Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-212
Chương 212: Bão cát (3)
Editor: Nguyetmai
Ban đêm ở sa mạc lạnh lẽo khiến người ta phát run.
Vua Thép ngồi bên đống lửa nhìn cô bé bị Isaag kéo tới, cả người đang run lên từng hồi. Vẻ mặt cô bé vô cùng sợ hãi, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm, hai hàng nước mắt đột nhiên lăn dài trên má tạo thành hai vệt sạch sẽ nổi bật. Có lẽ cô bé mới chỉ tám chín tuổi, cả người gầy trơ xương, lại còn mất một tay, lưỡi cũng không có để nói chuyện.
"Con sợ chết không?" Bavaria bình tĩnh hỏi.
Cô bé trợn tròn hai mắt nhìn ông, tỏ vẻ như nghe không hiểu.
"Thôi." Bavaria không muốn hỏi nhiều nữa. Ông là quý tộc thành Hắc Vũ, là người chèo chống cả gia tộc suốt mấy trăm năm nay, đã chứng kiến không ít những cảnh cơ cực như thế này. Nếu không phải đôi mắt của cô bé đó giống hệt với con trai ông khi trước, nếu không vì chỉ thị của điện chủ...
"Chiến tranh..." Bavaria nhìn đống lửa đỏ đang cháy rực, trong phút chốc dường như ông đã trở lại giây phút khi lần đầu tiên ông bước lên chiến trường.
Trong thời chiến tranh loạn lạc, thứ con người ta khát khao nhất là hi vọng có thể sống sót, cũng chính vì thế mà sức mạnh ý chí không hề nhỏ. Đây chính là lý do tại sao Vua Thép lại lựa chọn thành lập phân điện ở nơi này.
"Ngủ đi..." Không biết tại sao, khi thấy cô bé kia, ông lại luôn nhớ đến ký ức về con trai mình lúc trước.
...
Lâm Thịnh chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn mơ, ý thức dần dần được phục hồi.
Trong phòng ngủ tối tăm, ba người còn lại vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, những tiếng ngáy đều đều vang lên không ngớt. Lâm Thịnh ngồi trên giường, thấy ánh đèn mờ chậm rãi lóe lên từ chiếc điện thoại di động là biết ngay có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ.
Cậu cầm điện thoại lên, quay màn hình lại rồi xem.
Một cuộc của Adolf, một cuộc của Mã Y. Bên cạnh đó còn có một tin nhắn do Mã Y gửi đến.
Lâm Thịnh mở ra xem.
Mã Y: "Người Tịch Lâm đến rồi, đặc biệt đến để tìm cậu đấy. Đối phương đã tìm được cửa hàng của cha mẹ cậu mở."
"Cái gì?"
Lâm Thịnh cau mày. Nơi mà cả nhà cậu chuyển đến, trừ một vài người ra thì có rất ít người nắm được thông tin.
Cậu liếc nhìn thời gian tin nhắn. Nó được gửi tới từ mười một rưỡi tối hôm qua, mà bây giờ đã là năm giờ hai mươi mốt phút sáng hôm sau.
Lâm Thịnh thoáng nghĩ ngợi rồi nhắn tin trả lời.
"Biết được thân phận của đối phương chưa?"
Bên kia phản hồi lại: "Không biết, có điều đối phương hiểu biết rất rõ về gia đình cậu." Rõ ràng là Mã Y đang trực ca đêm.
"Sắp xếp thời gian gặp tôi một lát." Lâm Thịnh nhanh chóng trả lời.
"Được. Một lúc nữa gặp nhau ở cửa hàng bánh rán Ala." Mã Y đáp lại.
"Được."
Lâm Thịnh tắt màn hình điện thoại di động rồi xoay người xuống giường, thay quần áo, chải đầu đại vài cái để trông đừng quá bù xù là ổn. Sau cùng, cậu cầm theo chìa khóa lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngủ.
Từ trường học đến cửa hàng bánh rán Ala chỉ mất mười lăm phút đi bộ. Rõ ràng là Mã Y đã suy nghĩ đến vấn đề đi lại của Lâm Thịnh nên mới sắp xếp một địa điểm gần đến như vậy.
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng.
Ba người Mã Y, Lâm Thịnh và một người đàn ông đầu trọc nữa gặp nhau tại cửa hàng bánh rán. Mã Y nhận đãi khách nên dẫn cả nhóm vào trong, yêu cầu một phòng riêng.
"Cửa hàng bánh rán này rất thú vị, vì nó yêu cầu khách phải tự mình nấu nướng. Độ giòn, mùi vị, hình dạng… tất cả đều do khách tự quyết định." Mã Y ngồi vào vị trí chính giữa, nhìn hai người bên cạnh và cười nói.
"Ngài Tiêu Vĩ Thất, tự nhiên, đừng ngại. Lâm Thịnh cũng tự nhiên nhé." Anh ta vẫy tay ra hiệu cho hai người tự đi nướng bánh.
"Hai người cứ trò chuyện trước, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã." Mã Y là người thông minh, hiểu chuyện nên lập tức kiếm cớ đi ra ngoài, chỉ để lại hai người trong căn phòng đó.
Lâm Thịnh ngồi tại chỗ đánh giá người đầu trọc ở phía đối diện. Đây là một người Tịch Lâm rất điển hình, mắt đen, người gầy gò, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hơi khum vào trong.
"Cậu là Lâm Thịnh phải không?" Tiêu Vĩ Thất đầu trọc mặc bộ quần áo dài màu đen, ngồi ngay ngắn đối diện Lâm Thịnh lên tiếng trịnh trọng hỏi.
"Phải. Có chuyện gì sao?" Lâm Thịnh thản nhiên đáp.
Tiêu Vĩ Thất mỉm cười.
"Cả nhà cậu Lâm Thịnh di tản đến Tây Luân, quả thực là lựa chọn tốt đấy. Nhưng mà, cậu thực sự cho rằng chuyển đến nơi này là có thể an toàn rồi hay sao? Người nhà của cậu, người thân của gia đình cậu cũng an toàn rồi hay sao?"
"Ông có ý gì?" Lâm Thịnh đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương.
"Tiêu Vĩ Thất tôi, lần này đại diện cho Hải Lam Chi Tâm đến đây để chính thức gửi lời mời cậu." Tiêu Vĩ Thất mỉm cười: "Hy vọng cậu có thể trở về nước, giúp đỡ tổ quốc mình một tay."
"Không được." Lâm Thịnh hờ hững đáp lại: "Tôi không biết Hải Lam Chi Tâm là cái gì, cũng không biết tại sao ông lại đặc biệt đến đây tìm tôi. Nếu như không còn chuyện gì nữa, ông có thể đi rồi."
"Cậu Lâm, cậu không thể nói ra những câu tuyệt tình đến vậy được." Tiêu Vĩ Thất tiếp tục nói: "Cậu sinh ra ở Tịch Lâm, lớn lên cũng ở Tịch Lâm. Nơi đó đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều ràng buộc đối với cậu."
"Ông muốn nói gì?" Lâm Thịnh hơi cau mày.
"Người thân của cậu và cả cô gái đã giúp gia đình cậu đến được Tây Luân này nữa, chúng tôi đều đã cứu ra được rồi, đồng thời còn đưa họ đến một nơi an toàn hơn." Tiêu Vĩ Thất tiếp tục trình bày.
"Các ông muốn làm gì?" Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn không đổi, cậu thấp giọng hỏi.
"Cấp trên của Hải Lam Chi Tâm hi vọng cậu có thể thuyết phục thầy mình về giúp chúng tôi làm việc. Ngoài ra, cậu phải chép lại toàn bộ phương pháp tu luyện Thánh lực gửi về nước. Thêm nữa là, hằng tháng cậu buộc phải gửi một triệu vào một tài khoản do chúng tôi chỉ định." Ông ta đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Thịnh.
"Chỉ cần làm được cả ba việc này, chúng tôi không chỉ không động đến người thân của cậu mà còn chăm sóc tốt cho họ."
"Xem ra trong nước đã sắp loạn rồi..."
Lâm Thịnh nhìn vẻ mặt có phần ngông cuồng của đối phương, bình tĩnh đáp.
"Loạn?" Tiêu Vĩ Thất bật cười, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch: "Ngày hôm qua, Lydum đã phá sạch chín thành phố. Trận bắn nhau nảy lửa kéo dài liên miên, khiến mấy trăm người của Hải Lam Chi Tâm bỏ mạng. Đến lúc này rồi chúng tôi còn có gì phải sợ nữa?"
Lâm Thịnh không đáp, chỉ nâng cốc lên uống từng ngụm từng ngụm nước.
"Cậu tính thế nào?" Tiêu Vĩ Thất cười hỏi.
Lâm Thịnh không trả lời, chỉ uống hết nước trong cốc rồi úp nó xuống trên mặt bàn.
Kít…
Cậu nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc được lật ngược xuống về phía Tiêu Vĩ Thất.
"Khi chiếc cốc bị úp ngược xuống, nó không còn là cốc nữa. Và một khi chiếc cốc đã mất đi khả năng vốn có của nó, việc chúng ta phải làm là bóp nát nó..."
"Vậy thì… cậu muốn nói gì?" Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Vĩ Thất tắt dần.
"Ông không cảm thấy... ông và tôi đều giống hệt như chiếc cốc này hay sao?"
Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc cốc, con ngươi Lâm Thịnh cũng dần dần ngập đầy một sắc vàng nhàn nhạt.
"Cậu...!!?" Tiêu Vĩ Thất chợt tỉnh ngộ, hoảng sợ đứng lên, lảo đảo lao thẳng ra ngoài cửa.
Bên trong căn phòng chỉ còn trơ lại mình Lâm Thịnh yên lặng ngồi ngay ngắn, tay khẽ ấn lên chiếc cốc, không nói lời nào.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
"Thật sự không sao đấy chứ?" Mã Y đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Lâm Thịnh với vẻ hơi lo lắng.
"Bọn họ sẽ tha thứ cho tôi."
Sắc mặt Lâm Thịnh vô cùng bình tĩnh.
"Huống hồ, anh nghĩ rằng tôi thật sự đã hoàn toàn cắt đứt đường dây liên lạc với trong nước rồi hay sao?"
"Vậy người này..." Mã Y thở phào một tiếng.
"Một hai ba, ba hai một, một hai ba bốn năm sáu bảy..." Trên con phố ở phía đối diện cửa hàng, tiếng cười non nớt của một cô bé đáng yêu loáng thoáng vọng lại.
Mã Y không tự chủ được nghiêng đầu nhìn sang. Ở con phố đối diện, có một cô bé xinh đẹp mặc chiếc váy trắng, đi đôi giày da nhỏ thong thả chơi đùa, những bước chân không ngừng chạy nhảy qua lại. Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy cô bé này thật sự trông rất quen.
Bỗng nhiên đôi đồng tử của anh ta co lại. Anh ta nhìn thấy... Vật cô bé đó đang cầm trong tay chơi đùa chính là chùm chìa khóa kim loại mới nãy còn gài trên người Tiêu Vĩ Thất.
Editor: Nguyetmai
Ban đêm ở sa mạc lạnh lẽo khiến người ta phát run.
Vua Thép ngồi bên đống lửa nhìn cô bé bị Isaag kéo tới, cả người đang run lên từng hồi. Vẻ mặt cô bé vô cùng sợ hãi, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm, hai hàng nước mắt đột nhiên lăn dài trên má tạo thành hai vệt sạch sẽ nổi bật. Có lẽ cô bé mới chỉ tám chín tuổi, cả người gầy trơ xương, lại còn mất một tay, lưỡi cũng không có để nói chuyện.
"Con sợ chết không?" Bavaria bình tĩnh hỏi.
Cô bé trợn tròn hai mắt nhìn ông, tỏ vẻ như nghe không hiểu.
"Thôi." Bavaria không muốn hỏi nhiều nữa. Ông là quý tộc thành Hắc Vũ, là người chèo chống cả gia tộc suốt mấy trăm năm nay, đã chứng kiến không ít những cảnh cơ cực như thế này. Nếu không phải đôi mắt của cô bé đó giống hệt với con trai ông khi trước, nếu không vì chỉ thị của điện chủ...
"Chiến tranh..." Bavaria nhìn đống lửa đỏ đang cháy rực, trong phút chốc dường như ông đã trở lại giây phút khi lần đầu tiên ông bước lên chiến trường.
Trong thời chiến tranh loạn lạc, thứ con người ta khát khao nhất là hi vọng có thể sống sót, cũng chính vì thế mà sức mạnh ý chí không hề nhỏ. Đây chính là lý do tại sao Vua Thép lại lựa chọn thành lập phân điện ở nơi này.
"Ngủ đi..." Không biết tại sao, khi thấy cô bé kia, ông lại luôn nhớ đến ký ức về con trai mình lúc trước.
...
Lâm Thịnh chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn mơ, ý thức dần dần được phục hồi.
Trong phòng ngủ tối tăm, ba người còn lại vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, những tiếng ngáy đều đều vang lên không ngớt. Lâm Thịnh ngồi trên giường, thấy ánh đèn mờ chậm rãi lóe lên từ chiếc điện thoại di động là biết ngay có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ.
Cậu cầm điện thoại lên, quay màn hình lại rồi xem.
