• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 467: Trừng phạt

Bốp!

Điện thoại trượt khỏi tay Từ Viễn Chí rồi rơi xuống, kêu bốp một tiếng trên mặt đất.

Không khí bên trong phòng giống như bị rút cạn chỉ trong nháy mắt.

Tất cả mọi người đều đứng ngây ra tại chỗ như bị điểm huyệt.

Phịch!

Từ Viễn Chí là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ phịch trên mặt đất: “Anh Diệp, tôi sai rồi, cho tôi…”

Choang!

Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiện tay nhấc một cái bát sứ trên mặt bàn lên rồi ném mạnh về phía đầu của đối phương.

“Chưa gì đã quỳ xuống cầu xin, chưa gì đã dập đầu nhận sai, mẹ kiếp, còn chút thể diện nào không hả?”

Diệp Vĩnh Khang thật sự không nghĩ ra nổi tại sao đám người này lại đều có tính cách như vậy, mỗi lần trước khi gặp chuyện đều vênh váo hống hách, sự việc xảy ra rồi lại lập tức quỳ xuống khấu đầu cầu xin, con mẹ nó, ngay cả lời thoại cũng y như đúc.

“Cái thứ chó má, anh nghe kỹ đây cho tôi!”

Lúc này sự nhẫn nại của Diệp Vĩnh Khang cũng mất đi kha khá, anh trừng mắt nhìn đối phương rồi phẫn nộ nói: “Hôm nay tôi tới đây vốn dĩ chẳng có chuyện gì liên quan tới anh, là anh cứ nhất định muốn tự chuốc hoạ vào thân”.

“Mẹ kiếp, vừa nãy anh đã nói gì? Vả nát miệng tôi à?”

“Được, để tôi cho anh được toại nguyện!”

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay ra túm lấy tóc của đối phương, tay còn lại cầm lấy một chai rượu từ trên mặt bàn, đập mạnh lên miệng của đối phương.

Chai rượu vỡ nát trên miệng của Từ Viễn Chí, khoang miệng máu thịt lẫn lộn chỉ trong nháy mắt, răng còn rớt cả xuống đất.

Ưm ưm…

Từ Viễn Chí phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát.

“Ban nãy nói gì cơ? Muốn tôi nhảy từ trên này xuống dưới à?”

Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục trừng mắt nhìn đối phương, phẫn nộ gầm lên.

Từ Viễn Chí sợ tới mức tiểu cả ra quần, trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên ư ử đầy đau khổ.

Diệp Vĩnh Khang không nói thêm lời nào, túm lấy vạt áo phía sau cổ của đối phương rồi lôi thẳng về phía cửa sổ.

“Cậu Diệp, tha cho cậu ta một mạng đi!”

Lão phu nhân nhà họ Trần hoàn hồn trở lại trong sự chấn động, vội vàng hô lên.

“Tha cái con khỉ!”

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không bận tâm, tiện tay mở cửa sổ ra, tay còn lại không quan tâm tới sự vùng vẫy và gào khóc của Từ Viễn Chí, thẳng thừng ném hắn xuống dưới giống như quăng một túi rác.

Bộp!

Mấy giây sau, bên dưới vang lên một tiếng động giống như vật nặng đáp đất.

Tất cả mọi người đều sợ ngu người.

“Tôi nói một lần cuối cùng, những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp từng bắt nạt Trần Tiểu Tuý khi trước đứng dựa vào tường cho tôi, nếu như ai không chủ động mà để tôi tra ra thì tội sẽ nặng hơn một bậc!”

Diệp Vĩnh Khang trầm mặt quát tháo đám người trong phòng.

Phịch!

Trần Sương là người đầu tiên quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Cậu Diệp, tôi sai rồi…”

Bốp!

Diệp Vĩnh Khang tung một cú đá thật mạnh nhắm thẳng lên đầu đối phương, tiếp đó thì xông lên trước túm chặt lấy cổ cô ta rồi nhấc bổng lên, trừng mắt nhìn đối phương, phẫn nộ gầm lên: “Con mẹ nó, tôi bảo cô đứng dựa vào tường chứ không bảo cô quỳ xuống!”

“Còn nữa, ban đầu chèn ép Trần Tiểu Tuý, cô là người nhiệt tình nhất nhỉ, hôm nay tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ nắm đấm lên thụi thẳng vào bắp đùi của đối phương.

Rắc!

Á!

Cùng với tiếng xương gãy nát và tiếng thét thảm thiết, bên đùi của Trần Sương lõm sâu xuống một khoảng lớn chỉ trong nháy mắt, xương một bên chân gãy nát vụn đã khẳng định một sự thật rằng cô ta sẽ tàn phế nửa đời còn lại.

Có điều như thế vẫn chưa xong, đối với Diệp Vĩnh Khang, tầm quan trọng của Trần Tiểu Tuý trong lòng anh cũng chỉ xếp sau Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân mà thôi.

Đám chó má này khi trước ức hiếp Trần Tiểu Tuý thảm thương như vậy, mà ban nãy vẫn còn tiếp tục mỉa mai chế giễu, sao Diệp Vĩnh Khang có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?

Rắc!

Diệp Vĩnh Khang lại nện thêm một đấm xuống bên đùi còn lại của Trần Sương.

Trần Sương tuyệt vọng rú lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó đau quá mà ngất đi, hai bên đùi đã gãy nát xương không ngừng rung lên.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới buông lỏng tay ra, Trần Sương đã ngất xỉu giống như một con chó chết ngã xuống mặt đất.

Soạt!

Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt lên, những người khác trong phòng sợ tới mức vội vàng đứng dựa vào tường, lúc ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang quét qua người bọn họ thì ai cũng đều run lên lẩy bẩy.

“Vĩnh Khang, bên này giao cho em xử lý được không?”

Vào lúc Diệp Vĩnh Khang đang đắn đo nên xử lý đám khốn nạn này như thế nào thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh của Trần Tiểu Tuý.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Trần Tiểu Tuý vô cùng bình tĩnh, ánh mắt bình lặng như nước.

“Vậy anh dẫn bà nội xuống dưới tầng đợi em”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ mỉm cười với đối phương, sau đó đỡ lão phu nhân nhà họ Trần đi ra khỏi phòng.

“Bà nội, bà cũng đừng trách Tiểu Tuý, chuyện này đổi lại là ai thì cũng không thể bỏ qua được”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng an ủi, mặc dù ban đầu lão phu nhân nhà họ Trần cũng tham gia vào việc chèn ép Trần Tiểu Tuý, thế nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể hiểu được chỗ khó xử của bà ta.

Mà qua khoảng thời gian ngắn tiếp xúc ban nãy, Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra nhân cách của lão phu nhân nhà họ Trần thực ra không hề xấu, bà ta chỉ muốn bảo vệ cho nhà họ Trần mà thôi.

“Ôi, tôi đâu thể oán trách Tiểu Tuý được, nói ra thì tôi cũng nên gặp phải báo ứng”.

Lão phu nhân nhà họ Trần ngửa mặt cười khổ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Tiểu Tuý đi từ trên tầng xuống, biểu cảm hết sức bình thản.

“Hay là chúng ta tìm một nơi khác tổ chức lại tiệc mừng thọ cho bà nội đi?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười mở cửa xe, cũng không hỏi quá nhiều ban nãy trong phòng bao đã xảy ra chuyện gì, anh tin rằng Trần Tiểu Tuý tự có cách xử lý của cô ấy.

Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng không hề lo lắng Trần Tiểu Tuý sẽ mềm lòng.

Diệp Vĩnh Khang quá hiểu Trần Tiểu Tuý, cô ấy có rất nhiều điểm giống với anh.

Nếu như Trần Tiểu Tuý mà lớn lên bên trong thế giới ngầm thì thành tựu mà cô ấy có thể đạt được tuyệt đối sẽ không ít hơn Diệp Vĩnh Khang.

“Được, em gọi Tịnh Tịnh tới luôn, chúng ta tổ chức lại một buổi tiệc mừng thọ thật hoành tráng cho bà nội, để bà nội thật vui vẻ, bà nội, bà thấy thế có được không?”

Trần Tiểu Tuý thân mật khoác lấy cánh tay của lão phu nhân nhà họ Trần, mang theo giọng điệu nũng nịu, cả gương mặt trông như một đứa trẻ.

“Được, được, được, hôm nay bà nghe theo mấy đứa hết”.

Lão phu nhân nhà họ Trần kéo lấy tay của Trần Tiểu Tuý, trong mắt ngập tràn vẻ yêu thương.

Cảnh tượng này khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất ấm áp, đây mới là dáng vẻ mà Trần Tiểu Tuý nên có.

Trên người cô ấy có quá nhiều ánh hào quang rực rỡ, người con gái kỳ tài, mạnh mẽ, thiên tài kinh doanh...

Trong mắt rất nhiều người, Trần Tiểu Tuý chính là một nữ thần cao không với tới, chỉ nhìn chứ không thể với tới được.

Thế nhưng bước ra khỏi những ánh hào quang này, cô ấy cũng chỉ là một cô gái hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, chỉ có cô ấy mới hiểu phía sau những ánh hào quang này có bao nhiêu đau xót, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu đêm dài thức trắng.

Ba người chọn một căn phòng bao bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh tế.

Gọi một vài món ăn thoạt nhìn không quá xa hoa nhưng lại có hương vị tuyệt ngon.

Trần Tiểu Tuý châm thuốc còn Diệp Vĩnh Khang thì gắp đồ ăn cho lão phu nhân nhà họ Trần, trái bà nội phải bà nội gọi cực kỳ thân thiết, khiến cho gương mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân nhà họ Trần vui vẻ không thôi.

“Tốt quá, tốt quá, tốt quá đi thôi, đã lâu lắm rồi bà không vui như vậy”.

Khoé mắt lão phu nhân nhà họ Trần ngấn lệ, thở dài cảm khái một câu.

Câu nói này tuyệt đối phát ra từ trong nội tâm, mặc dù bà ta là gia chủ nhà họ Trần, được hưởng quyền lợi vinh hoa phú quý mà bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Thế nhưng trước giờ bà ta chưa từng được vui vẻ thực sự, những người vây xung quanh bà ta, bao gồm cả con cháu nối dõi nhà họ Trần đều chỉ vì lợi ích.

Chỉ có giờ phút này, lão phu nhân nhà họ Trần mới thực sự cảm nhận được tình cảm ấm áp giữa những người thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom