Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 465: Hôm nay đến để tính sổ với các người
Trong vòng ba phút khiến cho tập đoàn nhà họ Triệu sụp đổ…
Chẳng lẽ là anh ta…
“Chuyện cười này có khiến các người thất vọng không?”
Diệp Vĩnh Khang nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Triệu Hưng Minh đẩy hai người đang lôi hắn ra, giọng nói run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi là loại người mà anh vừa mới nói đó, loại người vừa có tiền, có ưu thế vừa có quan hệ”.
“Dùng lý luận của anh mà nói, bần hèn chính là tội của anh, bị tôi giẫm dưới chân vốn là chuyện hợp tình hợp lý, tôi rất đồng ý với lý lẽ này”.
Phịch!
Triệu Hưng Minh quỳ sụp xuống đất: “Anh Diệp, anh Diệp, tôi sai rồi, cầu xin anh nương tay cho, van cầu anh cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không dám nói nữa, tôi dập đầu với anh, anh muốn tôi làm gì cũng được, xin anh Diệp, tôi không muốn ngồi tù đâu…”
Triệu Hưng Minh khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, đập đầu trên đất vang lên tiếng bịch bịch, hoàn toàn không còn dáng vẻ phách lối ngạo mạn vừa nãy.
“Anh đừng cầu xin tôi, vô dụng thôi, tôi chỉ nghe lời Tiểu Túy”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu mỉm cười nhìn Trần Tiểu Túy.
“Tiểu Túy, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em cho anh một cơ hội, sau này anh không dám nữa!”
Triệu Hưng Minh vội vàng quay đầu về phía Trần Tiểu Túy, khóc lóc ỉ ôi nói: “Tiểu Túy, anh sai thật rồi, anh đáng đánh, anh đáng chết, anh hèn hạ vô sỉ”.
“Nể mặt anh dù sao cũng là rác thải mà em từng vứt đi, xin em xót thương kẻ rác rưởi này với…”
Lúc này tinh thần và tâm trạng của Triệu Hưng Minh đã vỡ nát, những thứ gọi là hào quang và tôn nghiêm quý tộc mà hắn luôn coi trọng đến lúc thật sự gặp phải khủng hoảng đã tan thành mây khói chỉ trong tích tắc.
Lúc này đừng nói là quỳ xuống dập đầu, dù có bảo hắn lột quần áo trần truồng chạy xuống lầu hắn cũng tuyệt đối không chần chừ.
Diệp Vĩnh Khang giao Triệu Hưng Minh cho Trần Tiểu Túy xử lý rồi lại hờ hững nhìn một vòng quanh phòng, nghiền ngẫm cười nói: “Chuyện đã đi tới bước này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.
“Hôm nay cùng Tiểu Túy đến đây vì hai chuyện, một là chúc thọ bà nội”.
“Thứ hai, là muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Túy, vừa nãy tôi đã nói, những ai từng trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự chèn ép bắt nạt Tiểu Túy thì hôm nay đều phải cho Tiểu Túy một lời giải thích thỏa đáng”.
Một đám người run lẩy bẩy, ban đầu khi xảy ra sự việc hủy hôn, địa vị của Trần Tiểu Túy ở nhà họ Trần đã rơi xuống vực sâu.
Còn Trần Sương lại thuận theo đó mà trở mình, trở thành người nổi trội nhất nhà họ Trần, bắt đầu chèn ép Trần Tiểu Túy nhiều mặt.
Trong tình huống đó, đa số người nhà họ Trần dù tự nguyện hay bị ép, ít nhiều gì cũng từng tham gia chèn ép Trần Tiểu Túy.
Họ dùng hành động này để biểu hiện sự trung thành với Trần Sương.
Cho nên nhắc tới chuyện này, mỗi một người nhà họ Trần đang ngồi đây hôm nay đều tuyệt đối không thoát khỏi liên can.
“Mọi người đừng sợ!”
Lúc này Trần Lệ Bình bỗng lớn tiếng nói: “Anh ta cũng chỉ là gặp may thôi, mấy người ngẫm lại xem, một tên nhà quê như anh ta thì có bản lĩnh gì mà chỉ dùng một cuộc điện thoại là có thể khiến tập đoàn nhà họ Triệu rơi vào bước đường này chỉ trong vòng ba phút?”
“Đây cũng chỉ là chuyện trùng hợp thôi, thật ra chuyện này không liên quan đến thằng nhà quê này, mọi người đừng để bị anh ta hù dọa!”
Cô ta vừa dứt lời, đám người nhà họ Trần đang định quỳ xuống cầu xin tha thứ đều sững lại.
Suy đi nghĩ lại một hồi, chuyện này có vẻ giống như lời Trần Lệ Bình nói.
Người đàn ông này còn quá trẻ, vẻ ngoài tầm thường, mặc toàn đồ rẻ tiền sao có thể có bản lĩnh này chứ?
Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
“Ha ha, có tin hay không là tự các người quyết định, dù sao cơ hội cũng chỉ có một lần này thôi”.
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang khẽ nhếch lên, cười nhạt nói.
“Tôi tin, tôi tin, anh Diệp không thích phô trương, Triệu Hưng Minh tôi tâm phục khẩu phục, chỉ cần anh và Tiểu Túy có thể cho tôi một cơ hội thì muốn tôi làm gì cũng được!”
Chỉ có Triệu Hưng Minh là hoàn toàn tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ.
Bởi vì hắn biết chuyện này không thể trùng hợp.
Tập đoàn nhà họ Triệu như một chiếc tàu chiến tung hoành ngược xuôi suốt mười mấy năm, trải qua vô số gió to sóng lớn vẫn sừng sững không ngã, ngược lại ngày càng phát triển lớn mạnh.
Mà bây giờ trong khoảnh khắc đã sụp đổ tan nát, cách giải thích duy nhất là bọn họ gặp phải một kẻ mạnh siêu cấp có bản lĩnh mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn họ rất nhiều!
“Ừ, xem ra anh cũng không ngu lắm”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Triệu Hưng Minh đang quỳ dưới đất bằng ánh mắt sâu xa, sau đó cười nói với Trần Tiểu Túy: “Nếu anh ta hiểu chuyện như thế, vậy chúng ta cứ cho anh ta một cơ hội đi”.
Trần Tiểu Túy khẽ gật đầu, trừng mắt nhìn Triệu Hưng Minh lạnh lùng nói: “Triệu Hưng Minh, những chuyện trước đây anh làm với tôi tôi đều ghi tạc trong lòng!”
“Hôm nay tôi có thể cho anh một cơ hội, cút tới cửa quỳ dập đầu cho tôi, dập đầu đến khi nào tôi hả giận mới thôi!”
Trần Tiểu Túy cũng không phải là dạng ngây thơ lương thiện, càng không phải dạng lấy ơn báo oán, ngực cô ấy to nhưng không có nghĩa là cô ấy không có não.
Trước đây những người này chèn ép cô ấy như thế nào, hôm nay cô ấy cũng phải đáp trả như vậy!
“Được, tôi dập đầu, tôi dập đầu, cám ơn Tiểu Túy, cám ơn anh Diệp!”
Triệu Hưng Minh kích động cảm kích đến nỗi chảy nước mắt, vội vàng di chuyển đến sau cửa quỳ rồi bắt đầu dập đầu bịch bịch.
Để tỏ lòng thành, hắn còn cố ý tự thêm chút gia vị, mỗi lần dập đầu ba cái, hắn đều hung hăng đánh lên mặt mình một cái tát.
“Trẻ con dễ dạy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, ngay sau đó lại nghiêng đầu qua nhìn đám người Trần Lệ Bình: “Còn các người thì sao? Quyết định xong chưa?”
“Quyết định cái con khỉ!”
Trần Lệ Bình tức giận nói: “Thằng nhà quê như anh đừng giả bộ nữa, anh cũng ngầu lắm, có giỏi thì anh cũng khiến công ty nhà A Chí của tôi cũng phá sản đi!”
“Ngu đần, đừng tưởng gặp may một lần là hay, nếu hôm nay anh không làm cho công ty nhà A Chí phá sản thì anh phải quỳ gọi tôi một tiếng tổ tông!”
“A Chí, anh nói có đúng không?”
Trần Lệ Bình ngông nghênh nói xong, còn nghiêng đầu nói với Từ Viễn Chí bên cạnh.
Từ Viễn Chí chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “con mẹ nhà cô”.
Con đàn bà ngu xuẩn này cứ luôn mồm phá sản phá sản, chẳng lẽ cô ta không biết người làm ăn ghét nhất là hai chữ này sao?
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười nhạt, lần này anh không gọi điện thoại, chỉ lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Không biết tại sao, Từ Viễn Chí nhìn thấy nụ cười này của đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thấp thỏm.
“Anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Từ Viễn Chí không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt lướt qua Triệu Hưng Minh vẫn đang quỳ bịch bịch dập đầu ngoài cửa.
Diệp Vĩnh Khang nghịch điện thoại di động, nhìn người đối diện nheo mắt nói: “Gửi cho một đàn em ở Trung Đông, tôi bảo cậu ta lập tức ngưng hợp tác với nhà họ Từ các người”.
Nghe thấy vậy, Từ Viễn Chí sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn: “Đồ ngu đần nhà anh, anh có biết dầu mỏ ở Trung Đông thuộc về Quốc Vương không?”
“Ha ha ha, khoác lác làm gì, chí ít cũng phải làm cho được, đàn em của anh là ai thế? Ha ha ha!”
Lúc này vẻ băn khoăn trong lòng Từ Viễn Chí cũng hoàn toàn biến mất.
Quyền sở hữu dầu mỏ bên Trung Đông thuộc về Quốc Vương bên đó, Diệp Vĩnh Khang ngu đần này lại khoác lác nói anh ta gửi tin nhắn cho đàn em mình.
Chẳng lẽ đàn em anh ta còn có thể là Quốc Vương bên Trung Đông sao?
Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm!
Chẳng lẽ là anh ta…
“Chuyện cười này có khiến các người thất vọng không?”
Diệp Vĩnh Khang nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Triệu Hưng Minh đẩy hai người đang lôi hắn ra, giọng nói run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi là loại người mà anh vừa mới nói đó, loại người vừa có tiền, có ưu thế vừa có quan hệ”.
“Dùng lý luận của anh mà nói, bần hèn chính là tội của anh, bị tôi giẫm dưới chân vốn là chuyện hợp tình hợp lý, tôi rất đồng ý với lý lẽ này”.
Phịch!
Triệu Hưng Minh quỳ sụp xuống đất: “Anh Diệp, anh Diệp, tôi sai rồi, cầu xin anh nương tay cho, van cầu anh cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không dám nói nữa, tôi dập đầu với anh, anh muốn tôi làm gì cũng được, xin anh Diệp, tôi không muốn ngồi tù đâu…”
Triệu Hưng Minh khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, đập đầu trên đất vang lên tiếng bịch bịch, hoàn toàn không còn dáng vẻ phách lối ngạo mạn vừa nãy.
“Anh đừng cầu xin tôi, vô dụng thôi, tôi chỉ nghe lời Tiểu Túy”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu mỉm cười nhìn Trần Tiểu Túy.
“Tiểu Túy, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em cho anh một cơ hội, sau này anh không dám nữa!”
Triệu Hưng Minh vội vàng quay đầu về phía Trần Tiểu Túy, khóc lóc ỉ ôi nói: “Tiểu Túy, anh sai thật rồi, anh đáng đánh, anh đáng chết, anh hèn hạ vô sỉ”.
“Nể mặt anh dù sao cũng là rác thải mà em từng vứt đi, xin em xót thương kẻ rác rưởi này với…”
Lúc này tinh thần và tâm trạng của Triệu Hưng Minh đã vỡ nát, những thứ gọi là hào quang và tôn nghiêm quý tộc mà hắn luôn coi trọng đến lúc thật sự gặp phải khủng hoảng đã tan thành mây khói chỉ trong tích tắc.
Lúc này đừng nói là quỳ xuống dập đầu, dù có bảo hắn lột quần áo trần truồng chạy xuống lầu hắn cũng tuyệt đối không chần chừ.
Diệp Vĩnh Khang giao Triệu Hưng Minh cho Trần Tiểu Túy xử lý rồi lại hờ hững nhìn một vòng quanh phòng, nghiền ngẫm cười nói: “Chuyện đã đi tới bước này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.
“Hôm nay cùng Tiểu Túy đến đây vì hai chuyện, một là chúc thọ bà nội”.
“Thứ hai, là muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Túy, vừa nãy tôi đã nói, những ai từng trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự chèn ép bắt nạt Tiểu Túy thì hôm nay đều phải cho Tiểu Túy một lời giải thích thỏa đáng”.
Một đám người run lẩy bẩy, ban đầu khi xảy ra sự việc hủy hôn, địa vị của Trần Tiểu Túy ở nhà họ Trần đã rơi xuống vực sâu.
Còn Trần Sương lại thuận theo đó mà trở mình, trở thành người nổi trội nhất nhà họ Trần, bắt đầu chèn ép Trần Tiểu Túy nhiều mặt.
Trong tình huống đó, đa số người nhà họ Trần dù tự nguyện hay bị ép, ít nhiều gì cũng từng tham gia chèn ép Trần Tiểu Túy.
Họ dùng hành động này để biểu hiện sự trung thành với Trần Sương.
Cho nên nhắc tới chuyện này, mỗi một người nhà họ Trần đang ngồi đây hôm nay đều tuyệt đối không thoát khỏi liên can.
“Mọi người đừng sợ!”
Lúc này Trần Lệ Bình bỗng lớn tiếng nói: “Anh ta cũng chỉ là gặp may thôi, mấy người ngẫm lại xem, một tên nhà quê như anh ta thì có bản lĩnh gì mà chỉ dùng một cuộc điện thoại là có thể khiến tập đoàn nhà họ Triệu rơi vào bước đường này chỉ trong vòng ba phút?”
“Đây cũng chỉ là chuyện trùng hợp thôi, thật ra chuyện này không liên quan đến thằng nhà quê này, mọi người đừng để bị anh ta hù dọa!”
Cô ta vừa dứt lời, đám người nhà họ Trần đang định quỳ xuống cầu xin tha thứ đều sững lại.
Suy đi nghĩ lại một hồi, chuyện này có vẻ giống như lời Trần Lệ Bình nói.
Người đàn ông này còn quá trẻ, vẻ ngoài tầm thường, mặc toàn đồ rẻ tiền sao có thể có bản lĩnh này chứ?
Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
“Ha ha, có tin hay không là tự các người quyết định, dù sao cơ hội cũng chỉ có một lần này thôi”.
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang khẽ nhếch lên, cười nhạt nói.
“Tôi tin, tôi tin, anh Diệp không thích phô trương, Triệu Hưng Minh tôi tâm phục khẩu phục, chỉ cần anh và Tiểu Túy có thể cho tôi một cơ hội thì muốn tôi làm gì cũng được!”
Chỉ có Triệu Hưng Minh là hoàn toàn tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ.
Bởi vì hắn biết chuyện này không thể trùng hợp.
Tập đoàn nhà họ Triệu như một chiếc tàu chiến tung hoành ngược xuôi suốt mười mấy năm, trải qua vô số gió to sóng lớn vẫn sừng sững không ngã, ngược lại ngày càng phát triển lớn mạnh.
Mà bây giờ trong khoảnh khắc đã sụp đổ tan nát, cách giải thích duy nhất là bọn họ gặp phải một kẻ mạnh siêu cấp có bản lĩnh mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn họ rất nhiều!
“Ừ, xem ra anh cũng không ngu lắm”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Triệu Hưng Minh đang quỳ dưới đất bằng ánh mắt sâu xa, sau đó cười nói với Trần Tiểu Túy: “Nếu anh ta hiểu chuyện như thế, vậy chúng ta cứ cho anh ta một cơ hội đi”.
Trần Tiểu Túy khẽ gật đầu, trừng mắt nhìn Triệu Hưng Minh lạnh lùng nói: “Triệu Hưng Minh, những chuyện trước đây anh làm với tôi tôi đều ghi tạc trong lòng!”
“Hôm nay tôi có thể cho anh một cơ hội, cút tới cửa quỳ dập đầu cho tôi, dập đầu đến khi nào tôi hả giận mới thôi!”
Trần Tiểu Túy cũng không phải là dạng ngây thơ lương thiện, càng không phải dạng lấy ơn báo oán, ngực cô ấy to nhưng không có nghĩa là cô ấy không có não.
Trước đây những người này chèn ép cô ấy như thế nào, hôm nay cô ấy cũng phải đáp trả như vậy!
“Được, tôi dập đầu, tôi dập đầu, cám ơn Tiểu Túy, cám ơn anh Diệp!”
Triệu Hưng Minh kích động cảm kích đến nỗi chảy nước mắt, vội vàng di chuyển đến sau cửa quỳ rồi bắt đầu dập đầu bịch bịch.
Để tỏ lòng thành, hắn còn cố ý tự thêm chút gia vị, mỗi lần dập đầu ba cái, hắn đều hung hăng đánh lên mặt mình một cái tát.
“Trẻ con dễ dạy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, ngay sau đó lại nghiêng đầu qua nhìn đám người Trần Lệ Bình: “Còn các người thì sao? Quyết định xong chưa?”
“Quyết định cái con khỉ!”
Trần Lệ Bình tức giận nói: “Thằng nhà quê như anh đừng giả bộ nữa, anh cũng ngầu lắm, có giỏi thì anh cũng khiến công ty nhà A Chí của tôi cũng phá sản đi!”
“Ngu đần, đừng tưởng gặp may một lần là hay, nếu hôm nay anh không làm cho công ty nhà A Chí phá sản thì anh phải quỳ gọi tôi một tiếng tổ tông!”
“A Chí, anh nói có đúng không?”
Trần Lệ Bình ngông nghênh nói xong, còn nghiêng đầu nói với Từ Viễn Chí bên cạnh.
Từ Viễn Chí chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “con mẹ nhà cô”.
Con đàn bà ngu xuẩn này cứ luôn mồm phá sản phá sản, chẳng lẽ cô ta không biết người làm ăn ghét nhất là hai chữ này sao?
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười nhạt, lần này anh không gọi điện thoại, chỉ lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Không biết tại sao, Từ Viễn Chí nhìn thấy nụ cười này của đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thấp thỏm.
“Anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Từ Viễn Chí không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt lướt qua Triệu Hưng Minh vẫn đang quỳ bịch bịch dập đầu ngoài cửa.
Diệp Vĩnh Khang nghịch điện thoại di động, nhìn người đối diện nheo mắt nói: “Gửi cho một đàn em ở Trung Đông, tôi bảo cậu ta lập tức ngưng hợp tác với nhà họ Từ các người”.
Nghe thấy vậy, Từ Viễn Chí sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn: “Đồ ngu đần nhà anh, anh có biết dầu mỏ ở Trung Đông thuộc về Quốc Vương không?”
“Ha ha ha, khoác lác làm gì, chí ít cũng phải làm cho được, đàn em của anh là ai thế? Ha ha ha!”
Lúc này vẻ băn khoăn trong lòng Từ Viễn Chí cũng hoàn toàn biến mất.
Quyền sở hữu dầu mỏ bên Trung Đông thuộc về Quốc Vương bên đó, Diệp Vĩnh Khang ngu đần này lại khoác lác nói anh ta gửi tin nhắn cho đàn em mình.
Chẳng lẽ đàn em anh ta còn có thể là Quốc Vương bên Trung Đông sao?
Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm!
Bình luận facebook