• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 489: Vũ khí di truyền

Bởi vì còn nhiều việc ở Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang không ở lại Thiên Hải, buổi chiều anh cùng Trần Tiểu Túy lên máy bay trở về Giang Bắc.

“Vĩnh Khang, anh thấy không khỏe sao?”

Trần Tiểu Túy hỏi với vẻ mặt quan tâm, Diệp Vĩnh Khang trông có vẻ có rất nhiều tâm sự khi rời khỏi núi Lan Đình.

“À, không đâu, suy nghĩ chút thôi, em nghỉ ngơi đi, hai ngày nay em đều không được ngủ ngon rồi”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhìn Trần Tiểu Túy, sau đó tiếp tục trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.

Hai chuyện này đều đã đánh vào dây thần kinh trong anh.

Theo lời Mao Nhất Trụ, con quái vật mà bọn họ gặp hôm nay trong hang động thực chất là một con tinh tinh bị nhiễm biến thể gen đặc biệt, sau đó dẫn đến đột biến.

Điều làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút bất an là chuyện này không phải là anh không hề hay biết!

Trong thế giới ngầm, loại cao thủ nào cũng có, loại vũ khí xấu xa với công nghệ tiên tiến nào cũng có.

Ở nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, không có mấy người có cái gọi là nhân từ đạo đức, luật rừng được thiết lập ra một cách rất sinh động.

Nói tóm lại, trong thế giới ngầm, không có từ gọi là thấp hèn, chỉ có hai kết quả là thắng lợi và thua cuộc thôi.

Bất kể dùng phương pháp nào, giết được kẻ địch chính là anh hùng, bị kẻ địch giết là phế vật.

Nhưng có một cách bị nghiêm cấm trong toàn bộ thế giới ngầm.

Bởi thì mức độ đáng sợ của thứ này, không thể dùng từ tàn khốc để miêu tả được nữa.

Thứ này nếu như không được để kiểm soát, nó không chỉ sẽ hủy diệt thế giới ngầm mà còn là một thảm họa chưa từng có đối với toàn bộ loài người!

Mà thứ này được gọi là vũ khí sinh hóa!

Bất cứ ai trong thế giới ngầm dám nghiên cứu thứ này mà không được cho phép sẽ lập tức bị toàn bộ thế giới hắc ám tấn công!

Nhưng cho dù như vậy, vẫn có một số người chấp nhận rủi ro.

Diệp Vĩnh Khang đã ở trong thế giới ngầm hai mươi năm, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra hai tai nạn sinh hóa.

Một vụ là sử dụng chất cấm khét tiếng. Vào thời điểm đó, toàn bộ thế giới ngầm, bao gồm cả Điện Long Thần, sau khi đã phải trả cái giá đắt, cuối cùng đã kịp thời ngăn chặn được sự việc này.

Một thời gian trước, loại thuốc cấm lại xuất hiện ở nước Long Hạ, nhưng nó cũng đã được Sử Nam Bắc khống chế kịp thời.

Mà sự việc còn lại còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ việc chất cấm nhiều!

Nếu như sự việc thuốc cấm khiến người ta cảm thấy sợ hãi thì sự việc còn lại lại khiến cho toàn bộ thế giới ngầm, bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ảnh hưởng và tác hại của sự cố này thực ra không thể nào so bì được với sự cố chất cấm, và thậm chí ngay từ đầu nó đã không được coi trọng chút nào.

Tuy nhiên khi quân liên minh của thế giới ngầm đột phá kẻ thù và tìm thấy phòng thí nghiệm, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang đều toát mồ hôi lạnh!

May mắn thay bọn họ phát hiện sớm, thông tin tình báo kịp thời, nếu không, một khi đối phương hoàn thành xong thí nghiệm, hậu quả sẽ rất tàn khốc!

Ở hiện trường phát hiện ra xác của vài con cá nanh mặt xanh.

Kết quả thí nghiệm khiến người ta vô cùng kinh ngạc!

Xác những con cá nanh mặt xanh này hóa ra là con người đã bị cải tạo gen!

Theo dữ liệu thử nghiệm, xác của những con cá nanh mặt xanh này đã bị đột biến gen hoàn toàn, khiến chúng trở nên bất khả xâm phạm và vô cùng mạnh mẽ. Cho dù chỉ là một trong số những thí nghiệm này sống sót, nó sẽ là một mối đe dọa lớn đối với toàn bộ thế giới ngầm!

