• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 457: Trần Quảng đến

Đối với mỗi một người Thiên Hải, con dấu danh dự này là một thứ giống như thánh vật.

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, thứ đồ chơi này cũng chỉ là một khối đồng thau, vừa không thể ăn lại cũng không thể ngắm, mang trên người còn ngại phiền toái.

Vốn anh cũng chẳng muốn giữ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng thành khẩn của Nhậm Thiên Nguyên cũng không thể từ chối.

Không ngờ lúc này lại là thứ có ích.

“Diệp Vĩnh Khang, cậu đang cố tình hãm hại nhà họ Trần chúng tôi à?”

Trần Sương định thần lại, tức giận hét lớn với Diệp Vĩnh Khang: “Vừa nãy thì cầm ra mấy hộp thuốc lá không biết từ đâu ra mà cứ khăng khăng là loại thuốc cung cấp cho chiến khu Thiên Hải”.

“Vậy thì đã đành, nhưng cậu biết ngụy tạo con dấu danh dự sẽ có hậu quả thế nào không?”

Sau khi nói xong, cô ta lại chĩa mũi dùi vào Trần Tiểu Túy: “Trần Tiểu Túy à Trần Tiểu Túy, đừng tưởng chị không biết những thứ này đều là một tay em sắp xếp”.

“Lần này lấy cớ chúc thọ bà nội để quay về, thật ra là muốn đẩy nhà họ Trần vào trong hố lửa, kẻ thâm sâu như em thật sự quá ác độc!”

“Bà nội, cháu đề nghị lập tức chính thức gạch tên con đàn bà ác độc này khỏi gia phả nhà họ Trần!”

“Phủi sạch hoàn toàn quan hệ với nó, nếu không thì chuyện làm giả con dấu danh dự này cũng đủ để nhà họ Trần lụn bại không thể gượng dậy!”

Trần Sương vừa dứt lời, mọi người nhao nhao phụ họa.

“Đúng, loại người như vậy không xứng ở lại nhà họ Trần chúng ta!”

“Làm vậy quá ác độc, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Thôi xong rồi, lỡ mà chuyện này truyền ra ngoài, bên chiến khu Thiên Hải mà truy cứu thì nhà họ Trần chúng ta xong đời rồi!”

Mọi người mỗi người một câu như thể ông trời sắp sụp xuống, cả căn phòng nhất thời loạn như một nồi cám lợn.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đám người ngu xuẩn đang hoảng loạn như bị lửa đốt đến mông, không chỉ không nổi giận mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng buồn cười, như đang xem một đám hề đang biểu diễn.

Reng reng…

Đúng lúc này chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên, nhìn lướt qua màn hình hiển thị, vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang thoáng trở nên nghiêm túc.

Đây là dãy số chuyên dụng của Điện Long Thần, chỉ cần là dùng số này gọi tới thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.

“Tiểu Túy, em ứng phó ở đây trước, anh đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại”.

Diệp Vĩnh Khang báo với Trần Tiểu Túy rồi thản nhiên cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.

Anh tin tưởng Trần Tiểu Túy có năng lực giải quyết tốt chuyện này.

“Anh đứng lại cho tôi, muốn chạy hả, không có cửa đâu!”

Trần Lệ Bình nhảy phắt lên như thể bị người ta giẫm phải đuôi, còn muốn xông qua ngăn cản Diệp Vĩnh Khang.

“Không muốn chịu đau đớn thì tốt nhất đừng làm loạn!”

Trần Tiểu Túy đột nhiên đứng lên đưa tay ngăn Trần Lệ Bình lại, lạnh lùng mắng: “Cô dựa vào đâu mà bảo con dấu danh dự này là giả?”

Vừa nãy Diệp Vĩnh Khang lấy con dấu danh dự ra Trần Tiểu Túy chỉ cảm thấy hơi giật mình, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Bởi vì cô ấy biết rõ thân phận Diệp Vĩnh Khang, chỉ bằng danh hiệu hầu quân tướng thì một con dấu danh dự đã là gì?

