Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411: Tài diễn xuất đỉnh cao của Tần Phong
"Tao hả?"
Báo Đen hơi bất ngờ, chỉ vào mình rồi nói: "Anh trai ruột của mày sao?"
"Anh à, lẽ nào anh không thấy chúng ta giống nhau sao?"
Nước mắt Tần Phong rơi lã chã, toàn thân run rẩy, ngay cả đám người Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng xúc động.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ Tần Phong lúc này không phải dùng kế, mà là thật sự tìm được người anh trai ruột đã thất lạc bấy lâu nay.
"Chúng ta giống nhau sao?"
Vẻ mặt Báo Đen mông lung, nâng khuỷu tay lên sờ sờ làn da ngăm đen lộ ra bên ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía làn da còn mềm mại hơn cả phụ nữ của Tần Phong: "Giống hả?"
"Giống, ngoại trừ làn da ra, chỗ nào cũng giống!"
Tần Phong bước lên, rơm rớm nước mắt nói: "Anh, chính là bởi vì làn da của anh, em mới chắc chắn anh là anh trai ruột của em”.
"Anh không biết, ban đầu bố của chúng ta ở bên ngoài có quan hệ với một người phụ nữ da đen, sinh ra hai người con trai, một da đen và một da trắng”.
"Về sau sợ ảnh hưởng không tốt, nên sau khi về nước bố mới tách hai chúng ta ra gửi cho người khác”.
"Em cũng trong một lần tình cờ mới phát hiện ra chuyện này”.
"Em không oán hận bố của chúng ta, dù sao ông ấy cũng đã cho chúng ta sinh mệnh”.
"Em chỉ muốn tìm anh ruột của mình, mấy năm qua em chưa từng từ bỏ”.
"Mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy một người đàn ông da ngăm với nụ cười nhân hậu đi về phía em, nói với em rằng anh ấy là anh trai của em, sau này chỉ cần anh ấy ở đây, em sẽ không bị ức hiếp nữa”.
"Anh, anh, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Tần Phong phải khóc đến mức gọi là bi thương, nhân lúc Báo Đen còn đang sững sờ thì cậu ta đột nhiên dựa sát vào lòng của Báo Đen.
Báo Đen theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng bỗng nghe thấy tiếng hét xé lòng của Tần Phong: "Anh, em có anh trai rồi, anh!"
"Anh, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ? Anh à, em rất nhớ anh!"
Tần Phong nhào vào trong ngực Báo Đen, gào khóc nức nở, cảnh tượng muốn thê lương chừng nào thì thê lương chừng ấy: "Anh, anh nói đi, trả lời em đi, anh có muốn bảo vệ em không, có cần người em trai này không, anh, em không thể thiếu anh!"
Đối mặt với cảnh tượng này, vô số người bên cạnh cũng nước mắt ròng ròng, tuyến phòng ngự tâm lý của đương sự Báo Đen cũng đã hoàn toàn bị đánh đổ, đột nhiên vòng tay qua vai Tần Phong: "Em trai, sau này chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!"
"Vâng, vâng, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, em chỉ muốn cứ như thế này ở trong ngực anh trai, chỉ có điều...”
"Chỉ có điều gì cơ? Em trai, em nói đi, anh sẽ em làm chủ!"
"Chỉ là sau này sợ rằng anh sẽ không thể bảo vệ em được”.
"Hả, tại sao chứ?"
"Bởi vì...”
Tần Phong chưa nói được nửa câu, cả khuôn mặt của Báo Đen đột nhiên cứng lại, ngay sau đó, cơ thể bỗng mềm nhũn ngã sang một bên, giật giật vài cái rồi hoàn toàn tắt thở.
"Bởi vì anh đã là một người chết rồi, còn bảo vệ cái khỉ gì nữa!"
Tần Phong dường như cũng đột nhiên thay đổi thành con người khác, trong tay cầm một con dao găm hẹp dài sắc nhọn, trên đầu dao găm vẫn còn lưu lại những giọt máu của Báo Đen.
"Báo Đen!"
Người đàn ông trung niên hói đầu thấy chiến tướng số một của mình đã bị giết ngay trận đầu tiên, không khỏi hét lên một tiếng, hai tròng mắt trừng lớn đỏ bừng.
"Đừng gọi nữa, tên này bị hôi nách, tôi cũng coi như đã giúp ông dọn rác rồi đó”.
Tần Phong thờ ơ nói với ông ta một câu, sau đó ung dung đi về phía đám người Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc, híp mắt cười nói: "Xong rồi”.