Một cuộc của Adolf, một cuộc của Mã Y. Bên cạnh đó còn có một tin nhắn do Mã Y gửi đến.
Lâm Thịnh mở ra xem.
Mã Y: "Người Tịch Lâm đến rồi, đặc biệt đến để tìm cậu đấy. Đối phương đã tìm được cửa hàng của cha mẹ cậu mở."
"Cái gì?"
Lâm Thịnh cau mày. Nơi mà cả nhà cậu chuyển đến, trừ một vài người ra thì có rất ít người nắm được thông tin.
Cậu liếc nhìn thời gian tin nhắn. Nó được gửi tới từ mười một rưỡi tối hôm qua, mà bây giờ đã là năm giờ hai mươi mốt phút sáng hôm sau.
Lâm Thịnh thoáng nghĩ ngợi rồi nhắn tin trả lời.
"Biết được thân phận của đối phương chưa?"
Bên kia phản hồi lại: "Không biết, có điều đối phương hiểu biết rất rõ về gia đình cậu." Rõ ràng là Mã Y đang trực ca đêm.
"Sắp xếp thời gian gặp tôi một lát." Lâm Thịnh nhanh chóng trả lời.
"Được. Một lúc nữa gặp nhau ở cửa hàng bánh rán Ala." Mã Y đáp lại.
"Được."
Lâm Thịnh tắt màn hình điện thoại di động rồi xoay người xuống giường, thay quần áo, chải đầu đại vài cái để trông đừng quá bù xù là ổn. Sau cùng, cậu cầm theo chìa khóa lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngủ.
Từ trường học đến cửa hàng bánh rán Ala chỉ mất mười lăm phút đi bộ. Rõ ràng là Mã Y đã suy nghĩ đến vấn đề đi lại của Lâm Thịnh nên mới sắp xếp một địa điểm gần đến như vậy.
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng.
Ba người Mã Y, Lâm Thịnh và một người đàn ông đầu trọc nữa gặp nhau tại cửa hàng bánh rán. Mã Y nhận đãi khách nên dẫn cả nhóm vào trong, yêu cầu một phòng riêng.
"Cửa hàng bánh rán này rất thú vị, vì nó yêu cầu khách phải tự mình nấu nướng. Độ giòn, mùi vị, hình dạng… tất cả đều do khách tự quyết định." Mã Y ngồi vào vị trí chính giữa, nhìn hai người bên cạnh và cười nói.
"Ngài Tiêu Vĩ Thất, tự nhiên, đừng ngại. Lâm Thịnh cũng tự nhiên nhé." Anh ta vẫy tay ra hiệu cho hai người tự đi nướng bánh.
"Hai người cứ trò chuyện trước, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã." Mã Y là người thông minh, hiểu chuyện nên lập tức kiếm cớ đi ra ngoài, chỉ để lại hai người trong căn phòng đó.
Lâm Thịnh ngồi tại chỗ đánh giá người đầu trọc ở phía đối diện. Đây là một người Tịch Lâm rất điển hình, mắt đen, người gầy gò, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hơi khum vào trong.
"Cậu là Lâm Thịnh phải không?" Tiêu Vĩ Thất đầu trọc mặc bộ quần áo dài màu đen, ngồi ngay ngắn đối diện Lâm Thịnh lên tiếng trịnh trọng hỏi.
"Phải. Có chuyện gì sao?" Lâm Thịnh thản nhiên đáp.
Tiêu Vĩ Thất mỉm cười.
"Cả nhà cậu Lâm Thịnh di tản đến Tây Luân, quả thực là lựa chọn tốt đấy. Nhưng mà, cậu thực sự cho rằng chuyển đến nơi này là có thể an toàn rồi hay sao? Người nhà của cậu, người thân của gia đình cậu cũng an toàn rồi hay sao?"
"Ông có ý gì?" Lâm Thịnh đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương.
"Tiêu Vĩ Thất tôi, lần này đại diện cho Hải Lam Chi Tâm đến đây để chính thức gửi lời mời cậu." Tiêu Vĩ Thất mỉm cười: "Hy vọng cậu có thể trở về nước, giúp đỡ tổ quốc mình một tay."
"Không được." Lâm Thịnh hờ hững đáp lại: "Tôi không biết Hải Lam Chi Tâm là cái gì, cũng không biết tại sao ông lại đặc biệt đến đây tìm tôi. Nếu như không còn chuyện gì nữa, ông có thể đi rồi."
"Cậu Lâm, cậu không thể nói ra những câu tuyệt tình đến vậy được." Tiêu Vĩ Thất tiếp tục nói: "Cậu sinh ra ở Tịch Lâm, lớn lên cũng ở Tịch Lâm. Nơi đó đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều ràng buộc đối với cậu."
"Ông muốn nói gì?" Lâm Thịnh hơi cau mày.
"Người thân của cậu và cả cô gái đã giúp gia đình cậu đến được Tây Luân này nữa, chúng tôi đều đã cứu ra được rồi, đồng thời còn đưa họ đến một nơi an toàn hơn." Tiêu Vĩ Thất tiếp tục trình bày.
"Các ông muốn làm gì?" Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn không đổi, cậu thấp giọng hỏi.
"Cấp trên của Hải Lam Chi Tâm hi vọng cậu có thể thuyết phục thầy mình về giúp chúng tôi làm việc. Ngoài ra, cậu phải chép lại toàn bộ phương pháp tu luyện Thánh lực gửi về nước. Thêm nữa là, hằng tháng cậu buộc phải gửi một triệu vào một tài khoản do chúng tôi chỉ định." Ông ta đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Thịnh.
"Chỉ cần làm được cả ba việc này, chúng tôi không chỉ không động đến người thân của cậu mà còn chăm sóc tốt cho họ."
"Xem ra trong nước đã sắp loạn rồi..."
Lâm Thịnh nhìn vẻ mặt có phần ngông cuồng của đối phương, bình tĩnh đáp.
"Loạn?" Tiêu Vĩ Thất bật cười, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch: "Ngày hôm qua, Lydum đã phá sạch chín thành phố. Trận bắn nhau nảy lửa kéo dài liên miên, khiến mấy trăm người của Hải Lam Chi Tâm bỏ mạng. Đến lúc này rồi chúng tôi còn có gì phải sợ nữa?"
Lâm Thịnh không đáp, chỉ nâng cốc lên uống từng ngụm từng ngụm nước.
"Cậu tính thế nào?" Tiêu Vĩ Thất cười hỏi.
Lâm Thịnh không trả lời, chỉ uống hết nước trong cốc rồi úp nó xuống trên mặt bàn.
Kít…
Cậu nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc được lật ngược xuống về phía Tiêu Vĩ Thất.
"Khi chiếc cốc bị úp ngược xuống, nó không còn là cốc nữa. Và một khi chiếc cốc đã mất đi khả năng vốn có của nó, việc chúng ta phải làm là bóp nát nó..."
"Vậy thì… cậu muốn nói gì?" Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Vĩ Thất tắt dần.
"Ông không cảm thấy... ông và tôi đều giống hệt như chiếc cốc này hay sao?"
Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc cốc, con ngươi Lâm Thịnh cũng dần dần ngập đầy một sắc vàng nhàn nhạt.
"Cậu...!!?" Tiêu Vĩ Thất chợt tỉnh ngộ, hoảng sợ đứng lên, lảo đảo lao thẳng ra ngoài cửa.
Bên trong căn phòng chỉ còn trơ lại mình Lâm Thịnh yên lặng ngồi ngay ngắn, tay khẽ ấn lên chiếc cốc, không nói lời nào.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
"Thật sự không sao đấy chứ?" Mã Y đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Lâm Thịnh với vẻ hơi lo lắng.
"Bọn họ sẽ tha thứ cho tôi."
Sắc mặt Lâm Thịnh vô cùng bình tĩnh.
"Huống hồ, anh nghĩ rằng tôi thật sự đã hoàn toàn cắt đứt đường dây liên lạc với trong nước rồi hay sao?"
"Vậy người này..." Mã Y thở phào một tiếng.
"Một hai ba, ba hai một, một hai ba bốn năm sáu bảy..." Trên con phố ở phía đối diện cửa hàng, tiếng cười non nớt của một cô bé đáng yêu loáng thoáng vọng lại.
Mã Y không tự chủ được nghiêng đầu nhìn sang. Ở con phố đối diện, có một cô bé xinh đẹp mặc chiếc váy trắng, đi đôi giày da nhỏ thong thả chơi đùa, những bước chân không ngừng chạy nhảy qua lại. Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy cô bé này thật sự trông rất quen.
Bỗng nhiên đôi đồng tử của anh ta co lại. Anh ta nhìn thấy... Vật cô bé đó đang cầm trong tay chơi đùa chính là chùm chìa khóa kim loại mới nãy còn gài trên người Tiêu Vĩ Thất.
Bình luận facebook