• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 450: Trầm hương

Mọi người lập tức bị đắm chìm bởi hương thơm say lòng người này, bọn họ lần lượt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi tỏa ra hương thơm.

Cuối cùng, ánh mặt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Anh… hút thuốc gì vậy?”

Trần Lệ Bình hỏi với giọng điệu nghi ngờ.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhả một hơi khói, nhìn đối phương, bình tĩnh trả lời: “Liên quan gì đến cô”.

“Anh…”

Trần Lệ Bình tức đến nỗi không màng đến sự hiện diện của lão phu nhân, cô ta phát điên ngay tại chỗ.

“Diệp Vĩnh Khang, cậu ăn nói kiểu gì thế, bà nội còn đang ở đây, hỏi cậu một câu cũng không được sao?”

Trần Sương công bằng nói.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, ánh mắt chuyển đến chỗ Trần Sương, nói: “Tôi trả lời rồi đó, cô cũng cần tôi cho cô một đáp án sao? Được, liên quan quái gì đến cô!”

Bầu trong khí trong phòng lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Không ai ngờ tên quê mùa này lại dám hỗn láo trước mặt lão phu nhân như vậy.

Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Chỉ có Diệp Vĩnh Khang vẫn tỏ ra không có chuyện gì, tiếp tục nhàn nhã nhả khói thuốc.

Tính khí của anh cũng không tốt, anh có thể e dè một số khía cạnh trong tình cảm với Trần Tiểu Túy, nhưng nhất định phải có giới hạn.

“Vĩnh Khang, anh chuẩn bị thuốc lá cho bà nội, sao không nói trước?”

Trần Tiểu Túy vội vàng nói.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, hiểu ý của Trần Tiểu Túy, nói với lão phu nhân: “Thật xin lỗi, lúc nãy bọn họ ồn ào quá, không cho tôi cơ hội nói”.

“Đây là thuốc lá tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho lão phu nhân, do chiến khu Thiên Hải cung cấp”.

Hả?

Nghe thấy do chiến khu Thiên Hải cung cấp, người trong phòng vô cùng kinh ngạc.

Bốn chữ chiến khu Thiên Hải như tiếng sấm bên tai ở nước Long Hạ.

Lại càng không cần phải nói đến sức ảnh hưởng ở Thiên Hải.

Mỗi khi người dân địa phương Thiên Hải nhắc đến chiến khu Thiên Hải, phản ứng đầu tiên của họ là tự hào và kiêu hãnh.

Phản ứng thứ hai là vùng đất thần thánh không thể tiếp cận, thiêng liêng như Nam Thiên Môn của thủ đô.

“Ha ha ha, anh đùa gì chứ, còn dám nói chiến khu Thiên Hải cung cấp sao? Anh biết cổng chiến khu Thiên Hải mở hướng nào không hả đồ nhà quê?”

Trần Lệ Bình cười lớn chế nhạo.

“Tôi biết”.

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lại: “Hôm nay tôi vừa từ nơi đó tới đây?”

Nghe xong, mọi người đều sững sờ.

Ha ha...

Vài phút sau, một tràng cười lớn vang lên.

“Ha ha ha, anh đang nằm mơ à? Còn dám nói đến từ chiến khu Thiên Hải, sao anh không nói anh từ Nam Thiên Môn đến luôn đi”.

“Người này không chỉ là tên nhà quê mà não cũng có vấn đề, xem ra khẩu vị của chị Tiểu Túy cũng nặng quá nhỉ, ha ha!”

Một đám người cười nhạo Diệp Vĩnh Khang.

Dù đánh chết bọn họ cũng không tin những gì Diệp Vĩnh Khang nói là sự thật.

Chiến khu Thiên Hải ư? Đùa gì vậy chứ?

Đừng nói đến một tên quê mùa ăn mặc hàng chợ như Diệp Vĩnh Khang, cho dù là người đứng đầu ba bốn gia tộc lớn ở Thiên Hải cũng chưa từng có tư cách tiếp cận chiến khu Thiên Hải trong vòng năm cây số!

Nơi đó là cấm địa, ngoại trừ thành viên nội bộ trong chiến khu ra, người có tư cách đến gần phải là những nhân vật lớn, thủ đoạn thấu trời.

“Vậy anh nói xem cổng chiến khu Thiên Hải trông như thế nào?”

Trần Lệ Bình chế nhạo.

Những người còn lại cũng nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ thích thú, rất muốn biết tiếp theo anh định lừa bọn họ thế nào.

“Cổng rất bình thường, hai cánh cửa sắt sơn bong tróc, tương tự cổng của một khu nhà máy”.

Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.

“Ha ha ha ha!”

Anh vừa nói xong, mọi người lập tức cười phá lên.

Ai nấy đều ôm bụng cười, như thể đó là trò đùa vui nhất mà bọn họ từng được nghe trong đời.

“Ồ, thì ra là giống cổng nhà máy, thật cao cấp”.

Trần Lệ Bình cười nói: “Vậy anh nói xem ngoài điều này ra thì còn gì đặc biệt không?”

“Đặc biệt?”

Diệp Vĩnh Khang không hề phản ứng với sự cười nhạo của đám người xung quanh, trong lòng anh chỉ coi những người này là kẻ ngốc.

“Chà, để tôi nghĩ xem, à đúng rồi, đúng là còn điểm đặc biệt”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bày ra bộ dạng tỉnh ngộ.

“Ồ, vậy mau nói đi, rốt cuộc là chỗ nào đặc biệt”.

Trần Lệ Bình cười ha ha nói.

“Mọi người đều muốn nghe”.

Diệp Vĩnh Khang châm điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay về phía trước: “Lại đây hết đi, tôi sẽ nói cho mọi người biết có gì đặc biệt”.

Với tâm lý xem trò vui, mọi người đều lần lượt hướng về phía trước, bọn họ vô cùng muốn biết tên nhà quê này sẽ bày ra trò gì để lừa bọn họ.

Diệp Vĩnh Khang không nhanh không chậm rít điếu thuốc, liếc nhìn đám người, sau đó mới chậm rãi nói: “Cổng chiến khu Thiên Hải đặc biệt ở chỗ trên cửa có viết sáu chữ”.

“Ồ? Sáu chữ gì vậy, mau nói đi”.

Trần Lệ Bình sốt ruột nói.

Diệp Vĩnh Khang dừng lại, nhìn chằm chằm đám người rồi đột nhiên tăng âm lượng: “Trên đó viết... liên quan gì đến các người!”

Sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt.

Diệp Vĩnh Khang cười lớn, anh không phải là người hiền lành, chuyện lừa gạt này ai mà không biết chứ!

“Lão phu nhân, bà thử điếu thuốc này đi”.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vĩnh Khang đã cầm điếu thuốc sải bước đến bên cạnh lão phu nhân, cầm lấy một điếu rồi cẩn thận châm lửa.

Lão phu nhân hơi do dự, nhận không được mà không nhận cũng không xong.

Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, đưa khói thuốc đến trước mũi lão phu nhân.

Cuối cùng, lão phu nhân cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của mùi thơm lạ, bà ta đưa tay lấy điếu thuốc, đưa lên miệng rít nhẹ.

Ngay sau đó, sắc mặt của lão phu nhân đột nhiên trở nên dịu lại, khóe mắt còn có một nụ cười say đắm.

Điếu thuốc này rất thơm, lúc hút còn có một hương vị vô cùng đặc biệt!

Làn khói hút vào miệng như thể có chất gây nghiện, lấp đầy cả khoang miệng.

Không chỉ giữ được mùi thơm nồng tự nhiên của thuốc lá, mà còn được trộn với hương trầm vừa phải, rít một hơi vô cùng sảng khoái, hương vị đó không có gì để chê!

“Lão phu nhân, hôm nay tôi đến cũng không nghĩ gì nhiều nên chỉ tiện tay cầm hai hộp, bà cứ cầm trước đi, lát nữa tôi sẽ bảo gọi họ đưa một xe tải đến”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được lão phu nhân rất thích loại thuốc này.

Thực ra, sau lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra lão phu nhân này cũng không xấu xa, nhưng những người như Trần Sương và Trần Lệ Bình mới thật sự là kẻ xấu.

Vì vậy Diệp Vĩnh Khang vẫn rất kính trọng lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa định cảm ơn thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng châm chọc: “Ồ, một xe tải cơ à, đưa từ đâu đến, chiến khu Thiên Hải sao?”

Lão phu nhân nghe xong hơi sững sờ, sau đó nhíu mày nói: “Thuốc rất ngon, nhưng cũng không nên nói dối!”

Rõ ràng, lão phu nhân cũng không tin loại thuốc này do chiến khu Thiên Hải cung cấp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom