Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439: Con dấu danh dự
"Tên nhóc này rất hiếu thắng, nói thế nào cũng không có tác dụng, còn nói nếu tôi không đồng ý, ngày mai cậu ta sẽ kéo băng rôn công khai tỏ tình với tôi”.
"Con mẹ nó, lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, vội đưa cậu ta đến sân huấn luyện trong chiến khu, sau đó tìm vài người dạy dỗ cậu ta”.
"Tôi nói muốn theo học tôi cũng được, nhưng trước tiên phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào, sau đó tôi mới có thể xem xét đặc cách cho cậu ta nhập ngũ”.
"Kết quả tên nhóc này cũng nghiêm túc thật, đối diện với lời cố ý gây khó dễ vô cùng tàn khốc kia, lại nghiến răng nghiến lợi kiên trì đến cùng”.
"Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy rằng thể lực và ý chí của chàng trai này vượt xa người thường, thế mà lại là một mầm giống tốt”.
"Sau đó, tôi ôm tâm lý muốn thử xem thế nào, tôi cho cậu ta nhập ngũ, xem có thể gọt giũa được miếng ngọc thô này hay không”.
"Dù sao đám công tử nhà giàu này đều có một đống tật xấu trên người, nếu khả thi thì ở lại, không chịu được thì tự mình cuốn xéo, vừa hay để tên nhóc này biết khó mà lui”.
"Nhưng kết quả lại khiến tôi bất ngờ. Ngay trong ngày đầu tiên nhập ngũ tên nhóc này như đã thay đổi thành người khác”.
"Tất cả những thứ phù phiếm, tự cao tự đại, tự cho mình là trung tâm đều biến mất”.
"Mà được thay thế bằng một chiến sĩ ưu tú, kiên nghị, trầm ổn, biết vươn lên, vô cùng nhanh nhạy và chịu khổ tốt”.
"Chỉ trong ba tháng, với nền tảng thể lực tốt, sự nỗ lực và đổ mồ hôi hơn người thường, cùng tham vọng cầu tiến, sức mạnh của cậu ta tiến bộ cực nhanh”.
"Đến bây giờ, cậu ta đã có thể đứng trong top một trăm người mạnh nhất trong chiến khu, so với lúc nhập ngũ thì đừng nói đến Thiên Hải, cho dù có nhìn ra tất cả các Cục tác chiến ở Long Hạ, cũng tuyệt đối là một kỳ tích!"
"Trước đây tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tên công tử tật xấu đầy người từng ăn chơi lêu lổng, vừa vào chiến khu sao có thể biến thành một người khác như vậy”.
"Câu trả lời của cậu ta vào thời điểm đó cũng khiến tôi khá chấn động, cậu ta nói rằng ngay khi vào đây, cậu ta đã tìm thấy một cảm giác thân thuộc mãnh liệt”.
"Luôn cảm thấy rằng đây là nơi mà cậu ta nên đến và chính ở đây, cậu ta mới thực sự có tín ngưỡng của riêng mình, đó là - cường giả!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ rít một điếu thuốc, tựa như đã nghĩ tới điều gì đó.
"Quân hầu, anh...”
Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang hơi kỳ lạ, lo lắng vội hỏi.
"Ừ, không sao, nghe về chuyện của Trần Quảng làm tôi nhớ đến một người bạn cũ”.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên mỉm cười: "Trần Quảng quả thật là chiến sĩ trời sinh, một người tài hiếm thấy, sau này mọi người chú ý đến cậu ta một chút, thành tựu sau này của cậu ta có thể vượt xa những gì mọi người nghĩ”.
Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi đều gật đầu, thật ra không cần Diệp Vĩnh Khang dặn dò, bọn họ cũng sẽ đặc biệt để ý tới Trần Quảng, dù sao mầm giống tốt như vậy cũng không phải tìm được dễ dàng.
Reng reng...
Lúc này, thiết bị liên lạc chuyên dụng ở chiến khu trên cổ tay Lý Phi đổ chuông.
Đây là một loại thiết bị công nghệ cao, chỉ cần thông qua thiết bị này, có thể liên lạc với mọi người mọi lúc.
Hơn nữa phương thức trao đổi của thiết bị liên lạc cũng được mã hóa, chỉ những người nội bộ mới có thể hiểu được, bình thường mọi chuyện lớn hay nhỏ đều có thể hoàn thành thông qua thiết bị này.
"Sếp Nhậm, Trần Quảng nói rằng cậu ta muốn xin nghỉ phép”.
Lý Phi có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thông tin trên thiết bị liên lạc.
"Hả? Trần Quảng muốn xin nghỉ phép ư?"
Nhậm Thiên Nguyên dường như cũng khá kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Trần Quảng đừng nói là nghỉ phép, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, đều là thời gian huấn luyện.
Hai từ nghỉ phép với cậu ta tuyệt đối là một thứ của thế giới khác.
"Lý do?"
Nhậm Thiên Nguyên tò mò hỏi, ông ấy rất muốn biết rốt cuộc là lý do gì đáng để Trần Quảng, một người coi trọng huấn luyện hơn tính mạng xin nghỉ phép.
"Cậu ta nói hôm nay bà nội tổ chức tiệc mừng thọ nên cậu ta phải quay về”.
Lý Phi nhìn vào thông tin trên thiết bị rồi nói.
"Ồ, thì ra là vậy, đồng ý đi, lý do này thì phê chuẩn”.
Nhậm Thiên Nguyên gật đầu và chấp thuận cho Trần Quảng nghỉ phép.
Chiến khu Thiên Hải có một kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt, có rất nhiều việc Nhậm Thiên Nguyên phải tự mình làm.
Ngay cả khi một binh lính xin nghỉ phép, cũng phải có sự đồng ý của ông ấy.
"Đúng rồi, nghe nói bà cụ nhà họ Trần thích hút thuốc, lát nữa tôi sẽ nhờ hậu cần lấy một chút hàng cung ứng đặc biệt Thiên Hải cho Trần Quảng mang về”.
Bình thường Lý Phi tùy tiện nhưng lúc cần thiết lại rất tỉ mỉ.
"Ừ, cậu đi thu xếp đi, đúng rồi, bảo bọn họ cho gửi thêm một ít tới đây”.
Nhậm Thiên Nguyên nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nếu quân hầu không chê, đợi lát nữa có thể thử thuốc lá cung ứng đặc biệt của chiến khu Thiên Hải chúng tôi. Nếu ngài thích thì lấy lại một ít, hút hết tôi sẽ cử người gửi qua cho ngài bất cứ lúc nào”.
"Ừ, không cần phải phiền phức như vậy, tôi cũng không có quá chú trọng hút thuốc nào, miễn đủ cay là được”.
Diệp Vĩnh Khang phất tay, cười nói.
Mấy người lại nói chuyện thêm một lúc, khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Nhậm Thiên Nguyên rất trịnh trọng dùng hai tay cung kính đưa một cái hộp màu đỏ cho Diệp Vĩnh Khang.
Bên trong là một con dấu bằng đồng to bằng nửa nắm tay, kiểu dáng vô cùng đơn giản, dưới đáy có khắc bốn chữ triện “Thiên Hải danh dự”.
Xét về tay nghề và chất liệu, nếu con dấu này được bán trên thị trường, nhiều nhất thì cũng chỉ cao hơn giá phế liệu một chút, ước tính giá cả cũng không quá mười tệ.
Nhưng xét về giá trị của nó thì tuyệt đối không gì sánh bằng.
Bởi vì tên của con dấu này được gọi là “con dấu danh dự”, tượng trưng cho vinh quang cao nhất của chiến khu Thiên Hải, cả chiến khu Thiên Hải chỉ có ba con dấu như vậy.
Cho đến nay, vẫn chưa có ai đủ tư cách để lấy bất kỳ con dấu nào trong số đó.
Hình ảnh thực tế của con dấu này được đăng trên cột áp phích của chiến khu Thiên Hải, dường như là lý tưởng của hầu hết mọi thành viên trong chiến khu Thiên Hải.
Ngoài con dấu này, Nhậm Thiên Nguyên vốn đã chuẩn bị một ít thuốc lá cung ứng đặc biệt của chiến khu Thiên Hải cho Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang ngại phiền phức nên chỉ lấy hai cái hộp, lúc đi về còn để lại cái hộp màu đỏ đựng con dấu Thiên Hải trong phòng làm việc của Nhậm Thiên Nguyên, bỏ luôn con dấu vào túi quần, chào một tiếng rồi rời đi.
"Trên đời này, e rằng chỉ có hầu quân tướng mới không coi trọng con dấu danh dự của chúng ta”.
"Nếu là người thường, e là phải dùng hai tay nâng niu rước về nhà, coi như vinh quang làm rạng rỡ tổ tông”.
Lý Phi nhìn bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang cảm thán.
Con dấu danh dự giống như một thánh vật đối với mỗi một người trong chiến khu Thiên Hải.
Ngay cả bản thân Nhậm Thiên Nguyên cũng hết sức cẩn thận và tôn trọng con dấu danh dự, lần nào cũng cầm nó bằng cả hai tay.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang coi con dấu này như một thứ đồ chơi đáng giá vài tệ.
Nhậm Thiên Nguyên lắc đầu cười gượng: "Con dấu này có thể được hầu quân tướng nhét vào túi quần cũng coi như là vinh hạnh lớn nhất của nó rồi”.
"Đồng thời, đó cũng là vinh hạnh của toàn bộ chiến khu Thiên Hải chúng ta. Trên đời này, không ai có thể trao tặng vinh hạnh cho hầu quân tướng, chỉ có hầu quân tướng mới có thể phong tặng vinh hạnh cho người khác!"
"Con mẹ nó, lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, vội đưa cậu ta đến sân huấn luyện trong chiến khu, sau đó tìm vài người dạy dỗ cậu ta”.
"Tôi nói muốn theo học tôi cũng được, nhưng trước tiên phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào, sau đó tôi mới có thể xem xét đặc cách cho cậu ta nhập ngũ”.
"Kết quả tên nhóc này cũng nghiêm túc thật, đối diện với lời cố ý gây khó dễ vô cùng tàn khốc kia, lại nghiến răng nghiến lợi kiên trì đến cùng”.
"Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy rằng thể lực và ý chí của chàng trai này vượt xa người thường, thế mà lại là một mầm giống tốt”.
"Sau đó, tôi ôm tâm lý muốn thử xem thế nào, tôi cho cậu ta nhập ngũ, xem có thể gọt giũa được miếng ngọc thô này hay không”.
"Dù sao đám công tử nhà giàu này đều có một đống tật xấu trên người, nếu khả thi thì ở lại, không chịu được thì tự mình cuốn xéo, vừa hay để tên nhóc này biết khó mà lui”.
"Nhưng kết quả lại khiến tôi bất ngờ. Ngay trong ngày đầu tiên nhập ngũ tên nhóc này như đã thay đổi thành người khác”.
"Tất cả những thứ phù phiếm, tự cao tự đại, tự cho mình là trung tâm đều biến mất”.
"Mà được thay thế bằng một chiến sĩ ưu tú, kiên nghị, trầm ổn, biết vươn lên, vô cùng nhanh nhạy và chịu khổ tốt”.
"Chỉ trong ba tháng, với nền tảng thể lực tốt, sự nỗ lực và đổ mồ hôi hơn người thường, cùng tham vọng cầu tiến, sức mạnh của cậu ta tiến bộ cực nhanh”.
"Đến bây giờ, cậu ta đã có thể đứng trong top một trăm người mạnh nhất trong chiến khu, so với lúc nhập ngũ thì đừng nói đến Thiên Hải, cho dù có nhìn ra tất cả các Cục tác chiến ở Long Hạ, cũng tuyệt đối là một kỳ tích!"
"Trước đây tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tên công tử tật xấu đầy người từng ăn chơi lêu lổng, vừa vào chiến khu sao có thể biến thành một người khác như vậy”.
"Câu trả lời của cậu ta vào thời điểm đó cũng khiến tôi khá chấn động, cậu ta nói rằng ngay khi vào đây, cậu ta đã tìm thấy một cảm giác thân thuộc mãnh liệt”.
"Luôn cảm thấy rằng đây là nơi mà cậu ta nên đến và chính ở đây, cậu ta mới thực sự có tín ngưỡng của riêng mình, đó là - cường giả!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ rít một điếu thuốc, tựa như đã nghĩ tới điều gì đó.
"Quân hầu, anh...”
Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang hơi kỳ lạ, lo lắng vội hỏi.
"Ừ, không sao, nghe về chuyện của Trần Quảng làm tôi nhớ đến một người bạn cũ”.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên mỉm cười: "Trần Quảng quả thật là chiến sĩ trời sinh, một người tài hiếm thấy, sau này mọi người chú ý đến cậu ta một chút, thành tựu sau này của cậu ta có thể vượt xa những gì mọi người nghĩ”.
Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi đều gật đầu, thật ra không cần Diệp Vĩnh Khang dặn dò, bọn họ cũng sẽ đặc biệt để ý tới Trần Quảng, dù sao mầm giống tốt như vậy cũng không phải tìm được dễ dàng.
Reng reng...
Lúc này, thiết bị liên lạc chuyên dụng ở chiến khu trên cổ tay Lý Phi đổ chuông.
Đây là một loại thiết bị công nghệ cao, chỉ cần thông qua thiết bị này, có thể liên lạc với mọi người mọi lúc.
Hơn nữa phương thức trao đổi của thiết bị liên lạc cũng được mã hóa, chỉ những người nội bộ mới có thể hiểu được, bình thường mọi chuyện lớn hay nhỏ đều có thể hoàn thành thông qua thiết bị này.
"Sếp Nhậm, Trần Quảng nói rằng cậu ta muốn xin nghỉ phép”.
Lý Phi có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thông tin trên thiết bị liên lạc.
"Hả? Trần Quảng muốn xin nghỉ phép ư?"
Nhậm Thiên Nguyên dường như cũng khá kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Trần Quảng đừng nói là nghỉ phép, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, đều là thời gian huấn luyện.
Hai từ nghỉ phép với cậu ta tuyệt đối là một thứ của thế giới khác.
"Lý do?"
Nhậm Thiên Nguyên tò mò hỏi, ông ấy rất muốn biết rốt cuộc là lý do gì đáng để Trần Quảng, một người coi trọng huấn luyện hơn tính mạng xin nghỉ phép.
"Cậu ta nói hôm nay bà nội tổ chức tiệc mừng thọ nên cậu ta phải quay về”.
Lý Phi nhìn vào thông tin trên thiết bị rồi nói.
"Ồ, thì ra là vậy, đồng ý đi, lý do này thì phê chuẩn”.
Nhậm Thiên Nguyên gật đầu và chấp thuận cho Trần Quảng nghỉ phép.
Chiến khu Thiên Hải có một kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt, có rất nhiều việc Nhậm Thiên Nguyên phải tự mình làm.
Ngay cả khi một binh lính xin nghỉ phép, cũng phải có sự đồng ý của ông ấy.
"Đúng rồi, nghe nói bà cụ nhà họ Trần thích hút thuốc, lát nữa tôi sẽ nhờ hậu cần lấy một chút hàng cung ứng đặc biệt Thiên Hải cho Trần Quảng mang về”.
Bình thường Lý Phi tùy tiện nhưng lúc cần thiết lại rất tỉ mỉ.
"Ừ, cậu đi thu xếp đi, đúng rồi, bảo bọn họ cho gửi thêm một ít tới đây”.
Nhậm Thiên Nguyên nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nếu quân hầu không chê, đợi lát nữa có thể thử thuốc lá cung ứng đặc biệt của chiến khu Thiên Hải chúng tôi. Nếu ngài thích thì lấy lại một ít, hút hết tôi sẽ cử người gửi qua cho ngài bất cứ lúc nào”.
"Ừ, không cần phải phiền phức như vậy, tôi cũng không có quá chú trọng hút thuốc nào, miễn đủ cay là được”.
Diệp Vĩnh Khang phất tay, cười nói.
Mấy người lại nói chuyện thêm một lúc, khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Nhậm Thiên Nguyên rất trịnh trọng dùng hai tay cung kính đưa một cái hộp màu đỏ cho Diệp Vĩnh Khang.
Bên trong là một con dấu bằng đồng to bằng nửa nắm tay, kiểu dáng vô cùng đơn giản, dưới đáy có khắc bốn chữ triện “Thiên Hải danh dự”.
Xét về tay nghề và chất liệu, nếu con dấu này được bán trên thị trường, nhiều nhất thì cũng chỉ cao hơn giá phế liệu một chút, ước tính giá cả cũng không quá mười tệ.
Nhưng xét về giá trị của nó thì tuyệt đối không gì sánh bằng.
Bởi vì tên của con dấu này được gọi là “con dấu danh dự”, tượng trưng cho vinh quang cao nhất của chiến khu Thiên Hải, cả chiến khu Thiên Hải chỉ có ba con dấu như vậy.
Cho đến nay, vẫn chưa có ai đủ tư cách để lấy bất kỳ con dấu nào trong số đó.
Hình ảnh thực tế của con dấu này được đăng trên cột áp phích của chiến khu Thiên Hải, dường như là lý tưởng của hầu hết mọi thành viên trong chiến khu Thiên Hải.
Ngoài con dấu này, Nhậm Thiên Nguyên vốn đã chuẩn bị một ít thuốc lá cung ứng đặc biệt của chiến khu Thiên Hải cho Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang ngại phiền phức nên chỉ lấy hai cái hộp, lúc đi về còn để lại cái hộp màu đỏ đựng con dấu Thiên Hải trong phòng làm việc của Nhậm Thiên Nguyên, bỏ luôn con dấu vào túi quần, chào một tiếng rồi rời đi.
"Trên đời này, e rằng chỉ có hầu quân tướng mới không coi trọng con dấu danh dự của chúng ta”.
"Nếu là người thường, e là phải dùng hai tay nâng niu rước về nhà, coi như vinh quang làm rạng rỡ tổ tông”.
Lý Phi nhìn bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang cảm thán.
Con dấu danh dự giống như một thánh vật đối với mỗi một người trong chiến khu Thiên Hải.
Ngay cả bản thân Nhậm Thiên Nguyên cũng hết sức cẩn thận và tôn trọng con dấu danh dự, lần nào cũng cầm nó bằng cả hai tay.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang coi con dấu này như một thứ đồ chơi đáng giá vài tệ.
Nhậm Thiên Nguyên lắc đầu cười gượng: "Con dấu này có thể được hầu quân tướng nhét vào túi quần cũng coi như là vinh hạnh lớn nhất của nó rồi”.
"Đồng thời, đó cũng là vinh hạnh của toàn bộ chiến khu Thiên Hải chúng ta. Trên đời này, không ai có thể trao tặng vinh hạnh cho hầu quân tướng, chỉ có hầu quân tướng mới có thể phong tặng vinh hạnh cho người khác!"
Bình luận facebook