Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Phụ nữ là loài động vật kỳ lạ
Trong bọc vải màu xanh đó không phải là đèn pin và các công cụ dã ngoại khác như trong tưởng tượng, mà là những thứ bát nháo như bùa màu vàng, kiếm Đào Mộc, ngọc Phật, thánh giá, chu sa.
“Anh chuẩn bị những thứ này làm gì?”
Trương Tịnh ngạc nhiên há mồm trợn mắt.
Mao Nhất Trụ đáp: “Những thứ này đều là trang bị, em nhìn kỹ đi, bùa màu vàng và kiếm Đào Mộc đại diện cho đạo gia, hạt châu Phật đại diện cho nhà Phật, thánh giá là Giêsu”.
“Ba cái này gom lại, đến lúc đó những tai họa trên núi Lan Đình, dù anh ta có lai lịch thế nào, ác quỷ hay ma cà rồng nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ tè trong quần”.
“Tịnh Tịnh, em nói xem anh có cẩn thận không? Đây có tính là ưu điểm không? Hay là em cho anh mấy điểm đi”.
Mao Nhất Trụ vô cùng tự tin cười nói với Trương Tịnh.
Trương Tịnh cạn lời nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Anh vui là được”.
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nhịn cười đến nội thương.
Ba người hẹn sáu giờ ba mươi sáng mai gặp nhau dưới cây dương liễu ở núi Lan Đình.
Vì phải dậy sớm nên không chơi đến quá muộn, chỉ bàn đơn giản vài chuyện rồi ai nấy tự về nhà mình.
Vốn dĩ Diệp Vĩnh Khang rất tự nhiên muốn đưa Trần Tiểu Túy về khách sạn với mình, nhưng đến dưới khách sạn, Trần Tiểu Túy lại không chịu đi lên với Diệp Vĩnh Khang, nói mình phải về nhà.
“Em sao thế? Anh chọc em giận cái gì à?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi khó hiểu, Trần Tiểu Túy có vẻ hơi khác thường.
“Không, em muốn về nhà, anh vào khách sạn đi”.
Trần Tiểu Túy đặt tay lên vô lăng, không nhìn Diệp Vĩnh Khang nói.
Diệp Vĩnh Khang càng cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
“Xuống xe!”
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành dùng đến đại chiêu, đanh mặt cao giọng nói.
“Không, em phải về nhà…”
“Anh bảo em xuống xe”.
Diệp Vĩnh Khang lại cao giọng nói, sau đó đẩy cửa xe ra kéo Trần Tiểu Túy xuống xe, rồi kéo đối phương đi vào khách sạn.
“Anh làm gì…”
“Im lặng!”
Diệp Vĩnh Khang không cho đối phương cơ hội lên tiếng.
“Đứng lại, buông tay!”
Bảo vệ trước cửa khách sạn vừa thấy cô hai nhà họ Trần bị người ta cưỡng ép kéo đi, thần kinh lập tức căng chặt, rút gậy cao su lao đến.
“Tránh ra cho tôi, đây là bạn trai tôi!”
Trần Tiểu Túy nói.
Mấy bảo vệ sửng sốt đứng tại chỗ, cứ thế trơ mắt nhìn cô hai nhà họ Trần bị một người đàn ông kéo vào thang máy.
“Chúng ta… cần làm gì không?”
Một bảo vệ thận trọng lên tiếng nói.
“Làm cái quần què, xem như không nhìn thấy gì, cô hai nhà người ta cũng là người, cũng có nhu cầu bình thường, cảnh cáo các cậu phải giấu chuyện này cho tôi, nếu không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của cô hai thì có thần tiên cũng không cứu được các cậu”.
Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng cảnh cáo.
“Anh làm gì, em muốn về nhà”.
Trần Tiểu Túy vừa bị Diệp Vĩnh Khang kéo vào trong phòng khách sạn, vừa lớn tiếng gào nhưng hành vi của cô ấy có vẻ như nửa từ chối nửa chấp nhận.
“Bớt nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy Trần Tiểu Túy vào phòng, trở tay khóa cửa lại, sau đó lao đến như một con dã thú đói khát.
“Anh làm gì… Ư ư…”
Căn phòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Năm phút sau.
Trần Tiểu Túy mệt mỏi khẽ dựa vào ngực Diệp Vĩnh Khang, trán còn chút tóc mái dính mồ hôi.
“Vĩnh Khang, ôm em chặt một chút”.
Lúc này Trần Tiểu Túy đã không còn khí thế mạnh mẽ của phụ nữ trước đó nữa, mà giống một con mèo con ngoan ngoãn lười biếng.
