Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392: Ra ngoài hít thở không khí
Bây giờ Diệp Vĩnh Khang cảm thấy điều đúng đắn nhất mà anh đã làm từ sau khi trở về chính là sắp xếp cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh vợ và con gái.
Hai người này không chỉ có chiến lực mà cả đầu óc và tinh thần trách nhiệm tuyệt đối đều là đẳng cấp nhất, chỉ cần có hai người bọn họ ở đó thì Diệp Vĩnh Khang sẽ bớt đi được một mối lo rất lớn.
Người lập công lần này là Thiên Diệp Nhi.
Tiểu Chí dẫn theo mười hai vị tướng Thiên La tiến vào Giang Bắc, việc đầu tiên làm là đi tìm Diệp Vĩnh Khang, chỉ đáng tiếc là khi đó Diệp Vĩnh Khang đang ở một nơi vô cùng cơ mật là trại huấn luyện Thiên Diệt.
Dù Tiểu Chí dùng mọi cách thì cũng không thể biết Diệp Vĩnh Khang đã đi đâu, hắn vì quá tức tối nên đã nhắm thẳng vào người thân của Diệp Vĩnh Khang.
Người đứng mũi chịu sào chính là Hạ Huyền Trúc.
Tuy nhiên khi bọn chúng vừa mới tới bên dưới toà nhà công ty của Hạ Huyền Trúc thì đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ xinh xắn lanh lợi đang nói chuyện điện thoại: “Diệp Vĩnh Khang, ngài đi đâu rồi thế, sếp Hạ tìm ngài nãy giờ đấy? Sao ngài lại chạy tới nơi đó rồi, được, bây giờ tôi sẽ nói cho sếp Hạ biết”.
Tiểu Chí là người đầu tiên tiến lên trước ngăn người phụ nữ đó lại: “Cô vừa mới gọi điện thoại cho ai đấy?”
“Anh là ai?”
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi giết chết cô!”
Tiểu Chí rút con dao găm ra kề sát lên cổ đối phương.
“Đừng, tôi nói, tôi vừa gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang – chồng tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của chúng tôi, hôm nay anh ấy đã đã mất tích cả ngày rồi”.
“Giờ anh ta đang ở đâu?”
“Một trường học bỏ hoang ở ngoại thành…”
Cứ như vậy, Tiểu Chí đã bị Thiên Diệp Nhi dụ tới địa điểm Diệp Vĩnh Khang chỉ định mà không hề hay biết.
Trong một thao trường bỏ hoang ở ngoại ô.
Mấy anh em Thiên Diệt ai ai cũng bừng bừng khí thế và đầy kích động, giống như một đám ếch nhái vừa nhảy từ đáy giếng lên được nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Dù nơi này chỉ là một thao trường bỏ hoang, cỏ dại mọc lên um tùm, vừa không có sự ồn ào của xe cộ như trong thành phố, càng không có cảnh sắc khiến người ta đắm say.
Thế nhưng đối với những người đã ở trong trại huấn luyện ngầm cả hai tháng trời thì đây đã là điều xa xỉ nhất rồi.
Mặc dù trại huấn luyện ngầm có hệ thống quạt gió tiên tiến nhất trên thế giới, thế nhưng cũng chẳng thế so sánh được với hương thơm của không khí trên mặt đất.
Có thể là nhân tiện để cho bọn họ thả lỏng một chút, mà cũng có thể là để đưa tiễn một vài người trong số bọn họ, Diệp Vĩnh Khang không chỉ cho phép bọn họ có thể tuỳ ý ngồi xuống đất mà nói đủ thứ chuyện trên đời trong phạm vi của thao trường.
Hơn nữa còn đặc biệt dặn Sử Nam Bắc chuẩn bị một bữa ăn toàn những món ngon và đồ uống khoái khẩu.
Đối với mấy anh em Thiên Diệt không được ăn một bữa cơm tử tế nào trong vòng hai tháng qua mà nói thì đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ như trên thiên đường.
“Chết tiệt, tên đầu to, chém gió cũng không đến mức như anh đâu”.
Tần Phong vừa gặm một cái đùi gà bóng loáng vừa chỉ vào một tảng đá xanh lớn bên cạnh rồi khinh thường nói với Triệu Đại Lực: “Anh nói anh có thể vừa vác thứ nặng mấy trăm cân này vừa chạy năm mươi vòng quanh đây, anh lừa đứa con nít ba tuổi đấy à?”
Triệu Đại Lực vội vàng nói: “Tôi nói thật, hơn nữa không chỉ năm mươi vòng, sau khi chạy xong năm mươi vòng lại thêm mười vòng nữa, tổng cộng sáu mươi vòng”.
Phụt…
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng cười khúc khích.
Mặc dù mới là lần đầu gặp mặt, thế nhưng bọn họ đều thích tên đầu to với tính cách phóng khoáng lại cực kỳ thú vị này, cả đám người vây xung quanh anh ta nghe anh ta chém gió.
“Sao lại là sáu mươi vòng chứ?”
Mê Long mở phanh áo, cười nói với Triệu Đại Lực: “Với thân hình này của anh, sáu mươi vòng có là gì, ít nhất cũng phải sáu trăm vòng ý chứ, ha ha ha ha!”
“Vẫn chưa nói, tôi cảm thấy sáu trăm vòng vẫn còn là ít, ước chừng với người như anh Đại Lực này của chúng ta thì thể nào cũng phải chạy được một trăm linh tám nghìn cây số mới gọi là vừa sức”.
“Ha ha ha ha, anh miêu tả giống Tôn Ngộ Không nhỉ, anh Đại Lực à, có phải anh mang họ Tôn không thế?”
Cả đám người vây quanh Triệu Đại Lực, cười đùa trêu chọc.
Không phải bọn họ độc miệng mà là bọn họ căn bản không tin trên thế giới này lại có người có thể nâng một vật nặng mấy trăm cân rồi chạy liền một mạch hơn hai mươi cây xung quanh thao trường cỏ dại um tùm này.
“Tôi nói thật mà, tôi không hề nói dối!”
Triệu Đại Lực sốt sắng tới mức trông như một con tinh tinh làm mất trái chuối: “Được thôi, đều không tin phải không, vậy tôi biểu diễn cho mấy người xem một lần!”
Dứt lời, Triệu Đại Lực chuẩn bị đi ra nhấc tảng đá xanh đó lên rồi chạy.
“Ôi, đúng là một hạt giống tốt, chỉ mỗi trí thông minh là còn cần nâng cao hơn”.
Sử Nam Bắc đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài nói: “Với trí thông minh như vậy, nếu sau này gặp phải một đối thủ có tí đầu óc thì chỉ cần vài lời là có thể khiêu khích chết tên đầu to này rồi”.
“Chưa chắc”.
Hồng Lý đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đại Lực phía xa, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, tính cách tưởng chừng như chí mạng của anh ta, nếu như sau này được mài giũa thêm thì rất có khả năng sẽ trở thành ưu thế lớn nhất của anh ta!”
Mặc dù Sử Nam Bắc nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu không nói gì, bàn về chuyện huấn luyện và bồi dưỡng nhân tài, hắn chẳng có tự tin đến độ dám phân cao thấp với huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện Điện Long Thần.
“Đại ca, anh đưa bọn họ tới đây làm gì, chỉ để tổ chức một buổi party cho họ thôi sao?”
Mãi tới bây giờ Sử Nam Bắc vẫn chưa hiểu ra tại sao Diệp Vĩnh Khang lại làm vậy.
“Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ lo lắng để bọn họ được thư giãn như vậy, tâm thái của họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tạo nên một số điều phiền nhiễu không cần thiết cho việc huấn luyện về sau”.
Sử Nam Bắc lẩm bẩm bằng giọng điệu có phần oán trách.
Giai đoạn đầu huấn luyện là khoảng thời gian mấu chốt nhất trong cả quá trình huấn luyện, bởi vì việc huấn luyện trong giai đoạn đầu ngoại trừ tôi luyện cơ thể ra thì phần nhiều là tiến hành thay đổi tư tưởng và quan niệm của mỗi người.
Cánh cung này vốn đã được kéo căng rồi, bây giờ đột nhiên lại để bọn họ được thư giãn như vậy, sau này không biết sẽ lại phung phí thêm bao nhiêu tâm tư và thời gian mới có thể bù đắp trở lại.
Đây là kiến thức căn bản nhất, sao đại ca lại không hiểu cơ chứ?
Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi: “Thứ nhất, cậu nói đúng, ngày hôm nay sau khi trở về từ nơi này, tâm thái của mỗi người bọn họ sẽ phát sinh biến đổi rất lớn”.
“Chỉ có điều loại biến đổi này không phải là ham muốn hưởng thụ, không phải là lười biếng mà là càng thêm gấp rút và nỗ lực hơn!”
“Thứ hai, những người này dù gì cũng huấn luyện lâu như vậy rồi, hôm nay sẽ có một số người trong số họ không thể trở về được nữa, để cho bọn họ được thả lỏng thích đáng, coi như tiễn đưa những người anh em này đi một đoạn đường!”
“Tiễn đưa?”
Sử Nam Bắc vẫn mờ mịt như cũ.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục giải thích quá nhiều, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp liếc nhìn mỗi người đang ngồi phía xa.
Lúc ánh mắt quét qua bất cứ người nào thì Diệp Vĩnh Khang đều sẽ cố gắng dừng lại vài giây, hi vọng có thể nhớ rõ tướng mạo của bọn họ.
Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ chẳng thể gặp lại những người này được nữa.
Thiên Diệp Nhi là một nhân tài xuất chúng trong số những học viên tốt nghiệp khoá này của Điện Long Thần, tin tình báo cung cấp cho Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không đơn giản chỉ là có người tìm anh gây sự.
Thông qua ánh mắt, bước đi, dáng điệu thậm chí là tiết tấu hô hấp của đám người này, Thiên Diệp Nhi có thể phán đoán được một cách chuẩn xác đám người này tuyệt đối không phải lũ côn đồ bình thường.
Hai người này không chỉ có chiến lực mà cả đầu óc và tinh thần trách nhiệm tuyệt đối đều là đẳng cấp nhất, chỉ cần có hai người bọn họ ở đó thì Diệp Vĩnh Khang sẽ bớt đi được một mối lo rất lớn.
Người lập công lần này là Thiên Diệp Nhi.
Tiểu Chí dẫn theo mười hai vị tướng Thiên La tiến vào Giang Bắc, việc đầu tiên làm là đi tìm Diệp Vĩnh Khang, chỉ đáng tiếc là khi đó Diệp Vĩnh Khang đang ở một nơi vô cùng cơ mật là trại huấn luyện Thiên Diệt.
Dù Tiểu Chí dùng mọi cách thì cũng không thể biết Diệp Vĩnh Khang đã đi đâu, hắn vì quá tức tối nên đã nhắm thẳng vào người thân của Diệp Vĩnh Khang.
Người đứng mũi chịu sào chính là Hạ Huyền Trúc.
Tuy nhiên khi bọn chúng vừa mới tới bên dưới toà nhà công ty của Hạ Huyền Trúc thì đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ xinh xắn lanh lợi đang nói chuyện điện thoại: “Diệp Vĩnh Khang, ngài đi đâu rồi thế, sếp Hạ tìm ngài nãy giờ đấy? Sao ngài lại chạy tới nơi đó rồi, được, bây giờ tôi sẽ nói cho sếp Hạ biết”.
Tiểu Chí là người đầu tiên tiến lên trước ngăn người phụ nữ đó lại: “Cô vừa mới gọi điện thoại cho ai đấy?”
“Anh là ai?”
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi giết chết cô!”
Tiểu Chí rút con dao găm ra kề sát lên cổ đối phương.
“Đừng, tôi nói, tôi vừa gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang – chồng tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của chúng tôi, hôm nay anh ấy đã đã mất tích cả ngày rồi”.
“Giờ anh ta đang ở đâu?”
“Một trường học bỏ hoang ở ngoại thành…”
Cứ như vậy, Tiểu Chí đã bị Thiên Diệp Nhi dụ tới địa điểm Diệp Vĩnh Khang chỉ định mà không hề hay biết.
Trong một thao trường bỏ hoang ở ngoại ô.
Mấy anh em Thiên Diệt ai ai cũng bừng bừng khí thế và đầy kích động, giống như một đám ếch nhái vừa nhảy từ đáy giếng lên được nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Dù nơi này chỉ là một thao trường bỏ hoang, cỏ dại mọc lên um tùm, vừa không có sự ồn ào của xe cộ như trong thành phố, càng không có cảnh sắc khiến người ta đắm say.
Thế nhưng đối với những người đã ở trong trại huấn luyện ngầm cả hai tháng trời thì đây đã là điều xa xỉ nhất rồi.
Mặc dù trại huấn luyện ngầm có hệ thống quạt gió tiên tiến nhất trên thế giới, thế nhưng cũng chẳng thế so sánh được với hương thơm của không khí trên mặt đất.
Có thể là nhân tiện để cho bọn họ thả lỏng một chút, mà cũng có thể là để đưa tiễn một vài người trong số bọn họ, Diệp Vĩnh Khang không chỉ cho phép bọn họ có thể tuỳ ý ngồi xuống đất mà nói đủ thứ chuyện trên đời trong phạm vi của thao trường.
Hơn nữa còn đặc biệt dặn Sử Nam Bắc chuẩn bị một bữa ăn toàn những món ngon và đồ uống khoái khẩu.
Đối với mấy anh em Thiên Diệt không được ăn một bữa cơm tử tế nào trong vòng hai tháng qua mà nói thì đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ như trên thiên đường.
“Chết tiệt, tên đầu to, chém gió cũng không đến mức như anh đâu”.
Tần Phong vừa gặm một cái đùi gà bóng loáng vừa chỉ vào một tảng đá xanh lớn bên cạnh rồi khinh thường nói với Triệu Đại Lực: “Anh nói anh có thể vừa vác thứ nặng mấy trăm cân này vừa chạy năm mươi vòng quanh đây, anh lừa đứa con nít ba tuổi đấy à?”
Triệu Đại Lực vội vàng nói: “Tôi nói thật, hơn nữa không chỉ năm mươi vòng, sau khi chạy xong năm mươi vòng lại thêm mười vòng nữa, tổng cộng sáu mươi vòng”.
Phụt…
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng cười khúc khích.
Mặc dù mới là lần đầu gặp mặt, thế nhưng bọn họ đều thích tên đầu to với tính cách phóng khoáng lại cực kỳ thú vị này, cả đám người vây xung quanh anh ta nghe anh ta chém gió.
“Sao lại là sáu mươi vòng chứ?”
Mê Long mở phanh áo, cười nói với Triệu Đại Lực: “Với thân hình này của anh, sáu mươi vòng có là gì, ít nhất cũng phải sáu trăm vòng ý chứ, ha ha ha ha!”
“Vẫn chưa nói, tôi cảm thấy sáu trăm vòng vẫn còn là ít, ước chừng với người như anh Đại Lực này của chúng ta thì thể nào cũng phải chạy được một trăm linh tám nghìn cây số mới gọi là vừa sức”.
“Ha ha ha ha, anh miêu tả giống Tôn Ngộ Không nhỉ, anh Đại Lực à, có phải anh mang họ Tôn không thế?”
Cả đám người vây quanh Triệu Đại Lực, cười đùa trêu chọc.
Không phải bọn họ độc miệng mà là bọn họ căn bản không tin trên thế giới này lại có người có thể nâng một vật nặng mấy trăm cân rồi chạy liền một mạch hơn hai mươi cây xung quanh thao trường cỏ dại um tùm này.
“Tôi nói thật mà, tôi không hề nói dối!”
