Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 391: Chúng tôi chỉ tôn trọng cường giả
Đương nhiên, cái giá phải trả vô cùng đắt.
Lúc vừa đến, nơi này có tổng cộng hơn hai trăm người.
Sau chưa đầy hai tháng đã hao tổn mất một nửa số thành viên, đủ để thấy quá trình huấn luyện trong hai tháng này tàn khốc tới mức nào.
“Chà, đây là thứ quái quỷ gì thế, thú vị đấy!”
Triệu Đại Lực vốn có tính cách rất mạnh mẽ dũng cảm, nhìn thấy cảnh tượng này thì hào hứng xoa hai tay vào nhau, trong mắt loé lên tia sáng lấp lánh.
“Muốn gia nhập với bọn họ không?”
Hồng Lý nhỏ tiếng hỏi.
“Phí lời, trước đây điều mà tôi hy vọng nhất chính là gặp được những người cùng chung chí hướng, đám người này nhìn cũng thuận mắt đấy, mấy người anh em như vậy mới phù hợp với tôi!”
Triệu Đại Lực phấn khích đáp lời.
“Được, vậy thì bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh biết, kể từ thời khắc này, anh sẽ lấy thân phận là đồ đệ của tôi để chính thức gia nhập Thiên Diệt!”
Hồng Lý lên tiếng.
“Mẹ kiếp, thật sao?”
Triệu Đại Lực phấn khích tới mức nhảy tót lên cao, nhưng ngay sau đó lại giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, không khỏi nghiêng đầu nói: “Ơ, không đúng, sao tôi lại trở thành đồ đệ của cô chứ? Như thế không phải cô mới là người có lợi sao?”
Hồng Lý cũng không so đo mà bình tĩnh lên tiếng: “Không phải tôi đang thương lượng với anh, tôi đang thông báo cho anh biết”.
“Ôi chao mẹ kiếp, lại còn có thể chơi kiểu đó cơ à?”
Triệu Đại Lực bất mãn nói: “Từng nghe nói tới chuyện ép mua ép bán, đây mới là lần đầu tiên tôi nghe thấy cưỡng ép thu nạp đồ đệ, nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Nếu như anh không đồng ý thì sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa”.
Hồng Lý điềm nhiên đáp lời, sau đó đưa ánh mắt nhìn sang hơn một trăm huynh đệ Thiên Diệt trong đó có Tần Phong.
Sau khi liếc mắt một vòng thì không khỏi nhíu mày, bất mãn nói với Sử Nam Bắc đang đứng bên cạnh: “Đám rác rưởi này chính là bảo bối mà anh nhắc đến sao?”
“Đây …”
Sử Nam Bắc nhất thời cảm thấy nghẹn họng.
Thật ra hắn không hề nói quá lời, mấy người Tần Phong thật sự là bảo bối hiếm có ở trong mắt hắn.
Mỗi một người trong số họ đều được hắn cứu vớt vào thời điểm tuyệt vọng nhất của cuộc đời, vậy nên tâm thái và tư tưởng của mỗi người đều có khác biệt rất lớn với người bình thường.
Đối mặt cơ hội để được sống lại và thay đổi vận mệnh của bản thân, ai trong số họ cũng sẽ cố gắng phát huy tiềm năng của bản thân ở mức độ cao nhất.
Trong thời gian hai tháng có thể luyện thành như vậy đã rất bất ngờ.
Thế nhưng dù là như vậy thì ở trong mắt Hồng Lý vẫn là rác rưởi như cũ.
Có điều, ngoài việc cười gượng và thở dài thì Sở Nam Bắc cũng không biết nên nói gì.
Suy cho cùng Hồng Lý cũng là huấn luyện trưởng của trại huấn luyện Điện Long Thần, từng gặp vô số kỳ tài thiên tài, nếu như so sánh tinh anh của trại huấn luyện Điện Long Thần và mấy anh em Thiên Diệt ở đây thì Sử Nam Bắc quả thực không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra hắn rất muốn nói một câu, chị cả Hồng Lý ơi, đám người này trước đây đều là những người bình thường chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào.
Chưa đến hai tháng mà đã tập luyện được như vậy thì đã rất bất ngờ rồi.
Thế nhưng nếu cứ khăng khăng muốn so sánh bọn họ với đám quái vật vừa mới biết đi đã bắt đầu được huấn luyện của trại huấn luyện Điện Long Thần thì đúng thật là quá mức khập khiễng.
“Báo cáo!”
Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói dõng dạc.
“Nói!”
Sử Nam Bắc gật đầu nói.
Tần Phong bước ra phía trước từ trong đám người, sau khi dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ đánh giá Hồng Lý mấy giây thì lên tiếng nói: “Ở nơi này, chúng tôi phục tùng bất kỳ mọi mệnh lệnh của huấn luyện viên Sử và các trợ lý một cách vô điều kiện”.
“Dù cho bọn họ có nói gì thì chúng tôi cũng nghe theo hết, nhưng chúng tôi không có nghĩa vụ để cho một người không quen biết đánh giá chúng tôi!”
“Tôi cho rằng đây là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với chúng tôi, hơn nữa, nơi này không phải cuộc thi sắc đẹp, chúng tôi yêu cầu những người không phận sự rời khỏi nơi này, đồng thời xin lỗi chúng tôi vì những lời lẽ thiếu tôn trọng ban nãy của cô ta!”
Sử Nam Bắc sợ run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ tên Tần Phong này đúng là chán sống, dám nói chuyện như thế với Diệt Thần của Điện Long Thần!
“Tần Phong, cậu mau câm mồm vào cho tôi, cậu có biết…”
Sử Nam Bắc vội vàng tiến lên hoà giải, Tần Phong là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của hắn, nếu như vì một vài câu nói mà bị Hồng Lý xử đẹp thì chuyện này thật sự không thể nói lý được rồi.
“Không sao, để cậu ta nói”.
Hồng Lý cũng không nổi giận, nhìn Tần Phong rồi bình tĩnh nói: “Vậy cậu thử nói cho tôi biết xem thế nào mới gọi là tôn trọng?”
Lần này không đợi Tần Phong lên tiếng, Triệu Đại Lực bên cạnh đã ồm ồm đáp: “Cái này mà còn cần phải nói, chỉ có cường giả mới xứng đáng được tôn trọng, lẽ nào giẫm chết một con kiến mà cũng cần phải nói xin lỗi nó hay sao?”
Những lời này của Triệu Đại Lực lập tức khiến cho đám anh em Thiên Diệt xôn xao, Tần Phong giơ ngón tay cái lên: “Tên đầu to, nói hay lắm!”
“Đương nhiên rồi!”
Triệu Đại Lực hất cằm, hai người nhìn nhau cười.
“Mấy người cũng nghĩ như vậy sao?”
Hồng Lý lại nhìn về phía mấy người Tần Phong.
“Không thì thế nào?”
Tần Phong khinh thường nói: “Tôi biết cô có thể đến nơi này chắc chắn là vì có quan hệ rất tốt với huấn luyện viên của chúng tôi, có điều mấy người chúng tôi trước nay đều không thích nịnh bợ”.
“Tôi không cần biết cô có quan hệ gì với sĩ quan huấn luyện của chúng tôi, ở nơi này, chúng tôi chỉ có một tín ngưỡng!”
“Mà tín ngưỡng này tên là cường giả!”
“Chỉ cần cô mạnh mẽ thì chúng tôi sẽ coi cô như người phe mình!”
“Chỉ cần cô đủ mạnh, đừng nói là nghe cô chỉ huy, dù cho có bảo mấy người chúng tôi lau giày cho cô cũng được!”
Tần Phong vừa dứt lời, Triệu Đại Lực đã vội vàng bổ sung: “Đúng đúng đúng, chính là lý lẽ này, không phải cô muốn thu nạp tôi làm đồ đệ sao? Thế thì quá đơn giản rồi, tôi đứng yên tại chỗ, cô có thể sử dụng bất cứ phương pháp gì, chỉ cần đẩy tôi xê dịch một chút thì tôi sẽ gọi cô một tiếng sư phụ luôn”.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh đã lo tới sốt vó, nếu như tên này biết được lúc này hắn đang nói chuyện với ai thì không biết hắn có đái ra quần luôn không.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy và nghe vài câu thì lập tức vui vẻ đáp: “Hai người đừng vội xử lý bọn chúng, tôi lập tức gửi địa chỉ vào điện thoại cho cô, cô nghĩ cách dụ bọn chúng đi tới đây”.
Sau khi nghe điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cười nói với mấy người Tần Phong: “Mấy người ở đây cũng gần hai tháng rồi, đi nào, hôm nay dẫn mọi người ra ngoài hít thở”.
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì lập tức reo hò nhảy nhót.
Hai tháng nay, ngày nào bọn họ cũng ở đây, đã sắp không nhớ nổi thế giới bên ngoài trông như thế nào rồi, ra ngoài dù cho chỉ hít mấy ngụm không khí, sau đó ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, đối với bọn họ mà nói cũng là một điều xa xỉ.
“Ê mập, tôi đưa cậu địa chỉ, bên cậu sắp xếp một chút rồi dẫn hết bọn họ tới đó”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò cho Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc rõ ràng hơi khó xử: “Đại ca, anh cũng biết đấy, hiện giờ vẫn là thời kỳ huấn luyện, não của bọn họ buộc phải tạm thời đóng lại trước đã, nếu như lúc này ra ngoài… cái này hẳn anh còn hiểu hơn cả tôi nữa đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười thú vị: “Những lời cậu nói tôi đều hiểu cả, yên tâm đi, lần này dẫn bọn họ ra ngoài, chỉ cần có thể sống sót trở về, tôi tin rằng cảnh giới tư tưởng và phạm vi nhận thức của bọn họ đều sẽ được nâng cao hơn rất nhiều!”
Sử Nam Bắc ngơ ngác: “Vẫn có thể sống sót trở về? Ý gì vậy chứ?”
Lúc vừa đến, nơi này có tổng cộng hơn hai trăm người.
Sau chưa đầy hai tháng đã hao tổn mất một nửa số thành viên, đủ để thấy quá trình huấn luyện trong hai tháng này tàn khốc tới mức nào.
“Chà, đây là thứ quái quỷ gì thế, thú vị đấy!”
Triệu Đại Lực vốn có tính cách rất mạnh mẽ dũng cảm, nhìn thấy cảnh tượng này thì hào hứng xoa hai tay vào nhau, trong mắt loé lên tia sáng lấp lánh.
“Muốn gia nhập với bọn họ không?”
Hồng Lý nhỏ tiếng hỏi.
“Phí lời, trước đây điều mà tôi hy vọng nhất chính là gặp được những người cùng chung chí hướng, đám người này nhìn cũng thuận mắt đấy, mấy người anh em như vậy mới phù hợp với tôi!”
Triệu Đại Lực phấn khích đáp lời.
“Được, vậy thì bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh biết, kể từ thời khắc này, anh sẽ lấy thân phận là đồ đệ của tôi để chính thức gia nhập Thiên Diệt!”
Hồng Lý lên tiếng.
“Mẹ kiếp, thật sao?”
Triệu Đại Lực phấn khích tới mức nhảy tót lên cao, nhưng ngay sau đó lại giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, không khỏi nghiêng đầu nói: “Ơ, không đúng, sao tôi lại trở thành đồ đệ của cô chứ? Như thế không phải cô mới là người có lợi sao?”
Hồng Lý cũng không so đo mà bình tĩnh lên tiếng: “Không phải tôi đang thương lượng với anh, tôi đang thông báo cho anh biết”.
“Ôi chao mẹ kiếp, lại còn có thể chơi kiểu đó cơ à?”
Triệu Đại Lực bất mãn nói: “Từng nghe nói tới chuyện ép mua ép bán, đây mới là lần đầu tiên tôi nghe thấy cưỡng ép thu nạp đồ đệ, nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Nếu như anh không đồng ý thì sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa”.
Hồng Lý điềm nhiên đáp lời, sau đó đưa ánh mắt nhìn sang hơn một trăm huynh đệ Thiên Diệt trong đó có Tần Phong.
Sau khi liếc mắt một vòng thì không khỏi nhíu mày, bất mãn nói với Sử Nam Bắc đang đứng bên cạnh: “Đám rác rưởi này chính là bảo bối mà anh nhắc đến sao?”
“Đây …”
Sử Nam Bắc nhất thời cảm thấy nghẹn họng.
Thật ra hắn không hề nói quá lời, mấy người Tần Phong thật sự là bảo bối hiếm có ở trong mắt hắn.
Mỗi một người trong số họ đều được hắn cứu vớt vào thời điểm tuyệt vọng nhất của cuộc đời, vậy nên tâm thái và tư tưởng của mỗi người đều có khác biệt rất lớn với người bình thường.
Đối mặt cơ hội để được sống lại và thay đổi vận mệnh của bản thân, ai trong số họ cũng sẽ cố gắng phát huy tiềm năng của bản thân ở mức độ cao nhất.
Trong thời gian hai tháng có thể luyện thành như vậy đã rất bất ngờ.
Thế nhưng dù là như vậy thì ở trong mắt Hồng Lý vẫn là rác rưởi như cũ.
Có điều, ngoài việc cười gượng và thở dài thì Sở Nam Bắc cũng không biết nên nói gì.
Suy cho cùng Hồng Lý cũng là huấn luyện trưởng của trại huấn luyện Điện Long Thần, từng gặp vô số kỳ tài thiên tài, nếu như so sánh tinh anh của trại huấn luyện Điện Long Thần và mấy anh em Thiên Diệt ở đây thì Sử Nam Bắc quả thực không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra hắn rất muốn nói một câu, chị cả Hồng Lý ơi, đám người này trước đây đều là những người bình thường chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào.
Chưa đến hai tháng mà đã tập luyện được như vậy thì đã rất bất ngờ rồi.
Thế nhưng nếu cứ khăng khăng muốn so sánh bọn họ với đám quái vật vừa mới biết đi đã bắt đầu được huấn luyện của trại huấn luyện Điện Long Thần thì đúng thật là quá mức khập khiễng.
“Báo cáo!”
Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói dõng dạc.
“Nói!”
Sử Nam Bắc gật đầu nói.
Tần Phong bước ra phía trước từ trong đám người, sau khi dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ đánh giá Hồng Lý mấy giây thì lên tiếng nói: “Ở nơi này, chúng tôi phục tùng bất kỳ mọi mệnh lệnh của huấn luyện viên Sử và các trợ lý một cách vô điều kiện”.
“Dù cho bọn họ có nói gì thì chúng tôi cũng nghe theo hết, nhưng chúng tôi không có nghĩa vụ để cho một người không quen biết đánh giá chúng tôi!”
“Tôi cho rằng đây là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với chúng tôi, hơn nữa, nơi này không phải cuộc thi sắc đẹp, chúng tôi yêu cầu những người không phận sự rời khỏi nơi này, đồng thời xin lỗi chúng tôi vì những lời lẽ thiếu tôn trọng ban nãy của cô ta!”
Sử Nam Bắc sợ run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ tên Tần Phong này đúng là chán sống, dám nói chuyện như thế với Diệt Thần của Điện Long Thần!
“Tần Phong, cậu mau câm mồm vào cho tôi, cậu có biết…”
Sử Nam Bắc vội vàng tiến lên hoà giải, Tần Phong là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của hắn, nếu như vì một vài câu nói mà bị Hồng Lý xử đẹp thì chuyện này thật sự không thể nói lý được rồi.
“Không sao, để cậu ta nói”.
Hồng Lý cũng không nổi giận, nhìn Tần Phong rồi bình tĩnh nói: “Vậy cậu thử nói cho tôi biết xem thế nào mới gọi là tôn trọng?”
Lần này không đợi Tần Phong lên tiếng, Triệu Đại Lực bên cạnh đã ồm ồm đáp: “Cái này mà còn cần phải nói, chỉ có cường giả mới xứng đáng được tôn trọng, lẽ nào giẫm chết một con kiến mà cũng cần phải nói xin lỗi nó hay sao?”
Những lời này của Triệu Đại Lực lập tức khiến cho đám anh em Thiên Diệt xôn xao, Tần Phong giơ ngón tay cái lên: “Tên đầu to, nói hay lắm!”
“Đương nhiên rồi!”
Triệu Đại Lực hất cằm, hai người nhìn nhau cười.
“Mấy người cũng nghĩ như vậy sao?”
Hồng Lý lại nhìn về phía mấy người Tần Phong.
“Không thì thế nào?”
Tần Phong khinh thường nói: “Tôi biết cô có thể đến nơi này chắc chắn là vì có quan hệ rất tốt với huấn luyện viên của chúng tôi, có điều mấy người chúng tôi trước nay đều không thích nịnh bợ”.
“Tôi không cần biết cô có quan hệ gì với sĩ quan huấn luyện của chúng tôi, ở nơi này, chúng tôi chỉ có một tín ngưỡng!”
“Mà tín ngưỡng này tên là cường giả!”
“Chỉ cần cô mạnh mẽ thì chúng tôi sẽ coi cô như người phe mình!”
“Chỉ cần cô đủ mạnh, đừng nói là nghe cô chỉ huy, dù cho có bảo mấy người chúng tôi lau giày cho cô cũng được!”
Tần Phong vừa dứt lời, Triệu Đại Lực đã vội vàng bổ sung: “Đúng đúng đúng, chính là lý lẽ này, không phải cô muốn thu nạp tôi làm đồ đệ sao? Thế thì quá đơn giản rồi, tôi đứng yên tại chỗ, cô có thể sử dụng bất cứ phương pháp gì, chỉ cần đẩy tôi xê dịch một chút thì tôi sẽ gọi cô một tiếng sư phụ luôn”.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh đã lo tới sốt vó, nếu như tên này biết được lúc này hắn đang nói chuyện với ai thì không biết hắn có đái ra quần luôn không.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy và nghe vài câu thì lập tức vui vẻ đáp: “Hai người đừng vội xử lý bọn chúng, tôi lập tức gửi địa chỉ vào điện thoại cho cô, cô nghĩ cách dụ bọn chúng đi tới đây”.
Sau khi nghe điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cười nói với mấy người Tần Phong: “Mấy người ở đây cũng gần hai tháng rồi, đi nào, hôm nay dẫn mọi người ra ngoài hít thở”.
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì lập tức reo hò nhảy nhót.
Hai tháng nay, ngày nào bọn họ cũng ở đây, đã sắp không nhớ nổi thế giới bên ngoài trông như thế nào rồi, ra ngoài dù cho chỉ hít mấy ngụm không khí, sau đó ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, đối với bọn họ mà nói cũng là một điều xa xỉ.
“Ê mập, tôi đưa cậu địa chỉ, bên cậu sắp xếp một chút rồi dẫn hết bọn họ tới đó”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò cho Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc rõ ràng hơi khó xử: “Đại ca, anh cũng biết đấy, hiện giờ vẫn là thời kỳ huấn luyện, não của bọn họ buộc phải tạm thời đóng lại trước đã, nếu như lúc này ra ngoài… cái này hẳn anh còn hiểu hơn cả tôi nữa đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười thú vị: “Những lời cậu nói tôi đều hiểu cả, yên tâm đi, lần này dẫn bọn họ ra ngoài, chỉ cần có thể sống sót trở về, tôi tin rằng cảnh giới tư tưởng và phạm vi nhận thức của bọn họ đều sẽ được nâng cao hơn rất nhiều!”
Sử Nam Bắc ngơ ngác: “Vẫn có thể sống sót trở về? Ý gì vậy chứ?”
Bình luận facebook