"Giỏi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang thật lòng tán thưởng Tần Phong.
Anh tâm phục khẩu phục Tần Phong.
Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, với thực lực hiện giờ của Tần Phong, thì có mười người như cậu ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của Báo Đen.
Nhưng cậu ta lại có thể dùng trí thông minh của mình để giết đối thủ mà không mất cọng lông nào, điều này khiến người ta phải thán phục.
Cách này tuy rằng hơi gian xảo, nhưng chém giết trên chiến trường, kẻ nào nói đến đạo đức đều là kẻ ngốc, bất kể là giở trò quỷ hay rắc phấn bột, chỉ cần có thể giết chết đối thủ, thì đều là đại anh hùng!
"Còn ai nữa?"
Tần Phong rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, khó tránh khỏi hơi phổng mũi, ngoắc ngón tay với đối thủ vô cùng khiêu khích: "Còn ai không phục, đến đấu với ông nội đây này!"
Theo Tần Phong thấy, tên Báo Đen vừa rồi có lẽ là cao thủ số một của phe đối thủ, bây giờ cao thủ số một đã bị mình giết chết, vậy nên không có gì phải sợ nữa.
"Ai có thể đi giết thằng chó đó?"
Sư Tử Hà Đông tức giận đến mức run người, mặc dù ông ta cũng không thương cảm cho Báo Đen, nhưng còn chưa bắt đầu đánh đã thua một trận, mà còn bị thua bằng cách bỉ ổi, trơ tráo này.
"Sư Gia, thuộc hạ của tôi có một nhà vô địch quyền anh, để hắn đi đập nát cái đầu của tên khốn ấy!"
"Sư Gia, để tôi lên, cận vệ của tôi đã từng giành được quán quân đấu vật!"
"Sư Gia, hay để tôi đi. Tôi có hai người anh em dưới trướng đều là những sát thủ hàng đầu!"
Một đám đàn em đứng bên cạnh Sư Tử Hà Đông bắt đầu tranh giành, đây chính là cơ hội để thể hiện trước mặt Sư Gia.
Vừa rồi đã bị cướp một lần, lần này không thể dễ dàng bỏ qua được.
"Ha ha, đừng tranh nhau”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉnh tề cùng cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, nhàn nhạt hô lên một tiếng: "Cương Thi”.
Ngay sau tiếng gọi, cửa chiếc ô tô bên cạnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, đội mũ lưỡi trai, gầy như cây tre khô bước ra.
Trên người đàn ông đó dường như tản ra khí chết, khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa hắn bước đi rất kỳ lạ, chậm rì rì, mỗi bước đều hơi dừng lại, nhìn giống như một cái xác không hồn.
Bởi vì hắn luôn cúi đầu xuống, hơn nữa vành mũ chụp xuống rất thấp, nên không biết khuôn mặt của hắn trông như thế nào.
"Chỉ với thằng cha này sao?"
Một người đã cười ha ha với người đàn ông đeo kính và nói: "Ông đùa đấy à, với vóc dáng này, đừng nói là đánh nhau, chắc ngay cả gánh một xô nước còn khó".
"Đúng vậy, Sư Gia, tôi nghĩ ông ta đang sỉ nhục Sư Gia, phái tên hề này đi, còn không bằng tự nộp mạng? Lẽ nào vừa rồi còn chưa đủ xấu hổ sao?"
Đám người rối rít giễu cợt.
Nhìn thấy sắc mặt của Sư Tử Hà Đông bắt đầu u ám, người đàn ông đeo kính cận vội vàng chắp tay với Sư Tử Hà Đông: “Sư Gia, nếu thuộc hạ này của tôi khiến Sư Gia mất mặt thì tôi có thể chặt đầu tôi xuống ngay tại đây để tạ tội với Sư Gia!"
Nói xong, ông ta hờ hững cười nói với đám người bên cạnh: "Đương nhiên rồi, nếu có người nào dám đảm bảo như tôi, tôi có thể để cho mọi người lên trước”.
Đám người nhất thời im lặng một hồi, lần lượt cúi đầu ngậm miệng.
Mặc dù tất cả đều muốn thể hiện trước mặt Sư Gia, nhưng họ cũng không muốn vì vậy mà liều mạng.
Đám người đối diện tuy ít nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, đủ thấy bọn họ nhất định phải có chút bản lĩnh, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ban nãy mà mất mạng thì quả là một tổn thất lớn.
"Một lũ vô dụng!"
Sư Tử Hà Đông hung hăng trừng mắt nhìn đám người, rồi nói với người đàn ông đeo kính: "Nhớ những gì cậu vừa nói!"
Báo Đen hơi bất ngờ, chỉ vào mình rồi nói: "Anh trai ruột của mày sao?"
"Anh à, lẽ nào anh không thấy chúng ta giống nhau sao?"
Nước mắt Tần Phong rơi lã chã, toàn thân run rẩy, ngay cả đám người Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng xúc động.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ Tần Phong lúc này không phải dùng kế, mà là thật sự tìm được người anh trai ruột đã thất lạc bấy lâu nay.
"Chúng ta giống nhau sao?"
Vẻ mặt Báo Đen mông lung, nâng khuỷu tay lên sờ sờ làn da ngăm đen lộ ra bên ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía làn da còn mềm mại hơn cả phụ nữ của Tần Phong: "Giống hả?"
"Giống, ngoại trừ làn da ra, chỗ nào cũng giống!"
Tần Phong bước lên, rơm rớm nước mắt nói: "Anh, chính là bởi vì làn da của anh, em mới chắc chắn anh là anh trai ruột của em”.
"Anh không biết, ban đầu bố của chúng ta ở bên ngoài có quan hệ với một người phụ nữ da đen, sinh ra hai người con trai, một da đen và một da trắng”.
"Về sau sợ ảnh hưởng không tốt, nên sau khi về nước bố mới tách hai chúng ta ra gửi cho người khác”.
"Em cũng trong một lần tình cờ mới phát hiện ra chuyện này”.
"Em không oán hận bố của chúng ta, dù sao ông ấy cũng đã cho chúng ta sinh mệnh”.
"Em chỉ muốn tìm anh ruột của mình, mấy năm qua em chưa từng từ bỏ”.
"Mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy một người đàn ông da ngăm với nụ cười nhân hậu đi về phía em, nói với em rằng anh ấy là anh trai của em, sau này chỉ cần anh ấy ở đây, em sẽ không bị ức hiếp nữa”.
"Anh, anh, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Tần Phong phải khóc đến mức gọi là bi thương, nhân lúc Báo Đen còn đang sững sờ thì cậu ta đột nhiên dựa sát vào lòng của Báo Đen.
Báo Đen theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng bỗng nghe thấy tiếng hét xé lòng của Tần Phong: "Anh, em có anh trai rồi, anh!"
"Anh, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ? Anh à, em rất nhớ anh!"
Tần Phong nhào vào trong ngực Báo Đen, gào khóc nức nở, cảnh tượng muốn thê lương chừng nào thì thê lương chừng ấy: "Anh, anh nói đi, trả lời em đi, anh có muốn bảo vệ em không, có cần người em trai này không, anh, em không thể thiếu anh!"
Đối mặt với cảnh tượng này, vô số người bên cạnh cũng nước mắt ròng ròng, tuyến phòng ngự tâm lý của đương sự Báo Đen cũng đã hoàn toàn bị đánh đổ, đột nhiên vòng tay qua vai Tần Phong: "Em trai, sau này chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!"
"Vâng, vâng, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, em chỉ muốn cứ như thế này ở trong ngực anh trai, chỉ có điều...”
"Chỉ có điều gì cơ? Em trai, em nói đi, anh sẽ em làm chủ!"
"Chỉ là sau này sợ rằng anh sẽ không thể bảo vệ em được”.
"Hả, tại sao chứ?"
"Bởi vì...”
Tần Phong chưa nói được nửa câu, cả khuôn mặt của Báo Đen đột nhiên cứng lại, ngay sau đó, cơ thể bỗng mềm nhũn ngã sang một bên, giật giật vài cái rồi hoàn toàn tắt thở.
"Bởi vì anh đã là một người chết rồi, còn bảo vệ cái khỉ gì nữa!"
Tần Phong dường như cũng đột nhiên thay đổi thành con người khác, trong tay cầm một con dao găm hẹp dài sắc nhọn, trên đầu dao găm vẫn còn lưu lại những giọt máu của Báo Đen.
"Báo Đen!"
Người đàn ông trung niên hói đầu thấy chiến tướng số một của mình đã bị giết ngay trận đầu tiên, không khỏi hét lên một tiếng, hai tròng mắt trừng lớn đỏ bừng.
"Đừng gọi nữa, tên này bị hôi nách, tôi cũng coi như đã giúp ông dọn rác rồi đó”.
Tần Phong thờ ơ nói với ông ta một câu, sau đó ung dung đi về phía đám người Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc, híp mắt cười nói: "Xong rồi”.
"Giỏi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang thật lòng tán thưởng Tần Phong.
Anh tâm phục khẩu phục Tần Phong.
Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, với thực lực hiện giờ của Tần Phong, thì có mười người như cậu ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của Báo Đen.
Nhưng cậu ta lại có thể dùng trí thông minh của mình để giết đối thủ mà không mất cọng lông nào, điều này khiến người ta phải thán phục.
Cách này tuy rằng hơi gian xảo, nhưng chém giết trên chiến trường, kẻ nào nói đến đạo đức đều là kẻ ngốc, bất kể là giở trò quỷ hay rắc phấn bột, chỉ cần có thể giết chết đối thủ, thì đều là đại anh hùng!
"Còn ai nữa?"
Tần Phong rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, khó tránh khỏi hơi phổng mũi, ngoắc ngón tay với đối thủ vô cùng khiêu khích: "Còn ai không phục, đến đấu với ông nội đây này!"
Theo Tần Phong thấy, tên Báo Đen vừa rồi có lẽ là cao thủ số một của phe đối thủ, bây giờ cao thủ số một đã bị mình giết chết, vậy nên không có gì phải sợ nữa.
"Ai có thể đi giết thằng chó đó?"
Sư Tử Hà Đông tức giận đến mức run người, mặc dù ông ta cũng không thương cảm cho Báo Đen, nhưng còn chưa bắt đầu đánh đã thua một trận, mà còn bị thua bằng cách bỉ ổi, trơ tráo này.
"Sư Gia, thuộc hạ của tôi có một nhà vô địch quyền anh, để hắn đi đập nát cái đầu của tên khốn ấy!"
"Sư Gia, để tôi lên, cận vệ của tôi đã từng giành được quán quân đấu vật!"
"Sư Gia, hay để tôi đi. Tôi có hai người anh em dưới trướng đều là những sát thủ hàng đầu!"
Một đám đàn em đứng bên cạnh Sư Tử Hà Đông bắt đầu tranh giành, đây chính là cơ hội để thể hiện trước mặt Sư Gia.
Vừa rồi đã bị cướp một lần, lần này không thể dễ dàng bỏ qua được.
"Ha ha, đừng tranh nhau”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉnh tề cùng cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, nhàn nhạt hô lên một tiếng: "Cương Thi”.
Ngay sau tiếng gọi, cửa chiếc ô tô bên cạnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, đội mũ lưỡi trai, gầy như cây tre khô bước ra.
Trên người đàn ông đó dường như tản ra khí chết, khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa hắn bước đi rất kỳ lạ, chậm rì rì, mỗi bước đều hơi dừng lại, nhìn giống như một cái xác không hồn.
Bởi vì hắn luôn cúi đầu xuống, hơn nữa vành mũ chụp xuống rất thấp, nên không biết khuôn mặt của hắn trông như thế nào.
"Chỉ với thằng cha này sao?"
Một người đã cười ha ha với người đàn ông đeo kính và nói: "Ông đùa đấy à, với vóc dáng này, đừng nói là đánh nhau, chắc ngay cả gánh một xô nước còn khó".
"Đúng vậy, Sư Gia, tôi nghĩ ông ta đang sỉ nhục Sư Gia, phái tên hề này đi, còn không bằng tự nộp mạng? Lẽ nào vừa rồi còn chưa đủ xấu hổ sao?"
Đám người rối rít giễu cợt.
Nhìn thấy sắc mặt của Sư Tử Hà Đông bắt đầu u ám, người đàn ông đeo kính cận vội vàng chắp tay với Sư Tử Hà Đông: “Sư Gia, nếu thuộc hạ này của tôi khiến Sư Gia mất mặt thì tôi có thể chặt đầu tôi xuống ngay tại đây để tạ tội với Sư Gia!"
Nói xong, ông ta hờ hững cười nói với đám người bên cạnh: "Đương nhiên rồi, nếu có người nào dám đảm bảo như tôi, tôi có thể để cho mọi người lên trước”.
Đám người nhất thời im lặng một hồi, lần lượt cúi đầu ngậm miệng.
Mặc dù tất cả đều muốn thể hiện trước mặt Sư Gia, nhưng họ cũng không muốn vì vậy mà liều mạng.
Đám người đối diện tuy ít nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, đủ thấy bọn họ nhất định phải có chút bản lĩnh, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ban nãy mà mất mạng thì quả là một tổn thất lớn.
"Một lũ vô dụng!"
Sư Tử Hà Đông hung hăng trừng mắt nhìn đám người, rồi nói với người đàn ông đeo kính: "Nhớ những gì cậu vừa nói!"
Bình luận facebook