• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 437: Cú giậm chân uy lựcc

Trần Quảng hít sâu một hơi, tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng trong mắt hiện lên vẻ phấn khích và kích động.

Cậu ta thậm chí còn ngờ vực tất cả những điều này có là sự thật không.

Trước đó, cậu ta luôn coi hầu quân tướng chưa từng gặp là thần tượng của mình, sau đó, cậu ta lại có cơ hội chứng kiến tận mắt hầu quân tướng ra tay.

Giờ đây, cậu ta lại có thể bàn luận trực tiếp với hầu quân tướng, việc này đối với cậu ta cũng coi như đời này đã đáng giá rồi!

"Quân hầu, vậy tôi bắt đầu trước!"

Trần Quảng thu lại cảm xúc phấn khích, hít sâu mấy hơi liên tục, một chân lui về phía sau nửa bước, hơi cong thắt lưng.

Bịch!

Vài giây sau, ngay sau một âm thanh trầm đục vang lên, bóng dáng của Trần Quảng đột nhiên lao về phía trước, cả người bắn về phía Diệp Vĩnh Khang như một viên đạn ra khỏi nòng!

"Sức bật của Trần Quảng đã khá lên không ít”.

Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Thiên Nguyên không khỏi lẩm bẩm một câu.

"Ừ, gần đây cậu ta đã tiến bộ rất nhiều”.

Lý Phi cũng rất hài lòng với cấp dưới tên Trần Quảng này: "Thể lực của cậu ta rất tốt, lại vô cùng hiếu thắng, làm bất cứ việc gì cũng không chịu thua”.

"Hiện giờ, sức chiến đấu tổng hợp của cậu ta ít nhất cũng có thể được xếp vào top một trăm trong chiến đội Sấm, nhưng tôi tin nếu tiếp tục phát triển với tốc độ này, không lâu nữa cậu ta chắc chắn sẽ nằm trong top năm mươi hoặc thậm chí là top mười!"

Nhậm Thiên Nguyên nghe vậy cũng rất hài lòng: "Là mầm giống tốt, đừng lãng phí”.

Cuộc đối thoại giữa hai người, nếu là một người không quen biết nghe được, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó hiểu.

Một tên lính đứng trong top một trăm thì có gì đáng để khen ngợi chứ?

Tuy nhiên, trên thực tế thì đây không phải là chiến khu bình thường, mà là chiến khu Thiên Hải, một trong năm chiến khu xuất sắc nhất của Long Hạ!

Mà biên chế nơi Trần Quảng phục vụ chiến đấu lại là một bộ phận tinh nhuệ số một của chiến khu Thiên Hải, một thành viên của thiết vệ Thiên Hải!

Chỉ cần chọn bừa một người ở đây cũng là một nhân tài hiếm có, vô cùng tinh nhuệ đã trải qua hàng trăm lần tuyển chọn!

Mà Trần Quảng lại có một hoàn cảnh đặc biệt, cậu ta hiện là thành viên gia nhập đội ngũ thời gian ngắn nhất, kể từ khi cậu ta gia nhập chiến đội Sấm đến bây giờ mới được hơn ba tháng.

Trước đó, cậu ta là con cháu một gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng thậm chí chưa từng trải qua đợt huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp nào.

Từ một người bình thường đã lọt vào top một trăm chiến sĩ tinh nhuệ nhất của thiết vệ Thiên Hải!

Hơn nữa tốc độ tiến bộ vẫn đang nhảy vọt, chỉ với chuyện này đã đáng để Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi nhìn với ánh mắt khác!

Gừ...

Khi phóng về phía trước chừng mười mét, Trần Quảng đột nhiên hét lớn một tiếng, cơ thể vốn đã cực nhanh đột nhiên như muốn nổ tung trong tích tắc, lại lần nữa tăng tốc, hung hăng đâm vào Diệp Vĩnh Khang!

Còn bảy mét!

Còn bảy mét để giành chiến thắng!

Trần Quảng không quan tâm trận đấu này có công bằng hay không, đối thủ là hầu quân tướng, dù có bất công nhưng nếu có thể thắng một lần, đối với cậu ta mà nói, cho dù chết ngay lập tức thì đời này cũng coi là đáng giá!

Vả lại, cậu ta cũng tin rằng ngay cả khi hầu quân tướng có mạnh thế nào thì sao có thể ngăn cản mình mà không có sự trợ giúp của bất kỳ vũ khí nào chứ?

Những người còn lại cũng mím chặt môi, không rõ hầu quân tướng muốn làm gì.

Năm mét!

Lúc này Trần Quảng chỉ còn cách trước mặt Diệp Vĩnh Khang năm mét, thêm hai mét nữa là cậu ta sẽ thắng!

Với tốc độ lúc này của cậu ta, hai mét chỉ là cần một bước chân nữa mà thôi!

Bùm!

Tuy nhiên, ngay khi Trần Quảng bắt đầu chuẩn bị ăn mừng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cử động!

Đầu gối trái đột nhiên nhấc lên, rồi giậm mạnh chân lên trên mặt đất!

Hành động tưởng chừng đơn giản này bỗng chốc khiến cả mặt đất rung chuyển dữ dội.

Chỉ thấy một làn sóng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ chân Diệp Vĩnh Khang bắn thẳng về phía trước, giống như một quả bóng làm bằng không khí.

Làn sóng không khí đi đến đâu, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu đến nửa mét!

Trần Quảng còn không có kịp phản ứng đã bị sóng không khí này đánh bay về phía sau bảy tám mét, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Toàn bộ sân huấn luyện im lặng không tiếng động.

Không khí như đông cứng lại.

Mọi người cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn, miệng không khép lại được.

Nhậm Thiên Nguyên khá hơn một chút, không đến nỗi thất thần, nhưng khóe miệng cũng không kiềm chế được mà co giật.

Nếu bọn họ chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung cảnh tượng Diệp Vĩnh Khang bắn súng làm rơi viên đạn của Lý Phi vừa nãy thì cảnh tượng xảy ra trước mặt lúc này chẳng còn từ nào để diễn tả được nữa.

Đang quay phim điện ảnh sao?

"Trần Quảng!"

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không để ý tới biểu hiện của những người xung quanh, đột nhiên hét lớn một tiếng.

"Có!"

Trần Quảng bị sóng khí đánh bay ra xa mấy mét, nhưng không bị thương nặng, vội vàng đứng dậy, lớn tiếng đáp trả theo bản năng.

Nhưng cả người cậu ta rõ ràng đã mất hết sức, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dài trên má.

Cho dù là đương sự trong cảnh này, là người duy nhất cảm nhận rõ ràng xung kích của sóng khí, nhưng cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn không thể tin rằng cảnh tượng vừa xảy ra là sự thật.

Nếu không có vết nứt sâu đến nửa mét trên mặt đất, Trần Quảng thậm chí còn nghi ngờ quân hầu gian lận.

Giậm chân một cái đã tạo ra được làn sóng khí, còn có thể hất tung người ta ra xa, cảnh tượng này trên phim cũng hiếm thấy.

"Nói tôi nghe, ban nãy cậu nhìn thấy gì?"

Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng nói.

"Tôi thấy... nhìn thấy...”

Trần Quảng đột nhiên không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

"Còn mọi người thì sao?"

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn đám người Lý Phi.

Mọi người nhìn nhau, há hốc mồm nhưng không biết nói gì.

Diệp Vĩnh Khang đợi vài giây, rồi nở một nụ cười vô cùng sâu xa, sau đó xoay người đi về phía trước không nhìn lại.

Nhìn bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang, tất cả mọi người đều hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Không phải cậu vừa hỏi quân hầu làm thế nào đạt được cảnh giới như ngày hôm nay sao?"

Nhậm Thiên Nguyên bình tĩnh nói với Trần Quảng, nhưng cũng đồng thời như nói với mọi người: "Cú giậm chân ban nãy của quân hầu đã nói ra câu trả lời rồi”.

Mọi người đều sững sờ.

Đã nói ra câu trả lời rồi sao?

"Tôi hiểu rồi!"

Lúc này, Lý Phi đột nhiên lên tiếng: "Quân hầu đang muốn nói với chúng ta rằng nếu chúng ta muốn trở thành một cường giả thực sự, trước tiên chúng ta phải phá hủy quan niệm nhận thức cố hữu của mình!"

"Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể thoát ra khỏi những quan niệm cố hữu của mình, đi nhìn thấy nhiều thứ bên ngoài hơn!"

"Giống như ếch ngồi đáy giếng. Nếu bạn muốn học bay, điều đầu tiên bạn phải làm là nhảy ra khỏi giếng và nhìn ra thế giới bên ngoài!"

"Chỉ khi nhìn thấy bầu trời, bạn mới có thể thực sự học bay!"

Sau khi Lý Phi nói xong, tất cả mọi người đều nhất loạt trang nghiêm quay người về hướng Diệp Vĩnh Khang rời đi, không cần bất kỳ ai ra lệnh mà chào theo cách chuẩn mực nhất.

Lúc này, họ mới hiểu được ý của quân hầu.

Hành động này của quân hầu là muốn thể hiện một chân lý với họ: Nếu muốn trở thành một cường giả, đầu tiên phải hiểu được thế nào là một cường giả thực thụ!

Đồng thời cũng nói với họ rằng những thế lực thực sự mạnh trên đời này luôn nằm ngoài tầm nhận thức của họ.

Chỉ bằng cách phá vỡ phạm vi nhận thức cố hữu của chính mình thì mới có thể vươn tới một thế giới cao rộng hơn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom