• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 393: Kẻ điên liều lĩnh

Dẫn đầu là một tên trai bao mặt mũi đẹp trai, bước chân trầm ổn, căn cơ hết sức vững chắc, lúc bước đi phần hông có độ cong rất nhỏ mà người thường không nhìn thấy được, nhẹ nhàng đung đưa cực kỳ nhịp nhàng theo bước chân.

Có thể đoán được người này là cao thủ cước pháp điêu luyện, hơn nữa đã gần đạt đến cảnh giới đỉnh cao.

Mười hai người sau lưng hắn, tuy không xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, cao thấp mập ốm không giống nhau.

Nhưng bọn chúng lại có nhịp thở hết sức ăn ý, đồng thời giữa những bước chân và khoảng cách có một sự ăn khớp tuyệt diệu.

Không khó nhìn ra, mười hai người này không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân cực kỳ mạnh, mà cũng có sự ăn ý rất cao.

Nếu bọn chúng đồng thời ra tay, tuyệt đối có thể bộc phát ra năng lượng mạnh hơn gấp mấy lần so với tổ hợp mười hai người đơn giản hợp lại!

Thông qua lời kể của Thiên Diệp Nhi, Diệp Vĩnh Khang cũng có thể đánh giá sơ lược được sức chiến đấu của đám người này.

Mặc dù vẫn không đáng là gì ở trước mặt anh, nhưng đối với những anh em Thiên Diệt mới chỉ trải qua huấn luyện chưa đến hai tháng mà nói, tuyệt đối là một cơn ác mộng máu tanh đã định trước không thể xóa nhòa với bọn họ!

Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không ra tay can dự vào, vì anh hiểu rất rõ, trong một thời gian ngắn nếu muốn rèn luyện ra một tổ chức có thể so sánh được với Thiên Khải thì phải khiến họ trải qua muôn ngàn thử thách trong máu tanh và chết chóc!

Bài học tiếp theo đã định trước sẽ khiến cho mỗi anh em Thiên Diệt suốt đời khó quên!

Những anh em Thiên Diệt trong thao trường vẫn chưa ý thức được những gì bọn họ sắp phải đối mặt, khắp cả thao trường vẫn rộn ràng tiếng nói cười không dứt như cũ.

Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang, Sử Nam Bắc và cả Hồng Lý đứng ở bên cạnh thao trường, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Sử Nam Bắc với tư cách là huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Thiên Diệt khẽ nhíu mày, nhìn đám người trong thao trường vừa nói vừa cười, không hề cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, Sử Nam Bắc không kiềm chế được trầm giọng lẩm bẩm: “Xem ra sau khi trở về phải giúp đám cháu này học cách phán đoán mới được”.

Một luồng khí tức nguy hiểm xen lẫn chết chóc đang chậm rãi đến gần.

Chưa đến một phút, Diệp Vĩnh Khang, Sử Nam Bắc và Hồng Lý đã phát giác ra.

Cho dù đám nhóc trên thao trường này vừa mới huấn luyện hơn hai tháng, thua xa ba người họ, nhưng người ta cũng đã đến tận cửa vậy mà vẫn không có bất kỳ ai phát hiện được!

Mãi đến khi mấy người kia cách thao trường chưa đến ba mươi mét, trong đám người mới có người hô lên: “Các anh là ai?”

Thấy một đám người xa lạ mặt mũi không chút biểu cảm đi từ bên kia đến, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn sang hướng bên cạnh thao trường.

Nhưng ngoài người phụ nữ che chiếc ô màu đỏ ra thì huấn luyện viên Sử và anh Diệp đã biến mất từ khi nào!

“Anh là ai?”

Một người cất giọng trầm hỏi Tiểu Chí.

Tiểu Chí nhìn chằm chằm đối phương, bình tĩnh nói: “Tôi tìm Diệp Vĩnh Khang”.

“Mẹ kiếp, tôi hỏi anh là ai?”

Người đó nhận ra được có gì đó không đúng lắm, giọng nói bắt đầu chuyển sang không lịch sự.

Giọng nói của Tiểu Chí vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục lạnh nhạt lặp lại: “Tôi nói, tôi tìm Diệp Vĩnh Khang”.

“Mẹ kiếp, mày có bị điếc không hả?”

Người đó trợn mắt nói: “Tao hỏi mày là...”

Bụp!

Lời còn chưa dứt, Tiểu Chí đột nhiên giơ chân đá một phát ngay ngực đối phương nhanh như tia chớp.

Cú đá này trông có vẻ rất nhẹ nhàng, thực ra lại nhanh như tia chớp chứa ngàn cân!

Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, người đó đã bị đá bay ra ngoài, bụp một tiếng, nặng nề ngã xuống đất không rõ sống chết.

“Mẹ kiếp, giết!”

Tần Phong phản ứng lại ngay, sau khi quát lên một tiếng lập tức hung hăng đẩy Mê Long về phía đối phương.

Tiểu Chí đứng tại chỗ, biểu cảm cũng không hoảng loạn, đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần, trái lại trên mặt hắn lại nở nụ cười khinh miệt.

Bụp!

Đối mặt với người đàn ông cường tráng hung hãn nhào đến, Tiểu Chí cố tình dùng lại chiêu cũ, tung cú đá giống hệt cú đá vừa nãy.

Chỉ có điều lần này không đạt được hiệu quả như ban nãy, một là bởi Mê Long đã có phòng bị, hai là sức chiến đấu của Mê Long cao hơn rất nhiều so với người bị đá bay lúc trước.

Đối mặt với cú đá nhanh như sấm chớp, Mê Long đưa cánh tay lên đón đỡ theo bản năng.

Bụp!

Một âm thanh vang lên, bắp chân của Tiểu Chí và cẳng tay của Mê Long chạm mạnh vào nhau.

Trong nháy mắt, Mê Long chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay bị chấn động đến nỗi tê rần, cơn đau nhức lan theo cẳng tay đến toàn thân, cảm nhận rõ ràng được xương cẳng tay đã gãy lìa!

Trong ánh mắt Mê Long nhất thời thoáng qua vẻ kinh ngạc sợ hãi, anh ta hoàn toàn không ngờ, người đàn ông trước mắt trông vô cùng yếu mềm này lại có thể tung ra một cú đá với lực mạnh như vậy!

Ánh mắt Tiểu Chí lộ ra vẻ khinh thường, đời này hắn cực kỳ có lòng tin với bản thân ở hai điểm, một là nhan sắc của hắn, hai là cú đá của hắn.

Trong quá khứ, mỗi ngày hai chân hắn đã tung ra hơn nghìn cú đá, đá thẳng một nghìn lần, đá bên một nghìn lần, nhiều năm trôi qua như vậy chưa từng gián đoạn.

Người nào khinh thường hắn vì vẻ ngoài của hắn, đều phải trả giá hết sức nặng nề, không hề có ngoại lệ.

Có điều hắn lại rất tán thưởng người trước mắt này, dùng cánh tay đỡ chân của hắn mà lại không bị quét bay ra ngoài, thế này đã là rất giỏi rồi.

Nhưng dù vậy, xương cẳng tay đối phương vẫn gãy, muốn đánh bay đối phương ra ngoài nhiều lắm cũng chỉ cần một cú đá nữa thôi.

Bốp!

Những cú đá của Tiểu Chí rất kinh người, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, hắn tung cú đá thứ hai nhanh như tia chớp, mà thời gian giữa hai cú đá cách nhau không đáng kể!

Đối mặt với cú đá thứ hai nhanh như chớp này, cẳng tay đã gãy xương của Mê Long hoàn hoàn không có cơ hội có phản ứng.

"Chịu chết đi!"

Trong mắt Tiểu Chí thoáng qua vẻ nham hiểm, cú đá này của hắn là muốn lấy mạng đối phương!

Nhưng đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi.

Người trước mắt có làn da màu lúa mạch, cao lớn vạm vỡ, đối mặt với đòn chí mạng của hắn, không chỉ không lộ ra bất kì cảm xúc sợ hãi nào, mà khóe miệng còn nhấc lên thành một nụ cười cực kỳ quỷ dị!

Không ổn!

Trong nháy mắt Tiểu Chí như ý thức được điều gì đó, vội vàng dùng hết sức lực toàn thân để tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm hơn một chút.

Bốp!

Mê Long tung ra một cú đấm bên phải, nặng nề đánh vào xương sườn bên trái của Tiểu Chí.

Tiểu Chí đau đớn kêu rên, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó lại hứng chịu một trận mưa cú đấm mạnh mẽ tấn công về phía hắn!

Bụp bụp bụp!

Tiểu Chí không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ ba cú đấm, nhắm đúng thời cơ, hung hăng tung một cú đá chính diện đạp văng đối phương ra ngoài.

“Mẹ kiếp, hôm nay tao và mày buộc phải có một người phải chết”.

Xương cẳng tay Mê Long đã gãy, trên bụng lại bị ăn một cú đá với lực rất mạnh, miệng phun máu, nhưng lại không hề để lộ vẻ sợ hãi, trong mắt ngược lại tràn đầy sự tàn bạo, khuôn mặt toát ra vẻ phấn khích rất không phù hợp với trạng thái của anh ta bây giờ!

Ngay sau đó, anh ta lại gào lên và mạnh mẽ xông thẳng đến chỗ Tiểu Chí!

Kẻ điên, kẻ điên, tên này điên thật rồi!

Tiểu Chí cảm thấy mình hơi suy sụp, người trước mắt này biết rõ anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, cũng biết xông lên sẽ chết chắc, nhưng anh ta vẫn cứ làm như vậy!

Đây không phải kẻ điên thì là gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom