• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 451: Khách trở thành chủ

Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích đây chính xác là thuốc lá của chiến khu Thiên Hải, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nghĩ tại sao phải so đo cùng đám người thiếu não như Trần Lệ Bình?

“Bà nội, thuốc lá này từ đâu tới không quan trọng, quan trọng là hôm nay là lễ mừng thọ của bà, thuốc lá này có thể khiến bà vui vẻ thì thế hệ sau như chúng tôi đã vui lòng rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, mấy lời này dù không tiếp tục tranh cãi về xuất xứ của thuốc lá, nhưng cũng không hề phủ nhận.

Lão phu nhân không nói gì, chỉ lựa trong mấy hộp “thuốc Trung Đông” trước mặt cầm ra một hộp để qua một bên, thản nhiên nói: “Cậu cũng hút thử thuốc lá này đi”.

“Bà nội, thuốc đó là do A Chí đặc biệt chuẩn bị, sao có thể cho tên nhà quê này...”

Trần Lệ Bình ở bên cạnh không cam tâm, nhưng cô ta mới nói được một nửa đã bị lão phu nhân rầy la: “Ý của cháu là bà không có quyền phân phát mấy hộp thuốc lá này sao? Nếu đã như vậy thì mau mang những thứ này đi đi!”

“Không không không, bà nội, cháu không có ý này, ý cháu là, là…”

Trần Lệ Bình nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống, ấp úng mãi cũng không nói được gì, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.

“Nếu mắt không thoải mái thì mau đến bệnh viện khám thử đi, đừng cả ngày cứ trừng đôi mắt gà chọi thế, y như một con cóc ghẻ”.

Dĩ nhiên Diệp Vĩnh Khang sẽ không bỏ qua cho đối phương, anh lạnh lùng đáp trả một câu, sau đó anh rút một điếu từ hộp “thuốc Trung Đông” trên bàn, rồi cười khanh khách nói với lão phu nhân: “Cảm ơn bà, tôi hút thử một điếu là được, còn lại bà cứ giữ mà dùng”.

Sau mười phút tiếp xúc ngắn ngủi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện lão phu nhân dường như không giống mấy loại người ích kỷ cao ngạo, chanh chua cay nghiệt.

Dù từ đầu tới giờ chưa từng nhìn trực diện vào anh, sắc mặt cũng luôn lạnh tanh, nhưng trong lời nói lại không có thiên vị ai hoặc là cố ý chèn ép ai.

Hơn nữa từ chi tiết lão phu nhân cho Diệp Vĩnh Khang thuốc lá có thể nhìn ra lão phu nhân thật ra cũng không phải là một kẻ xu nịnh bợ đỡ.

Cho nên Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn duy trì lễ phép và tôn trọng đối với bà ta.

Lão phu nhân hút xong một điếu thuốc, vẫn còn đang đắm chìm trong hương vị trầm hương nhàn nhạt.

“Tôi đã thấy không ít trầm hương, nhưng sao lại có cảm giác trầm hương của thuốc lá này không giống với những thứ trước đây tôi ngửi nhỉ?”

Lão phu nhân hỏi bừa một câu.

Diệp Vĩnh Khang cười trả lời: “Bởi vì xét một cách nghiêm khắc thì trầm hương trong thuốc lá này không hề giống như trầm hương bình thường”.

“Ồ? Lời này là có ý gì?”

Hứng thú của lão phu nhân lập tức bị khơi dậy.

Diệp Vĩnh Khang uống một hớp trà, tiếp tục nói: “Loại cây này sinh sôi tại Đông Phi, thật ra từ cách phân loại thực vật mà nói thì nó hoàn toàn không cùng một họ với trầm hương chân chính”.

"Điểm khác nhau lớn nhất là bản thân gỗ trầm hương đã tự mang hương thơm thoang thoảng, còn loại gỗ Đông Phi kia tự bản thân nó không có mùi thơm”.

“Cần trải qua quá trình ngâm thảo dược đặc thù, sau đó phơi dưới ánh nắng gắt, khiến một số thành phần của thảo dược phát sinh phản ứng hóa học với một số thành phần đặc thù của thân gỗ”.

“Từ đó tản ra một loại mùi vị tương tự với trầm hương, nhưng cũng có chỗ khác biệt với trầm hương”.

“Sự hưởng thụ về giác quan của loại mùi thơm này chỉ là thứ yếu, đặc điểm quan trọng nhất là có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao tinh thần thúc đẩy não bộ, cho nên đối với các chiến sĩ luôn luôn phải huấn luyện gian khổ và lúc nào cũng chuẩn bị ra chiến trường mà nói thì loại thuốc lá này quả thật rất thích hợp với bọn họ”.

Những lời này là do Nhậm Thiên Nguyên từng nói với Diệp Vĩnh Khang, lúc ấy Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ xem như một chuyện thú vị, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

“Ừ đúng, hút xong một điếu, tôi cảm thấy tinh thần đúng là tốt hơn nhiều so với trước đó”.

Lão phu nhân gật đầu phụ họa, lại thuận miệng hỏi: “Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe nói bên Đông Phi có loại gỗ kì lạ như vậy?”

“Hơn nữa loại cây này có công hiệu kỳ diệu như vậy, tại sao không có ai kinh doanh mặt hàng này?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giải thích: “Đó là bởi vì nơi loại gỗ này sinh trưởng bên Đông Phi là địa bàn thuộc về một bộ tộc cổ xưa”.

“Đối với bọn họ mà nói, loại gỗ này chính là lễ vật mà thần linh ban tặng cho bộ tộc, cho nên đương nhiên sẽ không dùng thứ này để làm ăn”.

“Chỉ có điều mấy năm trước bên kia đột nhiên xảy ra chiến loạn, bộ tộc cổ xưa này suýt bị diệt vong”.

“Lúc ấy một quân đoàn chính nghĩa tình cờ đi ngang qua cứu được bọn họ, bộ tộc này vì bày tỏ lòng cảm kích nên phá lệ ký kết điều khoản hợp tác với quân đoàn chính nghĩa”.

“Mà quân đoàn chính nghĩa năm ấy cũng chính là thiết vệ Thiên Hải mà mọi người rất quen thuộc, từ đó mới có được loại thuốc lá bây giờ”.

Mười phút kế tiếp cả căn phòng đã hoàn toàn trở thành sân nhà của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang có kiến thức rộng, kinh nghiệm dày dặn, nói rất nhiều tin đồn thú vị và chuyện lý thú trên thế giới, lão phu nhân và mọi người trong phòng đều hào hứng lắng nghe.

Trần Tiểu Túy đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang với vẻ sùng bái, trong lòng nghĩ người này thật lợi hại, chỉ vài câu nói đã nắm vững toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay, quả thật là quá thần kỳ.

Nhưng Trần Sương và Trần Lệ Bình lại nghiến răng nghiến lợi như ngồi bàn chông, rõ ràng bọn họ cảm thấy vô cùng bất mãn với tình cảnh này.

Vốn dự tính biến bữa tiệc mừng thọ này thành hội nghị phê bình Trần Tiểu Túy và tên nhà quê, nhưng bây giờ thì ngược lại, lại để cho Diệp Vĩnh Khang thành nhân vật chính.

Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào bụng, còn chưa ngu xuẩn đến mức chọn lúc lão phu nhân đang vui vẻ lắng nghe mà gây sự.

Reng reng…

Lúc này, điện thoại di động của Trần Sương đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi đọc được nội dung, Trần Sương nháy mắt mừng rỡ đứng lên: “Bà nội ơi, A Minh đã đến dưới lầu rồi, chuẩn bị tới đây ngay ạ!”

“A Minh đến rồi à?”

Nhắc tới cái tên này, lão phu nhân cũng tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Tốt quá, cháu mau ra ngoài đón nó, hôm nay chỉ còn chờ nó thôi đấy”.

“Vâng, vậy để cháu ra đón”.

Trần Sương phấn kích đứng dậy chạy chậm ra cửa, lúc ra đến ngoài cửa còn không quên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt giễu cợt và khiêu khích.

“A Minh là thằng chó bị em vứt bỏ hồi trước à?”

Diệp Vĩnh Khang thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Trần Tiểu Túy than thở, chậm rãi gật đầu: “Anh ta vẫn còn ghim thù chuyện lần trước, lát nữa có thể sẽ không thái bình được nữa, anh để ý một chút”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Anh sẽ không so đo với côn trùng, nhưng điều kiện tiên quyết là mấy con côn trùng này đừng náo loạn, nếu không anh cũng không ngại tiện tay giết chết mấy con đâu”.

“Chào bà nội!”

Lúc này, Trần Sương đã kéo một người đàn ông dáng người cao ráo mặc vest phẳng phiu bước từ bên ngoài vào.

“Chào anh A Minh!”

Mọi người trong phòng nhìn thấy người này cũng rối rít đứng dậy chào hỏi.

Ngay cả lão phu nhân cũng chống cây gậy trúc đứng lên cười nói: “A Minh đến rồi đấy à, mau mau ngồi, hôm nay còn chờ mỗi cháu thôi đấy”.

A Minh ngược lại cũng không khách khí, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới lãnh đạm nói: “Mọi người ngồi xuống đi, bà nội cũng ngồi đi, người lớn tuổi như bà chân không thích hợp đứng lâu”.

Mọi người vội vàng nói cám ơn, lúc này mới lần nữa ngồi xuống ghế.

Không khó nhìn ra, người đàn ông tên là A Minh này có địa vị cực cao ở nhà họ Trần.

Chuyện này cũng dễ hiểu, Trần Tiểu Túy từng kể, mấy năm trước nhà họ Trần từng xuất hiện một nguy cơ cực lớn.

Nếu không phải có một tập đoàn đứng ra tương trợ thì e rằng hiện giờ nhà họ Trần đã rút khỏi hàng ngũ ba gia tộc lớn ở Thiên Hải.

Mà người đàn ông tên A Minh này chính là cậu chủ kiêm người thừa kế hàng đầu của tập đoàn kia, địa vị ở nhà họ Trần muốn không cao cũng không được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom