• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 490: Chuyện cũ nhà họ Diệp

Sơn trang nhà họ Diệp, phía Bắc.

“Lão phu nhân, thứ lỗi cho sự kém cỏi của lão phu, bệnh tình của cậu chủ quả thực quá hiếm gặp, lão phu không thể chữa khỏi được”.

Một ông lão đeo gọng kính đen kính cẩn nói với lão phu nhân nhà họ Diệp.

Lão phu nhân nhà họ Diệp ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ gụ phủ da hổ trắng, mắt hơi khép lại, tay trái nhẹ nhàng nghịch một chiếc cờ lê màu xanh đậm bằng ngọc bích đang nằm trong tay phải.

Khuôn mặt nhăn nheo không chút dao động, không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Ông lão thấy đối phương không nói gì, hơn nữa cảm nhận được bầu không khí có chút trầm mặc liền thận trọng nói: “Lão phu nhân, lão phu sức lực có hạn, thật sự không thể nào chữa cho cậu chủ được, mong lão phu nhân hiểu cho, vậy thì lão phu không quấy rầy nữa”.

Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân nhà họ Diệp, thấy đối phương không có phản ứng gì liền nhanh chóng xoay người đi về phía cửa.

“Đợi đã”.

Lúc này, lão phu nhân nhà họ Diệp đột nhiên chậm rãi lên tiếng.

Ông lão rùng mình một cái, quay người run rẩy nói: “Lão phu nhân còn gì muốn dặn dò nữa sao?”

Lão phu nhân nhà họ Diệp nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Ông còn chưa lấy tiền khám mà”.

Ông lão vội vàng nói: “Lão phu bất tài, không chữa khỏi được bệnh của cậu chủ, làm gì còn mặt mũi nào nhận tiền chữa bệnh nữa, nếu lão phu nhân có ý định này, lão phu đã…”

“Ông là thầy thuốc, thầy thuốc khám bệnh, làm gì có chuyện không trả tiền được. Ông đang muốn người khác nói này nọ nhà họ Diệp đúng không?”

Giọng điệu của lão phu nhân rất bình tĩnh, sắc mặt không có chút dao động nào.

Nhưng câu nói này khiến cho ông lão vô cùng sợ hãi: “Không dám không dám, lão phu không có ý đó!”

“Vậy theo ông, tiền khám là bao nhiêu thì hợp lý?”

Lão phu nhân điềm nhiên hỏi.

Ông lão nhất thời không biết nên trả lời thế nào, do dự một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cũng không làm được gì, chỉ cần mười nghìn tệ là được rồi”.

Là một thầy thuốc, bản thân ông lão không có ý định nhận bất kỳ khoản phí tư vấn nào trừ khi bệnh nhân khỏi bệnh.

Nhưng lão phu nhân đã nói tới đây rồi, nếu như cố chấp sẽ khiến cho lão phu nhân không vui, cho nên ông lão đành phải nói ra một con số không hơn không kém.

Lão phu nhân gật đầu: “Người đâu, lấy mười nghìn tệ ra đây đốt cho ông ấy”.

“Cám ơn lão phu nhân… Đốt?”

Ông lão đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, ông ấy đột nhiên cảm thấy cổ của mình bị khống chế từ phía sau, sau đó một con dao sắc bén xuyên qua lưng, đâm qua ngực.

Ông lão trợn tròn mắt, vài giây sau, hơi thở của ông ấy đã tắt hẳn.

“Phế vật!”

Lão phu nhân hung hăng ném tách trà xuống đất, hằn học nói: “Khi tới kẻ nào cũng rêu rao giằng mình tay nghề như thần, nhưng không một kẻ nào có ích cả. Kéo xác ông già này ra sau sân cho chó ăn. Ngoài ra đốt cho ông ta mười nghìn tệ, nhà họ Diệp chúng ta không thể không giữ lời được!”

“Vâng ạ!”

Một tia hung ác lóe lên trong mắt bà ta.

Ông lão này là người thứ mười sáu mà bà ta đã dùng cách tương tự để giải quyết.

Là người đứng đầu của nhà họ Diệp, một gia tộc siêu giàu ở phương Bắc, có thể nói rằng cuộc đời bà ta không có gì nuối tiếc cả.

Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, hô mưa gọi gió gì cũng được.

Nút thắt duy nhất trong lòng bà ta là đứa cháu trai thân yêu nhất từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh quái ác hiếm gặp.

Vốn dĩ năm bảy tuổi cậu ta đã được chữa khỏi rồi, nhưng không ngờ rằng mấy năm nay lại đột nhiên tái phát.

Lão phu nhân đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng ai cũng lực bất tòng tâm.

“Thứ súc sinh đó giờ thế nào rồi!”

Lão phu nhân chỉ đành đặt hi vọng lên người Diệp Vĩnh Khang.

Từng có một bác sĩ thiên tài nói, bệnh tình của cậu chủ không phải là không thể chữa khỏi được, chỉ cần cấy ghép xương tủy phù hợp thì vẫn có cơ hội sống sót.

Cái khó là nhóm máu của cháu trai yêu quý của bà ta rất hiếm, tìm được nhóm máu phù hợp khó như lên trời!

Lão phu nhân nhà họ Diệp nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, bà ta đã điều động rất nhiều nhân lực và tài lực để tìm kiếm khắp nơi trên thế giới nhóm máu có thể khớp với cháu trai của mình.

Nhưng kết quả vẫn là con số không, sau một hồi tìm kiếm, kinh ngạc phát hiện ra, người có nhóm máu phù hợp chỉ có duy nhất mình Diệp Vĩnh Khang thôi.

Nhưng vấn đề là nhiều năm trước Diệp Vĩnh Khang đã bị bọn họ trói tay chân rồi tàn nhẫn dìm xuống đáy sông!

Cuối cùng, mặc dù cuộc sống của cậu chủ nhỏ đó miễn cưỡng được tiếp tục dưới sự nuôi dưỡng của nhiều loại dược liệu quý hiếm, nhưng cơ thể của cậu ta ngày một yếu đi.

Đúng lúc lão phu nhân đang thất thần thì lại đột nhiên nhận được một tin tức khiến bà ta vui phát điên!

Có người vô tình nhìn thấy một người ở Giang Bắc, lông mày và đôi mắt rất giống Diệp Vĩnh Khang đã bị dìm xuống đáy sông năm xưa!

Sau khi điều tra, hóa ra người này thật sự chính là Diệp Vĩnh Khang!

Lão phu nhân lập tức phái người đến Giang Bắc, nhưng Diệp Vĩnh Khang lúc này đã không còn là Diệp Vĩnh Khang yếu ớt lúc nhỏ nữa.

Không biết những năm qua anh đã trải qua những gì, tính cách của anh trở nên cực kỳ cứng rắn, sức lực trở nên vô cùng mạnh mẽ!

Lão phu nhân đã liên tục phái nhiều nhóm người qua đó, nhưng thay vì đưa Diệp Vĩnh Khang quay về, ngược lại mấy người xương cốt của nhà họ Diệp còn bị giết chết một cách thảm hại.

Đúng lúc lão phu nhân chuẩn bị phái một lượng quân lớn đi giải quyết sự việc thì lúc này kẻ thù là nhà họ Hạ ở phía đầu Đông Bắc đột ngột tấn công!

Lão phu nhân không còn thời gian để lo chuyện khác, đúng lúc Lưu Tử Phong tìm tới cầu cứu, lão phu nhân đã nảy sinh kế hoạch, muốn mượn tay của Lưu Tử Phong để đẩy ngọn lửa tức giận của Sử Tử Hà Đông lên người Diệp Vĩnh Khang.

Sau khi tiễn Lưu Tử Phong đi, lão phu nhân còn bận chiến đấu với nhà họ Hạ nên tạm thời gác lại chuyện này sang một bên.

Mãi đến hai ngày trước, tình trạng thể chất của cậu chủ trở nên nghiêm trọng trở lại, lão phu nhân mới lại dành thời gian để tiếp tục lo chuyện này.

“Báo cáo lão phu nhân, theo thông tin thì người đó đã đến Thiên Hải mấy ngày trước, hiện giờ đã quay lại Giang Bắc, không chút tổn thất”.

Người ở bên cạnh cung kính đáp lại.

“Không chút tổn thất?”

Lão phu nhân cau mày nói: “Chẳng lẽ tên cặn bã Lưu Tử Phong không thể đẩy cơn giận của Sư Tử Hà Đông lên người Diệp Vĩnh Khang sao?”

“Báo cáo lão phu nhân, không lâu sau khi Lưu Tử Phong tìm được Sư Tử Hà Đông, Sư Tử Hà Đông đã bất ngờ tấn công người đó”.

“Chỉ là kết cục cuối cùng, Sư Tử Hà Đông cùng với Lưu Tử Phong, cùng với tất cả các tướng lĩnh dưới sự chỉ huy của Sư Tử Hà Đông, tất cả đều bị tiêu diệt, không một ai sống sót!”

“Gì cơ!”

Lão phu nhân sửng sốt: “Tất cả đều bị tiêu diệt, không một ai sống sót? Chuyện này… là do hắn làm sao?”

Tin tức này hoàn toàn ngoài dự liệu của lão phu nhân.

Sư Tử Hà Đông là người như thế nào, có sức mạnh như thế nào, lão phu nhân hiểu rất rõ.

Dù chắc chắn không thể so sánh với nhà họ Diệp lớn mạnh, nhưng cho dù là nhà họ Diệp cũng sẽ không dễ dàng chọc vào Sư Tử Hà Đông nếu như không phải trường hợp cần thiết.

Bởi vì Sư Tử Hà Đông là một kẻ điên cuồng, một khi bị chọc vào sẽ phát rồ lên, có những kẻ được gọi là chân đất không ngại xỏ giày, không ai đoán được ông ta sẽ làm ra những hành động điên rồ nào.

Hơn nữa nhà họ Diệp là một gia tộc đường đường chính chính, không thể quyết đấu với một kẻ mất trí như Sư Tử Hà Đông được, cho dù kết quả cuối cùng sẽ đè bẹp được ông ta, nhưng chắc chắn sẽ bị cắn lại một nhát.

Nhưng cho dù thế nào, lão phu nhân cũng không thể nào tin được một kẻ mất trí như Sư Tử Hà Đông lại bị Diệp Vĩnh Khang xử gọn, hơn nữa lại còn nhổ cỏ tận góc, không sót lại một cái nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom