• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Triệu Hoán Mộng Yểm (4 Viewers)

  • chap-226

Chương 226: Tạm hoãn (2)




Editor: Nguyetmai

Cánh tay, chính là thứ quan trọng nhất của Cardura. Mỗi một cánh tay đều là một bộ phận chứa đựng sức mạnh và máu thịt của cơ thể nó. Phá hoại cánh tay cũng tương đương với việc phá hoại cơ thể nó. Cho nên phản ứng đầu tiên dâng lên trong lòng Cardura chính là tức giận và đau đớn!

Không đợi Trần Mẫn Giai kịp phản ứng, nó đã bước về phía trước, tung người nhảy lên trời và lao về phía chiến hạm ở phía sau. Gần như là cùng lúc, trên chiến hạm phía sau cũng có một bóng người màu lục nhạt lao ra. Bóng người ấy giống như sao băng, kiên định nghênh đón Cardura ngay chính diện mà không hề lùi bước!

Ầm!!!

Hai bóng người đối diện nhau giữa mặt biển.

Cardura đang muốn bộc phát tất cả sức mạnh của mình thì đột nhiên, năng lượng bên trong cơ thể bị trì trệ, tất cả năng lực vừa mới chuẩn bị bùng nổ ra ngoài cũng bị ngưng lại một giây, khiến đối phương lập tức bắt được cơ hội.

Bốp!

Cardura bị đập mạnh vào giữa bụng, cơ thể gập lại như bị bẻ cong.

Tõm!

Nó rơi xuống mặt biển với một lực cực mạnh, làm văng lên vô số bọt nước và sóng biển. Bóng người màu lục nhạt lại tiếp tục lao xuống, vung một cú đấm về phía mặt biển, nơi Cardura vừa rơi xuống.

"Khí Quyển Đè Ép!"

Bùm!!!

Một vùng nước biển đột ngột nổ tung, Cardura ở bên trong bắt chéo hai tay tránh khỏi cú đấm này. Nó đạp lên mặt biển bên cạnh, mượn lực vọt thẳng lên trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu.

Lúc này du khách và đoàn thủy thủ trên boong tàu mới kịp phản ứng. Bọn họ gào thét, thi nhau chạy trốn xuống các khoang tàu bên dưới và các góc ở xung quanh. Vừa rồi những người đó còn tụ tập ở bên thành tàu để hóng chuyện, bây giờ giống như đàn ong vỡ tổ, nháo nhào chạy biến đi đâu.

"Lần nữa!!" Vẻ mặt của Cardura lạnh như băng, dưới chân đạp một cái, sức mạnh khổng lồ rung chuyển đến nỗi boong tàu đột ngột sụp đổ, biến dạng méo mó.

Sau đó, nó lại lao vút lên một lần nữa, xông thẳng đến bóng người lục nhạt vừa mới nhảy lên. Kẻ đó là một người đàn ông đầu đinh vạm vỡ. Gã mặc áo ba lỗ màu trắng, quần đùi rằn ri và để chân trần. Hai mắt gã lóe ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, hống hách, coi trời bằng vung.

Bịch!

Một tay của người đàn ông bắt lấy nắm đấm của Cardura, một cái tay khác thì nhẹ nhàng quét qua, ung dung chặt đứt tất cả cánh tay trắng nhợt vừa mới mọc ra xung quanh đang định đánh lén. Mỗi một động tác của gã tựa như mang theo luồng khí vô hình hóa thành lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tất cả những gì nó xẹt ngang qua.

"Tao là Renee, mày là Cardura nghìn tay à? Yếu như vậy sao? Không tìm nhầm người chứ?"

Khuôn mặt của người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc. Nhưng lúc nói chuyện ngữ khí trầm ổn, bình tĩnh, giọng điệu không hề có chút cảm xúc nào đặc biệt, giống như là đang đi đường nhìn thấy người lạ đến hỏi thăm thì trả lời đại vài câu thế thôi.

"Chết đi!!"

Cơ thể của Cardura nhanh chóng giãn nở và phồng rộp lên, chớp mắt đã hóa thành hình con rết cao hơn sáu mét. Vô số cánh tay chi chít mọc ra hai bên người nó giống như những con dao phay cỡ lớn, dồn dập chém về phía người đàn ông tên Renee như mưa bom bão đạn mãi không ngớt.

Rầm rầm rầm rầm rầm!!

Trên boong tàu liên tục bị đập lõm xuống thành những cái lỗ lớn nhỏ đủ kích thước, hình dạng khác nhau.

Renee tránh né mấy lần thì phát hiện khó mà tiếp tục như thế nữa, nên dứt khoát không tránh đi mà đứng im trên mũi tàu.

"Hình thái Sôi Trào."

Gã dang hai cánh tay ra, bắp thịt và làn da trên người nhanh chóng gồ lên, chiều cao cơ thể từ một mét tám lập tức tăng vọt lên, vạm vỡ hơn hẳn. Trong nháy mắt, gã đã phình to thành người khổng lồ cao hơn năm mét. Giống như một quả bóng được bơm hơi, chỉ chớp mắt gã đã biến hình. Quần áo trên người Renee rách toác, trên làn da xuất hiện ánh sáng kim loại nhàn nhạt. Gã giơ hai tay lên, tiến lại gần giao đấu với Cardura.

Ầm ầm ầm ầm ầm!!!

Tiếng nổ rất lớn vang lên liên tục không dứt.

"Quá yếu. Đây là thực lực thật sự của Cardura nghìn tay tiếng tăm lừng lẫy đấy hả?"

Một tay Renee hành động nhanh đến nỗi chỉ còn tàn ảnh, thoắt cái đã bắt được một cánh tay khổng lồ mà Cardura vừa mới vung đến. Một vầng sáng bạc chói lòa bỗng chốc rọi ra từ trên cơ thể cao lớn giống như vị thần khổng lồ của gã. Gã bình thản rút hai cánh tay về rồi bất chợt đập một phát về phía trước.

Bốp!!

Hai tay của gã hợp lại thành một nắm đấm, nện mạnh lên mặt người ở ngay giữa lồng ngực của Cardura.

Một vòng bụi màu xám tro bay ra giữa hai người. Lực đập mạnh kinh hoàng làm cho lồng ngực Cardura trũng xuống, cơ thể gần như bị đánh văng lên trời rồi ngã ra đằng sau, đồng thời vô số cánh tay tái nhợt trên người nó cũng rơi rụng lả tả.

"Nghe nói là mày bị thương hả? Nếu như mày chỉ có một chút bản lĩnh như thế này, cho dù để mày khôi phục về trạng thái đỉnh cao thì cũng không thể đấu lại tao đâu. Bởi vì, mày thật sự là quá yếu..."

Thân thể khổng lồ của Renee chậm rãi đạp lên boong tàu, bước từng bước một đến gần Cardura.

"Ông... Tên khốn hèn hạ!" Cardura tập kích không thành công, chật vật bò dậy từ mép boong tàu, mấy cánh tay trắng bệch không ngừng rơi xuống quanh người. Trong cơ thể còn có đủ loại năng lượng kỳ quái khác đang điên cuồng quấy phá, kiềm chế hơn một nửa thực lực của nó. Mỗi lần nó giơ tay lên đỡ đòn, những năng lực ấy đều sẽ đột ngột toát ra, bùng nổ làm ảnh hưởng đến độ cân bằng khi nó ra tay.

"Nếu không phải trước đó tôi bị đánh lén..."

"Kẻ vô dụng thì luôn lắm lý do. Mà thôi, cứ tiếp tục ở đây cũng chỉ là lãng phí thời gian. Nãy giờ cứ phải đứng nói chuyện với một tên mà ngay cả "chất biến năng" cũng không biết là gì, tao thật chịu không nổi nữa rồi." Renee giơ cao tay phải, nắm đấm bị bao phủ bởi vô số vệt khói vặn vẹo màu xanh lá cây.

"Nếu muốn trách thì hãy trách mày đã đụng phải tao." Xung quanh người gã bắt đầu toát ra khói mù dày đặc. Tất cả khói mù đều có màu xanh lá hơi ngả đen, giống như màu của mực nước vậy.

"Cán Cân Trừng Trị!"

Cùng với tiếng quát, tất cả khói mù màu lục sậm nhanh chóng tập trung trên nắm đấm tay phải của gã, thu nhỏ lại và biến hóa thành một cán cân xinh xắn. Một đầu cán cân đặt một trái tim màu đen đang đập, đầu còn lại là cánh tay tái nhợt đại diện cho Cardura.

Két...

Cán cân từ từ nghiêng về phía trái tim. Cùng với cảnh tượng ấy, Cardura ở cách đó không xa quằn quại trong đau đớn như bị hàng nghìn, hàng vạn cây kim châm vào người. Không chỉ làn da trên người nó mà tất cả cánh tay tái nhợt nằm rải rác trên boong tàu cũng bắt đầu cảm nhận được loại cảm giác ấy.

"Chờ đi... Anh trai sẽ báo thù cho tao...!!" Cardura cố chịu đựng cơn đau nhức dữ dội, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Renee.

"Cường giả của hội Thiết Quyền sẽ không ngừng đuổi giết mày! Cho đến khi linh hồn của mày bị lột ra, thi thể mày bị treo trên đầu cọc! Mày trốn không thoát đâu..."

"Đuổi giết tao? Ha ha... Nếu cứ lằng nhằng dây dưa mãi, vậy thì giết hết là được rồi." Renee thờ ơ đáp lại. Gã nắm lấy trái tim màu đen ở một đầu cán cân, từ từ đè xuống.

"Bye nhé."

Một loại năng lượng vặn vẹo đột ngột nổ tung trên cơ thể Cardura.

Ầm!!

Toàn bộ cơ thể của nó đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số cánh tay tái nhợt rải rác trên boong tàu. Chúng bò lúc nhúc, cố vươn ra mặt biển phía bên ngoài. Ở giữa hàng loạt cánh tay đó, một hạt ngọc nhỏ tản ra khí đen chậm rãi bay lên. Hạt ngọc lắc lư, chỉ muốn nhanh chóng bay đi thật xa, thế nhưng đã bị Renee nhìn thấy.

"Chạy đi đâu!?" Renee cười lạnh, cán cân trong tay tản đi rồi biến mất. Bàn tay khổng lồ của gã xòe ra, trong lòng bàn tay lập tức hiện lên một cơn lốc xoáy tà năng màu xanh đậm.

Vèo...

Lốc xoáy xoay tít với tốc độ chóng mặt tạo ra một lực kéo rất lớn, trói chặt hạt ngọc đen đang lơ lửng ở phía xa. Không khí xung quanh cũng bị bóp méo, trường lực vô hình tạo ra từ cơn lốc xoáy biến thành hình trụ tròn, nhanh chóng xông về phía hạt ngọc đen của Cardura. Bề mặt của hạt ngọc đen sáng như gương, xuyên qua đó có thể thấy được gương mặt an yên, xinh đẹp lại tái nhợt của Cardura.

"Đến đây là chấm dứt."

Đột nhiên, một đốm lửa đỏ sẫm đột ngột bùng lên, vừa vặn ngăn cản trường lực đang xông về phía hạt ngọc đen.

Phụt!

Ngọn lửa đỏ sậm và trường lực đồng thời biến mất.

Ở một góc trên boong tàu, một ông già cao lớn với bộ áo giáp đỏ sẫm từ từ bước ra. Thỉnh thoảng trên người ông lại bùng lên những ánh lửa đỏ.

"Mọi chuyện hẳn phải diễn ra như vậy. Vua Thép, tôi chờ ông rất lâu rồi."

Trên mặt biển sau lưng Renee, một người đàn ông mặc quần áo trắng chậm rãi hiện ra. Người đàn ông nọ mỉm cười, trên gương mặt là cặp kính mát màu xanh da trời, trong tay là một con dao găm tinh xảo đang xoay tròn. Trông con dao hơi mờ ảo tựa như đó chỉ là một loại ảo ảnh.

Cộp cộp cộp...

Một loạt tiếng bước chân truyền tới từ boong tàu bên cạnh Renee. Lâm Thịnh bước từng bước một rời khỏi cửa khoang tàu, quanh cơ thể được bao phủ bởi vô số tia lửa điện.

"Bây giờ, là ba đấu hai."

Cậu bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc bạc và Renee.

Phừng!

Một luồng hơi nóng bỏng hừng hực khuếch tán ra từ sau lưng Lâm Thịnh, bao phủ khắp không gian xung quanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom