Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455: Dám cược không?
Thật ra ngay từ đầu, Trần Sương đã âm thầm quan sát và thăm dò, lần này Trần Tiểu Túy đúng là đi tay không đến, không mang theo bất cứ món quà nào.
Đây thực sự là cơ hội trời ban, trong lễ mừng thọ của bà nội tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có Trần Tiểu Túy không lấy ra được thì để xem lát nữa cô ta thoát kiểu gì.
Đến lúc đó trên đầu mang danh không tôn trọng bà nội, hơn nữa, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để chính thức gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi nhà họ Trần!
Trần Tiểu Túy quả thực đã hốt hoảng trong giây lát.
Lúc này cô ấy mới nhớ ra hôm nay cô ấy vừa mới đến Thiên Hải, buổi trưa đi uống trà với Trương Tịnh, hai cô bạn thân đã lâu không gặp tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói.
Cuối cùng càng nói càng hăng, lại quên mất chuyện này.
“Vĩnh Khang, quà mà anh đã chuẩn bị đâu rồi?”
Trần Tiểu Túy đột nhiên lên tiếng, hôm nay sau khi nhận một cuộc gọi, Diệp Vĩnh Khang vội vàng rời đi, nói là muốn đi chuẩn bị quà cho bà nội.
Dù Trần Tiểu Túy biết rõ anh nhất định có chuyện khác, chuẩn bị quà cho bà nội chỉ là một cái cớ để ngụy trang, nhưng dù là ngụy trang thì trước sau gì anh vẫn phải làm việc này.
“Ơ? Quà gì?”
Diệp Vĩnh Khang trả lời với gương mặt mơ hồ.
“Không phải anh nói là đi chuẩn bị quà cho bà nội sao?”
Trần Tiểu Túy lo lắng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, vỗ mạnh lên đùi: “Trời ơi, anh quên mất”.
Trần Tiểu Túy chán nản.
“Hai người ngồi đó thì thầm gì thế?”
Thấy vẻ mặt Trần Tiểu Túy, Trần Sương lập tức nhận định suy đoán của mình không hề sai, đối phương thực sự không hề chuẩn bị bất kỳ món quà nào.
“Sao thế, không phải chưa chuẩn bị gì đấy chứ?”
Trần Sương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy, cô ta nói đểu: “Trần Tiểu Túy ơi Trần Tiểu Túy, có lúc chị thực sự không muốn nói em đâu”.
“Con người em quá thanh cao, thật ra thanh cao cũng không sao cả vì đó là chuyện của em”.
“Nhưng em đừng tự cho mình là đúng, luôn miệng nói trở về chúc thọ bà nội nhưng ngay cả một phần quà em cũng không chuẩn bị, em giống như đến đây để chúc thọ sao?”
“Hay là vốn dĩ em không coi bà nội ra gì, cho rằng bà nội không xứng đáng với phần quà của em?”
“Nếu em cảm thấy bà nội không đáng, vậy em còn chạy đến đây làm gì? Cố ý tới đây để cho mọi người chán ghét à?”
Quả nhiên dưới sự châm ngòi thổi gió của Trần Sương, sắc mặt của lão phu nhân đã u ám đến cực hạn.
“Tôi không có ý này, bởi vì...”
Trần Tiểu Túy vội vàng giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp theo.
"Bởi vì sao?"
Trần Lệ Bình ở bên cạnh cũng cười khẩy nói: “Là bởi vì bây giờ Trần Tiểu Túy chị ngạo mạn, cứng cánh rồi, muốn bảo toàn sự thanh cao, coi thường những người bình thường như chúng tôi à?”
“Nhưng chị coi thường chúng tôi cũng được, sao lại là bà nội chứ? Dù sao bà cũng là trưởng bối của chị đó, chị đối xử với bà như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Còn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, để cho mọi người biết vào ngày sinh nhật bà nội lại có một đứa cháu gái ngay cả quà cũng không chuẩn bị, người ta sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“Bà nội tuổi đã cao, đã lo nghĩ và lao lực nhiều vì nhà họ Trần chúng ta, chị không những không biết ơn mà còn muốn bà bị người khác chê cười sao?”
“Trần Tiểu Túy, cô có ý gì?”
“Đúng thế, thật quá đáng!”
“Chưa từng thấy ai như vậy!”
“Lập tức đuổi cô ta ra ngoài, nhà họ Trần không chào đón loại người như thế!”
“Cứ thẳng tay loại bỏ tên cô ta ra khỏi gia phả nhà họ Trần, loại người như thế không xứng được viết tên vào gia phả nhà họ Trần chúng ta!”
Cả đám người lập tức nhao nhao giậu đổ bìm leo.
Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, bởi vì chuyện này đúng là cô ấy sai, cho nên dù cô ấy có sáng suốt đến đâu cũng khó lòng ứng phó với trường hợp trước mặt.
“Mấy người ồn ào gì thế hả?”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Diệp Vĩnh Khang, anh bắt chéo chân, miệng ngậm tăm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mọi người một lượt rồi thản nhiên nói: “Tôi có nói chúng tôi không chuẩn bị quà sao?”
“Tiểu Túy là người thế nào chứ, có thể vội vàng tới chúc thọ bà nội mà không chuẩn bị quà à?”
“Ngay cả tình huống thực tế ra sao mấy người cũng không biết mà đã náo loạn như vậy”.
“Có phải trong lòng của mỗi một người các người có nhiều dơ bẩn nên mới luôn nghĩ xấu xa về người khác như vậy không?”
Diệp Vĩnh Khang lập tức chọc giận mọi người.
Trần Lệ Bình tức giận trừng mắt nói: “Chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Nếu không anh mang quà ra đây cho chúng tôi xem đi?”
“Đúng, để xem có món quà gì đây?”
“Dù sao cũng đừng là thẻ ngân hàng, bà nội không thiếu tiền, hơn nữa vật này ai cũng có, đừng lấy đại một vật nào đó đến đây”.
Có người lo lắng Trần Tiểu Túy cầm thẳng thẻ ngân hàng ra đưa tiền mặt nên lập tức nhanh chóng chặn đường lui.
“Nếu tôi thực sự lấy ra được thì sao?”
Anh chậm rãi nói mà chẳng lo lắng gì: “Hay là đánh cược đi, nếu tôi không thể lấy quà ra, các người muốn xử lý thế nào cũng được, nhưng nếu tôi có thể lấy ra, các người phải tự tát mình vài bạt tai, có dám không?”
“Anh...”
Nghe thế, mọi người nhất thời điên tiết.
Lúc đang chuẩn bị nổi điên, Triệu Hưng Minh đột nhiên cười khẩy nói: “Được, chúng tôi đồng ý chuyện này”.
“A Minh, chuyện này...”
Trần Sương khó hiểu nhìn Triệu Hưng Minh, rất nghi ngờ rằng tại sao Triệu Hưng Minh phải đồng ý chuyện hoang đường này.
Triệu Hưng Minh nhẹ nhàng nâng tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nghiền ngẫm nói: “Không thể không nói, anh thật sự khá khôn vặt”.
“Anh muốn dùng cách cực đoan này để khiến chúng tôi thấy băn khoăn lo lắng, từ đó anh đạt được mục đích”.
“Nhưng tài khôn vặt này của anh không có tác dụng với tôi đâu, hôm nay tôi sẽ đánh cược với anh”.
“Nếu anh thật sự có thẻ lấy quà ra, Triệu Hưng Minh tôi sẽ là người đầu tiên tự tát vào mặt mình”.
“Nhưng nếu anh không lấy ra được, anh phải quỳ xuống đất, dập đầu và gọi tôi là tổ tông!”
Nghe Triệu Hưng Minh nói những lời này xong, mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra Diệp Vĩnh Khang lại có ý định này!
“A Minh, anh thật lợi hại!”
Trần Sương vô cùng sùng bái nhìn Triệu Hưng Minh: “Nếu không có anh, thiếu chút nữa chúng em bị tên tầm thường bẩn thỉu này lừa vào tròng”.
Sau khi nói xong, cô ta quay đầu cười khẩy với Diệp Vĩnh Khang: “Thằng nhà quê kia, còn ngây ra làm gì, quà đâu? Hay là quỳ thẳng xuống đất kêu tổ tông luôn đi?”
“Đúng vậy, quà đâu, mau lấy ra!”
“Quỳ xuống gọi tổ tông đi, thằng nhà quê!”
Một đám người châm chọc như muốn lăng trì Diệp Vĩnh Khang.
“Vĩnh Khang...”
Trần Tiểu Túy lo lắng đến mức nắm chặt vạt áo của Diệp Vĩnh Khang.
Nếu ở dịp khác thì không sao, với thân phận và năng lực của Diệp Vĩnh Khang, dù tùy tiện nhổ một cọng tóc cũng sẽ đánh chết đám người này.
Nhưng đây là lễ mừng thọ của bà nội, Trần Tiểu Túy rất lo lắng, nếu cứ dồn ép Diệp Vĩnh Khang, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Trần Tiểu Túy nhất định là có oán hận nhà họ Trần nhưng chưa tới mức đuổi tận giết tuyệt đối phương, dù sao thì trong người cũng chảy chung một dòng máu.
“Ha ha...”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, chậm rãi đứng dậy, vừa cười khanh khách đi về phía lão phu nhân vừa vươn tay lấy con dấu danh dự Thiên Hải mà hôm nay tiện tay nhét vào túi quần.
Đây thực sự là cơ hội trời ban, trong lễ mừng thọ của bà nội tất cả mọi người đều tặng quà, chỉ có Trần Tiểu Túy không lấy ra được thì để xem lát nữa cô ta thoát kiểu gì.
Đến lúc đó trên đầu mang danh không tôn trọng bà nội, hơn nữa, nói không chừng có thể mượn cơ hội này để chính thức gạch tên Trần Tiểu Túy ra khỏi nhà họ Trần!
Trần Tiểu Túy quả thực đã hốt hoảng trong giây lát.
Lúc này cô ấy mới nhớ ra hôm nay cô ấy vừa mới đến Thiên Hải, buổi trưa đi uống trà với Trương Tịnh, hai cô bạn thân đã lâu không gặp tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói.
Cuối cùng càng nói càng hăng, lại quên mất chuyện này.
“Vĩnh Khang, quà mà anh đã chuẩn bị đâu rồi?”
Trần Tiểu Túy đột nhiên lên tiếng, hôm nay sau khi nhận một cuộc gọi, Diệp Vĩnh Khang vội vàng rời đi, nói là muốn đi chuẩn bị quà cho bà nội.
Dù Trần Tiểu Túy biết rõ anh nhất định có chuyện khác, chuẩn bị quà cho bà nội chỉ là một cái cớ để ngụy trang, nhưng dù là ngụy trang thì trước sau gì anh vẫn phải làm việc này.
“Ơ? Quà gì?”
Diệp Vĩnh Khang trả lời với gương mặt mơ hồ.
“Không phải anh nói là đi chuẩn bị quà cho bà nội sao?”
Trần Tiểu Túy lo lắng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, vỗ mạnh lên đùi: “Trời ơi, anh quên mất”.
Trần Tiểu Túy chán nản.
“Hai người ngồi đó thì thầm gì thế?”
Thấy vẻ mặt Trần Tiểu Túy, Trần Sương lập tức nhận định suy đoán của mình không hề sai, đối phương thực sự không hề chuẩn bị bất kỳ món quà nào.
“Sao thế, không phải chưa chuẩn bị gì đấy chứ?”
Trần Sương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy, cô ta nói đểu: “Trần Tiểu Túy ơi Trần Tiểu Túy, có lúc chị thực sự không muốn nói em đâu”.
“Con người em quá thanh cao, thật ra thanh cao cũng không sao cả vì đó là chuyện của em”.
“Nhưng em đừng tự cho mình là đúng, luôn miệng nói trở về chúc thọ bà nội nhưng ngay cả một phần quà em cũng không chuẩn bị, em giống như đến đây để chúc thọ sao?”
“Hay là vốn dĩ em không coi bà nội ra gì, cho rằng bà nội không xứng đáng với phần quà của em?”
“Nếu em cảm thấy bà nội không đáng, vậy em còn chạy đến đây làm gì? Cố ý tới đây để cho mọi người chán ghét à?”
Quả nhiên dưới sự châm ngòi thổi gió của Trần Sương, sắc mặt của lão phu nhân đã u ám đến cực hạn.
“Tôi không có ý này, bởi vì...”
Trần Tiểu Túy vội vàng giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp theo.
"Bởi vì sao?"
Trần Lệ Bình ở bên cạnh cũng cười khẩy nói: “Là bởi vì bây giờ Trần Tiểu Túy chị ngạo mạn, cứng cánh rồi, muốn bảo toàn sự thanh cao, coi thường những người bình thường như chúng tôi à?”
“Nhưng chị coi thường chúng tôi cũng được, sao lại là bà nội chứ? Dù sao bà cũng là trưởng bối của chị đó, chị đối xử với bà như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Còn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, để cho mọi người biết vào ngày sinh nhật bà nội lại có một đứa cháu gái ngay cả quà cũng không chuẩn bị, người ta sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“Bà nội tuổi đã cao, đã lo nghĩ và lao lực nhiều vì nhà họ Trần chúng ta, chị không những không biết ơn mà còn muốn bà bị người khác chê cười sao?”
“Trần Tiểu Túy, cô có ý gì?”
“Đúng thế, thật quá đáng!”
“Chưa từng thấy ai như vậy!”
“Lập tức đuổi cô ta ra ngoài, nhà họ Trần không chào đón loại người như thế!”
“Cứ thẳng tay loại bỏ tên cô ta ra khỏi gia phả nhà họ Trần, loại người như thế không xứng được viết tên vào gia phả nhà họ Trần chúng ta!”
Cả đám người lập tức nhao nhao giậu đổ bìm leo.
Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, bởi vì chuyện này đúng là cô ấy sai, cho nên dù cô ấy có sáng suốt đến đâu cũng khó lòng ứng phó với trường hợp trước mặt.
“Mấy người ồn ào gì thế hả?”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Diệp Vĩnh Khang, anh bắt chéo chân, miệng ngậm tăm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mọi người một lượt rồi thản nhiên nói: “Tôi có nói chúng tôi không chuẩn bị quà sao?”
“Tiểu Túy là người thế nào chứ, có thể vội vàng tới chúc thọ bà nội mà không chuẩn bị quà à?”
“Ngay cả tình huống thực tế ra sao mấy người cũng không biết mà đã náo loạn như vậy”.
“Có phải trong lòng của mỗi một người các người có nhiều dơ bẩn nên mới luôn nghĩ xấu xa về người khác như vậy không?”
Diệp Vĩnh Khang lập tức chọc giận mọi người.
Trần Lệ Bình tức giận trừng mắt nói: “Chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Nếu không anh mang quà ra đây cho chúng tôi xem đi?”
“Đúng, để xem có món quà gì đây?”
“Dù sao cũng đừng là thẻ ngân hàng, bà nội không thiếu tiền, hơn nữa vật này ai cũng có, đừng lấy đại một vật nào đó đến đây”.
Có người lo lắng Trần Tiểu Túy cầm thẳng thẻ ngân hàng ra đưa tiền mặt nên lập tức nhanh chóng chặn đường lui.
“Nếu tôi thực sự lấy ra được thì sao?”
Anh chậm rãi nói mà chẳng lo lắng gì: “Hay là đánh cược đi, nếu tôi không thể lấy quà ra, các người muốn xử lý thế nào cũng được, nhưng nếu tôi có thể lấy ra, các người phải tự tát mình vài bạt tai, có dám không?”
“Anh...”
Nghe thế, mọi người nhất thời điên tiết.
Lúc đang chuẩn bị nổi điên, Triệu Hưng Minh đột nhiên cười khẩy nói: “Được, chúng tôi đồng ý chuyện này”.
“A Minh, chuyện này...”
Trần Sương khó hiểu nhìn Triệu Hưng Minh, rất nghi ngờ rằng tại sao Triệu Hưng Minh phải đồng ý chuyện hoang đường này.
Triệu Hưng Minh nhẹ nhàng nâng tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nghiền ngẫm nói: “Không thể không nói, anh thật sự khá khôn vặt”.
“Anh muốn dùng cách cực đoan này để khiến chúng tôi thấy băn khoăn lo lắng, từ đó anh đạt được mục đích”.
“Nhưng tài khôn vặt này của anh không có tác dụng với tôi đâu, hôm nay tôi sẽ đánh cược với anh”.
“Nếu anh thật sự có thẻ lấy quà ra, Triệu Hưng Minh tôi sẽ là người đầu tiên tự tát vào mặt mình”.
“Nhưng nếu anh không lấy ra được, anh phải quỳ xuống đất, dập đầu và gọi tôi là tổ tông!”
Nghe Triệu Hưng Minh nói những lời này xong, mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra Diệp Vĩnh Khang lại có ý định này!
“A Minh, anh thật lợi hại!”
Trần Sương vô cùng sùng bái nhìn Triệu Hưng Minh: “Nếu không có anh, thiếu chút nữa chúng em bị tên tầm thường bẩn thỉu này lừa vào tròng”.
Sau khi nói xong, cô ta quay đầu cười khẩy với Diệp Vĩnh Khang: “Thằng nhà quê kia, còn ngây ra làm gì, quà đâu? Hay là quỳ thẳng xuống đất kêu tổ tông luôn đi?”
“Đúng vậy, quà đâu, mau lấy ra!”
“Quỳ xuống gọi tổ tông đi, thằng nhà quê!”
Một đám người châm chọc như muốn lăng trì Diệp Vĩnh Khang.
“Vĩnh Khang...”
Trần Tiểu Túy lo lắng đến mức nắm chặt vạt áo của Diệp Vĩnh Khang.
Nếu ở dịp khác thì không sao, với thân phận và năng lực của Diệp Vĩnh Khang, dù tùy tiện nhổ một cọng tóc cũng sẽ đánh chết đám người này.
Nhưng đây là lễ mừng thọ của bà nội, Trần Tiểu Túy rất lo lắng, nếu cứ dồn ép Diệp Vĩnh Khang, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Trần Tiểu Túy nhất định là có oán hận nhà họ Trần nhưng chưa tới mức đuổi tận giết tuyệt đối phương, dù sao thì trong người cũng chảy chung một dòng máu.
“Ha ha...”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, chậm rãi đứng dậy, vừa cười khanh khách đi về phía lão phu nhân vừa vươn tay lấy con dấu danh dự Thiên Hải mà hôm nay tiện tay nhét vào túi quần.
Bình luận facebook