Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471: Dấu tay máu
Suỵt!
Diệp Vĩnh Khang làm động tác im lặng với Trần Tiểu Túy, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Nơi này là phòng tổng thống ở tầng năm mươi, cửa sổ sát đất cực lớn bị rèm cửa che lại nên không thể nhìn thấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy kỳ lạ là không hiểu tại sao có người gõ cửa sổ tầng năm mươi vào đêm hôm, chuyện này rất khó với người bình thường.
Nhưng với cao thủ thì chỉ cần một sợi dây đơn giản là có thể làm được.
Nhưng thính lực của Diệp Vĩnh Khang rất tốt, có thể nghe ra được tiếng động này rất kỳ lạ, mặc dù giống như có ai đó đang đập vào cửa sổ nhưng ngoài tiếng động này ra thì không còn động tĩnh nào khác.
Nếu là thả dây thừng hoặc cách khác thì tuyệt đối không thể một mình tạo ra động tĩnh này, chắc chắn sẽ có tiếng động khe khẽ của những người khác.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không cảm nhận được gì.
Mấy giây sau, Diệp Vĩnh Khang bỗng hất chăn lên, lao đến trước cửa sổ với tốc độ nhanh như chớp, giơ tay lên kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn trống không.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Nhắm mắt lại!”
Diệp Vĩnh Khang lập tức xoay người nói với Trần Tiểu Túy một tiếng.
Nhưng vẫn hơi muộn.
A!!!!
Trần Tiểu Túy nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khiếp sợ hét lên.
“Đừng sợ, có anh đây!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước đến ôm Trần Tiểu Túy vào lòng: “Yên tâm, có anh đây, đừng sợ, thả lỏng”.
“Đó… đó là cái gì thế…”
Trần Tiểu Túy hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng giật mình trước mặt.
Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất cực lớn đó xuất hiện ba dấu tay màu đỏ như máu, lớn bằng bàn tay trẻ em.
Nửa đêm rồi mà đầu tiên là xuất hiện tiếng động đập vào cửa sổ, sau đó lại nhìn thấy thứ như vậy, dù tâm lý của Trần Tiểu Túy có tốt như thế nào cũng sẽ bị khiếp sợ đến mất hồn.
“Đừng sợ, em ở đây đừng đi đâu, anh qua đó xem thử, yên tâm, nhất định không có chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cẩn thận quan sát ba dấu tay máu lớn bằng bàn tay trẻ em kia.
Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc thì ba dấu tay máu này không rõ lắm, chỉ là hình dáng trông có vẻ giống bàn tay trẻ em đập vào.
Nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Vì đây là tường bằng kính, thế nên Diệp Vĩnh Khang không thể sờ vào dấu tay màu đỏ đó, chỉ có thể quan sát qua một lớp kính.
Quan sát một lúc Diệp Vĩnh Khang càng nhíu chặt mày.
Vì ngoài ba dấu tay mái này, anh không tìm được dấu vết khác trên bức tường kính.
Bất kể là sợi dây rơi xuống hay dấu vết leo tường, dù kỹ thuật có tốt đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết, không thể làm được đến mức không có chút dấu vết nào như vậy.
Mà ba dấu tay máu này lại xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt, hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng nghe rất rõ ba tiếng đập vào cửa sổ lúc nãy.
Rốt cuộc đối phương làm được bằng cách nào?
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, suy nghĩ xoay chuyện cực nhanh, đưa ra đủ thứ khả năng, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Vĩnh Khang bác bỏ.
Vì dù dùng cách gì đi chăng nữa, có thể để lại ba dấu tay máu rõ ràng trên cửa sổ sát đất ở tầng năm mươi chắc chắn đều sẽ để lại vài dấu vết nào đó.
Tình trạng không lưu lại dấu vết như vậy không có khả năng tồn tại.
Nếu không cưỡng ép giải thích ra một khả năng thì đó chính là… lơ lửng trên không trung.
Ngoài khả năng này ra không còn bất kỳ một cách giải thích nào khác.
Tất nhiên nếu có đủ thời gian thì có thể xóa sạch mọi dấu vết để lại sau khi làm xong việc.
Nhưng từ lúc tiếng động vang lên đến khi Diệp Vĩnh Khang kéo rèm cửa ra chưa đến mười giây, thời gian ngắn như thế không thể rút lui trong âm thầm được, hơn nữa còn tiện thể xóa sạch mọi dấu vết.
Diệp Vĩnh Khang không làm được, hơn nữa anh cũng tin rằng trên đời này không ai có thể làm được.
“Vĩnh Khang, rốt cuộc là thứ gì thế, em hơi sợ”.
Trần Tiểu Túy co người ở đầu giường, ánh mắt hiện lên vẻ căng thẳng và hoảng hốt.
“Không sao, có người ác ý làm vậy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nở nụ cười thoải mái với đối phương, tiện thể kéo rèm cửa lại: “Em đợi trong phòng một lát, anh ra ngoài xem sao, sẽ về nhanh thôi”.
“Không, em sợ, em muốn đi với anh”.
Lúc này Trần Tiểu Túy không có can đảm ở lại trong phòng một mình.
Diệp Vĩnh Khang cân nhắc một hồi, cảm thấy để Trần Tiểu Túy một mình trong phòng cũng không phải chuyện tốt, sau đó gật đầu nói: “Được, mau mặc áo khoác vào đi, lát nữa đi sát phía sau anh”.
Hai người nắm tay rời khỏi phòng, sau đó đi lên phía trên theo đường thoát hiểm, nhưng lại phát hiện cánh quạt nhỏ đến tầng thượng đã đóng.
Diệp Vĩnh Khang quan sát đầu khóa, nhìn bụi bẩn tích tụ trên phần kết nối của ổ khóa có thể đoán được ít nhất đã một tháng chưa ai mở ổ khóa này.
Nói cách khác đồng thời cũng có thể loại trừ khả năng đối phương lên tầng thượng bằng chỗ này.
Lạch cạch!
Diệp Vĩnh Khang siết chặt ổ khóa nhẹ nhàng kéo, sau đó dễ dàng bẻ được ổ khóa, anh đẩy cửa ra kéo Trần Tiểu Túy lên sân thượng.
Thật ra thời tiết tối nay rất tốt, ánh trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, sáng lấp lánh cùng với vì sao trên bầu trời, tô điểm cho bầu trời đen kịt.
Nhìn từ nơi này, bầu trời và giao thông bên dưới giao nhau tạo nên khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Chẳng qua lúc này Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy không có tâm tư thưởng thức.
Sau khi lên sân thượng, Diệp Vĩnh Khang quan sát xung quanh, sau đó đi một vòng quanh sân thượng rồi lại tiếp tục rơi vào suy tư.
“Không đúng”.
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, ngờ vực lẩm bẩm.
“Cái gì không đúng?”
Trần Tiểu Túy siết chặt góc áo Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy xung quanh khá u ám, cũng không biết Diệp Vĩnh Khang đang làm gì.
“Ồ, không có gì”.
Diệp Vĩnh Khang vừa qua loa đáp, vừa tiếp tục nhìn xung quanh thử tìm ra chút manh mối nào đó.
Anh thầm cảm thấy vô cùng khó hiểu, phòng của anh ở ngay bên dưới sân thượng, cao năm mươi tầng, hơn nữa cả tòa nhà đều là tường bằng kính trơn, thế nên có thể loại trừ khả năng leo tường.
Cách duy nhất là đi xuống từ tầng thượng, nhưng Diệp Vĩnh Khang xoay một vòng vẫn không tìm thấy nửa manh mối.
Nếu như thế vấn đề càng trở nên khó đoán.
Khả năng leo tường bị loại trừ, hơn nữa cũng không phải xuống từ sân thượng, vậy đối phương làm thế nào để lại ba dấu tay máu bên ngoài cửa sổ sát đất?
Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người đã đạt đến cảnh giới có thể bay trong không trung?
Đó là tình tiết câu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết ảo tưởng.
Hoặc là…
Diệp Vĩnh Khang bỗng nghĩ đến khả năng khó tin hơn cả bay trong không trung.
Lẽ nào để lại ba dấu tay máu đó không phải người mà là thứ gì khác…
Diệp Vĩnh Khang làm động tác im lặng với Trần Tiểu Túy, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Nơi này là phòng tổng thống ở tầng năm mươi, cửa sổ sát đất cực lớn bị rèm cửa che lại nên không thể nhìn thấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy kỳ lạ là không hiểu tại sao có người gõ cửa sổ tầng năm mươi vào đêm hôm, chuyện này rất khó với người bình thường.
Nhưng với cao thủ thì chỉ cần một sợi dây đơn giản là có thể làm được.
Nhưng thính lực của Diệp Vĩnh Khang rất tốt, có thể nghe ra được tiếng động này rất kỳ lạ, mặc dù giống như có ai đó đang đập vào cửa sổ nhưng ngoài tiếng động này ra thì không còn động tĩnh nào khác.
Nếu là thả dây thừng hoặc cách khác thì tuyệt đối không thể một mình tạo ra động tĩnh này, chắc chắn sẽ có tiếng động khe khẽ của những người khác.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không cảm nhận được gì.
Mấy giây sau, Diệp Vĩnh Khang bỗng hất chăn lên, lao đến trước cửa sổ với tốc độ nhanh như chớp, giơ tay lên kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn trống không.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Nhắm mắt lại!”
Diệp Vĩnh Khang lập tức xoay người nói với Trần Tiểu Túy một tiếng.
Nhưng vẫn hơi muộn.
A!!!!
Trần Tiểu Túy nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khiếp sợ hét lên.
“Đừng sợ, có anh đây!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước đến ôm Trần Tiểu Túy vào lòng: “Yên tâm, có anh đây, đừng sợ, thả lỏng”.
“Đó… đó là cái gì thế…”
Trần Tiểu Túy hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng giật mình trước mặt.
Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất cực lớn đó xuất hiện ba dấu tay màu đỏ như máu, lớn bằng bàn tay trẻ em.
Nửa đêm rồi mà đầu tiên là xuất hiện tiếng động đập vào cửa sổ, sau đó lại nhìn thấy thứ như vậy, dù tâm lý của Trần Tiểu Túy có tốt như thế nào cũng sẽ bị khiếp sợ đến mất hồn.
“Đừng sợ, em ở đây đừng đi đâu, anh qua đó xem thử, yên tâm, nhất định không có chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cẩn thận quan sát ba dấu tay máu lớn bằng bàn tay trẻ em kia.
Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc thì ba dấu tay máu này không rõ lắm, chỉ là hình dáng trông có vẻ giống bàn tay trẻ em đập vào.
Nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Vì đây là tường bằng kính, thế nên Diệp Vĩnh Khang không thể sờ vào dấu tay màu đỏ đó, chỉ có thể quan sát qua một lớp kính.
Quan sát một lúc Diệp Vĩnh Khang càng nhíu chặt mày.
Vì ngoài ba dấu tay mái này, anh không tìm được dấu vết khác trên bức tường kính.
Bất kể là sợi dây rơi xuống hay dấu vết leo tường, dù kỹ thuật có tốt đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết, không thể làm được đến mức không có chút dấu vết nào như vậy.
Mà ba dấu tay máu này lại xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt, hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng nghe rất rõ ba tiếng đập vào cửa sổ lúc nãy.
Rốt cuộc đối phương làm được bằng cách nào?
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, suy nghĩ xoay chuyện cực nhanh, đưa ra đủ thứ khả năng, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Vĩnh Khang bác bỏ.
Vì dù dùng cách gì đi chăng nữa, có thể để lại ba dấu tay máu rõ ràng trên cửa sổ sát đất ở tầng năm mươi chắc chắn đều sẽ để lại vài dấu vết nào đó.
Tình trạng không lưu lại dấu vết như vậy không có khả năng tồn tại.
Nếu không cưỡng ép giải thích ra một khả năng thì đó chính là… lơ lửng trên không trung.
Ngoài khả năng này ra không còn bất kỳ một cách giải thích nào khác.
Tất nhiên nếu có đủ thời gian thì có thể xóa sạch mọi dấu vết để lại sau khi làm xong việc.
Nhưng từ lúc tiếng động vang lên đến khi Diệp Vĩnh Khang kéo rèm cửa ra chưa đến mười giây, thời gian ngắn như thế không thể rút lui trong âm thầm được, hơn nữa còn tiện thể xóa sạch mọi dấu vết.
Diệp Vĩnh Khang không làm được, hơn nữa anh cũng tin rằng trên đời này không ai có thể làm được.
“Vĩnh Khang, rốt cuộc là thứ gì thế, em hơi sợ”.
Trần Tiểu Túy co người ở đầu giường, ánh mắt hiện lên vẻ căng thẳng và hoảng hốt.
“Không sao, có người ác ý làm vậy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nở nụ cười thoải mái với đối phương, tiện thể kéo rèm cửa lại: “Em đợi trong phòng một lát, anh ra ngoài xem sao, sẽ về nhanh thôi”.
“Không, em sợ, em muốn đi với anh”.
Lúc này Trần Tiểu Túy không có can đảm ở lại trong phòng một mình.
Diệp Vĩnh Khang cân nhắc một hồi, cảm thấy để Trần Tiểu Túy một mình trong phòng cũng không phải chuyện tốt, sau đó gật đầu nói: “Được, mau mặc áo khoác vào đi, lát nữa đi sát phía sau anh”.
Hai người nắm tay rời khỏi phòng, sau đó đi lên phía trên theo đường thoát hiểm, nhưng lại phát hiện cánh quạt nhỏ đến tầng thượng đã đóng.
Diệp Vĩnh Khang quan sát đầu khóa, nhìn bụi bẩn tích tụ trên phần kết nối của ổ khóa có thể đoán được ít nhất đã một tháng chưa ai mở ổ khóa này.
Nói cách khác đồng thời cũng có thể loại trừ khả năng đối phương lên tầng thượng bằng chỗ này.
Lạch cạch!
Diệp Vĩnh Khang siết chặt ổ khóa nhẹ nhàng kéo, sau đó dễ dàng bẻ được ổ khóa, anh đẩy cửa ra kéo Trần Tiểu Túy lên sân thượng.
Thật ra thời tiết tối nay rất tốt, ánh trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, sáng lấp lánh cùng với vì sao trên bầu trời, tô điểm cho bầu trời đen kịt.
Nhìn từ nơi này, bầu trời và giao thông bên dưới giao nhau tạo nên khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Chẳng qua lúc này Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy không có tâm tư thưởng thức.
Sau khi lên sân thượng, Diệp Vĩnh Khang quan sát xung quanh, sau đó đi một vòng quanh sân thượng rồi lại tiếp tục rơi vào suy tư.
“Không đúng”.
Diệp Vĩnh Khang xoa cằm, ngờ vực lẩm bẩm.
“Cái gì không đúng?”
Trần Tiểu Túy siết chặt góc áo Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy xung quanh khá u ám, cũng không biết Diệp Vĩnh Khang đang làm gì.
“Ồ, không có gì”.
Diệp Vĩnh Khang vừa qua loa đáp, vừa tiếp tục nhìn xung quanh thử tìm ra chút manh mối nào đó.
Anh thầm cảm thấy vô cùng khó hiểu, phòng của anh ở ngay bên dưới sân thượng, cao năm mươi tầng, hơn nữa cả tòa nhà đều là tường bằng kính trơn, thế nên có thể loại trừ khả năng leo tường.
Cách duy nhất là đi xuống từ tầng thượng, nhưng Diệp Vĩnh Khang xoay một vòng vẫn không tìm thấy nửa manh mối.
Nếu như thế vấn đề càng trở nên khó đoán.
Khả năng leo tường bị loại trừ, hơn nữa cũng không phải xuống từ sân thượng, vậy đối phương làm thế nào để lại ba dấu tay máu bên ngoài cửa sổ sát đất?
Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người đã đạt đến cảnh giới có thể bay trong không trung?
Đó là tình tiết câu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết ảo tưởng.
Hoặc là…
Diệp Vĩnh Khang bỗng nghĩ đến khả năng khó tin hơn cả bay trong không trung.
Lẽ nào để lại ba dấu tay máu đó không phải người mà là thứ gì khác…
Bình luận facebook