Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452: Vững vàng đáp trả
“Anh A Minh, ly này em mời anh!”
“Anh A Minh, đã lâu không gặp, uống một ly nào!”
Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu thay phiên bưng ly lên mời rượu A Minh, thậm chí biểu hiện còn nhiệt tình hơn với lão phu nhân.
Điều trớ trêu hơn là ngay cả lão phu nhân cũng bưng ly rượu lên chủ động cụng ly cùng A Minh.
“A Minh, gần đây công việc của cháu bận rộn như vậy mà còn có thể dành thời gian đến đây, thật là có lòng”.
Lão phu nhân bưng ly rượu cười khanh khách.
“Bà nội khách khí rồi, đây là chuyện mà cháu phải làm mà, hơn nữa lần này cháu trở về là vì hẹn với mấy người bạn học cũ cùng nhau tụ tập, vừa hay đúng dịp bà mừng thọ, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”.
A Minh nói xong liền nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha A Minh có lòng rồi, bà cũng uống cạn”.
Lão phu nhân cũng nâng ly ngửa đầu uống vào, tuy trên mặt tươi cười nhưng từ trong đôi mắt của bà ta, Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra vẻ không hài lòng và ấm ức khó phát hiện.
Từ ánh mắt không dễ phát hiện này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hiểu ra vì sao ban đầu lão phu nhân lại phải chèn ép Trần Tiểu Túy.
“Anh A Minh, giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em, tên là Từ Viễn Chí, nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông”.
Trần Lệ Bình vội vàng kéo tay Từ Viễn Chí tự hào giới thiệu.
“Ồ? Việc kinh doanh chắc lớn lắm nhỉ”.
Vừa nghe đối phương có nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông, A Minh vội vàng nhiệt tình đưa tay ra: “Hân hạnh gặp mặt anh Từ, tôi tên là Triệu Hưng Minh, chủ yếu làm bên ngành tài chính, lát nữa lưu cách thức liên hệ để tiện liên lạc nhé, có chuyện gì cũng có thể hợp tác với nhau”.
“Hân hạnh hân hạnh, cứ gọi tôi là Tiểu Chí là được, anh Triệu tuấn tú lịch sự, khí phách hiên ngang, hôm nay có thể quen biết anh là vinh hạnh của tôi, chi bằng hai anh em mình cùng uống thêm vài ly”.
Từ Viễn Chí cũng rất nhiệt tình đưa tay ra, tiếp đó hai người bắt đầu thổi phồng nhau một phen.
Từ big data đến blockchain, từ đòn bẩy kinh tế chuyển qua sự biến động của giá dầu, trong miệng hở một tí là nhắc đến thương vụ làm ăn mấy chục tỷ, khiến cho người khác không ngừng ngưỡng mộ.
“A Minh”.
Trần Sương tự hào về người đàn ông của mình, đồng thời cũng không quên mục đích chính của hôm nay, cô ta nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc cánh tay A Minh, rồi đánh mắt sang phía Trần Tiểu Túy.
A Minh lập tức hiểu ý, vừa nãy lúc Trần Sương ra đón đã nói sơ qua với hắn về tình hình ở đây.
“Anh Từ à chúng ta lát nữa nói chuyện, hôm nay là lễ mừng thọ bà nội, nơi này còn có các vị khách khác, tôi phải đi chào hỏi một chút”.
Triệu Hưng Minh cười nói với Từ Viễn Chí.
Những lời này nghe thì đơn giản nhưng thực ra có ẩn ý khác, hắn đang khai chiến với Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang
Chỗ huyền diệu nằm ở bốn chữ “các vị khách khác”.
Thế nào gọi là các vị khách khác?
Hàm ý là hôm nay Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang là người ngoài!
“Tiểu Túy, đã lâu không gặp”.
Triệu Hưng Minh chủ động bưng ly rượu lên đi tới bên cạnh Trần Tiểu Túy mỉm cười nói: “Em vẫn đẹp như trước, chỉ là mắt nhìn hình như không được sáng như vậy nữa”.
“Mấy năm nay chắc là em cũng đã rất cố gắng nhỉ, anh vô cùng tán thưởng năng lực của em, nhưng là con gái cũng đâu cần phải khổ cực như vậy”.
Vãi chưởng, năng lực người này không thấp nhỉ!
Diệp Vĩnh Khang bên cạnh không nhịn được mà than thở trong lòng.
Không thể không nói Triệu Hưng Minh có thể trở thành người thừa kế hàng đầu của tập đoàn kia thì chắc chắn không chỉ dựa vào thân phận của hắn, mà người này quả thật không phải hạng người tầm thường.
Hắn vừa không phải loại người ngu ngốc to mồm như Trần Lệ Bình, cũng không hề phô trương khôn vặt như Trần Sương.
Mà là im hơi lặng tiếng phát động công kích tàn nhẫn nhất.
Đầu tiên từ đầu đến giờ hắn cũng không hề liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang lấy một cái mà đi thẳng về phía Trần Tiểu Túy, hoàn toàn xem anh như không khí, về khí thế đã thật sự đè ép cực lớn.
Tiếp đến hắn lại nói với Trần Tiểu Túy những lời giấu giếm ẩn ý ngấm ngầm.
Bề ngoài là đang khen ngợi Trần Tiểu Túy, thực tế là đang biểu đạt hiện giờ Trần Tiểu Túy đang sống rất khổ cực, nếu là ban đầu đi theo hắn thì cuộc sống sẽ tốt hơn so với bây giờ nhiều.
Chỉ ngắn ngủi vài câu đã bao hàm lượng tin tức to lớn, không thể không nói Triệu Hưng Minh quả thật có bản lĩnh.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không vội lên tiếng, anh muốn xem thử Trần Tiểu Túy sẽ đối đáp như thế nào.
“Ừ, đúng là lâu rồi không gặp”.
Trần Tiểu Túy cũng cười khanh khách nâng ly đứng dậy, duy trì khoảng cách vừa đủ với đối phương, bình tĩnh tự tin nhìn hắn cười nói: “Anh cũng giống vậy, vẫn phong lưu như trước, chắc là mấy cô gái ở cùng anh cũng nhiều hơn so với trước kia nhỉ?”
“Tôi nghĩ ánh mắt của những cô gái đó sáng hơn tôi, bởi vì anh mắt của một cô gái chỉ khi thấy người mình thích mới sáng lên thôi”.
“Vậy nên anh vẫn luôn không cảm thấy ánh mắt tôi sáng lên. Ngoài ra đúng là bây giờ tôi khá bận rộn, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều rất đủ đầy”.
“Có bạn bè thân thiết, cũng có người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng. Hơn nữa bây giờ tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng coi như đã làm ra được một vài thành tựu không đáng kể”.
“Nhưng điểm này lại khiến tôi đặc biệt tự hào, mặc dù một chút thành tựu kia trong mắt anh Triệu chẳng đáng nhắc tới, nhưng đều là dựa vào chính tôi cố gắng đạt được”.
“Không giống anh Triệu từ khi sinh ra đã có được tất cả mọi thứ, chắc chắn sẽ không phải bận rộn như tôi, có lúc thật ngưỡng mộ anh!”
Ngầu!
Diệp Vĩnh Khang nghe Trần Tiểu Túy nói xong suýt nữa không nhịn được mà vỗ bàn giơ ngón tay cái lên!
Mấy câu nói của Trần Tiểu Túy cũng nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại âm thầm chê bai chế giễu tên họ Triệu.
Nếu phiên dịch lời của cô ấy cho rõ ràng thì nó sẽ là: Bà đây chưa từng để ý đến thằng lăng nhăng khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như anh.
Mặc dù bây giờ bà đây hơi bận rộn, nhưng lại sống rất tốt, có người lo lắng có người thương yêu, có cuộc sống của bản thân.
Hơn nữa hết thảy những thứ này đều là do bà đây dựa vào hai bàn tay mà làm ra, không giống tên rác rưởi nhà anh, nếu không phải dựa vào bối cảnh trong nhà thì anh chỉ là một tên oắt con vô dụng.
“Ha ha, vậy anh chúc mừng em, cụng ly nào!”
Triệu Hưng Minh cũng cực kỳ điềm tĩnh, mặc dù đoán chừng trong lòng đã bắt đầu mắng chửi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép như trước.
Chỉ là khóe miệng hắn không nhịn được mà khẽ giật giật vài cái, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Thấy nếu tiếp tục dây dưa với Trần Tiểu Túy thì có thể sẽ thua thiệt, Triệu Hưng Minh vội vàng chuyển dời mục tiêu, chĩa mũi dùi vào Diệp Vĩnh Khang.
“Đây là…”
“Đây là bạn trai tôi, là người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng, tên là Diệp Vĩnh Khang”.
Trần Tiểu Túy nhìn Diệp Vĩnh Khang thân mật giới thiệu, ánh mắt cô ấy mỗi khi nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang thật sự sẽ tỏa sáng.
“Ồ, Diệp Vĩnh Khang, tên rất hay. Người khi ấy bị sáu đại môn phái vây công trên đỉnh núi Quang Minh chính là anh à?”
Triệu Hưng Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang cười trêu đùa một câu, ý của hắn là chỉ tình tiết trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” có nhân vật nam chính tên là Trương Vô Kỵ, mà Vô Kỵ khá giống với Vĩnh Khang.
“Cám ơn lời khen, không ngờ kiến thức của anh cũng rất rộng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chỉ là hình như anh nhớ nhầm rồi, ban đầu bị sáu đại môn phái vây đánh là Minh Giáo, đến sau Trương Vô Kỵ mới xuất hiện đánh sáu đại môn phái tan tác như đám chó con, anh Triệu nói xem có đúng không?”
“Anh A Minh, đã lâu không gặp, uống một ly nào!”
Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu thay phiên bưng ly lên mời rượu A Minh, thậm chí biểu hiện còn nhiệt tình hơn với lão phu nhân.
Điều trớ trêu hơn là ngay cả lão phu nhân cũng bưng ly rượu lên chủ động cụng ly cùng A Minh.
“A Minh, gần đây công việc của cháu bận rộn như vậy mà còn có thể dành thời gian đến đây, thật là có lòng”.
Lão phu nhân bưng ly rượu cười khanh khách.
“Bà nội khách khí rồi, đây là chuyện mà cháu phải làm mà, hơn nữa lần này cháu trở về là vì hẹn với mấy người bạn học cũ cùng nhau tụ tập, vừa hay đúng dịp bà mừng thọ, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”.
A Minh nói xong liền nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha A Minh có lòng rồi, bà cũng uống cạn”.
Lão phu nhân cũng nâng ly ngửa đầu uống vào, tuy trên mặt tươi cười nhưng từ trong đôi mắt của bà ta, Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra vẻ không hài lòng và ấm ức khó phát hiện.
Từ ánh mắt không dễ phát hiện này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hiểu ra vì sao ban đầu lão phu nhân lại phải chèn ép Trần Tiểu Túy.
“Anh A Minh, giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em, tên là Từ Viễn Chí, nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông”.
Trần Lệ Bình vội vàng kéo tay Từ Viễn Chí tự hào giới thiệu.
“Ồ? Việc kinh doanh chắc lớn lắm nhỉ”.
Vừa nghe đối phương có nhà làm buôn bán dầu hỏa ở Trung Đông, A Minh vội vàng nhiệt tình đưa tay ra: “Hân hạnh gặp mặt anh Từ, tôi tên là Triệu Hưng Minh, chủ yếu làm bên ngành tài chính, lát nữa lưu cách thức liên hệ để tiện liên lạc nhé, có chuyện gì cũng có thể hợp tác với nhau”.
“Hân hạnh hân hạnh, cứ gọi tôi là Tiểu Chí là được, anh Triệu tuấn tú lịch sự, khí phách hiên ngang, hôm nay có thể quen biết anh là vinh hạnh của tôi, chi bằng hai anh em mình cùng uống thêm vài ly”.
Từ Viễn Chí cũng rất nhiệt tình đưa tay ra, tiếp đó hai người bắt đầu thổi phồng nhau một phen.
Từ big data đến blockchain, từ đòn bẩy kinh tế chuyển qua sự biến động của giá dầu, trong miệng hở một tí là nhắc đến thương vụ làm ăn mấy chục tỷ, khiến cho người khác không ngừng ngưỡng mộ.
“A Minh”.
Trần Sương tự hào về người đàn ông của mình, đồng thời cũng không quên mục đích chính của hôm nay, cô ta nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc cánh tay A Minh, rồi đánh mắt sang phía Trần Tiểu Túy.
A Minh lập tức hiểu ý, vừa nãy lúc Trần Sương ra đón đã nói sơ qua với hắn về tình hình ở đây.
“Anh Từ à chúng ta lát nữa nói chuyện, hôm nay là lễ mừng thọ bà nội, nơi này còn có các vị khách khác, tôi phải đi chào hỏi một chút”.
Triệu Hưng Minh cười nói với Từ Viễn Chí.
Những lời này nghe thì đơn giản nhưng thực ra có ẩn ý khác, hắn đang khai chiến với Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang
Chỗ huyền diệu nằm ở bốn chữ “các vị khách khác”.
Thế nào gọi là các vị khách khác?
Hàm ý là hôm nay Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang là người ngoài!
“Tiểu Túy, đã lâu không gặp”.
Triệu Hưng Minh chủ động bưng ly rượu lên đi tới bên cạnh Trần Tiểu Túy mỉm cười nói: “Em vẫn đẹp như trước, chỉ là mắt nhìn hình như không được sáng như vậy nữa”.
“Mấy năm nay chắc là em cũng đã rất cố gắng nhỉ, anh vô cùng tán thưởng năng lực của em, nhưng là con gái cũng đâu cần phải khổ cực như vậy”.
Vãi chưởng, năng lực người này không thấp nhỉ!
Diệp Vĩnh Khang bên cạnh không nhịn được mà than thở trong lòng.
Không thể không nói Triệu Hưng Minh có thể trở thành người thừa kế hàng đầu của tập đoàn kia thì chắc chắn không chỉ dựa vào thân phận của hắn, mà người này quả thật không phải hạng người tầm thường.
Hắn vừa không phải loại người ngu ngốc to mồm như Trần Lệ Bình, cũng không hề phô trương khôn vặt như Trần Sương.
Mà là im hơi lặng tiếng phát động công kích tàn nhẫn nhất.
Đầu tiên từ đầu đến giờ hắn cũng không hề liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang lấy một cái mà đi thẳng về phía Trần Tiểu Túy, hoàn toàn xem anh như không khí, về khí thế đã thật sự đè ép cực lớn.
Tiếp đến hắn lại nói với Trần Tiểu Túy những lời giấu giếm ẩn ý ngấm ngầm.
Bề ngoài là đang khen ngợi Trần Tiểu Túy, thực tế là đang biểu đạt hiện giờ Trần Tiểu Túy đang sống rất khổ cực, nếu là ban đầu đi theo hắn thì cuộc sống sẽ tốt hơn so với bây giờ nhiều.
Chỉ ngắn ngủi vài câu đã bao hàm lượng tin tức to lớn, không thể không nói Triệu Hưng Minh quả thật có bản lĩnh.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không vội lên tiếng, anh muốn xem thử Trần Tiểu Túy sẽ đối đáp như thế nào.
“Ừ, đúng là lâu rồi không gặp”.
Trần Tiểu Túy cũng cười khanh khách nâng ly đứng dậy, duy trì khoảng cách vừa đủ với đối phương, bình tĩnh tự tin nhìn hắn cười nói: “Anh cũng giống vậy, vẫn phong lưu như trước, chắc là mấy cô gái ở cùng anh cũng nhiều hơn so với trước kia nhỉ?”
“Tôi nghĩ ánh mắt của những cô gái đó sáng hơn tôi, bởi vì anh mắt của một cô gái chỉ khi thấy người mình thích mới sáng lên thôi”.
“Vậy nên anh vẫn luôn không cảm thấy ánh mắt tôi sáng lên. Ngoài ra đúng là bây giờ tôi khá bận rộn, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều rất đủ đầy”.
“Có bạn bè thân thiết, cũng có người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng. Hơn nữa bây giờ tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng coi như đã làm ra được một vài thành tựu không đáng kể”.
“Nhưng điểm này lại khiến tôi đặc biệt tự hào, mặc dù một chút thành tựu kia trong mắt anh Triệu chẳng đáng nhắc tới, nhưng đều là dựa vào chính tôi cố gắng đạt được”.
“Không giống anh Triệu từ khi sinh ra đã có được tất cả mọi thứ, chắc chắn sẽ không phải bận rộn như tôi, có lúc thật ngưỡng mộ anh!”
Ngầu!
Diệp Vĩnh Khang nghe Trần Tiểu Túy nói xong suýt nữa không nhịn được mà vỗ bàn giơ ngón tay cái lên!
Mấy câu nói của Trần Tiểu Túy cũng nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại âm thầm chê bai chế giễu tên họ Triệu.
Nếu phiên dịch lời của cô ấy cho rõ ràng thì nó sẽ là: Bà đây chưa từng để ý đến thằng lăng nhăng khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như anh.
Mặc dù bây giờ bà đây hơi bận rộn, nhưng lại sống rất tốt, có người lo lắng có người thương yêu, có cuộc sống của bản thân.
Hơn nữa hết thảy những thứ này đều là do bà đây dựa vào hai bàn tay mà làm ra, không giống tên rác rưởi nhà anh, nếu không phải dựa vào bối cảnh trong nhà thì anh chỉ là một tên oắt con vô dụng.
“Ha ha, vậy anh chúc mừng em, cụng ly nào!”
Triệu Hưng Minh cũng cực kỳ điềm tĩnh, mặc dù đoán chừng trong lòng đã bắt đầu mắng chửi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép như trước.
Chỉ là khóe miệng hắn không nhịn được mà khẽ giật giật vài cái, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Thấy nếu tiếp tục dây dưa với Trần Tiểu Túy thì có thể sẽ thua thiệt, Triệu Hưng Minh vội vàng chuyển dời mục tiêu, chĩa mũi dùi vào Diệp Vĩnh Khang.
“Đây là…”
“Đây là bạn trai tôi, là người đàn ông khiến ánh mắt tôi tỏa sáng, tên là Diệp Vĩnh Khang”.
Trần Tiểu Túy nhìn Diệp Vĩnh Khang thân mật giới thiệu, ánh mắt cô ấy mỗi khi nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang thật sự sẽ tỏa sáng.
“Ồ, Diệp Vĩnh Khang, tên rất hay. Người khi ấy bị sáu đại môn phái vây công trên đỉnh núi Quang Minh chính là anh à?”
Triệu Hưng Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang cười trêu đùa một câu, ý của hắn là chỉ tình tiết trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” có nhân vật nam chính tên là Trương Vô Kỵ, mà Vô Kỵ khá giống với Vĩnh Khang.
“Cám ơn lời khen, không ngờ kiến thức của anh cũng rất rộng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chỉ là hình như anh nhớ nhầm rồi, ban đầu bị sáu đại môn phái vây đánh là Minh Giáo, đến sau Trương Vô Kỵ mới xuất hiện đánh sáu đại môn phái tan tác như đám chó con, anh Triệu nói xem có đúng không?”
Bình luận facebook