Để loại bỏ vĩnh viễn nguy cơ tiềm tàng, toàn bộ thế giới ngầm khi đó đã liên hợp lại, chỉ cần bất cứ ai có dính dáng đến chuyện này, không quan tâm là già trẻ lớn bé, đàn ông hay phụ nữ, tất cả đều bị xử tử!

Và tiêu hủy phòng thí nghiệm và khu vực bán kình cách đó một trăm kilomet bằng một vụ cháy lớn bảy ngày bảy đêm, biến toàn bộ khu vực này thành mặt đất cháy xém, thậm chí một ngọn cỏ dại cũng không thể sống sót nổi!

Đã mấy năm trôi qua kể từ sau sự việc này, Diệp Vĩnh Khang đã dần dần quên đi nó, anh cho rằng trước một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, sự việc này hẳn đã bị tiêu hủy hoàn toàn.

Tuy nhiên điều khiến anh ngạc nhiên là vừa rồi khi nghe miêu tả của Mao Nhất Trụ, cũng như kinh nghiệm của bản thân khi chiến đấu với con quái vật đó, mọi thứ cực kỳ giống với vũ khí sinh hóa khi đó!

Con tinh tinh bị biến đổi gen đó có liên quan gì đến xác của những con cá nanh mặt xanh hồi ấy không?

Lẽ nào sự việc khi đó chưa bị tiêu diệt triệt để, vẫn có con cá lọt lưới sao?

Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ lên trán, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho cảm xúc bình tĩnh.

Có vẻ như sau khi quay về, anh lại có nhiều việc phải làm rồi.

Sau đó, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu nghĩ đến chuyện thứ hai.

Lúc trước khi chiến đấu với con quái vật đó, nếu như không có ai bí mật giúp đỡ và hướng dẫn cho Diệp Vĩnh Khang về vị trí điểm chí mạng của con quái vật thì ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không thể biết được rằng kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Lúc đầu cứ nghĩ rằng do Mao Nhất Huyền làm, nhưng sau đó Mao Nhất Huyền đã phủ nhận.

Mà Diệp Vĩnh Khang cũng không nghi ngờ rằng Mao Nhất Huyền đang nói dối. Thứ nhất, cô ta không có bất kỳ động cơ hay lý do nào để nói dối cả.

Thứ hai, nếu Mao Nhất Huyền thật sự có năng lực này thì hai anh em họ đã không cần hao tâm tổn sức, bày ra nhiều chuyện phía sau như vậy.

Tuy nhiên nếu như không phải Mao Nhất Huyền thì còn có thể là ai được nữa?

Tại sao người bí ẩn đó lại giúp anh, sau khi giúp anh vì sao lại không lộ diện?

Hơn nữa, từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang đều không cảm nhận được sự tồn tại của người đó, điều này có nghĩa là thực lực và sức chiến đấu của người đó đã đạt đến mức khó tin.

Đối phương là bạn hay thù?

Nếu như là kẻ thù…

Diệp Vĩnh Khang nghĩ sâu một hơi, không dám nghĩ tiếp nữa.

Kẻ thù ở trong bóng tối, mình ở ngoài sáng, đây là một điều cấm kỵ lớn.

Hơn nữa, kẻ luôn ẩn mình trong bóng tối này, bất cứ lúc nào cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, uy lực của kẻ đó quả thực không thể nào tưởng tượng nổi!

“Vĩnh Khang, ngây ra làm gì thế, đến rồi”.

Trần Tiểu Túy đẩy nhẹ cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, lúc này mới nhận ra máy bay đã hạ cánh an toàn xuống Giang Bắc rồi.

Lúc vừa bước ra khỏi sân bay, Diệp Vĩnh Khang nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng tạm thời bỏ hết những thứ phiền não này ra khỏi cơ thể.

Tuy rằng lần này chỉ ở Thiên Hải mấy ngày, nhưng Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy mình đã rời khỏi Giang Bắc rất lâu, rất lâu rồi.

Lần này chuyến đi đến Thiên Hải khiến cho anh vô tình gánh lên vai hai áp lực tâm lý rất lớn, chuyện này không biết là may hay rủi đây.

“Vĩnh Khang, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi, mấy ngày rồi không ăn, em đói muốn chết rồi”.

Trần Tiểu Túy mỉm cười ôm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, lần này đến Thiên Hải đã giải quyết ổn thỏa chuyện giữa cô ấy và nhà họ Trần, khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Hôm khác đi”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, cười nói với Trần Tiểu Túy: “Con gái anh tan học rồi, anh phải mau đến đón con, mấy ngày không gặp, anh nhớ con lắm”.

Trân Tiểu Túy sững sờ một hồi, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu nói: “Ồ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom