Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438: Câu chuyện ly kỳ của Trần Quảng
Phòng làm việc của Nhậm Thiên Nguyên.
Một gian phòng nhỏ khoảng mười lăm mét vuông với một chiếc bàn làm việc đơn giản và mấy cái ghế gỗ, thứ duy nhất còn mới là chiếc ghế sô pha dài bọc da màu đen được xếp ở góc tường.
Thậm chí những tách trà trên bàn làm việc còn là những chiếc tách được tráng men trắng lâu đời nhất.
Có lẽ không ai ngờ rằng, phòng làm việc của tổng chỉ huy của chiến khu Thiên Hải lại như thế này.
Cho dù là phòng làm việc của giám đốc một công ty tư nhân nhỏ cũng khí thế hơn thế này nhiều.
“Quân hầu, hôm nay đám thuộc hạ của tôi đã đắc tội với ngài nhiều, mong quân hầu không để bụng, đều do tôi không chỉ dạy tốt, lát nữa tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân”.
Nhậm Thiên Nguyên vừa bận bịu rót trà cho Diệp Vĩnh Khang, vừa nói xin lỗi với Diệp Vĩnh Khang.
“Không sao cả, tôi lại rất thích nhóm thuộc hạ của ông”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy tách trà sứ: “Nếu hôm nay tôi nhìn thấy một tiểu đội kỷ luật và nghiêm minh, quy củ nề nếp giống như một đống máy móc thì tôi đã không có hứng thú từ lâu rồi”.
“Một chiến đội thực sự hùng mạnh không thể luôn chịu ràng buộc bởi những quy định cứng nhắc, nhất định phải có đặc điểm và cá tính rõ ràng riêng biệt”.
“Tôi rất hài lòng với tất cả những điều tôi thấy hôm nay, riêng Lý Phi, anh ta là một tay súng giỏi, nếu có thể khống chế được tính tình của bản thân thì sau này sẽ có cơ hội phát triển rất lớn”.
“Tôi còn rất tán thưởng binh sĩ tên Trần Quảng, một người ham học hỏi sự mạnh mẽ, quả cảm, gan dạ và còn rất chất phác thực tế”.
“Tố chất cơ thể cũng hơn người bình thường, nếu không ngoài dự đoán, việc người này trở thành nhân tài trụ cột chỉ là vấn đề thời gian”.
“À đúng rồi, tôi mới nghe Lý Phi nói, binh sĩ tên Trần Quảng này là tân binh mới nhập ngũ chưa được ba tháng đúng không?”
“Hơn nữa, từ trước đến giờ vẫn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp?”
Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng rất sâu sắc với binh sĩ tên Trần Quảng này, trên người cậu ta có rất nhiều đặc điểm giống như những yếu tố để trở thành một chiến sĩ giỏi.
Vừa có tố chất cơ thể rất cường tráng, vừa rất ham học hỏi, lại thể hiện sức phán đoán mạnh mẽ vào những thời điểm quan trọng.
Đồng thời người này cũng không khôn lỏi, thể hiện ra sự mộc mạc và thiết thực, lại biết suy nghĩ, người như thế dù không muốn sự nghiệp lẫy lừng cũng không được.
“Đúng, Trần Quảng là “thu hoạch” lớn nhất của chiến khu Thiên Hải trong năm nay, hơn nữa quá trình cậu ta gia nhập chiến khu Thiên Hải cũng rất đặc biệt, nếu quân hầu không vội, tôi sẽ gọi Lý Phi đến nói cho ngài biết, ban đầu, cậu ta vào đây thông qua Lý Phi”.
Nhắc tới Trần Quảng, mặt Nhậm Thiên Nguyên đầy vẻ hài lòng và tán thưởng.
“Ồ? Vậy thì tôi thực sự rất muốn nghe câu chuyện này, mau gọi Lý Phi tới đây đi”.
Sự hứng thú của Diệp Vĩnh Khang lập tức được khơi dậy.
Chỉ một lúc sau, Lý Phi vội vã chạy tới, biết được Diệp Vĩnh Khang muốn nghe câu chuyện về Trần Quảng, dường như anh ta còn sốt ruột hơn cả Diệp Vĩnh Khang.
“Ồ, nói tới chuyện này, câu chuyện của thằng nhóc Trần Quảng kia cũng đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết”.
Lý Phi kéo ghế dựa qua rồi ngồi xuống, vươn tay muốn cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà theo thói quen, đột nhiên nghe thấy Nhậm Thiên Nguyên ở bên cạnh ho khan hai tiếng.
“Ha ha, xin lỗi sếp Nhậm, có thể cho tôi một điếu được không?”
Bấy giờ Lý Phi mới nhận ra lúc tiến vào có vẻ như anh ta không báo cáo, hơn nữa còn không chào hỏi Nhậm Thiên Nguyên.
“Cậu hỏi quân hầu đi, ở đây chức vụ của ngài ấy là lớn nhất!”
Nhậm Thiên Nguyên tức giận phất tay, dù bình thường ông ấy nói năng thận trọng, nhưng trừ lúc phải thi hành nhiệm vụ ra, chưa bao giờ ông ấy làm khó cấp dưới.
Thi thoảng đám Lý Phi thường nói đùa vài câu với ông ấy cũng không gây ra hậu quả gì lớn.
“Quân hầu, anh xem...”
Lý Phi cười mỉm chỉ vào nửa bao thuốc lá trên bàn trà.
“Thuốc này khá thô, nếu cậu đã quen hút nó thì cứ thoải mái đi, không cần phải giữ lễ như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nửa bao thuốc lá giá rẻ không đầu lọc rồi cười nói.
“Cảm ơn quân hầu”.
Lý Phi là một người nghiện thuốc lá nặng, một lúc không hút là thấy khó chịu cả người, nhanh chóng rút một điếu thuốc ra, hít vào vài hơi, ngay sau đó tỏ vẻ hưởng thụ, hai luồng khói thản nhiên phả ra từ trong lỗ mũi.
“A, chết tiệt, thoải mái quá!”
Lý Phi lắc đầu nguầy nguậy, nếu không biết rõ, chỉ nhìn hành động này của anh ta sẽ tưởng rằng anh ta là con nghiện.
“Nói đến chuyện của Trần Quảng, chính tôi nghĩ lại cũng cảm thấy như đang viết một cuốn tiểu thuyết vậy”.
Mỗi lần nói đến chuyện này, gương mặt của Lý Phi đều nở nụ cười: “Trần Quảng lớn lên ở Thiên Hải”.
“Hơn nữa, cậu ta còn là cậu chủ trong một gia đình rất giàu có ở địa phương, trước khi gia nhập chiến khu, cậu ta không có gì khác biệt với đám con cháu nhà giàu khác”.
“Cả ngày không có chuyện gì làm, dựa vào tài sản và quyền thế của gia đình để chơi bời lêu lổng, rất am hiểu đánh nhau, tán gái và đua xe”.
“Từ khi sinh ra, tố chất cơ thể của cậu ta đã vượt trội hơn người bình thường, dù chưa từng tham gia khóa huấn luyện đánh cận chiến chuyên nghiệp nào, cậu ta cũng có thể chiến đấu mà không bị thua thiệt gì”.
“Trong giới của bọn họ, cậu ta có biệt danh là Vua đánh đơn số một, thật ra lúc đó thằng nhóc này còn chưa biết, dù cậu ta đánh nhau giỏi hơn người bình thường nhưng cũng chỉ theo cách hoang dã mà thôi”.
“Đừng nói là gặp phải cao thủ chân chính, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp đã được huấn luyện hai năm thì cũng thua trong tay cậu ta”.
“Lý do cơ bản để cậu ta luôn chiến thắng trong mọi trận đấu chính là hào quang của cậu chủ nhà giàu trên người cậu ta”.
“Nếu thắng cậu ta, vừa không được lợi gì, ngược lại còn kéo theo rất nhiều hậu quả, tốt nhất là để cậu ta thắng, khiến cậu ta vui vẻ, có lẽ sẽ kiếm được một ít lợi ích”.
“Dưới tình huống đó, thằng nhóc này càng ngày càng bành trướng, thật ra tôi cảm thấy không xứng đáng lắm, có một lần tôi thực hiện nhiệm vụ ở quán bar...”
“Thực hiện cái con khỉ?”
Nhậm Thiên Nguyên đột nhiên ngắt lời: “Nhiệm vụ lần đó có liên quan đến quán bar à? Dám dùng kinh phí của chiến khu đi giải trí ở quán bar, tất cả tốn hơn ba nghìn sáu trăm bảy mươi tệ, sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của cậu!”
Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, còn Lý Phi lại chán nản: “Sếp Nhậm, ông không nên phá đám như vậy”.
Sau đó, Lý Phi nói tiếp: “Lúc ấy, tôi đang thực hiện nhiệm vụ ở quán bar... À không đúng, dù sao cũng qua đó xem xét xung quanh”.
“Sau đó, tôi trùng hợp gặp phải thằng nhóc này đang tỏ vẻ áp bức, uống hơn mấy ly rồi nói mình là Vua đánh đơn khắp nơi, còn bắt những khách hàng khác ở quán bar phải thừa nhận điều đó”.
“Khi đến chỗ tôi, tôi vốn dĩ không thèm để ý đến cậu ta”.
“Kết quả là thằng nhóc này không vui, hỏi tôi rằng có phải tôi xem thường cậu ta không, nếu có ý kiến thì tôi có thể đấu với cậu ta ngay lập tức”.
“Lúc đó, tôi không định so đo với cậu ta, nhưng có thể là do thằng nhóc này ăn nói quá khó nghe, sau đó tôi thuận tay cho cậu ta một trận tơi bời”.
“Ngay cả hai mươi đàn em của cậu ta cũng bị tôi quật ngã toàn bộ”.
“Tôi nghĩ chuyện này cứ thế mà kết thúc, ai ngờ sang ngày hôm sau, tôi đột nhiên phát hiện không thấy giấy chứng nhận trên người mình đâu, đoán rằng làm rơi ở quán bar rồi”.
“Sau đó tôi lại nhận được một cuộc gọi, nói nếu muốn lấy lại giấy chứng nhận, hãy lập tức đến nơi này tìm cậu ta”.
“Lúc ấy tôi rất tức giận, muốn hù dọa cậu ta nên bảo cậu ta có gan thì mang giấy chứng nhận đến chiến khu Thiên Hải”.
“Cuối cùng thằng nhóc này làm thật, một người một xe đi tới”.
“Tôi cho rằng thằng nhóc này đến đây để gây chuyện nên chuẩn bị dạy dỗ cậu ta một bài học”.
“Nhưng thằng nhóc này lấy từ trong xe một bó hoa tươi, quỳ xuống trước mặt tôi, mong tôi nhận cậu ta làm học trò, để tôi dạy cho cậu ta bản lĩnh”.
“Chuyện này lúc đó khá ầm ĩ, anh nói xem, một thằng con trai lại ôm hoa tươi quỳ xuống trước mặt tôi thì ra thể thống gì?”
Một gian phòng nhỏ khoảng mười lăm mét vuông với một chiếc bàn làm việc đơn giản và mấy cái ghế gỗ, thứ duy nhất còn mới là chiếc ghế sô pha dài bọc da màu đen được xếp ở góc tường.
Thậm chí những tách trà trên bàn làm việc còn là những chiếc tách được tráng men trắng lâu đời nhất.
Có lẽ không ai ngờ rằng, phòng làm việc của tổng chỉ huy của chiến khu Thiên Hải lại như thế này.
Cho dù là phòng làm việc của giám đốc một công ty tư nhân nhỏ cũng khí thế hơn thế này nhiều.
“Quân hầu, hôm nay đám thuộc hạ của tôi đã đắc tội với ngài nhiều, mong quân hầu không để bụng, đều do tôi không chỉ dạy tốt, lát nữa tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân”.
Nhậm Thiên Nguyên vừa bận bịu rót trà cho Diệp Vĩnh Khang, vừa nói xin lỗi với Diệp Vĩnh Khang.
“Không sao cả, tôi lại rất thích nhóm thuộc hạ của ông”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy tách trà sứ: “Nếu hôm nay tôi nhìn thấy một tiểu đội kỷ luật và nghiêm minh, quy củ nề nếp giống như một đống máy móc thì tôi đã không có hứng thú từ lâu rồi”.
“Một chiến đội thực sự hùng mạnh không thể luôn chịu ràng buộc bởi những quy định cứng nhắc, nhất định phải có đặc điểm và cá tính rõ ràng riêng biệt”.
“Tôi rất hài lòng với tất cả những điều tôi thấy hôm nay, riêng Lý Phi, anh ta là một tay súng giỏi, nếu có thể khống chế được tính tình của bản thân thì sau này sẽ có cơ hội phát triển rất lớn”.
“Tôi còn rất tán thưởng binh sĩ tên Trần Quảng, một người ham học hỏi sự mạnh mẽ, quả cảm, gan dạ và còn rất chất phác thực tế”.
“Tố chất cơ thể cũng hơn người bình thường, nếu không ngoài dự đoán, việc người này trở thành nhân tài trụ cột chỉ là vấn đề thời gian”.
“À đúng rồi, tôi mới nghe Lý Phi nói, binh sĩ tên Trần Quảng này là tân binh mới nhập ngũ chưa được ba tháng đúng không?”
“Hơn nữa, từ trước đến giờ vẫn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp?”
Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng rất sâu sắc với binh sĩ tên Trần Quảng này, trên người cậu ta có rất nhiều đặc điểm giống như những yếu tố để trở thành một chiến sĩ giỏi.
Vừa có tố chất cơ thể rất cường tráng, vừa rất ham học hỏi, lại thể hiện sức phán đoán mạnh mẽ vào những thời điểm quan trọng.
Đồng thời người này cũng không khôn lỏi, thể hiện ra sự mộc mạc và thiết thực, lại biết suy nghĩ, người như thế dù không muốn sự nghiệp lẫy lừng cũng không được.
“Đúng, Trần Quảng là “thu hoạch” lớn nhất của chiến khu Thiên Hải trong năm nay, hơn nữa quá trình cậu ta gia nhập chiến khu Thiên Hải cũng rất đặc biệt, nếu quân hầu không vội, tôi sẽ gọi Lý Phi đến nói cho ngài biết, ban đầu, cậu ta vào đây thông qua Lý Phi”.
Nhắc tới Trần Quảng, mặt Nhậm Thiên Nguyên đầy vẻ hài lòng và tán thưởng.
“Ồ? Vậy thì tôi thực sự rất muốn nghe câu chuyện này, mau gọi Lý Phi tới đây đi”.
Sự hứng thú của Diệp Vĩnh Khang lập tức được khơi dậy.
Chỉ một lúc sau, Lý Phi vội vã chạy tới, biết được Diệp Vĩnh Khang muốn nghe câu chuyện về Trần Quảng, dường như anh ta còn sốt ruột hơn cả Diệp Vĩnh Khang.
“Ồ, nói tới chuyện này, câu chuyện của thằng nhóc Trần Quảng kia cũng đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết”.
Lý Phi kéo ghế dựa qua rồi ngồi xuống, vươn tay muốn cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà theo thói quen, đột nhiên nghe thấy Nhậm Thiên Nguyên ở bên cạnh ho khan hai tiếng.
“Ha ha, xin lỗi sếp Nhậm, có thể cho tôi một điếu được không?”
Bấy giờ Lý Phi mới nhận ra lúc tiến vào có vẻ như anh ta không báo cáo, hơn nữa còn không chào hỏi Nhậm Thiên Nguyên.
“Cậu hỏi quân hầu đi, ở đây chức vụ của ngài ấy là lớn nhất!”
Nhậm Thiên Nguyên tức giận phất tay, dù bình thường ông ấy nói năng thận trọng, nhưng trừ lúc phải thi hành nhiệm vụ ra, chưa bao giờ ông ấy làm khó cấp dưới.
Thi thoảng đám Lý Phi thường nói đùa vài câu với ông ấy cũng không gây ra hậu quả gì lớn.
“Quân hầu, anh xem...”
Lý Phi cười mỉm chỉ vào nửa bao thuốc lá trên bàn trà.
“Thuốc này khá thô, nếu cậu đã quen hút nó thì cứ thoải mái đi, không cần phải giữ lễ như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nửa bao thuốc lá giá rẻ không đầu lọc rồi cười nói.
“Cảm ơn quân hầu”.
Lý Phi là một người nghiện thuốc lá nặng, một lúc không hút là thấy khó chịu cả người, nhanh chóng rút một điếu thuốc ra, hít vào vài hơi, ngay sau đó tỏ vẻ hưởng thụ, hai luồng khói thản nhiên phả ra từ trong lỗ mũi.
“A, chết tiệt, thoải mái quá!”
Lý Phi lắc đầu nguầy nguậy, nếu không biết rõ, chỉ nhìn hành động này của anh ta sẽ tưởng rằng anh ta là con nghiện.
“Nói đến chuyện của Trần Quảng, chính tôi nghĩ lại cũng cảm thấy như đang viết một cuốn tiểu thuyết vậy”.
Mỗi lần nói đến chuyện này, gương mặt của Lý Phi đều nở nụ cười: “Trần Quảng lớn lên ở Thiên Hải”.
“Hơn nữa, cậu ta còn là cậu chủ trong một gia đình rất giàu có ở địa phương, trước khi gia nhập chiến khu, cậu ta không có gì khác biệt với đám con cháu nhà giàu khác”.
“Cả ngày không có chuyện gì làm, dựa vào tài sản và quyền thế của gia đình để chơi bời lêu lổng, rất am hiểu đánh nhau, tán gái và đua xe”.
“Từ khi sinh ra, tố chất cơ thể của cậu ta đã vượt trội hơn người bình thường, dù chưa từng tham gia khóa huấn luyện đánh cận chiến chuyên nghiệp nào, cậu ta cũng có thể chiến đấu mà không bị thua thiệt gì”.
“Trong giới của bọn họ, cậu ta có biệt danh là Vua đánh đơn số một, thật ra lúc đó thằng nhóc này còn chưa biết, dù cậu ta đánh nhau giỏi hơn người bình thường nhưng cũng chỉ theo cách hoang dã mà thôi”.
“Đừng nói là gặp phải cao thủ chân chính, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp đã được huấn luyện hai năm thì cũng thua trong tay cậu ta”.
“Lý do cơ bản để cậu ta luôn chiến thắng trong mọi trận đấu chính là hào quang của cậu chủ nhà giàu trên người cậu ta”.
“Nếu thắng cậu ta, vừa không được lợi gì, ngược lại còn kéo theo rất nhiều hậu quả, tốt nhất là để cậu ta thắng, khiến cậu ta vui vẻ, có lẽ sẽ kiếm được một ít lợi ích”.
“Dưới tình huống đó, thằng nhóc này càng ngày càng bành trướng, thật ra tôi cảm thấy không xứng đáng lắm, có một lần tôi thực hiện nhiệm vụ ở quán bar...”
“Thực hiện cái con khỉ?”
Nhậm Thiên Nguyên đột nhiên ngắt lời: “Nhiệm vụ lần đó có liên quan đến quán bar à? Dám dùng kinh phí của chiến khu đi giải trí ở quán bar, tất cả tốn hơn ba nghìn sáu trăm bảy mươi tệ, sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của cậu!”
Nghe xong, Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, còn Lý Phi lại chán nản: “Sếp Nhậm, ông không nên phá đám như vậy”.
Sau đó, Lý Phi nói tiếp: “Lúc ấy, tôi đang thực hiện nhiệm vụ ở quán bar... À không đúng, dù sao cũng qua đó xem xét xung quanh”.
“Sau đó, tôi trùng hợp gặp phải thằng nhóc này đang tỏ vẻ áp bức, uống hơn mấy ly rồi nói mình là Vua đánh đơn khắp nơi, còn bắt những khách hàng khác ở quán bar phải thừa nhận điều đó”.
“Khi đến chỗ tôi, tôi vốn dĩ không thèm để ý đến cậu ta”.
“Kết quả là thằng nhóc này không vui, hỏi tôi rằng có phải tôi xem thường cậu ta không, nếu có ý kiến thì tôi có thể đấu với cậu ta ngay lập tức”.
“Lúc đó, tôi không định so đo với cậu ta, nhưng có thể là do thằng nhóc này ăn nói quá khó nghe, sau đó tôi thuận tay cho cậu ta một trận tơi bời”.
“Ngay cả hai mươi đàn em của cậu ta cũng bị tôi quật ngã toàn bộ”.
“Tôi nghĩ chuyện này cứ thế mà kết thúc, ai ngờ sang ngày hôm sau, tôi đột nhiên phát hiện không thấy giấy chứng nhận trên người mình đâu, đoán rằng làm rơi ở quán bar rồi”.
“Sau đó tôi lại nhận được một cuộc gọi, nói nếu muốn lấy lại giấy chứng nhận, hãy lập tức đến nơi này tìm cậu ta”.
“Lúc ấy tôi rất tức giận, muốn hù dọa cậu ta nên bảo cậu ta có gan thì mang giấy chứng nhận đến chiến khu Thiên Hải”.
“Cuối cùng thằng nhóc này làm thật, một người một xe đi tới”.
“Tôi cho rằng thằng nhóc này đến đây để gây chuyện nên chuẩn bị dạy dỗ cậu ta một bài học”.
“Nhưng thằng nhóc này lấy từ trong xe một bó hoa tươi, quỳ xuống trước mặt tôi, mong tôi nhận cậu ta làm học trò, để tôi dạy cho cậu ta bản lĩnh”.
“Chuyện này lúc đó khá ầm ĩ, anh nói xem, một thằng con trai lại ôm hoa tươi quỳ xuống trước mặt tôi thì ra thể thống gì?”
Bình luận facebook