Triệu Đại Lực sốt sắng tới mức trông như một con tinh tinh làm mất trái chuối: “Được thôi, đều không tin phải không, vậy tôi biểu diễn cho mấy người xem một lần!”
Dứt lời, Triệu Đại Lực chuẩn bị đi ra nhấc tảng đá xanh đó lên rồi chạy.
“Ôi, đúng là một hạt giống tốt, chỉ mỗi trí thông minh là còn cần nâng cao hơn”.
Sử Nam Bắc đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài nói: “Với trí thông minh như vậy, nếu sau này gặp phải một đối thủ có tí đầu óc thì chỉ cần vài lời là có thể khiêu khích chết tên đầu to này rồi”.
“Chưa chắc”.
Hồng Lý đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đại Lực phía xa, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, tính cách tưởng chừng như chí mạng của anh ta, nếu như sau này được mài giũa thêm thì rất có khả năng sẽ trở thành ưu thế lớn nhất của anh ta!”
Mặc dù Sử Nam Bắc nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu không nói gì, bàn về chuyện huấn luyện và bồi dưỡng nhân tài, hắn chẳng có tự tin đến độ dám phân cao thấp với huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện Điện Long Thần.
“Đại ca, anh đưa bọn họ tới đây làm gì, chỉ để tổ chức một buổi party cho họ thôi sao?”
Mãi tới bây giờ Sử Nam Bắc vẫn chưa hiểu ra tại sao Diệp Vĩnh Khang lại làm vậy.
“Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ lo lắng để bọn họ được thư giãn như vậy, tâm thái của họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tạo nên một số điều phiền nhiễu không cần thiết cho việc huấn luyện về sau”.
Sử Nam Bắc lẩm bẩm bằng giọng điệu có phần oán trách.
Giai đoạn đầu huấn luyện là khoảng thời gian mấu chốt nhất trong cả quá trình huấn luyện, bởi vì việc huấn luyện trong giai đoạn đầu ngoại trừ tôi luyện cơ thể ra thì phần nhiều là tiến hành thay đổi tư tưởng và quan niệm của mỗi người.
Cánh cung này vốn đã được kéo căng rồi, bây giờ đột nhiên lại để bọn họ được thư giãn như vậy, sau này không biết sẽ lại phung phí thêm bao nhiêu tâm tư và thời gian mới có thể bù đắp trở lại.
Đây là kiến thức căn bản nhất, sao đại ca lại không hiểu cơ chứ?
Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi: “Thứ nhất, cậu nói đúng, ngày hôm nay sau khi trở về từ nơi này, tâm thái của mỗi người bọn họ sẽ phát sinh biến đổi rất lớn”.
“Chỉ có điều loại biến đổi này không phải là ham muốn hưởng thụ, không phải là lười biếng mà là càng thêm gấp rút và nỗ lực hơn!”
“Thứ hai, những người này dù gì cũng huấn luyện lâu như vậy rồi, hôm nay sẽ có một số người trong số họ không thể trở về được nữa, để cho bọn họ được thả lỏng thích đáng, coi như tiễn đưa những người anh em này đi một đoạn đường!”
“Tiễn đưa?”
Sử Nam Bắc vẫn mờ mịt như cũ.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục giải thích quá nhiều, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp liếc nhìn mỗi người đang ngồi phía xa.
Lúc ánh mắt quét qua bất cứ người nào thì Diệp Vĩnh Khang đều sẽ cố gắng dừng lại vài giây, hi vọng có thể nhớ rõ tướng mạo của bọn họ.
Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ chẳng thể gặp lại những người này được nữa.
Thiên Diệp Nhi là một nhân tài xuất chúng trong số những học viên tốt nghiệp khoá này của Điện Long Thần, tin tình báo cung cấp cho Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không đơn giản chỉ là có người tìm anh gây sự.
Thông qua ánh mắt, bước đi, dáng điệu thậm chí là tiết tấu hô hấp của đám người này, Thiên Diệp Nhi có thể phán đoán được một cách chuẩn xác đám người này tuyệt đối không phải lũ côn đồ bình thường.