Cho nên cô ấy càng không hoài nghi độ chân thật của con dấu danh dự, dựa vào thân phận hầu quân tướng của Diệp Vĩnh Khang, thứ đồ này muốn bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu.

“Dựa vào đâu ư?”

Trần Sương lạnh lùng nói: “Trần Tiểu Túy à Trần Tiểu Túy, em thật sự xem bọn chị là đứa trẻ ba tuổi đấy à?”

“Em cũng là người Thiên Hải, cho nên con dấu danh dự có ý nghĩa như thế nào không cần chị phải nhiều lời nhỉ?”

“Toàn bộ chiến khu Thiên Hải cũng chỉ có ba con dấu danh dự, hơn nữa cho đến nay cũng chưa có người nào đủ tư cách lấy được một cái!”

“Vậy mà một tên nghèo hèn cầm một cục đồng thau đến rồi bảo đó là con dấu danh dự? Đúng là nực cười!”

Trần Tiểu Túy nghe xong cũng không cảm thấy tức giận, có thể hiểu được phản ứng của đám người Trần Sương.

“Có một số việc tôi không tiện nói nhiều, dù sao các người chỉ cần biết con dấu danh dự này là tuyệt đối là thật là được rồi”.

Trần Tiểu Túy rất bình tĩnh đáp lại, cô ấy chắc chắn không thể tùy tiện nói ra thân phận của Diệp Vĩnh Khang.

Hơn nữa cô ấy biết dù cô ấy có nói thật thì những người này cũng sẽ không tin.

“Trần Tiểu Túy, đã đến nước này rồi chị còn tiếp tục…”

Trần Lệ Bình vẫn không chịu buông tha.

“Nếu là giả, tôi sẽ tự mình chủ động rời khỏi nhà họ Trần, hơn nữa lập tức nhảy từ ngoài cửa sổ xuống được chưa?”

Trần Tiểu Túy đột nhiên gia tăng âm lượng ngắt lời đối phương, cô ấy không muốn dây dưa với đám thiếu não.

Lúc này điện thoại của người phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên, tiếp đó vừa nghe được vài câu thì giữa lông mày lập tức giãn ra.

“Quảng Nhi đã đến dưới lầu rồi!”

“Gì cơ, Trần Quảng đến rồi sao?”

Lão phu nhân hớn hở ra mặt: “Mau mau mau, bảo nhân viên phục vụ thêm bộ chén đũa, rồi thêm vài món ăn, bình thường Trần Quảng huấn luyện rất khổ cực, sức ăn của nó chắc cũng lớn lắm”.

Nghe nói Trần Quảng đã đến dưới lầu, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.

Đối với người dân thành phố Thiên Hải mà nói, chiến khu Thiên Hải chính là niềm tin và sự kiêu ngạo của bọn họ.

Nếu như trong gia tộc nào có người phục vụ trong chiến khu Thiên Hải, dù chỉ là một tên lính quèn thì địa vị gia tộc cũng sẽ tăng thêm mấy bậc.

Huống hồ Trần Quảng không chỉ phục vụ ở chiến khu Thiên Hải mà còn là một trong ba mươi nghìn thiết vệ tinh nhuệ của Thiên Hải.

Đối với nhà họ Trần mà nói thì đây đúng là một vinh dự lớn.

Trong mấy tháng Trần Quảng đi phục vụ ở thiết vệ Thiên Hải, khí thế của nhà họ Trần bỗng chốc tăng cao, mỗi ngày lão phu nhân đi bộ đều phơi phới, gặp người khác thì lập tức kể về cháu trai bảo bối làm rạng danh cả nhà họ Trần này!

“Bà nội!”

Lúc này cửa phòng đột nhiên truyền tới giọng đàn ông hùng hồn.

Dáng người cao lớn trong chiếc áo phông rằn ri màu xanh đậm bó sát sải bước tiến vào.

Vừa thấy lão phu nhân, Trần Quảng không chút chần chừ mà quỳ xuống đất dập đầu ba cái: “Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ!”

“Được được được, Quảng Nhi mau đứng dậy đi!”

Cả gương mặt già nua của lão phu nhân sáng bừng lên, vội vàng đưa tay đỡ Trần Quảng dậy.

Trong đám con cháu nhà họ Trần, lão phu nhân rất yêu mến Trần Quảng.

Bởi vì Trần Quảng ngoan ngoãn thật thà, lại rất hiếu thuận với bà ta, càng không cần nói tới việc giờ cậu ta đã gia nhập thiết vệ Thiên Hải giúp cả nhà họ Trần nở mày nở mặt.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhiệt tình chào hỏi Trần Quảng, Trần Sương và Trần Lệ Bình cũng vui vẻ cười đùa.

Dù bọn họ có ích kỷ ác độc hơn nữa cũng không dám bày mưu tính kế với Trần Quảng, bây giờ người ta đã là người của thiết vệ Thiên Hải rồi.

Dù trước mắt vẫn chỉ là tên lính quèn, nhưng cũng không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc.

“Chị Tiểu Túy!”

Nhìn thấy Trần Tiểu Túy cũng ở đây, Trần Quảng vừa kinh ngạc vừa vô cùng vui mừng.

“Chúc mừng em, mặc bộ quần áo này vào đẹp trai hơn hẳn so với trước đây”.

Trần Tiểu Túy cũng rất nhiệt tình đáp lại.

Trong toàn bộ người nhà họ Trần, nếu bàn về quan hệ riêng tư thì Trần Quảng và Trần Tiểu Túy vẫn luôn vô cùng thân thiết.

Hai người đều rất tán thưởng một vài tố chất đặc biệt trên người đối phương, ban đầu lúc nhà họ Trần chèn ép Trần Tiểu Túy, Trần Quảng là người duy nhất không thừa nước đục thả câu, ngược lại còn nói giúp cho Trần Tiểu Túy.

Nhưng chỉ dựa vào một mình cậu ta cũng không có cách nào ngăn cơn sóng dữ, cộng thêm Trần Tiểu Túy cũng không muốn khiến Trần Quảng bị liên lụy nên cuối cùng vẫn chủ động lựa chọn rời đi.

“Chị Tiểu Túy, chị đến sao không nói trước một tiếng, gặp được chị, em vui quá”.

“Chị đợi em thêm một khoảng thời gian, chờ em hòa nhập tốt rồi sẽ dẫn chị đi tham quan chiến khu Thiên Hải”.

Trần Quảng cười khanh khách nói.

“Được, chị nhất định sẽ chờ!”

Trần Tiểu Túy cũng cười đáp lại, mặc dù nếu cô ấy muốn đến thăm chiến khu Thiên Hải cũng chỉ cần nói với Diệp Vĩnh Khang là xong.

“Trần Quảng, mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay hai chị em chúng ta phải ngồi xuống uống vài ly”.

Trần Sương nhìn thấy Trần Quảng nhiệt tình với Trần Tiểu Túy như thế thì trong lòng khó chịu, vội vàng nhấn Trần Quảng ngồi xuống ghế.

“Em muốn ngồi cạnh chị Tiểu Túy!”

Không ngờ Trần Quảng lại đặt mông ngồi cạnh Trần Tiểu Túy, khiến Trần Sương giận tái mặt.

“Phải rồi, bà nội, đây là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải, cấp trên biết hôm nay là lễ mừng thọ của bà nên đã phê chuẩn cho cháu mang đến để bà hút thử”.

Trần Quảng móc từ trong một chiếc túi nilon màu đen rồi lấy ra mấy điếu thuốc lá chuyên dụng.

Vừa thấy cách đóng gói, mọi người đều sững sờ.

Sao lại giống với mấy hộp thuốc lá chuyên dụng mà vừa rồi Diệp Vĩnh Khang tặng thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom