• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 472: Quỷ dị

“Vĩnh Khang, rốt cuộc chuyện này là sao? Em vẫn thấy hơi sợ”.

Trần Tiểu Túy siết chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cứ cảm thấy không gian hết sức u ám.

“Không có gì đâu, đừng đoán mò nữa, chúng ta về trước đi”.

Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười nhẹ nhàng với Trần Tiểu Túy, rồi dẫn Trần Tiểu Túy xuống dưới lầu, bộ dạng như chẳng có gì xảy ra.

Hai người vừa mở cửa phòng đã cảm thấy hình như có cái gì đó rơi ra từ trong khe cửa, Trần Tiểu Túy cúi đầu nhìn, nhất thời bị dọa sợ đến mức hét toáng lên.

Trên mặt đất bỗng lòi ra một phong thư.

Phong thư đó không có vấn đề gì, là một phong thư làm bằng da trâu nhuốm màu vàng hoài cổ, thế nhưng không ngờ rằng trên mặt phong thư lại in một dấu bàn tay màu máu đỏ hệt như trên cửa sổ!

“Không sao đâu, đừng sợ!”

Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày, sau khi quan sát bốn phía xong mới cẩn thận cúi người nhặt phong thư lên.

Mở ra nhìn thử, bên trong lại là một tờ giấy tiền vàng mã màu vàng sẫm dùng để đốt cho người chết!

Trên tờ vàng mã viết mấy chữ to màu đỏ như máu: Người vào Lan Đình chết!

“Ha ha, có ai đó đùa dai thôi”.

Diệp Vĩnh Khang vò tờ giấy kia thành một cục, không để cho Trần Tiểu Túy nhìn thấy chữ viết trên đó, rồi cố tỏ vẻ thản nhiên cười nói: “À, anh biết rồi, hôm nay là ngày nói dối Cá tháng Tư nên có người trêu ghẹo anh thôi”.

“Ngày Cá tháng Tư là ngày mồng một tháng tư mà? Hôm nay đã là tháng chín rồi”.

Trần Tiểu Túy nghi hoặc đáp.

“Có hai ngày Cá tháng Tư mà, một ngày là ngày một tháng Tư do người phương Tây đề ra, ngày còn lại là ngày của Zimbabwe, là hôm nay đó”.

Diệp Vĩnh Khang không muốn để Trần Tiểu Túy nghĩ nhiều nên đành tìm bừa một cái cớ.

“Zimbabwe? Bên đó cũng có ngày Cá tháng Tư à?”

Trần Tiểu Túy tỏ vẻ bán tín bán nghi.

“Ha ha, đương nhiên là có rồi! Bên đó cũng thịnh hành ngày nói dối lắm. Giờ đừng quan tâm nhiều thứ thế, đi ngủ sớm chút đi, mai còn phải dậy sớm nữa”.

Sau khi ôm Trần Tiểu Túy dỗ dành mấy câu, Diệp Vĩnh Khang cố tỏ vẻ ung dung đánh trống lảng. Lúc này Trần Tiểu Túy mới bớt sợ, chốc lát sau đã nằm ngủ say trong lòng Diệp Vĩnh Khang.

Đợi Trần Tiểu Túy say giấc nồng, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang mới dần dần trở nên sa sầm.

Tất cả những chuyện này thật sự quá quỷ dị, rất nhiều chỗ không thể giải thích được, điều này khiến cho người đã quen nắm giữ mọi chuyện trong tay như Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng rối rắm.

Diệp Vĩnh Khang cẩn thận đặt Trần Tiểu Túy qua một bên, sau đó rón rén xuống giường, vốn định nghiên cứu tiếp mấy dấu bàn tay máu kia nhưng khi kéo cửa sổ ra, lại ngạc nhiên phát hiện mấy dấu tay máu đó đã biến mất sạch sẽ!

Thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không giữ lại, như thể nó chưa từng tồn tại trên đời.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày mở tờ vàng mã bị vò thành một cục ra xem, sau đó phát hiện chữ bên trên cũng biến mất không thấy đâu!

Chẳng lẽ, thứ đó là có thật?

Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ huyệt Thái Dương, bước chân anh in dấu hơn nửa trái đất, kiến thức uyên bác, chính mắt anh đã từng nhìn thấy rất nhiều hiện tượng kỳ lạ lý thú không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cho dù mấy chuyện kỳ lạ lý thú này có huyễn tưởng đến đâu thì phía sau nó luôn có cách lý giải hợp lý.

Cho nên Diệp Vĩnh Khang luôn là người vô thần, đến tận bây giờ vẫn không tin chuyện ma quỷ.

Nhưng việc vừa mới xảy ra nên lý giải sao đây?

Còn cả dòng chữ “người vào Lan Đình chết” là có ý gì?

Chẳng lẽ thật sự có những thứ vô hình nào đó đang cảnh cáo mình?

“Đệch, mặc kệ mày là thứ gì, có bản lĩnh thì bước ra ánh sáng đi!”

Diệp Vĩnh Khang tức giận lẩm bẩm.

Dù anh cũng cảm thấy mấy chuyện vừa xảy ra hơi quái quỷ nhưng anh không hề thấy sợ, mặc kệ đó là thần hay quỷ, không cho ông đây đi, ông đây vẫn cứ đi đấy!

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Khang giả vờ không có chuyện gì, lái xe đưa Trần Tiểu Túy tới nơi đã hẹn.

“Tịnh Tịnh tới rồi kìa”.

Trần Tiểu Túy từ xa đã trông thấy Trương Tịnh đứng dưới bóng cây liễu lớn, xoay lưng về phía này.

“Tịnh Tịnh!”

Trần Tiểu Túy thò đầu ra khỏi cửa sổ xe gọi lớn, nhưng người kia không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.

“Tịnh…”

Trần Tiểu Túy vừa định gọi lại thì Trương Tịnh đột nhiên như bị kinh sợ bởi thứ gì đó, bất chợt chạy như bay lên núi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất nơi rừng rậm.

“Tịnh Tịnh làm sao thế?”

Trần Tiểu Túy vô cùng khó hiểu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Có vấn đề”.

Diệp Vĩnh Khang cau mày, phát hiện ra có điểm không hợp logic.

Không chỉ phản ứng của Trương Tịnh khác thường, mà anh cũng đang suy nghĩ xem Trương Tịnh đến đây bằng cách nào.

Chỗ này vô cùng hẻo lánh, bình thường vốn chẳng ai thèm tới, Diệp Vĩnh Khang không nhìn thấy xe của Trương Tịnh, cũng không thấy dấu vết bánh xe để lại, cho nên Trương Tịnh đã đến đây bằng cách nào?

Không thể nào đi bộ tới được!

Ầm ầm!

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ, một chiếc Mercedes Benz Big G rất lớn lao đến nhanh như chớp.

“Hai người đều đến rồi à”.

Cửa xe bật mở, Mao Nhất Trụ khoác một bộ trang bị ngoài trời, lưng đeo balo nhảy xuống.

“Ừ…”

Trần Tiểu Túy vừa định đáp lời, lại bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi!

Trương Tịnh cũng bước xuống từ trên xe.

“Tịnh Tịnh, ban nãy cậu…”

Trần Tiểu Túy sợ đến mức không biết nên nói gì, trợn mắt nhìn Trương Tịnh.

“Ban nãy mình làm sao cơ? Sao sắc mặt cậu kém thế, cơ thể không khỏe à?”

Trương Tịnh mặc đồ thể thao, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trần Tiểu Túy nên vội hỏi.

“Ban nãy cậu… Ban nãy…”

Trần Tiểu Túy định kể lại cảnh tượng mới trông thấy hồi nãy, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói ngắt lời: “Ban nãy tôi và Tiểu Túy có nói về chuyện trên núi Lan Đình, cô ấy hơi căng thẳng thôi”.

“Ồ, có gì mà căng thẳng chứ”.

Mao Nhất Trụ vỗ ngực tự tin cười nói: “Có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”

Nói xong, cậu ta giơ tay che trán nhìn lên núi một lúc, sau đó mới rút trong balo ra một con dao, chỉ vào một lối mòn phủ đầy cỏ dại: “Đi thôi, tranh thủ thời gian lên núi, rồi xuống núi trước khi tối trời”.

Tiếp đó, bốn người bắt đầu lên núi, Mao Nhất Trụ đi trước mở đường, Trương Tịnh theo sát phía sau, Diệp Vĩnh Khang dẫn Trần Tiểu Túy đi cuối cùng.

“Vĩnh Khang, ban nãy…”

Trần Tiểu Túy vẫn không kiềm chế được muốn hỏi chuyện mới xảy ra lúc nãy rốt cuộc là sao.

“Tạm thời cứ để trong bụng chuyện này đã, đừng nói với ai hết”.

Diệp Vĩnh Khang nén giọng đáp.

Chuyện ban nãy thật sự vô cùng quỷ quái, lúc vẫn chưa biết rõ chân tướng thì cách xử lý tốt nhất là tạm thời giấu kín chuyện này đi, để tránh nảy sinh một vài phiền toái không đáng có.

Dù đường núi gập ghềnh nhưng cũng may tố chất cơ thể của mọi người cũng không tệ lắm, ngược lại ai cũng thấy chả tốn bao nhiêu sức lực.

Đi hết hai tiếng đồng hồ, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một bãi đất trống, hơn nữa phong cảnh cũng vô cùng tươi đẹp, hoa dại rực rỡ bung nở khắp muôn nơi.

“Ở đây đẹp quá, hay là ngồi nghỉ một lúc đi!”

Trần Tiểu Túy lập tức bị cảnh sắc trước mắt thu hút, Trương Tịnh cũng rất phấn khích, vội lấy điện thoại di động ra chụp hình liên tục.

“Được rồi, ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, xốc lại tinh thần, không xa phía trước chính là khu vực cấm ngay giữa sườn núi rồi”.

Mao Nhất Trụ gật đầu nói, hai cô gái nhất thời hào hứng bắt đầu chụp hình đủ kiểu.

“Anh Diệp à, nói với anh chuyện này, anh phải chuẩn bị tinh thần nhé”.

Mao Nhất Trụ đi đến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, đưa một điếu thuốc ra, cậu ta cũng tự châm một điếu.

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

Sắc mặt Mao Nhất Trụ có vẻ nghiêm trọng, nghiêng đầu nhìn hai cô gái đang chụp hình cách đó không xa, sau đó nén giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Trương Tịnh có vấn đề”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom