Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-225
Chương 225: Tạm hoãn (1)
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh chồng hết mấy cái khay kim loại lên nhau rồi nhanh chóng ôm tất cả cùng với kiếm lửa, rời khỏi sở nghiên cứu. Sau đó, cậu vội vàng phóng thẳng đến chỗ Thánh điện nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã tiến vào trong Thánh điện, đặt cái khay xuống bên cạnh đài cầu nguyện. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Thân là người tu luyện Thánh lực, khi ở một nơi quái quỷ, đầy rẫy những chuyện kỳ lạ như này thì dĩ nhiên Thánh điện là chỗ an toàn nhất.
Lâm Thịnh đặt đống đồ xuống, quay lại đóng cánh cửa sắt ở bên ngoài rồi tiếp tục đóng cửa Thánh điện, gài chốt khóa lại thật chặt. Kế đến, cậu lại kiểm tra một lượt mấy cửa sổ bốn phía, đóng kín hết tất cả. Sau khi chắc chắn mình không bỏ sót bất kỳ cánh cửa nào, lúc này cậu mới an tâm một chút.
Lâm Thịnh lại đi đến bên cạnh khay kim loại, nhanh chóng học thuộc nội dung bên trên, khắc sâu vào trí nhớ.
"Theo như bản ghi chép này thì bộ phận trọng yếu hẳn là hệ thống chuyển hóa và vật dùng để lưu trữ. Nguyên vật liệu cũng không phải là thứ gì quá hiếm có khó tìm, ngoài hiện thực mình cũng có thể nhanh chóng kiếm đủ. Nói cách khác, mình chỉ cần ghi nhớ danh sách vật liệu và bản vẽ thiết kế thì có thể xây lại được hồ Thánh lực ở ngoài hiện thực rồi."
Trong lòng Lâm Thịnh đã sáng tỏ nên cậu bắt đầu chăm chú học thuộc nội dung trên khay. Cũng may là sau khi cậu hấp thụ số lượng lớn linh hồn, trí nhớ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Cậu chỉ cần đọc kỹ năm sáu lần đã có thể ghi nhớ được tám chín mươi phần trăm nội dung trên đó. Sau khi đọc thêm vài lần nữa, tất cả nội dung và hình vẽ trên khay đều đã in sâu vào trong đầu cậu, không khác gì một bức ảnh chụp.
Sau đó Lâm Thịnh không làm thêm chuyện gì khác mà cứ ngồi vậy trong Thánh điện, không ngừng đọc đi đọc lại để phần trí nhớ ấy khắc sâu hơn, hằn vào trong não bộ.
Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi đến tận khi cậu tỉnh khỏi giấc mơ.
Mới vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên Lâm Thịnh làm chính là bật dậy khỏi giường, nhanh chóng tìm giấy và bút để ghi chép lại toàn bộ nội dung mà mình đã học thuộc. Kể cả bản thiết kế cũng được cậu vẽ lại lên giấy.
Cho dù là người bình thường, sau khi học thuộc kỹ như vậy thì cũng có thể sao chép lại được đến năm, sáu mươi phần trăm, chứ đừng nói là Lâm Thịnh lúc này đã có trí nhớ siêu phàm.
Sau vài phút, trên mặt giấy đã được viết đầy những nội dung liên quan đến hồ Thánh lực. Lâm Thịnh cầm tập giấy lên, khẽ phẩy phẩy rồi bắt đầu kiểm tra từng tờ một. Mãi đến khi chắc chắn tất cả nội dung đều chính xác, không có sai sót gì, cậu mới hài lòng gập chúng lại, xếp cả chồng vào chung một chỗ.
Lâm Thịnh lấy điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường, đang định gọi cho Adolf thì bỗng nhiên, có một ý thức mơ hồ truyền đến từ nơi rất xa.
Động tác của cậu thoáng khựng lại. Cậu bắt đầu xem xét thông tin truyền đến là gì, sau đó chân mày từ từ chau lại.
"Anh trai, bên này vừa bắt sống được một tên, chắc chắn là con tàu của chúng ta đã bị lộ rồi. Rắc rối sẽ lập tức ập đến, em sợ chỉ mình em thì không thể bảo vệ được tất cả mọi người." Là tin tức do Cardura truyền đến.
Vì khoảng cách giữa con tàu và Tây Luân mỗi lúc một gần nên mối liên kết linh hồn của nó và Lâm Thịnh cũng rõ rệt hơn, loại năng lực truyền tin qua lại này đôi lúc cũng có thể sử dụng dưới trạng thái bình thường.
"Ngay cả họ hàng của mình cũng có người nhòm ngó đến... Xem ra có vài người thực sự vẫn luôn nhớ nhung mình đây mà..." Lâm Thịnh cười lạnh.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, truyền mệnh lệnh đến Vua Thép đang ở một đất nước khác cách xa nơi đây. Cậu bảo ông ta nghĩ cách nhanh chóng chạy đến vị trí của Cardura. Cậu không biết vị trí cụ thể của nó ở đâu nhưng vì có linh hồn cảm ứng nên phương hướng đại khái không sai được.
Sau khi giải quyết ổn thỏa những chuyện này, Lâm Thịnh nghĩ ngợi một chút rồi cũng quyết định đứng dậy, đi giày vào. Một đường khói đen nhanh chóng hiện lên sau lưng, bao quanh lấy cả người cậu như một bộ quần áo.
"Vua Thép phải chuyển thuyền hai lần, cho dù đi bằng máy bay cũng chưa chắc đến kịp. Mình phải có biện pháp dự phòng."
Cậu chần chừ một chút, sau đó lập tức mặc thêm áo khoác, lao nhanh ra khỏi nhà, hướng đến bến tàu.
...
...
Bên trong khoang thuyền.
Cardura và Trần Mẫn Giai nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Trong khi đó, ông ta vẫn yên lặng thản nhiên ngồi trước mặt họ.
"Nói đi, ông phát tín hiệu cho ai?" Trần Mẫn Giai bình tĩnh hỏi: "Nhà Glatin? Tập đoàn Hổ Dược? Hay là..."
"Đừng hỏi nữa, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có hỏi tôi cũng không biết được gì nhiều đâu." Người đàn ông nọ cũng vô cùng bình tĩnh đáp lời.
"Khí phách phết đấy nhỉ." Cardura mỉm cười nói: "Có điều, bây giờ cũng không kịp thẩm vấn nữa rồi."
"Sao thế?" Trần Mẫn Giai loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét của những thủy thủ phía bên ngoài, nhưng vì cách quá xa nên cô không nghe rõ những người đó rốt cuộc đang gào thét cái gì.
"Có thuyền tới rồi." Cardura đáp lời. Nó vung đôi tay nhỏ nhắn của mình lên.
Cơ thể người đàn ông trung niên trước mặt lập tức khô quắt lại, tất cả tinh lực và máu tươi đều dồn vào hai cánh tay ông ta. Cánh tay rơi bộp xuống mặt sàn rồi nhanh chóng chìm vào sàn tàu, biến mất không để lại dấu vết.
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, một người đàn ông trưởng thành vốn còn sống sờ sờ trước mặt Trần Mẫn Giai đã biến mất, chỉ còn lại bộ quần áo và đôi giày. Trong lòng Trần Mẫn Giai thầm ớn lạnh, cô không kìm được lui về sau một bước. Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như vậy xảy ra ngay trước mắt, ấn tượng tốt đẹp lúc đầu của cô với Cardura bỗng chốc sụp đổ. Thay vào đó là một cảm giác khác hẳn, có kỳ quái, có thần bí, có sợ hãi hòa trộn cùng với sự xa lạ.
"Đi thôi, đi ra xem một chút." Cardura mỉm cười, cất bước rời khỏi khoang thuyền.
Trên hành lang đã có những hành khách vội vàng mở cửa, đi ra xem xét tình hình. Một số người khác cũng bắt chuyện với các thủy thủ trên thuyền để hỏi xem chuyện gì xảy ra. Các thủy thủ đang cố gắng trấn an mọi người, lặp đi lặp lại những câu hứa hẹn vô nghĩa hòng trấn tĩnh mọi người.
Cardura và Trần Mẫn Giai bước qua cửa phòng, đóng chặt cửa lại rồi bước nhanh lên boong thuyền. Trên boong thuyền màu trắng với họa tiết ô vuông đã có không ít thủy thủ. Trong số đó còn có một vài hành khách, ai nấy đều đứng ở đuôi thuyền hướng tầm mắt ra mặt biển phía sau.
"Là chiến hạm thật sao!?" Có người hét to.
"Là cờ hiệu của Lydum, tại sao nơi này lại có chiến hạm của Lydum??"
"Tôi nhìn thấy đại pháo rồi! Cả một hàng kia đều là đại pháo cả!"
Đám hành khách ấy cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ nhiều hơn cả lo lắng hay sợ hãi. Người bình thường rất ít khi có cơ hội trông thấy chiến hạm tuần tra, đặc biệt là đại đa số hành khách ở đây đều không phải dân miền biển nên càng khó thấy hơn.
"Sao lại là chiến hạm Lydum?" Trần Mẫn Giai vô cùng kinh ngạc, lo lắng nhìn sang Cardura bên cạnh.
"Không sao đâu. Để em xử lý cho." Cardura mỉm cười đáp.
Nó nhìn chiến hạm loại nhỏ đang ở xa xa phía sau, đôi mắt chậm rãi chuyển thành một màu đen lay láy. Từng cánh tay nhợt nhạt trong cơ thể nó hóa thành những làn khói đen mỏng mảnh, nhanh chóng bay thẳng đến chiến hạm phía sau. Chẳng mấy chốc chúng đã trườn lên trên chiến hạm, thâm nhập vào trong buồng lái. Khoảng chừng mấy phút sau, Cardura chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Được rồi, lần này không sao cả. Chiến hạm này chắc là tự dưng đi sai đường, sẽ nhanh chóng về đúng đường thôi."
"Thật à?" Trần Mẫn Giai vốn chẳng nghe hiểu được gì trong câu nói của Cardura.
Nhưng cô cũng không hỏi thêm. Hồi trước cô cũng từng tiếp xúc với vài người trong giới đó, và đó chẳng phải là nơi mà người bình thường như cô nên can thiệp vào
"Đúng vậy. Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về chỗ anh trai một cách an toàn... Phụt!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cardura bỗng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng.
"Em!?" Đôi đồng tử của Trần Mẫn Giai co rụt lại, cô đang định vươn tay ra đỡ lấy Cardura thì…
"Lũ chuột nhắt hội Thiết Quyền mau lăn ra đây cho ông!" Một âm thanh như sấm rền truyền đến từ chiến hạm xa xa phía sau.
"Chết tiệt!" Khuôn mặt xinh đẹp của Cardura trắng bệch đi, mới nãy nó đã lén lút tiêu diệt ít nhất ba mươi người trên chiến hạm phía sau rồi.
Nhưng nó chưa kịp đắc ý thì trong cơ thể của cả ba mươi người kia bất chợt bùng nổ một loại năng lượng đặc biệt và quái lạ.
Loại năng lượng này, một khi đã len lỏi vào trong cơ thể thì sẽ giống như thuốc vậy, theo máu không ngừng tuần hoàn đến khắp mọi nơi trong cơ thể. Nó muốn cắt bỏ cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ một giây sơ suất thôi mà cả ba mươi loại năng lượng ký quái kia đồng thời nổ tung, khiến cho một lượng lớn cánh tay trong cơ thể Cardura lập tức bị thương nặng. Đối với loại năng lực có thể phá hủy từ bên trong này, cho dù Cardura có lực phòng ngự ngoài thân mạnh hơn nữa cũng không thể làm được gì.
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh chồng hết mấy cái khay kim loại lên nhau rồi nhanh chóng ôm tất cả cùng với kiếm lửa, rời khỏi sở nghiên cứu. Sau đó, cậu vội vàng phóng thẳng đến chỗ Thánh điện nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã tiến vào trong Thánh điện, đặt cái khay xuống bên cạnh đài cầu nguyện. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Thân là người tu luyện Thánh lực, khi ở một nơi quái quỷ, đầy rẫy những chuyện kỳ lạ như này thì dĩ nhiên Thánh điện là chỗ an toàn nhất.
Lâm Thịnh đặt đống đồ xuống, quay lại đóng cánh cửa sắt ở bên ngoài rồi tiếp tục đóng cửa Thánh điện, gài chốt khóa lại thật chặt. Kế đến, cậu lại kiểm tra một lượt mấy cửa sổ bốn phía, đóng kín hết tất cả. Sau khi chắc chắn mình không bỏ sót bất kỳ cánh cửa nào, lúc này cậu mới an tâm một chút.
Lâm Thịnh lại đi đến bên cạnh khay kim loại, nhanh chóng học thuộc nội dung bên trên, khắc sâu vào trí nhớ.
"Theo như bản ghi chép này thì bộ phận trọng yếu hẳn là hệ thống chuyển hóa và vật dùng để lưu trữ. Nguyên vật liệu cũng không phải là thứ gì quá hiếm có khó tìm, ngoài hiện thực mình cũng có thể nhanh chóng kiếm đủ. Nói cách khác, mình chỉ cần ghi nhớ danh sách vật liệu và bản vẽ thiết kế thì có thể xây lại được hồ Thánh lực ở ngoài hiện thực rồi."
Trong lòng Lâm Thịnh đã sáng tỏ nên cậu bắt đầu chăm chú học thuộc nội dung trên khay. Cũng may là sau khi cậu hấp thụ số lượng lớn linh hồn, trí nhớ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Cậu chỉ cần đọc kỹ năm sáu lần đã có thể ghi nhớ được tám chín mươi phần trăm nội dung trên đó. Sau khi đọc thêm vài lần nữa, tất cả nội dung và hình vẽ trên khay đều đã in sâu vào trong đầu cậu, không khác gì một bức ảnh chụp.
Sau đó Lâm Thịnh không làm thêm chuyện gì khác mà cứ ngồi vậy trong Thánh điện, không ngừng đọc đi đọc lại để phần trí nhớ ấy khắc sâu hơn, hằn vào trong não bộ.
Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi đến tận khi cậu tỉnh khỏi giấc mơ.
Mới vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên Lâm Thịnh làm chính là bật dậy khỏi giường, nhanh chóng tìm giấy và bút để ghi chép lại toàn bộ nội dung mà mình đã học thuộc. Kể cả bản thiết kế cũng được cậu vẽ lại lên giấy.
Cho dù là người bình thường, sau khi học thuộc kỹ như vậy thì cũng có thể sao chép lại được đến năm, sáu mươi phần trăm, chứ đừng nói là Lâm Thịnh lúc này đã có trí nhớ siêu phàm.
Sau vài phút, trên mặt giấy đã được viết đầy những nội dung liên quan đến hồ Thánh lực. Lâm Thịnh cầm tập giấy lên, khẽ phẩy phẩy rồi bắt đầu kiểm tra từng tờ một. Mãi đến khi chắc chắn tất cả nội dung đều chính xác, không có sai sót gì, cậu mới hài lòng gập chúng lại, xếp cả chồng vào chung một chỗ.
Lâm Thịnh lấy điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường, đang định gọi cho Adolf thì bỗng nhiên, có một ý thức mơ hồ truyền đến từ nơi rất xa.
Động tác của cậu thoáng khựng lại. Cậu bắt đầu xem xét thông tin truyền đến là gì, sau đó chân mày từ từ chau lại.
"Anh trai, bên này vừa bắt sống được một tên, chắc chắn là con tàu của chúng ta đã bị lộ rồi. Rắc rối sẽ lập tức ập đến, em sợ chỉ mình em thì không thể bảo vệ được tất cả mọi người." Là tin tức do Cardura truyền đến.
Vì khoảng cách giữa con tàu và Tây Luân mỗi lúc một gần nên mối liên kết linh hồn của nó và Lâm Thịnh cũng rõ rệt hơn, loại năng lực truyền tin qua lại này đôi lúc cũng có thể sử dụng dưới trạng thái bình thường.
"Ngay cả họ hàng của mình cũng có người nhòm ngó đến... Xem ra có vài người thực sự vẫn luôn nhớ nhung mình đây mà..." Lâm Thịnh cười lạnh.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, truyền mệnh lệnh đến Vua Thép đang ở một đất nước khác cách xa nơi đây. Cậu bảo ông ta nghĩ cách nhanh chóng chạy đến vị trí của Cardura. Cậu không biết vị trí cụ thể của nó ở đâu nhưng vì có linh hồn cảm ứng nên phương hướng đại khái không sai được.
Sau khi giải quyết ổn thỏa những chuyện này, Lâm Thịnh nghĩ ngợi một chút rồi cũng quyết định đứng dậy, đi giày vào. Một đường khói đen nhanh chóng hiện lên sau lưng, bao quanh lấy cả người cậu như một bộ quần áo.
"Vua Thép phải chuyển thuyền hai lần, cho dù đi bằng máy bay cũng chưa chắc đến kịp. Mình phải có biện pháp dự phòng."
Cậu chần chừ một chút, sau đó lập tức mặc thêm áo khoác, lao nhanh ra khỏi nhà, hướng đến bến tàu.
...
...
Bên trong khoang thuyền.
Cardura và Trần Mẫn Giai nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Trong khi đó, ông ta vẫn yên lặng thản nhiên ngồi trước mặt họ.
"Nói đi, ông phát tín hiệu cho ai?" Trần Mẫn Giai bình tĩnh hỏi: "Nhà Glatin? Tập đoàn Hổ Dược? Hay là..."
"Đừng hỏi nữa, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có hỏi tôi cũng không biết được gì nhiều đâu." Người đàn ông nọ cũng vô cùng bình tĩnh đáp lời.
"Khí phách phết đấy nhỉ." Cardura mỉm cười nói: "Có điều, bây giờ cũng không kịp thẩm vấn nữa rồi."
"Sao thế?" Trần Mẫn Giai loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét của những thủy thủ phía bên ngoài, nhưng vì cách quá xa nên cô không nghe rõ những người đó rốt cuộc đang gào thét cái gì.
"Có thuyền tới rồi." Cardura đáp lời. Nó vung đôi tay nhỏ nhắn của mình lên.
Cơ thể người đàn ông trung niên trước mặt lập tức khô quắt lại, tất cả tinh lực và máu tươi đều dồn vào hai cánh tay ông ta. Cánh tay rơi bộp xuống mặt sàn rồi nhanh chóng chìm vào sàn tàu, biến mất không để lại dấu vết.
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, một người đàn ông trưởng thành vốn còn sống sờ sờ trước mặt Trần Mẫn Giai đã biến mất, chỉ còn lại bộ quần áo và đôi giày. Trong lòng Trần Mẫn Giai thầm ớn lạnh, cô không kìm được lui về sau một bước. Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như vậy xảy ra ngay trước mắt, ấn tượng tốt đẹp lúc đầu của cô với Cardura bỗng chốc sụp đổ. Thay vào đó là một cảm giác khác hẳn, có kỳ quái, có thần bí, có sợ hãi hòa trộn cùng với sự xa lạ.
"Đi thôi, đi ra xem một chút." Cardura mỉm cười, cất bước rời khỏi khoang thuyền.
