Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456: Con dấu
"Bà nội, sinh nhật vui vẻ”.
Diệp Vĩnh Khang lấy từ trong túi ra một con dấu, mỉm cười rất lễ phép hai tay đưa tới trước mặt lão phu nhân.
Mọi người đều sững sờ.
Bản thân lão phu nhân cũng bối rối: "Đây là gì?"
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói, Trần Lệ Bình đột nhiên ôm bụng cười lớn: "Đây chính là quà mừng thọ của anh hả?"
"Ha ha ha, thứ này... anh nhặt trộm nó từ bãi phế liệu à?”
"Không được, không được, không được rồi, buồn cười chết mất, còn tưởng tài giỏi thế nào, ha ha ha ha ha!"
Những người khác cũng bật cười ha ha.
Bởi vì con dấu đó quả thật trông rất giống đồ bỏ đi, chỉ to bằng nửa bàn tay, đúc bằng đồng thau, dáng vẻ vô cùng tầm thường, thứ đồ này xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân khiến người ta cười ra nước mắt.
"Vĩnh Khang...”
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng không hiểu gì.
Với những gì cô ấy biết về Diệp Vĩnh Khang, anh sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy.
Nhưng nhìn con dấu đó, quả thật quá...
Trong tiếng cười chế giễu của đám đông, sắc mặt lão phu nhân cũng u ám đến cực điểm, bà ta không đưa tay nhận lấy thứ tưởng như phế phẩm kia.
"Bà nội, không phải cháu nhiều chuyện đâu, nhưng bà xem kìa”.
Trần Sương nhất định sẽ không để cho cơ hội như vậy trôi qua, vội vàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không, cho dù không có tiền cũng có thể có tâm chút chứ?"
"Một kẻ ở tầng lớp dưới đáy xã hội với mức lương hai ba nghìn tệ một tháng, không thể mua được những thứ đắt tiền thì mọi người đều có thể hiểu”.
"Nhưng món quà một nghìn tệ hay vài trăm tệ mà cũng không mua được sao?"
"Không mua được hoàng kim mã não, nhưng ít nhất cũng phải được cây trâm bạc chứ”.
"Thứ đồng thau phế liệu như thế này còn không được gói ghém lại gì cả... Diệp Vĩnh Khang, cậu coi thường bà nội đến thế sao, hay nói cách khác, có người nào đó bắt cậu làm ra chuyện này, cố ý tới để chọc tức bà nội đúng không?"
Lời nói của Trần Sương có thể nói là cực kỳ ác ý, đưa thẳng Trần Tiểu Túy vào tròng.
Khuôn mặt lão phu nhân u ám đến mức sắp nhỏ nước ra ngoài.
Bầu không khí trong căn phòng cũng bị đè nén đến cực điểm.
Trần Tiểu Túy nhéo chặt lòng bàn tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì, bởi vì thứ mà Diệp Vĩnh Khang lấy ra quả thực hơi...
Ngay khi trận bão tố này sắp ập đến, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trần Sương với một ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, nhưng áp lực đáng sợ.
"Cậu trừng mắt nhìn tôi làm...”
Ngay lúc Trần Sương định nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang, vừa lúc lời nói thốt ra, cô ta đột nhiên cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào!
Ánh mắt của anh rõ ràng không hung tàn cũng không thô bạo, nhưng không biết vì lý do gì, khi ánh mắt của Trần Sương chạm phải ánh mắt kia, cô ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ lồng ngực của mình bị đè ép không thể chịu nổi, giống như bị ai đó đè một tảng đá lên, ngay cả việc hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi vô căn cứ, như thể giây tiếp theo sẽ là ngày tận thế.
"Vĩnh Khang...”
Trần Tiểu Túy vội vàng bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
Cô ấy quá hiểu Diệp Vĩnh Khang, rất rõ khi Diệp Vĩnh Khang dùng ánh mắt này là có nghĩa là gì.
Diệp Vĩnh Khang chỉ nhìn chằm chằm Trần Sương vài giây, mới khẽ thở ra một hơi và thu lại sát khí vừa bắn ra.
Diệp Vĩnh Khang là người không dễ nổi giận.
Đương nhiên, không dễ dàng so đo với một con rệp.
Nhưng con rệp này quá ầm ỹ, hết lần này đến lần khác.
Ngoại trừ Trần Tiểu Túy, không ai trong phòng có thể ngờ được rằng, Trần Sương mới từ quỷ môn quan trở về.
"Chuyện của cô, tôi sẽ nói sau".
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói, nếu như không phải để ý tới cảm nhận của Trần Tiểu Túy thì e là lúc này đầu của Trần Sương đã không còn ở trên cổ.
"Bà nội, tôi và Tiểu Túy không muốn nói dối bà, bởi vì không đủ thời gian, chúng tôi thực sự không kịp chuẩn bị quà cho bà”.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi và Tiểu Túy không tôn trọng bà. Con dấu này là thành ý của tôi và Tiểu Túy”.
"Bà nội, nếu bà cho rằng con dấu này không đủ, sau này tôi và Tiểu Túy nhất định sẽ bù cho bà một phần quà khác”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn lão phu nhân bình tĩnh nói xong, nhẹ nhàng ấn con dấu lên tấm khăn trải bàn trắng như tuyết.
"Hả? Sao mấy từ này nhìn có vẻ lạ lạ, giống như tôi đã xem trên tivi”.
Một người trong số đó nhìn thấy những vết đỏ tươi trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết, không khỏi lẩm bẩm.
Những người còn lại cũng tỏ ra tò mò khi nhìn thấy vết ấn đỏ rực kia.
Trông giống như một loại hoa văn nào đó, lại giống như một loại chữ nào đó, nói chung là một hình dạng rất kỳ lạ.
"Con dấu danh dự!"
Lúc này, người đàn ông có sự hiểu biết tương đối rộng đã nhận ra đông trùng hạ thảo Xích Huyết lúc nãy, đột nhiên hô lên một tiếng.
"Cái gì, con dấu danh dự ư?"
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi!
"Đúng, chính là con dấu danh dự!"
Người đàn ông đeo kính vừa nuốt nước bọt, vừa chỉ vào vết mực đỏ tươi, nói: "Đây là chữ tiểu tiện, rất khác với chữ giản thể, nó là chữ viết ở thời Chiến Quốc!"
"Chỉ có điều...”
Người đàn ông đeo kính nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhìn Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng: "Cậu thật to gan, còn dám làm giả con dấu danh dự, có biết hậu quả là gì không hả?"
Khi mọi người nghe thấy bốn chữ "con dấu danh dự", mặt biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tên khốn này, mau cầm lấy thứ đồ này cút đi, cút xa càng tốt!"
"Cậu muốn hại chết chúng tôi à?"
"Làm giả con dấu danh dự là phạm tội chết!"
Ngay cả lão phu nhân cũng bị dọa tới mức vội vàng lui về phía sau, kinh hãi nói: "Cầm đi đi, nhanh cầm thứ đó đi đi, tôi không thấy gì cả, tôi không biết gì hết!"
Lúc này đám người Trần Sương, Trần Lệ Bình, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến việc vu khống Diệp Vĩnh Khang, trên mặt chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoàng.
Thật ra cũng khó trách mọi người có phản ứng như thế.
Bởi vì đối với người dân thành phố Thiên Hải mà nói, bốn chữ "con dấu danh dự" đã trở thành một loại sùng bái và tôn kính như các nước phương Tây với thượng đế.
Đó là thứ quý giá và vinh dự nhất của chiến khu Thiên Hải!
Trong toàn bộ chiến khu Thiên Hải, chỉ có ba con dấu danh dự.
Để có tư cách nắm giữ con dấu danh dự thì vô cùng khắc nghiệt, phải lập được những công lao hiển hách, hoặc có đủ bản lĩnh khiến cả chiến khu kính nể.
Nhân tài ẩn mình trong chiến khu Thiên Hải nhiều vô kể, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai đủ tư cách để có được con dấu danh dự.
Tóm lại, con dấu danh dự là một tín ngưỡng và vật tổ tối cao với người dân Thiên Hải!
Nhưng bây giờ, lại có người dám làm giả con dấu danh dự!
Một khi tội này bị chụp xuống đầu, tên thất bại to gan lớn mật này bị chém nghìn nhát cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu chẳng may không để ý bị liên lụy vào sự việc này, sợ rằng cả nhà họ Trần cũng sẽ bị họa ngập đầu!
Bầu không khí của căn phòng bị đè nén đến cực điểm.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán mọi người.
Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất bình tĩnh, nghi ngờ hỏi: "Vật này biết cắn người à? Sao mọi người lại căng thẳng như vậy?"
Diệp Vĩnh Khang lấy từ trong túi ra một con dấu, mỉm cười rất lễ phép hai tay đưa tới trước mặt lão phu nhân.
Mọi người đều sững sờ.
Bản thân lão phu nhân cũng bối rối: "Đây là gì?"
Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói, Trần Lệ Bình đột nhiên ôm bụng cười lớn: "Đây chính là quà mừng thọ của anh hả?"
"Ha ha ha, thứ này... anh nhặt trộm nó từ bãi phế liệu à?”
"Không được, không được, không được rồi, buồn cười chết mất, còn tưởng tài giỏi thế nào, ha ha ha ha ha!"
Những người khác cũng bật cười ha ha.
Bởi vì con dấu đó quả thật trông rất giống đồ bỏ đi, chỉ to bằng nửa bàn tay, đúc bằng đồng thau, dáng vẻ vô cùng tầm thường, thứ đồ này xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhân khiến người ta cười ra nước mắt.
"Vĩnh Khang...”
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng không hiểu gì.
Với những gì cô ấy biết về Diệp Vĩnh Khang, anh sẽ không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy.
Nhưng nhìn con dấu đó, quả thật quá...
Trong tiếng cười chế giễu của đám đông, sắc mặt lão phu nhân cũng u ám đến cực điểm, bà ta không đưa tay nhận lấy thứ tưởng như phế phẩm kia.
"Bà nội, không phải cháu nhiều chuyện đâu, nhưng bà xem kìa”.
Trần Sương nhất định sẽ không để cho cơ hội như vậy trôi qua, vội vàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không, cho dù không có tiền cũng có thể có tâm chút chứ?"
"Một kẻ ở tầng lớp dưới đáy xã hội với mức lương hai ba nghìn tệ một tháng, không thể mua được những thứ đắt tiền thì mọi người đều có thể hiểu”.
"Nhưng món quà một nghìn tệ hay vài trăm tệ mà cũng không mua được sao?"
"Không mua được hoàng kim mã não, nhưng ít nhất cũng phải được cây trâm bạc chứ”.
"Thứ đồng thau phế liệu như thế này còn không được gói ghém lại gì cả... Diệp Vĩnh Khang, cậu coi thường bà nội đến thế sao, hay nói cách khác, có người nào đó bắt cậu làm ra chuyện này, cố ý tới để chọc tức bà nội đúng không?"
Lời nói của Trần Sương có thể nói là cực kỳ ác ý, đưa thẳng Trần Tiểu Túy vào tròng.
Khuôn mặt lão phu nhân u ám đến mức sắp nhỏ nước ra ngoài.
Bầu không khí trong căn phòng cũng bị đè nén đến cực điểm.
Trần Tiểu Túy nhéo chặt lòng bàn tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì, bởi vì thứ mà Diệp Vĩnh Khang lấy ra quả thực hơi...
Ngay khi trận bão tố này sắp ập đến, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trần Sương với một ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, nhưng áp lực đáng sợ.
"Cậu trừng mắt nhìn tôi làm...”
Ngay lúc Trần Sương định nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang, vừa lúc lời nói thốt ra, cô ta đột nhiên cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào!
Ánh mắt của anh rõ ràng không hung tàn cũng không thô bạo, nhưng không biết vì lý do gì, khi ánh mắt của Trần Sương chạm phải ánh mắt kia, cô ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ lồng ngực của mình bị đè ép không thể chịu nổi, giống như bị ai đó đè một tảng đá lên, ngay cả việc hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi vô căn cứ, như thể giây tiếp theo sẽ là ngày tận thế.
"Vĩnh Khang...”
Trần Tiểu Túy vội vàng bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
Cô ấy quá hiểu Diệp Vĩnh Khang, rất rõ khi Diệp Vĩnh Khang dùng ánh mắt này là có nghĩa là gì.
Diệp Vĩnh Khang chỉ nhìn chằm chằm Trần Sương vài giây, mới khẽ thở ra một hơi và thu lại sát khí vừa bắn ra.
Diệp Vĩnh Khang là người không dễ nổi giận.
Đương nhiên, không dễ dàng so đo với một con rệp.
Nhưng con rệp này quá ầm ỹ, hết lần này đến lần khác.
Ngoại trừ Trần Tiểu Túy, không ai trong phòng có thể ngờ được rằng, Trần Sương mới từ quỷ môn quan trở về.
"Chuyện của cô, tôi sẽ nói sau".
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói, nếu như không phải để ý tới cảm nhận của Trần Tiểu Túy thì e là lúc này đầu của Trần Sương đã không còn ở trên cổ.
"Bà nội, tôi và Tiểu Túy không muốn nói dối bà, bởi vì không đủ thời gian, chúng tôi thực sự không kịp chuẩn bị quà cho bà”.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi và Tiểu Túy không tôn trọng bà. Con dấu này là thành ý của tôi và Tiểu Túy”.
"Bà nội, nếu bà cho rằng con dấu này không đủ, sau này tôi và Tiểu Túy nhất định sẽ bù cho bà một phần quà khác”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn lão phu nhân bình tĩnh nói xong, nhẹ nhàng ấn con dấu lên tấm khăn trải bàn trắng như tuyết.
"Hả? Sao mấy từ này nhìn có vẻ lạ lạ, giống như tôi đã xem trên tivi”.
Một người trong số đó nhìn thấy những vết đỏ tươi trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết, không khỏi lẩm bẩm.
Những người còn lại cũng tỏ ra tò mò khi nhìn thấy vết ấn đỏ rực kia.
Trông giống như một loại hoa văn nào đó, lại giống như một loại chữ nào đó, nói chung là một hình dạng rất kỳ lạ.
"Con dấu danh dự!"
Lúc này, người đàn ông có sự hiểu biết tương đối rộng đã nhận ra đông trùng hạ thảo Xích Huyết lúc nãy, đột nhiên hô lên một tiếng.
"Cái gì, con dấu danh dự ư?"
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi!
"Đúng, chính là con dấu danh dự!"
Người đàn ông đeo kính vừa nuốt nước bọt, vừa chỉ vào vết mực đỏ tươi, nói: "Đây là chữ tiểu tiện, rất khác với chữ giản thể, nó là chữ viết ở thời Chiến Quốc!"
"Chỉ có điều...”
Người đàn ông đeo kính nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhìn Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng: "Cậu thật to gan, còn dám làm giả con dấu danh dự, có biết hậu quả là gì không hả?"
Khi mọi người nghe thấy bốn chữ "con dấu danh dự", mặt biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tên khốn này, mau cầm lấy thứ đồ này cút đi, cút xa càng tốt!"
"Cậu muốn hại chết chúng tôi à?"
"Làm giả con dấu danh dự là phạm tội chết!"
Ngay cả lão phu nhân cũng bị dọa tới mức vội vàng lui về phía sau, kinh hãi nói: "Cầm đi đi, nhanh cầm thứ đó đi đi, tôi không thấy gì cả, tôi không biết gì hết!"
Lúc này đám người Trần Sương, Trần Lệ Bình, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến việc vu khống Diệp Vĩnh Khang, trên mặt chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoàng.
Thật ra cũng khó trách mọi người có phản ứng như thế.
Bởi vì đối với người dân thành phố Thiên Hải mà nói, bốn chữ "con dấu danh dự" đã trở thành một loại sùng bái và tôn kính như các nước phương Tây với thượng đế.
Đó là thứ quý giá và vinh dự nhất của chiến khu Thiên Hải!
Trong toàn bộ chiến khu Thiên Hải, chỉ có ba con dấu danh dự.
Để có tư cách nắm giữ con dấu danh dự thì vô cùng khắc nghiệt, phải lập được những công lao hiển hách, hoặc có đủ bản lĩnh khiến cả chiến khu kính nể.
Nhân tài ẩn mình trong chiến khu Thiên Hải nhiều vô kể, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai đủ tư cách để có được con dấu danh dự.
Tóm lại, con dấu danh dự là một tín ngưỡng và vật tổ tối cao với người dân Thiên Hải!
Nhưng bây giờ, lại có người dám làm giả con dấu danh dự!
Một khi tội này bị chụp xuống đầu, tên thất bại to gan lớn mật này bị chém nghìn nhát cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu chẳng may không để ý bị liên lụy vào sự việc này, sợ rằng cả nhà họ Trần cũng sẽ bị họa ngập đầu!
Bầu không khí của căn phòng bị đè nén đến cực điểm.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán mọi người.
Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất bình tĩnh, nghi ngờ hỏi: "Vật này biết cắn người à? Sao mọi người lại căng thẳng như vậy?"
Bình luận facebook