Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 389: Tiềm năng cực hạn
Lúc này, nếu có vận động viên cử tạ hay vận động viên chạy đường dài ở đây, kể cả là nhà vô địch thế giới chắc cũng kinh ngạc đến mức rớt hàm.
Bởi họ không bao giờ có thể tin rằng trên đời này lại có người dễ dàng gánh tạ vài trăm cân, chạy vòng quanh thao trường nhanh hơn cả người bình thường mặc quần áo gọn nhẹ.
Cho dù đó là nâng vài trăm cân, hay chạy một mạch hai mươi kilomet, người bình thường có thể làm một trong hai việc như vậy cũng đã vô cùng hiếm thấy.
Tuy nhiên, bây giờ lại có người làm được cả hai việc cùng một lúc.
Triệu Đại Lực có thể chất khác thường hiếm thấy, tế bào cơ thể mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần, nhưng dù vậy, sau mười vòng, anh ta cũng dần dần chùn chân lại.
Sau hai mươi vòng, khó lòng mà giữ nổi bước chân.
Mỗi bước đối với anh ta mà nói đều là một thử thách vô cùng lớn.
"Bây giờ mới hoàn thành chưa đến một nửa, còn ba mươi vòng nữa”.
Hồng Lý cầm chiếc ô màu đỏ, đứng bên cạnh thao trường nhắc nhở: "Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn từ bỏ, làm cường giả hay không cũng không sao cả”.
"Mẹ nó, tôi đâu có nói muốn từ bỏ!"
Quả nhiên, lời này của Hồng Lý đã có tác dụng tức thì, một lần nữa khơi dậy tinh thần chiến đấu của Triệu Đại Lực, sau một tiếng hét lớn, cơ thể như được truyền lại năng lượng, tiếp tục đâm đầu chạy.
Đến vòng thứ ba mươi, miệng Triệu Đại Lực đã bắt đầu phát ra một tiếng hồng hộc cổ quái, giống như tiếng rống trầm của dã thú sau khi bị thương nặng.
"Cũng tạm được, anh ta đã đến giới hạn của mình rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhắc một câu, anh biết rất rõ khi người ta phát ra loại âm thanh này, nghĩa là cơ thể và thần kinh đã đến thời điểm giới hạn, nếu còn không dừng lại rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
"Vẫn chưa tới”.
Hồng Lý thản nhiên đáp lại, ánh mắt không hề rời khỏi Triệu Đại Lực đang gầm gừ chạy quanh thao trường.
Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, về phương diện huấn luyện, anh thừa nhận mình không bằng vị huấn luyện viên trưởng Hồng Lý này.
Nếu Hồng Lý đã nói không có vấn đề gì, vậy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hồng Lý thực sự khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình.
"Huấn luyện chết tới chín người, người duy nhất có thể sống sót mới là tinh anh”.
Giọng của Hồng Lý rất nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng, mang theo ngữ điệu của con gái vùng sông nước Giang Nam.
Nhưng nội dung câu nói này khiến sau lưng Diệp Vĩnh Khang lạnh toát, hóa ra tiêu chuẩn chọn nhân tài của cô ấy chính là xem có thể huấn luyện người ta đến chết hay không?
Trên thao trường, Triệu Đại Lực dựa vào ý chí kinh người cùng với thể chất cực kỳ đặc biệt của mình, lúc này đã đâm đầu chạy tới vòng thứ bốn mươi.
Chỉ là tiếng gầm gừ như dã thú trong cổ họng anh ta vừa nãy đã dần biến thành tiếng la hét chói tai, âm thanh đó hoàn toàn không giống tiếng người, mà giống như ác quỷ Tu La bị tra tấn dưới địa ngục!
"Triệu Đại Lực, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ anh từ bỏ cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao cường giả không phải ai cũng có thể làm được”.
Hồng Lý nói to về phía thao trường.
"Câm miệng lại cho tôi, tôi là cường giả, mãi là cường giả!"
Triệu Đại Lực rống lên một tiếng, tốc độ dưới chân chẳng những không chậm lại chút nào, mà còn đột nhiên tăng tốc, giống như sắp phát điên.
Tiếng la hét thảm thiết từ miệng anh ta vang vọng bốn phía, khiến cho ngôi trường bỏ hoang vốn đã âm u này càng thêm bí hiểm.
Diệp Vĩnh Khang đã vô cùng lo lắng, bởi vì anh biết rằng với tình trạng như thế này, Triệu Đại Lực có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, vòng thứ năm mươi!
"Đủ vòng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được hét lên một tiếng, bảo Triệu Đại Lực dừng lại ngay lập tức, mỗi bước anh ta chạy thêm lúc này cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của anh ta nguy hiểm hơn một phần.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ của Triệu Đại Lực và tảng đá khổng lồ nặng vài trăm cân trên vai anh ta rơi xuống đất.
"Anh bạn, giỏi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng chạy tới, không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi Triệu Đại Lực.
Vác theo vài trăm cân và chạy một mạch hai mươi kilomet, thành tích này nếu trong trại huấn luyện Điện Long Thần, hầu như tất cả học viên được huấn luyện hơn hai năm đều có thể làm được.
Nhưng Triệu Đại Lực là một người bình thường chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp!
Có thể đạt được kết quả này, không hề khoa trương khi dùng hai từ kinh người để hình dung!
"Tôi... bây giờ tôi có thể...”
Triệu Đại Lực nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, miệng ấp úng, cả người gần như kiệt sức.
Diệp Vĩnh Khang vừa định đáp, Hồng Lý không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh, thản nhiên nói: "Vừa rồi anh đã quá thời gian năm giây. Bây giờ, anh phải vác đá chạy mười vòng nữa mới bù lại”.
"Nếu không, sau này anh cứ tiếp tục sống cuộc sống trước kia của mình thôi. Con đường trở thành một cường giả không thích hợp với anh”.
"Mẹ nó, Hồng Lý...”
Diệp Vĩnh Khang bị câu này dọa sợ run người, bảo Triệu Đại Lực chạy thêm mười vòng trong tình huống này, thà rằng giết luôn anh ta còn hơn.
"Điều bảy trong quy định của Điện Long Thần, mọi vấn đề huấn luyện đều do huấn luyện trưởng làm chủ, không ai được phép can thiệp”.
Hồng Lý bình tĩnh đáp lại.
"Nhưng...”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời không nói được gì, quả thật có quy tắc như vậy trong Điện Long Thần, vốn là do chính Diệp Vĩnh Khang đặt ra.
Mục đích là để ngăn chặn ai đó dùng ảnh hưởng và địa vị của mình để can thiệp vào việc huấn luyện, nhưng không ngờ hôm nay lại bị dùng trên người mình.
"Ồ, được rồi, được rồi, cô tự mình giải quyết đi!"
Diệp Vĩnh Khang thở dài, mặc dù rất muốn Triệu Đại Lực dừng lại, nhưng anh không thể dễ dàng phá vỡ quy tắc của Điện Long Thần.
Nhiều năm qua, Điện Long Thần có thể trăm trận trăm thắng, trở thành tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm, ngoài sức chiến đấu phi thường, còn bởi vì trong nội bộ Điện Long Thần luôn có những quy tắc vô cùng nghiêm khắc.
Quy tắc của Điện Long Thần trói buộc tất cả mọi người, từ trên xuống dưới, kể cả Diệp Vĩnh Khang.
Chỉ cần ai đó dám vi phạm nội quy của Điện, thì bất kể vì lý do gì, dù là ai, đều sẽ bị xử lý theo quy định!
Đáng giết phải giết, đáng phạt thì phạt, tuyệt đối không nhân nhượng!
"Không, tôi là cường giả!"
Hai mắt Triệu Đại Lực trống rỗng vô hồn, đồng tử từ từ giãn ra, nhưng vẻ mặt rất kiên định.
"Ồ, thật sao?"
Hồng Lý hờ hững nói: "Nhưng bây giờ anh còn không đứng lên nổi, sao có thể khiến người ta tin anh là cường giả?"
"Câm miệng, hừ...”
Triệu Đại Lực đột nhiên gầm lên một tiếng như dã thú, cả người nhảy dựng lên, hành động sau đó khiến Diệp Vĩnh Khang toát mồ hôi lạnh!
Anh ta lao về phía Hồng Lý, há mồm cắn xuống bả vai Hồng Lý!
"Đừng...”.
Diệp Vĩnh Khang lo lắng đến mức lạc cả giọng, đây chính là Diệt Thần, một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!
Nếu có người dám mở miệng cắn cô ấy, cho dù ông trời có tới cũng không cứu được!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang và Triệu Đại Lực không có tình cảm gì thân thiết, nhưng Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng tốt với chàng trai này, không muốn nhìn thấy anh ta bỏ mạng vô ích.
Nhưng anh không thể làm được gì vào lúc này.
Ở khoảng cách gần như vậy, với bản lĩnh của Hồng Lý, dù có cố gắng cứu anh ta đi chăng nữa thì cũng không kịp.
Bởi họ không bao giờ có thể tin rằng trên đời này lại có người dễ dàng gánh tạ vài trăm cân, chạy vòng quanh thao trường nhanh hơn cả người bình thường mặc quần áo gọn nhẹ.
Cho dù đó là nâng vài trăm cân, hay chạy một mạch hai mươi kilomet, người bình thường có thể làm một trong hai việc như vậy cũng đã vô cùng hiếm thấy.
Tuy nhiên, bây giờ lại có người làm được cả hai việc cùng một lúc.
Triệu Đại Lực có thể chất khác thường hiếm thấy, tế bào cơ thể mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần, nhưng dù vậy, sau mười vòng, anh ta cũng dần dần chùn chân lại.
Sau hai mươi vòng, khó lòng mà giữ nổi bước chân.
Mỗi bước đối với anh ta mà nói đều là một thử thách vô cùng lớn.
"Bây giờ mới hoàn thành chưa đến một nửa, còn ba mươi vòng nữa”.
Hồng Lý cầm chiếc ô màu đỏ, đứng bên cạnh thao trường nhắc nhở: "Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn từ bỏ, làm cường giả hay không cũng không sao cả”.
"Mẹ nó, tôi đâu có nói muốn từ bỏ!"
Quả nhiên, lời này của Hồng Lý đã có tác dụng tức thì, một lần nữa khơi dậy tinh thần chiến đấu của Triệu Đại Lực, sau một tiếng hét lớn, cơ thể như được truyền lại năng lượng, tiếp tục đâm đầu chạy.
Đến vòng thứ ba mươi, miệng Triệu Đại Lực đã bắt đầu phát ra một tiếng hồng hộc cổ quái, giống như tiếng rống trầm của dã thú sau khi bị thương nặng.
"Cũng tạm được, anh ta đã đến giới hạn của mình rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhắc một câu, anh biết rất rõ khi người ta phát ra loại âm thanh này, nghĩa là cơ thể và thần kinh đã đến thời điểm giới hạn, nếu còn không dừng lại rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
"Vẫn chưa tới”.
Hồng Lý thản nhiên đáp lại, ánh mắt không hề rời khỏi Triệu Đại Lực đang gầm gừ chạy quanh thao trường.
Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, về phương diện huấn luyện, anh thừa nhận mình không bằng vị huấn luyện viên trưởng Hồng Lý này.
Nếu Hồng Lý đã nói không có vấn đề gì, vậy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hồng Lý thực sự khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình.
"Huấn luyện chết tới chín người, người duy nhất có thể sống sót mới là tinh anh”.
Giọng của Hồng Lý rất nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng, mang theo ngữ điệu của con gái vùng sông nước Giang Nam.
Nhưng nội dung câu nói này khiến sau lưng Diệp Vĩnh Khang lạnh toát, hóa ra tiêu chuẩn chọn nhân tài của cô ấy chính là xem có thể huấn luyện người ta đến chết hay không?
Trên thao trường, Triệu Đại Lực dựa vào ý chí kinh người cùng với thể chất cực kỳ đặc biệt của mình, lúc này đã đâm đầu chạy tới vòng thứ bốn mươi.
Chỉ là tiếng gầm gừ như dã thú trong cổ họng anh ta vừa nãy đã dần biến thành tiếng la hét chói tai, âm thanh đó hoàn toàn không giống tiếng người, mà giống như ác quỷ Tu La bị tra tấn dưới địa ngục!
"Triệu Đại Lực, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ anh từ bỏ cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao cường giả không phải ai cũng có thể làm được”.
Hồng Lý nói to về phía thao trường.
"Câm miệng lại cho tôi, tôi là cường giả, mãi là cường giả!"
Triệu Đại Lực rống lên một tiếng, tốc độ dưới chân chẳng những không chậm lại chút nào, mà còn đột nhiên tăng tốc, giống như sắp phát điên.
Tiếng la hét thảm thiết từ miệng anh ta vang vọng bốn phía, khiến cho ngôi trường bỏ hoang vốn đã âm u này càng thêm bí hiểm.
Diệp Vĩnh Khang đã vô cùng lo lắng, bởi vì anh biết rằng với tình trạng như thế này, Triệu Đại Lực có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, vòng thứ năm mươi!
"Đủ vòng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được hét lên một tiếng, bảo Triệu Đại Lực dừng lại ngay lập tức, mỗi bước anh ta chạy thêm lúc này cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của anh ta nguy hiểm hơn một phần.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ của Triệu Đại Lực và tảng đá khổng lồ nặng vài trăm cân trên vai anh ta rơi xuống đất.
"Anh bạn, giỏi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng chạy tới, không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi Triệu Đại Lực.
Vác theo vài trăm cân và chạy một mạch hai mươi kilomet, thành tích này nếu trong trại huấn luyện Điện Long Thần, hầu như tất cả học viên được huấn luyện hơn hai năm đều có thể làm được.
Nhưng Triệu Đại Lực là một người bình thường chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp!
Có thể đạt được kết quả này, không hề khoa trương khi dùng hai từ kinh người để hình dung!
"Tôi... bây giờ tôi có thể...”
Triệu Đại Lực nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, miệng ấp úng, cả người gần như kiệt sức.
Diệp Vĩnh Khang vừa định đáp, Hồng Lý không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh, thản nhiên nói: "Vừa rồi anh đã quá thời gian năm giây. Bây giờ, anh phải vác đá chạy mười vòng nữa mới bù lại”.
"Nếu không, sau này anh cứ tiếp tục sống cuộc sống trước kia của mình thôi. Con đường trở thành một cường giả không thích hợp với anh”.
"Mẹ nó, Hồng Lý...”
Diệp Vĩnh Khang bị câu này dọa sợ run người, bảo Triệu Đại Lực chạy thêm mười vòng trong tình huống này, thà rằng giết luôn anh ta còn hơn.
"Điều bảy trong quy định của Điện Long Thần, mọi vấn đề huấn luyện đều do huấn luyện trưởng làm chủ, không ai được phép can thiệp”.
Hồng Lý bình tĩnh đáp lại.
"Nhưng...”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời không nói được gì, quả thật có quy tắc như vậy trong Điện Long Thần, vốn là do chính Diệp Vĩnh Khang đặt ra.
Mục đích là để ngăn chặn ai đó dùng ảnh hưởng và địa vị của mình để can thiệp vào việc huấn luyện, nhưng không ngờ hôm nay lại bị dùng trên người mình.
"Ồ, được rồi, được rồi, cô tự mình giải quyết đi!"
Diệp Vĩnh Khang thở dài, mặc dù rất muốn Triệu Đại Lực dừng lại, nhưng anh không thể dễ dàng phá vỡ quy tắc của Điện Long Thần.
Nhiều năm qua, Điện Long Thần có thể trăm trận trăm thắng, trở thành tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm, ngoài sức chiến đấu phi thường, còn bởi vì trong nội bộ Điện Long Thần luôn có những quy tắc vô cùng nghiêm khắc.
Quy tắc của Điện Long Thần trói buộc tất cả mọi người, từ trên xuống dưới, kể cả Diệp Vĩnh Khang.
Chỉ cần ai đó dám vi phạm nội quy của Điện, thì bất kể vì lý do gì, dù là ai, đều sẽ bị xử lý theo quy định!
Đáng giết phải giết, đáng phạt thì phạt, tuyệt đối không nhân nhượng!
"Không, tôi là cường giả!"
Hai mắt Triệu Đại Lực trống rỗng vô hồn, đồng tử từ từ giãn ra, nhưng vẻ mặt rất kiên định.
"Ồ, thật sao?"
Hồng Lý hờ hững nói: "Nhưng bây giờ anh còn không đứng lên nổi, sao có thể khiến người ta tin anh là cường giả?"
"Câm miệng, hừ...”
Triệu Đại Lực đột nhiên gầm lên một tiếng như dã thú, cả người nhảy dựng lên, hành động sau đó khiến Diệp Vĩnh Khang toát mồ hôi lạnh!
Anh ta lao về phía Hồng Lý, há mồm cắn xuống bả vai Hồng Lý!
"Đừng...”.
Diệp Vĩnh Khang lo lắng đến mức lạc cả giọng, đây chính là Diệt Thần, một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!
Nếu có người dám mở miệng cắn cô ấy, cho dù ông trời có tới cũng không cứu được!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang và Triệu Đại Lực không có tình cảm gì thân thiết, nhưng Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng tốt với chàng trai này, không muốn nhìn thấy anh ta bỏ mạng vô ích.
Nhưng anh không thể làm được gì vào lúc này.
Ở khoảng cách gần như vậy, với bản lĩnh của Hồng Lý, dù có cố gắng cứu anh ta đi chăng nữa thì cũng không kịp.