Trên hành lang đã có những hành khách vội vàng mở cửa, đi ra xem xét tình hình. Một số người khác cũng bắt chuyện với các thủy thủ trên thuyền để hỏi xem chuyện gì xảy ra. Các thủy thủ đang cố gắng trấn an mọi người, lặp đi lặp lại những câu hứa hẹn vô nghĩa hòng trấn tĩnh mọi người.
Cardura và Trần Mẫn Giai bước qua cửa phòng, đóng chặt cửa lại rồi bước nhanh lên boong thuyền. Trên boong thuyền màu trắng với họa tiết ô vuông đã có không ít thủy thủ. Trong số đó còn có một vài hành khách, ai nấy đều đứng ở đuôi thuyền hướng tầm mắt ra mặt biển phía sau.
"Là chiến hạm thật sao!?" Có người hét to.
"Là cờ hiệu của Lydum, tại sao nơi này lại có chiến hạm của Lydum??"
"Tôi nhìn thấy đại pháo rồi! Cả một hàng kia đều là đại pháo cả!"
Đám hành khách ấy cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ nhiều hơn cả lo lắng hay sợ hãi. Người bình thường rất ít khi có cơ hội trông thấy chiến hạm tuần tra, đặc biệt là đại đa số hành khách ở đây đều không phải dân miền biển nên càng khó thấy hơn.
"Sao lại là chiến hạm Lydum?" Trần Mẫn Giai vô cùng kinh ngạc, lo lắng nhìn sang Cardura bên cạnh.
"Không sao đâu. Để em xử lý cho." Cardura mỉm cười đáp.
Nó nhìn chiến hạm loại nhỏ đang ở xa xa phía sau, đôi mắt chậm rãi chuyển thành một màu đen lay láy. Từng cánh tay nhợt nhạt trong cơ thể nó hóa thành những làn khói đen mỏng mảnh, nhanh chóng bay thẳng đến chiến hạm phía sau. Chẳng mấy chốc chúng đã trườn lên trên chiến hạm, thâm nhập vào trong buồng lái. Khoảng chừng mấy phút sau, Cardura chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Được rồi, lần này không sao cả. Chiến hạm này chắc là tự dưng đi sai đường, sẽ nhanh chóng về đúng đường thôi."
"Thật à?" Trần Mẫn Giai vốn chẳng nghe hiểu được gì trong câu nói của Cardura.
Nhưng cô cũng không hỏi thêm. Hồi trước cô cũng từng tiếp xúc với vài người trong giới đó, và đó chẳng phải là nơi mà người bình thường như cô nên can thiệp vào
"Đúng vậy. Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về chỗ anh trai một cách an toàn... Phụt!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cardura bỗng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng.
"Em!?" Đôi đồng tử của Trần Mẫn Giai co rụt lại, cô đang định vươn tay ra đỡ lấy Cardura thì…
"Lũ chuột nhắt hội Thiết Quyền mau lăn ra đây cho ông!" Một âm thanh như sấm rền truyền đến từ chiến hạm xa xa phía sau.
"Chết tiệt!" Khuôn mặt xinh đẹp của Cardura trắng bệch đi, mới nãy nó đã lén lút tiêu diệt ít nhất ba mươi người trên chiến hạm phía sau rồi.
Nhưng nó chưa kịp đắc ý thì trong cơ thể của cả ba mươi người kia bất chợt bùng nổ một loại năng lượng đặc biệt và quái lạ.
Loại năng lượng này, một khi đã len lỏi vào trong cơ thể thì sẽ giống như thuốc vậy, theo máu không ngừng tuần hoàn đến khắp mọi nơi trong cơ thể. Nó muốn cắt bỏ cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ một giây sơ suất thôi mà cả ba mươi loại năng lượng ký quái kia đồng thời nổ tung, khiến cho một lượng lớn cánh tay trong cơ thể Cardura lập tức bị thương nặng. Đối với loại năng lực có thể phá hủy từ bên trong này, cho dù Cardura có lực phòng ngự ngoài thân mạnh hơn nữa cũng không thể làm được gì.
Bình luận facebook