Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371: Các người sẽ không còn là chính mình
“Đúng vậy, chúng tôi không đi!”
“Chúng tôi phải trở thành cường giả!”
“Không thể để bị bắt nạt nữa!”
Những lời này của người phụ nữ đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Mỗi người trong số họ đã mất niềm tin vào thế giới này, ngay cả một chút may mắn cũng không có.
Một người bị ép đến nỗi không còn chút dũng khí nào để sống nữa thì đủ để biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì.
Cũng có một số ít người từng bị tước đoạt quyền được sống.
Vì vậy, sự hiểu biết về cuộc sống và sinh mạng của bọn họ khác xa so với những gì mà người bình thường có thể hiểu được.
Giờ đây, trong thế giới mờ mịt của họ, một tia sáng đột nhiên chiếu vào.
Bọn họ không muốn phụ lòng tia sáng đó, cũng không muốn sống trong hố rãnh tăm tối này, vì vậy bọn họ phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh sẽ đến mức thế giới không còn dám tra tấn họ bằng bất cứ cách nào!
Tuy nhiên, chỉ cần là nơi có người thì nhất định sẽ có sự tồn tại đặc biệt.
“Báo cáo!”
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng nói, một người đàn ông cao lớn thô kệch, trên cánh tay xăm một con rồng hung ác nói: "Có thể lấy được năm triệu tệ tiền mặt thật sao?"
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể lấy ngay lập tức”.
“Được, vậy tôi rút khỏi đây!”
Người đó lập tức sải bước ra khỏi đám đông không chút do dự.
“Tên vô lại kia, mày còn có chút lương tâm nào không hả?”
Lúc này, trong đám đông đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông Đông Bắc: “Nếu không phải anh Diệp và anh Sử cứu chúng ta ra khỏi pháp trường thì giờ mày đã là một cái xác không ai thèm nhặt rồi”.
“Mạng của chúng ta là do người ta ban tặng, bây giờ mày muốn đi là đi sao?”
Người đang nói là một người đàn ông cao lớn, có vóc dáng vạm vỡ, nước da màu lúa mạch, trong cử chỉ của anh ta có sự phóng khoáng.
“Sao tao lại không có lương tâm chứ?”
Người đàn ông có hình xăm kia mặc kệ nói: “Vừa nãy mày không nghe thấy sao? Đâu phải bảo chúng ta ở lại hưởng phúc, mà là chịu tội đấy”.
“Trò đùa Thiên Khải Thiên Diệt gì đó thì liên quan quái gì đến tao!”
“Hơn nữa, là bọn họ tự muốn cứu tao, có phải tao cầu xin bọn họ đâu”.
“Cầm năm triệu tệ ra ngoài vui chơi thoải mái, chẳng phải là tốt hơn sao, tao đâu có ngu”.
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, hất cằm nói: "Tôi có thể lấy tiền ở đâu?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với Sử Nam Bắc, Sử Nam Bắc lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trị giá năm triệu tệ: “Chúng tôi nói lời giữ lời, cầm số tiền này sống cho tốt đi!”
“Cảm ơn nhé, ha ha, năm triệu tệ, vui quá đi mất!”
Người đàn ông xăm trổ cười lớn, cẩn thận cất tấm chi phiếu rồi quay đầu cười với đám người: "Tôi đi trước hưởng phúc trước đây, tôi sẽ đợi mọi người trở thành cái quái gì ấy nhỉ? À, là cường giả, tôi đợi tin tốt của mọi người!"
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa cười lớn rồi đi về phía cổng.
Vù!
Lúc này, một bóng người bất ngờ lao ra khỏi đám đông, tiện tay nhặt một tảng đá dưới đất lao về phía người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ cảm nhận được chuyển động phía sau liền quay đầu lại, còn chưa kịp hoàn hồn thì một viên đá đã đập mạnh vào trán.
Cú đập này khiến hắn nổ đom đóm mắt.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, hắn vừa định ngẩng đầu lên, thì lại cảm nhận được một lực mạnh nắm lấy tóc hắn ấn xuống, tảng đá cứng rắn lại đập bùm bụp vào gáy.
Sau mấy chục cú đánh liên tiếp, đầu của người đàn ông xăm trổ đã biến thành quả cà chua thối nát, nhưng người kia vẫn không có ý định dừng tay, cả người như phát điên.
Mãi cho đến khi Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, một người mặc đồ đen mới tiến lên lôi người kia ra.
Người này chính là người đàn ông vạm vỡ vừa mắng chửi người đàn ông xăm trổ.
“Anh Diệp!”
Người đàn ông vạm vỡ đưa tay quệt một ít máu văng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con chó này thật vô ơn, nếu thả anh ta ra khỏi đây thì nhất định anh ta sẽ phản bội nơi này, tóm lại là anh ta phải chết!"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: “Nhưng tôi đã nói rồi, bằng lòng đi theo tôi hay không, tôi cũng không ép buộc, anh đã phá hỏng quy tắc của tôi, đây là tội chết!”
“Tôi biết!”
Người đàn ông vạm vỡ quỳ rạp trên mặt đất, hất cằm lên dứt khoát nói: "Anh đã cứu mạng tôi, anh bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm thế đó, cho dù là phải đền mạng cho tên kia thì tôi cũng bằng lòng”.
“Nhưng thằng oắt con kia chết là đáng lắm, dù cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, bí mật ở đây không thể để lộ ra ngoài được!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương.
Vài giây sau, anh khẽ phất tay ra hiệu: “Tôi sẽ ghi nợ cái mạng này của anh, nhớ cho kỹ, bây giờ anh nợ tôi hai mạng”.
“Cảm ơn anh Diệp, nếu Mê Long tôi đời này làm việc gì có lỗi với anh Diệp thì tôi sẽ bị trời đánh!”
“Đừng thề, dùng hành động nói chuyện”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi xoay người rời đi.
Sở Nam Bắc đưa Diệp Vĩnh Khang về đến tận cửa: “Đại ca, anh yên tâm, nếu là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ để anh giải quyết, nhưng chuyện gây dựng lại Thiên Khải lần này, cho dù là liều mạng thì tôi cũng phải làm bằng bất cứ giá nào!”
Diệp Vĩnh khang gật đầu: “Mê Long, Tần Phong, còn cả người phụ nữ lên tiếng lúc nãy nữa, hãy liệt kê ba người này vào đối tượng huấn luyện trọng điểm”.
“Còn cả Ngụy Tinh nữa, anh ta từng ở trong thế giới ngầm, là thiên tài xạ thuật, nếu anh ta càng nắm chắc kỹ năng này hơn, cộng thêm năng lực chiến đấu, thì sẽ anh ta sẽ càng giỏi hơn, người này rất có khả năng trở thành chiến binh siêu cấp”.
“Tôi hiểu rồi!”
Sở Nam Bắc đã chính thức được bổ nhiệm làm tổng huấn luyện viên tại trại huấn luyện Thiên Diệt.
Mặc dù thường ngày hắn lười biếng, luôn kiếm cớ khi gặp chuyện, nhưng hắn lại rất hứng thú với chuyện này.
Bởi vì lúc trước Thiên Khải cũng là nỗi đau không thể nào xóa bỏ trong lòng hắn.
Bây giờ có thể gây dựng lại một tổ chức như Thiên Khải, hắn vô cùng vui mừng.
Trên bục cao, Sở Nam Bắc đã thay đổi vẻ giễu cợt trước đây thành gương mặt điềm đạm và cương quyết, trên người toát ra khí chất và sát khí độc đoán vốn thuộc về Thiên Vương của Điện Long Thần.
Mười người đàn ông mặc áo đen lần lượt đứng ở hai bên trên bục cao, vẻ mặt vô cảm, cả người đứng thẳng.
“Mấy người đều tự nguyện lựa chọn ở lại, nhưng tôi cảnh cáo trước, cơ hội lựa chọn chỉ có một lần”.
“Nếu sau này ai muốn rút lui thì sẽ giết chết bất luận tội!”
Giọng điệu của Sở Nam Bắc vừa độc đoán vừa dữ tợn: “Từ bây giờ, tôi sẽ tiến hành huấn luyện mọi người những điều mà mà mọi người chưa từng tiếp xúc trước đây”.
“Trong một thời gian ngắn, tôi sẽ tra tấn mấy người theo nhiều cách khác nhau, để mấy người nếm thử mùi vị của địa ngục!”
“Mười người anh em đứng bên cạnh tôi sẽ là huấn luyện viên của mỗi hạng mục. Mỗi người bọn họ đều có quyền giết chết các người mà không cần lý do, cũng không cần báo cáo!”
“Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không mềm lòng, vì vậy tương lai của các người sẽ phụ thuộc vào chính mình!”
“Bắt đầu từ bây giờ, con người trước đây của các người đã chết”.
“Tất cả những tư liệu về các người trên thế giới này đều đã bị tiêu hủy”.
“Các người bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì với trước đây nữa”.
“Chỉ có một cái tên chung đó là chiến binh!”
“Nhưng tôi hy vọng trong tương lai không xa, phía trước cái tên chung này sẽ thêm hai chữ Thiên Diệt. Tôi hy vọng tên của mọi người sẽ được viết trên lá cờ sau lưng tôi, sau đó mang lá cờ này chinh chiến khắp nơi, đứng trên đỉnh cao thế giới!”
“Chúng tôi phải trở thành cường giả!”
“Không thể để bị bắt nạt nữa!”
Những lời này của người phụ nữ đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Mỗi người trong số họ đã mất niềm tin vào thế giới này, ngay cả một chút may mắn cũng không có.
Một người bị ép đến nỗi không còn chút dũng khí nào để sống nữa thì đủ để biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì.
Cũng có một số ít người từng bị tước đoạt quyền được sống.
Vì vậy, sự hiểu biết về cuộc sống và sinh mạng của bọn họ khác xa so với những gì mà người bình thường có thể hiểu được.
Giờ đây, trong thế giới mờ mịt của họ, một tia sáng đột nhiên chiếu vào.
Bọn họ không muốn phụ lòng tia sáng đó, cũng không muốn sống trong hố rãnh tăm tối này, vì vậy bọn họ phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh sẽ đến mức thế giới không còn dám tra tấn họ bằng bất cứ cách nào!
Tuy nhiên, chỉ cần là nơi có người thì nhất định sẽ có sự tồn tại đặc biệt.
“Báo cáo!”
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng nói, một người đàn ông cao lớn thô kệch, trên cánh tay xăm một con rồng hung ác nói: "Có thể lấy được năm triệu tệ tiền mặt thật sao?"
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể lấy ngay lập tức”.
“Được, vậy tôi rút khỏi đây!”
Người đó lập tức sải bước ra khỏi đám đông không chút do dự.
“Tên vô lại kia, mày còn có chút lương tâm nào không hả?”
Lúc này, trong đám đông đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông Đông Bắc: “Nếu không phải anh Diệp và anh Sử cứu chúng ta ra khỏi pháp trường thì giờ mày đã là một cái xác không ai thèm nhặt rồi”.
“Mạng của chúng ta là do người ta ban tặng, bây giờ mày muốn đi là đi sao?”
Người đang nói là một người đàn ông cao lớn, có vóc dáng vạm vỡ, nước da màu lúa mạch, trong cử chỉ của anh ta có sự phóng khoáng.
“Sao tao lại không có lương tâm chứ?”
Người đàn ông có hình xăm kia mặc kệ nói: “Vừa nãy mày không nghe thấy sao? Đâu phải bảo chúng ta ở lại hưởng phúc, mà là chịu tội đấy”.
“Trò đùa Thiên Khải Thiên Diệt gì đó thì liên quan quái gì đến tao!”
“Hơn nữa, là bọn họ tự muốn cứu tao, có phải tao cầu xin bọn họ đâu”.
“Cầm năm triệu tệ ra ngoài vui chơi thoải mái, chẳng phải là tốt hơn sao, tao đâu có ngu”.
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, hất cằm nói: "Tôi có thể lấy tiền ở đâu?"
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với Sử Nam Bắc, Sử Nam Bắc lập tức lấy ra một tấm chi phiếu trị giá năm triệu tệ: “Chúng tôi nói lời giữ lời, cầm số tiền này sống cho tốt đi!”
“Cảm ơn nhé, ha ha, năm triệu tệ, vui quá đi mất!”
Người đàn ông xăm trổ cười lớn, cẩn thận cất tấm chi phiếu rồi quay đầu cười với đám người: "Tôi đi trước hưởng phúc trước đây, tôi sẽ đợi mọi người trở thành cái quái gì ấy nhỉ? À, là cường giả, tôi đợi tin tốt của mọi người!"
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa cười lớn rồi đi về phía cổng.
Vù!
Lúc này, một bóng người bất ngờ lao ra khỏi đám đông, tiện tay nhặt một tảng đá dưới đất lao về phía người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ cảm nhận được chuyển động phía sau liền quay đầu lại, còn chưa kịp hoàn hồn thì một viên đá đã đập mạnh vào trán.
Cú đập này khiến hắn nổ đom đóm mắt.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, hắn vừa định ngẩng đầu lên, thì lại cảm nhận được một lực mạnh nắm lấy tóc hắn ấn xuống, tảng đá cứng rắn lại đập bùm bụp vào gáy.
Sau mấy chục cú đánh liên tiếp, đầu của người đàn ông xăm trổ đã biến thành quả cà chua thối nát, nhưng người kia vẫn không có ý định dừng tay, cả người như phát điên.
Mãi cho đến khi Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, một người mặc đồ đen mới tiến lên lôi người kia ra.
Người này chính là người đàn ông vạm vỡ vừa mắng chửi người đàn ông xăm trổ.
“Anh Diệp!”
Người đàn ông vạm vỡ đưa tay quệt một ít máu văng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con chó này thật vô ơn, nếu thả anh ta ra khỏi đây thì nhất định anh ta sẽ phản bội nơi này, tóm lại là anh ta phải chết!"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: “Nhưng tôi đã nói rồi, bằng lòng đi theo tôi hay không, tôi cũng không ép buộc, anh đã phá hỏng quy tắc của tôi, đây là tội chết!”
“Tôi biết!”
Người đàn ông vạm vỡ quỳ rạp trên mặt đất, hất cằm lên dứt khoát nói: "Anh đã cứu mạng tôi, anh bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm thế đó, cho dù là phải đền mạng cho tên kia thì tôi cũng bằng lòng”.
“Nhưng thằng oắt con kia chết là đáng lắm, dù cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, bí mật ở đây không thể để lộ ra ngoài được!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương.
Vài giây sau, anh khẽ phất tay ra hiệu: “Tôi sẽ ghi nợ cái mạng này của anh, nhớ cho kỹ, bây giờ anh nợ tôi hai mạng”.
“Cảm ơn anh Diệp, nếu Mê Long tôi đời này làm việc gì có lỗi với anh Diệp thì tôi sẽ bị trời đánh!”
“Đừng thề, dùng hành động nói chuyện”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi xoay người rời đi.
Sở Nam Bắc đưa Diệp Vĩnh Khang về đến tận cửa: “Đại ca, anh yên tâm, nếu là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ để anh giải quyết, nhưng chuyện gây dựng lại Thiên Khải lần này, cho dù là liều mạng thì tôi cũng phải làm bằng bất cứ giá nào!”
Diệp Vĩnh khang gật đầu: “Mê Long, Tần Phong, còn cả người phụ nữ lên tiếng lúc nãy nữa, hãy liệt kê ba người này vào đối tượng huấn luyện trọng điểm”.
“Còn cả Ngụy Tinh nữa, anh ta từng ở trong thế giới ngầm, là thiên tài xạ thuật, nếu anh ta càng nắm chắc kỹ năng này hơn, cộng thêm năng lực chiến đấu, thì sẽ anh ta sẽ càng giỏi hơn, người này rất có khả năng trở thành chiến binh siêu cấp”.
“Tôi hiểu rồi!”
Sở Nam Bắc đã chính thức được bổ nhiệm làm tổng huấn luyện viên tại trại huấn luyện Thiên Diệt.
Mặc dù thường ngày hắn lười biếng, luôn kiếm cớ khi gặp chuyện, nhưng hắn lại rất hứng thú với chuyện này.
Bởi vì lúc trước Thiên Khải cũng là nỗi đau không thể nào xóa bỏ trong lòng hắn.
Bây giờ có thể gây dựng lại một tổ chức như Thiên Khải, hắn vô cùng vui mừng.
Trên bục cao, Sở Nam Bắc đã thay đổi vẻ giễu cợt trước đây thành gương mặt điềm đạm và cương quyết, trên người toát ra khí chất và sát khí độc đoán vốn thuộc về Thiên Vương của Điện Long Thần.
Mười người đàn ông mặc áo đen lần lượt đứng ở hai bên trên bục cao, vẻ mặt vô cảm, cả người đứng thẳng.
“Mấy người đều tự nguyện lựa chọn ở lại, nhưng tôi cảnh cáo trước, cơ hội lựa chọn chỉ có một lần”.
“Nếu sau này ai muốn rút lui thì sẽ giết chết bất luận tội!”
Giọng điệu của Sở Nam Bắc vừa độc đoán vừa dữ tợn: “Từ bây giờ, tôi sẽ tiến hành huấn luyện mọi người những điều mà mà mọi người chưa từng tiếp xúc trước đây”.
“Trong một thời gian ngắn, tôi sẽ tra tấn mấy người theo nhiều cách khác nhau, để mấy người nếm thử mùi vị của địa ngục!”
“Mười người anh em đứng bên cạnh tôi sẽ là huấn luyện viên của mỗi hạng mục. Mỗi người bọn họ đều có quyền giết chết các người mà không cần lý do, cũng không cần báo cáo!”
“Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không mềm lòng, vì vậy tương lai của các người sẽ phụ thuộc vào chính mình!”
“Bắt đầu từ bây giờ, con người trước đây của các người đã chết”.
“Tất cả những tư liệu về các người trên thế giới này đều đã bị tiêu hủy”.
“Các người bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì với trước đây nữa”.
“Chỉ có một cái tên chung đó là chiến binh!”
“Nhưng tôi hy vọng trong tương lai không xa, phía trước cái tên chung này sẽ thêm hai chữ Thiên Diệt. Tôi hy vọng tên của mọi người sẽ được viết trên lá cờ sau lưng tôi, sau đó mang lá cờ này chinh chiến khắp nơi, đứng trên đỉnh cao thế giới!”
Bình luận facebook