“Nói đi, lúc nãy anh chọc gì đến em”.
Diệp Vĩnh Khang tựa vào đầu giường, một tay ôm Trần Tiểu Túy, một tay thuần thục châm điếu thuốc.
“Tại sao mỗi lần xong chuyện đó anh đều hút thuốc thế?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhàn nhạt phả ra một luồng khói, thẳng thắn nói: “Đây là thói quen của anh, xong việc có một điếu thuốc vui như thần tiên”.
“Đừng nói chuyện nhảm nhí, nói trọng điểm, lúc nãy sao em giận?”
Diệp Vĩnh Khang mất kiên nhẫn hôn lên, thật ra anh đều giả vờ, vì anh rất hiểu phụ nữ.
Khi đối mặt với việc họ tức giận hoặc cảm xúc vụn vặt vô cớ, có hai cách giải quyết.
Một là nói mấy lời hoa mỹ để dỗ dành, cách này không phù hợp với tính cách của Diệp Vĩnh Khang.
Thế nên bình thường Diệp Vĩnh Khang chọn cách thứ hai, vừa đơn giản vừa trực tiếp, dù là phụ nữ như thế nào thì cũng là sinh vật cần được chinh phục.
“À thì… người phụ nữ tên Phi Yến lúc nãy Mao Nhất Trụ nói là thế nào?”
Trần Tiểu Túy vẫn nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, giọng như muỗi kêu nói.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Hóa ra em giận chuyện này à, ha ha ha, cả ngày đầu óc em cứ nghĩ chuyện gì đâu”.
“Cô gái mà Mao Nhất Trụ nói tên là Sở Phi Yến, bây giờ đang hẹn hò với người anh em của anh, tình cảm của người ta tốt lắm”.
Nghe thế Trần Tiểu Túy nói: “Thế anh không nói sớm, em còn tưởng có quan hệ gì với anh”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Có thể có quan hệ gì chứ, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ nữa biết chưa?”
“Ừ, em biết rồi”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu: “Anh phải đảm bảo với em, sau này chỉ có một mình em, không cho phép làm loạn bên ngoài”.
Nói xong câu này, Trần Tiểu Túy không nghe Diệp Vĩnh Khang đáp lại ngay.
“Hỏi anh đó, anh mau…”
Trần Tiểu Túy vừa nói được một nửa thì bỗng nhớ đến điều gì, đôi mắt trở nên u ám, vội nói: “Xin lỗi, em nói nhầm…”
Trần Tiểu Túy hổ thẹn nói, đồng thời cũng cảm thấy cô đơn.
Từ sau khi hai người đến Thiên Hải, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn lấy thân phận chồng chưa cưới của Trần Tiểu Túy đi gặp những người bên cạnh Trần Tiểu Túy.
Điều này khiến Trần Tiểu Túy sinh ra ảo tưởng, như thế Diệp Vĩnh Khang là chồng chưa cưới của cô ấy thật.
Kết quả quên mất sự thật Diệp Vĩnh Khang là người đã có vợ, dù thân phận Trần Tiểu Túy có tốt đẹp như thế nào thì cuối cùng cô ấy cũng không thoát khỏi bản chất cốt lõi của người thứ ba.
“Không sao, là anh có lỗi với em”.
Diệp Vĩnh Khang rít mạnh một hơi rồi phả ra một luồng khói, trong mắt cũng tràn đầy sự áy náy.
Áy náy với gia đình, với Hạ Huyền Trúc, với Diệp Tiểu Trân.
Đồng thời cũng cảm thấy áy náy với Trần Tiểu Túy.
“Anh không có lỗi với em, mọi chuyện đều do em tự nguyện, mỗi ngày ở cạnh anh, em đều cảm thấy hạnh phúc…”
Trần Tiểu Túy lên tiếng an ủi.
“Không nói chuyện này nữa”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười vươn tay xoa đầu Trần Tiểu Túy: “Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi lên núi Lan Đình, không chừng có thể gặp mấy ma cà rồng như Mao Nhất Trụ nói thật”.
“Đây là suy nghĩ mê tín, trên thế giới này làm gì có mấy thứ bát nháo như thế, dù sao em cũng không tin”.
Trần Tiểu Túy là một người theo thuyết vô thần, không hề tin vào những gì Mao Tiểu Huy nói.
Cộc cộc cộc!
Lúc này cửa sổ bỗng vang lên tiếng động.
“Nửa đêm nửa hôm ai lại gõ cửa sổ!”
Trần Tiểu Túy bất mãn lẩm bẩm, nhưng vừa nói xong, sắc mặt cô ấy bỗng thay đổi.
Nơi này là tầng năm mươi đấy!
“Anh chuẩn bị những thứ này làm gì?”
Trương Tịnh ngạc nhiên há mồm trợn mắt.
Mao Nhất Trụ đáp: “Những thứ này đều là trang bị, em nhìn kỹ đi, bùa màu vàng và kiếm Đào Mộc đại diện cho đạo gia, hạt châu Phật đại diện cho nhà Phật, thánh giá là Giêsu”.
“Ba cái này gom lại, đến lúc đó những tai họa trên núi Lan Đình, dù anh ta có lai lịch thế nào, ác quỷ hay ma cà rồng nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ tè trong quần”.
“Tịnh Tịnh, em nói xem anh có cẩn thận không? Đây có tính là ưu điểm không? Hay là em cho anh mấy điểm đi”.
Mao Nhất Trụ vô cùng tự tin cười nói với Trương Tịnh.
Trương Tịnh cạn lời nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Anh vui là được”.
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nhịn cười đến nội thương.
Ba người hẹn sáu giờ ba mươi sáng mai gặp nhau dưới cây dương liễu ở núi Lan Đình.
Vì phải dậy sớm nên không chơi đến quá muộn, chỉ bàn đơn giản vài chuyện rồi ai nấy tự về nhà mình.
Vốn dĩ Diệp Vĩnh Khang rất tự nhiên muốn đưa Trần Tiểu Túy về khách sạn với mình, nhưng đến dưới khách sạn, Trần Tiểu Túy lại không chịu đi lên với Diệp Vĩnh Khang, nói mình phải về nhà.
“Em sao thế? Anh chọc em giận cái gì à?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi khó hiểu, Trần Tiểu Túy có vẻ hơi khác thường.
“Không, em muốn về nhà, anh vào khách sạn đi”.
Trần Tiểu Túy đặt tay lên vô lăng, không nhìn Diệp Vĩnh Khang nói.
Diệp Vĩnh Khang càng cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
“Xuống xe!”
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành dùng đến đại chiêu, đanh mặt cao giọng nói.
“Không, em phải về nhà…”
“Anh bảo em xuống xe”.
Diệp Vĩnh Khang lại cao giọng nói, sau đó đẩy cửa xe ra kéo Trần Tiểu Túy xuống xe, rồi kéo đối phương đi vào khách sạn.
“Anh làm gì…”
“Im lặng!”
Diệp Vĩnh Khang không cho đối phương cơ hội lên tiếng.
“Đứng lại, buông tay!”
Bảo vệ trước cửa khách sạn vừa thấy cô hai nhà họ Trần bị người ta cưỡng ép kéo đi, thần kinh lập tức căng chặt, rút gậy cao su lao đến.
“Tránh ra cho tôi, đây là bạn trai tôi!”
Trần Tiểu Túy nói.
Mấy bảo vệ sửng sốt đứng tại chỗ, cứ thế trơ mắt nhìn cô hai nhà họ Trần bị một người đàn ông kéo vào thang máy.
“Chúng ta… cần làm gì không?”
Một bảo vệ thận trọng lên tiếng nói.
“Làm cái quần què, xem như không nhìn thấy gì, cô hai nhà người ta cũng là người, cũng có nhu cầu bình thường, cảnh cáo các cậu phải giấu chuyện này cho tôi, nếu không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của cô hai thì có thần tiên cũng không cứu được các cậu”.
Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng cảnh cáo.
“Anh làm gì, em muốn về nhà”.
Trần Tiểu Túy vừa bị Diệp Vĩnh Khang kéo vào trong phòng khách sạn, vừa lớn tiếng gào nhưng hành vi của cô ấy có vẻ như nửa từ chối nửa chấp nhận.
“Bớt nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy Trần Tiểu Túy vào phòng, trở tay khóa cửa lại, sau đó lao đến như một con dã thú đói khát.
“Anh làm gì… Ư ư…”
Căn phòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Năm phút sau.
Trần Tiểu Túy mệt mỏi khẽ dựa vào ngực Diệp Vĩnh Khang, trán còn chút tóc mái dính mồ hôi.
“Vĩnh Khang, ôm em chặt một chút”.
Lúc này Trần Tiểu Túy đã không còn khí thế mạnh mẽ của phụ nữ trước đó nữa, mà giống một con mèo con ngoan ngoãn lười biếng.
“Nói đi, lúc nãy anh chọc gì đến em”.
Diệp Vĩnh Khang tựa vào đầu giường, một tay ôm Trần Tiểu Túy, một tay thuần thục châm điếu thuốc.
“Tại sao mỗi lần xong chuyện đó anh đều hút thuốc thế?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhàn nhạt phả ra một luồng khói, thẳng thắn nói: “Đây là thói quen của anh, xong việc có một điếu thuốc vui như thần tiên”.
“Đừng nói chuyện nhảm nhí, nói trọng điểm, lúc nãy sao em giận?”
Diệp Vĩnh Khang mất kiên nhẫn hôn lên, thật ra anh đều giả vờ, vì anh rất hiểu phụ nữ.
Khi đối mặt với việc họ tức giận hoặc cảm xúc vụn vặt vô cớ, có hai cách giải quyết.
Một là nói mấy lời hoa mỹ để dỗ dành, cách này không phù hợp với tính cách của Diệp Vĩnh Khang.
Thế nên bình thường Diệp Vĩnh Khang chọn cách thứ hai, vừa đơn giản vừa trực tiếp, dù là phụ nữ như thế nào thì cũng là sinh vật cần được chinh phục.
“À thì… người phụ nữ tên Phi Yến lúc nãy Mao Nhất Trụ nói là thế nào?”
Trần Tiểu Túy vẫn nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, giọng như muỗi kêu nói.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Hóa ra em giận chuyện này à, ha ha ha, cả ngày đầu óc em cứ nghĩ chuyện gì đâu”.
“Cô gái mà Mao Nhất Trụ nói tên là Sở Phi Yến, bây giờ đang hẹn hò với người anh em của anh, tình cảm của người ta tốt lắm”.
Nghe thế Trần Tiểu Túy nói: “Thế anh không nói sớm, em còn tưởng có quan hệ gì với anh”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Có thể có quan hệ gì chứ, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ nữa biết chưa?”
“Ừ, em biết rồi”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu: “Anh phải đảm bảo với em, sau này chỉ có một mình em, không cho phép làm loạn bên ngoài”.
Nói xong câu này, Trần Tiểu Túy không nghe Diệp Vĩnh Khang đáp lại ngay.
“Hỏi anh đó, anh mau…”
Trần Tiểu Túy vừa nói được một nửa thì bỗng nhớ đến điều gì, đôi mắt trở nên u ám, vội nói: “Xin lỗi, em nói nhầm…”
Trần Tiểu Túy hổ thẹn nói, đồng thời cũng cảm thấy cô đơn.
Từ sau khi hai người đến Thiên Hải, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn lấy thân phận chồng chưa cưới của Trần Tiểu Túy đi gặp những người bên cạnh Trần Tiểu Túy.
Điều này khiến Trần Tiểu Túy sinh ra ảo tưởng, như thế Diệp Vĩnh Khang là chồng chưa cưới của cô ấy thật.
Kết quả quên mất sự thật Diệp Vĩnh Khang là người đã có vợ, dù thân phận Trần Tiểu Túy có tốt đẹp như thế nào thì cuối cùng cô ấy cũng không thoát khỏi bản chất cốt lõi của người thứ ba.
“Không sao, là anh có lỗi với em”.
Diệp Vĩnh Khang rít mạnh một hơi rồi phả ra một luồng khói, trong mắt cũng tràn đầy sự áy náy.
Áy náy với gia đình, với Hạ Huyền Trúc, với Diệp Tiểu Trân.
Đồng thời cũng cảm thấy áy náy với Trần Tiểu Túy.
“Anh không có lỗi với em, mọi chuyện đều do em tự nguyện, mỗi ngày ở cạnh anh, em đều cảm thấy hạnh phúc…”
Trần Tiểu Túy lên tiếng an ủi.
“Không nói chuyện này nữa”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười vươn tay xoa đầu Trần Tiểu Túy: “Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi lên núi Lan Đình, không chừng có thể gặp mấy ma cà rồng như Mao Nhất Trụ nói thật”.
“Đây là suy nghĩ mê tín, trên thế giới này làm gì có mấy thứ bát nháo như thế, dù sao em cũng không tin”.
Trần Tiểu Túy là một người theo thuyết vô thần, không hề tin vào những gì Mao Tiểu Huy nói.
Cộc cộc cộc!
Lúc này cửa sổ bỗng vang lên tiếng động.
“Nửa đêm nửa hôm ai lại gõ cửa sổ!”
Trần Tiểu Túy bất mãn lẩm bẩm, nhưng vừa nói xong, sắc mặt cô ấy bỗng thay đổi.
Nơi này là tầng năm mươi đấy!
Bình luận facebook