữa, thầy sẽ truyền dạy cho em kỹ thuật chiến đấu thực thụ."
"Vâng, thưa thầy." Adolf cung kính cúi đầu, đáp.
"Minh tưởng đi. Sự tích lũy sẽ nở rộ thành ánh hào quang vào lúc em cần." Lâm Thịnh bình thản nói.
"Vâng."
Hai người ở trong lều, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng thực tế họ lại đang yên lặng minh tưởng Hôi Ấn. Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó là thực ra Lâm Thịnh không có minh tưởng, mà cậu đang điều khiển Cardura để chuẩn bị cho công cuộc hóa giải chấp niệm của Vua Thép.
Sau khi đã nuốt được phần lớn thân thể Cardura, hiện giờ mối liên kết giữa cậu với Vua Thép cũng vững chắc hơn nhiều. Cho dù ông ta ở nơi rất xa, nhưng trong trạng thái minh tưởng, Lâm Thịnh vẫn có thể gửi đi những đoạn chỉ thị ngắn.
Mặc dù phải tiêu hao rất nhiều tinh thần mới có thể truyền được một ít nội dung chỉ thị đi, nhưng so với tình trạng liên lạc hoàn toàn bị đứt đoạn hồi trước thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Trừ hai vị tướng lĩnh ra, các binh sĩ triệu hoán còn lại đang làm việc theo sự sắp xếp của Lâm Thịnh khi trước, phối hợp cùng biệt đội Siêu Pháp của Tree Minton, quét sạch tất cả điểm đen trên phạm vi lớn hơn. Lần này, bọn họ là lực lượng đại diện cho chính phủ, đạt được sự phối hợp toàn diện.
...
...
"Đây là ngôi làng thứ ba rồi."
Vua Thép chậm rãi đi vào trong ngôi làng đi hoang tàn, đổ nát. Tất cả xung quanh đều là những bờ tường và đống đổ nát do bị pháo oanh tạc. Hướng dẫn viên du lịch Isaag vừa cầm bình dốc nước vào miệng mình liên tục, vừa thắc mắc tại sao Vua Thép lại không cần uống nước.
"Những chuyện kiểu này tuy ít nhưng cũng xem như bình thường. Ở đây chính là thế đó, sau một khoảng thời gian không tới là rất nhiều ngôi làng sẽ bị bỏ hoang. Các loại thổ phỉ, trộm cướp quá nhiều." Cậu ta đặt bình nước xuống, giải thích.
"Có người!" Vua Thép bỗng nhiên dừng chân lại, cặp mắt sắc bén nhìn sang một đống đổ nát nằm phía bên tay phải.
Đó là một căn nhà xây bằng đất nung y hệt như bao ngôi nhà ở nông thôn khác. Tường nhà đã sụp hơn phân nửa, chỉ còn lại một nửa căn nhà miễn cưỡng chống đỡ. Cả căn nhà trống trơn. Nhìn qua lỗ hổng của bức tường đổ nát, không có một bóng người nào, chỉ có vài thi thể đã bị thiêu đến khô đét nằm rải rác.
"Có người!?" Hướng dẫn viên Isaag sợ hết hồn, nhanh chóng bật người lách sang trái, trốn phía sau một bức tường.
Cậu ta còn muốn kéo cả Vua Thép theo, thế nhưng kéo một cái mà ông lại chẳng hề nhúc nhích. Vua Thép xoay người, sải bước đi đến căn nhà bằng đất ấy, không hề sợ hãi bất cứ mối nguy hiểm nào có thể xuất hiện.
"Này! Ngài...!" Isaag vội hét lên nhưng còn chưa đợi cậu ta định thần lại, Vua Thép đã chạy đến trước căn nhà đất rồi dừng lại.
Bỗng nhiên, ông đạp liên tiếp xuống đất.
Ầm!
Một chiếc vòng sắt bất ngờ trồi lên trên mặt đất. Vua Thép lấy chân khều vòng sắt, rồi kéo nó lên. Cạch cạch, một khối gỗ dày bị vòng sắt kéo mở ra, để lộ căn phòng tối om nằm sâu dưới lòng đất.
Bavaria cúi đầu nhìn xuống.
Trong tầng hầm ngầm hình vuông chỉ vỏn vẹn bốn mét vuông này, có một cô bé tóc vàng buộc đuôi ngựa đang ngồi co ro. Cô bé rúc vào trong ngực mẹ mình - một người phụ nữ có cơ thể cường tráng. Cô bé ngước đôi mắt hoảng loạn lên, nhìn chằm chằm vào Vua Thép đang đứng bên ngoài. Bavaria dừng một lúc rồi xoay người bỏ đi. Đột nhiên, một chỉ thị của Lâm Thịnh truyền đến từ nơi xa khiến chân ông dừng bước.
"Tôi hiểu rồi..."
Ông lại quay trở lại cửa tầng hầm nằm dưới đất.
"Ra đây." Ông trầm giọng nói.
Cô bé không nói gì, rời khỏi lòng mẹ, bò ra khỏi căn hầm rồi yên lặng đứng trước mặt Bavaria. Cánh tay phải của cô bé đã bị chặt đứt, chỉ còn tay trái nên lúc bò ra rất khó khăn.
Bavaria liếc mắt nhìn căn hầm dưới lòng đất. Người mẹ kia không nhúc nhích, nhìn như đang ngủ và vẫn duy trì tư thế ôm con vào ngực. Nhưng ông vừa nhìn đã đoán ra ngay, đó là một cỗ thi thể.
Một lớn một nhỏ yên lặng nhìn nhau, trong chốc lát không ai lên tiếng nói câu gì.
Đứng được một lúc, Isaag ở bên cạnh đã nhìn không nổi. Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì, cậu ta nhanh chóng đi đến trước mặt hai người.
"Là trẻ mồ côi trong chiến tranh. Chúng ta cứ mặc kệ nó rồi đi thôi, chứ để nó vướng chân thì rất phiền phức, phiền phức lắm luôn đó. Chưa kể nó còn là một đứa tàn phế nữa chứ." Cậu ta đứng cạnh Bavaria, nhỏ giọng nói.
Vua Thép không để ý đến cậu ta, mà chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào đứa bé gái.
"Nghe hiểu ông nói gì không?"
Bé gái gật đầu.
"Biết nói chuyện không?" Vua Thép hỏi lại.
"...." Bé gái yên lặng hồi lâu rồi há miệng. Trong miệng nó không có lưỡi, chỉ có vết thương đang rỉ máu không ngừng.
"Trời..." Isaag cũng không nhìn nổi nữa: "Chiến tranh loạn lạc chính là như vậy đấy... Đi nhanh thôi, nếu không đi thì thật sự không đi được nữa đâu."
Vua Thép không đáp lời, chỉ nhìn vào ánh mắt của bé gái. Ông còn nhớ, con ông hồi đó, trước khi rời đi, ánh mắt cũng giống hệt như bé gái này bây giờ. Bất lực, mờ mịt, sợ hãi.
Yên lặng hồi lâu. Ông xoay lưng đi ra khỏi ngôi làng.
"Này! Này! Đợi tôi với chứ!" Isaag vội vàng chạy vắt chân lên cổ đuổi theo ở phía sau. Mấy bình nước trong chiếc túi cậu ta vác trên mình đụng vào nhau phát ra những âm thanh leng keng.
Hai người ra ngoài hơn năm trăm mét thì Vua Thép đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau bọn họ, một bóng người nho nhỏ cách đó một đoạn đang chật vật đi theo từng bước chân của bọn họ, chầm chậm chạy đến gần.
"Tôi biết ngay mà, biết ngay mà..." Hướng dẫn viên du lịch Isaag lớn giọng oán thán.
Vua Thép không để ý tới cậu ta, vẫn đứng ở xa nhìn cô bé đó, dừng một lúc rồi ông lại xoay người tiếp tục đi.
Isaag đuổi theo sát, quay đầu nhìn cô bé, than thở một tiếng rồi để lại một chai nước và một cái túi có ít bánh quy, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
...
Lâm Thịnh từ từ mở mắt, thu hồi lại ý thức từ phía Vua Thép.
Adolf bên cạnh đã minh tưởng xong, sắc mặt hơi tái. Lúc này cậu ta đang uống nước ấm và nghỉ ngơi.
"Thầy, thầy xong rồi ạ?"
"Ừ. Thể chất của em quá yếu, minh tưởng lại là một quá trình tiêu hao năng lượng của cơ thể để chuyển hóa thành Thánh lực. Không có khí lực ổn định, chỉ có ý chí kiên cường thì cũng vô ích." Lâm Thịnh đứng lên, vận động cho giãn gân giãn cốt.
"Về mặt kỹ thuật chiến đấu, thầy có bốn hướng đi, có thể tạo điều kiện cho em lựa chọn. Sau khi em đã xác định được phương hướng, thầy sẽ truyền thụ lại cho em cách luyện tập cơ bản phù hợp."
"Thầy cho em hỏi, bốn hướng đi đó là gì ạ?" Adolf trịnh trọng hỏi.
"Tay không, trường kiếm, kiếm khiên, rìu chiến." Lâm Thịnh nhanh chóng liệt kê hệ thống chiến đấu gồm bốn thứ cậu đã hấp thụ hoàn chỉnh nhất.
"Nghĩ cho kỹ vào." Cậu vỗ nhẹ lên bả vai của Adolf hẵng còn chìm đắm trong suy tư, sau đó rời khỏi lều vải, đi thẳng một mạch xuống núi.
Cậu bỗng nhiên đã nghĩ ra cách để hóa giải chấp niệm của Vua Thép. Nếu như thuận lợi... Lâm Thịnh trở lại ký túc xá, sau khi ăn xong cơm tối thì lại ung dung tiến vào trong giấc mơ.
Mấy hôm nay, cậu vẫn luôn tìm kiếm các loại vật tư và tài liệu trong Công hội Chiến Sĩ. Đáng tiếc, trừ một căn hầm với sách vở vứt đầy trên đất ra, cả công hội cũng chỉ có nhiều nhất là vũ khí và giáp kim loại. Nhưng chất lượng của những thứ này lại chẳng tốt hơn là bao so với áo giáp của các binh sĩ Huyết Khải.
Sau khi kiểm tra, Lâm Thịnh thấy chúng cũng chỉ tương đương với giáp kim loại của binh lính Hầm Giam mà thôi. Thậm chí cậu cũng lười mặc vào. Khả năng phòng ngự của bộ giáp kim loại này còn chẳng bằng lớp da trên người cậu, còn nặng nề làm cản trở sự linh hoạt trong chuyển động của cậu. Sau khi mặc vào, cậu cảm giác sức mạnh toàn thân cũng sẽ chịu ảnh hưởng mà giảm xuống.
Ngược lại, về vũ khí, cậu đã tìm được một đống rìu chiến với các loại cán dài ngắn khác nhau. Tất cả đều được bó vào cùng một chỗ, vác trên lưng dùng làm rìu bay*.
(*) Khi cần dùng thì ném ra tựa như phi tiêu.
Bởi vì chưa tiêu hóa được hết mảnh vụn linh hồn, cậu cũng không dám tiếp tục đi săn mà chỉ có thể quay về Thánh điện nhỏ, tiếp tục minh tưởng Hôi Ấn. So với việc không tiêu hóa được gì thì tiêu hóa được một chút vẫn tốt hơn.
Bình luận facebook